Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 480

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 480: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Dương phi ôn nhu cười nói: "Bệ hạ là Chân Long Thiên Tử, cần gì phải lo lắng tới bọn phản tặc nho nhỏ đó? Khi thời cơ đến thì bọn chúng sẽ đầu rơi máu chảy ngay thôi, đừng nói chỉ mới chịu chút đau khổ, cho dù là lên núi đao biển lửa thì Ngọc Hoàn cũng sẽ đi theo bên ngài."

Lòng Minh Hoàng càng khó chịu, hắn nắm chặt tay nàng mà không biết nói gì.

Chỗ ở của Minh Hoàng hiện nay chỉ là một cái miếu thờ nho nhỏ của dân chúng dùng để thờ cúng sơn thần thổ địa, trong miếu nhỏ không có nhang đèn, hơn nữa còn có chút rách nát.

Bên trong này chỉ có một chiếc Long Sàng và vài cái gối bằng tơ tằm, tối hôm qua do Ngự Lâm Quân liên tục hoạt động nên quá mệt nhọc, bọn họ cũng không có chuẩn bị kỹ lưỡng, ngay cả mạng nhện bên trong cũng còn mấy chỗ chưa quét

Lòng Minh Hoàng lúc này đang dần trào, ở một nơi rách nát như thế này hắn mới hiểu được chân tình của Dương Quý Phi.

Bên ngoài đột nhiên ồn ào, bên trong có thể nghe được tiếng cãi vả kịch liệt, hơn nữa còn nghe thấy được tiếng reo hò không ngừng vang lên, tiếp theo là vang lên tiếng đao kiếm, hiền là tới phiên binh sĩ làm loạn.

Minh Hoàng đổ mồ hôi lạnh khắp người, hắn nghĩ tới Yêu quân của Kỷ Nhược Trần đa đuổi tới vì vậy vội vàng mặc y phục vào, Dương Ngọc Hoàn cũng xuống giường chỉnh lại y phục cho hắn.

Bỗng nhiên có vài tiếng đập cửa truyền tới, sau đó là tiếng nói hoảng hốt của Cao Lực Sĩ: "Bệ hạ, ngài đã dậy chưa?"

Cao Lực Sĩ theo Minh Hoàng từ lúc hai mươi chín tuổi, bây giờ đã trôi qua ba mươi năm, Cao Lực Sĩ làm việc trầm ổn, lấy đại cục làm trọng lại nguy nan bất loạn, bởi vậy hắn được Minh Hoàng nhiều năm tin tưởng giao cho hắn cai quản nội cung hơn mười năm. Minh hoàng rất ít khi thấy bộ dáng hoảng hốt như thế của Cao Lực Sĩ, khi thấy bộ dáng gấp gáp hiện giờ của hắn Minh Hoàng liền biết có chuyện lớn xảy ra.

Dưới sự trợ giúp của Dương Quý Phi Minh Hoàng đã mặc xong áo bào, sau đó ngồi vào chỗ, chỉnh lại giọng nói một chút, bên trong tay áo hắn nắm chặt một khối Ôn Ngọc, sau đó nói:

"Lực Sĩ, vào đi, trời không còn sớm nữa, có chuyện gì mà vội vã như thế?"

Cửa vừa mở ra, Cao Lực Sĩ liền lắc mình vào, sau đó cần thận từng li từng tí đóng cánh cửa lại. Một lát sau, Minh Hoàng chợt thấy bóng dáng của Ngự Lâm Quân và Đại Nội Thị Vệ chen chúc ở bên ngoài bao vây tòa miếu nhỏ lại.

Bàn tay của Minh Hoàng thoáng nắm chặt khối Ôn Ngọc, hắn càng nắm càng chặt nhưng dường như hắn không còn cảm thấy đau. Nhìn ra bên ngoài là biết Ngự Lâm Quân và Đại Nội Thị Vệ đang đánh nhau với ai đó nhưng mà chỉ cần không phải là Yếu Tốt Bắc quân thì lòng Minh Hoàng đã nhẹ đi hơn một nửa.

"Bệ hạ..."

Cao Lực Sĩ có vẻ cực kỳ khó nói, hắn vài lần muốn nói nhưng lại thôi, hắn không biết phải bắt đầu nói từ đâu bây giờ.

