Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 380

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 380: Đường sinh tử (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Tu La bay múa như điện, ngọn lửa lạnh lẽo bay lên trên thân mẫu, mỗi lần vung lên sẽ xé xuống một đoàn máu thịt rộng mấy trượng mà càng nhiều chính là bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Trong nháy mắt, bụng Hồng đã có thêm một cái động lớn rộng mười trượng sâu trăm trượng.

Kỷ Nhược Trần đang thẳng tiến vào sâu, giết đến vui vẻ, chợt nghe một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng! Tu La trong tay hắn không ngừng lại, vẫn hung hăng xé xuống mấy khối máu thịt đã cứng đờ thành giáp xác rồi mới quay đầu lại.

Chỉ thấy phía sau có một con sâu dài hơn một thước, đó bất ngờ lại là Hồng, tuy nhỏ nhưng hoàn chỉnh! Trên thân thể Hồng không còn là ngàn vạn con mắt nữa, mà chỉ là biến hoá ra một con mắt trên lưng, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn.

Nhìn Tu La của Kỷ Nhược Trần càng vung càng nhanh, Hồng u ám nói:

"Đào rất vui vẻ hả? Chỉ là ma thân của ta lớn đến cả trăm dặm, chỉ bằng cây chấm nhỏ trong tay người, phải đến khi nào mới có thể xâm nhập vào trong bụng tìm được huyền đan bổn mạng của ta?"

Ký Nhược Trần nghe vậy. Tu La trên tay trái lại lại càng vung nhanh hơn, hắn theo dõi Hồng tuy nhỏ nhưng hoàn chỉnh này, nhưng ánh sáng trong đôi mắt u tối lưu chuyển nhưng hoàn toàn không phản xạ được bóng của Hồng.

Hồng lại cười lạnh, cười đến âm tàn oán độc, nói:

"Thế nào, nhìn không được ta sao? Thân thể này chính là do nội đan của ta biến thành, sớm đã có đạo hạnh vạn năm, cặp Cửu U minh đồng của ngươi cũng không phải không gì không làm được hả? Ngươi lại cố gắng nhìn đi, có lẽ có thêm vài chục năm đạo hạnh nữa là có thể thấy ta! Ta khổ cực tu hành mấy vạn năm, thật vất vả mới có đạo quả hôm nay. Người mới thành hình được mấy năm? Cho rằng may mắn có được ngọn lửa Cửu U là có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm, tùy ý cướp đoạt ma thần, đạo quả của ta sao?!"

Hắn cười đáp lại:

"Cũng không phải ta luôn muốn nhắm vào người để gây phiền phức, chỉ là ta phải đi Nhân gian giới, hơn nữa một khắc cũng không chờ được. Đừng nói là vài chục năm, cho dù có thêm một ngày nữa, sợ rằng cũng vĩnh viễn để mất thứ gì đó. Cũng như ngươi không muốn để sào huyệt của mình bị kẻ khác chiếm đoạt, mà ta cũng không muốn bỏ qua chuyện này, cho dù có tan thành tro bụi cũng không tiếc! Cho nên ta tới tìm người, giết người rồi ta sẽ biết làm thế nào để đi Nhân gian giới."

Hồng đột nhiên gầm lên:

"Muốn giết ta, dễ dàng như vậy sao? Thấy người đào rất tốn sức, để bổn ma tôn giúp ngươi một tay vậy!"

Hồng chợt xông lên, thân thể nho nhỏ lao nhanh như điện, hoàn toàn không kịp tránh né, mà phía trước thân thể nó mở ra thành một cái miệng lớn rộng chừng một thước, cái miệng lớn đầy răng này hầu như chiếm một nửa thân thể nó)

Kỷ Nhược Trần không, kịp tiến tranh, đã bị Hồng một ngụm cắn tới! Hồng ra sức vùng vẫy, trực tiếp cắn xuống một mình sương mù từ trên người hắn, sau đó nhấm nháp rồi nuốt vào!

