Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Hạn Tương Lai - Chương 71

Vô Hạn Tương Lai
Trọn bộ 72 chương
Chương 71: Trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


Vực sâu không đáy...

Toàn bộ đa nguyên vũ trụ vô cùng vô tận, rộng lớn vô biên, vô hạn thế giới, nhưng mà trong hằng hà sa số thế giới, lại có hai thế giới cực đoan khác thường, hai thế giới này chính là âm dương cực hạn của đa nguyên vũ trụ, giống như trong Thái cực đồ vậy, một âm một dương đối ứng với nhau. 
Mà Vực sâu không đáy chính là cực âm của đa nguyên vũ trụ, sinh mạng thể sinh ra tại đây đều là quái vật cùng hung cực ác, hơn nữa trong thời kỳ Hồng Hoang, nhân loại vì tranh thủ địa vị nhân vật chính, không ngừng giao chiến với Hồng Hoang vạn tộc. Dưới sự lãnh đạo của Thánh nhân, nhân loại lấy được thắng lợi, nhưng mà dù sao Hồng Hoang vạn tộc vẫn là giống loài mạnh mẽ dị thường, sinh mệnh lực vô cùng ngoan cường, do đó Thánh nhân chỉ có thể ném rất nhiều chủng tộc vào Vực sâu không đáy, bởi vậy cũng càng khiến cho thực lực của sinh vật trong Vực sâu không đáy thêm kinh khủng. 
Tiếp đó Hồng Hoang đại chiến diễn ra, chiến tranh giữa Thánh nhân và tập đoàn Tu chân giả, vô số thế giới bị hủy diệt, hai phe đều chém giết đến đỏ cả mắt, mãi đến khi sinh mạng thể chiến đấu được chế tạo thành công mới có chuyển biến. Sau khi Vu được tạo ra, Thánh nhân và Tu chân giả càng giao chiến dữ dội hơn, hai phe đều tổn thất vô cùng lớn, thực lực hai bên gần như chỉ còn lại một phần mười lúc đầu, do vậy chiến tranh cuối cùng cũng dừng lại. Hồng Hoang đại chiến kết thúc, Vu tộc vẫn còn khá nhiều thành viên, trải qua rèn luyện từ vô số chiến đấu, thực lực những Vu còn lại đều bất phàm, hơn nữa bằng vào công pháp đặc biệt, cắn nuốt thiên địa vạn vật, thực lực của Vu ngày càng trở nên mạnh mẽ, chỉ là tất cả Vu đều dần mất đi thần trí, rốt cuộc, hai tập đoàn lớn chỉ có thể bất đắc dĩ ném Vu tộc vào Vực sâu không đáy. 
Kể từ đó, Vực sâu không đáy phảng phất như một bãi phế liệu khổng lồ, chỉ có điều thứ bị đổ vào không phải rác rưởi, mà là các loại sinh mạng thể khiến cho Thánh nhân và Tu chân giả cũng phải kiêng kị, cho dù là tại Vực sâu không đáy, nơi các chủng tộc đều vô cùng cường đại, Vu tộc vẫn là một trong những giống loài mạnh mẽ nhất, thực lực mỗi Vu đều không thua gì Thánh nhân phổ thông hay Tiên nhân. 
Mà tại chỗ sâu nhất bên trong Địa ngục đạo, có lưu lại một khe hở kết nối với Vực sâu không đáy, tuy không biết ý định của Thánh nhân phân hệ da đen là gì, nhưng khe hở này lại kết nối với đúng lãnh địa của Vu tộc. Một khi khe hở này bị khai mở, Vu tộc sẽ chen nhau thoát ra, đến lúc đó toàn bộ Lục đạo luân hồi đều sẽ bị cắn nuốt, Trương Hằng cùng với đám Trịnh Xá cũng chưa chắc có thể chạy thoát. 
Chỉ đơn thuần xét về chiến lực, so với Thánh nhân đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm, Trịnh Xá cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng nếu như thật sự chiến đấu với Thánh nhân, đoán chừng người thua cuộc vẫn sẽ là Trịnh Xá. Dù sao đi nữa, Thánh nhân đã có thể khống chế năng lượng, hấp thu năng lượng vô cùng vô tận từ vũ trụ, bản thân bị thương tổn có thể dùng năng lượng tiến hành chữa trị. Phảng phất như Phục Chế Thể của Trịnh Xá lúc trước vậy, cho dù thân thể bị phá hủy, vẫn có thể dựa vào Lệ Viêm lập tức khôi phục, kể từ đó, chỉ cần không bị công kích khủng bố như Hồng hoang khai thiên tích địa hủy diệt bản chất là sẽ không chết. 
Mức độ bạo lực của Trịnh Xá xác thực là khủng bố, Hồng hoang khai thiên tích địa vừa đánh ra không gian lập tức tan vỡ, đất gió lửa nước đều xuất hiện, ngay cả Thánh nhân cũng không chịu nổi công kích trực diện như vậy. Nhưng chỉ cần duy trì tính cơ động, tấn công bất ngờ, không trực diện chiến đấu, không bị đánh chết trong nháy mắt, tiếp tục như vậy một lúc, sau khi năng lượng của Trịnh Xá bị tiêu hao hoàn toàn sẽ chính là thời điểm hắn tử vong. Vì thế tuy chiến lực của Trịnh Xá còn mạnh hơn so với Thánh nhân phổ thông, nhưng nếu muốn chiến đấu thực sự mà nói... rất có thể vẫn chưa phải là đối thủ. 

Tình hình hiện tại cũng tương tự như vậy, tuy thực lực của Trịnh Xá đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với khi mới tiến vào thế giới Eragon, hắn chắc chắn không e ngại Vu tộc... nhưng mà, song quyền nan địch tứ thủ, cho dù Trịnh Xá mạnh đến mức nào đi nữa thì vẫn chưa phải là Thánh nhân, chỉ cần thời gian chiến đấu kéo dài, nhất định hắn sẽ bị Vu tộc đánh bại.

* Song quyền nan địch tứ thủ: hai nắm đấm khó mà địch lại bốn tay. 
Mắt thấy khe hở kết nối với Vực sâu không đáy đã mở ra, Vu tộc sẽ tùy thời xuất hiện, Trương Hằng lập tức mặc kệ tất cả, không suy nghĩ gì nữa, chỉ lớn tiếng nói với Trịnh Xá: 

- Trịnh Xá, ngươi nhanh ngăn cản đám Vu này đi, không cần vội vã giết chết bọn chúng, chỉ là ngàn vạn đừng để chúng ra khỏi Vực sâu không đáy! Ta đến chỗ Lý Cương Lôi, chỉ cần có thể khống chế phòng điều khiển, ta sẽ lập tức tách Địa ngục đạo ra khỏi Lục đạo! Khi đó sẽ có thể quay về Ngũ đạo còn lại, Vu tộc cũng sẽ không làm gì được chúng ta!

Giờ phút này sắc mặt của Trịnh Xá cũng rất nặng nề, thực lực của những sinh vật đang chui ra từ trong khe hở kia như thế nào, hắn cảm nhận sơ qua một chút là đã sáng tỏ, kém cỏi nhất cũng là tầng thứ tư trung cấp, trong đó có mấy sinh vật còn mạnh hơn so với hắn. Tuy nói thực lực mạnh hay yếu còn phải xem xét người sử dụng và phương pháp sử dụng, Trịnh Xá và Hồng hoang khai thiên tích địa tự nhiên là không e ngại bất luận kẻ nào, nhưng nếu như đối phương xuất hiện hàng loạt không dứt... đoán chừng cho dù là hắn cũng sẽ rơi vào nguy hiểm. 

- Ngươi cần bao nhiêu thời gian? Những quái vật này thật sự là... khủng bố! Ta sợ mình không ngăn cản được bao lâu.