Lúc trẻ Minh Hoàng ít nhất cũng là một minh quân, thủ đoạn trị quốc của hắn càng không cần nói những việc như nhốt phụ hoàng, chém giết hoàng cổ hắn đã làm không ít.

Lúc nguy nan như thế này làm cho hắn tìm về khí phách khi còn trẻ, hắn lập tức trừng hai mắt, cười lạnh nói:

"Có phải là Trần Huyền Lễ muốn tạo phản hay không?"

Cao Lực Sĩ chấn động toàn thân, hắn cúi đầu trả lời:

"Trần tướng quân vô cùng trung thành và tận tâm với bệ hạ, điều này không cần nghi ngờ. Nhưng mà..."

Minh Hoàng vung tay lên, nói: "Có việc cứ nói, đừng ngại."

Ánh mắt của Cao Lực Sĩ nhìn chằm chằm phía dưới, hắn cân nhắc từng câu từng chữ:

"Sáng hôm nay, Quân sĩ Cẩm Quân không chịu đi nữa, bảo là muốn... diệt người cạnh vua, giết Quốc Trung"

"Quả nhiên là cầm quân!" Minh Hoàng nặng nề vỗ đầu giường, quát lớn:

"Nếu không phải là có người gây xích mích ly gián, đám binh lính này sao lại nghĩ tới chuyện diệt người cạnh vua, giết Quốc Trung được chứ! Chỉ sợ hiểu rõ điều này không phải là binh lính Cẩm Quân mà là Dương Huyền Lễ!"

"Việc này... Dương đại tướng quân quả thật đã từng nói muốn diệt người cạnh vua, giết Quốc Trung"

Trên trán của Cao Lực Sĩ đã có chút mồ hôi, hắn nói tiếp:

"Nhưng mà theo lão nô được biết, Dương tướng quân không thể ngăn cản Cấm Quân nên mới bất đắc dĩ làm vậy."

Trong mắt Minh Hoàng lóe lên một chút ánh sáng hắn thấy mặt Dương phi có chút tái nhợt, vì vậy hắn hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Hay cho một câu bất đắc dĩ, hắn chối sạch không còn một chút nào! Hừ, diệt người cạnh vua, giết Quốc Trung. Trẫm không biết hắn chỉ muốn giết Quốc Trung hay là muốn giết luôn cả trăm? Ngươi đi nói với Trần Huyền Lễ, hắn muốn giết Quốc Trung thì trước hết hãy giết trâm đã!"

Thầy Minh Hoàng nổi giận, đàn Cao Lực Sĩ càng cải thấp hơn, ngay cả cơ thể cũng đã khom xuống, hắn chỉ còn thiếu quỳ xuống xin tội mà thôi.

Tuy lúc này trời Đông lạnh lẽo, thế nhưng mồ hôi trên người làm ướt cả áo. Khi hắn thấy cơn giận của Minh Hoàng đã giảm bớt một ít, Cao Lực Sĩ liền kiên trì nói:

"Bệ hạ, thứ cho lão nô nói thẳng sáng hôm nay, Cẩm Quân đã bất ngờ giết chết Dương tướng quốc!"

Khuôn mặt giận dữ của Minh Hoàng chợt động lại, cả người hắn giống như tượng đất không bao giờ động đậy nữa. Khối Ôn Ngọc từ trong tay áo của hắn lăn ra, rồi rơi xuống mặt đất vỡ thành bảy tám mảnh.

Bị tiếng vỡ nát làm cho Minh Hoàng có chút giật mình, khuôn mặt có một chút màu vừa mới xuất hiện vì vậy mà biến mất không còn chút nào.

Hắn run rẩy đứng lên, nói:

"Vậy.. Vậy phải làm sao bây giờ? Lực Sĩ bọn họ lại dám giết Quốc Trung? Trần Huyền Lễ hắn.. Hắn có muốn hành thích vua hay không?

Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng vỗ tay ba cái, cánh cửa hé mở lộ ra một người hầu có khuôn mặt dễ nhìn, khôn khéo nhanh chân đi vào bàn đóng cửa lại, quỳ gối xuống, nâng một chiếc hộp lên cao.

