Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 460

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 460: Chuyện sát phạt (14​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngọc Đồng cẩn thận giao đấu nhưng lại mất đi thân pháp nhanh như gió, luồng hàn khí xâm nhập vào cơ thể nàng lại không giống bình thường, lâu nhưng vậy mà vẫn không tiêu tan vì vậy nàng phải phân tâm áp chế nó, bởi vậy mười sợi Thanh Ti phát ra nào được phân nửa uy lực? Đạo nhân kia càng đầu càng là dễ dàng, có lúc rảnh rỗi hắn còn có thể thưởng thức vẻ tức giận tới mức cắn môi của nàng, một lát sau ánh mắt của hắn đã không rời những đường cong lả lướt trên người của nàng, khi ánh mắt của hắn nhìn về phần ngực của nàng, trong lòng hắn liền có một luồng liệt hỏa nồi lên!

Đạo nhân hắng giọng một cái, phất trần đánh về phía mông của Ngọc Đồng một cái, hắn trầm giọng nói:

"Bần đạo có pháp danh là Như Tùng cô nương vốn là một người xinh đẹp, nếu có thể thay đổi từ nay về sau hướng thiện, bần đạo sẽ làm chủ tha cho cô nương một con đường sống..."

Roẹt một tiếng, trước ngực Như Tùng đột nhiên xuất hiện một mũi màu, hắn toàn lực lui về sau, trên ngực hắn lúc này đã xuất hiện một cái lỗ to bằng một chén trà nhỏ.

"Việc này... việc này..."

Như Tùng đạo nhân nhìn vết thương trước mặt mình hoảng sợ gần chết, nhất thời hiểu được vết thương từ đâu mà ra.

Tôn Quả yên lặng xuất hiện phía sau Như Tùng thanh thiết mẫu đảo qua, phanh một đánh bay hắn ra ngoài, sau đó hắn nhìn về phía Ngọc Đồng thản nhiên nói:

"Nếu như ngươi muốn sống tiếp thì hãy chuyên tâm một chút cho ta, không nên chơi đùa như vậy nữa."

Sợi Thanh Ti của Ngọc Đồng bay ra, đâm vào hai mắt Như Tùng sau đó cắt đứt hai tay hai chân hắn, nhưng không làm cho hắn chết ngay, nàng quay qua nhìn Tôn Quả cười nói:

"Ta biết rồi!"

Tôn Quả không để ý tới Ngọc Đồng nữa, thanh thiết mậu trên tay hắn bay lượn, từng chiều từng thức vô cùng tự nhiên, cho dù là tu sĩ có pháp đạo hạnh cao, đại tướng, hay là chi là một tên tiểu tốt, thì hắn cũng vô cùng chăm chú, mẫu một là kết liễu không có chút nào qua loa.

Trận tuyến hình tròn đã co rút lại chỉ còn mười trượng, yêu tốt chết tận đã gần một vạn người, những yêu tốt sau khi được bổ sung vào vị trí càng giết càng hăng, sát lực không những không giảm mà còn tăng.

Dưới sự chỉ huy của Tề Thiên Hạ. Trận thế hình tròn không chỉ là phòng ngự, đôi lúc có một đội yêu tốt lao ra, giết quân Đồng Quan tới mức người chết ngưa ngã rồi ngay lập tức lui về bên trong. Trên chiến trường lúc này đều là thi thể và những đốm tay chân, khắp nơi máu chảy thành sông, dưới chân mọi người đều vô cùng trơn trượt, nếu không để ý thì ngay lập tức sẽ trượt ngã, sau đó sẽ bị hơn mười loại binh khí đâm vào cơ thể mình!

Lúc này Cơ Băng Tiên chậm rãi bay lên bầu trời, sau đó thả ra vô số phù chú phối hợp chú ngữ vô cùng dài dòng phiền phức khi nàng nên chú, những đám mây xám trên không trung tập trung lại, sau đó biến thành một đám mây màu lam kì dị rộng chừng mười trượng.

Từ lúc nàng bay lên không trung cho tới khi đám mây hoàn thành tốn hết thời gian uống nửa chén trà nóng uy lực của đạo pháp mạnh mẽ như thế nào thì cũng đoán được.

Tề Thiên Hạ đứng trên đài cao, khi hắn thấy đám Nghiệp Vân hoàn thành, không khỏi vui mừng, hắn hô to:

"Cơ tiên tử, hướng Tây Nam!"

