Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 444

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 444: Ý nghĩ tuyệt vọng (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Shopee


Râu tóc của Hư Huyền không gió tự bay, đạo bào trên người vỡ tan thành từng mảnh, phất trần trên tay hắn lúc này chỉ còn lại chiếc chuôi.

Tất cả những thứ này chỉ mới là quyền phong mà thôi, quyền thứ chín thật sự vẫn chưa tới!

Một quyền này cũng không nhanh, thế nhưng trên Thanh Thành sơn lúc này ai cũng có thể nhúc nhích nhưng chỉ có Hư Huyền là không thể, việc hắn có thể làm chính là đồn hết đạo hạnh khổ tu mười năm để chống đỡ một quyền này!

Hư Huyền trong lòng cũng hiểu Nhất lúc này đã dung hòa với thiên địa, một quyền này có thể dời non lấp bê, đạo hạnh của mình với hắn thấp hơn một hai tầng, nhưng mà chênh lệch giữa một hai tầng này, lại khác biệt như một trời một vực! Hư Huyền lúc này liều mạng cũng giống như Trương n n lúc trước, hắn liều mạng chỉ vì tìm lại một chút tôn vinh cho mình mà thôi.

Ngay lúc này Hư Độ bỗng nhiên la lên: "Sư huynh mau tránh!"

Hắn vận dụng thân pháp xông lên dùng thân thể để ngăn cản một quyền này!

Nhất lạnh lẽo cười, chỉ một mình Hư Độ mà cũng muốn ngăn cản một quyền này? Quả thật là châu chấu đá xe!

Phía trướng Nhất một trăm trượng, bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt, nó giống như là một tấm gương đồng bị vỡ. Khe nứt xuất hiện khắp nơi, nó trực tiếp từ trên người Hư Độ lan ra, nó không chỉ lan tới những đồng tử của Thanh Khư Cung mà còn lan tới chỗ hơn mười vị khách đang đứng ở ngoài xem, hơn nữa, ngay cả trên đạo bào của Hư Huyền cũng đã xuất hiện vết nứt.

Hư Đồ dùng hết sức lực để chống đỡ, nhưng hắn không thể làm được gì. Trong cảm giác của hắn, hắn vẫn là một người hoàn chỉnh, nhưng mà trong mắt những người xung quanh, khi khe nứt càng ngày càng nhiều, Hư Độ cũng bị chia thành hơn mười mảnh sau đó bị hút vào bên trong.

Khi chiếc đầu sắp bị hút vào trong, trên mặt Hư Độ vẫn còn vẽ mê mang, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Những vị khách này do bị kéo vào chậm một chút, nên có chút người nhanh trí hét lớn lên, thế nhưng những người khác khi thấy tình cảnh quỷ dị như thế thì ai dám xông lên giúp đỡ, cho dù những người thân cận nhất trong môn phái, thì họ cũng chỉ lo chạy ra, ai còn quan tâm tới việc cứu người.

Những khe nứt khi lan tới đạo cao của Huyền thì không lan thêm nữa. Hư Huyền nhắm mắt lại, trong mũi phun ra hai luồng khí màu trắng thật dài, những đám khí máu vàng nhạt quanh người tan biến, hiển nhiên là đã hết sức lực!

Đúng lúc này, một tiếng sét đánh vang lên, chấn cho mọi người một trận ù tai! Trên trời đầy những tia sét tím, đám mây trên trời tản ra, một đóa Tiên Liên to bằng một cái chén phá không bay ra, trên không trung lưu lại những đám tiện vận nhàn nhạt, trong nháy mắt đã bay đến phía sau lưng Nhất!

Đây chính là đóa Tiên Liên thứ chính của Ngâm Phong.

Tiên Liên vừa xuất hiện, màu sắc của vạn vật trong thiên địa như bị phai nhạt đi, ngay cả thân thể cũng có chút mơ hồ, dường như xung quanh có bao phủ một lớp sương mù nhạt, những khe nứt trên không trong nháy mắt biến mất không còn.