Một cơn đau đớn không nói nên lời trong nháy mắt truyền khắp toàn thân hắn, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng toàn thân hắn co quắp, không tự chủ được hít một hơi khí lạnh!

Hồng vừa nuốt sương mù, vừa nhe răng cười nói:

"Cảm giác khi bị xé rách hồn phách thế nào? Đây là tuyệt kỹ của bổn ma tôn, so với thủ đoạn của những tên nhãi ranh trong tầng thứ mười tám của địa ngục kia còn có cảm giác hơn nhiều!"

Ý niệm Kỷ Nhược Trần vừa động trong lúc ngọn lửa thu phóng đã hoà tan một tảng máu thịt lớn của Hồng đem tinh hoa hút vào trong cơ thể, tu bổ phần thân thể bị Hồng cắn xuống. Hắn vừa đào vừa nhìn chằm chằm Hồng cười, mặc dù đau đớn trên người khiến tiếng cười trở nên ngắt quãng, nhưng hắn vẫn cười đến càng lúc càng vui vẻ!

Loại chuyện thế này, hơn nửa bản thân vẫn còn là quỷ ảnh, hắn đã làm được rất nhiều rồi.

Thân thể Hồng lại thu nhỏ lại, biến thành một con côn trùng nhỏ như con tằm, đồng thời trên thân thể xuất hiện vô số điểm sáng từng điểm sáng đều hoá thành một Hồng.

Vô số Hồng đồng thời rít lên, nói:

"Ngươi đào rất vui vẻ hả! Nhưng bồn tôn có tồn cộng ba nghìn sáu trăm nội đan, ngươi đào được đến sao? Xem ngươi có thể chịu đựng được đến khi nào!"

Tiếng gào thét còn chưa dứt, ba nghìn sáu trăm Hồng đã đồng loạt xông lên, bám khắp toàn thân Kỷ Nhược Trần, ngay cả trên mặt cũng bám đầy Hồng. Mấy nghìn Hồng đồng loạt cắn nuốt, tiếng soàn soạt vang lên rợn người!

Toàn thân Kỷ Nhược Trần run lên, những động tác chỉ cứng lại trong một chớp mắt, bỗng nhiên đâm Tu La về phía trước, thể đánh nặng như núi, một kích xuyên thấu giáp xác dày mười trương Cửu U minh diêm khắp toàn thân hắn tràn ra, đem tất cả máu thịt có thể đụng chạm tới đều đốt sạch, đánh nát rồi hút vào trong cơ thể.

Hắn thoả mãn, thậm chí dứt khoát bổ nhào về phía trước, hung hăng cắn từng ngụm từng ngụm máu thịt của Hồng, kéo xuống từng tảng lớn, nhai mấy cái rồi cuốn theo cả hơn mười con Hồng nhỏ quanh miệng nuột xuống Tu La, minh diễm, thậm chí máu thịt được nuốt sống cũng đều tiến vào Sơn Hà đình, trong nháy mắt bị luyện hóa thành sương mù mới, tu bổ thân thể bị băm thành trăm ngàn lỗ hồng.

Hắn cười dài, nói:

"Đấu pháp thế này, ta thích! Ta nuốt ngươi, ngươi ăn ta, đề xem trong chúng ta ai hao tổn nhanh hơn!

Trong chốc lát, tiếng cười dài vang vọng cả vùng đất trên tại Thương Dã, cười đến buông thả, cười đến điên cuồng cười như trước nay chưa từng được cười!

Dưới đỉnh núi cô độc, bên bờ Vô Tận hải, bốn tên Hồng Hoang vệ đứng thành một hàng uy nghiêm, sừng sững, không nói không động từ khi mặt trời mọc cho đến lúc hoàng hôn, giống như bốn bức tượng dùng sắt đúc thành.

Bốn tên Hồng Hoang vệ dõi mắt trông về phía xa, ánh mắt rơi vào chỗ sâu trong dãy núi mơ hồ. Ánh mắt bọn họ không kìm được kéo dài theo một con đường vô hình, mặc dù một đoạn khác của con đường này đã sớm khuất trong tầm mắt bọ họ.

