← Ch.68 | Ch.70 → |
Thế cục Atula đạo càng thêm hỗn loạn, gần như tất cả mọi người đều dừng công việc của mình lại, chuyên tâm vào chuyện tìm kiếm mấy người Trương Hằng, Thiên Đường, Thần cách, sức hấp dẫn của những thứ này đã khiến cho trong lòng mỗi người đều sục sôi như có lửa đốt. Bởi vì song phương triển khai bố cục, khiến cho toàn bộ Atula đạo trở nên vô cùng hỗn loạn, nội thành ngoại thành, sơn cốc hoang dã, bất kỳ nơi nào cũng có người điên cuồng tìm kiếm.
- Rất khó khăn.
Trương Hằng nói với vẻ ủ rũ, hắn nhắm mắt lại cẩn thận xem xét hình ảnh tinh thần lực trong đầu, một lúc sau mới tiếp tục nói:
- Vị trí hơn mười kilomet phía trước có một đoàn người, đằng sau cũng có một đám người, trong sơn cốc bên kia cũng có... Haiz, vì cái gọi là Thần cách, những người này ngay cả mạng cũng đã không cần.
- Đó là chuyện đương nhiên, chưa cần nói đến Thần cách, chỉ riêng việc trở về Thiên đường đã đủ sức hấp dẫn rồi, dù sao tại Atula đạo, sinh tồn hàng ngày cũng đã rất nguy hiểm, như vậy chẳng thà đánh cược tất cả một lần.
Lý Cương Lôi trả lời, Trương Hằng lập tức nhìn về phía Lý Cương Lôi với vẻ lo lắng:
- So với chuyện này, ta càng lo lắng hơn về sức khỏe của ngươi, sáng sớm hôm nay ngươi đã ho ra máu rồi, ngươi còn chịu được không? Cố gắng thêm một chút, sau khi lấy được Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp, ta sẽ có thể tạo ra Khí tức huyền hoàng lúc thiên địa sơ khai, tuy ta cũng không rõ lắm về công hiệu của Khí tức huyền hoàng, nhưng mà để ổn định bệnh tình của ngươi thì hẳn là vẫn có thể.
Lý Cương Lôi lại có chút cúi đầu, ánh mắt của hắn tràn đầy thần sắc phức tạp, một lúc sau lâu sau mới thì thào:
- Đó không phải vấn đề lớn, vấn đề mấu chốt hiện tại là đến khi nào chúng ta mới tìm được phòng điều khiển? Đã đi qua tám chủ thành rồi...
Mấy người Trương Hằng đã đến Atula đạo được hơn một tháng, bởi vì dùng niệm động phù du pháo để chở hai người Lý Cương Lôi và Nataya nên tốc độ di chuyển của đội ngũ tăng lên rất nhiều so với dự đoán, trong một tháng mọi người đã dò xét được tám tòa chủ thành. Chỉ là không biết phải chăng số mệnh của Trương Hằng đã thật sự rớt xuống giá trị âm, phía dưới những chủ thành này vậy mà đều không có phòng điều khiển, xui xẻo như vậy thật sự là khiến cho trong lòng mọi người đều phiền muộn. Mà theo thời gian trôi qua, số lượng cư dân Atula đạo đổ xô đi tìm kiếm ngày càng nhiều, tốc độ tiến lên của mọi người cũng ngày càng chậm.
- Haiz, có lẽ phía dưới chủ thành tiếp theo sẽ có phòng điều khiển... Cẩn thận, có người đang di chuyển rất nhanh về phía chúng ta!
Khi Trương Hằng đang định nói vài câu động viên tinh thần mọi người, bỗng nhiên trong phạm vi quét hình tinh thần lực xuất hiện một đám người đang di chuyển với tốc độ rất nhanh. Mà cùng lúc đó, sắc mặt của Nataya cũng biến động, nàng vội vàng nói:
- Có tinh thần lực quét hình xâm nhập vào phạm vi tinh thần lực của ta, bọn họ phát hiện ra vị trí của chúng ta rồi!
Trương Hằng mãnh liệt đứng lên từ dưới mặt đất, toàn bộ sáu thanh niệm động phù du pháo lập tức hiển hiện sau lưng, mà những thành viên gia tộc đời thứ hai cũng đều cầm vũ khí của mình lên. Tại vị trí cực xa xôi, dùng mắt thường cũng có thể thấy bụi đất dâng cao, hiển nhiên phía đó có một đám người đang chạy như bay về hướng này.
- Tinh thần lực khống chế giả sao? Đúng rồi, khi chúng ta bước vào tòa chủ thành đầu tiên, tộc trưởng gia tộc kia cũng có nhắc đến, xem ra một số gia tộc lớn của thế giới này đã nắm giữ tinh thần lực khống chế giả.
Trương Hằng vừa nhìn về phía xa vừa tự thì thào với bản thân, phía sau hắn, Lý Cương Lôi đang cố gắng đứng lên, chỉ là toàn thân hắn run rẩy mãnh liệt, không thể đứng vững, sắc mặt cũng tái mét giống như tùy thời đều có thể hôn mê, hắn lấy hết sức nói:
- Tạm thời không thể giết bọn họ, nơi này đã rất gần tòa chủ thành thứ chín, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người đang tìm kiếm, chúng ta không có thời gian để xử lý xác chết. Hơn nữa cho dù là xử lý xác chết, dấu vết chiến đấu cũng vẫn...
Chưa nói xong Lý Cương Lôi đã không thở ra hơi, hô hấp rơi vào hỗn loạn, toàn thân run rẩy vô cùng kịch liệt, sắc mặt cũng càng trở nên xanh xao, một lúc lâu sau mới dần ổn định lại, chỉ là toàn thân hắn đã đầy mồ hôi hột từ trên xuống dưới, Trương Hằng đặt Lý Cương Lôi xuống đất, nghiêm túc nói:
- Ngồi nghỉ ngơi ở đây cho thật tốt, phía trước đã là chủ thành thứ chín rồi. Trong nửa tháng... trong nửa tháng chúng ta nhất định có thể đến được phòng điều khiển. Không nên nóng vội, như vậy thân thể của ngươi sẽ không kiên trì được... Còn nhớ lời hứa của ta không? Ta đã đáp ứng nhất định sẽ giúp ngươi báo thù, xin hãy tin tưởng ta!
Toàn thân Lý Cương Lôi vẫn run rẩy, biểu tình của hắn đã có chút tuyệt vọng:
- Ngươi không hiểu rồi, hiện tại chỉ cần chúng ta để lộ một sơ hở, Lăng Tân sẽ phát hiện ra chúng ta ngay lập tức. Lúc trước so đấu bố cục với Lăng Tân, ta đã thua mấy lượt, tiếp đó tuy hòa một ván, nhưng mà đó là do ta đập nồi dìm thuyền, một là thành công hai là chết, quyết định đánh cược một ván, chỉ là ai ngờ số mệnh của ta cũng đã suy yếu đến mức này... Tối đa đến chủ thành thứ mười, Trịnh Xá nhất định có thể đuổi kịp chúng ta, khi đó lên trời không đường, xuống đất không cửa, trốn cũng không thoát...
Trương Hằng nhìn xem vẻ lo âu của Lý Cương Lôi, hắn âm thầm thở dài trong lòng. Giây lát sau Trương Hằng bỗng nhiên vỗ nhẹ vào gáy Lý Cương Lôi, khiến hắn ngất đi, sau đó nói với Nataya:
- Ngươi chăm sóc Lý Cương Lôi, tuy nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nhưng mà không liều mạng... Ta thật sự không cam lòng!
