Vay nóng Tima

Truyện:Trần Duyên - Chương 456

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 456: Chuyện sát phạt (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)

Siêu sale Lazada


Tề Thiên Hạ nhìn qua vô cùng mệt mỏi, trên quần áo của hắn dính đầy bùn, mái tóc rối loạn, sắc mặt xám xịt, ngay cả thở cũng không nổi, hiển nhiên là đang rất mệt mỏi. Không biết là từ chỗ hôm qua hắn ngồi câu cá, hắn đi đâu ngắm cảnh mà lại phát hiện việc này, nhưng mà mặc kệ nơi nào thì nơi đó chắc chắn cũng không gần.

Khi hắn nói hết lời, thì mới thấy có một vị tướng quân từ bên trong đi ra, trên người tràn đầy sát khí. Tề Thiên Hạ nhất thời ngạc nhiên, nói:

"Các ngươi... Đã biết?"

Một vị tướng quân từ xưa tới nay vẫn có quan hệ tốt với Tề Thiên Hạ đến vỗ vỗ vai hắn, sau đó mỉm cười rời đi. Những tướng quân này mặc dù đã nửa người nửa quỷ, nhưng dù sao cũng không phải là cái xác không hồn.

Lúc ở Bắc hà đạo, Tề Thiên Hạ tính toán từng li từng tí, những vị tướng sĩ dưới sự chỉ huy của hắn, cho dù là công thành, thủ thành hay là đánh dã chiến thì đều là trăm trận trăm thắng, quân địch không thể làm gì bọn họ, có thể nói là vô cùng uy phong vô cùng vui sướng.

Những vị tướng sĩ này đều là người tòng quân, họ tôn kính nhất là người có thực học, hận nhất là kẻ vô năng, mặc dù Tề Thiên Hạ tay trói gà không chắc, lại rất tham tài háo sắc, nhưng bọn họ không người nào là không thật lòng kính nể.

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói:

"Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ cùng Ca Thư hàn quyết trận tử chiến. Tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, việc chỉ huy ngày mai còn phải nhờ vào tiên sinh."

Người trong quân doanh rất nhạy cảm, Cơ Băng Tiên, Tôn Quả, Ngọc Đồng, thậm chí Tề Thiên Hạ, đều cảm giác được qua một đêm, Kỷ Nhược Trần dường như đã có chút hơi thay đổi biến hóa này, nếu như cẩn thận suy nghĩ thì dường như trên người hắn có thêm một chút nhân khí.

Sau đó Kỷ Nhược Trần trở vào trong, ngồi ở bên cạnh Trương n n, yên lặng nhìn người thiếu nữ sống sót sau tai nạn.

Sắc mặt của Trương n n vẫn rất tái nhợt, nhưng mà trên môi đã có một chút huyết sắc.

Nàng nhìn Kỷ Nhược Trần, một lát sau thở dài, nói: "Chuyện trước đây huynh đã nhớ lại rồi sao?"

Kỷ Nhược Trần nói: "Vẫn chưa nhớ lại tất cả, bất quá chuyện của chúng ta, ta đã nhớ."

"Ta thì nhớ lại chuyện vốn phải quên đi Huynh... Huynh là hắn ư?"

Kỷ Nhược Trần trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng cầm tay Trương n n, nói: "Một nửa thì phải nhưng một nửa lại không phải."

19 Nàng kinh ngạc nhìn Kỳ Nhược Trần, trên khóe mắt có một giọt lệ chảy xuống bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lấy tay hắn, tuy rằng nàng vẫn còn rất yếu, thế nhưng bàn tay lại rất có lực, móng tay đài của nàng đâm sâu vào da thịt của Kỷ Nhược Trần, nàng vẫn chưa phát hiện ra việc này và cả hắn cũng chưa.

Trương n n nhắm hai mắt lại, nói:

"Lúc muội ở sườn dốc muội thấy được thi thể của huynh, thấy thanh kiếm kia, muội... muội không còn muốn sống nữa."

Kỳ Nhược Trần mỉm cười, bàn tay kia khẽ vuốt đầu nàng, nói: "Tất cả đều đã trôi qua, không còn việc gì nữa đâu."

Nàng có gắng chống đỡ thân thể, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Ngày mai sẽ quyết chiến ư?"

Nghĩ đến ngày mai sẽ quyết chiến, Kỷ Nhược Trần cũng không che giấu, thẳng thắn nói: "Có chút phiền phức, hay là..."

Hắn vừa định nói tiếp, Trương n n đã đưa tay che miệng hắn lại, nói: "Muội sẽ không rời đi."

"Cũng tốt. Lúc quyết chiến nàng đứng sau lưng ta, ta sẽ không đề cho bất cứ ai làm tổn thương nàng."

Trương n n đưa tay nắm lấy y phục của Kỷ Nhược Trần, dùng hết sức lực dựa đầu vào ngực hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại sau đó chìm vào giấc ngủ.

