Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 458

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 458: Chuyện sát phạt (12)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong xe, sắc mặt Hư Thiên không hề có chút vui mừng, hơi lắc đầu, thầm nghĩ:

"Đại chiến sắp bắt đầu rồi mà còn ở đây khoe khoang đạo pháp, lãng phí chân nguyên, đạo tâm của tên này thật là kém, ai, lại xuất hiện thêm một tên A Đấu (con của Lưu Bị) không làm nên việc. Mặc kệ, gom cho đủ số là được rồi."

Trận doanh của quân Đồng Quan đột nhiên tách ra tạo thành một lối đi, Ca Thư Hàn và hơn mười kỵ sĩ quất ngựa đi ra, đứng nghiêm phía trước trận doanh nhìn về phía trận doanh của Kỷ Nhược Trần.

Trận thế bên Kỷ Nhược Trần đã được bố trí tốt từ lâu, năm vạn yêu tốt đã đứng vào vị trí, sắp hàng chỉnh tề. Lúc này bọn họ đang ngồi yên dưới đất, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiết kiệm thể lực, cho dù quân đội bên Đồng Quan có đông như thế nào, sát khí có nặng ra sao thì bọn họ cũng làm như không nhìn thấy.

Ca Thư Hàn cảm thấy mình dường như đang đứng trước một đỉnh núi cao vạn thước, một cảm giác chán nản không biết từ đầu tới đập vào mặt hắn, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, nét cười trên mặt dần dần biến mất.

Đại quân phía sau hắn chờ đợi đại chiến đã lâu, bọn họ giống như là cơn sóng thần đang điên cuồng càn quét mà năm vạn người bên phía Kỷ Nhược Trần nhìn qua thì chi giống như một hòn đảo nhỏ cô độc.

Bất quá cơn sóng thần thật sự có thể nhấn chìm hòn đảo ư?

Hắn lại nhìn một lần nữa trận doanh của Kỷ Nhược Trần, Ca Thư Hàn nhìn thấy một cái kiệu màu đen và hơn mười bòng người đang đứng thẳng.

Những người đó nhìn giống như là tảng đá ngay cả góc áo tung bay một chút cũng không có.

Một thanh niên mặc áo vải bỗng nhiên ngân đầu nhìn về phía Ca Thư Hàn, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Ca Thư Hàn cảm thấy mình giống như bị điện giật, toàn thân hắn run lên, Đạp Tuyết Truy Nguyệt Câu hí dài một tiếng sau đó đứng thẳng lên, suýt nữa đã hất ngã hằn xuống đất!

Ca Thư Hàn hoảng sợ, thật vất vả lắm hắn mới có thể làm cho Đạp Tuyết Truy Nguyệt Câu bình tĩnh trở lại, hắn nghe bên cạnh có một võ tướng cười mắng:

"Tên tiểu tử họ Kỷ này thật là ngu ngốc! Hắn từ sớm đã bố trí trần thế, cho dù là ngồi nghĩ thì binh sĩ ngồi nghỉ hơn một canh giờ cũng sẽ rất mệt mỏi, một lát nữa làm sao có sức lực mà chém giết?"

Hắn mặc dù cười mắng, thế nhưng tất cả mọi người đều nghe được trong tiếng cười của hắn không hề có chút ý cười nào. Ca Thư Hàn nhíu mày, hắn biết trong lòng tên này đã mơ hồ có chút sợ hãi. Đây không phải là nhát gan, ở Tây Vực tên này cũng là một dũng tướng, thứ làm hắn hôm nay lo lắng, thì chỉ có thể là trận doanh quá mức quỷ dị của Kỷ Nhược Trần mà thôi.

Nghĩ tới đây, Ca Thư Hàn biết mình không thể đợi nữa, chờ thêm một lát chỉ sợ là quân tâm sẽ bị dao động lớn.

Ngay lúc này, Kỳ Nhược Trần đột nhiên mở hai mắt!

Bên trong chiếc kiệu màu đen ấm áp như mùa xuân, Trương n n khoát một chiếc áo choàng bằng lông cừu ngồi ngay ngắn trong lòng Kỷ Nhược Trần, nàng ôn nhu dịu dàng như một con mèo nhỏ.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió mạnh nổi lên, vô số cô hồn dã quỳ liên tục kêu gào, trong chớp mắt, âm khí tràn ngập trên không trung bỗng nhiên tăng lên gấp mấy lần, trong lúc mơ hồ khe hở nổi liên m Dương hai giới bỗng nhiên rộng gấp đôi, thế nhưng những âm binh quỷ tốt vốn đang đứng nhe nanh múa vuốt, gương mặt dữ tợn ở phía sau bồng nhiên biến mất toàn bộ không biết là đã trốn đi nơi nào.