Trương Hằng hơi trầm tư một chút sau đó lập tức nói: 

- Phòng điều khiển Lục đạo luân hồi đã đóng cửa, muốn tiến vào cần phải cưỡng ép phá vỡ tầng phòng ngự mới được, nhưng mà Hồng hoang khai thiên tích địa của ngươi quá kinh khủng, cưỡng ép phá vỡ sẽ làm hỏng phòng điều khiển, cho nên ta sẽ dùng khí tức huyền hoàng chậm rãi xâm nhập. Năm phút... ta cần năm phút để xâm nhập vào phòng điều khiển, xin nhờ ngươi, giúp ta sáng tạo năm phút đồng hồ!

Trịnh Xá cũng không nhiều lời, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mãnh liệt lao xuống từ giữa không trung, giờ phút này hắn đang ở trong trạng thái Tiềm long biến, cũng đang sử dụng Hồng hoang khai thiên tích địa, chiến lực đã được đẩy tới mức độ mạnh nhất. Tốc độ lao xuống của Trịnh Xá vô cùng nhanh, sau nháy mắt hắn đã đạp mạnh vào bàn tay màu xanh khổng lồ đang vươn ra, chủ nhân bàn tay này cũng không yếu, khi Trịnh Xá vụt đến, trên tay nó lập tức xuất hiện một vòng bảo vệ bằng năng lượng dày đặc như thủy tinh.

Thấy đối phương đã sẵn sàng đón nhận công kích của mình, Trịnh Xá âm thầm cười lạnh, trong lòng cũng quyết định sẽ thử xem thực lực của Vu tộc trong truyền thuyết một lần, hắn toàn lực đạp mạnh vào bàn tay khổng lồ, được khống chế bằng năng lực nhập vi, một kích vô cùng uy lực chỉ khiến mặt đất trong phạm vi nghìn mét hơi lún xuống mà thôi, gần như 99% lực đạo đều truyền thẳng vào bàn tay khổng lồ. 

Gần như ngay lập tức, vòng bảo vệ bằng năng lượng bắt đầu tan vỡ, bất quá xem như vẫn có thể trì hoãn được công kích của Trịnh Xá trong một tích tắc, sau khi vòng bảo vệ hoàn toàn biến mất, lực đạo trong một cước của Trịnh Xá lập tức phát huy tác dụng, trong tiếng nổ lớn, bàn tay khổng lồ bị cắt đứt làm hai đoạn bắt đầu từ chính giữa.

- Cũng không quá đáng...

Còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên dòng chảy thời gian xung quanh Trịnh Xá trở nên bất thường, toàn thân hắn bị cố định tại chỗ, đây là năng lực của Vu tộc, ngưng đọng thời gian, tuy không thể tạm dừng một khoảng thời gian dài, nhưng thủ đoạn như vậy vẫn thuộc vào lĩnh vực của tầng thứ năm. Trong nháy mắt quả nhiên khiến Trịnh Xá không thể nhúc nhích, cùng lúc đó, bàn tay màu xanh khổng lồ còn lại lập tức chụp về phía Trịnh Xá, trong lòng bàn tay còn mang theo lôi điện chớp động. 
Có điều dù sao Trịnh Xá cũng không còn giống như khi chiến đấu với Satan, giờ phút này thực lực của hắn đã đạt đến tầng thứ tư cao cấp, chỉ còn chênh lệch một bước nhỏ với Thánh nhân, khi bàn tay màu xanh ép xuống, không gian xung quanh thân thể Trịnh Xá đột nhiên tan vỡ, đất gió lửa nước đồng thời tuôn trào, ngưng đọng thời gian cũng vô pháp trói buộc được hắn, lập tức lại có một tiếng nổ lớn xuất hiện, bàn tay màu xanh khổng lồ còn lại cũng bị phá nát. 
Tuy ngưng đọng thời gian không trói buộc nổi Trịnh Xá, nhưng nếu như bị một tát kia đập trúng... nhiều khả năng hắn cũng sẽ trọng thương, cho nên giờ phút này hắn cũng giống như phát điên, mãnh liệt chụp lấy phần còn lại của bàn tay màu xanh khổng lồ, điên cuồng kéo lên, sức lực của Trịnh Xá lớn đến mức nào? Tuy không dám nói có thể bắt tinh cầm nguyệt, nhưng nhấc một khối đại lục lên cũng hoàn toàn không thành vấn đề, lực đạo khổng lồ vừa sử dụng, chủ nhân của bàn tay màu xanh lập tức bị kéo lên từ dưới khe hở, đây là một người khổng lồ siêu cấp cao trên nghìn mét, toàn thân tràn đầy các loại văn tự ký hiệu kỳ lạ, quả nhiên là Vu tộc khủng bố thời kỳ Hồng Hoang. 
Chỉ là Trịnh Xá không sợ Vu tộc, hắn hét lớn một tiếng, sức mạnh của Hồng hoang khai thiên tích địa cuồn cuộn tuôn trào, cứ như vậy cầm cánh tay màu xanh, giơ người khổng lồ siêu cấp lên cao rồi đập xuống, chẳng những liên tục phá nát tầng năng lượng bảo vệ trên thân thể người khổng lồ, mà còn đập cho một đám Vu đang ngoi lên khỏi khe hở phải quay lại. Toàn bộ tràng diện thoạt nhìn vừa khoa trương vừa quái dị, bất quá cho dù thế nào đi nữa, trong lúc nhất thời Trịnh Xá xem như vẫn nắm giữ được thế cục, có thể thủ vững tại khe hở kết nối với Vực sâu không đáy. 

Bên kia, Trương Hằng đang dùng khí tức huyền hoàng bao trùm toàn bộ phòng điều khiển, tuy quả cầu màu đen này đã bị hư hại một số chỗ, nhưng dù sao cũng vẫn là tạo vật của Thánh nhân, hơn nữa còn là hạch tâm quan trọng nhất của Lục đạo luân hồi, có rất nhiều cấm chế. Trong lúc nhất thời Trương Hằng cũng không cách nào phá vỡ được tầng phòng ngự của phòng điều khiển, chỉ có thể dùng khí tức huyền hoàng xâm nhập vào từng tầng một, chiếu theo tốc độ này mà nói, chưa chắc năm phút đồng hồ đã đủ.

- Lý Cương Lôi! Nhanh khai mở cấm chế của phòng điều khiển, ta là Trương Hằng! Ta đến cứu ngươi theo hứa hẹn!

Trong lòng Trương Hằng vô cùng lo lắng, hắn chỉ có thể vừa vận hành khí tức huyền hoàng vừa la hét, trong nội tâm thật sự gấp đến mức không lời nào có thể diễn tả. 

Bên trong phòng điều khiển, Lý Cương Lôi xác thực là đã hấp hối, mà giống như truyền thuyết, người sắp chết sẽ nhìn thấy cả cuộc đời của mình, giờ phút này Lý Cương Lôi cũng nhìn thấy những chuyện mình đã từng trải qua...

- Lý Cương Lôi! Ngươi lại dẫn mấy đứa nhóc kia ra ngoài chơi đúng không? Đã nói nhiều lần rồi, viện trưởng không thı́ch chúng ta tùy tiện ra khỏi cô nhi viện, sao ngươi cứ không nghe lời như vậy?

Một thiếu nữ không ngừng dùng khăn tay lau mặt cho Lý Cương Lôi, toàn thân Lý Cương Lôi đều là bùn đất cùng với tro bụi, vết bẩn trên mặt càng là trộn lẫn với mồ hôi trở thành một mảng lấm lem, tuy vậy thiếu nữ này lại tuyệt đối không e ngại, chỉ vừa lau mặt mũi cho hắn, vừa thì thào vài câu. 
Lý Cương Lôi đứng tại chỗ với vẻ mặt kiêu ngạo, mặc cho thiếu nữ nói gì đi chăng nữa hắn cũng không đáp lại một lời, mãi đến khi thiếu nữ lau xong, mặt mũi đã sạch sẽ hắn mới lên tiếng: 

- Nhưng mà rồi sẽ có ngày chúng ta phải rời khỏi cô nhi viện, hiện tại suốt ngày bắt chúng ta ở đây không được đi đâu, sau này ra ngoài xã hội chúng ta biết phải làm thế nào? Đại thiếu gia một chút cũng không hiểu sao? Đáng tiếc, chúng ta lại là thiếu gia không một xu dính túi.

