Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 459

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 459: Chuyện sát phạt (13​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Quỷ tướng đáp:

"Ma Thần Quỷ Xa thừa dịp đại tướng quân không có mặt đã liên thủ cùng Ác Thú ngày hôm qua phải quân đi đánh lén, Triệu Xa vô năng, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ đại doanh, âm binh tổn thất bảy nghề chín trăm mười lăm người, hiện nay có thể vì tướng quân chinh chiến, chỉ còn khoảng tám trăm mà thôi."

Mặt Ký Nhược Trần có chút lạnh, hăn nheo mắt lại, nói:

"Quỷ Xa, Ác Thú, rất tốt, vô cùng tốt! Đứng lên đi, người dẫn theo âm binh, trận chiến này nghe Tề tiên sinh an bài."

"Triệu Xa lĩnh mệnh."

Trong quân Đồng Quan, gió mạnh thổi lạnh thấu xương, Hư Thiên mồ hôi đầm đìa, từng bắp thịt trên người run lên. Ánh mắt của hắn như thiềm điện, mái tóc rối bời, chiếc trống dưới sự va chạm với cái chùy đã tạo ra tiếng vang to nhất!

Rèm cửa của chiếc kiệu màu đen đột nhiên được vén lên, Ngọc Đồng Tôn Quản cùng các vị tướng lĩnh chấn động Kỷ Nhược Trần đã từ trong chiếc kiệu bước ra, đặt chân lên mảnh đất đã làm cho hơn mười vạn quân sĩ tử trận!

Trong lúc nhất thời, các vị tướng lĩnh dường như có ảo giác, mọi người cảm thấy gió ngừng mây tán, khắp nơi không hề có chút tiếng động nào, ngay lúc này trong thiên địa chỉ còn tồn tại duy nhất một người mà thôi!

Thứ mà mọi người thấy không giống nhau, Cơ Băng Tiên thấy vì có được đại đạo nên nguyện ý chặt đứt tất cả; Trong mắt Tôn Quả, hắn chỉ thấy một đạo tâm cứng rắn không hề bị lay động thứ mà Ngọc Đông thấy được là một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt mỹ, khuôn mặt này có thể làm cho ác nhân mười kiếp từ bỏ mọi thứ.

Kỷ Nhược Trần chậm rãi mở sợi dây buộc tóc ra, để mặc cho mái tóc đen rũ xuống khi mái tóc rũ xuống có thể thấy được những đóm lửa màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất. Hắn lại đưa tay lên nắm lại, chiến mâu Tu La xuất hiện trên bàn tay hắn.

Hắn tiến lên một bước, một bước này giống như sóng lớn vỗ bờ, loạn thạch xuyên không thần thức vô biên của hắn cuồn cuộn tản ra, sát khí phỏng thẳng lên trời. Trong không trung vang lên một tiếng sét đánh, cuồng phong nổi lên, những tia sét điên cuồng chạy loạn giống như những hạt mưa từ trên trời rơi xuống.

Tu La lướt qua Ca Thư Hàn, chỉ về phía Hư Thiên!

Trong sát trận tiếng đao kiếm đao kích vang lên khắp nơi, giọng nói của Kỷ Nhược Trần không nhanh không chậm nhưng lại áp đảo tất cả các tiếng động khác:

"Chư tướng nghe lệnh, theo ta phá trận!

Kỷ Nhược Trần cầm Tu La đi nhanh về phía trước mấy bước sau đó nhảy dựng lên! Một bước này như rồng bay lên chín tầng trời, nó lướt qua mười thượng, trực tiếp rơi vào trung ương đội quân tiên phong của Đông Quan!

Tu La nặng một vạn lẻ tám trăm cân thể rơi xuống của nó đâu chỉ có nặng như núi? Mặt đất mười trường xung quanh nơi Kỷ Nhược Trần rơi xuống đều nứt ra, không chút tiếng động nào chìm xuống một thước tạo thành một cái hố thật lớn.

