Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 462

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 462: Chuyện sát phạt (16​)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một cơn gió thổi qua, mái tóc của Kỷ Nhược Trần bị thổi bay lên, trong nháy mắt che chắn tầm nhìn của hắn. Hắn há mồm căn những sợi tóc rối đang che chắn tầm mắt của mình, chân phải trụ vững chân trái bước lên một bước, ngay lập tức mặt đất rung động phạm vi ba mươi tượng xung quanh ngay lập tức lắng xuống một thước! Hắn mượn phản lực này giơ thanh Tu La chiến mâu chỉ xeo lên trời!

Ngay lúc giơ thanh Tu La lên, Kỷ Nhược Trần chợt lui về phía sau nghìn trượng, hiện thân trước người Thương n n một thước, trên con đường máu dài nghìn trượng để lại vô số tàn ảnh của hắn.

Trương n n ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt nàng chợt xẹt qua một cái bóng nàng thấy trên bầu trời im hơi lặng tiếng xuất hiện một sợi xích bằng bạch ngọc dài mười thượng rộng hai trường mang the uy thế vô biên đánh về phía đầu nàng!

Kỷ Nhược Trần vừa xuất hiện, thanh Tu La chiến máu vừa vặn đón đỡ sợi xích lớn bằng bạch ngọc!

Chiến máu và Ngọc Xích im hơi lặng tiếng giao đấu với nhau, kiềm chế nhau, né tránh nhau.

Thân thể Kỷ Nhược Trần chợt lún xuống hai thước (1 thước TQ=1/3m), hai chân đã chìm xuống hơn phân nửa. Chiếc kiệu màu đen không gió mà tự bay lên, nó bay ra ngoài hơn mười trượng sau đó vỡ thành hàng nghìn mảnh nhỏ. Trăm phạm vi trăm trượng xung quanh, không người có thể đứng thẳng được, người hơi yếu một chút thì gân cốt đều đứt đoạn.

Chỉ có Trương n n là vẫn đứng yên ngay tại chỗ, ngay cả một sợi tóc cũng không bay lên.

Kỷ Nhược Trần quát lên một tiếng, thân thể hắn từ từ nâng lên, một lát sau thân thể của hắn đã đứng thẳng trên mặt đất ở cuối con đường máu! Tu La rít lên một tiếng rồi từ từ đầm về phía trước một cái, con đường máu một lần nữa lại kéo dài thêm năm mươi trượng.

Con ngựa đen dưới người Ca Thư Hàn bỗng nhiên hí lên một tiếng, nó đứng thẳng người lên, nó suýt chút nữa đã hất ngã Ca Thư Hàn xuống đất.

Ca Thư Hàn vội vàng nắm chặt dây cương, hắn không thể tránh khỏi đập mặt vào một vũng máu loãng làm ướt sũng cả người. Hắn lau đi những vệt máu loãng tiền mặt, bình tĩnh nhìn lại, lúc này hắn mới phát hiện điểm cuối của con đường máu chỉ còn cách mình mười trường. Những vệt máu vừa rồi chính là thân thể của vô số binh sĩ bị đánh thành cơn mưa máu!

Hư Thiên đứng ở trên cái đài thật cao nhe răng cười, hắn chợt quát: "Ngươi thử đón đỡ thêm một lần Lượng Thiên Xích của ta xem nào?"

Khi nói chuyện, Bạch Xích đã đánh về phía hư không một kích.

Sắc mặt Kỷ Nhược Trần khẽ biến, hắn trong chớp mắt lui lại hơn nghìn trượng, lần này hắn xuất hiện chính là trước người của Tề Thiên Hạ, Tu La đánh lên bầu trời, đón nhận thanh Bạch Xích đánh xuống.

Xích Mâu va chạm, Thanh Bạch Xích bị bắn lên trăm trượng sau đó biến mất, Kỷ Nhược Trần liên tiếp lui về phía sau hai bước mời ngừng lại được.

Kỳ Nhược Trần không chút dừng lại, thân hình khẽ động lại vọt đến bên cạnh Tề Thiên Hạ, kéo hắn ra phía sau mình sau đó chợt quát lên một tiếng, Tu La đâm về phía trước một cái, một lần nữa ngăn cản Lượng Thiên Xích quét tới.

Mâu Xích hơi kiềm chế lẫn nhau, Lượng Thiên Xích một lần nữa biến mất, Kỷ Nhược Trần giống như trượt trên nền bằng, trong nháy mắt đã trượt đi một trượng, hắn kéo Tề Thiên Hạ lên phía trước, hắn không quay đầu lại mà trở tay đâm một cái, thanh Tu La bỗng nhiên đâm trúng Lượng Thiên Xích vừa mới xuất hiện!

