Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 482

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 482: Đường cùng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bốn cổng Trường An mở rộng, mấy vạn yêu tốt ào ào đổ ra, tiến thẳng về phía Tây, chỉ một ngày đã đi được hơn trăm dặm, đến được chân núi Mã Ngôi.

Trước núi Mã Ngôi, giờ đây trên những cây lê hoa đã rụng tự lúc nào, hàng vạn đóa hoa như ngọc vỡ châu tan, đều hóa thành bùn đất, cát bụi.

"Dừng lại!"

Kỷ Nhược Trần vừa ra quân lệnh, mấy vạn quân tốt liền đồng loạt dừng bước, răm rắp tuân lệnh, sau đó màn kiểu được vén lên, Kỷ Nhược Trần từ trong kiệu bước ra, trước tiên quan sát cảnh vật hoang dã xung quanh tôi dặn dò đám tướng quân theo sau vài câu, các tướng quân liền suất lĩnh bộ chúng coi giữ giao thông yếu đạo các nơi, vây chặt không cho ai lọt qua được núi Mã Ngôi.

Kỷ Nhược Trần không dùng thần thông chân nguyên, chậm rãi đi về phía Sơn thần miếu trên đỉnh núi, hai bên đường đi đều là những cây lệ đã già cỗi, cây nào cũng cành nhánh uốn lượn như Cầu long, giữa đám cành nhánh chi chít đều lộ vẻ phong trần năm tháng.

Trong lúc mùa đông rét đậm, lẽ ra sức sống của những cây lê này đều ẩn sâu vào giấc ngủ đồng để chờ đợi đến mùa xuân năm sau mới phải. Vậy mà cây lê vùng núi này vừa mới bừng lên sức sống, nhưng lập tức lại điêu tàn, héo úa, trong nháy mắt hoa lệ rụng sạch, sức sống biến mất, lấp đầy vào đó là căm hờn oán hận.

Lúc Kỷ Nhược Trần dạo bước trên núi, thân thức đã sớm bao phủ toàn bộ núi Mã Ngôi, sự tình nơi đây cũng đoán được sáu bảy phần, chỉ có điều hắn vẫn chưa hiểu tại sao ngày hôm đó trong lòng hắn tự nhiên sợ hãi, cũng không biết tại sao khi nhìn lên những cây lê tràn ngập trên núi lại oán giận như vậy. Khi hắn tiến vào miếu Sơn thần, lúc đứng trong sân viên, thần thức như thủy ngân trút xuống đất, tràn đầy cả tòa miếu nhỏ, đem toàn bộ từng chút hơi thở hội tụ, trùng điệp lại ở trong thức hải.

Thế là Kỳ Nhược Trần liền nhìn thấy hàng ngàn cấm quân đang đánh trống reo hò, vung đạo như chớp muốn xông vào trong miếu, đám nội thị và thị vệ dùng thân mình liều mạng bảo vệ cồng miếu, tướng quân binh tốt thì ở ngoài công.

Trong chính điện, sắc mặt minh hoàng trắng bệch như giấy đang nói gì đó với đám Cao Lực Sĩ nằm phục dưới đất.

Kế tiếp nhìn Dương phi cùng Cao Lực Sĩ ra khỏi chính điện đi về phía nhà kề đầu tiên ở phía Đông, tiếp nữa là Dương Ngọc Hoàn treo lên tấm vải trắng rộng ba thước, sau đó cao lực sĩ chỉ huy quân sĩ đánh đô thiển điện, vùi lấp tất cả.

Lúc nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn lấy miếng vải trắng buộc quanh cổ, trong đầu Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên như sét nổ không thành tiếng, trong chớp mắt bị chấn động đến đầu óc trống rỗng!

Giờ khắc này, hắn không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, chỉ cảm giác quanh thân da thịt như cháy bỏng tựa như bên cạnh hắn là ngọn lửa hừng hực, có thể đốt cháy hắn thành tro bụi!

Tuy tu vi hiện giờ của Kỳ Nhược Trần hiện nay vượt xa so với trước kia, vậy mà từ đầu đến cuối lại khó có thể phân biệt ngọn lửa cháy mãnh liệt trong thành này là thật hay giả.

Hắn miễn cưỡng mở mắt nhìn bốn phía, nhưng trong tầm mắt hắn nhìn thấy đều là lửa cháy rừng rực, xuyên thấu qua ngọn lửa lập loè, khói cuồn cuộn, cố gắng lắm hắn mới nhìn thấy rõ đình đài lầu các đang bốc cháy, những cây gỗ cao vút đồ sụp.

