Vay nóng Tinvay

Truyện:Trần Duyên - Chương 381

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 381: Đường sinh tử (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Ngũ mừng rỡ, vái lạy nói: "Đa tạ đại nhân!"

Nhất cũng không trả lời, bồng bềnh lướt đi.

Ngũ quay sang trừng mắt với Ba Mươi Sáu, quát lên:

"Sau này sẽ cho người hoạt động gân cốt một năm, hừ, chuyện tốt thế này thực sự không nên rơi vào trên đầu người. Ta đã sớm nói. Nhất đại nhân công bằng chính trực nhất, có chuyện tốt gì cũng sẽ chiếu cố cho huynh đệ chúng ta trước..."

Lời của Ngũ còn chưa dứt, một giọng nói bỗng nhiên từ trên không trung phiếu đăng truyền xuống:

"Vừa rồi ta quên chưa nói, nếu có người từ Thanh Khư cung tới, nhất định phải lưu lại cho ta..."

Ngũ đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó dùng sức gãi đầu, làm như không thấy được ánh mắt của ba tên Hồng Hoang vệ còn lại.

Hoa Thanh cung. Trường Sinh điện, Dương phi trang phục lộng lẫy, đầu tóc búi cao đang đứng trước một cái gương cao bằng một người chầm chậm xoay người, áo mỏng vàng nhạt, quần dài vàng nhạt, một đoá hoa mẫu đơn cài trên búi tóc, hoa lài vây xung quanh, hoa mai lơ lửng dây điện.

Một đôi bướm bay chập chờn trên đỉnh đầu, bắt mắt nhất là chuỗi trang sức bằng Lâm lang châu ngọc đung đưa rủ xuống đây chính là Huyền tông dùng Tử ma kim thượng đẳng nhất từ Lệ Thuỷ mài thành.

"Tóc mây như hoa, gót sen di động."

Dương phi thản nhiên cười với người trong gương rồi ra khỏi điện, đi dọc theo thẩm đá thật dài bằng cẩm thạch, bước qua mười bậc thềm.

Mùa đông đã sớm tràn về, mùa đông năm này đặc biệt rét lạnh, tối hôm trước tuyết rơi thật nhiều, cho Ly sớm đẹp như gấm vóc đội thêm một chiếc mũ màu trắng bạc.

Đi vào phạm vi Hoa Thanh cung cũng lại là một thế giới khác, không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh nhạt nhạt, cây cối vẫn xanh tươi ướt át, mặt đất, khe đá trần trụi phun ra hơi nóng chậm rãi bay lên, ấm áp như mùa xuân.

Dương phi bước đi không nhanh không chậm, tay trái đặt lên cánh tay Cao Lực Sĩ, tay phải cầm một miếng ngọc như ý xanh biếc, chậm chậm đi về phía trước. Dọc đường đi còn thưởng thức phong cảnh, nhìn dáng vẻ thong dong của nàng một chút cũng không cho rằng Minh Hoàng chờ đợi đã lâu.

Dương Ngọc Hoàn như cố ý, như vô tình hội:

"Hứng thú của Hoàng thượng mấy hôm nay không cao, Cao công công cũng biết vì chuyện gì sao?"

Cao Lực Sĩ thở dài nặng nề, nói:

"Ai! Còn không phải vid chuyện những tên yêu đạo của Đạo Đức tông kia sao? Cũng phải nói những yêu đạo này thực sự cũng có bản lĩnh, trong cung chỉ có sáu bảy trăm người, nhưng lúc trước lại bị bảy ngàn tu sĩ bao vây. Vốn là đang bao vây rất ổn, nhưng không biết bọn họ sử dụng yêu pháp gì, thậm chí giết cho các tiên trưởng vây núi hoa rơi nước chảy Lão nô nghe nói. Ngay cả Tôn Quả quốc sư cũng ngã xuống. Sau khi bệ hạ nghe nói chuyện này xong vừa giận dữ, vừa lo âu khiển mấy ngày qua cảm thấy ngủ không ngon. Nương nương, ngài nghĩ xem, yêu pháp của những yếu đạo kia mạnh như thế, ngộ nhớ chạy đến Trường An uy hiếp Hoàng thượng chuyện này cũng khá là không ổn!"

