Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trần Duyên - Chương 487

Trần Duyên
Trọn bộ 521 chương
Chương 487: Đường cùng (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-521)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cách sau người Thanh y trăm trượng đột nhiên có ba dòng khí huyết bắn lên trời, sau đó vượt qua trăm trượng bay về phía cô bé, từ từ nhập vào trong cơ thể của cô bé. Ba dòng khí huyết này trộn lẫn linh khí nồng nặc, đó thực ra là ba tên tu sĩ nấp trong rừng do không kịp đề phòng đã bị một quyển của cô bé hút hết máu nã bị luyện hóa thành khí huyết, còn có một người để nhận thấy là tu vi cao hơn nhiều, máu bị Thanh Y ngăn lại được một nửa, do vậy mà vẫn chưa chết.

Hắn vừa trốn đi như bay, vừa nói với lại:

" Còn nhỏ mà tâm địa tàn nhẫn! Có bản lĩnh thì để lại danh tánh, sau này Địch mỗ sẽ đích thân đến tận cửa nhà bái kiến!".

Cô bé cười lạnh một tiếng, cũng giương cao giọng nói lại:

"Được thôi! Ta tên Tô Tô, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc cho người đến Vô Ưu cốc tìm ta. Nếu một tháng mà không thấy ai đến, thì ta sẽ tới tận cửa bái kiến, giết cả nhà ngươi!"

Tên đó chỉ muốn ném mấy câu nói để lấy thể diện mà thôi, chỉ sợ chạy không kịp, nào dám vặn lại, không biết đã chạy tít vào rừng hoang tự khi nào.

Tô Tô gắt một cái, nói: "Chỉ có chút gan đó thôi, cũng dám gây chuyện với tiểu thư ta sao?"

Thanh Y khẽ thở dài, nói:

"Ngươi lại giết thêm ba người nữa, bây giờ chắc chắn không thoải mái chút nào đúng không?".

Tô Tô vừa nói ra những câu ác ý vô cùng, nghe Thanh Y nhắc nhở, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng vừa kêu lên một tiếng không tốt, thì một dòng huyết tinh khí đậm đặc sệch sệch từ trong cơ thể chợt phun lên, trong nháy mắt cả người cô bé như bị chìm trong một chất nước đặc sệt, bên trong mũi miệng toàn là khí huyết.

Tô Tô nhất thời khí lực mất hết, từ trên không trung rơi xuống hai tay cô bé gắng gượng chống đỡ cơ thể, tim tan phối nát nôn mửa liên tu, nhưng nôn mửa một hồi lâu ngoài mấy ngụm nước trắng thì chẳng nôn ra thứ gì khác, chỉ có trời mới biết mấy ngày nay cô chẳng ăn chẳng uống gì hết.

Thanh Y đến bên cạnh Tô Tô, vuốt ve mái tóc cô bé, dịu dàng nói: "Đừng để ý đến khí huyết đó nữa, cứ mặc cho nó trào ra, sau khi ra ngoài sẽ cảm thấy dễ chịu."

Tô Tô cố sức, lắc đầu, nói: "Như vậy sao được, đạo hạnh sẽ đi.... .

Chưa nói hết câu cô lại cố sức nôn ra.

Mặc dù tu vi của cô bé đã đạt đến cảnh giới cực cao, nhưng lúc này toàn thân lại co giật, nôn ra rất đau đớn. Nhưng bất luận đau đớn thế nào, Tô Tô vẫn không quên dùng hết sức phong tỏa khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, một chút cũng không để tiết ra ngoài.

Thanh Y thôi không khuyến nữa, mà vỗ nhẹ vào lưng Tô Tô một cái, dòng khí mỏng manh như dòng nước tinh khiết liền ngấm vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô bé, dẫn dòng khí huyết mãnh liệt về các huyền khiếu Tô Tô trong người hồi phục trở lại, ngẩng đầu nhìn Thanh Y kinh ngạc nói:

"Ngươi thật là lợi hại!"

Thanh Y cười cười, nắm tay Tô Tô kéo lên, nói:

" Đạo hạnh cao tới đâu thì cũng có những chuyện không thể làm được, chi bằng không biết gì hết, có thể sống thật vui vẻ thanh thản. Lấy người làm ví dụ, càng không muốn làm thì lại càng không ngừng giết người, hà tất gì phải tu luyện đạo pháp tổn thương tới thiên đạo như vậy?".

Tô Tô ánh mắt tối sầm lại, yếu ớt nói:

"Ta cũng không muốn đầu, nhưng mà... nhưng mà ta đã chạy trốn đến đây, vẫn cứ giết người..."

Thanh Y biết, môn đạo pháp này của Tô Tô cực kỳ bá đạo, khi đấu pháp, đối thủ nếu không thể chống cự được sẽ bị Tô Tô luyện hóa thành huyết khí hút vào trong cơ thể. Cô bé một mình trốn đến chốn rừng hoang này chính là không muốn chạm trán với tu sĩ để tránh không khai sát giới thêm nữa. Vậy mà cây muôn lặng nhưng gió chẳng ngừng, Tô Tô càng muốn trốn thì càng có tu sĩ bám theo gây rối. Mấy người này không biết rằng người họ chọc phá không phải là thiếu nữ độc thân yếu ớt, mà chính là đại sát thần chỉ muốn nhượng bộ lui binh.

Thanh Y cau mày nói: "Đã như vậy, thôi đừng luyện nữa nhé."