Hắn bắt mình mở mắt ra, vừa nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mắt hắn lập tức đau nhức dữ dội, khi lửa cháy trong thành dần lắng xuống tất cả lại chìm vào bóng tối, thìa đôi mắt của hắn đã bị lửa làm cho trong thời gian ngắn không nhìn thấy gì cả.

Chỉ có điều tuy thế gian tối tăm vô cùng, những cảnh tượng càng lúc càng xa kia lại càng trở nên rõ nét, thế là nỗi đau tận đáy lòng kia cũng đã không thể kìm nén được nữa.

Kỷ Nhược Trần kêu to một tiếng, đột nhiên vùng vẫy ra khỏi bóng tối, hai chân hắn quỳ xuống đất, toàn bộ đều dựa vào đôi tay chống đỡ mới không ngã xuống, trên người hắn mồ hôi tuôn ra, không biết từ lúc nào làm ướt đẫm y phục, mồ hôi trên người hắn ròng ròng chảy xuống tụ thành một vũng nước nhỏ.

Khó khăn lắm Kỷ Nhược Trần mới thở dốc ổn định đôi chút, toàn thân như mất hết sức lực, không chỉ chân nguyên trống rỗng mà lực lượng cũng chẳng còn bao nhiêu. Trong Sơn Hà định lạnh lẽo như băng Minh liên mất hết linh khí và sự rực rỡ vốn có, sâu trong liên tâm(hạt sen vẫn còn lưu lại một điểm màu xanh biếc, đó là một đốm Minh viêm cuối cùng.

Ký Nhược Trần lồm cồm đứng dậy nhìn xung quanh. Chung quanh vẫn là ngôi miếu nhỏ đổ nát, có thể thấy hai đống tro tàn còn sót lại trong viện đã nguội lạnh từ lúc nào. Cửa lớn của chính điện hé mở, có thể loáng thoáng nhìn thấy những chiếc hương án được xếp sát lại với nhau ở bên trong. Phía tây thiên điện vẫn còn một sân vườn nguyên vẹn, còn phía đông thì đã là một đống gạch vụn. Trên bầu trời mây xám mù mịt, gió lạnh thổi tới, tuyết bay lả tả.

Kỳ Nhược Trần thúc dục chút chân nguyên còn sót lại, tay phải vung lên, đống gạch phía đông thiên điện vụn vung vãi tứ phía rồi rơi xuống phía dưới thiên điện. Dưới đống đồ nát, nơi chiếc váy hoa bị đè lên lại không có thi thể của Dương Ngọc Hoàn! Kỷ Nhược Trần như đã đoán trước được kết quả, chi thầm thở dài một tiếng.

Không gian hoang vu, lí do để hắn kiên cường chống đỡ chính là thù hận, thế nhưng lúc tận mắt chứng kiến Dương phi tự vẫn, tức giận trong lòng bỗng nhiên như được hóa giải, hận thù dần dần biến mất. Sau khi Minh Hoàng chạy trốn về phía tây, cùng lắm cũng chỉ đi được hơn trăm dặm, yêu tốt chỉ cần nỗ lực thì chậm nhất cũng một ngày một đêm là đuổi kịp.

Minh hoàng tuy còn sống, nhưng Kỷ Nhược Trần lại cũng chẳng còn sát tâm.

Đứng giữa tòa miếu nhỏ lạnh lẽo, đáy lòng Ký Nhược Trần như hoa tuyết dưới ánh trăng ngày càng hiu quạnh, thần thức của hắn tập trung vào liên tâm của Minh liên, hoà vào một thể với đốm Minh viêm còn sót lại kia, trở lại với sự hiu quạnh. Lúc này khí phách của Đế vương được hình thành khi ở Thái Cực điên cũng dần nhạt đi.

Vừa phô bày lại vừa ẩn nhẫn mới là phù hợp với thiên đạo. Đối với Kỷ Nhược Trần, khí phách Đế vương tu thành nhờ Thái Cực điện đã đạt tới đỉnh, lúc này trở về yên lặng lại phù hợp với đại đạo.

Nhưng thực ra tận sâu thẳm trong tâm hồn của hắn vẫn có chút khó hiểu. Lần này khí thế tinh thần sa sút là do tâm lý tự nhiên như nước triều lên xuống hay còn vì điều gì khác nữa?

Lúc Kỷ Nhược Trần bước ra khỏi Sơn thần miếu, sắc trời đã tối, hoa tuyết nhẹ tựa lông ngỗng bay mù mịt, tô điểm những ngọn núi thành màu trắng bạc.

Đại quân khi đến đây, trên đường tuyết phủ dày đặc, đường đi khó khăn, giữa lúc mưa tuyết gió bão, trời lại sắp tối, đừng nói là giữa đáng bài hoang vu, ngay cả đường đi rộng thênh thang nhìn cũng chẳng thấy được một công người.

