Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 478

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 478: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thăng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Nhưng mà từ lâu Kỷ Nhược Trần đã không cần ra tay, khi hắn vừa nhảy lên thì trong Bắc Quần liền có hơn mười yêu tốt cùng lúc xông lên, đánh ngã thích khách trên không trung sau đó vững vàng chế tụ. Về phần vậy đoàn chân hỏa, sớm đã có đạo sĩ của Đạo Đức Tông chém ra một luồng chấn thủy dập tắt ngọn lửa.

Thích khách sau khi bị bắt liền liều mạng giãy dụa, miệng hắn không ngừng mắng tuy rằng đạo hạnh của hắn cao hơn rất nhiều những tên yêu tốt này, thế nhưng lúc này hắn đang nằm trên mặt đất, thứ hắn so đấu lại chính là khí lực, nếu so khí lực thì bất kể yêu tốt nào cũng có thể thu thập hắn.

Chiếc khăn che mặt của hắn từ lâu đã bị lấy xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, lũ yêu tốt sờ soạng toàn thân hắn một lần, đem những thứ vụn vặt trên người hắn đổ đầy mặt đất. Tuy là hắn đã có lòng liều chết, nhưng bị bàn tay của đám yêu tốt này sờ soạng khắp nơi, hắn cũng không nhịn được thét chói tai.

Đại quân yêu tốt vẫn như trước không hề nói bất cứ câu nào. Một gã tướng quân đến gần chiếc kiệu nói:

"Đại tướng quân, người này nên xử lý như thế nào?"

"Chém." Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt nói.

Người nọ cũng có chút đạo hạnh, vì thế hắn cũng nghe rõ Kỷ Nhược Trần nói gì, vì vậy liền lớn tiếng mắng hắn cổ động quần chúng Trường An đưng lên phản kháng xông lên phanh thây xẻ thịt bọn gian tặc. Đáng tiếc là cho tới khi đầu hắn bị chém xuống, hắn cũng không thấy bất cứ ai hưởng ứng hắn, trái lại của từng nhà từng nhà đóng càng thêm chặt.

Việc này chỉ giống như chuồn chuồn đạp nước, Kỷ Nhược Trần căn bản ngay cả sư phụ hắn là ai cũng không thèm quan tâm, đơn giản là, cung thành lồng lộng đã ở ngay trước mặt hắn.

Hoàng cung phồn hoa mấy ngày trước không ngờ hôm nay đã có chút rách nát, những vật quý báo trong cung sớm đã bị Minh Hoàng lấy đi gần hết, Minh hoàng đi rồi, bọn cung nữ thái giám trong cung liền mang theo tất cả những thứ có thể mang theo được sau đó chạy trốn.

Lúc này bên trong cung điện chỉ lưu lại những cung nữ thái giám giả không thể đi được, bọn họ chỉ còn cách ngu ngốc ngồi ở đó chờ chết

Chiếc kiệu màu đen dừng lại ở trước cửa lớn của Hoàng Cung Ký Nhược Trần vén rèm kiệu, từ từ đi vào Hoàng Cung. Hắn từ Ngọ Môn, đi vào, đi qua Thái Càn Điện, vượt qua Kim Thúy Kiều, xuyên qua Đình Vân Các, khi đến Trường Sinh Điện hắn mới ngừng lại.

Những khối đá lót nền màu đen ở Trường Sinh Điện, dòng suối ở giữa những khối đá vẫn chảy như lúc trước, tuy là trời đông lạnh lẽo, nhưng bên trong Trường Sinh điện vẫn ấm áp như mùa xuân. Trên khối đá màu đen mơ hồ nhìn thấy hình bóng Dương Ngọc Hoàn đang đi chân trần múa điệu múa tuyệt diệu.

Chiếc áo ngủ bằng gấm Lưu Tô trên Long sàn từ lâu đã không còn nhìn thấy, long sàng cũng tan vỡ, có thể thấy được vô số vết đao chém rìu đục trên đó.

Có lẽ là bọn cung nữ thái giám muốn hủy chiếc giường rồi mang đi, nhưng không làm gì được gỗ cây tử đàn nghìn năm, vì vậy mới còn sót lại một chút hình bóng lúc xưa.

Kỷ Nhược Trần đi xung quanh Trường Sinh điện, vuốt ve từng bức điêu khắc trên đó, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ diệu nhưng không hiểu là thứ gì, đường như là lo lắng cũng có chút thống hận. Cảm giác này đúng là kinh hồn, nó chợt lóe lên rồi biến mất, cho dù hắn cố nhớ như thế nào thì cũng không thể nhớ ra được.

Lúc hắn quanh quẩn ở trong Trường Sinh điện thì trên thành Trường An mơ hồ xuất hiện vài tiếng kêu réo rắt, sau đó có hơn mười đạo sĩ từ trên trời bay xuống tiến vào Trường Sinh Điện.

Lúc này yêu tốt đã sớm bao vây xung quanh, nhưng phụng lệnh của Kỳ Nhược Trần nên không ai dám bước vào trong nửa bước, mà những người già yếu sau khi tiếp cận phạm vi nghìn thước xung quanh Ký Nhược Trần đều bị thần thức của hắn làm cho kinh hãi, bọn họ chạy như điên ra bên ngoài rồi bị yêu tốt bắt lại.

