Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 481

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 481: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

(Thắng thành Ngọc Bích, thua chết xuống Hoàng Tuyền)

Dường như trong nháy mắt bầu trời bỗng tối lại vài phần.

Dương Ngọc Hoàn nhìn nghìn Cẩm Quân xung quanh, sau đó nhìn về Long Hồ Đại Tướng Quân Dương Huyền Lễ, nhẹ giọng nói:

"Ngọc Hoàn hôm nay chết một câu cũng không oán hận, chỉ là không biết Tướng quân có thể nề mặt Minh Hoàng để cho Ngọc Hoàn chết toàn thấy không?"

Dương Huyền Lễ thấy nàng và Cao Lực Sĩ đi ra thì đã biết được mưu kế lúc trước đã có kết quả, nhưng không ngờ bước đi của nữ tử này không hề rối loạn, giọng nói ổn định, dưới ánh mắt soi mói của Dương Ngọc Hoàng hắn không tự chủ được phải dời ánh mắt đi nơi khác, hắn lui lại một bước, trầm giọng nói:

"Việc nhỏ đó Huyền Lễ còn có thể làm được."

Dương Ngọc Hoàn gật đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó đi về ngôi điện ở hướng Đông dáng người xinh đẹp của nàng cả thiên hạ điều biết, hơn mười bước của nàng vô cùng đoàn trang nhìn nàng giống như đóa Hải Đường trong sương lê hoa đái vũ.

Những Cẩm Quân phía trước con đường không tự chủ được tự động tránh đường, nhường cho nàng một con đường rộng rãi.

Những binh sĩ này hận không thể ăn thịt uống máu Dương Ngọc Hoàn, thế nhưng khi thấy nàng sắp chết, bọn họ lại bỗng nhiên cảm giác mình không còn hận nàng nữa.

Sau khi Dương Ngọc Hoàng đi vào bên trong điện, Cao Lực Sĩ cũng đi vào sau đó khép cửa lại.

Dương Ngọc Hoàn chậm rãi tháo chiếc trâm cài tóc xuống để mặc cho mái tóc đen tuôn ra, nói:

"Xin công công chuẩn bị giúp ta."

Cao Lực Sĩ lên tiếng, hắn cầm một mảnh vải, nhảy lên, đem miếng vải trắng dài ba thước buộc lên xà nhà, thắt gút lại rồi leo xuống tỉ mỉ lau chùi cái ghế sau đó đặt sang một bên, hắn đứng một bên im lặng không nói thêm gì.

Ngọc Hoàn ngồi chồm hổm trên đất đặt khối ngọc bội mà Minh Hoàng đã tặng xuống đất, nàng ngừng lại một chút mới đặt nó chung với đống đồ kia

Nàng cởi chiếc áo khoác bằng lông cừu ra, trên người nàng chỉ còn lại một bộ đồ màu trắng, dưới sự giúp đỡ của Ca Lực Sĩ nàng leo lên chiếc ghế, đưa đầu mình vào bên trong chiếc khăn, nàng không nhịn được thở dài, nói:

"Hóa ra, đây là mối tình đế vương..."

Đầu Cao Lực Sĩ vẫn cúi thấp, dường như hắn không hề nghe được nàng nói gì. Ấm một tiếng, chiếc ghế ngả ra ăn mấy vòng sau khi đụng phải bức tường nó mới dừng lại.

Tung bay theo làng gió, nàng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ, phía trước dần dần mơ hồ, điềm báo của hồn phách sắp rời khỏi cơ thể giống như thân thể trì hoãn không chịu vào suối nước nóng Hoa Thanh Trì vậy.

Dương Ngọc Hoàn đích thật là không có chút hoảng hốt, nàng sớm đã có kế hoạch, nàng để mặc cho huyệt đạo trên người từ từ mở ra.