Khi nói đến đây Trương Hằng đã hét lớn một tiếng, sử dụng niệm động phù du pháo lao về hướng đoàn người đang chạy đến, mấy luồng ánh sáng lấp lánh vụt đi với tốc độ như gió bão, sau chốc lát, phía đó đã chỉ còn lại gió tanh mưa máu...
(Chỉ để lại chút dấu vết mà thôi, cho dù đám Trịnh Xá truy được đến dây, chúng ta đã sớm đi xa, nhưng mà... Lý Cương Lôi đã khẳng định như vậy, chẳng lẽ trí giả thật sự khủng bố đến thế sao? Chẳng lẽ chúng ta thật sự không có hi vọng? Từ thế giới thực tế đến Vô hạn thế giới, mang theo hi vọng, truy cầu tự do, ta có mộng tưởng, ta có đồng đội! Nhưng mà số mệnh... Số mệnh! Con người khi còn sống chính là do số mệnh chi phối sao? Tất cả đều đã sớm được quyết định?! Ta không phục!)
Trong nội tâm Trương Hằng tràn ngập bi thương, nghĩ đến những nguy hiểm trên đoạn đường vừa qua, nghĩ đến người yêu vì mình mà hi sinh, nghĩ đến hai đồng đội vì mình mà liên quan, nếu như hắn thất bại trong việc lấy được bảo tháp, tất cả, đều sẽ tan biến...
- Đã tìm được!
Lăng Tân nhìn xem mấy trang giấy ghi chép tin tức trên tay, một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía những người xung quanh rồi nói:
- Đã tìm được vị trí của bọn họ!
Trịnh Xá kỳ quái cầm lấy mấy trang giấy từ tay Lăng Tân, phía trên chỉ có vài đoạn tin tức mà thôi, nội dung cụ thể là bên ngoài chủ thành nào đó phát hiện một lượng lớn xác chết, hơn nữa những xác chết này đều là thành viên của cùng một gia tộc, tất cả xác chết đều được để lại ở hiện trường, không bị mang đi làm nguyên liệu trồng nấm, nói một cách khác, hung thủ giết chết đám người này không phải cư dân của Atula đạo.
- Phát hiện ra xác chết, hơn nữa người ra tay rất có thể không phải là cư dân Atula đạo, nói như vậy... đây là tác phẩm của "hắn"?
Trịnh Xá hưng phấn đứng lên, hắn lớn tiếng nói với mọi người:
- Đi thôi, chúng ta sử dụng goblin glider lập tức đuổi đến đó!
Lăng Tân liếc mắt nhìn Trịnh Xá một cái khiến hắn phát run, sau đó mới thở dài:
- Động não một chút giúp ta đi, sao có thể đơn giản như ngươi nghĩ? Không có khả năng "hắn" vừa giết người, chủ thành gần đó lập tức tìm được xác chết, thời gian để phát hiện ra những xác chết kia đoán chừng từ ba đến năm tiếng đồng hồ, chậm nhất là mười tiếng. Mà tòa chủ thành này còn muốn thu thập xác chết về sử dụng, hơn nữa vì khoe công lao, những gia tộc trong chủ thành sẽ tranh đoạt quyền thông báo tin tức, có lẽ bọn họ đã tiến hành một số đàm phán và giao dịch, vì thế đến khi tin tức đến tay chúng ta, thời gian đã qua từ hai mươi đến ba mươi tiếng đồng hồ. Nếu hiện tại chúng ta dùng goblin glider bay đến đó, ít nhất cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, nói một cách khác, đã cách thời điểm "hắn" giết người hơn ba mươi tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này đủ cho "hắn" đi được một đoạn đường dài, chúng ta không biết hướng đi cụ thể của "hắn", như vậy có đuổi đến cũng không thể tìm thấy.
Nghe vậy Trịnh Xá lập tức ngồi xuống lại với vẻ chán chường, hắn nói:
- Vậy mà ngươi còn nói là tìm được rồi, như thế căn bản không tính là tìm được.
Lăng Tân cũng không để ý đến Trịnh Xá, chỉ lấy ra một tấm bản đồ từ trong đống tin tức hỗn độn, đây là bản đồ phân bố các chủ thành của Atula đạo, hắn vừa chỉ vào bản đồ vừa nói:
- Đây là vị trí của chúng ta, đây là vị trí phát hiện ra xác chết, tuy không biết "hắn" đang tìm cái gì, nhưng mà có thể chắc chắn một điều, thứ bọn họ tìm nằm trong chủ thành, chỉ là đoán chừng ngay cả "hắn" cũng không biết là trong tòa chủ thành nào... Lại nói tiếp, vận khí của chúng ta thật đúng là tốt, hơn một tháng rồi, không ngờ người đánh bạc thắng rõ ràng là chúng ta...
- Đánh bạc?... Hả, đánh bạc! Khốn kiếp, Lăng Tân, ngươi đã làm nên trò gì!
Đã chịu quá nhiều đau khổ từ những bố cục của Sở Hiên, hiện tại đối với Trịnh Xá bất kỳ hình thức đánh bạc nào cũng đều gợi nên cảm giác căm hận sâu sắc, cho nên hắn lập tức hỏi với vẻ vô cùng tức giận.
Lăng Tân đẩy đẩy sống mũi rồi nói:
- Cũng không có gì, chỉ là so đấu số mệnh với Lý Cương Lôi thôi, xem ra số mệnh nhân vật chính của chúng ta quả nhiên là hùng hậu... Vấn đề này tạm thời không cần đề cập tới, hiện tại chúng ta đã thắng, hành tung của bọn họ đã triệt để bại lộ, y theo thời gian đến suy tính, "hắn" và đồng đội của "hắn" đã tiến vào Atula đạo hơn một tháng, vị trí của chúng ta cũng là tòa chủ thành đầu tiên bọn họ bước vào. Theo như trên bản đồ, chủ thành của chúng ta nằm tại vị trí này, mà từ tòa chủ thành này đến tòa chủ thành phát hiện ra xác chết, bọn họ đã tiêu tốn hơn một tháng, nói cách khác, bọn họ đã đi qua những toà chủ thành này...
Lăng Tân vẽ lên bản đồ vài đường, mà những đường này chính là lộ tuyến di chuyển của mấy người Trương Hằng, sau vài phút, hắn mới nhíu mày nhìn về phía những người còn lại:
- Bọn họ đã đi qua tổng cộng chín chủ thành, chỉ còn lại vài toà chủ thành này, một chủ thành khai thác nước ngầm, một chủ thành ở gần cổng không gian tiến vào Ngạ quỷ đạo, nếu như ta đoán không sai, mục tiêu tiếp theo của bọn họ chính là một trong hai tòa chủ thành này.
Trịnh Xá cầm lấy bản đồ nhìn kỹ, trong lúc quan sát bản đồ hắn cũng sử dụng khả năng của mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, mô phỏng phương thức suy nghĩ của Tiêu Hoành Luật, chốc lát sau, hắn rốt cuộc gật đầu nói:
- Đúng vậy, hai chủ thành này là nơi có khả năng lớn nhất, nếu bọn họ lướt qua hai tòa chủ thành này đi đến mấy chỗ còn lại, vậy tính nguy hiểm sẽ quá lớn, dù sao hiện tại bọn họ đã là được ăn cả ngã về không rồi, nếu còn kéo dài thời gian, khả năng bị phát hiện sẽ càng cao, cho nên chỉ có thể đánh cược một phen, phải chăng trong hai tòa chủ thành này có thứ "hắn" tìm kiếm.