Những binh sĩ trong hố đều là một dạng toàn thân là máu, xương cốt trong người vỡ nát, sau đó mềm nhũn rồi ngã xuống nhìn không khác gì một cái túi dai chứa đầu máu thịt.

Sau khi rơi xuống đất, Kỷ Nhược Trần nắm chặt Tu La, sau đó đẩy về phía trước! Hơn trăm binh sĩ ở trước mặt nhất thời bị đẫy bay lên, bọn chúng trên không trung không ngừng phun ra máu, xương cốt trong người đã vỡ nát!

Một gã Thanh Bình trưởng lão thấy thế liền giận dữ, hắn lấy ra một cái Kim Hoàn sau đó nhảy lên trời, quát to:

"Tiểu tặc chớ vội càn rỡ, nếm thử sự lợi hại của Hỗn Thiên Kim Ty Quyền của ta..."

Trong nghìn vạn người chỉ có một mình Kỳ Nhược Trần tâấy được viên Kim Hoàn này.

Hắn một lần nữa nhảy lên, đi đến trước người Thanh Bình trưởng lão, chiên mậu trên tay vừa động Tu La đã xuyên qua tim hắn. Khi Kỷ Nhược Trần áp sát người hắn, câu mắng chửi kia vẫn còn chưa nói xong.

Nơi Kỷ Nhược Trần đứng lại một lần nữa tạo ra một cái hố to mười trượng, hai tay của hắn nắm chặt thanh mâu, Tu La đâm thẳng về trước một cái, sau đó lại đập sang hai bên một cái, tạo thành hình một thanh đại đao bằng máu rộng bảy tám tượng, dài ba mươi trượng!

Mái tóc của Kỷ Nhược Trần tung bay, hắn tà tà năng thanh Tu La nặng vạn cân, hắn đi dọc theo con đường bằng máu mới được tạo ra này đi về phía trung quân của Ca Thư Hàn.

Ai có can đảm đứng ra kháng địch?

Đây chính là hành động ở giữa trăm vạn quân, đi từ từ từng bước một, vô cùng nhẹ nhàng dùng máu thịt của địch nhân làm đường, đi thẳng vào giữa quân lấy đầu chủ soái!

Gió mạnh tạo thành một cơn mưa máu, liên tục đánh vào mặt. Một đường một mình đi tới, Kỷ Nhược Trần chợt nhớ tới thanh Cự Phủ Vong Tình của Thượng Thu Thủy, khí thế hào hùng của nó cũng không hề thua kém chút nào.

Nếu như lúc này có Thương Thu Thủy ở bên cạnh cùng tiến lên, cùng uống một chén rượu thì cũng là một việc thú vị. Cơ Băng Tiên lấy thân mình cá cược, lúc quyết chiên ra tay vô cùng độc ác, tuy là đáng ghét, nhưng khi suy xét kỹ lại thì cũng không thiếu nét đáng yêu.

Những chuyện cũ này lúc nhớ lại, phản chất giống như những hạt mưa phùn, rời rạc nhưng không đứt đoạn.

Đống xác chết phía sau lưng Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên bò ra một tên tu sĩ giả chết, sắc mặt hắn âm trầm, hai mặc ác độc nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, trên tay phải của hắn xuất hiện một cây cung nhỏ màu đen, trên cung có ba mũi tên, năm ngón tay trái kéo cắn dây cung, nhắm về phía Kỷ Nhược Trần, sau đó buông tay bắn ra ba mũi tên.

Ba mũi tên sau khi rời cung, bỗng nhiên biến thành mười đoạn nhỏ, rơi xuống trên mặt đất. Tu sĩ kia ngạc nhiên, hắn thấy cây cung trên tay mình đã bị cắt thành hai đoạn. Không chỉ là cung, mà là bàn tay, cánh tay và cả thân thể của hắn đều bị cắt rời ra, tên tu sĩ kia sợ hãi kêu la thảm thiết!

