Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 479

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 479: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Bên trong cái hố, tiếng con thú dữ kêu gào như sấm truyền đến, bên trong cái hố thanh thoảng phun ra một lớp sương mù dày đặc, mặt đất phía trên bắt đầu rung động tình hình chiến đấu phía dưới kịch liệt như thế nào thì cũng có thể hiểu rõ.

Càng về sau, tiếng thú kêu không còn to như lúc trước nữa, bên trong tiếng kêu kèm theo một chút đau khổ, xem ra Thái Ấn chân nhân đang chiếm thượng phong.

Trận chiến vô cùng kích thích, khí tức hai bên liên tục giao nhau, cỗ khí tức của Thái Ấn chân nhân cũng chỉ mạnh hơn so với Dị thú kia một chút mà thôi, sao có thể chiếm thượng phong nhanh như vậy?

Lòng Kỳ Nhược Trần khẽ động thần thức từ từ xuyên xuống mặt đất, khi hắn thấy pháp môn mà Thái n chân nhân sử dụng thì hắn đã có chút hiểu ra.

Lúc này, Tử Vân chân nhân đang một mực theo dõi trận đấu bỗng nhiên lấy ra một cái định bằng Tử Kim, phí trần nó có khắc hình những đám mây to bằng nắm tay trẻ con, hắn cầm trên tay, quát một tiếng, từ trong chiếc đinh tuôn ra một luồng khói xanh bao phủ toàn thân hắn.

Dưới sự nâng đỡ của luồng khói xanh, Tử Vân chân nhân từ từ bay lên rồi nhảy vào cái hố.

Cái định này tên là Tử Kim Thiên Vân Đinh, luồng khói xanh gọi là Thanh Vân Ngũ La Yên, nó không dùng để tấn công mà dùng để bảo hộ chủ nhân của mình.

Cho dù là người chết mà dược luồng Thanh Vân Ngũ La Yên này bảo vệ thì cũng có thể khởi tử hồi sinh.

Có thể thấy được Tử Vân chân nhân lần này nhảy xuống không cầu có công lao mà chỉ cầu không bị gì, lấy kiến thức của chân nhân thì Tử Vân cũng biết chiến sự giữa Thái Ấn và con dị thú đã tới thời điểm cuối, Tử Vân lao xuống là đề phòng ngừa sự cố khi con dị thú sắp chết nên làm liều.

Không lâu sau, trong cái hố bỗng nhiên truyền ra tiếng thú không thể lường sau đó không còn chút tiếng động nào. Ký Nhược Trần yên lặng nhìn chiếc hố, chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nhớ tới Toàn Quy Giáp ở Đông Hải, trên mặt hắn xuất hiện một chút buồn bã mà ngay cả hắn cũng không phát hiện.

Trong chốc lát, Từ Vân cùng Thái Ấn nắm tay nhau nhảy lên cái hố, bọn họ cùng nhau cầm lên một cái đầu thú to cỡ cái bàn.

Cái đầu thú có màu xanh đen, trên đầu có một lớp vẩy, phía sau ót của nó có hơn mười cái sừng, tám con mắt nhỏ chia đều hai bên mặt nó.

Con thú này giống hồng nhưng không phải là rồng hơn nữa nó còn có chút giống với cá sấu, trong đạo điền chưa hề nhắc tới loài dị thú này lần nào.

Tám con mắt trên đầu nó không ngừng chuyển động nước miếng trong miệng nó không ngừng chảy ra đọc theo những chiếc răng nanh lộ ra ngoài, nước miếng của nó khi chảy xuống đất, liền phát ra tiếng xèo xèo, trong nháy mắt có một cái lỗ nhỏ xuất hiện.

Trên cái đầu thú có một luồng khí màu xanh nhàn nhạt, nó chính là Thanh Vân Ngũ La Yên, tuy rằng đầu và mình ở hai chỗ khác nhau nhưng con thú này cũng không chết hẳn.

Cho dù cách một lớp Thanh ân Ngũ La Yên, Kỳ Nhược Trần vẫn có thể cảm nhận được trên đầu thú này có một luồng Linh Khí chí dương.

Kỷ Nhược Trần ngưng mắt nhìn cái đầu linh thú đang không ngừng ngọ nguậy, nói: "Đây là Linh Khí chi Nguyên?"

