Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 486

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 486: Đường cùng (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Bà chủ quán liếc nhìn ra sau bếp, hét lên: "Các người chết đâu hết cả rồi! Canh hâm nóng xong chưa sao còn không mau đem ra?"

Lão chủ quán không thấy bóng dáng đầu, chỉ thấy tên tiểu nhị bung canh lên, bát canh có màu trắng sữa, thơm phức, rau xanh nổi lên trông thật hấp dẫn, một món canh có đầy đủ hương vị, sắc như thế quả thực ở một nơi bình thường như thế này khó mà có được. Thanh Y tuy không ăn thức ăn chín như người bình thường, nhưng nhìn thấy bát canh ngon lành đó, không khởi động tâm, nàng ta xưa tay tính tình phóng khoáng liền đưa bát canh lên uống sạch.

Bà chủ quán nhìn thấy, trong lòng khoái chí, cố sức nói thật dịu dàng:

"Muội tử, trời cũng tối rồi, bây giờ bên ngoài rất lộn xộn, kẻ xấu không ít. Một cô gái yếu đuối như muội, sao có thể đi lang thang ngoài đó? Nếu muội không chê chỗ này chật chội, thì nghỉ lại đây một đêm đi."

Bà chủ quán thân người to lớn, gương mặt hiện ra những dấu ấn theo năm tháng chí ít cũng đã trên dưới bốn mươi, tiếng em gái này kêu sao mà tự nhiên đến thế, không biết là thân thiết thật sự hay còn có ý đồ khác.

Thanh Y nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát, vẫn lắc đầu, đứng dậy cáo từ.

Bà chủ quán biết rằng không giữ được nàng thở dài một tiếng, dặn tiểu nhị lấy mấy chiếc bánh bao ra, dùng vài gói lại, nhét vào tay Thanh Y.

Thanh Y nhận lấy bánh bao rồi rời khỏi khách điếm, lặng lẽ biến mất trong mưa khói.

Trong quán ăn bỗng vang lên một tiếng rầm thật lớn, tên đạo nhân say khướt đang nằm đó đột nhiên ngã lăn xuống đất ngay chỗ chiếc bàn trước mặt.

"Thanh Y!"

Hắn kêu lên một tiếng, nhanh như chớp xông ra phía trước, sau đó đứng như trời trồng giữa trời mưa rả rích.

Bốn phía cánh đồng hoang dại, mưa gió mịt mù, nào có còn bóng dáng Thanh Y xinh đęp?

Đạo nhân ngần người trong giây lát, bỗng nghiến răng một cái, chọn bừa một hướng xông xông đi trong mưa khói.

Bà chủ quán lúc này mới lật đật chạy ra sân, thet to như sấm:

"Tên tạp mao kia (chỉ đám đạo nhân), uống biết bao nhiêu rượu của lão nương ta đây, tiền rượu vẫn chưa đưa đồng hào. Những tên tạp mao trong thiên hạ chẳng nhẽ đều uống không cả sao!"

Bà chủ quán la hét ầm ĩ, vang xa tận bốn phương tám hướng, nhưng nào có thấy bóng dáng của tên đạo nhân? Bà ta vừa mới măng một cầu thì đột nhiên có một vật từ ngoài trời bay tới, vừa hay đập vào trán bà ta, trong chớp mắt bà chủ quán thân người to lớn ngã nhào xuống đất.

Khó khăn lắm bà ta mới bò đậy được, vừa định mắng tiếp thì bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một miếng ngọc bội long lanh óng ánh, đúng là vật mà tên đạo nhân đeo bên thắt lưng.

Sự tức giận trong lòng bà ta tức khắc bay ra khỏi chín tầng mây, tay bắt lấy miếng ngọc bội, xem xét một cách cẩn thận, thấy đúng là bảo bối đáng giá, lúc này mới tươi cười rạng rỡ.

Bà chủ quán ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy tên tiểu nhị đang núp ở cửa, đôi mắt tròn xoe nhìn miếng ngọc bội trong tay mình, lập tức măng:

"Đồ tập chung nhà người nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi nghĩ ngươi là ai, số mệnh may mắn có thể nhặt được miếng ngọc này sao? Đừng nói là ngọc, ngay cả cục đá cũng không có đề cho người nhặt nữa là! Còn không mau ra sau bếp đun nước, còn chậm chạp lề mề coi chừng ta đó.

Tên tiểu nhị chỉ biết vâng dạ rồi đi, bà chủ quán lại kỹ càng nhìn miếng ngọc thêm mấy lần nữa, lúc này mới cất vào trong người, trở về khách điểm.

Thanh Y một mình bước trong mưa, hoàn toàn không biết đi đâu, nàng biết đằng sau tên đạo nhân say rượu đó đang đuổi theo, nàng nhớ mang máng tên đạo nhân đó hiệu là Hư Vô, dường như là người trong Thanh Khư cung, đạo hạnh rất uyên thâm, không biết tại sao lại say mèm ở quán trọ đó.