Ca Thư Hàn chợt thấy có một cơn gió lạnh đập vào mặt, lần này hắn từ sớm có phòng bị, hắn nắm chặt dây cương, ổn định thân hình, ngồi yên trên ngựa không hề nhúc nhích.

Thế nhưng hắn không ngờ ở phía sau lại truyền ra vài tiếng răng rắc, những cây cờ cao mười trượng ở phía sau bị gió thổi làm cho dựng thẳng lên, sau đó cột cờ do chịu không nổi lực mạnh đánh vào nên đã gây ngang!

Kỳ lạ là đoạn cột cờ không rơi xuống đất mà lại theo gió cuốn đi, trong nháy mắt đã bay được hơn mười dặm sau đó không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Ra trận gãy cờ, đây là hiện tượng không tốt!

Khuôn mặt Ca Thư Hàn co rúm lại, hắn không thể kiềm chế được giơ một ngón tay chỉ về phía trận doanh của Kỳ Nhược Trần, quát lên một tiếng:

"Nổi trống, tấn công!"

Tên lính giữ cờ ở phía sau nhanh chóng phất cờ hiệu, trong lúc nhất thời cơ hiệu trong quần liên tục được phất lên.

Toàn bộ đã thông! Hơn năm trăm chiếc trống da trâu cùng lúc được đánh vào, tiếng trống vang lên như tiếng sấm. Khi tiếng trống vừa mới nổi lên, chợt có một tiếng trống vô cùng nhỏ vang lên, thế nhưng tuy chỉ có một tiếng trống nhưng lại lấn át tiếng trống của toàn quân!

Tiếng trống cũng mạnh mẽ, thế nhưng mỗi trống lại giống như đánh vào lòng người, kích thích nhiệt huyết sôi trào.

Binh sĩ khi nghe tiếng trống liền giậm chân tiếng về phía trước, tiếng trống càng ngày càng mạnh mẽ, những bước giậm chân của binh sĩ càng ngày càng chậm, thay vào đó là tiếng hét điên cuồng bọ họ ra sức tiến lên, họ giống như không cần mạng lao về phía trận doanh của Kỳ Nhược Trần!

Mọi tướng sĩ đều sôi trào, đều rít gào xin được chiến đấu. Ca Thư Hàn bình tĩnh chỉ huy, điều hành không lộn xộn, lính liên lạc như nước chảy khắc trong quân, binh sĩ bên Đồng Quan bắt đầu tản ra, bao vây tấn công về phía binh sĩ của Kỳ Nhược Trân!

Ca Thư Hàn cảm thấy ngọn lửa chiến tranh trong lòng hắn đang từ từ thiêu đốt, máu trong người hắn sắp sôi lên, hắn quay đầu lại nhìn lại, hắn thấy đứng trước cái trống ton lớn thật cao là Hư Thiên với một bộ quần áo đỏ rực, áo choàng khoác trên vai, Hư Thiên cầm trong tay chiếc chiến chùy thủy thoảng lại đánh xuống một cái! Chiến trống trận này chính là Lục Hợp Định Càn Khôn!

Là một người thống soái hắn cần phải bình tĩnh. Ca Thần biết việc anh dũng xông pha giết địch chỉ dành cho thủ hạ của hắn, hắn là người cần đầu, việc hắn cần làm chính là nắm toàn cục trong tay.

Bởi vậy mặc dù chiến ý trong lòng đang bốc ca, hắn rất muốn giống như còn trẻ, dũng mãnh xông lên, nhưng hắn phải đè nén dục vọng trong vòng xuống yên tĩnh trấn giữ giữa đại quân.

Huyết khí khắp nơi, tiếng hét rung trời xa.

