Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 386

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 386: Đường sinh tử (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Nhưng thực ra không chỉ những thứ này thiếu đi. Ngày đó hắn đại chiến với Hồng trong lúc sinh từ chỉ trong một đường, vì giành lấy cơ hội chiến thắng hắn ném tất cả những gì có thể chạm đến vào trong Văn Vương Sơn Hà đỉnh.

Không nghĩ tới Cửu U minh diễm hừng hực mãnh liệt trong định dĩ nhiên lại phát sinh biến hóa huyền diệu khác, lại xâm nhập vào thức hải của hắn, khiến vài bức hoạ cũng bị cuốn vào trong Sơn Hà định.

Những bức họa này bị luyện hóa sinh ra lực lượng mạnh mẽ, lập tức đã luyện hóa hơn hai ngàn trong số ba ngàn sáu trăm phần thân của Hồng bị cuốn vào trong định thành tro bụi.

Lúc hắn trở về doanh, thực ra hơn ngàn Hồng trong cơ thể vẫn còn đang đầu đá sống chết với hắn, chỉ là thất bại chiếm đa số mà thôi. Chẳng qua là ai cũng không ngờ được, những con Hồng này thậm chí còn xúc động đến một điểm Thanh Oánh cuối cùng.

Hồng con giấu diếm thủ đoạn sắc bén nào nữa hay không, hắn không biết, cũng không cần phải biết nữa.

Bởi vì không muốn, cũng không chịu đựng được khi trông thấy Kỷ Nhược Trần tự tìm giải thoát khi còn sống, hắn từng không muốn đi tìm phần lớn những bức họa trong thức hải, sau khi bức họa bị phá huỷ, quá nửa trí nhớ của kiếp trước cũng đã mất đi. Giờ khắc này, những gì hắn còn ghi nhớ trong lòng, từ những mảnh ký ức vỡ vụn, cũng chỉ là thân ảnh mềm mại lúc cuối cùng Thanh Oánh biến thành.

Đánh một trận với Hồng là được? Là mất?

Không biết lại qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nhàn nhạt gọi: "Ngọc Đồng."

Vì một tiếng, Ngọc Đồng lập tức từ một góc nhỏ bên bờ đại doanh bay ra, nhanh như tia chớp nhào tới dưới chân hắn, dè dặt nói:

"Đại nhân, có gì dạy bảo?"

Trong mắt Ngọc Đồng lúc này Kỷ Nhược Trần vô cùng cổ quái, Thanh Oánh cũng đã qua đời rồi, mà đủ loại điều kiện Hồng đưa ra kia, mỗi loại cùng vô cùng nặng.

Đặc biệt là cam nguyện dâng hồn phách lên, đời đời kiếp kiếp làm nô tài lại càng là chuyện tốt không thể gặp được. Có một con ma thần làm kẻ hầu có gì là không tốt, vì sao nhất định phải huỷ diệt nó?

Ngọc Đồng cảm thấy, mặc dù ma uy của Kỳ đại nhân như biển, nhưng dường như tu vi của bản thân vẫn kém một đường so với ma thần chân chính, nếu có thể nhận được phương pháp chân chính của ma thần, lẽ nào không phải là thay da đổi thịt? Vì sao không làm loại việc mua không phải trả tiền này, hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra.

"Điểm binh, ra trận." Hắn ra lệnh.

Ngọc Đồng trước truyền quần lệnh xuống lại nhân lúc Trảm Thần minh binh còn đang tụ tập ngoài doanh, hắn hỏi:

"Đại nhân, lần này ra trận là đi nơi nào?"

Kỷ Nhược Trần không đáp mà vươn tay trái ra, trong lòng bàn tay biến ảo ra một vùng Không gian hoang vu, mặt trong mơ hồ có thể thấy một quỷ ảnh màu đỏ thắm cực kỳ bắt mắt, đó đến mức như muốn toát ra ngọn lửa màu máu.

Tuy là nhìn qua ảo ảnh do Kỷ Nhược Trần biến ảo ra nhưng Ngọc Đồng vẫn có thể cảm nhận được oán khí thê lương của quỷ ảnh màu đỏ thắm kia.

Đáy lòng Ngọc Đồng run rẩy, không nhịn được hỏi: "Người kia là ai?"

Kỷ Nhược Trần lãnh đạm nói: "Tôn Quả, một người quen cũ."

Ngọc Đồng nào biết Tôn Quả này là ai? Nhưng nếu đã là người quen cũ của Kỳ đại nhân, nói vậy cũng hẳn là có thần thông lợi hại. Chỉ xem toàn thân quỷ ảnh màu đỏ thắm kia, cũng đã là đẳng cấp đặc biệt trong vạn kẻ không có một.

Giữa ma vật trong Không gian hoang vu có một quy củ bất thành văn, chính là trước tiên giết chết những ma vật bất đồng với những kẻ khác.

Vị Tôn Quả đại nhân này lớn lối đến doạ người, vừa sinh ra liền đã có tướng mạo đặc biệt, gây chú ý nhiều như vậy, đúng là khiến người khác phải khâm phục.

Ba ngày sau, quý ảnh vừa mới ăn no nê ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Kỷ Nhược Trần đứng trước mặt, có chút không biết phải làm thế nào.

Lúc này mười vạn Tuần Thánh giáp mã của Phong Đô đều đã bị chém giết bên bờ Nhược Thủy.