- Như vậy, chúng ta cũng lên đường đi, hiện tại ta sẽ tiến hành phân đội, ta và Minia đến chỗ tòa chủ thành khai thác nước ngầm. Lăng Tân, tinh thần ấn ký của ngươi và Đạt Vân Hi cũng có thể sử dụng như tinh thần lực tảo miêu, tuy phạm vi nhỏ hơn một chút, nhưng nếu cả hai người đồng thời quét hình, vẫn có thể bao trùm toàn bộ chủ thành. Do đó ngươi mang theo những người khác đến chỗ tòa chủ thành còn lại, chúng ta chia binh làm hai đường chặn bọn họ lại!
Do Lăng Tân có tinh thần ấn ký, cho nên Trịnh Xá lập tức quyết định phân đội, mà hắn thì chỉ đem theo một người duy nhất là Minia, nguyên nhân thì là do hắn cần có hỗ trợ từ quét hình tinh thần lực để tìm kiếm "hắn".
- Mọi người nhớ kỹ hai chuyện, thứ nhất là không rõ thực lực của "hắn" như thế nào, cho nên nếu gặp phải nguy hiểm lập tức rút lui bằng mọi cách, thà rằng để cho hắn chạy trốn, chứ tuyệt đối không được phép liều mạng. Thứ hai, nếu như bị "hắn" bắt giữ, vậy thì nói cho hắn biết, nếu hắn dám làm thương tổn đồng đội của ta, giữa ta và hắn sẽ không còn chỗ trống nào để hòa hoãn nữa, tương lai khi gặp mặt, bất kể hắn mạnh đến mức nào, bất kể hắn có bao nhiêu thần thông quảng đại, cũng chỉ có thể là kết cục không chết không thôi!
Trịnh Xá nhìn thật sâu vào những người trước mặt, hắn thở ra một hơi, tiếp đó lớn tiếng nói:
- Như vậy... Lên đường!
Tại một khu vực hoang vu cách đám Trịnh Xá rất xa, Trương Hằng đang di chuyển bằng niệm động phù du pháo, trên lưng là Lý Cương Lôi đã rơi vào hôn mê, mà ở phía sau của hắn, Nataya cũng đang đứng trên một thanh niệm động phù du pháo khác, ngoại trừ ba người ra thì không còn người nào nữa, kể cả Axis cũng không có, chuẩn xác mà nói, là do Trương Hằng đã không còn thời gian.
- Axis, ta phải tìm được phòng điều khiển ngay lập tức... Có lẽ ngươi không biết phòng điều khiển là cái gì, nhưng mà thứ này quan hệ đến tính mạng của đồng đội ta, thời gian đã không còn nhiều, ta phải giành giật từng phút từng giây. Đã chỉ còn lại vài toà chủ thành, tuy không biết dưới chủ thành nào có phòng điều khiển, nhưng mà rất rõ ràng, ta đã càng ngày càng tiếp cận với phòng điều khiển, chỉ là thời gian cũng càng lúc càng ít ỏi. Vì vậy... rất khó mở miệng, nhưng ta hi vọng ngươi và những thành viên gia tộc kia có thể dừng lại đây, ẩn nấp đến khi ta quay trở về, ta sử dụng niệm động phù du pháo đưa hai người bọn họ đi, tốc độ sẽ nhanh gấp mười mấy lần so với hiện tại, đây là cách xử lý duy nhất ta có thể nghĩ đến...
- Nhưng mà cũng không phải là ta từ bỏ ngươi và bọn họ, chỉ cần có thể còn sống trở về, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến Thiên Đường, đi đến thế giới của ta! Cho nên, thật xin lỗi, chúng ta tạm thời phân ly, nếu có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ hoàn thành hứa hẹn!
Đây là những lời Trương Hằng nói với Axis, sau khi nói xong tất cả, hắn cũng không dám nhìn vào mắt Axis nữa, chỉ mang theo hai người Nataya bay về phía trước với tốc độ cao. Sau khi ba người đi được một ngày một đêm, Lý Cương Lôi vẫn y nguyên trong trạng thái hôn mê, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ thức tỉnh, mạch đập của hắn cũng đã càng lúc càng hư nhược.
- Chịu đựng a, Lý Cương Lôi, ngươi còn phải báo thù, ngươi còn phải tiếp tục sống sót! Làm thế nào có thể chịu thua gien của bản thân như vậy chứ? Ngươi là trí giả do ta thiết lập, ngươi là đồng đội của ta!
Trương Hằng ngồi bên đống lửa, hắn nhìn Lý Cương Lôi với thần sắc ảm đạm, đây là đồng đội của hắn, cũng là trí giả do hắn sớm xếp đặt, nam nhân này đã bị bệnh tật quấn thân từ nhỏ, mà cho dù như vậy hắn vẫn chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ là hiện tại Tử thần đã sắp tóm được hắn, chiếu theo trạng thái này mà nói, thời gian còn lại của Lý Cương Lôi tối đa là một hai ngày. Nghĩ tới đây trong lòng Trương Hằng lập tức tràn ngập ảo não cùng thống khổ, hành trình tìm kiếm bảo tháp lần này, nếu không có Lý Cương Lôi sắp xếp mưu đồ bố cục, nhiều khả năng hắn đã sớm bị Trịnh Xá bắt được, thậm chí là đã mất mạng, có thể ngay cả Lục Đạo luân hồi cũng không bước vào nổi, chính là nhờ trợ giúp của Lý Cương Lôi hắn mới có thể đi đến một bước này.
Trương Hằng lại vác Lý Cương Lôi lên, đồng thời nói với Nataya:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục di chuyển thêm hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ dừng lại nghỉ ngơi bốn tiếng, gần đây tinh lực của ta càng lúc càng được tăng cường, ngày mai vẫn có thể tiếp tục di chuyển với tốc độ cao.
Nataya vẫn luôn ngơ ngác nhìn Trương Hằng, đến khi Trương Hằng nói mấy câu này, nàng mới thấp giọng đáp lại:
- Trương Hằng, ngươi nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt đi, hôm nay ngươi dốc sức liều mạng sử dụng niệm động phù du pháo bảy tám tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa đã ngất đi, tinh thần và thể lực đã vô cùng suy yếu rồi, cần phải nghỉ ngơi một đêm, nếu không lỡ như ngươi hoàn toàn kiệt sức, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ không còn...
Trương Hằng mãnh liệt cắn răng một cái, hắn vẫn cố gắng đi về phía trước, chỉ là mỗi một bước đều vô cùng run rẩy, khi đi đến bước thứ ba, toàn thân hắn lập tức mềm nhũn khuỵu xuống đất, mà Lý Cương Lôi cũng ngã xuống từ trên lưng hắn, cũng may phản ứng của Trương Hằng vẫn còn kịp thời, hắn lập tức vụt qua lấy thân mình chắn phía dưới Lý Cương Lôi.
Hức...
Một tiếng khóc như có như không truyền đến từ phía dưới thân thể Lý Cương Lôi, khi Nataya đang định lại gần, Trương Hằng đã yên lặng chui ra, hắn cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới nhỏ giọng thì thào:
-... Không có lực lượng để bảo vệ tín niệm của mình, không có lực lượng để bảo vệ đồng đội, không có lực lượng để bảo vệ mộng tưởng, ta thật sự là một phế vật. Ta còn tưởng rằng mình đã thay đổi, không còn giống như lúc nhỏ, nhưng mà hóa ra chỉ là lừa mình dối người, hóa ra ta vẫn luôn nhu nhược như vậy... Ngay cả đồng đội của mình cũng không thể bảo vệ, ta thật sự là phế vật!
Khi nói đến đây, Trương Hằng đã lớn tiếng gào thét như điên dại, chỉ là... trong tiếng thét của hắn chỉ còn lại có bi thương...