Bên bờ Vô Tận hải này đá vụn chằng chịt, hoa cỏ xanh biếc rậm rạp, lại có từng mảnh rừng rậm, nhưng cũng không có người ở, thực ra vốn là không có đường.

Nếu như miễn cưỡng nói có một con đường, vậy cũng là bởi vì mới vừa rồi Thanh Y trải qua nơi này đi xa, mặc dù bốn võ Ô Vân Đạp Tuyết đạp lên gió mà đi, ngay cả một dấu chân cũng không lưu lại, nhưng ở những Hồng Hoang vệ này xem ra, đó cũng là một con đường.

Chẳng qua là con đường này có đi mà không thể trở về, là một tuyệt lộ.

Mặt trời khuất một nửa vào biển mây, một tiếng quát khiến tôi tên Hồng Hoang vệ đang từ trạng thái ngơ như tượng đất tỉnh lại:

"Bốn người các ngươi không đi tuần tra Tứ giới, lại đứng gần người ở chỗ này! Có phải muốn ta thay chủ nhân thi hành hình phạt hay không? Ngã! Ngươi thân là đội trưởng tại sao cũng không biết nặng nhẹ?"

Bốn tên Hồng Hoang vệ đồng loạt xoay người về nơi ấy hành lễ. Chỉ thấy một người đầu đội ngọc quan, áo bào nhẹ bay, tay áo rộng khung hình, trong lòng ôm một cái Ngọc Điều, quanh thân không nhiễm chút bụi trần, thật đúng ly có ba phần ý vị thản nhiên như nấu rượu Đông sơn, quét tuyết dưới gốc tùng đang đứng đó.

Ngũ tiến lên một bước, hơi khép nép nói:

"Nhất đại nhân, chuyện này... Hôm nay tiểu thư lên đường, chỉ có bốn người chúng ta đưa tiễn, đứng ở chỗ này thêm một lát cũng xem như thay hơn ba mươi huynh đệ không thể tới tiễn tiểu thư một đoạn đường. Kính xin Nhất đại nhân tha thứ, nếu như thực sự phai nhạt, vậy cũng nên để một mình thuộc hạ gánh chịu, không có quan hệ tới những người khác."

Nhất gật đầu nói:

"Về tình thì có thể tha thứ, nhưng quỷ củ của Vô Tận hải, ta nghiêm khắc, không người nào được phép ngoại lệ, phạt thì vẫn phải phạt."

Lúc này một tên Hồng Hoang vệ thân hình hơi nhỏ ngang nhiên nói:

"Nếu như phạt, chúng ta cũng sẽ cùng chịu phạt với Ngũ đội trưởng! Thời gian của tiểu thư không còn nhiều..."

"Ba Mươi Sáu! Ngươi nói lăng nhăng gì đó! Tiểu thư là người tốt tự nhiên có trời phù hộ, pháp lực siêu phàm, vì sao lại có chuyện? Ngươi mới ra đời được mấy năm nào biết chuyện gì."

Ngũ đội trưởng đột nhiên quát lên.

Tên Hồng Hoang vệ kia vẫn không phục, kêu lên: "Nhưng mà rõ ràng tiểu thư..."

Ánh mắt Nhất đột nhiên sáng lên như điện, rơi vào trên người Hồng Hoang vệ kia, lấy uy áp không thể chống đỡ trực tiếp đè ép lời nói của Ba Mươi Sáu trở lại.

Ba Mươi Sáu muốn giãy dụa, nhưng quanh thân như bị một toà núi lớn đè ép, không thể nhúc nhích được chút nào, càng đừng nói tới muốn mở miệng nói chuyện.

Nhất chậm rãi đưa tay chỉ về phía ngọn núi cô độc, nói với Ngũ:

"Ta phạt bốn người các người trông coi ngọn núi này một năm, nhớ kĩ mỗi ngày phải quét dọn, không thể để thân thể công tử bị bẩn. Nếu như có hạng người đạo chích tự ý xông vào, giết là được."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-521)