Nghe vậy thiếu nữ lập tức mỉm cười, nàng dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lý Cương Lôi rồi nói: 

- Tiểu quỷ, ngươi mới có mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài xã hội rồi, bây giờ cứ đọc sách vở cho thật tốt đi đã...

Lý Cương Lôi nhếch miệng nói: 

- Gì chứ những sách vở kia thì quá đơn giản, ta chỉ cần đọc qua là hiểu, trong vài ngày là có thể học xong vi phân và tích phân, tỷ tỷ nghĩ ta là ai cơ chứ, ta chính là thiên tài!

- Ừ, ngươi chính là thiên tài, chỉ là thân thể không được tốt, ngày bình thường ngoại trừ đọc sách và chơi đùa, phải chú ý rèn luyện cả thân thể nữa, đã nhớ chưa...

Thiếu nữ lại mỉm cười không ngừng, đồng thời dắt Lý Cương Lôi đi về hướng phòng tắm... 
Cảnh vật chậm rãi trở nên mơ hồ, tiếp đó lại lần nữa chuyển đổi... 

Lý Cương Lôi kéo mấy đứa bé nhỏ tuổi hơn một chút so với mình đi đến vị trí phía sau núi, tại đó có một loại quả dại, đây là đồ ăn vặt duy nhất của đám trẻ trong cô nhi viện, Lý Cương Lôi tự nhiên là sẽ không bỏ qua.

Chỉ là thân thể của hắn càng ngày càng không tốt, mới đi đến chân núi đã không ngừng ho khan, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ bừng, mấy đứa bé bên cạnh đều nhu thuận vỗ lưng cho hắn, đợi đến lúc đã đỡ hơn hắn mới đẩy tay của mấy đứa bé bên cạnh ra, sau đó bĩu môi nói: 

- Không cần vỗ lưng cho ta, chỉ là bị sặc nước miếng thôi... Không phải các ngươi nói muốn ăn quả dại sao? Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tìm vài loại quả có thể ăn, đúng rồi, ngoại trừ quả dại, ta sẽ cho các ngươi ăn một loại mỹ vị a. Có điều nói trước nhé, lúc về không được nói cho viện trưởng, tất cả người lớn đều không thể nói, nếu không sau này ta sẽ không bao giờ dẫn các ngươi ra ngoài nữa!

Trẻ em, đặc biệt là trẻ em trong cô nhi viện tự nhiên là tham ăn rồi, sau khi nghe vậy đứa nào cũng vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Cương Lôi, lên đến trên núi, ngoại trừ hái quả dại, Lý Cương Lôi càng là dẫn đám nhỏ đi hái thật nhiều nấm, sau khi đã loại bỏ những cây nấm có độc, tất cả liền thu gom lá khô, nhóm lên một đống lửa, cứ như vậy nướng nấm ăn... Trong trí nhớ của Lý Cương Lôi, chỉ một món ăn vô cùng đơn giản, không có gia vị hay hương liệu gì, cũng không có thịt cá ăn kèm, lại chính là mỹ vị cả đời khó quên... 
Cảnh vật lại thay đổi... 

Khi Lý Cương Lôi lớn hơn một chút, muội muội của Trần Hạo Thao năn nỉ hắn đi hái cho mình chút quả dại, lúc đó bệnh của Lý Cương Lôi cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng mà so ra, tiểu cô nương này đã chỉ có thể nằm trên giường rồi...

Gien Sở Hiên trong cơ thể nàng phản phệ, làm cho bệnh tình của nàng còn nghiêm trọng hơn so với Lý Cương Lôi, chỉ là khi đó không phải mùa quả dại, đám nhỏ của cô nhi viện lại không có xu nào trong tay, không thể đi mua hoa quả. Lý Cương Lôi nhìn ánh mắt năn nỉ của tiểu cô nương, hắn chỉ bĩu môi cự tuyệt, tiểu cô nương lập tức khóc thút thít, Trần Hạo Thao đấm hắn một phát, mà hắn thì chỉ yên lặng rời đi... 
Mấy ngày sau, Lý Cương Lôi về đến cô nhi viện với mặt mũi sưng phù, trong tay cầm một cái bình sứ, chậm rãi đi tới trước giường của tiểu cô nương, hắn vừa nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói với vẻ tức giận: 

- Đáng ghét, đám ong mật kia rõ ràng dám đốt ta, ta cũng không phải là không có cách trị bọn nó, hun khói là được rồi... Thuận tiện tìm thấy chút mật ong, thích thì ăn đi, ta không thích đồ ngọt...

Trong mắt tiểu cô nương dần dần tràn đầy nước mắt, nàng vuốt vuốt bàn tay sưng phù của Lý Cương Lôi, sau đó dùng ngón tay chấm một chút mật ong bỏ vào miệng, vừa khóc vừa nói: 

- Cảm ơn ca ca... ngọt lắm... ừm, rất ngọt...

Cảnh vật chuyển đến ngày đó, cô nhi viện xảy ra hoả hoạn... 
Lý Cương Lôi tự nhiên là đang ở cùng một chỗ với thiếu nữ vẫn chăm sóc hắn, bởi vì tính cách trời sinh, hắn không quen ở chung với người khác, do vậy chỉ có thiếu nữ này là một mực chăm lo cho hắn. Khi hỏa hoạn xảy ra, lối dẫn đến cửa lớn đã bị lửa bao trùm, thiếu nữ kéo Lý Cương Lôi chạy vào trong nhà, đồng thời liên tục lấy nước từ những bình hoa dọc đường tạt vào người mình và Lý Cương Lôi, thẳng đến khi một tấm ván gỗ từ trên nóc nhà rơi xuống, lúc này nàng mới mãnh liệt lao tới đè lên Lý Cương Lôi, dùng chính thân thể của mình làm vật che chắn... 

- Tỷ tỷ, hức, tỷ tỷ, đừng chết mà, ta hứa sau này sẽ nghe lời, ta sẽ không kiêu ngạo nữa... Tỷ tỷ, xin đừng bỏ ta lại!

Lý Cương Lôi bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng có trời mới biết tại sao thiếu nữ này lại có khí lực lớn như vậy, cứ thế đè lên Lý Cương Lôi, khiến hắn căn bản không thể nhúc nhích. 

- Lý Cương Lôi, ngươi còn muốn ra ngoài xã hội mà, cho nên nhất định phải sống, chờ đến sau khi ngươi ra ngoài, lúc đó sẽ có thể tự do tự tại...

Thiếu nữ mỉm cười yên nhiên, một khắc này phảng phất như vĩnh hằng, in vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lý Cương Lôi, vĩnh viễn không thể nào quên... 

- Sống sót nhé...

- Nhất định phải sống sót nhé...

Lý Cương Lôi chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đã tràn ngập nước mắt, hai tay vốn đã mất đi tri giác cũng cố gắng giơ về hướng không trung... 

- Tỷ tỷ, mọi người...

- Xin lỗi, hiện tại ta chưa thể đến với mọi người, trước khi giúp mọi người báo thù, ta vẫn chưa thể đến...

- Cho nên... ta phải tiếp tục sống!

Bên ngoài phòng điều khiển, Trương Hằng đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, tầng phòng ngự của phòng điều khiển còn kiên cố hơn so với trong tưởng tượng của hắn, không nói gì đến bốn năm phút đồng hồ rồi, thời gian có tăng gấp đôi đi chăng nữa cũng không nhất định có thể khai mở được.

- Thật vất vả mới tìm được đồng đội, thật vất vả mới lại tin tưởng, tại sao lại cứ mất đi như vậy?!