Có lẽ trong lòng nàng lúc này đang phiền muộn, giống như ngày mưa hôm nay, hoàn toàn không có tâm trạng đáp lời hắn ta, vì vậy mà chân nàng bước nhanh hơn, khiến cho khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Thanh Y lúc này hơi thở hòa chung với mọi vật xung quanh, Hư Vô hoàn toàn không thể tìm ra dấu vết hơi thở của nàng khiến cho hắn không biết làm sao đuổi theo.

Chỉ có điều Thanh Y không biết mình nên đi đâu.

Thanh Y không muốn rời xa cũng không muốn ở gần Thanh Thành, chỉ dạo chơi theo ý mình, những giọt nước mưa trên người nàng cũng cảm thấy lạnh giá, vậy mà nàng không một chút chống cự, dùng da thịt trên người mình cảm nhận cái lạnh thấu xương xuyên da thịt đang bao vây nàng.

Đi qua một rừng cây Thanh Y bỗng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ đâu đây, tiếng giống như trẻ con, là con gái. Đêm mưa lạnh lẽo ở một nơi hoang vu thế này, sao lại xuất hiện một đứa bé gái Thanh Y trong lòng bối rối, đi về nơi có âm thanh phát ra.

Trong rừng trên một mảnh trên đất trống một cô bé đang bị ngã, hai tay ôm đầu gối, đầu úp xuống gối thật chặt, hai bím tóc dài bị ướt từ khi nào rũ xuống đất cùng với bùn lầy bện vào nhau.

Cô bé lưng run lên, khóc rất dữ dội, vừa nức nở vừa làm nhầm nói:

" Chết, chết hết rồi... rất nhiều người chết, nhiều máu... Ta không muốn giết nữa, không muốn! Đừng ép ta.... Vũ Hoa tỷ tỷ, tỷ ở đâu... sao không lại cứu ta... Ta không muốn giết nữa......."

Thanh Y nhìn cô bé này kì thực không quá thời lăm mười sáu tuổi, nhưng mà đáng người cao, chân dài, nhìn không khác gì người la. Cơ thể cô bé ẩn giấu một chân nguyên cực kì mạnh mẽ, cho dù là với linh giác của Thành Y, trong chớp mắt cảm nhận được chân nguyên đó cũng có cảm giác như bị một cây kim tinh đầy máu chích vào một cái, có chút âm i khó chịu. Cô bé nhỏ tuổi này mặc dù đầu óc giác ngộ rất sớm, lẽ ra cũng không thể có chân nguyên mạnh mẽ lợi hại như thế, thực không biết cô bé tu loại môn pháp nào.

Chỗ cô bé ngồi, trong phạm mười trượng không hề có sức sống hàng đống than trên mặt đất thực đều từ cây trong rừng mà ra, cô bé ngồi tại chỗ đó khóc, ngồi rất lâu, cây cối xung quanh bị chân nguyên khí tức của cô bé xâm nhập, đều bị khô đi và hóa thành than.

Thanh Y bước tới trước một bước, mũi chân vừa bước vào phạm vi cách cô bé mười trường sinh cơ trong cơ thể lập tức tiết ra ngoài, từng chút một chảy đến chỗ cô bé như nước chảy về biển.

Cô bé ngay tức khắc nhận biết được, đột nhiên nhảy lên la to: "Ai ở đó vậy!"

Cô bé sau khi nhảy lên bỗng dừng lại đứng giữa không trung sau lưng xuất hiện song trượng rất lớn, như một đôi cánh màu máu lúc ẩn lúc hiện, hai đồng tử chuyển thành màu đỏ thẫm nhìn về phía Thanh Y.

Thanh Y hơi ngừng lại, sinh cơ trong cơ thể dường như đọng lại, không chảy ra ngoài nữa, mặc cho khí huyết trong người cô bé như dẫn dắt, đều không có tác dụng. Thanh Y nhìn về phía cô bé, thấy rằng cô bé rất đẹp, nếu không phải cái trán còn nét trẻ con thì không hề thua kém Trương n n chút nào.

Thanh Y khẽ thở dài, hỏi:

"Pháp đạo môn mà người tu, cần giết rất nhiều người phải không?"

Cô bé bỗng dưng bị động chạm đến tâm tư, sắc mặt trắng bệch đi, mồ hôi rơi lã chã. Cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đanh thép nói:

"Ngươi là ai! Chuyện của ta không cần người phải quản!"

Trong tâm đỉnh cô bé chợt nồi lên đường máu li ti, Thanh Y trong lòng có chút sợ sệt, Hỗn độn tiên lập tức xuất hiện, bay quanh thân hình bảo vệ cho nàng.

Cô bé tay nắm lại, đánh tới một quyền vút lên trời! Huyết tinh khí đậm đặc lập tức phá vào mặt, vừa chạm vào Hỗn Độn Tiến của Thanh Y liền lùi lại như một triệu máu lướt qua Thanh Y cuồn cuộn đổ về phía trước.

Dòng máu khi tiếp xúc với Hỗn Độn Tiên, cơ thể Thanh Y có chút run lên, trong lòng nàng cảm thấy có chút kì lạ, cô bé này đạo hạnh cao thâm như thế, đạo pháp lợi hại, vượt xa dự liệu của nàng Hỗn Độn Tiên cũng không thể ngăn cản hết toàn bộ dòng máu ấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)