Thái Ấn chân nhân cười cười, nói:

"Cũng không dấu ngươi, cái đầu này chính là Linh Khí chi Nguyên, Thiên địa cũng có điểm giao nhau, ở những chỗ này linh khí tụ tập lại rất nhiều, linh thú nhờ đó mà sinh ra, hang ổ của chúng nằm ngay chỗ giao nhau, trải qua nghìn vạn năm, chúng đem từng li từng tí Linh Khí tụ tập vào cơ thể, sau khi thời cơ chín muồi, chúng sẽ biến thành Linh Lực chi Nguyên, Thiên địa Linh Khí cũng có phân cao thấp, Linh Khí cùng dị thú hợp lại làm một, càng hiếm có."

Kỷ Nhược Trần không hề nhìn cái đầu thú, hắn nhìn Thái Ấn chân nhân, nói: "Không biết bên trong tông ai có thể phá giải được Thần Châu Khí Vận Đồ?"

Thái Ấn chân nhân lắc đầu nói:

"Từ lúc người xuống núi là bên trong tông không còn ai có thể khám phá được Thần Châu Khí Vận đồ. Sở dĩ ta cùng Tử Vân đến đây đào móc, chỉ là suy luận mà thôi, Trường Sinh Điện của Tây Kinh chính là long mạch của triều đại, chỗ có Long Mạch hơn phân nửa là nơi Linh Khí hội tụ. Đợi đến khi người chiếm được Tây Kinh bọn ta mới đến nơi này thăm do."

Kỷ Nhược Trần cười cười, không hề truy vấn việc này, hắn nói: "Chiến dịch Thanh Khư Cung không biết Thái Ấn chân nhân có tham gia hay không?"

Thái Ấn chân nhân bình tĩnh nói: "Người khác thì không biết chứ ta thì nhất định phải lên Thanh Khư Cung một lần."

Kỷ Nhược Trần nhìn về ra bên ngoài điện, hắn không ngờ là khi Linh Lực chi nguyên bị khai quật bầu trời lại xảy ra dị biến, trên trời lúc này không trăng không sao, khắp nơi đều mờ ảo, ảm đạm:

"Đợi chuyện bên Thanh Khư Cung qua đi mà ta còn sống ta nhất định phải đi gặp Tử Dương chân nhân một lần."

Trên mặt của Thái n xẹt qua một chút kỳ dị, nhưng cũng không nói gì, một lát sau, hắn, Tử Vân và những tu sĩ khác đi ra bên ngoài điện sau đó đạp mây mà đi.

Kỷ Nhược Trần liếc mắt nhìn đống hỗn độn trong Trường Sinh Điện, hắn từ từ đi ra bên ngoài sau đó dừng lại, Trường Sinh Điện với những chiếc cột đỏ, một mái ngói xanh, hành lang bằng ngọc bậc thềm bằng vàng ầm ầm sụp đổ.

Kỷ Nhược Trần từ từ đi, hắn đi qua hành lang bên ngoài, đi qua Thừa Thiên Môn, khi đến Thái Cực điện hắn khẽ phất tay, hai cái cửa lớn không người mà từ từ mở ra.

Nếu là ngày xưa thì bên trong này sẽ sáng như ban ngày càng nữ thái giám qua lại không dứt, bây giờ bên trong không còn ai, lò lửa không có ai tốt nên bây giờ đen kịt, Thái Cực điện cũng không ngoại lệ.

Tuy là đen ngòm, nhưng nó không hề ảnh hưởng tới Kỷ Nhược Trần, hắn vẫn thấy rõ sự hỗn độn ở bên trong này. Tám cái giá đề đèn cây to lớn lật úp, những rèm che hai bên bị rớt xuống một nửa.

Cái nắp lư hương có khắc hình hai con by Lạng bằng đồng xanh ở trước bậc thềm không thấy đâu, chỉ còn sót lại cái thân lò ngũ làng (5 Cạnh) bên cạnh.

Ở phía trên, chiếc Long Y vẫn còn, chỉ là nó đang nằm trên mặt đất, phần nước sơn bằng vàng tô lên bức Cửu Long Thác Nhật chín rồng nâng mặt trời) không còn thấy chút nào. Cả nước sơn bằng vàng mà cũng không còn thì viên ngọc được khảm trong mắt rồng càng không thể còn, chín con rồng lúc này đều trở thành rồng mù.

Kỷ Nhược Trần đứng bên ngoài cửa điện một lát mới từ từ tiến vào, hắn cúi người nâng Long Ỷ lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống.

Trong Thái Cực điện bây giờ mặc dù là vô cùng rách nát, thế nhưng uy nghiêm của vua một nước vẫn còn sót lại ba phần, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nơi nào cũng toát ra một chút uy nghiêm.

Lúc xưa Minh Hoàng từng ở nơi này nói cười, chỉ điểm Giang Sơn, nhưng mà lúc này, nơi đây chỉ là một đống đổ nát, ở nơi này có thể nhìn thấy chuyện thế gian, nhân họa thậm chí là thiên tai.