Trương Hằng ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm càng lúc càng khàn đục, mà theo tâm trạng hắn trở nên kích động, khí tức huyền hoàng cũng dần trở nên hỗn loạn, bắt đầu thoát khỏi sự khống chế. Tuy vậy may mà khí tức huyền hoàng vốn tường hòa bình thản, sẽ không phát nổ như các loại năng lượng khác, nếu không Trương Hằng khẳng định là chết chắc. 
Mà trong lúc Trương Hằng đang vô cùng ảo não, tầng phòng ngự lại bỗng nhiên bắt đầu chậm rãi biến mất, Trương Hằng lập tức sững sờ, sau đó liền trở nên vui mừng tột độ, hắn vội vàng khống chế khí tức huyền hoàng xâm nhập thật sâu, chỉ sau vài giây cửa phòng điều khiển đã mở ra. Cửa vừa mở, Trương Hằng lập tức lao vào, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn chính là Lý Cương Lôi đang lơ lửng giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, giống như ngay cả hô hấp cũng chuẩn bị dừng lại. 
Trương Hằng vội vàng bay đến bên cạnh, khống chế khí tức huyền hoàng lập tức bao trùm Lý Cương Lôi, thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Lý Cương Lôi dần trở nên có sinh khí, mí mắt cũng có chút cử động. 

- Lý Cương Lôi! Ngươi còn sống, ha ha ha, ngươi quả nhiên còn sống!

Trong lòng Trương Hằng vô cùng vui mừng, nhưng hắn cũng không dám tùy ý đụng vào Lý Cương Lôi, chỉ có thể đứng cạnh đoàn khí tức huyền hoàng, nhìn vào trong hét lớn. 

- Ồn ào quá...

Một lát sau, Lý Cương Lôi mới mở mắt ra, hắn lên tiếng hỏi: 

- Ta còn chưa chết?

Trương Hằng lập tức ngẩng cao đầu nói với vẻ tự hào: 

- Ha ha, đúng thế, ta dùng Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp cứu được ngươi, lúc trước cũng đã nói rồi, khí tức huyền hoàng có thể ổn định bệnh tình giúp ngươi, giống như trong truyền thuyết...

Lý Cương Lôi nhìn Trương Hằng rồi bĩu môi:

- Nói nhiều như vậy làm gì, mặc kệ nó là vật phẩm gì trong truyền thuyết, rốt cuộc ngươi cũng chỉ có thể sử dụng được một phần mười uy lực. Dùng thân phận tác giả xếp đặt ra vật phẩm bug, kết quả cũng chỉ đến thế...

Vẻ mặt Trương Hằng lập tức trở nên khó coi, hắn thì thào:

- Nói cái gì vật phẩm bug chứ, ngươi cho rằng xếp đặt ra một vật phẩm rất đơn giản sao? Mấu chốt chính là phải hợp tình hợp lý mới được! Ta dĩ nhiên là muốn thiết kế ra một vật phẩm siêu cấp, vẫy tay một cái hủy diệt thế giới, đạp chân san bằng vũ trụ, sau khi lấy được thì nuốt vật phẩm này vào bụng, lập tức trở thành Thánh nhân cấp độ mạnh nhất...

- Sao có thể đơn giản như vậy? Quy tắc của Vô hạn thế giới chính là muốn lấy được bao nhiêu thì cũng phải mất đi bấy nhiêu, các loại vật phẩm cũng không nằm ngoài quy tắc này. Nếu như muốn có lực công kích mạnh, như vậy nhất định cần tiêu hao năng lượng cực khủng bố, mặc dù Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp được gọi là vật phẩm nội vũ trụ, kỳ thực cũng không quá đáng là do có lộ tuyến nhân quả thôi, sao có khả năng giống như Thánh nhân nội vũ trụ được? Cái bảo tháp này đã là vật phẩm tốt nhất ta có thể thiết kế rồi, ngày đó vì thiết kế thứ này, ta không ngủ được liên tục mấy ngày mấy đêm, đây đã là cố gắng hết mức có thể...

Lý Cương Lôi cũng không để ý tới vẻ oán giận của Trương Hằng, hắn chỉ trầm tư giây lát rồi bỗng nhiên mở miệng nói:

-... Clone Sở Hiên... hắn chạy trốn rồi đúng không?

Trương Hằng vốn đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt, nhưng sau khi nghe câu hỏi của Lý Cương Lôi, hắn lập tức trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: 

- Ừm, hắn xác thực là chạy trốn, trong lúc này phát sinh một số chuyện... Haiz, nói thẳng đi, Phản diện xuất hiện cứu Clone Sở Hiên, mà Phản diện thì lại chính là...

Lý Cương Lôi bỗng nhiên phất phất tay cắt đứt lời hắn: 

- Bây giờ không phải là thời điểm nói những chuyện này, chờ chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh đã rồi tính sau... Ta có một vấn đề muốn hỏi, khí tức huyền hoàng này có thể tồn tại bao lâu? Ta có thể sống đến khi nào?

Trương Hằng gật gật đầu: 

- Khí tức huyền hoàng này gần như vô cùng vô tận, chỉ cần ngươi không ở xa ta quá một nghìn kilomet, như vậy ta vẫn có thể khống chế bảo tháp, khóa ngươi bên trong khí tức huyền hoàng, vì thế không cần phải lo lắng, hơn nữa chỉ cần còn ở trong khí tức huyền hoàng, tính mạng của ngươi sẽ không có gì đáng ngại. Đợi đến lúc vượt qua Deep Rising, ta sẽ lập tức hoán đổi vật phẩm để ngươi gia nhập vào Bắc Dương châu đội, khi đó chỉ cần Chủ thần chữa trị toàn thân một lần, bệnh tình của ngươi sẽ được chữa khỏi hoàn toàn.

Lý Cương Lôi thở dài, hắn nhắm mắt lại một lát, sau đó mới nói với Trương Hằng: 

- Như thế là tốt rồi, vẫn chưa báo thù được, ta có chết cũng không yên... Vậy còn khe hở kết nối với Vực sâu không đáy thì thế nào rồi?

Trương Hằng lập tức cười khổ: 

- Khe hở kết nối với Vực sâu không đáy đã không cách nào đóng lại, mặc dù Vu tộc không có lý trí, nhưng bản năng vẫn khiến chúng tập trung về nơi có năng lượng và tài nguyên khổng lồ nhất. Cho dù chúng ta cường hành yếu thế đóng khe hở này lại, Vu tộc cũng sẽ dùng toàn lực ngăn cản, chúng nó nhất định sẽ khiến khe hở kết nối với Vực sâu không đáy trở nên càng lúc càng lớn, cuối cùng hoàn toàn mở ra, sau đó tiến vào thế giới này. Chỉ có thể vứt bỏ Địa ngục đạo, cắt đứt kết nối của Địa ngục đạo với Lục Đạo luân hồi, khi đó Ngũ đạo còn lại sẽ an toàn.

Lý Cương Lôi nhắm mắt cẩn thận cảm giác phòng điều khiển một lát rồi mới lên tiếng: 

- Năng lượng còn lại của phòng điều khiển đã không còn đủ để chia cắt thế giới, nhất định phải có ngoại lực hỗ trợ thì mới được.

Trương Hằng lập tức nói: 

- Ta sẽ thử dùng khí tức huyền hoàng của bảo tháp, có thể giam cầm không gian, giam cầm thế giới, như vậy chia cắt thế giới chắc là không có vấn đề gì... Nhất định phải thử, mộng tưởng vẫn còn chưa hoàn thành, do vậy cho dù như thế nào cũng phải sống sót!