Minh Hoàng nhở che máng người hầu này tên là Lý Phụ Quốc, bởi vì có chút trung thành, bởi vậy hắn được thưởng cho làm người hầu của thái tử Lý Hanh.

Chiếc hộp trên tay của Lý Phụ Quốc còn chưa mở ra, nhưng mùi máu nồng nặc đã tràn khắp phòng khi Minh Hoàng hít vào một chút hắn thiếu chút nữa là nôn mửa, hắn một tay vịn ngực, tay kia run rẩy chỉ vào cái hộp, hắn há mồm định nói nhưng đàm trong cô làm cho hắn không thể nói ra lời.

Dương Ngọc Hoàn mặc dù đã nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn vội vàng đứng lên, vỗ vỗ sau lưng Minh Hoàng vài cái.

Cao Lực Sĩ đã theo Minh Hoàng ba mươi năm nên cũng hiểu được Thánh Ý, hắn run rẩy vén tay áo lên, vươn hai tay, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.

Bên trong chiếc hộp gỗ là một người đầu tóc bù xù, hai mắt mở lớn, nét mặt vô cùng kinh khủng. Người này không phải Dương Quốc Trung thì là ai?

Một cỗ mùi tanh bỗng nhiên trào lên trong ngực Minh Hoàng hắn cười một tiếng rồi phun ra một ngụm máu, sau đó hắn cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, hắn mềm nhũn ngồi trên giường, phất tay nói:..

"Che lại, che lại!"

Cao Lực Sĩ đậy kín hộp gỗ, Lý Phụ Quốc liền cầm chiếc hộp đi ra ngoài điện, khi cửa điện hé ra, Minh Hoàng thấy được bên ngoài đao kiếm sáng rực, toàn thân hắn đều là mồ hôi lạnh.

Minh hoàng thở hổn hển một hồi mới có lại một chút sức lực, nói: "Lực Sĩ, bọn họ nói là diệt người cạnh vua, giết Quốc Trung. Hiện nay Quốc Trung đã chết, vì sao bọn họ còn bao vây trẫm?"

"Việc này..."

Cao Lực Sĩ có vẻ cực kỳ khó nói, hắn quỳ rạp trên mặt đất không dám ngân đầu lên, ấp a ấp úng nói:

"Cấm quân nói, Tướng quốc là họ ngoại, giết Quốc Trung thì... Quý phi cũng không thể giữ lại, nếu như không đáp ứng, bọn họ sẽ... sẽ..."

Minh Hoàng run giọng nói: "Sẽ hành thích vua?"

Cao Lực Sĩ chỉ dập đầu không dám nói gì.

"Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?" Một chút sức lực cuối cùng của Minh Hoàng cũng đã biến mất.

Dương Ngọc Hoàn thở dài, nói:

"Thiếp thân vốn là liễu yếu đào tơ, nhưng được bệ hạ ân sủng nhiều năm, sống như vậy thì còn muốn gì nữa? Hôm nay nếu thân thiệp có thể đổi lại thánh an cho bệ hạ thì tâm nguyện đã trọn, nguyện kiếp sau sẽ làm bạn bên cạnh người."

Dứt lời, nàng quỳ xuống lại Minh Hoàng ba lạy rồi nhìn Cao Lực Sĩ, nói: "Xin công công giúp đỡ."

Cao Lực Sĩ vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nương nương cứ việc phân phó, lão nô nào dám chổi từ."

Dương Ngọc Hoàn cắn răng một cái, mở cửa rồi chạy ra ngoài. Cao Lực Sĩ chạy sát phía

Trong căn miếu đổ nát lúc này chỉ còn một mình Minh Hoàng, mặt hắn từ lâu đã đầy nước mắt, bàn tay hắn hướng về bóng lưng của Dương quý phi giống như gọi nàng về nhưng vẫn không nói ra được câu nào.

Dương phi ngẩng đầu đi ra bên ngoài, một đôi mắt phượng đảo qua xung quanh, binh sĩ vốn đang hò hét bên ngoài bỗng nhiên im lặng, nghìn ánh mắt trong giây lát rơi vào đôi mắt đầy nước mắt của nàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)