Một luồng linh khí bay ra, nàng bỗng nhiên nhìn về phía trước, ba hồn bảy vía của nàng theo đó mà hành động, tất cả hướng về huyệt đạo, chúng định theo linh khí rời khỏi cơ thể trở về Linh Khư.

Dương Ngọc Hoàn mang đạo hạnh trên người, nàng sao có thể là người thường?

Cẩm Quân gây rối, Quốc Trung đền tội nàng đã biết từ lâu, chỉ là đại thế đã đến nước này thì không phải sức lực một người là có thể thay đổi.

Sau đó Cẩm Quân chuyển mũi mẫu sang nàng cũng là chuyện mà nàng đã đoán trước, dựa theo tình lý thì bọn họ đều phải nhổ cỏ tận gốc, khi đó nàng đã quyết định trở về, cho dù là nàng ra tay giết hết những tên này thì cũng chẳng thay đổi được gì?

Chuyện đến ngày hôm nay, nàng đã nản lòng thoái chí, không bằng vứt bỏ cái túi da này, đem hồn thức trở về Linh Khư, sau đó sẽ cùng sư phụ tính toán chuyện sau này.

Chỉ cần hồn phách bình yên thoát đi, thì dựa vào Linh Khư truyền thừa bí pháp thì tìm một cái túi da khác sống lại hoặc chuyển thể cũng không có gì khó khăn.

Nhưng mà hồn phách vừa mới đến huyệt đạo, thì giống như đánh vào một bức tường, không ngờ hồn phách lại bị bắn ngược trở về! Dương Ngọc Hoàn kinh hãi, lần thứ hai thúc dục hồn phách, nhưng mà vẫn như trước bị bắn ngược trở về!

Hơi thở trên người nàng lúc này đã rất yếu, nhưng mà nàng không hề hoảng hốt, những huyệt đạo ở mi tâm, nằm, sau ót, đàn trung đan điền, hội âm, túc tâm mà sư môn đã chỉ nàng lần lượt thử qua. Thế nhưng toàn thân nàng giống như bị một sợi xích vô hình trói buộc, mặc cho nàng cố gắng thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi cái túi da được!

Lúc này Dương Ngọc Hoàn mới bắt đầu hoảng sợ, nguyên khí trong cơ thể nàng nhanh chóng tiêu tan, hồn phách thì càng ngày càng yếu ớt, nhưng mà linh giác thần thức vẫn rõ ràng như lúc trước, nàng cảm giác được trên tấm vải trắng mơ hồ có chút thiên địa Linh Khí.

Một chút thiên địa linh khí này như có như không hơn nữa nó còn dung hòa làm một với trời đất, cho dù là người có đạo pháp thông thiên nếu không ti mi dò xét thì cũng không thể phát hiện chỗ khác thường được.

Bị miếng vải trắng này buộc vào người, khí tức của nàng đã cùng chân nguyên hòa thành một, nó không chỉ khóa lại tất cả huyệt đạo trên người nàng, mà nó còn khóa lại tất cả các chân nguyên còn sót lại trên người nàng, làm cho nàng không còn chút sức lực nào, làm cho nàng ngay cả một thiếu nữ bình thường cũng không bằng. Kể từ đó, luồng hồn thức của nàng liên bị nhốt trong chiếc túi da này, không thể nào thoát được.

Khi đến lúc hồi quang phản chiếu, trong lòng Dương Ngọc Hoàng bỗng nhiên sáng lên, nàng dùng hết sức lực còn lại lên lên:

"Hóa ra... Là người..."

Cao Lực Sĩ rốt cục ngàng đầu lên, nói: "Nương nương đừng trách, mười năm trước lão nô đã gia nhập Đạo Đức Tông."

