Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 483

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 483: Đường cùng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thần Châu đúng vào dịp tuyết rơi lất phất, trời rét như thế lẽ ra phải là cảnh tượng một gia đình già trẻ đang quây quần sưởi ấm, uống một ly rượu lâu năm, bàn chuyện nhà hàng xóm, tiếc là từ khi An Lộc Sơn dấy binh đến nay, dường như phía Bắc sông Hoài đều rơi vào cảnh khói lửa. son Khắp Thần Châu, nơi nào cũng thấy cảnh lửa cháy, bắt phu trung lượng, hàn nghìn hàng vạn bá tánh đói rét khổ cực, không nơi nương tựa, rất nhiều nhà trời giá rét như thế, không có một hạt cơm lót dạ, không có một thanh củi sưởi ấm, bị thương hơn là cảnh cha con anh em bị bắt lính. Bất kể là có tin dữ truyền đến hay không trong cảnh thời thế loạn lạc, bị bắt đi lính, người có thể sống sót mười người chỉ còn một.

An Lộc Sơn chính là hổ mang ở phía Bắc, tính thích hãn tốt mãnh tướng mười mấy vạn đại quân dưới trướng đều là tinh nhuệ hàng đầu. Hắn lại khá am hiểu quân sự, hiểu được binh quý ở tinh mà không phải nhiều, cho nên khi phá thành chiếm đất, lại chi cướp bóc lương thực, hoàn toàn không vội vàng tuyển thêm binh lính.

An Lộc Sơn, Sử Tư Minh, An Khánh Tự đại quân ba bên hợp lại không thua kém Kỳ Nhược Trần bao nhiêu. Khách quan mà nói, từ sau khi Phong Thường Thanh đến Lạc Dương, từ đầu đến cuối cũng chỉ chiêu mộ hai mươi vạn người, lại điều thêm hơn ba mươi vạn dân phu, kẻ nào dám chống đối, chém cả nhà, người xung quanh cũng không tha.

Phong Thường Thanh thua mấy trận liền, năm sáu mươi vạn định tráng may mắn giữ được tính mạng chỉ còn hơn vài vạn, vậy mà số định tráng này đa số đều chết trong tay đại quân của An Lộc Sơn, khoản nợ khiến trăm họ lầm than, dân chúng khổ sở loạn lạc này cũng không biết phải tính lên đầu ai.

Người tu đạo và người phàm tuy cùng tồn tại trên thế gian, nhưng thực ra khác xa nhau một trời một vực, thần Châu đại lục khói lửa triền miên mấy ngày, nhưng đối với người tu đạo, trận chiến loạn này càng ngày càng cách xa bọn họ.

Núi Thiên Thai quanh năm sương mù mờ ảo, mưa phùn li ti, vẻ đẹp thanh tú nhưng không yếu ớt, không khí yên ắng nhưng không ma quái, mặc dù lúc thời tiết rét đậm thì nơi hang sâu tăm tối vẫn có cây cối um tùm xanh ngát, suối chảy róc rách.

Nơi sơn cốc thanh tĩnh tao nhã, mấy dòng thác buông mình chảy càng tô điểm vẻ đẹp kì diệu của tự nhiên, ẩn sau thác nước là những hang động sâu thẳm quanh co, trên vách động phủ đầy rêu xanh, nếu như có tu sĩ tinh tường ở nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra được từng măng rêu lớn trải dài một màu xanh thẫm, dày đặc mà mềm mại, mềm mại mà vững chắc, lộ ra những hoa văn đỏ mờ ảo tạo thành những đóa hoa kỳ lạ thoắt ẩn thoắt hiện.

Đây cũng chính là Lục Dương hoa chi sinh ra tại nơi cực âm, cực thấp, chú ý quan sát trên đám rêu xanh phủ đầy trên vách động rộng lớn có tổng cộng bốn năm mươi đóa Lục Dương hoa lớn bé không đồng nhất.

Trong động có mấy dòng suối trong suốt chảy uốn lượn hội tụ về một chỗ làm thành một đầm nước lạnh lẽo không lường được nông sâu. Trên những tảng đá trong đầm nước mọc lên những bụi cây nhỏ óng ánh long lanh cây cao chi đến lưng chừng động mọc chín lá, kết ba quả đỏ tươi ngon. Trong đầm sóng nước gợn lăn tăn, những con cá toàn thân màu trắng bạc nhỏ bằng đầu ngón tay đang bơi qua bơi lại.

