Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 484

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 484: Đường cùng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Vân Nghệ đứng cách xa Ngâm Phong không quá ba trượng nhưng mùi tanh hôi lại vô cùng nồng nặc. Điều đáng nói là Cố Thanh đi theo Ngâm Phong tu Thiên tiên đại đạo tử khí hóa liên, lúc này đã đến thời điểm quan trọng, cửa ải cuối cùng hồi lâu vẫn chưa phá được. Ngâm Phong cảm nhận được hơi thở của Văn Nghệ, Cố Thanh càng cảm nhận rõ hơn, một khi làm cho Cố Thanh ở trong cửa tử bị kinh động thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vân Phong nhíu mày, vung ống tay áo lên, Vân Nghệ tức thời như chim Vân Khuyết bị kinh động trong nháy mắt lùi về sau trăm trượng! Nhưng trong khoảng cách trăm trượng vẫn nhìn thấy Ngâm Phong ở xung quanh mình, tiếng ầm đùng vang lên, vô số tia sét tím liên tiếp nổ tung, như những ngọn lửa trời vung vãi khắp mọi nơi. Vân Nghê hơi biến sắc, nàng dùng hết sức khống chế ngọn lửa, cho dù chi bị lửa bắn trúng một tí thì cũng rất đau đớn và khó chịu.

Ngâm Phong thản nhiên nói:

"Ngươi cho rằng ta là một tiên nhân tầm thường thôi sao, còn dám ở đây nói xằng bậy! Ta không muốn khai sát giới, nhưng cũng không có lòng từ bi. Mặc kệ ngươi ở đâu cũng không được bước vào địa phận Thạch Thiên, bằng không người phải tiếp được ba đường cửu thiên lội trong tay áo ta phát ra, tới lúc đó Bạch Vân tiên sinh e rằng sẽ phải thầm cười đấy.

Trên gương mặt Vân Nghê vụt qua một tia thần sắc âm u, chợt lóe lên rồi biến mất, nàng cung kính thi lễ, nói:

"Đa tạ thượng tiên đã giúp đỡ".

Nhìn bóng Vân Nghệ, Ngâm Phong cười lạnh lùng, nói: "Chuyện gì cũng sợ, không dám đi theo con đường quang minh chính đạo, chỉ muốn những chuyện để hèn nham hiểm, thế mà cũng muốn thành đại sự, đắc đại đạo sao?"

Giọng nói của hắn không lớn không nhỏ, rõ ràng không sợ Vân Nghề nghe thấy, Vân Nghê đang đi đột ngột dừng lại sau đó tăng tốc bỏ đi, sự tức giận tuy không thể hiện rõ, nhưng không thể qua mặt Ngâm Phong, tuy nhiên hắn cũng chẳng để tâm, cũng không quan tâm trận quyết chiến sau này có hay không sự trợ giúp của thi giải tán tiên. Những người đạo tâm không vững, tu vi có cao thâm đến mấy cũng không thể đảm đương nổi trọng trách.

Trong Triều Nguyên Điện, cung đại Minh của Tây Kinh, lúc này có thể nói là phong vân hội tụ, long phượng trong loài người, thủ lĩnh yêu nghiệt tụ tập dưới một mái nhà. Nếu một người lần đầu bước vào thượng thanh cảnh giới, thì sẽ thấy ngượng khi đứng trong điện.

Giữa đại điện, có đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn là mô hình thu nhỏ nhưng đầy đủ của Thanh Thành Sơn, Thanh Khư Cung. Trước bàn đứng ở Đồng thời là Tô Hòa thướt tha duyên dáng đẹp như tranh vẽ, tựa như đám mây tĩnh lặng trong đêm, tuy nang dịu dàng trong sáng như một giai nhân như thế, nhưng lại không có người nào sẵn lòng đứng bên cạnh nàng trong phạm vi một trường.

Động tác của Tô tỷ tỷ nhẹ như khói bay, ánh mắt như lửa giận dữ đang liếc nhìn khắp bốn phía. Nhưng ánh mắt yêu kiều đó nhìn về hướng nào, thì người ở nơi đó thái độ lập tức nghiêm túc, tập trung chú ý nhìn vào mô hình của Thanh Khư ở trên bàn, tuyệt không một chút lơ là.

Ngay sau đó trên bàn Thanh Khư hoa tuyết nhẹ nhàng lặng lẽ rơi, thế là xung quanh Tô Hòa càng trở nên trống trải.