Nataya yên lặng đi tới bên cạnh Trương Hằng, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng, sau đó mới nói:
- Không sao cả, ta vẫn một mực bên cạnh ngươi mà, như ngươi đã nói, ta cũng là đồng đội của ngươi. Vì thế, cho dù thất bại, cho dù tử vong, ta vẫn sẽ làm bạn với ngươi, mãi cho đến chết...
Sáng sớm hôm sau, Trương Hằng lại cõng Lý Cương Lôi lên, cùng Nataya bay về hướng tòa chủ thành tiếp theo, dọc đường đi cũng gặp phải vài đoàn người tìm kiếm, nhưng Trương Hằng đã bất chấp tất cả, hắn chỉ tăng tốc bay về phía trước với tốc độ như gió bão. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại hiểu ra, đúng vậy, phía dưới tòa chủ thành tiếp theo, nhất định sẽ có phòng điều khiển!
(Mọi sự vạn vật đều có nhân quả, ta sẽ không thể dễ dàng chết tại đây như vậy, nhất định sẽ có cơ hội, cho dù thiên tân vạn khổ, cho dù cửu tử nhất sinh, chỉ cần còn một tia hy vọng, ta cũng tuyệt không buông bỏ!)
Không biết có phải là ảo giác hay không, khi tâm chí Trương Hằng trở nên kiên định hơn, hắn cũng cảm thấy thể lực và tinh thần lực của mình được tăng lên, mà tốc độ di chuyển của niệm động phù du pháo cũng càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc, trước khi tốc độ của niệm động phù du pháo đạt đến mức hắn không điều khiển nổi, tòa chủ thành tiếp theo đã xuất hiện trong phạm vi quét hình tinh thần lực của Nataya, cứ theo đà này, tối đa sau mấy chục phút, bọn họ sẽ có thể tiến vào trong chủ thành.
- Nataya, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Trương Hằng vốn đang vội vã lại bỗng nhiên yêu cầu nghỉ ngơi, hắn cũng không nói gì với Nataya, chỉ lấy ra chút đồ ăn nước uống, sau khi ăn xong trực tiếp nằm lăn xuống đất ngủ say như chết... Thấy vậy Nataya chỉ có thể cẩn thận quét hình khu vực xung quanh, đề phòng có người đột nhiên tìm đến, gần hai tiếng sau Trương Hằng mới tỉnh dậy.
- Nataya, ngươi là đồng đội của ta.
Trương Hằng nhìn về phía Nataya, hắn trầm mặc một lát, tiếp đó mới nói.
Nataya ngạc nhiên một chút, nàng gật đầu:
- Ta biết, ngươi vẫn luôn xem ta là đồng đội, chân thật hay giả dối, ta có thể cảm nhận rõ ràng.
Trương Hằng lại trầm mặc, hắn không biết nên nói như thế nào, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Nataya, ngươi có tin tưởng ta không? Giống như tin tưởng chính bản thân mình, ngươi có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ta không?
Nataya lập tức gật đầu với vẻ dứt khoát, thấy nàng như thế, lúc này Trương Hằng mới nói với giọng run run:
- Ta... ta... ta hi vọng ngươi có thể trở thành mồi nhử... Thật sự xin lỗi, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không vứt bỏ ngươi, tuy rất khó hiểu, nhưng mà ta cảm giác được, Trịnh Xá đang ở bên trong tòa chủ thành kia, hắn đang đợi ta bước vào. Hơn nữa phía dưới tòa chủ thành này chính là phòng điều khiển, tuy dùng quét hình tinh thần lực chỉ có thể thấy một khu vực trống rỗng, nhưng kỳ thực khu vực trống rỗng đó chính là phòng điều khiển. Chúng ta thật là khờ, tòa chủ thành này khai thác nước ngầm, như vậy nhất định sẽ có mạch nước dưới lòng đất, nói một cách khác, phía dưới tòa chủ thành này xuất hiện khu vực trống rỗng cũng là chuyện bình thường, cho dù có tinh thần lực khống chế giả dò xét, cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng ngờ, chỉ cho rằng đó là khu vực hình thành một cách tự nhiên do bị nước ngầm bào mòn...
Nataya nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng rồi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Ta hiểu, ta sẽ thu hút lực chú ý của Trịnh Xá, trong khoảng thời gian này do ngươi mang theo Lý Cương Lôi tiến vào phòng điều khiển... Ngàn vạn bảo trọng, nhất định phải sống...
Thấy Nataya bình tĩnh như vậy, Trương Hằng chỉ cảm thấy mắt mình đau xót, nước mắt cũng chảy ra, hắn hít một hơi rồi nói:
- Ta biết rõ tính cách của Trịnh Xá, chỉ cần ngươi không làm gì hắn, hắn nhất định sẽ không ra tay giết ngươi, mặt khác ngươi không cần giấu diếm chuyện gì, nếu hắn hỏi thì cứ trực tiếp nói ra toàn bộ mục đích của ta, hắn nhất định sẽ không làm khó ngươi. Nataya, thực sự xin lỗi... cũng cám ơn ngươi, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi, ta...
Trương Hằng rốt cuộc không nói thêm được lời nào nữa, bởi vì Nataya bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười thản nhiên vô tận, không chỉ như vậy, nàng còn đi đến bên cạnh, nhẹ nắm tay hắn, nàng đã biểu lộ thái độ của mình, không có thất vọng, không có trách móc...
- Đi thôi, Nataya, đồng đội vĩnh viễn của ta!
Trương Hằng chỉ là một người bình thường mà thôi, mặc dù khi còn bé hắn đã trải qua một số khó khăn trắc trở, nhưng mà đó cũng chỉ là những trắc trở người bình thường sẽ gặp phải, trên thế giới còn cả triệu cả tỷ người bất hạnh hơn nhiều so với hắn. Nếu ai cũng vì thế mà than thân trách phận, như vậy thế giới hẳn là không tồn tại được bao lâu, do đó Trương Hằng cũng không tự làm khổ bản thân, cho rằng mình là người bất hạnh tới cực điểm, hắn vẫn chỉ coi mình là người bình thường...
Nhưng chính vì hắn là người bình thường, cho nên mới càng kỳ vọng có được thực lực vượt qua người bình thường, đạt tới bất diệt vĩnh hằng, có được tự do thực sự, đây là truy cầu cuối cùng của tất cả sinh mạng thể, vì vậy Trương Hằng đi đến Vô hạn thế giới, thế giới trong mơ mà hắn vẫn hằng theo đuổi...
Nhiều lần bị tổn thương, nhiều lần bị phản bội lúc còn ở thế giới thực tế, bất kể là trên phương diện tình bạn hay phương diện tình yêu, những điều này đã làm cho Trương Hằng rơi vào tuyệt vọng. Nhưng hai thứ này cũng chính là thứ hắn muốn lấy được nhất, do vậy sau khi tiến vào Vô hạn thế giới, có được khởi đầu mới, hắn vẫn luôn tự nói với mình: ngươi muốn yêu, giống như chưa từng bị tổn thương, vậy ngươi nhất định phải tin tưởng, tựa như chưa bao giờ bị phản bội...
Vì vậy, hắn đã có Anna. Vì vậy, hắn đã có Nataya và Lý Cương Lôi...
Lơ lửng giữa không trung, Trương Hằng nhìn Nataya thật sâu, đồng đội đầu tiên của hắn, tại thời khắc này, đã vì hắn mà trở thành mồi nhử...