Bên đẫm nước, có một chiếc giường đá, hai chiếc bàn đá vuông, mây chiếc ghế ngọc, trên vách động được đục thành hai hàng giá sách, trên giá sách toàn là sách cổ, cũng không hiểu tại sao trong hang đá ẩm ướt tối tăm lại không bị hư hỏng, mục nát.

Trong động đá tuy âm hàn ẩm thấp, nhưng cái lạnh rất thuần khiết, một người bình thường ở lại đây lâu cũng sẽ không cảm thấy lạnh giá mà chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nơi phúc địa như thế, chính là một trong ba mươi sáu động thiện trong thiên hạ Linh Khư, trước đây Bạch Vân tiên sinh từng ở đây tu luyện trăm năm, cuối cùng cũng đắc đạo.

Sương khói trong thạch động đột nhiên tan đi, một cô gái mặc chiếc áo dài xám bước đến, chiếc áo của nàng ta rất mộc mạc, mái tóc đen nhánh dùng vải bố búi lên gọn gàng giản dị, nơi thắt lưng căm một cây phất trần, phần cán gỗ thô ráp chỉ dùng cành cây chưa bị bóc vỏ làm thành. Trên người có đeo một miếng ngọc xanh biếc bên hông trông không phải là một vật bình thường.

Nhìn nàng không đoán được tuổi tác, thoáng nhìn thì thấy diện mạo thanh tú, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy chung linh khí dường như tập trung hết trên người nàng ta.

Nàng ta trong lòng bế một người con gái bước tới trước án thạch rồi đặt cô ta lên trên đó, chăm chú nhìn.

Người con gái nằm trên án thạch không quần áo sặc sỡ, không đeo đồ trang sức, mái tóc hơi rối, trên người khoác bộ thường phục giản dị, nét mặt bình thản, như đang chìm vào giấc ngủ rất sâu, sắc mặt trắng bệch không chút máu, hơi cau mày, nhưng không giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không ai khác đây chính là Dương Ngọc Hoàn trên núi Mã Ngôi.

Người con gái đứng trước án thạch một lúc rồi mới đưa tay ra chỉnh lại mái tóc rối cho Dương Ngọc Hoàn, nhẹ nhàng cởi mảnh vải trắng trên cổ Dương Ngọc Hoàn xuống bàn tay mềm mại như hoa nhẹ nhàng vuốt ve các huyệt khiếu trên người Dương Ngọc Hoàn, chỉ có điều dù cho thần thông của nàng ta cao cường, nhưng hồn phách Dương Ngọc Hoàn đã tiêu tan thành mây khói từ lâu thì làm sao có thể tìm lại được? Nàng ta sớm đã biết kết quả nhưng bất luận thế nào vẫn không cam tâm, không kìm được vẫn muốn thử xem thế nào.

Cuối cùng nàng ta rút tay lại, khẽ thở dài, tay trái nắm mảnh vải trắng tay phải bấm quẻ, trong giây lát đột nhiên cười lạnh lùng, lầm bầm:

"Một đời này của Linh Khư ta cũng chỉ có Thái Chân đủ tư cách được truyền lại y bát, nhưng lại chết trong lần này. Thôi, thôi, cho dù ta có liều mình bỏ qua tu vi cũng không thể làm gì khác được! Liều mạng sống chết một lần trên Thanh Khư đi!

Cô gái áo xám với bàn tay trắng nõn, trong tiết trời lạnh giá, trên ngọc thụ một trái chu quả rơi vào lòng bàn tay nàng, nàng rút tay về đưa cho quả vào lòng, cũng không lấy pháp bảo ra, rồi đi ra khỏi Linh Khư.

Đỉnh núi Thanh Thành, trên Phi Lại thạch, Ngâm Phong từ từ đứng dậy, trông về biển mây mù mịt nơi xa, nét mặt có chút không vui.

Biển mây trồng từ xa gợn sóng lăn tăn, một cô gái mặc áo xám bước trên máy bay tới, nàng ta đến cực nhanh, tựa như từ trong biển mây bước ra, trong nháy mắt đã đứng trước mặt cách Ngâm Phong ba trường. Nàng đứng trên đám lấy, đưa cây phất trần cầm trong tay gài vào sau lưng, thi lễ nói:

"Bần đạo Văn Nghệ tham kiến thượng tiên."

Ngâm Phong nhíu mày, thản nhiên nói:

"Vân đạo hữu đa lễ rồi, đạo hữu, đá quốcửa sinh tử, không còn trong kiếp luân hồi, nếu đã chọn con đường này, vì sao còn đến tai ta? Đạo bất đồng mưu không hợp, chí hướng của ta và đạo hữu khác nhau quá xa, cho dù đạo hữu có nặng lòng hướng về đại đạo thì cũng không thể quay đầu lại được bạo hữu đi đi, đừng để ta lại nhìn thấy người nữa".

