Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 476

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 476: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Ba ngày trước, tin tức quân Đồng Quan sắp tấn công những quận huyện phía Tây nhanh chóng truyền ra, hơn trăm dặm từ Đồng Quan tới Trường An dân chúng đã di chuyển hầu như không còn.

Các quan viên lớn nhỏ trong huyện đều thu thập vàng bạc châu báu, mang theo thể thiếp, treo ấn treo bào vứt bỏ chức quan mà chạy trốn.

Ngay cả khi còn có một chút quan lại còn nhiệt huyết, họ quyết tâm liều mạng với triều đình, nhưng khi hạ lệnh xuống thì trong nháy mắt thủ hạ đã chạy mất hết không còn một ai, tình hình như vậy ngoại trừ thở dài thì còn có thể làm gì?

Đêm trước khi năm vạn đại quân của Kỳ Nhược Trần xuất phát, cửa Tây thành Trường An yên lặng mở ra, một đội Ngự Lâm Quân mấy nghìn người hộ tống một đoàn xe lặng lẽ rời khỏi Trường An, chạy thẳng về hướng Tây. Chiếc mành của một chiếc xe không chút nào chói mắt bị phất lên, lộ ra một khuôn mặt trắng nõn bên trong.

Hắn nhìn về phía Trường An đang dần dần biến mất trong màn đêm, hắn không nhịn được thở dài một tiếng, hai mắt đã ướt át.

Khuôn mặt này có phần giống với Minh Hoàng Long Cơ.

Lần này Kỷ Nhược Trần hành quân không nhanh không chậm, hoàn toàn không có khí thế ngày đi trăm dặm như lúc xưa, mỗi ngày đại quân chỉ đi bốn mươi dặm thì đã đóng quân nghỉ ngơi.

Nơi đóng quân đều là bốn phía đều trống rỗng dễ dàng phòng thủ, xung quanh không có rừng cây cũng không có đường lớn, ban ngày cờ bay như rừng, ban đêm lửa sáng như ngày, hắn cứ vậy giống trồng khua chiêng một đường đi về phía Tây.

Tin tức Kỷ Nhược Trần xua quân tiến thẳng Tây Kinh đã được truyền ra làm cho Quách Tử Nghi phải nhanh chóng hành quân tiến về Phạm Dương.

Quách Tử Nghi vốn dụng binh trầm ổn, nghe nói lúc trước hắn từng dùng kế vây Ngụy Cứu Triệu phái ra năm nghìn khinh kỵ binh tiến vào Hà Bắc gia và cướp đoạt sào huyệt của Kỷ Nhược Trần.

Vậy mà trong hơn một tháng này, Tề Thiên Hạ ở Hà Bắc bố trí mấy nghìn yêu tốt rồi tự mình ra trận chi huy, hai quân đánh nhau hai ngày, năm nghi đấu năm nghìn, họ ở bên trong Hà Bắc giết một hồi, kết quả Quách Tử Nghi đại bại, năm nghìn quân tinh nhuệ của hắn hầu như toàn diệt, Quách Tử Nghi phải nhờ vào hơn mười thân sinh liều mạng mở đường máu mới có thể may mắn giữ được mạng.

Sau trận chiến này, Quách Tử Nghi không dám tiến vào Hà Bắc, hắn ra lệnh cho quân đội tạm dừng tại chỗ, sau khi thương lượng kế sách hắn liền sai người đi về hướng Tây, hắn định dùng giá cao để mượn binh của người Hồ ở Tây Vực.

Trong suy nghĩ của Quách Tu Nghi chì cần mượn sự sắc bén của Hồ kỵ phối hợp với việc bày binh bố trận của hắn thì sẽ khắc chế được sự quỷ dị của bọn Yêu Tốt bên Kỷ Nhược Trần.

Năm vạn đại quân của Kỷ Nhược Trần vừa mới ra khỏi Đồng Quân, thì trên Tây Huyền Sơn, Tử Dương đã biết được tin tức, hắn suy nghĩ trong chốc lát, cho đệ tử báo tin lui ra, hắn tự mình về phòng từ tên giá sách lấy xuống ba cái hộp gỗ, hắn đặt chúng lên bàn sau đó trịnh trọng mở ra.