Trương Hằng thở dài, tập trung điều khiển niệm động phù du pháo, tức tốc bay về hướng về tòa chủ thành cách đó không xa. Khi Trương Hằng bắt đầu di chuyển, tinh thần lực của Nataya đã thu hẹp lại thành một đường thẳng, toàn lực che phủ cho hắn, kể cả niệm động phù du pháo cũng được che đậy, đồng thời nàng cũng đứng lên một thanh niệm động phù du pháo Trương Hằng để lại, mặc cho thanh niệm động phù du pháo này đưa mình đi.
Trương Hằng và Nataya, mỗi người bay về một hướng khác nhau của chủ thành, chỉ là một người được tinh thần lực che chắn, còn người còn lại thì trực tiếp hiển lộ hành tung của mình. Một trái một phải phân biệt đi tới như vậy mới có thể khiến cho đối phương bị mê hoặc, không phán đoán được vị trí thực sự của Trương Hằng.
Giờ phút này bên trong chủ thành, Trịnh Xá đang ngồi trên nóc nhà với Minia, tuy tài nguyên của Atula đạo cực kỳ thiếu thốn, nhưng mà kiến trúc của thế giới này thì lại không hề nhỏ bé đơn sơ. Nghe qua có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng trên thực tế lại đúng là như vậy, thực lực của cư dân Atula đạo đều mạnh gấp nhiều lần so với người của thế giới thực tế, cho dù không dựa vào các loại máy móc công cụ, vẫn có thể vận chuyển được những khối đá nặng cả nghìn cân, vẫn có thể xây nên tường thành cao mấy chục mét.
Atula đạo cái gì cũng thiếu, chỉ có đất đá là thừa, do vậy chỉ cần đủ nhân lực là có thể xây nên những công trình kiến trúc rất cao lớn, mà hiện tại Trịnh Xá và Minia chính là đang ngồi trên một tòa kiến trúc cao hơn hai mươi mét. Tuy đứng trên nóc tòa kiến trúc này không cách nào thu hết được toàn bộ chủ thành vào đáy mắt, nhưng tương đối mà nói, vẫn đủ để quan sát hơn phân nửa. Đó là còn chưa tính đến chuyện Minia vẫn liên tục sử dụng tinh thần lực tảo miêu, phạm vi quét hình tinh thần lực của nàng có thể bao phủ toàn bộ chủ thành, kể từ đó, cho dù có một con ruồi bay vào, Trịnh Xá cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
- Haiz, rất đáng lo.
Tập trung chú ý cao độ, liên tục quan sát đã mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù là Trịnh Xá cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, cho nên sau khi lơi lỏng một chút, hắn cũng thở dài một hơi, đồng thời mở miệng than phiền với Minia.
Nghe Trịnh Xá nói Minia hơi ngạc nhiên, dung mạo của nàng vốn rất xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi quá xì tin, nàng che miệng cười hì hì:
- Không nên lo lắng như thế, ngươi là người mạnh nhất của thế giới luân hồi, nếu ngay cả ngươi cũng thất bại, vậy những thành viên bình thường như chúng ta nên làm gì đây? Hì hì, ngươi chính là thần tượng trong lòng ta đấy nhé, cao to đẹp trai, thực lực mạnh mẽ, lòng dạ lại tốt, vì thế đừng có cau mày như vậy.
Trịnh Xá lập tức có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể thở ra một hơi rồi nói:
- Không phải lo về chúng ta, mà là lo cho mấy người Lăng Tân, bên chúng ta thì không sao, thực lực của ta ít nhất cũng có thể bảo vệ chu toàn được cho ngươi, nhưng còn bên Lăng Tân thì lại khác. Thực lực của Lăng Tân không tệ, nếu có thêm Đạt Vân Hi giúp đỡ, như vậy hai người bọn họ ít nhất có thể đối chiến một trận với cường giả tầng thứ tư trung cấp, thực lực của "hắn" nhiều khả năng vẫn chưa đạt tới tầng thứ tư, hai người bọn họ hẳn là sẽ không thua.
Khóe miệng Minia hơi cong lên, nàng suy nghĩ giây lát rồi mới hỏi:
- Như vậy thì còn gì đáng lo, hơn nữa Lăng Tân rất thông minh, ta nghĩ là hắn đang lo lắng về ngươi thì đúng hơn?
Trịnh Xá lại càng cảm thấy dở khóc dở cười, hắn vuốt vuốt huyệt thái dương:
- Kỳ thực không phải ta không muốn động não, chỉ là do bình thường luôn có trí giả bên cạnh nên không muốn lãng phí đầu óc thôi, khi ta sử dụng khả năng mô phỏng của cơ nhân tỏa tầng thứ ba, ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với người bình thường... Tóm lại, ý của ta là về thực lực của Lăng Tân thì không có gì đáng lo, cái khiến cho ta lo lắng là những người còn lại, thực lực của bọn họ không có được ưu thế mang tính áp đảo. Lỡ như "hắn" điên cuồng phản kích, liều mạng muốn kéo theo một hai người chết chung, như vậy có khả năng sẽ xuất hiện thương vong.
Minia chớp chớp đôi mắt to tròn, nàng nói với vẻ kỳ quái:
- Người chết, thế giới luân hồi vẫn thường xuyên có người chết mà? Tuy xác thực là bi thương, nhưng chết người vẫn là chuyện không thể tránh khỏi, tâm địa của ngươi cũng không khỏi quá mềm yếu...
Nghe Minia nói, Trịnh Xá không cười khổ nữa, biểu lộ của hắn bỗng nhiên rất nghiêm túc:
- Biết tại sao ta lại trở thành người mạnh nhất không? Đến khi nào minh bạch được ý nghĩa của hai chữ đồng đội, hơn nữa mang theo loại tâm địa mà ngươi gọi là mềm yếu, cố gắng giãy dụa cố gắng sống sót, đó sẽ là thời điểm ngươi bắt đầu trở nên mạnh mẽ...
Minia gật gật đầu như đang suy nghĩ, có điều nàng còn chưa kịp nói thêm câu nào, sự chú ý của hai người đã đồng thời bị một phương hướng khác thu hút, ở bên ngoài chủ thành, một thiếu nữ đứng trên vật thể bằng kim loại màu trắng bạc đang bay về phía chủ thành với tốc độ cao.
- Đến rồi? Hình như lúc ở Anh quốc, thứ "hắn" sử dụng chính là loại vũ khí này... nhưng mà vũ khí ở đây, còn "hắn" thì đang ở đâu?
Trịnh Xá nhìn thiếu nữ đang càng lúc càng đến gần chủ thành, giây lát sau hắn bỗng nhiên cười lạnh:
- Lại từ bỏ đồng đội? Hơn nữa còn biến đồng đội thành mồi nhử? Đây là "hắn" sao? Đây là người sáng tạo ra chúng ta?!
- Đi, chúng ta tìm cho ra "hắn", hỏi rõ phương pháp tiến vào Narnia truyền kỳ, sau đó giết chết "hắn"! Vứt bỏ đồng đội, chuyện như vậy ta tuyệt đối không tán thành, vĩnh viễn không tán thành!
Ẩn nấp trong màn chắn tinh thần lực của Nataya, Trương Hằng âm thầm bay về hướng chủ thành, có điều hắn cũng không dám bay quá nhanh, bởi vì như vậy phải sử dụng một lượng lớn tinh thần lực và thể lực để điều khiển niệm động phù du pháo, mà Trịnh Xá thì lại chính là chuyên gia về năng lượng, do vậy để an toàn đạt được mục đích, hắn phải tìm mọi cách khiến cho lực chú ý của Trịnh Xá bị phân tán.
