Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 485

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 485: Đường cùng (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Rượu trong vò trút xuống trong nháy mắt đều chảy vào bụng hắn, tên đạo nhân này phun ra một làn tửu khí nồng nặc, lau đi những giọt rượu rơi vãi trên miệng, tiện tay vứt vò rượu đã cạn xuống dưới chân, kêu lên: "Tiều nhị! Đem rượu tới"

Trong quán tên tiểu nhị là một thiếu niên gầy yếu chừng mười bốn mười lăm tuổi, nghe hắn gọi liền nhìn qua phía ông chủ.

Chủ quán lập tức mắng nó:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không nghe thấy quan khách gọi rượu hay sao? Nuôi một đứa lơ ngơ như mày chẳng lẽ chị ăn không ngồi rồi thôi à?"

Tiểu nhị sợ hãi run lên, vội vàng chạy ra sau bếp lấy rượu.

Bên trong tấm rèm phía sau lưng chủ quán truyền ra một giọng nói trầm thấp:

"Tên tiểu tử này uống nhiều rượu như vậy, không phải là muốn ăn quỵt đó chứ? Tôi thấy hắn thân thể cường tráng một ông chủ ốm yếu như ông cộng thêm tên tiểu nhị thì đánh không lại hắn đâu".

Chủ quán hạ thấp giọng nói:

"Phụ nữ như bà thì hiểu gì chứ? Nhìn hắn sau lưng có miếng ngọc bội kia! Nếu đem bán cũng đủ để mua ba bốn cửa tiệm của tôi đó chứ!"

Phía sau rèm cửa phát ra một tiếng "xí", nói: "Ông biết xem ngọc từ khi nào vậy?

Chủ quán nghiêm nghị trả lời:

"Ta thời trẻ xuất thân là một tên đào trộm mộ, đây là bản lĩnh kiếm cơm. Năm đó vì đề lấy bà về làm vợ tôi đã phải đào trộm mấy ngôi mộ lớn mới gom đủ tiền bạc đó chứ".

Sau rèm cửa một tiếng " hừ" vang lên, sau đó thì không im phăng phắc không một tiếng động".

Tên tiểu nhị từ trong bếp nơm nớp lo sợ đi ra, trong người ôm mấy vò rượu, đặt trên bàn, hai mắt nó sợ sệt nhìn trộm mấy vết sẹo trên vai phải, sau lưng và trước ngực của tên đạo nhân, những vết sẹo này rất nhỏ và mờ nhạt, lại từng đường thẳng tắp, nhìn vào giống như là được gắn lên thân thể.

Tên tiểu nhị sắc mặt trắng bệch, nhìn tên đạo nhân vẫy vẫy tay, lập tức co giò chạy trốn vào sau bếp.

Tên đạo nhân cầm vò rượu, không uống ngay mà mở đôi mắt say lờ đờ nhìn về phía cửa tiệm, ánh mắt hắn dường như nhìn xuyên qua ánh sáng lờ mờ, mưa rơi rả rích bên ngoài như trong về Thanh Thành sớm um tùm xanh ngắt nơi xa.

Đạo hạnh của hắn rất thâm hậu, cho nên những câu nói của vợ chồng chủ quán một chữ cũng không bỏ sót, nhưng hắn ra vẻ không chú ý, suy nghĩ của hắn từ lâu đã bay lên Thanh Thành sơn.

Ở trong một sơn cốc trong những dãy núi kéo dài vô tận, hắn đã dừng chân ở đó mười mấy năm, vốn hắn là một tên tù phạm, vậy mà giờ đã bước lên con đường đại đạo.

Giờ khắc này hắn thực sự không biết trong lồng ngực hắn cảm xúc cuồn cuộn dâng trào là hận hay buồn, cũng giống như khi chiến tranh xảy ra, hắn không biết mình nên đến Thanh Thành hay nên trốn đi xa.

Gió thảm mưa sầu không ngừng nghỉ, bầu trời bên ngoài quán trọ u tối ảm đạm, mưa phùn rả rích, cố gắng lắm thì mới nhìn thấy cách vài trường phía xa bên ngoài.

Trong mưa bụi, thiếu nữ Thanh Y từ từ đi tới, thời tiết âm u lạnh lẽo như thế nàng ta lại ăn mặc khá phong phanh, tuy có mang theo ô nhưng trong lúc mưa bão ùn ùn kéo đến thế này thì chiếc ô đó chăng che chắn được bao nhiêu, chiếc áo khoác bên ngoài đã ướt sũng tự lúc nào, lộ ra đường cong là lướt của cơ thể. Trời lạnh như thế mà nàng ta lại chẳng hề run rẩy co ro, bước đi vẫn ung dung thảnh thơi nhàn hạ như đang từ trong vườn nhà bước ra, dường như nàng chẳng cảm nhận được sự lạnh giá.

Trong mưa, có tiếng đẽo gỗ lạch cạch vang lên, thiếu nữ liền đi về nơi phát ra âm thanh, hình dáng một gian khách điếm rách nát trong sương mù dần dần hiện ra rõ ràng.

