← Ch.454 | Ch.456 → |
Phía Đông bắt đầu sáng lên, ánh bình minh đã lên nhưng gà vẫn chưa gáy báo buổi sáng. Quần áo của Ca Thư Hàn đã được mặc một cách chính tế, hắn ngồi trong thư phòng múa bút thành văn cho tới khi ánh bình minh đã rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng trời ở phía Đông.
Ca Thư Hàn đề bút xuống hài lòng nhìn tấm giấy Tuyển Thành đang chứa đầy nét mực một chút sau đó đi ra ngoài, hắn nhìn lên bầu trời, một mặt trời đỏ rực dần dần xuất hiện ở phía Đông ánh mặt trời hôm nay đường như có chút chói mắt, nhưng tâm tình của hắn hôm nay rất tốt nên hắn nhìn thấy mặt trời đang chói mắt rất có khí thế.
Ca Thư Hàn ung dung đi vào chính đường, ở chỗ ngồi của mình từ sớm đã có hạ nhân rót sẵn một tách trà. Ca Thư Hàn súc miệng, hắn cảm thấy đầu óc rất thoải mái, hắn cho binh lính đi gọi các tướng quân đến phủ đề bàn bạc. Ca Thư Hàn thấy hôm nay là ngày Hoàng Đạo, là một ngày để xuất quân, bình định và thống trị thiên hạ!
Không đến một nén hương, bên ngoài phủ đã vang lên rất nhiều tiếng bước chân, hơn mười vị tướng quân khi được triệu tập lập tức phi ngựa chạy vội đến, tinh thần của mọi người đều rất phấn chấn, áo giáp chắc chắn binh khí sắc bén, nhìn qua là biết không phải bình thường, không hề có chút dấu hiệu tán loạn nào khi bị triệu tập gấp.
Nhìn phía dưới đều là những huynh đệ đã theo mình vào sinh ra từ nhiều năm, Ca Thư Hàn cảm thấy rất thỏa mãn. Từ lúc rời khỏi Tây Vực đã mấy năm nhưng những thủ hạ của mình vẫn không tập luyện. Dũng tưởng nhiều như mây, trong tay nắm tiên bảo, đại quân đông như kiến, nhiều thứ như vậy tập hợp cùng một chỗ chẳng lẽ đại sự của hắn còn không thành?
Mấy vị tướng đứng phía dưới khi nhìn thấy ánh mắt của Ca Thư Hàn đều cảm thấy hết sức hưng phấn. Bọn họ ở nơi này hơn một tháng sớm đã ngứa ngáy hết toàn thân, cửa ải đóng giữ mười vạn đại quân nhưng chỉ có thể đứng nhìn một ít Bắc quân ở phía trước diệu võ dương lai, mà không thể làm gì được!
Hôm nay đại soái đột ngột triệu tập, bọn họ biết ngay là sắp đánh nhau, ai ai cũng nhận làn mình không có thêm đôi cánh để nhanh chóng bay tới phủ nguyên soái.
Ca Thư Hàn ho khan một tiếng định nói bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân đang chạy vào, một thần binh xuất hiện lập tức kêu lên:
"Đại nhân, giám quân Ngọc đại nhân phụng chỉ vào phủ, hiện giờ đã đi qua cánh cửa!"
Ca Thư Hàn nghi hoặc trong lòng, mới sáng sớm tìm đâu ra thánh chỉ? Bên ngoài đột nhiên truyền ra một giọng the thé:
"Thánh -- chỉ -- đến!"
Vương Tiến Lễ một thân y phục chỉnh tề, trong tay đang cầm một quyền thanh chi của Minh Hoàng hắn ngần đầu bước đi vào bên trong.
Phía sau hắn là hơn mười thái giám tày tùng chạy vào theo, ai ai cũng vênh vênh tự đắc kiêu ngạo tận trời. Những thân bình bên ngoài khỉ thấy Vương Tiến Lễ đang cầm thánh chỉ trong tay thì ai dám xông lên ngăn cản?
Ca Thư Hàn lập tức sửa sang y phục rồi quỳ xuống miệng thì nói "thần tiếp chỉ". Hơn mười dũng tướng cũng ở phía sau hắn đồng loạt quỳ xuống.
Vương Tiến Lễ hừ khẽ một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Ca Thư Hàn, mở thánh chỉ ra, nói:
"Ca Thư Hàn tiếp chỉ."