Chỉ là tuy đã sắp xếp xong, trong nội tâm Trương Hằng vẫn vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức tiến vào chủ thành, mâu thuẫn như vậy khiến cho tâm tình hắn cũng bắt đầu trở nên bực bội, thẳng đến khi một cảm giác an ủi truyền đến từ kết nối tinh thần lực, tâm tình của hắn mới dần bình tĩnh lại.
(Vận mệnh trong cõi tối tăm, đã để cho ta tìm được đồng đội, đã cho ta có được hi vọng, vậy thì xin đừng cướp đi, nếu không đối với ta thật sự là quá tàn khốc rồi... )
Trương Hằng cắn chặt răng, toàn tâm toàn ý khống chế niệm động phù du pháo, chậm rãi tiếp cận với chủ thành, ước chừng mấy phút đồng hồ sau, bỗng nhiên bên trong chủ thành xuất hiện một luồng khí thế ngất trời mang theo chút hương vị cổ xưa, phảng phất như truyền đến từ Hồng Hoang thế giới. Dưới sự áp bức của luồng khí thế này, tòa chủ thành rộng lớn chỉ giống như căn nhà nhỏ dưới chân núi, mà chủ nhân luồng khí thế này thì giống như người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất thời Hồng Hoang viễn cổ, cao lớn không thể tưởng tượng được...
- Trịnh Xá, thực lực như vậy đã không thua kém gì Thánh nhân phổ thông, một khi ngươi từ bỏ chấp niệm cuối cùng, lập tức sẽ trở thành Thánh, hơn nữa còn là Thánh nhân cấp bậc mạnh nhất, thật sự quá kinh khủng...
Tuy Trương Hằng không nhìn thấy Trịnh Xá, nhưng dựa vào luồng khí thế này, hắn vẫn có thể cảm giác được thực lực Trịnh Xá kinh khủng đến mức nào. Thực lực của Thánh nhân đều không giống nhau, cũng như trong mỗi giống loài đều có mạnh có yếu, có nhiều chức vụ khác nhau, trong Thánh nhân cũng có người thích nghiên cứu thích chế tạo...
Bất quá dù sao Thánh nhân cũng không giống như Tu chân giả, số lượng của Thánh nhân ít hơn rất nhiều, hơn nữa muốn khai mở được cơ nhân tỏa tầng thứ năm cũng cần phải trải qua vô số chiến đấu, trải nghiệm vô vàn thời khắc sinh tử, do vậy cho dù chỉ là Thánh nhân phổ thông, cơ bản vẫn sẽ mạnh hơn so với tầng thứ tư cao cấp...
Nhưng mà cũng có một vài người là ngoại lệ, bọn họ chỉ mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư cao cấp, tuy vậy thực lực lại mạnh hơn nhiều so với Thánh nhân phổ thông. Trước kia cũng đã nói, thứ quyết định thực lực mạnh hay yếu, chính là người sử dụng và phương pháp sử dụng, người sử dụng là chỉ ý chí và kinh nghiệm, mà phương pháp sử dụng thì là chỉ kỹ năng chiến đấu...
Kinh nghiệm của Trịnh Xá cực kỳ phong phú, ý chí chiến đấu cũng vượt xa so với tất cả, cho dù phải chết vẫn sẽ không bỏ cuộc. Kỹ năng chiến đấu của hắn càng là năng lực siêu cường, tuyệt đối hung hãn, ngay cả Thánh nhân cũng không bì được, nếu như hắn thành Thánh mà nói, chắc chắn sẽ nằm trong cấp bậc mạnh nhất. Mà không phải chỉ mình Trịnh Xá là ngoại lệ, còn một người nữa cũng giống như hắn, Phục Chế Thể, người từng là mạnh nhất, có lẽ vẫn luôn là mạnh nhất...
- Không có bất kỳ phần thắng nào, hiện tại đối mặt với Trịnh Xá, ngay cả động tác của hắn ta cũng không nhìn thấy, chỉ cần không đến một giây, hắn có thể trực tiếp thổi nhẹ khiến ta bay lên tận mây xanh sau đó ngã xuống đất mà chết. Trước mặt hắn ta thật sự chỉ giống như con sâu cái kiến, căn bản không cách nào phản kháng... nhưng mà kể cả như vậy, ta vẫn sẽ không buông bỏ, tuyệt không! Cho dù phải chết, ta vẫn sẽ không từ bỏ, tình bạn thật vất vả mới tìm được, đồng đội thật vất vả mới tìm được!
Trương Hằng biết mình không có kinh nghiệm tàn khốc từ thế giới luân hồi, cũng không trải qua tẩy lễ chiến đấu như Trịnh Xá, nhưng đó không phải là cái cớ để hắn có thể từ bỏ. Đặc biệt là dưới tình huống đã từng mất đi tình bạn, đã từng mất đi tình yêu, hoàn toàn tuyệt vọng... một lần nữa lấy được tất cả, hắn nhất định phải giữ vững!
Chủ thành đã càng lúc càng gần, mà tốc độ của Trương Hằng cũng càng lúc càng chậm, tuy hắn vẫn ở trong màn chắn tinh thần lực, nhưng vẫn khó qua mắt được Trịnh Xá, đã vô cùng tiếp cận với cấp bậc Thánh nhân, cảm giác đối với năng lượng của Trịnh Xá đã rất nhạy bén. Chỉ cần Trương Hằng để lộ ra một chút sơ hở, tiến vào chủ thành trước khi Trịnh Xá đuổi theo Nataya, cái chờ đợi hắn chắc chắn là bị tóm được một cách đơn giản, mà như vậy cũng đại biểu cho tính mạng của Lý Cương Lôi sẽ kết thúc.
- Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...
Trương Hằng không ngừng tự nói với bản thân, phảng phất như người bị thôi miên, hiện tại đối với hắn mỗi giây đều dài như một năm, trạng thái như vậy giằng co không biết bao lâu, thẳng đến khi luồng khí thế khổng lồ cách đó không xa bắt đầu di động, Trương Hằng mới mãnh liệt giật mình, âm thầm tính toán khoảng cách giữa luồng khí thế kia và vị trí trung tâm của chủ thành.
Bình thường Trịnh Xá sẽ không ở trong trạng thái Hồng hoang khai thiên tích địa, cho dù có thực lực tầng thứ tư cao cấp, liên tục ở trong trạng thái Hồng hoang khai thiên tích địa vẫn sẽ tạo ra tổn thương nhất định đối với thân thể, nếu như không cần thiết, hắn sẽ không tiến vào trạng thái chiến đấu. Huống hồ trong chủ thành còn có mấy người khác, ít nhất có một tinh thần lực khống chế giả, nếu Trịnh Xá muốn trực tiếp giết chết Trương Hằng, những thành viên tiểu đội luân hồi đang ở trong chủ thành sẽ trở thành vật bồi táng, chuyện như vậy Trịnh Xá sẽ không làm, cho nên khả năng hắn sử dụng Hồng hoang khai thiên tích địa là rất nhỏ.
(Nói một cách khác, hắn chỉ có thể sử dụng sức mạnh cấp độ Hủy diệt, tốc độ của "thế" xác thực là rất nhanh, nhưng mà gần kề cũng chỉ nhanh hơn một chút so với niệm động phù du pháo thôi. Chỉ sợ hắn sử dụng Hồng hoang khai thiên tích địa trong nháy mắt, tuy loại kỹ xảo này sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn, nhưng nếu như hắn quyết tâm giết chết ta, vậy Hồng hoang trong nháy mắt sẽ là một cơn ác mộng, dưới trạng thái đó của Trịnh Xá, ta không thể nào trốn thoát... )
Trương Hằng yên lặng tính toán trong nội tâm, sử dụng niệm động phù du pháo bay đến trung tâm của chủ thành cần từ 7-12 giây, sau khi đến nơi cần 3 giây để đọc chú ngữ, tất cả mọi việc sẽ mất khoảng 10-15 giây. Nói cách khác, cần phải khiến cho Trịnh Xá rời khỏi khu vực chủ thành từ 11-16 giây, mà với tốc độ của Trịnh Xá, khoảng thời gian như vậy tương ứng với gần mười kilômet.
