Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 399

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 399: Không thuộc về nơi nào (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Tôn Quả nhìn về phía đám người Cố gia thôn đang vây xem, khẽ mỉm cười. Mỗi người trong thôn đều bị tình cảnh máu tanh trước mắt doạ cho vỡ mật, nụ cười này của Tôn Quả ở trong mắt bọn họ không khác gì Diêm vương đòi mạng vì vậy liền kêu cha gọi mẹ, tè ra quần, lăn lóc chạy trốn.

DO Tôn Quả quay đầu lại nhìn Cố Tố Thuỷ, thấy sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn đứng phía sau mình, vì vậy mỉm cười nói:

"Nàng không sợ ta?"

Toàn thân Cố Tố Thuỷ run lên, nói: "Chàng là... Tướng công?"

"Ta là Tôn Quả." Tôn quả trả lời như vậy.

Cố Tổ Thuỷ cắn răng nói:

"Bất kể tướng công là người hay quỷ thì thiếp cũng là vợ chàng. Trừ khi... Trừ khi vì chuyện vừa rồi, chàng muốn bỏ thiếp."

Nhìn vẻ mặt chấp nhất của nàng trong lòng Tôn Quả hơi trầm xuống, có một loại nặng nề nói không nên lời. Đây là điều trong mấy chục năm tu hành của kiếp trước hắn chưa từng gặp.

Chân mày hắn càng nhíu chặt, thầm nghĩ: "Tại sao có thể như vậy? Nếu vậy, ta sao còn có thể đi được?"

Kiếp trước Tôn Quả hiểu rõ nhân tình thế sự, biết trừ khi mình giết hết những người liên quan đến Trường đồ tể, nếu không chắc chắn sẽ có hậu hoạ. Hơn nữa cho dù có giết sạch người nhà họ Trương thì quan phủ cũng sẽ truy cứu, mình đương nhiên là không sợ, nhưng Cố Tố Thuỷ và người nhà họ Tố lại phải chịu tai nạn tù tội.

Hẳn ngửa đầu lên trời, cảm thụ hơi thở của đại đạo mênh mông xa vời, sau một lát lại nhìn về phía cô gái, âm thầm thở dài rồi tự nhủ trong lòng:

"Thân thể này cũng không tồi, chỉ là quá yếu, vẫn cần phải ân cần săn sóc một thời gian..."

Dựa vào lý do không đáng nói này, Tôn Quả liên ở lại, trong vòng ba tháng đem thân thể túi da này bài trừ hết tạp chất, trúc đạo cơ, nuôi dưỡng nguyên khí sau ba tháng liền có thể đi lại trên mặt đất, kết giao với nhiều quan lại, người có địa vị trong vùng tự xưng mình ở trong mộng được Thanh Nguyên chân quân dạy chỏ Thiên thu thông hiệu đạo thần tiên.

Ban đầu mọi người vẫn còn không tin, Tôn Quà liền khám bệnh bốc thuốc, thuốc đến bệnh trừ, kết quả là được người trong vùng thổi phồng là thần tiên.

Kết quả là Tôn Quả lại bày ta thủ đoạn, giúp quan phụ mẫu tại địa phương bắt yêu tại nhà, những quỷ mị uế vật tầm thường ki làm sao chạy thoát khỏi bàn tay Tôn Quả được? Đương nhiên linh nghiệm như thần."

Kiếp trước Tôn Qua là Quốc Sư cao quý, bày mưu tính kế cũng như xe nhẹ đường quen, nắm được tâm tư những người làm quan này có khác gì một bữa ăn sáng?

Vì vậy thu qua đông tới, rồi lại đến tiết xuân về hoa nở, danh tiếng Tôn Quả đã sớm lan xa, cũng có ba bốn người làm quan to là đệ tử ký danh.

Thời gian này đương nhiên cũng có vài người tu đạo nóng mắt với quyền thế của hắn rồi tìm đến cửa luận đạo, Tôn Quả chỉ dùng lời nói đã đuổi được đám người tu đạo không có chút bản lĩnh này, trong lúc nói chuyện đã phá sạch đạo pháp của đối phương.

Vì vậy trong mắt những tên quan lớn địa phương này, ngay cả mấy nốt ruồi trên mặt Tôn Quả cũng như có tiền khí.

Về phần Trường đồ tể ban đầu vẫn còn không cam lòng, trong dòng họ có vài người đàn bà chanh chua còn tìm đến cửa chửi bậy, chỉ là thủ đoạn của Tôn Quả vô cùng ngoan độc, bất luận nam hay nữ tới, ít nhất là cắt đứt tứ chi.

Ở nơi xa xôi này, các loại thù hận giữa dòng họ với nhau đều dùng binh khí đánh nhau để giải quyết, đến khi đàn ông trong nhà họ Trương đều đã bị Tôn Quả đánh cho tàn phế mới nghĩ đến chuyện báo quan.

Có biết đâu rằng quan viên địa phương trong vòng trăm dặm xung quanh đều đã bị Tôn Quả dắt mũi, sau đó thế lực của Tôn Qua lại càng thêm khổng lồ, người nhà họ Trương sợ hãi, cuối cùng đành phải đi tha hương lánh nạn.

Đợi đến khi sắp xếp ổn thoả cho Cố Tố Thủy không cần lo lắng cơm áo nửa đời về sau, cũng không phải chịu khổ sở bị người ức hiếp cũng đã là hơn một năm, trong thời gian này Cô thị mang thai mươi tháng, lại sinh cho Tôn Quả một đứa con.