"Mậu Thìn ngày mồng 5, tháng 12 năm Bính Thân, tức năm Thiên Bảo thứ 14, Hoàng đế chiếu viết..." Giọng Vương Tiến Lễ lanh lảnh tới mức chói tại truyền khắp nơi xung quanh căn phòng nội dung chính trong thánh chi là Ca Thư Hàn nắm trong binh trong tay hơn nữa lại đang đóng giữ ở cửa ải hiểm yếu, thế mà lại bị mấy nghìn quân đội già nua yếu ớt chặn ở Quang Trung không dám ra quam quyết chiến, làm cho triều đình cảm thấy rất hổ thẹn. Nay lệnh cho Ca Thư Hàn lập tức dẫn binh xuất quan, bình định phản nghịch, như còn chần chờ nửa thì lập tức cách chức dẫn về Tây Kinh chờ trị tội.
Từ ngữ trong thánh chỉ cực kỳ nghiêm khắc, Ca Thư Hàn biết là Vương Tiến Lễ lén mật tấu Minh Hoàng hơn nữa còn thêm vào không ít lời gièm pha, nói không chừng còn có cả tên gian thần Dương Quốc Trung ở bên cạnh nói xiên nói xỏ nữa mới có thể tạo ra một cái thánh chỉ không hiểu chiến sự không thông thời cuộc như vậy.
Vương Tiến Lễ đọc xong thánh chi, ngoài cười nhưng trong không cười, hắn nói:
"Ca Thư đại nhân, dựa theo thánh chỉ này thì ngày hôm nay ngài phải xuất quân. Đây không phải là do ta ép buộc ngài đâu nha? Nếu ngài vẫn thấy ngại vì bên ngoài có quá nhiều quân địch thì cũng không sao, cứ để chúng ta thay mặt ngài xuất binh. Khi đó ngài chỉ cần giao nộp ấn tính rồi tự đi đến Tây Kinh để bàn giao công việc là được."
Ca Thư Hàn cũng không tức giận, hắn vẫn dựa theo cấp bậc, lễ nghĩa mà tiếp thánh chỉ.
Phía sau hắn là hơm vị vị tướng quân giết người không chớp mắt, làm sao lại đề một tên hoạn quan vào trong mắt được? Ngay lập tức có một tên chợt quát lên:
"Ca Thư đại nhân là vương một cõi, ấn tín của người người nói muốn lấy là lấy ư?".
Tiếng quát này lớn như tiếng sấm, trong lúc không đề phòng Vương Tiến Lễ sợ hãi đến mức cả người run lên, dưới chân như nhũn ra, suýt nữa là ngã xuống đất.
Sau khi sự sợ hãi đi qua, hắn lập tức nổi giận, thế nhưng nhìn lại, trong phòng ai ai cũng đều là khuôn mặt dữ tợn, hung ác, có ai là người thiện lương?
Vương Tiến Lễ có chút sợ hãi, hắn sợ mình trong lúc tức giận mà ra tay đánh người, tuy hắn là giám quân thế nhưng chỉ có một mình, nếu hắn dám làm ai bị thương thì chỉ sợ tất cả mọi người trong căn phòng này đều sẽ xông lên làm thịt hắn.
Vương Tiến Lễ đối với Ca Thư Hàn vẫn còn có chút can đảm, hắn lập tức quát lớn:
"Ca Thư đại nhân, đây là có ý gì, muốn tạo phản sao? Thượng Phương Bảo Kiếm mặc dù đang ở trong phủ chưa từng dùng đến, thế nhưng cho dù chỉ có một đôi bàn tay trắng, ta cũng sẽ đọ sức một lần, giữ gìn oai nghiêm cho hoàng thượng."
Lời lẽ của hắn nghe rất chính nghĩa, thế nhưng giọng nói có chút run run, khuôn mặt đã trắng bệch, cho dù à ai cũng đều nghe ra sự sợ hãi trong lòng hắn.