Nhất cười khổ một tiếng, bỗng nhiên hắn há mồm phun ra một luồng khí màu xanh đen!

Trương n n trên không trung thấy vậy liền quát to một tiếng! Nàng mặc dù không phải yêu, nhưng theo sự phụ Tô Hòa đã lâu nên tất nhiên sẽ biết thứ mà Nhất phun ra là thứ gì, đó là hồn khí mà hắn cô đọng trong trăm năm qua!

Những tia sét trên không càng ngày càng nhiều, chúng ngang dọc khắp nơi, làm cho một nửa bầu trời biến thành màu tím, tiếng sét kinh thiên liên tục không ngừng. Trong lúc nhất thời, mọi người đều có ảo giác, khắp nơi dường như đang trời long đất lở!

Trong vô tận sấm sét bỗng nhiên có một đóa Tam Sắc Liên Hoa từ từ hạ xuống vạt áo của Ngâm Phong tung bay, khuôn mặt lạnh như băng, hắn từ từ hạ xuống!

Mọi người trên Thanh Thành sơn đều ồ lên, có người rung giọng nói: "Đây là Chân tiên! Chân tiên! Chân tiên hạ phàm a!" m ầm, vô số người nhanh chóng quỳ xuống giơ hay tay lên hướng về phía chân tiên cầu khẩn mang theo bọn họ, cho dù không thể phi thăng thành tiền, thì tăng thêm mấy trăm năm tu vi cũng được, được trăm viên tiên đạn cũng không tồi, có lẽ chí ít cũng ban cho mười món tiên khí cũng tốt.

Thân thể của Nhật càng ngày càng mơ hồ, ngay cả khuôn mặt cũng đã có chút nhìn không rõ.

Hắn nhìn về phía Hư Huyền vừa mới tránh được một kiếp, lắc lắc đầu, sau đó quay đầu xuất hiện bên người của Trương n n, mỉm cười nói:

"Ta đưa người đến chỗ an toàn, trớ kỳ sau này không được tùy ý liều mạng nữa, nếu lần này người chết thì cũng không thể thu được cái gì cả."

Nhất nâng tay lên, Trương n n giống như thiêm điện bay về phương xa.

Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mơ hồ của Nhất, nước mắt trên người nàng rơi như mưa, nàng nói:

"Vậy còn ngươi?"

Nhất cười cười, dùng giọng nói chỉ có một mình hắn có thể nghe:

"Ta? Ta chỉ là một luồng hồn thức, chi bằng đi gặp chủ nhân một lần cuối cùng bôi tội với hắn cũng tốt. Ai, con tiểu hồ ly này..."

Khi nói xong từ trên mi tâm của hắn chảy ra một luồng khí màu xanh, sau đó hắn nhanh chóng bay về phía Vô Tận Hải.

Nhất đứng trên sườn dốc, sau đó chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng hắn biến mất trong biển sương mù bao phủ Vô Tận Thâm Uyên...

Núi vẫn xanh, mưa vừa dứt, người đã đến, vẫn nhớ mong!

Ngâm Phong bay lên cao trăm trượng, cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói:

"Yêu nghiệt ngu ngốc! Ngươi còn tưởng là có thể chạy thoát khỏi tay ta? Hôm nay ta sẽ cho người biết cái gì gọi là diệt cỏ tận gốc!"

Ngâm Phong giơ một ngón tay lên, mấy đạo Lôi Hoa từ bên trong lối châu xuất ra, đánh về hướng Trương n n. Hắn thúc giục Tam Sắc Liên Hoa dưới chân, như điện xuyên không đuôi về phía tàn hồn!

Chân tiên nhập thế thì chắc chắn sẽ làm cho gió mây nổi lên, mưa rơi lội xuất! Ngâm Phong chi trong thời gian ngắn đã vượt qua trăm tượng, trên đường hắn đi Tư Điện Cuông lôi liên tục rơi xuống nó rơi xuống chỗ nào thì chỗ đó đất đá tan nát núi non sụp đổ, sông núi treo ngược, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu chim bay cá nhảy gặp kiếp nạn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)