Cơ Băng Tiên dựa theo lời nói chuyển sang hướng Tây Nam, hai tay chỉ về phía trước, đóa Nghiệp Vân này ngay lập tức bay về hướng Tây Nam, khi nó cách mặt đất còn mười tượng, trong đám mây lóe lên ánh sáng màu lam, những đóa Lôi Hòa không ngừng rơi xuống.

Hễ là binh sĩ chỉ cần dính một chút Lôi Hỏa, đều bị biến thành một cục than ngay lập tức, trên chiến trường mặt dù đang gió mạnh mưa lớn, nhưng cũng không ngăn được mùi thịt người khét nồng đậm.

Đóa Lục Đạo Nghiệp Vân này bay một trăm trượng, mới từ từ tiêu tán, nó tạo thành một con đường dài trăm trượng rộng trăm trượng trên chiến trường.

Phía dưới Cơ Băng Tiên là một trận pháp đang có tám nghìn yêu tốt đang ngồi chỉnh tề, sau khi Nghiệp vân đánh ra, khí tức trên người của họ yêu đi gần phân nửa.

Chỉ huy Quân Đồng Quan đang điều động nhân mã đi về phía Tây Nam đề lấp lỗ hồng này lại, Tề Thiên Hạ sớm đã hạ lệnh cho một nghìn yêu tốt xông ra, chặn đường chém giết binh sĩ Đồng Quan!

Tề Thiên Hạ lại ra lệnh cho yêu tốt nhất lá cờ đen, chợt có những tiếng bước chân như sấm, Triệu Xa đã suất lĩnh tám trăm quỷ ky từ hướng Tây Nam đánh tới!

Hơn một dặm đường, quân Đồng Quan bỏ lại mấy trăm cô thi thể mà chạy loạn, Tề Thiên Hạ ra lệnh cho tám trăm quỷ ky quay trở về trong trận.

Đại chiến lại nổi lên, Triệu Xa liền dẫn đầu quỷ kỵ xông ra tìm du kỵ của Ca Thư Hàn chém giết, càng đánh càng xa. Nửa canh giờ trôi qua, tám trăm quỷ kỵ đã trở về một nữa, nhưng hơn vạn du kỵ của Ca Thư Hàn thì chẳng thấy đâu.

Trên không trung Cơ Băng Tiên liên tục làm phép, nghiệp vẫn hình thành, một cơn mưa lửa lại nổi lên. Cơn mưa lửa này rộng hơn mười trượng, gặp người đốt người, thấy vật đốt vật, cho dù là y phục, cờ, tấm chắn, mặc dù là ở đang bị thấm nước nhưng vẫn bị thiêu đốt không còn sót lại chút gì. Trận doanh của quân Đồng Quan lại một lần nữa tổn thất lớn.

Trong cơn mưa bỗng nhiên xuất hiện một tiếng rít, ba cái đầu lâu bay ra, đánh về phần bụng của Cơ Băng Tên! Cơ Băng Tiên cười nhạt, tay trái phất lên, một đám hạt băng màu lam đánh về phía ba cái đầu lâu, tay phải của nàng cong lại bắn ra một mũi tên bằng như trời giáng vào yết hầu của tên tu sĩ kia! Tên tu sĩ kia bịt yếu hầu của mình, cả kinh kêu lên:

"Ngươi... Sao người có thể phát hiện được ta?!"

Thân hình của hắn từ từ hiện ra trong cơn mưa, hắn lúc này đang đứng trong thân hình tròn cách Cơ Băng Tiên không tới mười trượng!

Cơ Băng Tiên căn bản không để ý tới hắn, một gã đệ tử Đạo Đức Tông xông lên chém đứt đầu của hắn. Người nọ lúc sắp chết, thấy được trên đầu Cơ Băng Tiên có một mặt trăng tròn, lúc này hắn mới hiểu ra, hắn nói:

"Hóa ra là Hải Thiên Minh Nguyệt...".

Đáng tiếc là hắn cũng có thể miễn cưỡng xem là một đại tông sư, tu vi so với Cơ Băng Tiên chỉ cao chứ không thấp hơn, chỉ là đạo thuật nà hắn đắc ý nhất lại bị Cơ Băng Tiên khắc chế, trên mặt pháp lực Cơ Băng Tiên hội tụ pháp lực của tám nghìn yêu tốt, pháp lục của nàng sẽ mạnh mẽ như thế nào?