Trên những đám mây trắng ba con Thanh Loan xoay người lại, hí lên một tiếng dài, sau đó bay về hướng Tây Huyền Sơn, khi chúng vung cánh lên thì đã xuất hiện ở bên ngoài nghìn trượng lưu lại phía sau chúng là những tàn ảnh.

Cửa Trường Sinh Điện mở ra, những đạo sĩ cùng lúc đi vào. Khi bọn họ đặt chân vào tòa cung điện từng có vô số giai thoại này lại là cảnh tượng rách nát khắp mọi nơi, tuy rằng bọn họ rất kiên định nhưng cũng không nhịn được thở dài.

Kỷ Nhược Trần chậm rãi xoay người lại thi lễ với những đạo sĩ của Đạo Đức Tông hắn ân cần thăm hỏi:

"Thái Ấn chân nhân, Tử Vân chân nhân, đã lâu không gặp, mọi người có khỏe không?"

Lực lượng của Đạo Đức Tông đến Trường An lần này không phải nhỏ, lại có hai vị chân nhân cùng đi, hai mắt Thái Ấn chân nhân lóe sáng hắn quan sát Kỷ Nhược Trần nữa ngày sau đó thở ra một hơi, nói:

"Người trẻ tuổi thật lợi hại! Con thật sự là Kỳ Nhược Trần?"

Kỷ Nhược Trần cười cười, nói:

"Có thể đúng cũng có thể không nhưng cho dù là đúng hay không thì cũng không quan trọng. Hai vị chân nhân lần này đến đây chắc là có chuyện quan trọng mọi người cứ làm trước đi! Tránh việc đêm dài lắm mộng."

Thái Ấn chân nhân nói: "Cũng tốt! Chúng ta không khách khí nữa."

Thái Ấn chân nhân vung tay lên, hơn mười đạo sĩ tự mình lấy dụng cụ ra, đầu tiên là tìm hiểu địa khí xung quanh, tiếp theo là tính toán thiên thời, xác định một chút, coi đây là điểm khởi đầu, họ dựa theo những quy tắc nào đó bắt đầu chạy từng khối đá đen, lộ ra mạch nước ngầm ở phía dưới.

Sau đó bày tên đạo sĩ kết trận, xung quanh mắt trận ngưng tụ một mảnh hơi nước, sau đó từ từ lan ra xung quanh, hơi nước nhìn như tầm thường nhưng bên trong lại chứa đạo lực huyền diệu, khi chạm vào đất đá xung quanh, cho cả là khối đá cứng rắn nhất cũng giống như tuyết gặp nắng gắt nhanh chóng tan chảy.

Trong nháy mắt trong điện xuất hiện nộ cá hố rộng ba trượng sâu hơn mười trượng đạo hạnh của bảy tên tu sĩ rất thâm hận hai nước trong pháp trận từng luồng từng luồng tuôn ra, dường như vĩnh viễn không bao nhờ ngừng nghỉ, cái hố trong điện càng ngày càng sâu thêm.

Kỷ Nhược Trần ở một bệc yên lặng nhìn mọi thứ, kiếp trước tuy hắn tìm được ba chỗ có Linh Lực chi nguyên nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy làm sao để lấy được nó.

Thời gian từ từ trôi qua, cái hố trong Trường Sinh điện không biết đã sâu bao nhiêu, trong bảy tên đạo sĩ bày trận đã có ba người hao hết chân nguyên, chỗ của hắn đang được những người xung quanh bổ sung.

Trường Sinh điện bỗng nhiên rung lên một cái, từ trong hố sâu lao ra một tia lệ khí bên trong nó truyền ra tiếng tức giận rít gào, hiên nhiên là bọn họ đã đào trung vào sào huyệt của một con mãnh thú.

Thái Ấn chân nhân lộ vẻ vui mừng, hắn không chút sợ hãi mà còn nhảy vào trong cái hố, trong khoảnh khắc đã rơi xuống không biết mấy nghìn trượng.

Con thú trong cái hố chợt rống lên, sau đó nó gào lên một tiếng, hiển nhiên là ở bên trong khi giao thủ đã bị thua thiệt nhiều trên tay Thái Ấn.

Dị thú rống lên hai tiếng. Kỳ Nhược Trần liền biết đạo hạnh của nó rất thâm hậu, ít nhất đã tu luyện một nghìn tám trăm năm, nó so với con Thanh Loan mà Thái Ấn dùng để đến đây không kém bao nhiêu.

Những con dị thú nghìn năm như nó đều có đạo pháp vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cấp bậc chân nhân thì muốn thu thập nó cũng phải hao phí không ít khí lực.

Đạo hạnh của Thái Ấn cũng không quá mạnh mẽ, hắn so với Tử Vân cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, vậy mà hắn có thể chiếm thượng phong khi đấu với con dị thú này thì quả thật đã làm cho Kỷ Nhược Trần kinh hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)