Trong giáo trường ở một bên quân doanh, bước chân của Ngọc Đồng như thần, dáng vẻ nhanh nhẹn. Trong thao trường có hơn mười đồng nhân, Ngọc Đông đang ở giữa bọn chúng chạy qua chạy lại, trên ngón tay có mười sợi Thanh ti lượng là như điện, chúng không ngừng đâm vào hai mắt, yết hầu, ngực, hạ thể của đồng nhân.

Sợi Thanh ti mặc dù nhỏ mặc dù đồng nhân rất cứng rắn, nhưng mỗi lần dâm tới thì Thanh Ti vẫn có thể đâm xuyên qua cơ thể của đồng nhân mà không gặp bất kỳ sự khó khăn nào. Uy lực của những sợi Thanh Ti rất lớn, nếu nhưng không gặp phải đặc thù hộ thân đạo pháp, thì cho dù là Thượng Thanh tu sĩ, thì cũng có thể đơn giản đâm xuyên qua.

Đạo hạnh của Ngọc Đồng mặc dù không tính là cao cường, nhưng mà vận dụng đạo pháp, vận dụng Thanh Ti, thì có thể nói là không có chỗ nào là không sắc bén không cực kỳ tàn nhẫn, chỉ riêng phần sát lực, cũng có thể nói là quỷ thần đều sợ. Cho dù là mây vị chân nhân của Đạo Đức Tông khi đánh với nàng, thì cũng phải chú ý.

Thủ đoạn của Ngọc Đồng chúng tướng sĩ đều biết. Nếu như nàng đang ở giáo trường luyện công thì sẽ không có ai dám lại gần. Nhưng mà hôm nay không phải ngày bình thường. tiếng bước chân vang lên, Tôn Quả một thân áo vải đi đến. Hắn không nhìn Ngọc Đông mà tùy ý lấy ra một cây thiết mẫu, hắn chĩa mũi mâu về phía trước sau đó nhận định.

Mười sợi Thanh Ti của Ngọc Đồng cùng lúc phát ra, trong tiếng xuy xuy, tượng đồng xuất hiện vô số lỗ nhỏ. Tôn quả bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Ngọc Đồng nói:

"Đạo Tâm của người đã rối loạn, nếu cứ vậy thì trận chiến ngày mai ngươi dữ nhiều lành.

Mười ngón tay của Ngọc Đồng liên tục cử động Thanh ti trên không trung tạo ra vô số đường tròn, những tiếng nổ lớn liên tục phát ra, hơn mười đồng nhân trong nháy mắt bị cắt thành nghìn mảnh, đinh đinh đang đang rơi xuống đất.

Một chiều sát thủ này cực kỳ tiêu hao đạo hạng trên khuôn mặt Ngọc Đồng hiện lên một mảng đỏ ửng, nàng thở phì phò, thấp giọng trả lời:

"Thế nhưng ta lại không biết làm thế nào để có đạo tâm ngừng hỗn loạn!"

Tôn Quả đứng yên, khí định thần nhân, tôi:

"Việc này rất đơn giản. Người chỉ cần giống ta, không nên suy nghĩ những thứ gì mà mình căn bản không thể có, cứ vậy là đạo tâm sẽ được ổn định thôi."

Ngọc Đồng cười khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nàng giơ tay phải chỉ xéo lên trời, trên đầu ngón tay có một sợi Thanh Ti thẳng tắp, không hề nhúc nhích. Lúc nàng đứng yên thì sát khí cũng tự nhiên mà hình thành, khí chất trên người nàng không giống với khí chất bình thản không màng danh lợi của Tôn Quả.

Tôn quả lại mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói: "Tư thế của người hiện nay, chính là tư thế khi sát phạt ở Thương Dã của chủ nhân."

"Thật không?"

Ngọc Đồng ngần người, tay phải từ từ hạ xuống học theo Tôn Quả chỉ thẳng về phía trước, sau đó nhắm hai mắt lại, thu liễm khí tức toàn thân lại, trong chốc lát nàng nhìn giống như là một tượng đá vậy.

Người phụ trách trông coi giáo trường thấy một lúc lâu mà vẫn không có tiếng động nào vì vậy yên lặng đến nhận một chút, hắn thấy cả giáo tường to như vậy nhưng chỉ có hai người Tôn Quả và Ngọc Đồng đứng thẳng như tượng đá, không hề nhúc nhích.

Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng mắt hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện hơn mười đồng nhân trên sân đã biến mất.

On Tên phụ trách kinh hãi, những đồng nhân này giá cả rất đắt, nếu như làm mất, hắn sẽ bị phạt nặng, mồ hôi lạnh đồ ra khắp người hắn, hắn thấy trên mặt đất có những đốm sáng lờ mờ, khi hắn nhìn lại hắn phát hiện những thứ nằm trên mặt đất chính là đồng phiến.

Trong đầu hắn chợt lóe sáng, hắn đem những đồng phiến này liên hệ với những đồng nhân, hai chân hắn nhất thời mềm nhũng khó khăn lắm mới ngồi được xuống đất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-521)