Hạ đi thu đến, gió thổi lành lạnh, mặc dù trong lòng Tôn Quả còn vương vẫn, nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy có thể dứt áo ra đi.

Ngày lên đường ấy, Cố gia thôn càng lúc càng cách xa, nhưng trong lòng Tôn Quả cũng càng ngày càng nặng nề, dù sao lần này ra đi mười phần chết chín, không biết có còn sống để trở lại hay không.

Cho đến khi thân hình nhỏ nhắn yếu ớt đang đứng ở đầu Cố gia thôn kia khuất sau dãy núi, Tôn Quả mới thở dài một hơi. Với người tu đạo, trần duyên trong hơn một năm này cũng chỉ là một lần gặp gỡ ngang qua đời mà thôi.

Mục tiêu của người tu đạo chính là thiên địa đại đạo, nói đến trần duyên đều là mây mỏng gió nhẹ, không đáng giá nhắc tới. Chỉ là khi chính mình trải qua, Tôn Quả mới nhận ra, đến khi dứt bỏ đoạn trần duyên này rồi mới cảm thấy nó nặng như cả một ngọn núi.

Ngày ấy Kỷ Nhược Trần nhảy khỏi ngọc đài, rơi xuống hư không vô tận, vừa rời khỏi ngọc đài lại là một thế giới khác.

Như bị một lực lượng vô hình trói buộc, thân thể hắn không khỏi rơi thẳng xuống phía dưới, tốc độ rơi xuống đã sớm vượt qua cảm giác của hắn, gần như chi chớp mắt đã rơi ngàn trượng lại là càng ngày càng tăng lên.

Cảnh vật xung quanh lại càng không ngừng biến hoá, bãi biển hoá nương dâu, triều đại thay đổi, sinh ly tử biệt, vui buồn hợp tan, thậm chí ngôi sao sinh diệt, hỗn độn hư không cũng ngẫu nhiên có thể gặp được.

Mỗi một nháy mắt đều có vô số hình ảnh xông thẳng tới, lại xuyên thẳng qua thân thể bay đi, một giây lát kia, vô số cười vui, khóc thảm tràn vào thần thức hắn, không biết bao nhiêu con người, bao nhiêu sự vật sinh diệt, diễn hoá liên khắc vào thần thức Kỷ Nhược Trần như thế. Hắn hầu như không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, dường như vừa mới nhảy khỏi ngọc đài liên đã trải qua ngàn vạn đời luân hồi vậy.

Nếu là người có ý chí hơi kém một chút, chỉ sợ đã sớ lạc lối khi trải qua hư thật lẫn lộn này, nhưng tâm chí Kỳ Nhược Trần vốn cứng rắn, khi còn ở Không gian hoang vu lại cắn nuốt vô số u hồn quỷ linh, đã sớm tiếp xúc với vô số trí nhớ trong hồn thức.

Còn có khi như đi vào cõi thần tiên đã thu hết thảy biến hoá trong phạm vi mười dặm vào thần thức của mình, những trí nhở ùn ùn kéo đến như biển trước mắt này cũng không khiến hắn khiếp sợ bao nhiêu.

Nhưng những trải nghiệm trong tỉ nhờ này rất chân thật, mỗi lần xẹt qua đều giống như đã trải qua một đời như thế. Chỉ trong thời gian chốc lát, hắn đã trải qua nghìn đời vạn kiếp.

Kỷ Nhược Trần vừa như đang rơi xuống lại tựa như không phải như thế. Có khi sông núi mây gió cùng rơi xuống theo hắn, trong mắt hắn, những sông núi muôn hình vạn trạng này đang yên tĩnh bất động. Lại có lúc ngàn vạn cảnh tượng như dội xuống so với tốc độ rơi xuống của hắn còn nhanh hơn rất nhiều, trong cảm giác của hắn, trái lại lại như đang nhẹ nhàng bay lên.

"Chẳng lẽ không phải mình rơi xuống bay lên tại không gian, mà là giữa vạn vật trong trời đất sao?"

Vì thế, trong lòng hắn lại có điều hiểu ra, nếu những trải nghiệm về trí nhớ này chân thật như vậy, giống như mình trải qua một đời luân hồi, như vậy chẳng phải là tốt sao?

Cho nên hắn buông lỏng ý chí, thản nhiên nghênh đón những thế giới vô cùng vô tận khó có thể phân biệt, không hề đề phòng ngăn cản hết sức như lúc ban đầu nữa, chỉ là vẫn giữ vững một chút tỉnh táo ở tận đáy lòng.

Trong lúc thoáng qua lại có một tầng thế giới xông thẳng tới, ý niệm của Kỷ Nhược Trần vận chuyển như điện, trong nháy mắt ngắn ngủi không thể nào nói rõ đã thấy nơi mình bay tới là một phủ đệ xa hoa rộng rãi, trong một gian sảnh được đốt lò than toả ra mùi hương hoa cỏ, ấm áp, hoà thuận, vui vẻ.

Trong sảnh có ba chiếc bàn, ba người một nam hai nữ đang ngồi ngay ngắn phía sau bàn, lệ a đọc sách, một người vẫn sĩ trung niên năng kinh thánh hiền trên tay đang đi qua đi lại, kiểm tra bài vở của ba đứa nhỏ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)