Trong chớp mắt, Tu La đã cùng Lượng Thiên Xích va chạm ba mươi sáu lần! Cho đến khi Lượng Thiên Xích không cam lòng tan biến, Kỳ Nhược Trần ngậm mái tóc rối bời trong miệng mới có chút buồn lòng, bỗng nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Tề Thiên Hạ thấy vậy, không khỏi nước mắt chảy dày, hắn xông lại ôm cổ ôm bắp chân của Kỷ Nhược Trần, nghẹn ngào hô to:

"Chủ công!"

Kỷ Nhược Trần lấy ống tay áo lao vết máu trên miệng, giơ chân đá văng Tề Thiên Hạ ra, Tu La chậm rãi quét ngang một cái, khi tốc độ tăng đến cực điểm, hắn lại lướt qua con đường máu dài nghìn trượng, đến bên cạnh chiếc trống cao mười trượng, Tu La chỉ thẳng vào yết hầu của Hư Thiên!

Mái tóc đen của Hư Thiên tung bay nhìn giống như một chiến thần, Lượng Thiên Xích bằng bạch ngọc giơ thật cao lên, nó giống như là từ trên chín tầng trời rơi xuống nặng nề đánh lên Tu La! Một tiếng keng thật lớn vang lên, Tu La và Lượng Thiên Xích bị đẩy ra hai bên.

Hư Thiên cười dài, quát lớn: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của tiên gia lợi khí!"

Hai tay của hắn nắm chặt Bạch Ngọc Lượng Thiên Xích, hắn dùng xích làm đạo, chém ngang một cái, khí thể như núi!

Thân thể của Hư Thiên nhập vào thanh đao, hắn quên mình chém về yếu điểm của Kỷ Nhược Trần, chỉ cần Tu La đâm không trúng yêu điểm của hắn, thì hắn căn bản không cần bảo hộ.

Cứ vậy mà liều mạng, chỉ trong một thời gian ngắn trên người Hư Thiên đã có thêm mười vết thương, thân thể của hắn đầy máu nhưng sát khí trên người không hề giảm bớt!

Mỗi lần Kỳ Nhược Trần bước đi, lực tác dụng đều nặng như núi, chiếc trong vòng mười tượng liên tục rung động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành tro, nhưng chẳng biết tại sao nó vẫn đứng đó mà không vỡ vụn ra.

Thanh Tu La tung hoành ngang dọc, thế mâu mạnh mẽ sắc bén, nó giống như một thượng cổ Man Hoang Cự Long, nó mặc kệ khí thế điên cuồng của Lượng Thiên Xích, mỗi một một đao chém tới nó đều dùng một lực lượng lớn hơn để đánh ngược trở lại!

Giờ này phút này, bất cứ đạo pháp chủ ngữ gì cũng đều vô dụng Ký Nhược Trần và Hư Thiên đánh nhau chỉ dùng phương pháp nguyên thủy nhất để quyết chiến, họ đứng đó quên mình chiến đấu, đấu họ gan dạ dũng mãnh, mỗi chiêu mỗi thức đầu vô cùng hung ác!

Hư Thiên giống như phát điện, hắn vận chuyển chất nguyên toàn thân, Lượng Thiên Xích liên tục chém mạnh xuống cho dù một chút kỵ xả hắn cũng không sử dụng có như thế hắn liên tục chém xuống ba đao!

Kỳ Nhược Trần cười nhạt, thân thể bỗng nhiên, chấn động hắn giống như một con phượng hoàng đang run rẩy, trong chớp mắt phải xuống hàng nghìn hàng vạn ánh sao, thanh Tu La bỗng nhiên sáng rực lên, mâu đâu ra thư điện, liên tục đẩy ra ba đao, sau đó đâm thẳng vào ngực Hư Thiên!

Hư Thiên lúc này đang điên cuồng nhưng hắn cũng không thể không rút Lượng Thiên Xích về phòng thủ, tong hop mắt Tu La chiến máu và Lượng Thiên Xích đã va chạm không biết bao nhiêu lần.

Mái tóc đen của Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên chậm rãi vung lên, hai mắt hắn đang có ngọn lửa màu lam đang rực cháy, hắn bình tĩnh nói:

"Tuy là tiện gia chi khí nhưng chưa chắc là có thể tung hoành ngang dọc!"

Tu La càng sáng thêm, dường như nó được nghìn vạn ngôi sao tô điểm thêm, trong vô số tiếng rít, chiến máu như thiềm điện liên tục đánh lên Lương Thiên Xích bảy lần!

Một tiếng rắc giòn tan van lên, Bạch Ngọc Lượng Thiên Xích đã vỡ thành trăm nghìn mảnh nhỏ!