Cho dù là nàng thi triển đạo pháp hạn thường nhất, thì hắn cũng không thể ngăn cản được dù là chỉ một kích.

Sau khi phát ra hai đạo Nghiệp Vấn, Cơ Băng Tiên đã có chút mệt mỏi, nàng vừa định dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy tấm rèm của chiếc kiệu màu đen đã được xốc lên, Trương n n từ bên troc kiệu đi ra.

Nguyên khí của nàng lúc này cực kỳ suy yếu, cho dù chỉ là một chút gió lạnh mưa phùn thổi qua cũng làm cho mặt của nàng trắng bệch, thân thể lung lay nhìn như sắp sụp đổ.

Nếu như không phải đối mặt như nước mùa thu của nàng đang cố gắng nhìn xuyên qua làn mưa không ngừng nhìn về phía bóng dáng đang không ngừng tạo ra từng trận huyết tinh của Kỷ Nhược Trần, nàng khẳng định là sẽ quay về bên trong chiếc kiệu nghỉ ngơi rồi.

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn yên lặng đứng trong cơn mưa này, Cơ Băng Tiên cảm thấy trong lồng ngực có một loại cảm xúc nói không nên lời đang tích tụ lại, nhưng nàng lại không biết nó tích tụ ở nơi nào.

Nàng chợt cắn răng một cái, mạnh mẽ vận chuyển chấn nguyên, hai tay bỗng nhiên vụng về phía trước, tốc độ cực kỳ chậm chạp thế nhưng khí thế lại to lớn giống như một ngọn núi, mười đầu ngón tay của nàng vương ra giống như đang nâng đỡ nỗi buồn ly biệt ngàn vạn năm vậy.

Trong quân Đồng Quan lại phát ra một tiếng sét đánh, đám mây trên không trung chợt vỡ ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ! Vô số phong đao có thể dùng mắt thường thấy rõ bay ra khắp nơi, nơi đi qua đều để lại những mảnh thịt vụn và những vũng máu! Trong quân Đồng Quan lại xuất hiện một bãi đất trống rộng ba mươi trượng.

Sau khi phát ra đợt phong đạo này, mặt Cơ Băng Tiên đã không còn chút máu, nàng không thể chịu đựng được nữa từ từ hạ xuống. Trước khi chạm đất, nàng vẫn nhịn không được cắn răng sử dụng một đạo pháp, tạo thành một cái lồng che mưa che gió cho Trường n An.

Trương n n thấy gió mưa biến mất, nàng giật mình quay đầu nhìn lại, nàng chỉ nhìn thấy Cơ Băng Tiên đang mềm nhũn ngã trên mặt đất, vài tên đệ tử của Đạo Đức Tông vội vàng xông tới bảo vệ nàng, tránh cho nàng khỏi bị địch nhân thừa dịp nàng đang hư nhược mà xông lên làm hại.

Ánh mắt của Trương n n chuyển động nàng thở dài một cái, không biết tiếng thở dài này mang ý nghĩa gì.

Trong thoáng chốc, trong cơn mưa máu, trí nhớ của Trương n n đột nhiên mở ra, nàng nhớ có một ngày, Tô Hòa say rượu buôn vô cớ, từng nói:

"Mỗi một Thiên Hồ đều cực thông minh, thế nhưng chính bởi vì quá thông minh, cho nên trên vai họ đều phải gánh vác một trách nhiệm."

Trương Ân Ân hiếu kỳ, liền hỏi: "Vậy còn con?"

Tô Hòa sờ sờ đầu nàng, than thở:

"Tuy rằng con còn nhỏ, nhưng con đã tu thành Thiên Hồ Bất Diệt Đại Pháp, vì vậy con cũng tính là một Thiên Hồ..."

Nghĩ tới đây, Trương n n thở dài, ánh mắt nàng xuyên qua cơn mưa, một lần nữa rơi trên một bóng dáng đang tung hoành trong trận thế của quân Đồng Quan.

Trong tiếng rít, Tu La đã xoay quanh người Ky Nhược Trần một vòng sau đó đâm về tám hướng một cái! Bỗng nhiên, quân Đồng Quan xung quanh Kỷ Nhược Trần từ từ ngã xuống tạo thành một đường máu dài mười trượng! Nơi mà Kỳ Nhược Trần đi qua liền tạo thành một con đường trống trải.

Hễ là hướng mà Tu La chỉ tới, thì trong phạm vi ba mươi trượng tất cả sinh cơ đều bị tiêu diệt!

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)