Bên trong hộp gỗ có đặt một cuộn giấy Tuyển Thành màu trắng một cái bút lông sói, và một cái Ngọc Ấn. Từ Dương chân nhân lấy cuộn giấy từ bên trong ra, từ từ mở ra, hơi trầm ngâm, sau đó hắn dùng chiếc bút nhỏ chấm mực sau đó ghi vài chữ vào tấm giấy, sau đó hắn ấn Ngọc n xuống sau đó đem tờ giấy đặt trở lại chỗ cũ.

Ngay khi tờ giấy được đặt vào hộp gỗ, hộp gỗ đột nhiên bay lên cao một thước, chân hóa cháy lên, sau khi chân hỏa tắt đi, bên trong chiếc hộp gỗ rỗng tuếch, không có chút bụi nào.

Trong đội xe rời khỏi thành Trường An, có hai người lấy một chiếc khăn trắng trong tay áo ra lau mồ hôi, tuy là chạy nạn nhưng đội xe đi cũng quá mức gấp gáp, tuy rằng thùng xe nhìn rất bình thường, thế nhưng ngựa kéo xe lại là Thiên Lý Nhất Lượng Câu, chỉ trong một thời gian ngắn họ đã đi khỏi Trường An được mười dặm.

Mặc dù đêm Đông gió lạnh thấu xương thế nhưng do chạy nhanh nên người hầu và binh sĩ cả người đều đầy mồ hôi, hai người này tuy rằng có chút thân phận nên đều được cỡi ngựa, thế nhưng trên trán của họ lúc này cũng đầy mồ hôi, hơn nữa trên khuôn mặt lại dính đầy bụi, nhìn qua vô cùng chật vật, bởi vậy bọn họ xoa một chút quả thật là một cử động bình thường.

Chiếc khăn trắng thoáng qua trước mắt, phía trên bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ nhỏ như rồng bay phượng múa. Sau khi hai người nhìn thấy, hàng chữ nhỏ liền biến mất, chiếc khăn liền bình thường trở lại, phía trên đỉnh đầy bụi và mồ hôi, sau đó họ cất chiếc khăn vào trong áo.

Hai người này kỳ thực cũng không cách xa nhau, những người bên cạnh không hề phát hiện ra việc gì không bình thường trong khi đó bọn họ đều nhìn thấy động tác của nhau. Vì vậy hai người hơi có chút kinh ngạc thú vị nhìn nhau, sau đó bọn họ quay đầu lại làm như không có việc gì xảy ra.

Đã qua nửa đêm, Tử Dương chân nhân cầm lên tấm giấy thứ ba, cầm bút lông sói lên vài lần rồi lại hạ xuống. Trong lúc trầm ngâm, hai canh giờ qua đi, hắn mới bắt đầu viết, bên trong tấm giấy Tuyển Thành chỉ có hơn mười chữ, từng chữ trong đó giống như nặng nghìn cân.

Tư Dương chân nhân dường như có chút lo lắng, hắn đọc đi đọc lại nhiều lần rồi suy nghĩ cẩn thận, nữa canh giờ sau hắn mới thu hút hạ ấn, Ngọc Ấn lưu lại trên tờ giấy một dấu ấn màu đỏ, sau đó biến thành luồng khói xanh bay đi.

Đến khi mặt trăng dần lặn về phía Tây, Tử Dương chân nhân mới hạ quyết tâm đem tấm giấy cuối cùng này đặt vào chiếc hộp, nhìn chân hóa xuất hiện trên chiếc hộp, hai hàng lông mày của Tử Dương chân nhân nhíu chặt, hắn cảm thấy trên hai vai có một tảng đá nặng nghìn cân đè xuống.

Trong đội xe bên ngoài thành Trường An, có một người bỗng nhiên mở mắt tỉnh dậy, sau đó xoay người ngồi lên, bên trong chiếc xe này trang trí vô cùng giản dị, tự nhiên, không gian bên trong vô cùng chật hẹp, nhưng mà bên trong xe chỉ có một mình hắn chứng tỏ thân phận của hắn vô cùng đặc biệt.