Ngay khi Kỷ Nhược Trần ngồi lên Long Ỷ, nghìn tên Yếu tố ở bên ngoài cũng đã thu vững các cửa, không cho bất cứ ai ra vào.

Ngoại trừ những người còn chưa kịp trốn nên bây giờ bị bắt, thì bạn hoàng thân quốc thích từ sớm đã bị uy danh của Kỷ Nhược Trần ảnh hưởng nên từ sớm đã chạy khỏi nơi này.

Lúc này, bên trong cung chỉ còn một mình Kỳ Nhược Trần, hắn ngồi trên ngôi vị chí tôn, hít thở cửu ngũ chi khí đại thế cuồn cuộn cứ thế mà sinh ra.

Ngoại trừ một nghìn yêu tốt thủ hộ bên ngoài năm vạn yêu tốt liền tự mình phân ra làm việc, bọn họ chia nhau gác các công thành, coi giữ các nơi quan trọng nhóm còn lại thì tìm nhà dân nghỉ tạm.

Lúc này bên trong thành chỉ còn lại dân thường bọn họ không quen không biết, không hề có chút tin cậy, sau khi bạn đao phủ gõ cửa, bọn họ chỉ còn cách nơm nớp lo sợ mà mở cửa để cho Bắc quân vào nhà.

Cũng may là đám hung thần này khi vào ngoại trừ ăn uống hơi nhiều thì cũng không còn thói quen nào khác, con gái và vợ của chủ nhà đều rất xinh đẹp nhưng khi bị đám này nhìn thấy thì việc họ làm lại là tìm chỗ ngủ.

Mười vạn dân thường trong thành Trường An đang vô cùng sợ hãi, bầu trời mờ ảo không có trăng sao dần dần biến mất, sau nửa đêm, mặt trăng khuyết đã lạnh lùng dán trên bầu trời, Tây Kinh bị quấy nhiễu cả ngày dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Minh Hoàng nghe được tiếng động nên từ từ tỉnh lại, trước mắt hắn là bóng tối đen kịt của màn đêm, hai mí mắt Minh Hoàng dần dần năng sua đó hắn lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng binh lính tấn công giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn, toàn thân hắn rung lên, hắn ngay lập tức ngồi dậy! Thế nhưng chỉ hơi nhúc nhích, toàn thân Minh Hoàng liền đau nhức, hắn không nhịn được kêu lên một tiếng sau đó ngã xuống.

Hắn dù sao cũng đã lớn tuổi, từ khi Đồng Quan bị chiếm tới nay hắn không hề có một giấc ngủ ngon nào, ban ngày khi vào điện nghị sự, hắn lại liên tục tức giận và sợ hãi, đêm nay là đêm mà hắn ngủ được nhiều nhất trong những đêm qua.

Mệt nhọc khi đi đường không nói, nay hắn lại bị sợ hãi không ít, lúc này không ngủ thì thân thể hắn sẽ không chịu đựng được nữa, ai ngờ trong giấc ngủ hắn lại bị tỉnh giấc, lúc này hắn không còn chút sức lực nào để đứng lên.

Bên cạnh có một bàn tay vươn tới nâng đầu Minh Hoàng dậy, sau đó kể vào đầu giường. thân hình Minh Hoàng rất nặng cứ như vậy mà rơi xuống, tuy rằng đã có đệm không đau, nhưng mà đầu thì hình như là đụng vào đầu giường.

Bên người mơ hồ truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Minh Hoàng lúc này mới hoàng toàn tỉnh táo lại, hắn vội vàng nhúc nhích thân thể, đem đôi bàn tay này kéo đến trước mặt mình, nhờ vào một chút ánh sáng mơ hồ hắn có thể thấy được trên đôi bàn tay đã có chút xanh tím.

Minh hoàng thương tiếc ôm đôi bàn tay này vào lòng, sau đó liên tục thôi.

Dương Quý Phi bên cạnh ôn nhu nói: "Bệ hạ nên quý trọng thân thể của mình hơn, không cần để ý tới thiếp."

Minh Hoàng càng thêm đau lòng. hắn nhìn xung quanh một lần, thấy xung quanh chỉ toàn là sự u tối, trong mắt hắn có chút khó chịu, suýt nữa rơi lệ, hắn than thở:

"Đều là trẫm nhìn người không tốt, ta không nhìn ra An Lộc Sơn lòng lang dạ sói mới dẫn tới nông nỗi này, hơn nữa ta còn liên lụy tới nàng phải theo ta chịu khổ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)