- Căn bản không thể nào làm được điểm này, chỉ cần ta không xuất hiện, Trịnh Xá sẽ không đi xa khỏi chủ thành mười kilômet...
Trương Hằng nói với vẻ ảo não, mà khi hắn vừa thốt ra mấy câu này, bỗng nhiên từ sau lưng lại truyền đến một giọng nói yếu ớt.
- Ngu ngốc, khoảng cách theo phương ngang đã không được, vậy tại sao không thử suy nghĩ đến khoảng cách theo chiều dọc?
Đây là giọng nói của Lý Cương Lôi, Trương Hằng vui mừng quay đầu lại, vừa nhìn thấy ánh sáng thoáng chiếu qua gương mặt của Lý Cương Lôi, nội tâm hắn lập tức giật nảy lên, trong nội tâm cũng xuất hiện cảm giác đau xót vô tận. Đúng vậy, Lý Cương Lôi đã trong trạng thái hồi quang phản chiếu rồi, tối đa vài phút sau, thậm chí có thể là mười giây, hắn nhất định sẽ chết...
- Không! Ta sẽ không để ngươi chết!
Trương Hằng lớn tiếng gầm thét, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên rồi lại nhìn xuống dưới, hắn đã minh bạch lời nói của Lý Cương Lôi rồi, đã không cách nào khiến Trịnh Xá rời khỏi chủ thành, như vậy thì phải khiến hắn chui xuống đất...
- Nataya, đứng vững, niệm động phù du pháo chuẩn bị hạ xuống. Nhớ rõ những gì ta nói, tuyệt đối không được tấn công dưới bất kỳ hình thức nào với Trịnh Xá và những đồng đội của hắn, chờ ta, ta sẽ trở lại cứu ngươi, ta hứa...
Trương Hằng nói với Nataya thông qua tâm linh tỏa liên, đồng thời, độ cao của thanh niệm động phù du pháo dưới chân nàng cũng bắt đầu hạ thấp. Sau khi thả Nataya xuống, thanh niệm động phù du pháo này trực tiếp chui xuống mặt đất, cứ như vậy đâm xuyên vào lòng đất, hướng về khu vực trống rỗng phía dưới chủ thành.
Hai người Trịnh Xá và Minia bên trong chủ thành đều có chút ngạc nhiên, bọn họ vẫn một mực chờ trong chủ thành, mục đích của "hắn" đúng là tòa chủ thành này, như vậy mặc kệ có mồi nhử gì xuất hiện, cứ tiếp tục đợi trong chủ thành là được. Trên thực tế, cách làm này của Trịnh Xá rất chính xác, chỉ là tình huống kế tiếp lại nằm ngoài dự kiến của hắn, không ngờ sau khi thả thiếu nữ phía trên xuống, thanh vũ khí màu bạc kia lại trực tiếp đâm xuyên vào lòng đất.
- Làm sao có thể? Không lẽ mục đích của bọn họ không phải chủ thành, mà là thứ gì đó dưới lòng đất?
Nghe Trịnh Xá nói, Minia lập tức tập trung quét hình tinh thần lực vào niệm động phù du pháo, theo niệm động phù du pháo càng lúc càng xâm nhập, tình cảnh khu vực dưới lòng đất cũng hiện rõ trong đầu hai người. Phía dưới lòng đất có một khu vực trống rỗng rất lớn, ngay phía trên mạch nước ngầm, nhìn thoáng qua giống như được tạo ra do sự vận động bào mòn của dòng nước ngầm.
Thẳng đến khi dùng tinh thần lực tảo miêu quét hình khu vực trống rỗng này một cách cẩn thận, hai người Trịnh Xá và Minia mới kinh ngạc nhận ra, quét hình tinh thần lực có thể phát hiện khu vực trống rỗng, nhưng lại không thể thấy được bên trong có thứ gì... Cũng tức là nói, bên trong khu vực trống rỗng có thứ gì đó tồn tại, mà thứ này được che chắn khỏi quét hình tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực khống chế giả tưởng rằng đó chỉ là một khu vực trống rỗng mà thôi!
- Mẹ nó, hóa ra mục đích của "hắn" chính là khu vực trống rỗng này!
Trịnh Xá lập tức nói với Minia:
- Ngươi tự ẩn nấp, đồng thời giúp ta giám sát toàn bộ chủ thành...
Lời còn chưa dứt, Trịnh Xá đã mãnh liệt nhảy lên sau đó đâm thẳng xuống, giống như tuyển thủ nhảy cầu vậy, chỉ khác ở chỗ thứ hắn nhảy vào là một tầng đất đá.
Trịnh Xá vừa đâm sâu vào lòng đất, toàn bộ chủ thành lập tức rơi vào chấn động kịch liệt, các công trình kiến trúc đều rung chuyển hoặc sụp đổ, phảng phất như có một trận động đất lớn đang diễn ra. Dĩ nhiên người dẫn phát tất cả những chuyện này không còn ai khác ngoài Trịnh Xá, tốc độ di chuyển của hắn xác thực là nhanh hơn rất nhiều so với niệm động phù du pháo, sau tối đa bảy tám giây đã đến được khu vực trống rỗng dưới lòng đất.
- Ngay lúc này!
Trương Hằng hét lớn một tiếng, tập trung toàn bộ tinh lực vào niệm động phù du pháo, trong nháy mắt đã khiến tốc độ của niệm động phù du pháo đạt đến cực hạn, chỉ sau vài giây ngắn ngủi hắn đã vào đến phạm vi bên trong chủ thành. Cùng lúc đó, Trịnh Xá đang ở dưới lòng đất cũng mãnh liệt giật mình, trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một phản ứng năng lượng tương đối mạnh, có điều quan sát bằng quét hình tinh thần lực thì lại không thấy gì cả, như vậy chỉ có một khả năng, vị trí đó bị tinh thần lực che chắn, mà người tạo ra phản ứng năng lượng này chính là "hắn"!
- Khốn kiếp!
Trịnh Xá gần như là gào lên, hắn dùng sức đạp mạnh dưới chân, lòng đất dưới sâu lập tức phát nổ kịch liệt, một giây sau hắn đã vọt lên trên, bất chấp tất cả đất đá chặn đường, không ngừng lao về phía trước với tốc độ điên cuồng. Nếu như giờ phút này có người từ trên không trung nhìn xuống, nhất định sẽ thấy trong chủ thành có một vị trí đang dần nhô lên, giống như có một quái vật khổng lồ đang dần thoát ra từ dưới lòng đất.
- Còn 3 giây, 2 giây...
Trương Hằng không ngừng tính toán khoảng cách, mà điểm nhô lên trên mặt đất đã càng lúc càng lớn, nhà cửa phòng ốc trong toàn bộ chủ thành đều đã bị đẩy nghiêng ngả, hắn không biết Trịnh Xá còn cách mặt đất bao xa, nhưng mà hắn có thể cảm giác được lửa giận bừng bừng của Trịnh Xá... Có trời mới biết hắn đã chọc phải Trịnh Xá lúc nào, Trương Hằng có thể thề, từ khi tiến vào Vô hạn thế giới đến giờ, việc đáng nói duy nhất mà hắn làm là giết chết tiểu đội chăn nuôi kia, còn lại hoàn toàn là công dân gương mẫu, tuân thủ kỷ cương pháp luật, chẳng lẽ như vậy cũng khiến cho Trịnh Xá tức giận?