Dương Ngọc Hoàn đã đến giới hạn sinh tử, nàng thò bản năng bắt đầu giãy dụa, nhưng mà hồn phách của nàng không có chút dấu hiệu thoát ra nào, nàng biết đại thế đã mất vì vậy oán hận nói:

"Ngươi giấu diếm thật tốt, lại... không có một chút đạo hạnh nào." Cao Lực Sĩ than thở vì "Nếu không phải lão nô dốt đặc cấp mai trong việc tu đạo thì làm sao có thể lọt vào mắt nương nương? Đế vương tuy giả vờ tinh, nhưng nương nương cũng coi như người có tình, nếu đã muốn lấy cái chết và báo đáp, thì sao lại chỉ chừa lại một cái túi da được? Lão nô tự làm chủ giúp nương nương một tay. Người... hãy an tâm ra đi!"

Đôi môi anh đào của Dương Ngọc Hoàng hé ra định nói điều gì đó, nhưng mà không còn chút hơi sức nào, đầu nàng dần dần gục xuống.

Bên trong miếu sớm thần, Minh Hoàng ngây ngô ngồi một mình, ánh mắt của hắn liên tục dao động không biết hắn đang nhìn cái gì trong ngôi miếu rách nát này.

Khi ánh mắt hắn nhìn cuống tấm gạch màu xanh ở dưới, Minh Hoàng giống như hồi hồn, hắn quát to một tiếng rồi đứng dậy!

Trên tấm gạch xanh ngoại trừ một chút nước thì không có gì khác, nhưng Minh Hoàng nhớ rất rõ, ngoại trừ giọt nước mắt khi Dương Quý phi quỳ lại trước khi ra ngoài thì còn là thứ gì khác?

Minh hoàng lảo đảo chạy ra bên ngoài, kêu lên: "Người đâu? Người đâu! Lực Sĩ. Lực Sĩ?"

Minh Hoàng dùng hết sức mở cửa ra, Cao Lực Sĩ cũng vừa vặn chạy tới, khi hắn thấy Minh Hoàng đang đứng ngay cửa liền quỳ xuống.

Minh Hoàng không biết lấy sức lực từ đâu ra mà nắm áo Cao Lực Sĩ kéo lên, nói:

"Ngọc Hoàn của trẫm ở đâu? Mau dẫn trẫm đi gặp nàng trẫm muốn sống chết cùng với nàng! Ai muốn giết nàng thì hãy giết luôn trẫm đi!"

Long Hổ Đại Tướng Quân Dương Huyền Lễ nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng hắn lặng lẽ lui xuống dưới.

Cao Lực Sĩ cười khổ nói: "Bệ hạ, nương nương... đã chết."

Ngực Minh Hoàng giống như bị một cái búa lớn đánh vào, sắc mặt hắn trắng bệch, hắn nhìn theo ánh mắt của Cao Lực Sĩ, nhưng hắn chỉ thấy một tòa điện đã sụp xuống.

Vậy là linh hồn của nàng đang nằm dưới đống đổ nát này nhẹ nhàng ngâm nga.

Đầu tóc của Minh Hoàng dường như bạc hết, khuôn mặt hắn vô cùng tiều tụy, trong chớp mắt giống như già hơn mười tuổi vậy.

Một lâu sau, hắn phất phất tay, hắn không quay vào trong cũng không ngồi xe mà một mình tập tính đi về hướng Tây.

Cao Lực Sĩ vội vàng đuổi theo đỡ, hắn cũng không dám khuyên Minh Hoàng thay y phục rồi lên xe.

Dương Huyền Lễ và Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan không dám ngồi xe cưới ngựa, tất cả đều đi bộ theo sau.

Nghìn Cẩm Quân thu thập quân doanh và quân nhu, hộ giá đi về hướng Tây, không người nào dám gây ra một tiếng động lớn.

Từ đêm hôm qua tới hôm nay, trên Mã Ngói Pha, nghìn vạn cây Lê Hoa bỗng nhiên nở rộ, biến cả núi đồi thành một màu trắng trong cơn gió có vô số tàn hoa giống như là tuyết rơi trong mùa đông, mưa sao băng trong đêm vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)