Lý Cương Lôi cũng không nhiều lời, giờ phút này ý thức của hắn vẫn đang kết nối với phòng điều khiển, sau khi hắn thao tác giây lát, toàn bộ Địa ngục đạo đều lập tức rung chuyển kịch liệt. Đây là một loại cảm giác rất quỷ dị, động đất bình thường thì chỉ có mặt đất chấn động mà thôi, nhưng hiện tại ngay cả bầu trời, không khí, mặt đất, thậm chí cả những sinh vật trong thế giới này cũng đều rơi vào chấn động. Cũng may những người đang ở trong thế giới này đều không bình thường, bất kể là Trương Hằng và Lý Cương Lôi được khí tức huyền hoàng bảo vệ, hay là Vu tộc và Trịnh Xá, không ai bị chấn động ảnh hưởng. Nhưng nếu như có một người bình thường ở trong thế giới này mà nói... chấn động kịch liệt như vậy, nhất định sẽ tan xương nát thịt mà chết trong nháy mắt. 
Theo Địa ngục đạo bắt đầu rung chuyển, Vu tộc cũng giống như đã nhận ra điều gì đó, nguyên một đám căn bản không để ý đến ngăn cản của Trịnh Xá, điên cuồng lao ra từ trong khe hở, vô số các loại năng lượng thi nhau oanh kích về hướng Trịnh Xá, mà Trịnh Xá thì chỉ dùng thân thể của người khổng lồ siêu cấp trên tay để ngăn cản. Người khổng lồ màu xanh siêu cấp này quả không hổ là một thành viên của Vu tộc, mức độ cứng rắn của thân thể nó khiến cho Trịnh Xá cũng phải tán thưởng không thôi, bị hắn huy động lâu như vậy, nó rõ ràng vẫn còn sức kháng cự, công kích do những Vu khác đánh trúng thân thể cũng chỉ khiến nó đau không thương, sau chốc lát, ngay cả bàn tay bị Trịnh Xá đánh nát lúc trước cũng đã phục hồi lại như cũ. 

Có lẽ dùng thực lực của Trịnh Xá mà nói, muốn giết chết người khổng lồ siêu cấp này cũng không khó khăn, chỉ cần tập trung sức mạnh tiến hành đả kích toàn diện là được. Chẳng qua là địch nhân không phải chỉ có mỗi người khổng lồ màu xanh này, phía dưới vẫn còn không biết bao nhiêu Vu đang liều mạng xông lên, số lượng quái vật chen chúc trong khe hở đã lên đến mấy chục con rồi. Cho dù là Trịnh Xá đi nữa, số lượng như vậy cũng là một mối uy hiếp cực lớn, hắn có thể dùng Hồng hoang khai thiên tích địa tiêu diệt mười mấy hai chục con, nhưng số còn lại tuyệt đối có thể làm thịt hắn.

Vu tộc, sinh mạng thể chiến đấu thời kỳ Hồng Hoang đại chiến, là sinh vật khủng bố tiếp cận nhất với Thánh nhân, ngoại trừ khuyết điểm duy nhất là không có thần trí, sức chiến đấu đã tương đương với Thánh nhân. Khống chế năng lượng, ngưng đọng thời gian, gia tốc thời gian, chữa trị thân thể, cộng thêm cả kỹ xảo chiến đấu vốn có, nếu có quái vật như vậy xuất hiện tại thế giới thực tế, chỉ cần một con thôi cũng đủ để cắn nuốt toàn bộ Trái đất rồi... Đây chính là Vu, sinh mạng thể sinh ra với mục đích duy nhất là chiến đấu, cũng chỉ có loại biến thái như Trịnh Xá mới ngăn cản được, nếu như đổi một người khác đến mà nói... cho dù là cường giả tầng thứ tư có ánh sáng tâm linh vô hạn như La Cam Đạo đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ bị đánh thành tiểu bánh bánh. 

- Trương Hằng! Ngươi còn cần bao lâu nữa? Ta sắp không chịu được rồi!

Trịnh Xá đang cầm người khổng lồ siêu cấp trong tay, điên cuồng vung qua vung lại, bỗng nhiên thân thể của hắn trở nên bất động, ngưng đọng thời gian lại một lần nữa khiến hắn không thể nhúc nhích, tuy chỉ sau nháy mắt Trịnh Xá đã thoát ra được, nhưng chính trong nháy mắt này, mấy luồng năng lượng đã đánh trúng thân thể hắn. Một quái vật có thân hình nhỏ nhắn, nhưng sau lưng lại mọc lên vô số xương cốt, một quái vật có thân hình và dung mạo hoàn toàn tương tự như người bình thường, nhưng dưới chân lại là hai con rắn lớn, một quái vật cao tầm mười mét, toàn thân là hỏa diễm trắng sáng rực rỡ, ba con quái vật này thừa dịp Trịnh Xá bị bất động lập tức tấn công, đánh cả Trịnh Xá cùng với một mảng thân thể lớn của người khổng lồ màu xanh văng ra xa. 
Phản ứng của Trịnh Xá coi như là kịp thời, trước khi mấy luồng năng lượng chạm vào, hắn đã trải đều chân nguyên lực và ma lực lên toàn thân thể cách da vài milimet, nhờ thế mới có thể ngăn cản được mấy luồng năng lượng này, nhưng mà cho dù như vậy, năng lượng khổng lồ vẫn đánh hắn bay ra ngoài, đồng thời cũng tạo ra thương tổn nghiêm trọng đối với thân thể hắn. Ngẫm lại một chút là có thể thấy, người khổng lồ siêu cấp kia chỉ bị dư âm của mấy luồng năng lượng này ảnh hưởng, thân thể đã lập tức biến thành hai mảnh, mà Trịnh Xá chính là đối tượng hứng chịu toàn bộ, nếu như hắn không bị chút thương tổn nào, vậy thực lực của hắn chắc chắn không phải tầng thứ tư cao cấp nữa, mà tuyệt đối là cấp độ cao nhất của Thánh nhân... 

Ngay lúc Trịnh Xá phun ra một ngụm máu rút lui, hắn rốt cuộc không nhịn được hét lớn lên, trong lúc bất tri bất giác, hắn rõ ràng sử dụng giọng điệu vẫn nói với Trương Hằng của Trung châu đội lúc trước.

Giờ phút này hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi cũng đang vô cùng khổ sở, tuy vậy nỗi khổ của hai người lại không giống nhau, Lý Cương Lôi phải toàn lực vận hành phòng điều khiển, mà năng lượng của cái phòng điều khiển này chỉ còn chưa đến 2%, muốn hoàn thành nhiệm vụ chia cắt thế giới căn bản là không có khả năng. Vì vậy Lý Cương Lôi chỉ có thể sử dụng năng lượng để cắt đứt một số điểm kết nối quan trọng nhất, đồng thời phải tính toán xem cắt đứt điểm này cần tiêu hao bao nhiêu năng lượng, bao nhiêu thời gian, tuy phòng điều khiển có vi xử lý siêu cấp, nhưng muốn vừa tiết kiệm năng lượng vừa chọn đúng điểm kết nối hợp lý nhất, đồng thời cũng là phương án nhanh nhất, quá trình tính toán như vậy quả thực là không dễ dàng. 

Đồng dạng, Trương Hằng cũng đang khổ sở không thôi, chỉ khác ở chỗ hắn không phải tính toán vô số khả năng trong thời gian ngắn, mà là phải tiêu hao một lượng tinh lực lớn để điều khiển Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp. Bởi vì cái bảo tháp này vẫn chưa được luyện hóa, Trương Hằng không thể điều khiển một cách tự nhiên như cử động cơ thể, cần phải dùng ý thức cẩn thận khống chế từng luồng khí tức huyền hoàng mới được. Mà hắn cần điều khiển vài luồng khí tức như vậy một lúc, một luồng là để bảo trụ tính mạng cho Lý Cương Lôi, một luồng để bảo vệ phòng điều khiển, mấy luồng còn lại thì để cắt đứt kết nối. Đồng thời phân tán chú ý lực đến mấy phương hướng, chỉ sau hơn mười giây, Trương Hằng đã cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, hắn vẫn chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, chia tách tinh thần ra như vậy là chuyện vô cùng khó khăn.

Khi thanh âm của Trịnh Xá truyền đến, Lý Cương Lôi lập tức sử dụng tính năng quét hình của phòng điều khiển, từ lúc thân thể Trịnh Xá bỗng nhiên bất động, đến khi hắn bị mấy luồng năng lượng đánh bay sau đó hét lớn, một loạt quá trình này hai người Trương Hằng và Lý Cương Lôi đều nhìn thấy rõ ràng. Thừa dịp Trịnh Xá bị văng ra xa, mấy chục con quái vật hình thái khác nhau đồng loạt bay lên từ dưới khe hở, hơn mười con lao nhanh về hướng phòng điều khiển, mấy chục con khác thì lao về phía Trịnh Xá. Trong mắt của mấy con quái vật này, phản ứng năng lượng tại vị trí của Trịnh Xá vô cùng khổng lồ, đối với Vu tộc mà nói, đây chính là mỹ vị không gì sánh bằng, vì thế bọn chúng tự nhiên là muốn cắn nuốt Trịnh Xá trước tiên. 