Ngọc Đồng hừ một tiếng, một cước đá bay tên kia sau đó nàng đưa mắt nhìn xung quanh, trong loạn quân nàng nhìn thấy một tên có tướng mạo anh tuấn, nhìn giống như là người dẫn đầu ba mươi tên tu sĩ, vì vậy nàng cười mẹ một cái rồi đi về phía hắn. Nghìn vạn binh lính cầm thương cầm đao xung quanh nàn không hề để ý, trong mắt Ngọc Đông đường như xung quanh đây không hề có ai.

Tên tu sĩ kia khi thấy Ngọc Đồng xài thì như hoa, nhất thời không khống chế được có một luồng khí nóng xông lên đầu, hắn biết nơi này là chiến trường, vạn lần không thể động sắc tâm được.

Hắn cố gắn ổn định tâm thần, phất trần trong tay phất một cái, quát lớn: "Yêu nữ phương nào Đi đây? Ta chính là Đạo Tế của Thanh Khư Cung..."

Hắn chưa kịp nói xong thì bóng người xinh đẹp trước mặt hắn đã chớp một cái, Ngọc Đồng đứng cách hắn không tới một thước, hai người đối mặt, hai chiếc mũi dường như sắp chạm vào nhau!

Cánh tay của Ngọc Đồng đặt lên cổ hắn, thản nhiên cười, nàng hà một hơi lên mặt hắn.

Trong mắt của tu sĩ này chỉ còn lại một mình dung nhan như hoa như ngọc trước mặt, trong mắt hắn lúc này giống như có hoa mai đang bay, tuy rằng cách một lớp y phục mỏng nhưng mà vẫn cảm nhận được sự đàn hồi của da thịt, ba hồn bảy vía của hắn dường như muốn bay lên.

Trong giờ phút này, đầu óc của Đạo Tế đão trống rỗng, hắn hồn nhiên không biết nơi này là nơi nào. Lúc hắn mơ hộ, chợt có một luồng khí lạnh chạy khắp toàn thân hắn, hắn nhớ lại thủ đoạn giết người phân thấy trong chớp mắt của bóng người quyến rũ thướt tha trước mắt này.

Trong lòng Đạo Tế hô lên một câu không tốt, hai mắt trợn tròn, hắn muốn thoát ra khỏi lòng ngực của nữ nhân nguy hiểm này. Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Ngọc Đồng vẫn tươi cười, bàn tay nàng vẫn nắm chặt cổ hắn.

Đạo Tế cảm thấy trên mặt trên đầu mình tê dại, những nơi khác hoàn toàn mất đi tri giác. Hắn không thể nhìn thấy khi hơi thở của Ngọc Đồng thổi qua mặt hắn đã vàng như đất, sau đó biến thành những hạt cát rồi giống như dòng nước từ trên chảy xuống.

Gió thổi qua, hạt cát bay lượng, đầu của Đạo Tế biến thành những hạt cát theo gió bay đi.

Ngọc đồng cười duyên mấy tiếng, bỗng nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, sắt mặt trong nháy mắt tái nhợt suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Nàng xoay người lại, thấy bên ngoài chừng mười trường có một tu sĩ trên tay cầm một lá bùa chữa cháy hết.

Tấm Huyền Băng Phù này vô cùng tàn nhẫn, vừa đánh lén là đã làm bị thương Ngọc Đồng trên lưng Ngọc Đồng nổi lên một tầng bằng mỏng luồng khí mà nàng thở ra đã mang theo một chút hàn khí thiên nhiên là có chút không thể áp chế được hàn khí trong người.

Thân thể nàng chợt lóe lên, sau đó đánh về phía tên đạo sĩ kia, mười ngón liên tiếp điểm ra, những sợi Thanh Ti liên tục vờn quanh, sau đó tạo thành một tấm lưới, chụp xuống đầu tên đạo sĩ kia. Hành động lúc này của nàng đã chậm đi ba phần, thân pháp không còn quỷ dị khó đòi như khi nãy nữa, đạo sĩ kia tuy rằng gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể tránh thoát được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)