Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 396

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 396: Không thuộc về nơi nào (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Ngọc Đại thiện nhân day day trán, đuổi bà vú và nha hoàn ra khỏi phòng rồi nói với lão quản gia:

"Ngọc Tài, ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm? Lão quản gia vội nói:

"Nô tài hầu hạ lão gia đã hai mươi bảy năm."

Ngọc Đại thiện nhân gật đầu, vỗ vỗ vai lão quản gia rồi chỉ về phía bé gái nói:

"Bất kể nó là cái gì, Ngọc Đồng đều là con gái do Ngọc mỗ sinh ra, ta nhất định phải nuôi nó lớn lên! Từ hôm nay trở đi, nó muốn ăn gì liền cho nó ăn thứ đó, chút hao phí này Ngọc mỗ vẫn gánh vác được! Còn nữa, từ giờ ngăn cách giữa trong và ngoài phủ, không cho bọn người hầu qua lại với nhau, không cho phép ai tiết lộ chuyện của tiểu thư ra ngoài! Đúng rồi viết một phong thư cho lão nhị, nghe nói hắn dựng trại trên Bắc Lại sơn, lôi kéo được bốn năm trăm người, nói hắn sai mấy tên thủ hạ đắc lực tới, người hầu nào dám lắm miệng, liền..."

Lão quản gia ngầm hiểu, quơ tay làm ra động tác cắt cổ, Ngọc Đại thiện nhân gật đầu, cho Ngọc Tài lui ra khỏi phòng rồi quay lại nhìn bé gái, thấy nàng đã ngủ say, chỉ là trên khoé miệng tinh xảo lại từ từ chảy ra một vệt máu tươi.

Ngọc Đại Thiện Nhân thở dài một hơi, lấy một chiếc khăn lụa ra lau sạch vết máu này đi.

Mờ sáng ngày thứ hai, cư dân trong trấn nhỏ đã sớm tỉnh dậy, mọi người vừa ra cửa liền thét lên kinh hãi! Thời gian động chưa hết, xuân vừa sang này, cây đào mọc đầy trấn thậm chí lại nở hoa sau một đêm, hơn nữa còn kết thành đầy quả, chỉ là những trái cây đỏ tía mê người kia lại rõ ràng là quả mận!

Chuyện lạ cây đào trong trận sinh ra quả mận, một đêm nở hoa cũng không giấu diếm được người ngoài, tin tức này từ từ truyền đi khắp nơi.

Trong Ngọc phủ mỗi ngày đều trải qua không khí nghiêm túc đè nén, tám người đàn ông mặt mày dữ tợn canh giữ tại các cửa ra vào của phủ, không cho ai ra vào, chỉ có mấy người hầu được tin tưởng nhất mới có thể ra khỏi phủ để mua những lương thực, rau quả.

Đảo mắt, tiểu thư đã đầy tháng chỉ là nàng đã lớn như một đứa trẻ bảy tám tuổi nào có nửa phần bộ dạng của một đứa trẻ mới đầy tháng.

Ngày Ngọc Đồng đầy tháng có hai người đạo sĩ tử phương xa tới trước cửa Ngọc phủ, nói trong phủ yêu khí ngất trời, muốn giúp chủ nhân nơi này trừ yêu giai nạn.

Ngọc Đại thiện nhân nghe được chuyện này liền tự mình mới hai đạo sĩ vào trong phú, trà ngon rượu ngon, tôn sùng như khách quý.

Chỉ là hai đạo sĩ vừa mới ngồi xuống hơn mười người đàn ông như hồ liền đồng loạt xông vào, quả đấm to như bát lớn rơi xuống như mưa, trong nháy mắt đã đánh cho bọn họ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, sau đó trói chặt lại, nhét vào trong hai cái sọt lớn, đưa đến Bắc Lai sơn tìm một chỗ không người rồi lặng lẽ chôn.

Lại một tháng nữa trôi qua, một thanh niên anh tuấn lưng đeo trường kiếm đi tới trần nhỏ, trực tiếp tiến vào Ngọc phủ nói là nhìn thấy thiện cơ, muốn đuổi bắt yêu nghiệt tại nơi này.

Những hảo hán uống rượu bằng chén lớn của Bắc Lại sơn trại lại đồng loạt xông lên, nhưng lại bị thanh niên này xuất ra một tia điện đốt cho nửa người cháy đen, ngã xuống đất không thể động đậy.

Sắc mặt Ngọc Đại thiện nhân ảm đạm, miệng hét yêu đạo rồi đoạt lấy cây gậy người hầu đang cầm, muốn xông lên liều mạng vậy mà một bàn tay thon dài từ bên cạnh vươn ra, đè cánh tay hắn lại.

Bây giờ Ngọc Đồng lông mi như vẽ, đôi mắt rủ xuống môi đỏ thắm, thân hình thướt tha, chưa nói đã cười.

Trên thân mặc áo mỏng màu vàng nhạt làm nổi bật lên chiếc eo thon tựa như đang lay động trong gió, đây rõ ràng là một mỹ nhân bắt đầu trưởng thành chừng hai mươi tám tuổi.