Dương Ngọc Hoàn kinh hãi a lên một tiếng, dùng ngọc như ý che miệng lại, nói: "Hoa Thanh cung này ở nơi hẻo lánh, có thể sẽ có chút nguy hiểm."

Cao Lực Sĩ nói:

"Lão nô cũng khuyên Hoàng thượng sớm ngày bãi giá hồi cung, nhưng Hoàng thượng lại mắng ngược lại lão nô. Bất quá Hoàng thượng chính là chân mệnh thiên tử, tự có tiền nhân khắp nơi bảo vệ, những yêu đạo kia tối đa cũng chỉ ngang ngược được trong thời gian ngắn, cũng không gây nên được sóng gió gì. Nương nương yên tâm, nếu yêu đạo thật sự đến xâm phạm, lão nô cho dù phải liều mạng gia này cũng chắc chắn sẽ bảo vệ nương nương chu đáo."

Lúc này Dương Ngọc Hoàn mới hơi hết hoảng sợ, khuôn mặt trắng như tuyết, dùng ngọc như ý vỗ nhẹ lên ngực, thả lòng một hơi, nói:

"Cao công công thật có lòng. Nhưng là những yêu đạo kia thể mạnh, chúng ta cũng không thể phớt lờ đi! Ài, nếu như Hoàng thượng có thể hạ chiếu mời những tu sĩ trong thiên hạ vào cung hộ giá, hắn là cũng không cần lo lắng những yêu đạo của Đạo Đức tông kia nữa?"

Tay trái Cao Lực Sĩ vô trán một cái, kêu lên:

"Vẫn là nương nương cao minh! Nếu như Hoàng thượng tự mình mời, tu sĩ trong thiên hạ nhất định nghe được liên tới, còn phải sợ đám yêu đạo kia sao? Trước kia Hoàng thượng đều giao việc này cho Tôn quốc sư, bây giờ xem lại, quá nửa là Tôn quốc sư lấy danh nghĩa làm việc công để mưu lợi riêng. bài xích người tài, chỉ chịu phân công cho những người quen biết trong Chân Võ quan mới dẫn đến thất bại thảm hại, ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được. Ải, lão nô nên sớm nhận ra lòng dạ Tôn Quả đạo nhân kia hẹp hòi, là một kẻ tầm thường không làm được việc lớn. Nương nương yên tâm, nếu được thì trong vòng hai ngày, lão nô chắc chắn sẽ góp lời với Hoàng thượng!"

Dương Ngọc Hoàn vội nói:

"Ngọc Hoàn chẳng qua chỉ là nữ nhi, sao hiểu được chuyện đại sự? Vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách mới nói lung tung vài câu, công công cũng đừng nên để trong lòng."

Cao Lực Sĩ thở dài nói:

"Nương nương chính là tiên trên trời, thuận miệng nói một câu liền hơn hẳn lão nô khổ sở suy tư ba năm!"

Dương Ngọc Hoàn vừa cười nói với Cao Lực Sĩ, vừa giơ ngọc như ý trên tay lên. Lập tức có một trong số những cung nữ đi theo tiến lên, tiếp lấy ngọc như ý xanh biếc.

"Vật này thật nặng tay ta hơi mỏi rồi, người đem nó trở về đi." Dương Ngọc Hoàn biếng nhác nói.

Bộ dạng cung nữ kia cũng xinh đẹp, lập tức dạ lên đáp lời. Nhưng khi ánh mắt nàng rơi vào cánh tay trắng như tuyết của Dương Ngọc Hoàn lại lộ ra vẻ khát khao dục vọng.