- Nguy rồi!

Trương Hằng vội vàng dừng quá trình cắt đứt kết nối lại, vô số khí tức huyền hoàng lập tức rủ xuống từ trên đỉnh bảo tháp, đám quái vật đang lao đến thậm chí ngay cả trốn tránh một chút cũng không thể, trực tiếp bị khí tức huyền hoàng cố định trên mặt đất không thể động đậy. Có điều dù sao Trương Hằng vẫn chưa thể sử dụng hoàn toàn năng lực của bảo tháp, theo thời gian dần trôi, một số con đã bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị tiến hành công kích với phòng điều khiển, mà bên kia, Trịnh Xá lại nhấc người khổng lồ màu xanh lên, quật qua quật lại vài vòng, đánh mấy chục con quái vật khác văng ra. 

- Trương Hằng! Vẫn chưa xong sao? Nhanh lên một chút, nếu không... chúng ta nhất định sẽ chết!

Trương Hằng đang ở trong phòng điều khiển cũng không phản bác được, sao hắn có thể không biết tiếp tục kéo dài thêm nữa là chết chắc? Nhưng mà sức người thì có hạn, do đó hắn cũng chỉ có thể hét lớn: 

- Mẹ kiếp, Trịnh Xá, ngươi kiên trì thêm 30 giây cho ta! Chỉ cần 30 giây! Đừng có làm ta phân tâm, nếu không thì không chỉ chúng ta xong đời, những người đang ở Atula đạo cũng sẽ chết chắc!

Sau khi nói xong, hắn cũng mặc kể phản ứng của Trịnh Xá như thế nào, lại toàn lực vận dụng khí tức huyền hoàng cắt đứt kết nối của Địa ngục đạo. Vốn đã bị đánh đến mức nổi giận, nghe Trương Hằng nói như vậy, sự tức giận của Trịnh Xá cũng càng bạo phát, hắn không hề nghĩ ngợi rút Hổ Hồn đao ra chém thân thể người khổng lồ siêu cấp thành hai đoạn, sau đó hét lên: 

- Đến đây, không đại khai sát giới là không được, cho các ngươi xem, thế nào là sức mạnh của thế giới luân hồi!

Khi tiếng nói vừa dứt, hắn đã lao đến phía trước một con quái vật gần nhất, dưới một đao không gian lập tức bị nghiền nát, đất gió lửa nước đều xuất hiện, mà con quái vật kia ngay cả chống cự một chút cũng không thể, trực tiếp bị một đao chém thành hư vô. Sau khi giết chết con quái vật này, Trịnh Xá vẫn không hề ngừng lại, một giây sau đã tiếp tục xông tới trước mặt một con quái vật cực lớn khác, lại một đao chém ra, con quái vật này cũng lập tức tan biến. 
Hai con quái vật bị chém chết trong thời gian ngắn, những con còn lại đều lập tức gào thét, tuy Vu tộc không có thần trí, nhưng chúng lại có bản năng chiến đấu, có thể cảm nhận được thực lực của Trịnh Xá. Vì vậy khi thấy có nguy hiểm đến tính mạng, tất cả quái vật đều lập tức mặc kệ phòng điều khiển, đồng thời sử dụng công kích mạnh nhất của bản thân đánh về hướng Trịnh Xá, từng luồng năng lượng khổng lồ điên cuồng bay đến, chấn động, hỏa diễm, băng sương, lôi điện... gần như tất cả các loại thuộc tính đều xuất hiện. Sức chiến đấu kết hợp của mấy chục con quái vật này thật sự là khủng bố, cho dù là Trịnh Xá cũng không dám cứng rắn ngăn cản, chỉ có thể sử dụng tốc độ của Hồng hoang khai thiên tích địa tránh né bốn phía. Mà ở sau lưng hắn, đất trời đều tan nát, những nơi năng lượng đi qua đều biến thành không gian vặn vẹo, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, vô số đám mây hình nấm đã xuất hiện, thế giới này đã triệt để tan vỡ rồi, hơn nữa theo ảnh hưởng của năng lượng cùng các vụ nổ khổng lồ, những nơi còn lại của Địa ngục đạo cũng dần sụp đổ. 

Chiến đấu của cấp bậc tiếp cận với Thánh nhân chính là như vậy, cường độ chiến đấu, phạm vi ảnh hưởng đều vô cùng kịch liệt, chiến trường tan nát, thế giới cũng tan vỡ. Khó trách lúc trước chiến đấu của hai tập đoàn Thánh nhân và Tu chân giả lại phá nát vô số hành tinh, hủy diệt vô số thế giới, đây là mức độ của Hồng Hoang đại chiến, mặc dù dùng thực lực của Trịnh Xá, cũng không đủ để thay đổi chiến cuộc, trước mắt hắn gần kề chỉ là kéo dài thời gian mà thôi...

Ở một vị trí khác, Trương Hằng và Lý Cương Lôi cũng đang liều mạng hết cỡ, hai người không ngừng cắt đứt các điểm kết nối của Địa ngục đạo, hoặc là dùng phòng điều khiển, hoặc là dùng khí tức huyền hoàng cưỡng ép cắt đứt. Cứ liên tục như vậy, mấy chục giây sau, rốt cuộc Địa ngục đạo cũng bị tách ra khỏi Lục đạo, mà theo điểm kết nối cuối cùng bị cắt đứt, trên đỉnh của bầu trời, thông đạo kết nối với Ngạ quỷ đạo do Trịnh Xá và Trương Hằng liên hợp tạo ra cũng dần trở nên nhỏ bé. Chiếu theo khuynh hướng này, trong vòng tối đa 10 giây, thông đạo liên kết này sẽ triệt để biến mất, lúc đó Địa ngục đạo sẽ trở thành một thế giới trôi dạt, rất có thể sẽ rơi xuống, trở thành một bộ phận của Vực sâu không đáy.

- Trịnh Xá!

Trương Hằng hét lớn một tiếng, bởi vì thời gian khẩn cấp, hắn không thể giải thích được gì, chỉ hét lớn một câu sau đó lập tức dùng khí tức huyền hoàng bao trùm phòng điều khiển, đẩy phòng điều khiển bay về phía thông đạo trên bầu trời với tốc độ nhanh nhất có thể. 

Giờ phút này Trịnh Xá ở phía dưới đang bị vô số năng lượng đủ loại thuộc tính bao vây, nếu không phải là hắn có thể phá vỡ không gian, chỉ sợ đến lúc này đã không toàn mạng. Chiến đấu với Vu tộc thực sự quá kịch liệt, giờ phút này năng lượng trong cơ thể Trịnh Xá đã tiêu hao 80%, nếu còn tiếp tục kéo dài nữa, sau tối đa mười giây năng lượng của hắn sẽ cạn kiệt. Một khi hắn không thể duy trì Hồng hoang khai thiên tích địa, như vậy Vu tộc sẽ lập tức xé hắn thành mảnh nhỏ, hiện tại chính là thời khắc sinh tử của Trịnh Xá rồi...

Có điều Trương Hằng đang chạy trốn cũng không có ý định vứt bỏ hắn, khi Trịnh Xá đang định liều mạng phá vỡ vòng vây, vô số khí tức huyền hoàng bỗng nhiên rủ xuống từ trên đỉnh phòng điều khiển, cứ như vậy cản trở công kích của Vu tộc. Tuy chỉ vài ba giây sau khí tức huyền hoàng đã bị đánh nát, nhưng cũng đủ cho Trịnh Xá trốn thoát, hắn lập tức điên cuồng bay về phía phòng điều khiển. Tốc độ của Trịnh Xá còn nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của phòng điều khiển, mắt thấy thông đạo đã càng lúc càng nhỏ, hắn lập tức nói:

- Trương Hằng! Ngươi chịu trách nhiệm ngăn cản Vu tộc, ta chịu trách nhiệm đẩy phòng điều khiển vào Ngạ quỷ đạo!