Đến khi Ngọc Đồng đến trước mặt gọi thiếu tiền, thanh niên kia mới tỉnh lại khi đang trợn mắt há hốc mồm, vội vàng thi lễ, trong lúc luống cuống còn làm rơi cả bảo kiếm.

Ngọc Đồng che miệng cười khẽ, nói mình do thiên địa linh khí sinh ra, muốn tìm đại đạo nhưng khổ nỗi lại không có pháp môn nhập đạo. Hôm nay trời cao đưa thiếu tiền tới, chính là muốn dẫn dắt tiểu nữ tử bước vào cánh cửa đại đạo, kính xin thiểu tiến vui lòng chỉ giáo.

Thanh niên tuấn tú lúc này đỏ mặt tía tai, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, không biết như thế nào đã theo nàng đi ra khỏi trấn, mà trong lòng vẫn luôn tính toán dạy đại đạo cho nàng như thế nào.

Ngọc Đồng đi quá nhanh, vừa mất thời gian uống hết một chén trà nóng đã trở lại Ngọc phủ. Về phần thanh niên tuấn tú kia, lúc này đã sớm trở thành cái xác khô ở trong núi hoang. Ngay cả hắn họ gì tên gì, sư phụ ở nơi nào Ngọc Đông cũng không biết.

Trong chớp mắt, thời gian Ngọc Đồng sinh ra đã được trăm ngày, ngày này không có ăn mừng đặc thù gì, cũng không có cách nào để ăn mừng như một gia đình bình thường được, ngày này chẳng qua chỉ được Ngọc Đại thiện nhân đề trong lòng mà thôi.

Buổi trưa ngày hôm đó Ngọc Đồng đi tới thư phòng của Ngọc Đại thiện nhân, chưa chờ nàng mở miệng, Ngọc Đại thiện nhân liền nói:

"Con muốn rời đi bây giờ sao?"

Ngọc Đồng ngần ra, sau đó thản nhiên cười nói:

"Đời này ta gửi hồn sống ở nơi đây, vốn nên ở lại ba năm để tận tình cha con. Chỉ là trong lòng còn bận chuyện của chủ nhân, thật sự không thể bỏ xuống được, phải đi tìm chủ nhân trước thời gian."

Khoé miệng Ngọc Đại thiện nhân hơi giật giật, hỏi: "Con muốn đi tìm chủ nhân? Chủ nhân của con là hạng người gì?"

Ngọc Đồng cười nói:

"Chuyện của chủ nhân tốt nhất là ngài không nên biết, ta chỉ có thể nói, chuyện này muốn tới Lạc Dương."

Ngọc Đại thiện nhận như mất hồn, nói: "Lạc Dương? Chẳng phải là phải mất một tháng sao?"

Ngọc Đồng gật đầu rồi xoay người rời đi, nàng vừa mới bước ra khỏi thư phòng đã nghe thấy Ngọc Đại thiện nhân gọi chờ đã mấy tiếng liên tục, vì vậy liền dừng bước, xoay người nhìn lại.

Ngọc Đại thiện nhân cầm theo một cái bọc được gửi cẩn thận, vội vàng chạy tới, nhét chiếc bọc vào trong tay Ngọc Đồng chiếc bọc này nặng trịch, Ngọc Đồng mở ra nhìn thấy bên trong toàn bộ là vàng bạc.

Bọc này được gói cẩn thận tỉ mỉ, rõ ràng là đã được chuẩn bị từ sớm, tuyệt đối không phải là tạm thời mới nghĩ ra.

Trong lòng Ngọc Đồng khẽ động vết định nói ta cần gì vàng bạc? Chỉ là như thế nào cũng không nói ra được câu nói đó liền cầm theo bao bọc, trôi giạt đi xa.

Ngọc Đại thiện nhân được tại bậc cửa đến khi mặt trời lặn phía tây mới trở lại thư phòng đóng chặt cửa.

Hà Bắc đạo, Thái Nguyên phủ, Cố gia trang

Trong thôn có chừng trăm gia đình, tận cùng phía đông có một gian nhà tranh rách nát, trên nóc nhà rơm rạ tán loạn, tường đất rạn nứt.

Trong thời gian vẫn còn là tiết lạnh này, gian nhà này khiến người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy lạnh lẽo, cũng không biết người ở trong nhà làm cách nào để vượt qua cả mùa đông

Nhà tranh không lớn, giữa gian nhà có một chiếc giường bằng gạch nung trên giường có một người sắc mặt trắng xanh đang nằm, nhìn bộ dạng hắn vẫn còn khá trẻ tuổi, chỉ là nhắm mắt không dây nối, tựa như đang ngủ say.

Bên trong gian nhà tranh cực kỳ đơn sơ nhưng chăn chiếu, quần áo được giặt cực kỳ sạch sẽ, trong phòng tựa như không nhiễm một hạt bụi nào.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)