Trên bàn ngay chính diện Thanh Thành, đứng song song là Thái Ấn, Tử Vân cùng Cố Thủ Chân ba vị chân nhân. Tô Hòa chính là từ Mạc Kiến Phong trốn đi, đương nhiên là chữ "trốn" này chỉ có những đệ tử dưới thấp của Đạo đức tống mới dùng tới, hơn nữa chi dám suy nghĩ trong đầu mà thôi. Ba vị chân nhân cũng biết rằng Trấn Tâm Điện giam Tô Hòa là một nơi như thế nào, Tô Hòa đã có thể trốn khỏi đây thì không phải là Tử Vi chân nhân mở cửa cho thì cả Đạo đức tống không ai có thể ngăn cản nàng ta. Lúc này khi nhìn thấy Tô Hòa, mặc dù là đang cùng nhau bàn chuyện của Thanh Khư nhưng lại tỏ ra lúng túng, đám lão đạo sĩ của Đạo đức tông người nào cũng chăm chú nhìn Thanh Khư không chớp mắt.

Tử Dương, Ngọc Hà cùng Thái Vi chân nhân ở lại bổn sớm Đạo đức tông trông coi, phòng có kẻ lạ đột nhập vào. B, ba vị chân nhân cũng toàn diện phát động cực hạn của Tây Huyền Vô Nhai Trận.

Phía sau ba vị chân nhân là năm vị đạo sĩ, đều là những cao thủ của tông phái, đạo hạnh đều ở cảnh giới của Thượng thanh thần tiên, tất cả đều không nói không động đậy. Mặc dù đạo hạnh tu đến trình độ cao như vậy nhưng khi thấy ánh mắt Tô Hòa đang nhắm vào mình thì năm vị đạo sĩ cũng không khỏi khiếp vía, như có chút kích động muốn trốn khỏi cung điện.

Vân Phong đạo trưởng đứng phía tây của cái bàn, bên cạnh hắn là một thanh niên khối ngô tuấn tú, nửa đạo nửa tục. Trên mặt hắn ẩn giấu một nụ cười bỡn cợt, ánh mắt thi thoảng lướt qua đám người trong điện, đối với ba vị chân nhân cũng chẳng mấy tôn kính. Nhưng người duy nhất hắn không dám nhìn là Tô Hòa, người này chính là Trần Bá Dương đồng bối với Vân Phong không biết hắn đã đồng ý những điều kiện gì với Tử Dương mới được phép tham gia chiến dịch Thanh Khư.

Cơ Băng Tiên cũng đang đứng bên cạnh Vân Phong nàng ta tuy đạo hạnh chưa bằng năm vị Thượng Thanh đạo nhân đồng môn, nhưng khi ánh mắt của Tô Hòa lướt qua nàng thì nàng không hề sợ và đứng rất vững, có thể thấy đạo tâm của nàng thuần khiết vững vàng, khác xa với trước kia.

Trong góc đại điện còn có một lão thái bà ốm yếu tàn tạ đang đứng đó, tay nắm chắc mộc trượng uốn lượn như rắn, dáng người lom khom, hai mắt nửa nhắm nửa mở, dường như đang muốn ngủ. Ngoại trừ Tô Hòa thì trong điện không ai dám khinh thường lão thái bà có dáng mạo tầm thường này, dù sao Vân Trung Vụ Lam tuy không phải là tu sĩ quen thuộc thường ngày, nhưng đám người trong đại điện vẫn biết rất rõ uy lực của cái tên này.

Kỷ Nhược Trần đứng ở phía bắc của cái bàn, cách Tô Hòa không gần cũng không xa, vừa đúng một trường. Có lẽ là vì mối liên hệ với n n, cũng có thể là do mối liên hệ luyện yêu định, nói tóm lại Tô Hòa đối với Kỷ Nhược Trần có chút chú ý, đặc biệt nhìn chăm chú, thể là kết quả nằm ở thái độ của tỷ tỷ mười đuôi này, cái nhìn của nàng ta lạnh lùng giống như Thanh Phong hoàn toàn không có chút phản ứng, bởi vì Tô Hòa đang thầm sợ hãi sự án yên bất động của Kỹ Nhược Trần.

Ngọc Đồng Tôn Quả cũng có một vị trí nhỏ trong điện, đứng dựa vào tường không nói lời nào.

Ở một góc khác của đại điện là Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiến quân, so với những người còn lại trong điện thì nhị vị thiên quân vốn có hình tượng rất đặc biệt nổi bật, nhìn vào là nhận ra ngay. Nhưng mà khi chuẩn bị hành sự này, khi nhà của mọi người đều thu liễm lại, những người ở đây ai cũng có để dễ dàng đánh bại Long Tượng Bạch Hổ nhị vị thiên quân. Hai người mỗi người mặc một chiếc đạo bào, cảm giác như đầu Ngô mình Sở chẳng giống ai, Bạch Hổ Thiên Quân còn dùng một miếng vải đen buộc quanh đôi mắt.