Nói xong, hắn cũng mặc kệ câu trả lời của Trương Hằng là cái gì, chỉ điên cuồng vận hành ma lực cùng chân nguyên lực, sau đó trực tiếp dùng tay đẩy phòng điều khiển bay về phía trước, tốc độ của quả cầu màu đen này lập tức được gia tăng gấp cả chục lần, càng lúc càng đến gần thông đạo trên bầu trời... 
Thế nhưng chính vào lúc mọi người vô cùng tiếp cận với thông đạo, động tác của Trịnh Xá bỗng nhiên dừng lại, quả cầu màu đen đang toàn lực lao về phía trước cũng đứng yên tại chỗ. Mà ở cách đó không xa, mấy chục con quái vật đang lao tới với tốc độ cực nhanh, bọn chúng đã sử dụng một trong những năng lực của tầng thứ năm, gia tốc thời gian, đẩy mạnh tốc độ của bản thân, tốc độ như vậy đã gần như không chênh lệch gì so với trạng thái Hồng hoang của Trịnh Xá! 

- Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp!

- Hồng hoang khai thiên tích địa!

Ở thời khắc cuối cùng này, vô số khí tức huyền hoàng lại một lần nữa tuôn trào, mấy chục con quái vật lập tức bị giam cầm, tuy chỉ có thể ngăn trở trong giây lát, nhưng chính giây lát này là cơ hội để Trịnh Xá phá vỡ cấm chế ngưng đọng thời gian, đất gió lửa nước đồng thời xuất hiện, Trịnh Xá dùng toàn lực ném quả cầu màu đen về phía thông đạo, khí tức huyền hoàng cũng liều mạng cưỡng ép ngăn thông đạo không tiếp tục thu nhỏ, trong một sát na như vậy, rốt cuộc quả cầu màu đen cũng mang theo ba người đột phá ra khỏi Địa ngục đạo, nháy mắt sau, thông đạo kết nối đã biến mất, mơ hồ trong đó vẫn còn tiếng gào thét của Vu tộc...

- Sống sót rồi.

Lý Cương Lôi lơ lửng giữa các trụ thủy tinh, hắn nhắm mắt lại, nói với vẻ vô lực. 

- Sống sót...

Trương Hằng không còn chút sức lực nào, đổ ầm xuống đất giống như động vật không xương sống, hắn chỉ thốt ra được hai chữ như vậy. 

- Ách, sống sót.

Sau khi tiến vào phòng điều khiển Trịnh Xá giống như đã mệt mỏi tới mức sắp chết đến nơi, hắn cũng nằm lăn ra đất không hề giữ hình tượng, ngửa đầu lên trời thì thào. 
Sống sót rồi... Thật sự sống sót rồi. 

Sau khi trải qua thời khắc sinh tử, ba người thậm chí sức lực để nói chuyện cũng không có, chỉ nằm lăn trên mặt đất thở dốc kịch liệt, không biết bao nhiêu lâu sau, đến khi có vài tiếng gầm rú truyền đến từ bên ngoài phòng điều khiển, Trịnh Xá mới uể oải đứng dậy, đi đến lối vào phòng điều khiển sau đó quát lớn:

- Biến ngay cho ta!

Bên ngoài phòng điều khiển là một số loại quái vật của Ngạ quỷ đạo, tuy hình thể xác thực rất khủng bố, nhưng đối với Vu tộc hoặc là Trịnh Xá mà nói, những sinh vật này thật sự không đáng để vào mắt, sau khi Trịnh Xá hét một tiếng, tất cả đều vội vàng chạy trốn, thậm chí một vài sinh vật có thực lực mạnh hơn càng là bị đè sấp xuống đất, cử động một chút cũng không thể. 

Trịnh Xá thở ra một hơi, hắn bước đến trước mặt Trương Hằng, sau đó nói:

- Chúng ta lập tức trở về thế giới thực tế đi, thế giới phim kinh dị trọng điệp vẫn đang tiếp diễn, chúng ta đã ở trong Lục đạo luân hồi khoảng hai tháng rồi, có trời mới biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì...

Do lúc trước khống chế Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp tiêu hao quá nhiều tinh lực, hiện tại Trương Hằng ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có, khi nghe Trịnh Xá nói như thế, hắn chỉ có thể cười khổ:

- Yên tâm đi, khi chúng ta tiến vào Lục đạo luân hồi, thời gian bên ngoài đã tạm thời đình chỉ, tương tự như lúc ở trong Chủ thần không gian, một thành viên hoán đổi thời gian tiến vào thế giới phim kinh dị để nghỉ ngơi hoặc là rèn luyện, tuy cá nhân người đó đã trải qua thời gian rất dài, nhưng đối với những người ở lại thì chỉ là một nháy mắt mà thôi.

Nghe vậy Trịnh Xá lập tức thở phào nhẹ nhõm, có điều hắn vẫn tiếp tục nói: 

- Tuy là như thế, nhưng mà chúng ta cũng không thể ở trong thế giới này mãi được, chừng nào còn chưa giải quyết xong thế giới phim kinh dị, ta thực sự là không thể ngủ yên!

Trương Hằng trầm mặc mất một lúc, sau đó mới lên tiếng: 

- Vậy còn ta thì thế nào? Ngươi chuẩn bị xử lý ta ra sao? Ha ha, sẽ không phải là giam ta tại Bắc Kinh chứ? Cho dù ta có Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp, nhưng mà nếu ngươi thực sự định làm như vậy... ta căn bản là không có sức phản kháng.

Không trả lời câu hỏi của Trương Hằng, Trịnh Xá chỉ ngồi xuống rồi lấy ra một đống đồ ăn từ trong nạp giới, sau đó lại tiếp tục lấy ra một bình rượu, hắn vừa mở nắp bình rượu vừa nói: 

- Chiến đấu lâu như vậy ta đói bụng lắm rồi, chúng ta ăn chút gì đó đi.

Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn quay đầu nhìn về phía Trịnh Xá rồi nói: 

- Này, ta hỏi ngươi là định xử lý ta như thế nào cơ mà?

Trịnh Xá lại vỗ vai Trương Hằng một cái khiến hắn muốn gãy cả xương, đồng thời cao giọng nói: 

- Không phải ngươi đã cùng kề vai chiến đấu với ta rồi sao? Ta không nhớ đã từng xử lý chiến hữu sóng vai với mình khi nào? Ngươi là người xếp đặt những chuyện xảy ra với ta, có lần nào thấy ta xử lý đồng đội của mình?

Trương Hằng cứ như vậy sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới phá lên cười, không tiếp tục bàn về vấn đề này nữa, chỉ cầm lấy bình rượu uống một ngụm lớn, vị cay tinh khiết của rượu chảy vào yết hầu lập tức khiến hắn ho đỏ cả mặt mũi. 
Trịnh Xá lập tức cười lớn, hắn đoạt lấy bình rượu trên tay Trương Hằng rồi nói: 

- Ha ha, ngươi chưa từng uống qua rượu Mao Đài hai trăm năm tuổi bao giờ đúng không? Đây chính là rượu cực phẩm hoán đổi từ chỗ Chủ thần, người bình thường căn bản là muốn uống một ngụm cũng khó.

Nói xong, hắn trực tiếp nốc một ngụm lớn từ miệng bình, động tác và khí chất đều vô cùng hào sảng, Trương Hằng thì vẫn đang ho sặc sụa, sau khi ho xong hắn mới nhìn về phía Lý Cương Lôi với vẻ khó xử. Tuy Lý Cương Lôi vẫn được khí tức huyền hoàng bao bọc, không cần phải lo về vấn đề tính mạng, nhưng mà tinh thần của hắn thì đã cạn kiệt rồi. Sau khi giành giật từng giây, toàn lực tập trung cắt đứt kết nối của Địa ngục đạo, Lý Cương Lôi đã rơi vào hôn mê, đoán chừng trước khi được Chủ thần chữa trị toàn thân, hắn sẽ không thể nào tỉnh lại. 
Trương Hằng thở dài: 

- Lúc trước bởi vì tình huống khẩn cấp, có rất nhiều chuyện chưa kịp nói với ngươi. Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết rõ thân phận của mình, cùng với cả lai lịch của Vô hạn thế giới...

