← Ch.396 | Ch.398 → |
Sau giờ ngọ ngày hôm đó khó được một chút ánh mặt trời, ánh mặt trời mang theo hương hoa cỏ ấm áp tràn vào trong phòng khiến gian nhà tranh rách nát này có thêm chút sức sống.
Két một tiếng, chiếc cổng tre của gian nhà tranh bị đẩy ra một cô gái mặc quần áo bằng vải gai bước vào, nàng đặt bó củi sau lưng xuống còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng nhóm lửa nấu cơm.
Nhưng nàng dùng chén vét trong chum gạo một hồi lâu cũng chỉ nghe được tiếng ma sát giữa chén gỗ và chum gạo, hồi lâu sau lấy chén ra, khó khăn lắm mới vét được một nắm gạo.
Nàng ngàn người, không nhịn được rơi nước mắt, nàng lập tức dùng ống tay áo lau nước mắt, đem nắm gạo trong chén chia làm ba phần lấy một phần nấu, lại lấy thêm rau khô vỏ cây nấu thành một phần khác.
Chỉ một lát sau, nàng đem một chén cháo loãng đến bên giường, đỡ người nằm trên giường dây từ từ cho hắn uống.
Người đàn ông trẻ tuổi kia chầm chậm uống nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, vẫn là ý thức mơ hồ, chỉ có bản năng ăn uống là vẫn còn.
Cô gái săn sóc hắn ăn xong lại đem chén đồ ăn do nàng dùng rau khô, vỏ cây nấu thành ra ăn qua loa vài miếng, sau đó liên cầm chiếc thùng gỗ lên, chuẩn bị ra ngoài xách nước.
Chỉ là với thân hình gầy yếu mảnh mai kia của nàng không biết có thể xách được thùng nước lớn như vậy hay không.
Nàng vừa mở cánh cổng tre ra đã thấy trước cửa được đặt hai củ sắn lớn, nàng vội vàng ra cửa nhìn quanh nhưng chỉ thấy phía cuối con đường có một bóng dáng chợt lóe lên rồi không thấy gì nữa.
Cô gái than nhẹ một tiếng, nàng do dự một lát, lại nhìn lại người đàn ông nằm trên giường không dây nối kia, cuối cùng nhặt hai củ sắn lên, khi nàng lại chuẩn bị ra ngoài, trước của bỗng xuất hiện một người cao lớn mập mạp, khiến ánh mặt trời cũng bị che đi.
Nàng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng thốt: "Trương đồ tể, ngươi lại tới làm gì?"
Tuy rằng Trường đồ tể không phải dân bản địa trong thôn nhưng huynh đệ trong nhà cũng có bảy tám người, thường ngày rất thích tranh đấu tàn nhẫn, người bình thường cũng không muốn chọc đến hắn..
Nghe thấy cô gái hỏi, Trương đồ tể há ngoác miệng ra cười nói:
"Ta đến xem trong nhà đại muội tử có thiếu thứ gì không? Tướng công bệnh hoạn của muội vẫn chưa chết sao?"
Vẻ mặt cô gái trở nên lạnh lẽo, nói: "Tránh ra!"
Ánh mắt Trường đồ tể sắc bén, vừa nhìn quanh đã phát hiện hai củ sắn đặt trên bếp lò, lập tức cười nói:
"Xem ra tên em họ của muội lại đến tiếp tế cho muội, chẳng phải ban đầu muội rời khỏi Cố gia đã từng nói không lấy của Cổ gia một hạt gạo nào sao? Thế nào, hiện giờ đã quên toàn bộ những lời đã nói trước người trong thôn sao? Có phải không lấy những thứ này thì tên tướng công bệnh hoạn của muội sẽ chết đói?"
"Ngươi có tránh đường hay không?"
Cô gái cắn răng nói, bàn tay nắm chặt lấy quai chiếc thùng gỗ khiến các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Trường đồ tể bỗng nắm lấy tay trái của nàng vuốt ve bàn tay thon dài, cợt nhả nói:
"Một cô gái như hoa như ngọc mà hiện giờ hai tay cũng đầy vết chai! Vẫn là câu nói kia, không bằng muội đi theo ta, sau này đảm bảo muội sẽ không phải khổ sở thế này nữa. Tướng công bệnh hoạn chỉ biết ngủ của muối ta cũng nuôi muội thấy có tốt không?"
Cô gái rút mạnh cánh tay trái lại, nào ngờ sức lực của Trương đồ tể lớn, rút đến mấy lần cũng không thể rút về, trong lúc cấp bách liền nói lớn:
"Ngươi đừng mơ tưởng!"
Cũng không biết nàng lấy sức lực ở đâu ra, vùng thùng gỗ lên ném về phía đầu Trương đồ tể!