Bên bờ Không gian hoang vu, một chiếc ghế bát tiên được đặt vững chãi đối diện với Nhược Thuỷ, Phong Đô, ghế bát tiên cao mười trượng rộng bảy tám thước, toàn bộ chỗ tựa lưng, tay vịn, trên mặt ghế đều được khắc yêu ma quỷ vật trông rất sống động

Trong đó chỗ dựa lưng trên ghế có khắc mây mù vạn dặm, thân ảnh khổng lồ không thấy giới hạn của Hồng như ẩn như hiện trong mây mù, ma nhãn như đuốc, khí thế sôi trào tựa như lúc nào cũng có thể lao ra từ ghế dựa.

Hắn ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua quỷ ảnh màu đỏ thắm, rời vào Nhược Thuỷ, Phong Đô tại nơi xa xôi. Quỷ ảnh màu đỏ thắm cũng không quan tâm khi bị hắn bỏ qua, chỉ là không ngừng kể ra những chuyện cũ hỗn loạn đứt quãng thân thể không kìm được nhảy rộn lên, giống như một ngọn lửa điên cuồng

Vất vả lắm quỷ ảnh màu đỏ thắm mới kề lề xong. Tựa như một câu chuyện lộn xộn, không có một chút mạch lạc, bất cứ người nào nghe được cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, mà ngay cả thông minh như Ngọc Đồng cũng như bị lọt vào sương mù.

Hắn lạnh nhạt hỏi: "Vì thế ngươi hận?"

Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Tôn Quả đã biến thành quỷ ảnh màu đỏ không nhảy loạn lên nữa mà liều mạng gật đầu, ảnh vụ lượn lờ quanh thân lập tức lan tràn ra bốn phía, như một ngọn lửa hừng hực.

Sau khi lại nghe Tôn Quả thao thao bất tuyệt một lần nữa, Kỷ Nhược Trần mỉm cười lắc đầu, nói:

"Hợp tác với ta? Cho dù ngươi chính là quốc sư gì đó của Nhân gian kia, nhưng ở trước mặt ta cũng không có tư cách nói đến hai chữ hợp tác."

Tôn Quả giận dữ, oán khí dâng trào, biến ảo ra một cái miệng khổng lồ tàn bạo đánh về phía Kỳ Nhược Trần!

Kỷ Nhược Trần ngồi yên bất động làm như không hề thấy Tôn Quả. Tên tướng quân mặt quỷ đứng sau ghế bát tiên xông lên phía trước một bước, vững tâm thuẫn vuông rộng bốn thước lên mạnh mẽ đập Tôn Qua trở về, chỗ ca

Tuy rằng Tôn Quả có tác dụng kiếp trước, sinh ra vốn đã có tướng mạo khác thường có thể nói là có thành tựu tương lai không thể đoán trước trong số ma vật, thậm chí có hi vọng trở thành ma thần.

Nhưng dù sao hiện tại hắn cũng chỉ là một quỷ ảnh, cho dù có hung hãn hơn đi nữa cũng còn kém xa Trảm Thần Minh Binh tướng quân cả vạn dặm.

Vốn tên tướng quân mặt quỷ kia đã phải rất dè dặt khống chế lực lượng khi dùng tấm chắn đánh Tôn Quá, sợ rằng sẽ khiến hắn bị thương quá nặng nhưng dù vật, gần nửa thân thể của Tôn Quả cũng đã bị đánh tan.

Tôn Quả vẫn còn bất bình nhưng không dám nhào tới nữa, chỉ đứng tại chỗ giương nanh múa vuốt, rít gào đề ra oai.

Hắn cười cười, đưa tay chỉ vào trong Không gian hoang vu mịt mờ, nói:

"Trên mảnh đất này, không biết có mấy ngàn, mấy vạn kẻ linh trí được mở ra, có hi vọng trở thành ma thần, nhưng đến cuối cùng thì ma thần cũng chỉ có mấy kẻ mà thôi. Nếu như lúc này ta luyện hoá ngươi, ngươi còn có thể trở thành ma thần sao?"

Tôn Quà im lặng một lát rồi mới khó khăn nói: "Ngươi... muốn thế... nào?"

Xem ra Tôn Quả thực sự có nhiều khác biệt so với những kẻ khác, sau khi miễn cưỡng có thể điều khiển oán khí của mình, đã có thể nói chuyện được rõ ràng.

Quỷ Ảnh có thể nói đã là cực kỳ hiếm thấy, quỷ ảnh có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt suy nghĩ không nói có một không hai, nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Ngay cả bản thân Kỷ Nhược Trần cũng phải thoát khỏi hình thái quỷ ảnh một thời gian dài mới có thể mở miệng nói chuyện.

Trước đây chỉ có thể thông qua ý niệm của mình để nhắn nhủ suy nghĩ lộn xộn của mình cho Thanh Oánh, hơn nữa Thanh Oánh cũng chưa bao giờ đáp lại, không biết nó có hiểu hay không.

Cuối cùng Ký Nhược Trần cũng liếc mắt nhìn Tôn Quả một chút, nói:

"Thực sự là oán khí ngất trời! Như vậy đi, nếu như ngươi có thể chịu đựng được nỗi khổ luyện hồn, ta sẽ cho người một cơ hội được trở lại Nhân gian giới, để người biết rõ bộ mặt thật, trả thù những kẻ đã vùi dập người đến tình cảnh thế này. Nhưng kể từ đó, người cần dâng hồn phách lên cho ta, từ nay về sau đời đời kiếp kiếp phục vụ cho ta, như thế nào?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-521)