Nếu như có thể từ trên không nhìn xuống thì sẽ thấy đại quân Đồng Quan như sóng vỗ bờ từ ba hường vọt về phía Kỷ Nhược Trần. Năm vạn yêu tốt của Kỷ Nhược Trần từ đầu tới giờ vẫn kết thành một trận hình tròn, dưới sự liên tiếp của đại quân ba mươi vạn người họ vẫn lù lù bất động vũng nư bàn thạch, từng đợt từng đợt đánh nát bấy từng lần xung kích của đại quân Đồng Quan Nhưng mà mỗi một cơn sóng đi qua, nó cũng không phải là không có thu hoạch gì, mỗi lần như vậy nó đều có thể cuốn đi vài khối đá nhỏ.

Khi trận chiến kéo dài được một thời gian, hơn một vạn thiết kỵ đã thành công vòng ra phía sau chặn đứt đường lui của quân đội Kỷ Nhược Trần, bắt đầu vây giết!

Chiến lực của quân Ca Thư Hàn tuy không bằng Bắc quận, nhưng mà sau khi dùng qua bùa chú, chênh lệch đã thu nhỏ lại rất nhiều, trong trận quyết chiến, hắn có thể dùng hai ba người để đổi lấy một mạng của Bắc quân.

Ca thư hàn thở dài một hơi, hai bên cứ hảo tồn như vậy, thì chỉ cần duy trì thêm nửa canh giờ nữa thì trận thể của quân Kỷ Nhược Trần sẽ tan vỡ.

Kỷ Nhược Trần bình tĩnh ngồi trong kiệu, sát khi trên người hắn không vì màng máu tanh xung quanh mà dao động một chút nào, hắn từ từ nói:

"Trong quân của Ca Thư Hàn xem ra cũng có nhân tài, xem ra lúc này sĩ khí bên hắn đang cao."

Tề Thiên Hạ đứng ở bên kiệu, đáp:

"Muốn diệt một quân hồn, thì phải cho hắn chịu một kích thật mạnh khi sĩ khí của hắn cao nhất!"

Có lẽ là do bị sát khí trên chiến trường ảnh hưởng, người thư sinh tham tài háo sắc ngài xưa trong giọng nói lúc này đã chứa chất sát phạt.

Kỷ Nhược Trần gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, muốn tu đạo dũng mãnh tăng tiến thì phải làm sao cho phải?"

Tề Thiên Hạ suy nghĩ một lát rồi nói:

"Tuy thuộc hạ không hiểu đạo tu tiên, nhưng mà đại đạo trăm sông đổ về một biến. Theo thuộc hạ thấy, cậu đạo cũng như việc xuống núi vậy, có thể tự mình tìm tòi lối đi cũng có thể đọc theo con đường mà những tiền bối đi trước lập ra. Nếu như thật sự có thể buông bỏ tất cả, thì cách trực tiếp từ trên núi nhảy vực là cách nhanh nhất! Chỉ là nhảy vực mà không chết thì từ trước tới nay vạn người chưa chắc đã có một."

Kỳ Nhược Trần yên lặng suy nghĩ, Cơ Băng Tiên khi nghe Tề Thiên Hạ nói câu này, đôi mắt lạnh lùng của nàng đột nhiên sáng lên, nàng yên lặng suy nghĩ.

Đám người còn lại, chỉ cần là có tử đạo, mặc dù không rõ ý nghĩa bên trong nhưng bọn họ thấy Cơ Băng Tiên yên lặng suy nghĩ, thì bọn họ cũng cố gắn ghi nhớ câu nói này, nếu như hôm nay không từ trận thì ngày sau có thể từ từ suy nghĩ.

Hai quân chém giết không tới một nén hương thì đã có hơn ba vạn quân Đồng Quan và một vạn Bắc Quân trở thành du hồn, trận thế hình tròn đã có chút suy yếu, thỉnh thoảng cũng bị một đội quân Đồng Quan lọt vào bên trong trận, tuy rằng vừa lọt vào đã bị yêu tốt của Kỷ Nhược Trần xé thành mảnh nhỏ, nhưng mà tướng lĩnh hai quân đều biết trận thế của Kỳ Nhược Trần sắp tan vỡ.

Kỷ Nhược Trần nhẹ gõ tay vịn trong chiếc kiệu, chiếc kiệu ngay lập tức phun ra một luồng khí đen, một con quỷ tượng chậm rãi từ bên trong luồng khí đen bước ra, quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói:

"Tham kiến đại tướng quân!"

Kỳ Nhược Trần vẫn ngồi trong kiệu, hắn khẽ nhíu mày, nói: "Tại sao lại chỉ có vài người như thế này?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)