Dương Ngọc Hoàn phất phất tay, rồi lại dưới sự nâng đỡ của Cao Lực sĩ tiếp tục bước về phía Hoa Thanh trì Bộ dạng của nàng như đang thưởng thức núi xa mai gần, nhưng lại âm thẩm dùng bí pháp trách mắng cung nữ kia:

"Đô không nên thân nhà ngươi, lúc nào cũng chỉ biết một chữ sắc! Chẳng lẽ lần trước ta còn chưa dạy dỗ ngươi đủ? Nếu làm hỏng chuyện của ta, ta sẽ tự tay thiến ngươi!"

Cung nữ kia vội vàng dùng bí pháp trả lời:

"Còn không phải vì sư muội quốc sắc thiên hương kiến sư huynh ta không kìm lòng nồi sao? Sư muội yên tâm, ta chắc chắn sẽ đưa tin tức đến nơi!"

Dương Ngọc Hoàn dừng lại một lát, chậm và nói:

"Ta lặp lại lần nữa! Chờ khi Hoàng thường là chiếu mời người tài trong thiên hạ, xin mời sư phụ sai người dâng tặng phương pháp cấm kỵ cho Hoàng thượng. Ngoài ra người đưa tin cho An Lộc Sơn, mời hắn mau sớ đến Trường An một lần, ta có việc quan trọng cần bàn bạc."

Cung nữ kia vừa nghe thấy lời này liền vừa ghen vừa giận, không khỏi nói: "Ngươi lại muốn tiện nghi cho con lợn mập mạp kia sao?"

Dương Ngọc Hoàn hừ một tiếng, nét mặt vẫn vui vẻ nhu hoà, nhưng trong giọng nói lại bỗng nhiên lộ ra sự lạnh lẽo không nói nên lời, chỉ trả lời:

"Xem ra ta lại sắp ít đi một sư huynh."

"Ngươi!..."

Mặc dù cung nữ do sư huynh của Dương Ngọc Hoàn cải trang thành giận dỗi, nhưng nhớ lại những kí ức vẫn còn như mới mẻ, lập tức không dám ngang ngược, vội vã rời đi.

Cao Lực Sĩ như nhận ra, quay đầu lại nhìn cung nữ kia, nói:

"Người hầu này đến từ nơi nào? Chân tay vụng về, đưa thứ gì động tác cũng chậm như vậy?"

Dương Ngọc Hoàn cũng không quay đầu lại, lười biếng nói:

"Ai nói không phải chứ? Đầu óc đám người hầu trong Hoa Thanh cung này không linh hoạt chút nào, không so được với những người đã dùng quen ở trong cung."

Chuyện này liền trôi qua như vậy. Cao Lực Sĩ đỡ Dương phi tiếp tục chầm chậm bước về phía Hoa Thanh cung, một chút cũng không vội vàng.

Trong Hoa Thanh trì đã sớm được đổ đầy nước suối ấm áp, mặt nước cũng được rắc đầy cánh hoa, bốn góc ao đặt bồn lò than tỏa ra mùi hương hoàng lan.

Minh Hoàng mặc áo lụa mỏng hai chân đề trần, đang đi dạo vòng quanh bờ Hoa Thanh trì, hắn đã đợi suốt một khắc nhưng Dương Ngọc Hoàn vẫn chưa tới, vì vậy lửa nóng trong đáy lòng đang thiêu đốt mạnh mẽ.

Lúc này bận rộn phiền não càng làm Minh Hoàng thêm bức bối hơn, cũng chỉ có thân thể nõn nà của Dương Ngọc Hoàn mới có thể giúp hắn tạm thời để xuống lo lắng về Đạo Đức tông và giận dữ về sự vô dụng của Tôn Quả.

Minh Hoàng chờ đến sốt ruột, Dương Ngọc Hoàn vốn là không vội vàng chút nào, nhưng ngày hôm đó mặt trời treo cao, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống khiến những bậc thềm dài này cũng sáng loáng khiến đôi mắt nàng đau đớn. Những bậc thềm kéo dài trước mắt này, làm cách nào cũng không đi tới cuối được.

Vì vậy trong lòng nàng yên lặng trở nên khẩn trương hơn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-521)