Ca Thư Hàn mỉm cười nói:
"Giám quân đại nhân bớt giận, thánh chỉ ở đây, ta nào dám không nghe? Thủ hạ của ta đều là những tên lỗ mãng đến từ Tây Bắc, họ chỉ biết giết người chứ không hiểu lễ nghi, họ không dám làm gì đại nhân và cũng không dám hài lòng, Đại nhân cứ yên tâm, hôm nay ta triệu tập tướng sĩ đến đây, chính là đề thương lượng việc xuất chiến. Mọi việc đã chuẩn bị xong trong vòng ba ngày ta sẽ xuất binh quyết chiến Vương Tiến Lễ có chút nghi hoặc, Ca Thân có thủ mấy tháng, trơ mắt nhìn quân địch Quan ngoại từ năm nghìn biến thành năm vạn, hiện nay quân địch đã đông hơn gấp mười lần sao hắn ngược lại lại muốn xuất quan tiết không?
Nhưng mặc kệ thế nào, thì chỉ cần hai mươi vạn đại quân xuất binh thì rất dễ dàng có thể tiêu diệt sạch sẽ nằm vạn quân, tôi tác ắc khí mà hắn phải chịu mấy ngày qua.
Về phần Ca Thư Hàn hiện nay Vương Tiến Lễ và Dương Quốc Trung đã liên kết với nhau, đến lúc đó nội ngoại liên thủ, mặc kệ Ca Thư Hàn là thắng hay bại, thì hắn cũng sẽ cửa nát nhà tan.
Lúc sáng sớm, tấm màn ở doanh chủ soái không gió tự mở, những tướng lĩnh dưới trướng của Kỷ Nhược Trần đã tập hợp đồng đủ. Bọn họ trải qua lễ rửa tội bằng đạo pháp, lại được Kỷ Nhược Trần dùng âm khí làm phép nên sát lực tăng mạnh, hơn nữa họ còn cùng chủ tướng của mình tâm ý tưởng thông Không cần kêu gọi, sáng sớm bọn họ trong lòng khẽ động đã biết được chủ tướng kêu gọi mình tập hợp.
Những tướng quân này mỗi ngày mặt trời mọc thì bắt đầu hoạt động mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ăn uống no nê, lúc nào cũng nghỉ ngơi nên tinh lực tràn đầy. Bọn họ cùng thủ hạ đến từ Tây Vực của Ca Thư Hàn không giống nhau, trong cơ thể của bọn họ có thêm một chút âm khí do Kỷ Nhược Trần ban, sát khí sẽ càng ngày càng nồng đậm lên.
Căn lều của Kỷ Nhược Trần quay mặt về hướng Tây, hướng mà hắn ngồi chính là hướng về Đồng Quan. Kỷ Nhược Trần ngồi ngay ngắn ở bên trong đợi tướng sĩ và Ngọc Đồng đến, đám người Tôn Quả đứng yên lặng ở bên trong, hai mắt hắn từ từ mở ra, chậm rãi nói:
"Ở Đồng Quan sát khí tận trời, đây chính là dấu hiệu bọn họ sắp xuất quan quyết chiến. Hôm nay các ngươi hãy chuẩn bị cho đầy đủ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng Ca Thư Hàn quyết trận tử chiến."
Lời hắn nói rất nhẹ nhàng bình tĩnh, thế nhưng chúng tướng sĩ phía dưới đã bị kích thích giống như sóng vỗ bờ ầm ầm không dứt, sát khí tràn đầy.
Yêu tốt trong doanh lúc này có bốn vạn, thứ mà họ phải đối mặt rất có thể là đại quân hơn ba mươi vạn, ngay cả những tướng sĩ mà trái tim đã khô héo thì khi đối mặt với trận quyết chiến mà quân địch mạnh như thế, thì ai mà không xốc lại tinh thần tăng lên khí thế.
Tôn Quả tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Ngày mai thuộc hạ làm tiên phong thể lấy đầu Ca Thư Hàn!"
Kỷ Nhược Trần gật đầu nói: "Rất tốt."
Trong buổi thương nghị về trận quyết chiến ngày mai, mấy vị tướng lĩnh nối đuôi nhau xin ra trận, ra lệnh cho binh sĩ đánh bóng giáp trụ, mài bén đao kiếm.
Lúc này chợt thấy một người hô to gọi nhỏ, chạy vội đến, khi hắn đến gần căn lều của chủ soái mười thước liền kêu lên:
"Chủ công! Việc lớn không tốt... Sáng hôm nay ta quan sát thấy Đồng Quan sát khí ngập trời, ngày mai sẽ có một trận chiến! Chủ công, phải nhanh chóng chuẩn bị..."
← Ch. 454 | Ch. 456 → |