-... Đó là khi ta còn nhỏ, do bị người khác khi dễ, coi thường, không có cách nào phản kháng, cho nên ta bắt đầu viết tiểu thuyết, mà nội dung của những tiểu thuyết ta viết, lại có thể tự phát triển...

-... Sau đó ta thiết kế thế giới quan của Vô hạn khủng bố, từ lúc vũ trụ sơ khai cho đến khi Hồng Hoang đại chiến chấm dứt, Thánh nhân và Tu chân giả biến mất...

-... Vô hạn khủng bố kết thúc, phần tiếp theo xuất hiện, lúc này ta liên lạc với một thí nghiệm thể của kế hoạch Long Hống, yêu cầu người này giúp ta hoàn thành một chuyện...

-... Thẳng đến khi bọn họ sử dụng Phong Thần bảng kéo ta vào Vô hạn thế giới, bản thân ta cũng không ngờ mình có thể thật sự đến thế giới này, đây chính là những chuyện ta đã trải qua.

Trương Hằng nói tất cả mọi chuyện với Trịnh Xá, không hề có chút giấu diếm nào, mà sau khi nói xong, hắn cũng mặc kệ phản ứng của Trịnh Xá như thế nào, chỉ cầm lấy đống đồ ăn Trịnh Xá lấy ra từ nạp giới, bắt đầu ăn ngấu nghiến... Hắn thực sự rất đói bụng, một trường chiến đấu vừa rồi đã gần như hút cạn tinh lực cùng thể lực của hắn, giờ phút này hắn chỉ quan tâm đến chuyện ăn thật no ngủ thật ngon. 
Mà sau khi nghe Trương Hằng nói, Trịnh Xá lại kinh ngạc không thôi, tuy lúc Sở Hiên còn sống đã suy đoán đại khái về kẻ chế tạo cái hộp, nhưng mà đồng dạng, ngay cả Sở Hiên cũng không thể suy đoán bên ngoài cái hộp là thế giới như thế nào. Giống như là một người từ khi sinh ra đã mù lòa sẽ không cách nào hình dung màu sắc là thứ gì, sinh vật bên trong cái hộp vĩnh viễn không cách nào biết được bên ngoài cái hộp rốt cuộc ra sao. 
Nhưng mà ai ngờ đáp án lại đơn giản như vậy? Bên ngoài cái hộp rõ ràng cũng là một thế giới thực tế khác, chỉ là một thế giới bình thường mà thôi, mấu chốt vấn đề chỉ là do năng lực "tác giả" của Trương Hằng, ít nhất là Trịnh Xá nghĩ như vậy. 

- Được rồi, về vấn đề cái hộp cứ để cho những trí giả đau đầu đi, có điều ta rất ngạc nhiên, vì sao bọn họ lại dùng Phong Thần bảng kéo ngươi vào Vô hạn thế giới? Chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Ngươi là chuyện xấu lớn nhất, dù sao ngươi cũng là người sáng tạo, giống như cái Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp này vậy, chỉ cần cho ngươi thời gian phát triển, đối với bọn họ mà nói sẽ là một uy hiếp cực lớn.

Trịnh Xá hỏi với vẻ khó hiểu, Trương Hằng nở nụ cười lạnh, hắn vỗ vỗ vào vai Trịnh Xá rồi nói: 

- Không phải ai cũng hảo tâm như ngươi đâu, ngươi biết tại thế giới thực tế, những người đọc Vô hạn khủng bố gọi ngươi là cái gì không? Thánh mẫu a, đại tinh tinh, đầu đầy cơ bắp, còn nói số phận của ngươi chính là bị Sở Hiên tính kế, có lẽ nên kéo ngươi ra ngoài thế giới thực tế một lần, cho ngươi tận mắt nhìn xem độc giả hình dung mình như thế nào... Hắc hắc, ngươi cho rằng Clone Sở Hiên, cùng với những người giữ Phong Thần bảng còn lại đều là hảo tâm sao? Không, mục đích của bọn họ là lấy được những bí mật của Vô hạn thế giới, lấy được lực lượng của ta, hoặc là năng lực của ta.

- Phong Thần bảng là vũ khí xác suất nhân quả mạnh nhất, là tạo vật cao cấp hơn cả Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp, Đông hoàng chung, ngoài việc dùng để xoay chuyển nhân quả, thay đổi càn khôn, Phong Thần bảng còn có một cách sử dụng khác. Đó chính là nếu như dung hợp Phong thần bảng với thân thể, cho dù là người thường, cũng sẽ có thể sử dụng lực lượng của cấp độ tầng thứ năm, lập tức trở thành Thánh nhân vĩnh hằng bất diệt!

Trịnh Xá nhún vai với vẻ bất đắc dĩ: 

- Những cái gì Thánh mẫu, đại tinh tinh, đầu đầy cơ bắp... là ngươi nói đùa đúng không? Hình tượng của ta hẳn không thể nào kém cỏi đến mức như vậy a? Mà trở lại chuyện chính, Phong Thần bảng lợi hại như vậy, ngươi lại là tác giả, có thể xếp đặt cốt truyện, vì cái gì ngươi không xếp đặt để lấy được Phong thần bảng sau đó dung hợp với bản thân? Không phải làm như vậy sẽ có thể lập tức đạt thành mục tiêu của ngươi sao?

Trương Hằng lắc lắc đầu: 

- Làm sao có thể xếp đặt một cách đơn giản như vậy? Hơn nữa muốn lấy được bao nhiêu thì cũng phải mất đi bấy nhiêu, đây chính là định luật lớn nhất của Vô hạn thế giới, ngươi cho rằng ta là tác giả thì có thể là ngoại lệ chắc? Ngay cả ta cũng phải tuân thủ quy luật mình đã định ra lúc ban đầu, đồng dạng, Thánh nhân sinh ra nhờ dung hợp với Phong thần bảng, kỳ thực cũng chỉ là ngụy Thánh nhân mà thôi, không phải Thánh nhân chân chính, hơn nữa còn có một tai hoạ ngầm tiềm ẩn rất lớn. Khi bọn họ sử dụng năng lượng của đa nguyên vũ trụ đến một mức độ nhất định, toàn bộ vũ trụ đều sẽ tiến hành bài xích đối với bọn họ, khi đó sẽ phát sinh chuyện gì ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng được. Bởi vì lúc trước ta chỉ thiết lập đến đó thôi, kế tiếp có chuyện gì xảy ra là do nội dung tự phát triển quyết định.

Nghe được một số bí mật của Vô hạn thế giới, Trịnh Xá cũng rất hứng thú, khi Trương Hằng nói xong, hắn mới cầm thức ăn lên, bắt đầu ăn một cách ngon lành, kể cả bình rượu Mao Đài cũng uống cạn, sau đó vừa vỗ bụng vừa nói: 

- Lúc trước ngươi có nói đến Thánh nhân nội vũ trụ, đó là cấp độ như thế nào? Với lại sau khi Hồng hoang đại chiến kết thúc, những Thánh nhân của nhân loại đã đi đâu? Đối với những vấn đề liên quan đến Thánh nhân và hệ thống lực lượng ta còn muốn hỏi ngươi rất nhiều, dù sao ngươi cũng là tác giả.

Trương Hằng lại lắc đầu, hắn thở dài:

- Sau khi Hồng hoang đại chiến chấm dứt có chuyện gì xảy ra, vì sao Thánh nhân và tập đoàn Tu chân giả lại biến mất, bọn họ đang ở đâu. Những điều này ta đều không biết, nhưng mà ta cảm thấy, có một âm mưu phía sau tất cả những chuyện này, một kế hoạch rất lớn...

- Có lẽ, Thánh nhân và tập đoàn Tu chân giả đang chăm chú quan sát chúng ta từ nơi nào đó... Có lẽ, chúng ta gần kề chỉ là quân cờ mà thôi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-72)