Triệu Nguyên Điện lúc này giống như sống ở biển lớn bắt đầu chuyển động chỉ có ở giữa là yên tĩnh. Ở vị trí trung tâm, Tề Then a thế ngoại cao nhân ung dung tự nhiên chỉ điểm giang sơn, hắn gần như chẳng có chút đi hạnh nào, tính tham tài háo sắc, càng không thể nói đến đạo tâm gì, vì vậy mà đối với khi nhìn sát khí của Tô Hòa không hề có cảm giác. Mọi người trong điện đều là những người đứng trên đỉnh của giới tu đạo, ai cũng là nhân vật có tên tuổi nổi tiếng, tất cả đều có cho chú ý đến thể diện của mình, việc ngầm đấu pháp với Tô Hòa đã dừng lại nếu nhờ ảnh hưởng tới Tề Thiên Hạ thì đúng là có chút khó coi

Tề Thiên Hạ lúc này đã huênh hoang cả nửa canh giờ, trong điện đều là thế ngoại cao nhân, người nào thân phận địa vị cũng hơn hẳn gấp bảy tám mươi lần, vậy mà lúc này ai cũng yên lặng nghe nói, ánh mắt dán vào mô hình Thanh Khư trên bàn. Tề Thiên Hạ đắc ý vô cùng, không kiếm được cười phá lên, hình dạng thể ngoại cao nhân bị hắn phá hỏng đi. Hắn có lẽ cũng không biết, kỳ thực mọi người trong điện đa số đều đang suy nghĩ về Tô Hòa, từ đầu chí cuối không hề chú ý nghe hắn nói gì, xưa nay luận đạo đấu pháp chỉ là tùy thích, không có quy định nào cả. Tề Thiên Hạ ba hoa giảng binh pháp, nhưng trong lòng mọi người không chấp nhận quan điểm của hắn. Trong điện người chăm chú lắng nghe chỉ có Kỷ Nhược Trần, Vân Phong, Cơ Băng Tiên lác đác mấy người mà thôi.

Không dễ dàng gì mà Tề Thiên Hạ đừng lại một hồi, Tô Hòa cũng lặng lẽ thu lại ánh mắt, mọi người trong điện đều thở phào nhẹ nhõm. Tô Hòa nhìn gương mặt chưa hết đắc ý của Tề Thiên Hạ hừ một tiếng, nói:

"Ở đây là nơi dành cho chân tiện giao đấu, âm mưu kế sách của ngươi đâu thể đem lên đài đánh nhau, có tác dụng gì cơ chứ?"

Tề Thiên Hạ ngạo nghễ nói:

"Kế sách âm mưu cũng là thủ đoạn, đã là thủ đoạn thì ai mà chẳng dùng nếu như ở trước mặt chân tiện khoe khoang bản tính thì chỉ làm trò cười, tới lúc đó Tề mố chủ trì đại cục, kệ sách thủ đoạn lại thành đại trí tuệ."

Tô Hòa hừ một tiếng, rõ ràng là chẳng để tâm đến lời nói tự tâng bốc mình của hắn ta.

Trời đã trở lạnh, lại gặp loạn thế, lẽ ra bách tính sẽ gặp khó khăn, may mà khí hậu ở đất Thục còn chút ấm áp, lại chưa bị ảnh hưởng của khói lửa chiến tranh, nên dân chúng nghèo khổ vẫn còn một nơi bình an.

Đất thục nhiều linh tú, trời đông giá rét vẫn còn mang lại cảm giác ấm áp, tuy rằng vẫn đói khổ thế nhưng khi so với phương bắc giá lạnh căm căm thì đã tốt hơn nhiều lắm.

Ở ngoài Thành Đô, bên cạnh quan đạo có một khách điếm nhỏ, xây dựng theo kiểu tam tiến tam xuất, nhìn dáng vẻ cũng chỉ có ba đến bốn gian phòng, trong tiền đường nhiều nhất cũng chỉ bày bốn năm cái bàn. Quán trọ trông như vậy cũng khá lâu rồi, trên tường viện có mấy đường hoa văn màu sắc nhìn rất mới, chắc là vừa mới sửa lại không lâu, trong vườn nuôi hơn chục con gà, vịt, và một con chó vàng.

Mưa rơi rả rích kéo dài, xem ra vừa qua giờ Ngọ không lâu, bên ngoài trời tối như mực, những tháng ngày gian khổ như thế, trừ phi vạn bất đắc dĩ, thì chẳng ai muốn ra ngoài hành tẩu, hai bên quan đạo nhìn không thấy một người một ngựa.

Cánh cửa quán trọ hé mở, để lộ ra một bóng hình đỏ rực, không khí giá lạnh cũng có vài phần ấm áp. Trong quán trọ chỉ có một người khác, trước mặt có không quá bốn đĩa thức ăn, dưới bàn là một đống mấy cái vò rượu đã uống cạn. Trời giá rét, vậy mà người khách trên người chỉ đơn sơ một mảnh vải tùy tiện vấn ngang lưng, tay bưng vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)