Chân nguyên của Hư Thiên rơi vào khoảng trống, hắn nhịn không được lảo đảo tiến về phía trước một bước. Chỉ là một bước này, hắn đã xẹt qua bên cạnh người Kỷ Nhược Trần.

Hai mắt Hư Thiên mở lớn, miệng hắn hà thật rộng, vẻ ngạc nhiên, không cam lòng, mê man, đều hiện lên trên mặt hắn.

Kỷ Nhược Trần bước về phía trước một bước, hai tay hắn nắm chặt thanh Tu La, chiến mâu đâm vào lưng của Hư Thiên, sau đó xuyên qua tim hắn.

"Dám nghĩ mà không dám làm, chết cũng đáng." Bên tại Hư Thiên vang lên giọng nói bình tĩnh như nước của Kỳ Nhược Trần.

Năm ngón tay của Hư Thiêm buôn lỏng, nửa khối tàn ngọc từ từ rơi xuống sinh cơ trên người hắn nhanh chóng tiêu tán. Kỳ Nhược Trần rút thanh Tu La lại, thân thể của Hư Thiên từ từ rơi xuống nặng nề rơi vào vũng máu ở phía dưới.

Kỷ Nhược Trần một mình đứng trên đài cao, hắn lạnh lùng nhìn thiên quân vạn mã ở phía dưới, hắn đã không còn cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.

Hư Thiên vừa chết, trong lòng Ca Thư Hàn nhất thời trống rỗng, tất cả sự dũng mãnh, sát khí trên người hắn đã biến mất không còn sót lại chút nào.

Khi hắn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Nhược Trần đang nhìn hắn, trong lúc nhất thời hắn giống như tim gan đều tan nát, hắn quay đầu ngựa, hung hăng quất vào cổ ngựa một roi, sau đó nhanh chóng chạy trốn.

Ca Thư Hàn vừa đi, tên lính khiêng cờ liền giục ngựa chạy theo, thế nhưng cờ soái quá nặng vì thế hắn ném sang một bên, sau đó phóng ngựa chạy như điên về phía Đông Quan.

Lúc bắt đầu khai chiến soái kỳ bị bẻ gãy, lúc này nó lại cong vẹo nằm dưới đất, quân sĩ của Ca Thư hàn khi nhìn thấy vậy đều biết Ca Thư Hàn nếu không chết thì đã bỏ chạy, một chút chiến ý trong lòng binh sĩ cũng theo đó mà tan vỡ, bắt đầu có người buôn vũ khí đầu hàng, sau đó bỏ chạy khắp nơi.

Có người bắt đầu, thì trong nháy mắt hơn mười vạn binh sĩ Đông Quan binh bại như núi đồ, từ lui về phía sau biến thành bỏ chạy tán loạn, cho dù là binh sĩ bình thường hay là tướng quân đều quay đầu điên cuồng chạy về phía Đông Quan.

Lúc này không có người nào có thể rảnh rỗi để suy nghĩ một chút, chiến trường này cách Đồng Quan ít nhất là mười lăm dặm!

Tề Thiên Hạ chỉ huy hơn ba vạn yêu tốt liên tục đánh lén liên tục truy đuổi quân lính Đồng Quan bỏ chạy. Quân đội của Ca Thư Hàn chiến đấu đã một thời gian khá dài, từ lâu mệt mỏi không chịu nổi, họ có thể chạy xa được bao nhiêu?

Cho dù là những người có thân thể cường tráng, thì chạy không tới vài dặm đã không còn chút sức lực nào mà ngã quỵ xuống đất, họ tụ tập thành nhóm hàng trăm hàng nghìn người đầu hàng hễ là có người ngoan cố chống lại liên bị yêu tốt một đao chém bay đầu.

Tề Thiên Hạ cũng từ từ thong thả lại, hắn dẫn yêu tốt bao vây tấn công thay phiên đánh lén, khi đuổi được mấy dặm đường, hắn đã gặp được từng nhóm từng nhóm quân đầu hàng, bọn yêu tốt căn bản không cần ra tay đàn áp. Chỉ có một số rất ít tên vô cùng khỏe mạnh, hoặc là tướng quân có ngựa thì mới có thể về đến Đồng Quan.

Trận chém giết này kéo dài tới nửa đêm, chém giết cho tới khi đến gần Đồng Quan mới ngừng lại.

Lúc Kỷ Nhược Trần thu quân trở về doanh trại nghi ngơi, Ca Thư hàn mới lo sợ mà quay trở về, khi ở Đồng Quan kiểm kê tàn quân, hắn mới biết được ba mươi vạn quân ra trận chỉ còn bảy tám nghìn người có thể quay về.

Ca Thư Hàn cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, định đập đầu vào cột tự tử nhưng bị thuộc hạ ôm lại nên không chết được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)