Nhưng mà bất kể là do nguyên nhân gì đi nữa, lúc này chỉ cần hắn dừng lại một tích tắc, vậy kết quả tuyệt đối sẽ là bị một quyền đánh thành hai cái tiểu bánh bánh. Hiện tại đối với Trương Hằng, mỗi giây đều dài như cả một trăm năm, vừa đến vị trí trung tâm của chủ thành, cũng tức là phía trên khu vực trống rỗng, hắn lập tức hét lớn:
- Tôn trọng khế ước viễn cổ, lấy máu và mắt ta làm bằng chứng...
- Cùng ta đồng sinh, cùng ta cộng tử!
Theo đoạn chú ngữ được đọc lên, một luồng năng lượng lưu bỗng nhiên đột ngột xuất hiện trong lòng đất, bắt đầu cuốn về vị trí của hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi. Mà ngay lúc này, một bóng người cũng mãnh liệt lao lên cao, toàn bộ mặt đất đều vỡ tung, bóng người kia căn bản là không hề chần chờ giây phút nào, một chân hắn đạp mạnh lên không trung, lao về hướng hai người Trương Hằng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Khi luồng khí thế khổng lồ của Trịnh Xá xuất hiện, Trương Hằng cũng vô thức quay đầu lại, dùng thực lực hiện tại của hắn mà nói, không có năng lực nhập vi, căn bản không thể nào thấy được thân ảnh của Trịnh Xá, tốc độ của Trịnh Xá đã nhanh hơn tốc độ di chuyển của niệm động phù du pháo mấy chục lần rồi, nhưng trong nháy mắt hắn quay lại, quả thật thấy được Trịnh Xá một cách rõ ràng, có lẽ đây là nháy mắt trước khi chết trong truyền thuyết, có thể để người sắp chết nhìn thấy được toàn bộ cuộc đời của mình. Đồng dạng, với cấp độ thực lực của Trịnh Xá, không đơn thuần là có thể nhìn thấy Trương Hằng, ngay cả Lý Cương Lôi đang được Trương Hằng cõng sau lưng, hắn cũng có thể thấy rất rõ.
(Trịnh Xá, vai chính ta xếp đặt... )
(Tác giả, người sáng tạo ra ta...)
Trong giây lát ánh mắt của hai người gặp nhau, đáy lòng mỗi người đều sinh ra ý niệm riêng biệt, bất quá chỉ sau nháy mắt, Trương Hằng đã dứt khoát quay đầu lại, toàn lực bay về hướng luồng năng lượng lưu, mà Trịnh Xá cũng lập tức đánh một quyền về phía trước.
-... Dừng lại!
-... Tuyệt không!
Trương Hằng lớn tiếng gào lên, giờ phút này hắn chỉ còn cách luồng năng lượng lưu mấy mét, cho dù tốc độ của Trịnh Xá nhanh đến mức nào đi nữa cũng không kịp ngăn cản. Nhưng khi Trịnh Xá đánh ra một quyền, trong lòng Trương Hằng vẫn xuất hiện cảm giác nguy hiểm cực độ, sức mạnh của một quyền kia vô cùng lớn, tốc độ lao tới cũng nhanh đến mức kinh người, dùng thực lực của hắn căn bản là không thể tránh được.
- Tuyệt không trốn tránh!
Trương Hằng điên cuồng hét lên một tiếng, hắn mãnh liệt xoay người lại, mấy thanh niệm động phù du pháo còn lại cũng lập tức hiện ra, những thanh niệm động phù du pháo này sắp xếp theo bốn góc của hình thoi. Đồng thời từng chùm laser cũng được bắn ra từ trong vết lõm hình chữ U, chỉ là những chùm laser này không sinh ra hiệu quả xuyên thấu hoặc thiêu đốt như trước kia, mà lại giống như nước chảy di chuyển từ vết lõm hình chữ U này đến vết lõm hình chữ U khác, một tấm chắn hình thoi được tạo thành từ năng lượng lập tức hiện lên trước mặt Trương Hằng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ lúc Trịnh Xá tấn công, đến khi Trương Hằng quay người lại triệu hồi niệm động phù du pháo, sau đó tạo thành tấm chắn năng lượng, tất cả những chuyện này đều chỉ phát sinh trong nháy mắt mà thôi. Chưa đến một giây sau lực quyền của Trịnh Xá đã lao thẳng vào tấm chắn năng lượng hình thoi, mấy tiếng nổ mạnh xuất hiện, tấm chắn năng lượng chỉ ngăn cản được trong một chớp mắt, sau đó lập tức tan vỡ thành từng mảnh, mấy thanh niệm động phù du pháo cũng đồng thời tan nát.
Mượn sức mạnh sinh ra từ vụ nổ, Trương Hằng lao thẳng vào trong luồng năng lượng lưu, nháy mắt sau hắn và Lý Cương Lôi đã triệt để biến mất, mà khi hai người vừa mới biến mất, Trịnh Xá cũng lập tức nhảy vào luồng năng lượng lưu, có điều hắn lại trực tiếp xuyên thẳng qua rồi mãnh liệt đâm vào mặt đất phía dưới. Dùng tốc độ lao đến của hắn mà nói, lần va chạm này quả thực giống như thiên thạch rơi xuống, tòa chủ thành này xem như đã triệt để biến thành bãi đổ nát.
Mà bên kia, sau khi lao vào luồng năng lượng lưu, chớp mắt sau hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi đã xuất hiện trong một không gian cực lớn, bao quanh bởi vô vàn thủy tinh trong suốt tỏa sáng lấp lánh. Do lực đẩy tới quá mạnh nên hai người không cách nào dừng lại, mắt thấy sắp va vào một trụ thủy tinh trước mặt, thanh niệm động phù du pháo dưới chân Trương Hằng lập tức vụt lên, trực tiếp chĩa thẳng vào cánh tay của hắn.
Khi hai người còn cách trụ thủy tinh tầm mười mét, từ trong vết lõm hình chữ U của niệm động phù du pháo chợt bắn ra một chùm laser, sức mạnh cực lớn hoàn toàn quán chú lên cánh tay của Trương Hằng, một tiếng nổ nhẹ vang lên, xương tay hắn lập tức gãy làm hai đoạn. Có điều lực đẩy cực mạnh theo chiều ngược lại này cũng khiến cho tốc độ bay tới của hai người chậm lại, vốn có thể tan xương nát thịt khi đâm vào trụ thủy tinh, hiện tại chẳng qua là va đập bể đầu chảy máu, trạng thái như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nếu như Lý Cương Lôi là sắp chết, vậy hiện tại Trương Hằng cũng là cách cái chết không xa, liên tục sử dụng niệm động phù du pháo, toàn lực tạo ra tấm chắn năng lượng, tiếp đó lại va đập mạnh vào trụ thủy tinh, hiện tại hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng vặn vẹo mơ mơ hồ hồ, bất kể là thân thể hay ý thức đều đã đạt đến mức cực hạn. Nếu như là thời điểm bình thường, chắc chắn hắn đã ngất đi từ lâu, bất quá giờ phút này Trương Hằng lại gắt gao kiên trì bằng tất cả nghị lực, hắn cố gắng đứng lên, lấy hết sức ra lệnh:
- Phòng điều khiển, tiến vào trạng thái kết nối, khai mở hình thức vận hành.
- Mục tiêu... Địa ngục đạo!
← Ch. 68 | Ch. 70 → |