Vay nóng Homecredit

Truyện:Trần Duyên - Chương 398

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 398: Không thuộc về nơi nào (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Thư sinh trẻ tuổi kia căn bản không quan tâm đến vấn đề của hắn, cỗ tay vừa lộn đã văn đầu Trường đồ tể khiến thân thể hắn xoay nửa vòng đầu hướng xuống đất. Sức lực của thư sinh trẻ tuổi kia to lớn khiến Trường đồ tể hoàn toàn không thể chống cự, chỉ nghe cô mình răng rắc rung động làm thân thể cũng không khỏi chuyển động theo.

Cánh tay người thanh niên rung lên, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể to lớn của Trường đồ tể đã đụng xuyên qua cổng tre, bay ra ngoài phòng thân thể nặng chừng một trăm bảy, tám mươi cân ở trong tay thanh niên lại giống như một mảnh vải rách, nói ném liền ném đi.

Ngoài cửa vang lên một tiếng bịch nặng nề, tiếp theo đó là tiếng tu lên như giết heo của Trường đồ tể.

Một lát sau giọng nói oán hận của Trương đồ tể mới truyền đến: "Tôn Quả! Ngươi có giỏi thì chờ đó!"

Dường như thanh niên kia cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi dần đi xa ở ngoài nhà, cẩn thận đánh giá trong nhà một lần sau đó đứng dậy bước xuống giường. Chỉ là hắn vừa đi được hai bước thì chân đã lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống lại phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hắn hơi ngạc nhiên, không khỏi nhíu mày lại.

Nàng kia vốn đã kinh hãi đến ngây người, thấy thanh niên hộc máu mới tỉnh táo trở lại rồi đột nhiên khóc lên thành tiếng, nhào tới đây kêu lên:

"Tướng công! Cuối cùng chàng đã tỉnh lại!"

Lông mày thư sinh trẻ tuổi lại càng nhíu chặt hơn, vốn định vung tay đấy cô gái ra, nhưng suy nghĩ một chút lại vỗ nhẹ lên lưng nàng nói:

"Không nên khóc, nếu như ta đã tỉnh thì sẽ không ngủ say nữa, vừa rồi người nọ nói chính là ta sao? Còn nàng tên là gì?"

Cô gái ngần ra, nói:

"Chẳng lẽ tướng công đã quên hết mọi chuyện? Tướng công họ Tôn tên Quả, là người họ Tôn duy nhất trong Cố Gia thôn, thành hôn với thiếp hai năm trước mà. Thiếp họ Cố tên Tố Thuỷ, là con gái trong thế gia vọng tộc Cố gia của thôn này. Nhưng tướng công không nhớ được cũng không có gì lạ cả, từ năm ngoái tướng công bỗng nhiên ngủ say, đến nay đã hơn một năm rồi."

Hai hàng lông mày của thư sinh trẻ tuổi gần như nhíu sát vào với nhau, lầm bầm: "Tại sao lại là Tôn Quả? Chẳng lẽ trong chốn sâu xa thực sự có ý trời sao?"

Trong lúc trầm tư suy nghĩ, hắn lại đánh giá trong nhà một lần, nhà chỉ có bốn bức vách cỏ, chum gạo rỗng tuếch, khuôn mặt của nữ nhân xinh đẹp trước mặt, làn da non mịn, thân thể gầy yếu, áo bông rách nát cùng với đôi bàn tay đẩy vết chai đều đã nói cho Tôn Quả biết nàng trải qua hơn một năm qua gian khó đến cỡ nào.

Nhìn dáng vẻ, dung mạo của nàng rõ ràng là khi còn trẻ chưa từng phải thiếu thốn áo cơm, chứng kiến hết thảy trước mắt, trong lòng Tôn Quả lại lặng lẽ bị một tảng đá đè nặng.

Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng người ầm ĩ, tiếng chửi bậy của Trường đô tề vang dội khác thường:

"Tôn Quả! Không phải người giả thần giả quỷ, xác chết hoàn hồn đứng dậy sao? Hiện giờ bên ngoài ánh nắng rất gắt, ông nội người sẽ không sợ tên ma quỷ bệnh hoạn nhà ngươi! Biết điều một chút thì đi ra để ta đây cắt đứt chân chó của ngươi, nói không chừng ta vui vẻ sẽ tha cho ngươi một mạng!"

Con mắt thư sinh trẻ tuổi híp lại, dõi mắt nhìn ngược lại phía ánh mặt trời, chỉ thấy bên ngoài bị bảy tám người đàn ông to con bao vây, trên tay cầm côn bồng vẻ mặt, tướng mạo mỗi người đều rất dữ tợn.

Những người này đều là họ hàng của Trường đồ tể đến đây để kiếm chuyện trả thù, nơi xa có không ít người trong thôn vây xem nhưng lại sợ hãi sự hung hăng của đám người này nên cũng chỉ dám đứng nhìn từ đằng xa, không ai dám tiến tới.

Tính ra thì Cố Tố Thuỷ cũng là con cháu của Cố gia, chỉ là vì Tôn Quả nên đã cắt đứt mọi quan hệ với Cố gia, những người trong Cố gia cũng không nguyện vì nàng mà trêu chọc loại người lưu manh côn đồ như Trương đồ tể.