Hắn từ trong tay áo lấy ra một tấm lụa trắng tay hắn run lên, hắn nương nhờ vào ánh trăng cần thận đọc hơn mười chữ ở phía trên tấm lụa, sau đó thu lại.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát sau đó khẽ thở dài, hắn từ trong đống quần áo trong thùng xe lấy ra một chiếc hộp gỗ không lớn lắm, cầm trong tay trong chốc lát sau đó hắn mở chiếc hộp ra.

Chiếc hộp gỗ này ngoại trừ có chất liệu hơi quý một chút, thì những thứ khác vô cùng bình thường chỉ cần một người hơi giàu một chút thì cũng có được loại hộp này. Bên ngoài chiếc hộp gỗ bóng loáng hiển nhiên là thường xuyên được người khác mở ra, nếu như có ai có Thiên Lý Nhãn, thì có thể biết được chiếc hộp gỗ này và ba chiếc hộp của Tử Dương giống y như đúc.

Bàn tay trắng nõn hơi có chút sưng phù kia lục lọi bên trong chiếc hộp rồi từ từ lấy ra một vật, dưới ánh trăng, đôi bàn tay xuất hiện vô số đốm sáng cực kỳ rõ ràng.

Sau khi đậy chiếc hộp lại, hắn liền đề nó vào bên trong đống quần áo, người nọ một lần nữa nằm xuống trong thùng xe dàn lạnh lại, hắn dùng chiếc áo ngủ bằng gấm che thân thể lại sau đó chìm vào giấc ngủ.

Trên Tây Huyền Sơn, đinh Mục Kiền Phong Thái Thượng Đạo Đức Cung nguy nga dưới ánh trăng, những trận hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, hoang thú dị linh đi lại khắp nơi, chúng nó làm cho xung quanh có một cảm giác rất bình lặng. Việc tu sĩ vây công, chân nhân ngã xuống giống như đã bị thời gian vùi lấp chìm vào quên lãng.

Cửa hông của Thái Thượng Đạo Đức Cung mở ra, hơn mười nhân ngư từ bên trong đi ra, trên khoảng đất trống bên ngoài điện, từ sớm đã có ba con Thanh Loan đang đậu.

Hơn mười đạo sĩ đang buộc một dải lụa lên chân Thanh Loan, người cầm đầu vỗ vỗ lưng Thanh Loan một cái, ba con Thanh Loan xòe cánh bay lên, theo sau nó là vài tu sĩ ngự khí phi hành về phía Trường An.

Dùng Thanh Loan để phi hành, một là so với tu sĩ ngự khí phi hành còn nhanh hơn mấy lần, Thanh Loan thân điều có thể dung hòa với thiên địa, phi hành sẽ không kinh động đến những tu sĩ xung quanh, có thể giữ bí mật.

Chỉ là linh tính của Thanh Loan không hề thua kém con người, nếu muốn bọn chúng giúp đỡ thì phải cần người có đức hạnh vô cùng cao và phải trả một lượng lớn bảo vật, linh dược để bọn chúng tăng cường tu vi mới được.

Cho dù Đạo Đức Tông giàu có nhất thiên hạ, nếu không gấp gáp thì họ cũng không nỡ dùng Thanh Loan để đi lại. Nói đi thì phải nói lại, trong thiên hạ lúc này chỉ có mình Đạo Đức Tông mới có thể khuất phục, nuôi dưỡng thần điệu như Thanh Loan.

Mấy con Thanh Loan này là do lúc trước Động Huyền chân nhân thu phục, Động Huyền sau khi phi thăng thành tiền, tu vi của Tử Vi tăng nhanh chóng khi còn trẻ đã có tướng phi thăng, vì thế vẫn có thể trấn áp Thanh Loan.

Nhưng mà sau khi Tử Vi phi thăng bên trong Đạo Đức Tông không còn ai có thể trấn áp Thanh Loan, hơn phân nửa trong số bọn chúng sẽ rời khỏi Tây Huyền sơn, từ nay về sau trời cao biển rộng bọn chúng có thể tiêu dao.

Đêm khuya yêu tĩnh, bên ngoài Trường An năm mươi dặm, có một doanh trại to lớn rộng rãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)