Thiếu nữ bước đi không nhanh cũng không chậm, mỗi bước đều nhịp nhàng với tiếng đẽo gỗ, như cùng với mưa gió đất trời tương hợp, từng bước từng bước một đi thẳng đến cửa quán trọ.

Nhìn vào cánh cửa đang hé mở, nàng nhìn thấy trên đám cỏ tranh trong vườn, một người đàn ông trung niên gầy gò ốm yếu đang quỳ dưới đất, tay cầm một cái chùy đang khắc chữ trên một bức hoành phi bằng gỗ. Cái gọi là bức hoành phi đó kì thực cũng chỉ là một tấm biến gỗ mặt ngoài được bào tương đối nhẵn bóng mà thôi.

Người này ăn mặc trông không giống thợ mộc, chính là chủ quán trọ, tuy được xem là giàu có ở đất Thục lúc bấy giờ, nhưng kiếm ăn mưu sinh cũng vất vả gian nan như dân thường.

Với gian quán trọ đó, nhiều lắm cũng chỉ thuê nổi một hai đầu bếp và tiểu nhị chủ quán phải thường xuyên tự mình chạy bàn, có khi kiêm cả chức đầu bếp, lúc này ông ta đang phải tự mình khắc bức hoành này thì cũng chẳng có gì to tát cả.

Trên bức hoành gỗ đã khắc xong hai chữ khách điếm, phía chính diện vẫn còn đề trống xem ra chủ quán chưa nghĩ ra được cái tên nào đặt cho quán trọ.

Thanh Y thiếu nữ đứng lặng lẽ bên ngoài đám cỏ tranh nhìn chủ quán khắc bức hoành, nhưng ông ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà cũng không nghĩ ra được cái tên thật hay và thật kêu, đành đứng dậy gượng cười nói với thiếu nữ:

"Phong thủy không được tinh thông chỉ có một cái tên mà cũng không nghĩ ra, lại khiến cho cô nương phải chê cười rồi. Phải rồi, trời mưa như thế cô nương muôn trọ lại hay là chỉ dừng chân dùng bữa? Không biết mưa kéo dài đến khi nào, trời lại tối rồi, hay là cô nương nghĩ lại một đêm rồi hãy lên đường, quan của tôi vẫn còn một phòng hơi sơ sài một chút, nhưng rất sạch sẽ".

Thiếu nữ cười cười, nói:

"Đa tạ chưởng quỹ, Thanh Y chi là nhìn thấy nơi này không khí vui vẻ ấm áp cho nên mới ghé lại xin ngụm nước để uống chứ không nghĩ lại đây, một lát nữa sẽ lên đường thôi.

Chủ quán đưa hai tay lên chùi chùi và ko, nói:

"Trời tối thế này, cô nương lại là nữ nhi, sao có thể một mình đi lang thang giữa chốn đồng không mông quạnh này."

Lúc chủ quán đang khuyết như thanh Y, thì vợ ông ta từ cửa phòng khách bước ra, trừng mắt quát:

"Lão nương ta họ lơ là một chút, là ông liền ở đây cùng với người khác làm chuyện xằng bậy!"

Chủ quán run rẩy sợ hãi, lật đật nói: "Làm gì có chuyện đó! Tôi đi ra sau bếp hâm nóng lại chút canh đây!"

Nói hết câu ông ta liền hoảng hốt bỏ đi, ông ta biết rằng chuyện này khó mà phân bua thanh minh, đánh bài chuồn chính là thượng sách.

Sau khi chủ quán bỏ chạy, bà vợ liền nhìn theo bóng ông ta gắt lên một tiếng, rồi sau đó quay sang nhìn Thanh Y từ trên xuống dưới, đôi mắt trợn tròn bỗng trở lại bình thường đau lòng nói:

"Xem kìa, một cô nương yếu đuối như cô, sao ra nông nỗi thế này! Nhỡ bị phong hàn thì làm thế nào? Mau vào phòng khách uống chén canh nóng cho ấm bụng! Nào tới đây uống một bát canh nóng, đuổi hàn khí Vạn Tài, thủ nghệ của ông đúng là đồ bỏ đi mà, chỉ có một nồi canh và bánh bao mà làm mãi không xong."

Bà chủ quán xem ra thường ngày la mắng ông chủ và tên tiểu nhị quen rồi, cộng thêm thân người mười tác bề ngang to lớn, giơ tay đá chân rất thô bạo, không cho phép ai cãi lại. Thanh Y vừa định khước từ thì bà ta đưa bàn tay to lớn nắm lấy Thanh Y lôi xồng xộc vào phòng khách, tìm một chiếc bàn và nhấn Thanh Y ngồi xuống,

Thanh Y đưa mắt nhìn xung quanh, thấy quán ăn bày biện rất chật chội, nơi góc tường một tên đạo nhân năm phục trên bàn, kêu la um sùm, mùi rượu từ chỗ đó xộc tới có thể biết được tên đạo nhân này đã say khướt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)