Yêu tốt tuy không sợ lạnh như người thường nhưng đứng lâu trong gió bão mưa tuyết, miệng cũng đông cứng như đá, các mười mấy dặm xung quanh đây, nơi duy nhất có thể tránh mưa bão chính là Sơn thần miếu trên đỉnh núi, nhưng mà có quân lệnh ở đây, không ai dám bước lên đỉnh núi một bước.

Kỷ Nhược Trần đi băng qua đám yêu tốt, đến chỗ kiệu rồi thản nhiên bảo rằng: "Về Trường An". Các tướng quân đứng bên kiệu ngây người ra, không nhịn được hỏi:

"Đại tướng quân, Minh Hoàng cùng lắm cũng chỉ chạy được hơn trăm dặm, mặc dù trời đổ tuyết, nhưng nếu ta khẩn trương tăng tốc, nhanh nhất đến sáng mai có thể đuổi kịp. Thuộc hạ đã thăm dò dấu tích xung quanh, đi cùng với Minh Hoàng nhiều nhất cũng chỉ một hai nghìn binh mã mà thôi".

Kỷ Nhược Trần ngồi trong kiệu trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: "Về Trường An".

Từ lúc thành lập quân đội tới nay, Kỳ Nhược Trần chỉ ra mệnh lệnh hai lần, hơn nữa không có lần nào giải thích. Các vị tướng quân biết rằng không thể không tuân lệnh nên đều tự mình đi tập hợp quân sĩ. Theo pháp môn của Tề Thiên hạ truyền xuống binh sĩ khi quay đầu phải theo thứ tự mà làm, chỉ trong nháy mắt cả một đội quân vượt qua mưa tuyết trong đêm tối hành quân cuồn cuộn về phía Tây Ninh.

Trong kiệu, đôi mắt Kỷ Nhược Trần nhìn thẳng trong mắt loáng thoáng hiện lên tia sáng màu lam, mặc dù kiệu kín đến gió thổi không lọt nhưng hắn cũng không như đi vào cõi thần tiên nữa, toàn bộ thần thức đều tập trung vào một điềm trống rỗng bên trong liên tâm, nhưng từng bông hoa, cây cỏ trong phạm vi trăm trượng xung quanh đều hiện ra rõ ràng trong đáy lòng hắn.

Trên bầu trời đen kịt, tuyết rơi dày đặc như không hề muốn ngừng lại.

Theo như Ký Nhược Trần nói, trận chiến này đến đây đã kết thúc, phần còn lại là việc của An Lộc Sơn, còn về đám yêu quân sẽ không tuân lệnh của bất cứ ai trừ hắn, đám quân khi đánh Thanh Khư còn hữu dụng. Thanh Khư đánh xong rồi, cũng đã đến lúc kết thúc tất cả.

Không quá nửa năm sau, linh lực âm khí trên người đám yêu tốt này đã dần mất đi, ngày càng giống với người thưởng tuy rất nhiều người đã tồn hơn mười đến hai mươi năm dương thọ nhưng vóc người và sức lực đểu lớn và mạnh hơn rất nhiều, linh hoạt nhạy bén vượt xa người bình thường đặc biệt là đám yêu tốt này đã trải qua vô số chiến tranh giết chóc, vì vậy trận chiến triều đại này không có gì quá sức đối với chúng cho dù là Quách Tử Nghi hay An Lộc Sơn cũng sẽ không dễ dàng để mất đi binh sĩ tốt như thế.

Bọn họ đồ máu trên tiền tuyến thì người nhà có thể có thêm được vài năm no ấm, thậm chí có thể thêm một hai mẫu đất cằn. Thời thế loạn lạc, mạng người trở nên rẻ mạt, chúng sinh thực sự cũng chỉ có mấy sự lựa chọn này mà thôi.

Cũng may ngoài Kỷ Nhược Trần, trong đám yêu quân còn có một người khác quản lý, tên là Tề Thiên Hạ, người này ở Hà Bắc đã vơ vét sâu tận ba thước đất, nhưng ngoài việc kiếm tiền bỏ túi riêng cũng còn giữ lại được chút lòng ngay thẳng giữ lại cho quân đội được không ít tiền lương.

Sau khi chiếm đóng Tây Kinh, Tề Thiên Hạ lại càng không thể bỏ qua toà cố đô ngàn năm này. Chờ đến khi Tề Thiên Hạ đào bới xong Tây Ninh, đám yêu tốt đã quên mình phục vụ cho Kỳ Nhược Trần mấy tháng kia cũng có thể có thêm được chút tiền khá khá, kẻ chết trận hắn là cũng có một phần tiền từ tiền cho người nhà của người đã chết).

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)