Lời nói này của Ngâm Phong thật thất lễ, nhưng Vân Nghệ không tức giận, trái lại nàng thản nhiên cười, nói:

"Thượng tiên không cần nổi giận, lần này ta đến không phải muốn quay về đại đạo, phi thẳng thành tiên. Nếu năm đó Vân Nghê sợ Luân Hồi khó khăn, cũng sẽ không chọn phương pháp mơ mộng như thế này, lần này ta tới đây chỉ vì đồ đệ không nên thân Ngọc Hoàn mà thôi. Nếu bần đạo suy đoán không sai thì kẻ làm hại đồ đệ của ta sẽ đến Thanh Khư gây sự, đến lúc đó ta có thể giúp thượng tiên một tay, vừa hay có thể cho họ một bài học.

Ngâm Phong cau mày, cười lạnh nói:

"Ta là đường đường là thượng giới chân tiên, thấy Tán tiền thi giải đã không giết là lưu tình, sao còn cần bọn người giúp một tay? Thật là chuyện nực cười!"

Vân Nghê vẫn không hề tức giận, nói: "Thượng tiền nói sai rồi, những kẻ ác ôn này không phải tầm thường bên trong có đến mấy nhân vật yêu quái, thần thông không nhỏ, thượng tiên biết rõ hơn cả bần đạo, tuy bản thân thượng tiên có thiên lôi chính pháp, nhưng nếu không có bần đạo giúp đỡ, e là cũng khó tránh khỏi sơ xuất.

Ngâm Phong hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

"Cho dù thực sự phải vứt bỏ đạo quả vạn năm tại nhân gian này, ta cũng không làm bạn với người. Người đi đi, nếu còn lôi thôi đừng trách ta ra tay vô tình, dùng thiên lôi luyện cơ thề bất sinh bất tử năm trăm năm của ngươi".

Vân Nghệ cuối cùng thở dài, uyển chuyền nói: "Thượng tiên nói vậy thì càng sai, Tán tiên thi giải như ta tuy không đồng đạo với chân tiên, nhưng uy pháp thần thông vẫn mạnh hơn rất nhiều so với những đạo sĩ bình thường nếu cùng với thượng tiên sinh tử đánh nhau, tuy không thể thắng, nhưng cũng có thể khiến cho thượng tiên gặp không ít phiền phức. Nhưng nếu làm thế, há chẳng phải sẽ khiến cho người thân đau lòng, kẻ thù đắc chí hay sao? Thượng tiền không muốn liên thủ thì thôi vậy, nhưng hi vọng thương tiện nghĩ đến tình nghĩa sâu nặng của sự đô ta, cứ để ta ở lại núi Thanh Thành, đến lúc đó những kẻ ác ôn kia lên núi, thượng tiên đánh là việc của thương tiên, ta đánh là việc của ta, như vậy có được không?

Vân Nghệ là người kế nghiệp của Bạch Vân tiên sinh, Bạch Vân tiên sinh sau khi phi tiên, nàng ta một mình khổ luyện, dựa vào thiên tư tuyệt luân, chưa đến một năm đã gần như tới cửa ải phi thăng. Vậy mà lúc thiên kiếp sắp sửa ập lên đầu, thì đạo tâm của Vân Nghệ không đủ kiên định, trước giờ khắc phi tiên, đã sợ hãi sóng to gió lớn mà chùn chân, và chọn con đường thi giải thành tán tiên, thoát khỏi sinh tử, không nhập luân hồi. Mấy trăm năm nay, nàng tuy đã không còn khả năng quay về đại đạo, nhưng vẫn tu hành, đạo hạnh vẫn có thể sánh với với những chân nhân cao siêu.

Ngâm Phong đã là Bán tiến, linh giác cảm ứng vượt người phàm cực xa. Vấn Nghề tuy sắc đẹp chưa đến nỗi hại nước hại dân, nhưng trong mắt người thường thì đã là sinh ra đã đẹp, xuất chúng nhưng không giống mọi người. Nhưng trong cảm giác của Ngâm Phong hắn chỉ cảm thấy mùi tanh hôi xộc vào mũi, đột nhiên lại càng ghét Vân Nghề hơn. Không phải do cơ thể Vân Nghề có mùi lạ, mà là đạo phái tu hành thi giải của nàng đối với chân tiên mà nói mang lại cảm giác khó chịu căm ghét.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)