Trường đồ tể không kịp đề phòng trên trán lập tức bị thùng gỗ đập phải! Trong lúc đau đớn đương nhiên phải buông tay nàng ra, lại đưa tay sờ lên đầu thì thấy bàn tay dính đầy máu tươi.
Trường đồ tể vốn là người hung ác, lúc này lại bị đổ máu khiến cơn giận dữ từ đáy lòng xông lên, ác tâm sinh ra, đục hoà cùng với tức giận xông lên đỉnh đầu, nhe răng cười nói:
"Giỏi cho một tiện nhân không biết thức thời! Hôm nay ta đây liền muốn người rồi, người theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!"
Hắn vươn bàn tay lớn ra nắm lấy y phục trước ngực nàng xé mạnh, chỉ nghe xoẹt một tiếng, quần áo mùa đông cũng không dày lắm cùng với váy bằng vải thô bên trong của nàng đều bị xé ra, làm lộ ra thân thể gầy yếu cùng bộ ngực đầy đặn hoàn toàn không tương xứng.
Cô gái thét lên chói tai, hoàn toàn không ngờ được Trường đồ tể lại đột nhiên hành hung trong lúc bối rối chỉ biết dùng tay che bộ ngực lõa lồ.
Trương đồ tể nghe thấy tiếng kêu sắc lạnh, the thé của nàng cũng sợ hết hồn, nhưng lúc này thân thể mềm mại ngày nhớ đêm mong kia đã ở ngay trước mắt, hắn sao có thể dừng lại được?
Hắn trợn tròn đôi mắt tràn đầy tia máu, bàn tay lại dùng lực kéo xuống một mảnh áo bằng vải bông nhét chặt lấy miệng nàng đem những tiếng thét lớn đều chặn lại.
Sau đó nắm chặt hai tay nàng lên trên phía đỉnh đầu tựa như diều hâu cách con gà, chỉ dùng tay trái giữ lấy, tay phải vung lên mấy lần liền đã đem bộ quần áo bằng bông vải của nàng hoàn toàn xé xuống sau đó lại ném nàng lúc này đã như một con cừu trắng nên trên chiếc giường bằng đất nung.
Hơi thở ô ô của Trường đồ tể phun lên mặt, lên cô nàng tiếng cười của hắn quanh quẩn không dứt bên tai nàng.
"Tiểu tiện nhân, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ làm nhục người ngay bên cạnh tên tướng công bệnh hoạn của ngươi! Xem ngươi thoải mái hay khó chịu! Mẹ kiếp, nếu ngươi dám lộn xộn nữa, ta đây liên đâm chết tên tướng công bệnh hoạn của người trước, sau đó lại từ từ làm ngươi!".
Cô gái nghe thấy câu này, toàn thân đột nhiên cứng đờ, sau đó nước mắt tuôn ra, nhưng lại càng giãy dụa kịch liệt hơn.
Mặc dù Trương đồ tể bị dục hoà làm mê muội nhưng cũng không dám thực sự giết người, mà cô gái giãy dụa nhưng cuối cùng cũng không lại với sức lực của hắn, bị hắn đè xuống. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không đang không ngừng giãy dụa và cần cỏ non mịn của nàng Trường đồ tể thực sự thoả mãn đến cực độ thật chi vươn đầu lưỡi ra liếm xuống.
Mắt thấy đầu lưỡi chảy nước bọt kia sẽ phải chạm tới da thịt nàng bỗng nhiên khoảng cách chỉ bằng đầu ngón tay lại trở thành răn trời không thể vượt qua được.
Trường đồ tể chỉ cảm thấy từ búi thể truyền đến lực lượng mạnh mẽ không thể chống cự lại, từ từ lối đầu hắn lên.
Trong lúc dục hoả đã xông lên lại như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu không khỏi khiển lửa giận của hắn xông lên, rít gào:
"Thằng cháu trai nào dám phá hỏng chuyện tốt của ông nội ngươi?"
Trường đồ tể vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Chi thấy thư sinh trẻ tuổi đã nằm một năm trên giường kia thậm chí ngồi dậy, trong mắt loé ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, một cánh tay nhìn như mềm mại không chút sức lực đang năm lấy tóc mình.
Nhìn bộ dạng gầy yếu kia, bất luận như thế nào cũng không có chút liên hệ gì với lực lượng mạnh mẽ mình cảm nhận được.
Vẻ mặt thanh niên kia không chút thay đổi, quanh thân tản ra quỷ khí dày đặc, đôi mắt màu xanh thăm thẳm kia thực sự không giống của con người, lực lượng mạnh mẽ kia đường như cũng đã chứng thực điều này.
Mặc dù Trương đồ tể không sợ trời không sợ đất nhưng vẫn còn hơi kính thần sợ quý, không khỏi run giọng nói:
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"
← Ch. 396 | Ch. 398 → |