Tô Tô lắc đầu, nói:

"Không được! Phụ thân đã nói rồi, Tam Thanh Chân Quyết của Đạo Đức tông rất ổn hòa, thực chính là vô thượng điền đạo để tu hành chính đạo. Thiên tự của phụ thân trở nên ngày càng mãnh liệt hơn, thế nhưng lại chỉ có thể đầu không phân thắng bại với mấy tên vặt vãnh của Đạo đức tông thua thiệt chính ở chỗ môn pháp tu hành không bằng Tam Thanh Chân Quyết Tam Thanh Chân Quyết. Nếu như ta không tu luyện Long Hồ Thái Huyền Kinh, đừng nói đến mấy tên vặt vãnh của Đạo đức tông đó, hai năm nữa có lẽ đến ngay cả tên tiểu tốt Kỷ Nhược Trần cũng không thể giết nổi.

Thanh Yban đầu ngàn người ra, lại có chút như dở khóc dở cười, rồi lắc đầu nói: "Thể thì người cứ từ từ luyện đi nhé".

Tô Tô đứng ngơ ngác nhìn theo, chỉ đến khi Thanh Y gần như đi khỏi tầm mắt thì toàn thân Tô Tô chợt run lên, giống như một con mèo đang kinh sợ kêu meo meo, cô bé la lên:

"Đợi ta với!"

Không đợi Thanh Y trả lời, Tô Tô như một làn khói xanh vụt bay đến phía sau Thanh Y, đôi tay đưa ra ôm chặt lấy cánh tay phải Thanh Y, chết cũng không chịu buông tay.

Đối diện với một Tô Tô như thế, Thanh Y có cảm giác hình như có điều gì đó không tốt.

Dáng người Tô Tô cao cao cỡ Thanh Y, tuy tuổi hãy còn nhỏ nhưng diện mạo đẹp tựa báu vật trời sinh, một Tô Tô đạo hạnh cao thâm tu luyện pháp quyết tàn nhẫn, giờ đây như một con mèo nhỏ ra sức nhõng nhẽo muốn trốn vào lòng Thanh Y.

Thanh, không biết làm sao, hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Không biết".

Thanh Y lại nói: "Ta cũng không biết là mình muốn đi đâu nữa, nhà em ở đâu, ta đưa em về nhà".

Sắc mặt Tô Tô bỗng nhiên trắng bệch, dường như vừa nhớ ra một điều gì rất khủng khiếp, lắc đầu nguây nguây:

"Ta không về nhà, không về. Tỷ tỷ đi đâu, ta sẽ đi theo đó."

Nhìn thấy Tô Tô với bộ dạng sợ hãi đó, trong lòng Thanh Y thấy thật xót xa, nhưng nàng biết rất rõ nếu để Tô Tô ở lại chốn giang hồ chắc chắn sẽ là một đại sát thần khiến cho ai ai nhìn thấy cũng kinh hãi, giây phút này lại cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ nói không thành lời.

Thanh Y tuy nhu mì dịu dàng, thế nhưng năm đó khi chỉ là một tiểu yêu Thanh Y, sâu trong nội tâm lại rất mạnh mẽ, bướng bỉnh, chưa bao giờ biết mệt mỏi, luôn tràn trề sức sống chính tiểu hồ ly Trương n n cũng chưa bao giờ chiếm thế thượng phong trong tay nàng.

Thanh Y chợt mỉm cười, đưa tay véo Tô Tô một cái, nói: "Em không sợ tỷ tỷ ta đây sẽ ăn thịt em sao?"

Tô Tô nhất thời cả kinh, mặt đỏ tía tai, không ngờ Thanh Y lại có hành động kỳ lạ như vậy, nhưng khi ở bên cạnh Thanh Y, từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ cô chưa bao giờ có được một cảm giác yên tĩnh như thế, gió thổi tốc vào mặt, lần đầu tiên cô bé có một thủy khí tươi mới, không còn là huyết tinh khí tràn ngập cơ thể thực khiến cho cô vô phương đứt bỏ, cô bặm môi suy tư, nhưng vẫn không hề buông cánh tay Thanh Y ra.

Lần này tuy không hù được Tô Tô, nhưng cũng có chút ngoài dự liệu của Thanh Y, hơn nữa nhìn Tô Tô dáng vẻ đang gắng sức suy nghĩ, dường như đang suy nghĩ một cách nghiêm túc có thật sẽ bị ăn thịt không khiến cho nàng có chút ngạc nhiên.

Tô Tô đang suy nghĩ thì bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Bắc, từ hướng đó truyền tới sự chấn động. Đây không phải là địa chấn bình thường mà là sóng địa chấn do đạo pháp chân nguyên mãnh liệt tạo ra, sóng địa chấn vô cùng yếu ớt, người bình thường hoàn toàn không thể cảm giác được, nhưng linh giác của Tô Tô nhạy bén lạ thường lập tức nhận ra ngay. Xem độ mạnh yếu của sóng địa chấn này, thấy rằng nơi xuất phát cách xa nơi này cả trăm dặm.

Khi đấu đạo pháp, rung chấn có thể truyền xa trăm dặm, đạo hạnh này rốt cuộc cao thâm thế nào, mạnh đến mức độ nào? Nói là đất nung núi lở chắc cũng không nói quá.

Với tu vi của Tô Tô cũng phải thầm khiếp sợ, nếu so sánh với đạo hạnh của mình, nét mặt cũng trở nên tái mét.

Thấy Thanh Y không hề có chút cảm giác, vẫn chậm rãi đi trong mưa, Tô Tô kéo tay áo nàng nói:

"Tỷ tỷ, phía bên đó ai đang đấu pháp với nhau vậy? Sao có được đạo hạnh cao như thế?".

Thanh Y nhìn về hướng tây Tô Tô chi, kỳ thực nàng không biết làm sao, nơi cách xa trăm dặm đó, nơi trú ẩn mù mịt mưa khói đó, chính là Thanh Thành xanh biếc.

Thanh Y thở dài ưu tư, lắc đầu nói: "Không biết"

Crypto.com Exchange

Chương (1-521)