Mắt thấy các huynh đệ trong tộc không dám đứng ra, sắc mặt Cố Tố Thuỷ liền trở nên trắng bệch. Tôn Quả cười nhạt rồi đứng dậy bước ra cửa. Nàng nhìn vết máu vẫn chưa không trên vạt áo Tôn Quả, trong mắt xuất hiện vẻ quả quyết, bình tĩnh nói:

"Tướng công, thân thể chàng còn yếu, không nên chấp nhặt với bọn hắn. Đề ta đi đối phó đi!"

Trong lúc nói chuyện nàng đã bước ra cửa, con dao trên bếp lò đã sớm được nàng giấu trong ống tay áo.

Thấy cô gái chạy về phía mình, Trường đồ tể đi lọt lại phía sau liền cười lớn nói:

"Chẳng lẽ chuyện vừa rồi còn chưa xong, muội vẫn muốn tiếp tục mỗi nhân duyên với ta sao?"

Tiếng cười của hắn chưa dứt đã thấy trước mắt xuất hiện một lưỡi đao sắc bén chém thẳng xuống đầu! Trong lúc Trường đồ tể kinh hãi, lăn lộn ngay tại chỗ, khó khăn lắm mới tránh được một dao kia! Miệng Cố Tố Thuỷ ngậm một lọn tóc, lại tiếp tục vung dao chém, nhưng cô tay lại lại bị người khác giữ lại. Cánh tay kia thon dài mà tái nhợt nhưng lực lượng lại lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy chính là Tôn Quả.

Lúc này một tên em họ xa của Trương đồ tể đã sớm gào lên đánh tới. Trong mắt hắn, Tôn Quả nhỏ yếu gầy gò, chỉ là một quả hồng mềm một năm đầm là có thể đánh bay, ngay cả thanh củi khô trong tay hắn cũng chỉ là món ăn ngon đưa lên mà thôi.

Nhưng hắn vừa mới xông lên một bước đã thấy thanh củi khô kia nhanh chóng lớn lên trong mắt, còn chưa chờ hắn kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một vệt máu, sau đó là trời rung đất chuyển, bóng tối ập đến.

Thanh củi khô cũng không cứng rắn lắm, cũng chỉ lớn bằng quả trứng gà, thư sinh trẻ tuổi chị tiện tay ném thẳng vào mặt tên em họ của Trường đồ tể, nhưng một nửa khúc củi thậm chí lại hoàn toàn biến thành gỗ vụn, có thể thấy lực lượng kia to lớn đến mức nào!

Mấy người nhà họ Trương vây xem chỉ cảm thấy hàm răng ê ẩm, lồng ngực bị xiết chặt, hầu như mỗi người đều tự hỏi nếu như người bị đánh vào mặt lần này chính là mình thì sẽ thế nào, dường như mỗi người đều hít thở không thông.

Em họ Trương đồ tể ngửa mặt lên trời ngã quỵ, trên mặt máu thịt mơ hồ, xương trắng vn cũng lộ ra ngoài, một con ngươi cũng bị đánh lòi ra khỏi hốc mắt.

Tôn quả cau mày lầm bầm:

"Thậm chí lại bị gãy? Xem ra thân thể này đúng là bệnh lâu chưa lành, quá mức yếu ớt, không thể vận dụng lực lượng một cách tinh xảo được. Cũng được, nên đổi lại thứ chắc chắn hơn."

Hắn vứt bỏ thanh củi trong tay, cúi người xuống mặt chiếc gậy gỗ của em họ Trương đồ tể lên.

Trường đồ tề tỉnh táo lại trước tiên, gào thét lên như giết heo: "Giết... Giết hắn đi!"

Lúc này mấy người nhà họ Trương nhớ tới mình người đồng thế mạnh, lại thấy Tôn Quả sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bộ dạng bệnh hoạn, cũng không biết do dũng khí hay bị sự sợ hãi điều khiển, tất cả đều la lên, dùng gậy gộc lên xông tới.

Tôn Quả cười lạnh, gậy gỗ trong tay nhẹ nhàng vung lên, chỉ nghe mấy tiếng xương gãy răng rắc vang lên, thời gian chỉ chừng một hơi thở, bảy người nhà họ Trương đều ngã xuống đất, cùng với tên em họ của Trường đồ tể lúc trước lăn lóc thành một đống. Người ngã xuống đất hoặc tay hoặc chân đều vặn vẹo biến hình, chỉ còn sức lực kêu thảm thiết, không một kẻ nào đứng lên nồi.

Người của Cố gia thôn ồ lên, sợ hãi kêu không ngừng. Chẳng lẽ Tôn Quả này bị yêu ma nhập vào, tại sao trong thời gian chưa đến một chớp mắt đã đánh gãy tay, chân bảy tám người đàn ông khoẻ mạnh?

Song đám thôn dân này lại hít một hơi khí lạnh! Chỉ thấy vẻ mặt Tôn Quả không chút thay đổi, vòng quanh đám người nhà họ Trương một vòng gậy gỗ giơ lên đập xuống mỗi người đều bị đánh gãy một tay một chân, sau đó lại lôi Trường đô tề ra khỏi đám người, từng gậy từng gậy đánh lên người hắn.

Tiếng tu lên như giết heo của Trường đồ tể hoàn toàn không át được tiếng gậy gỗ đập xuống! Tôn Quả kiên nhẫn, cẩn thận đánh nát từng đoạn tứ chi của hắn, cuối cùng mới giã một gậy vào hạ thế của Trường đồ tể, dùng sức xoay tròn đến khi hạ bộ kia bị nát như mới chịu ngừng tay.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)