← Ch.0072 | Ch.0074 → |
Thu Thủy kiếm vừa ra ba chiêu, kiếm pháp của Đường Phong lại đổi thành một bộ khác.
Dịch Nhược Thần vỗ bàn đứng dậy, lẩm bẩm nói:
- Bình Hồ kiếm pháp?
Chẳng những Dịch Nhược Thần, ba vị trưởng lão còn lại lập tức cũng đều đứng lên, trên mặt tất cả đều là vẻ không thể tin nổi, trong ánh mắt liên tục lóe lên những tia sáng kỳ dị, mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm Đường Phong đang đối chiến cùng với đệ tử Cự Kiếm Môn trên đài cao.
Bạch Tố Y nếu không vì cố kỵ thân phận tông chủ của mình thì e là cũng đã đứng lên.
Người khác thì còn có thể không biết huyền ảo trong đó, nhưng thân là tứ đại trưởng lão lẽ nào không biết Bình Hồ kiếm pháp chỉ truyền cho trung tâm đệ tử chứ?
Ngay cả những đệ tử nội tông khác cũng không học được bộ kiếm pháp cao thâm này.
Tuy trong đệ tử trung tâm cũng có mấy người học, nhưng căn bản không hiểu được tinh túy và trọng điểm bên trong, nhưng hiện tại, Đường Phong chẳng những thi triển Bình Hồ kiếm pháp vô cùng thành thạo, còn nắm được trọng điểm, đem những tinh túy bên trong Tú Thủy kiếm pháp và Thu Thủy kiếm pháp dung hợp lại trong Bình Hồ kiếm, một chiêu kiếm đánh ra đều tập hợp tinh hoa của cả ba bộ kiếm pháp.
- Hắn học được ở đâu vậy?
Hàn Nhu cảm thấy thanh âm của mình cũng có chút run rẩy, bởi vì hiểu hiện của Đường Phong bây giờ thật sự quá khó hiểu, khiến người ta không dám tin.
Mấy vị trưởng lão đều dồn mắt nhìn về Lâm Nhược Diên, muốn từ chỗ nàng tìm được đáp án.
Lâm Nhược Diên vô cùng kích động thở hắt ra:
- Các ngươi đừng nhìn ta, ta không có dạy cho hắn. trước kia mỗi lần muốn dạy hắn tu luyện thì cứ như là lấy mạng của hắn vậy. Ta làm gì còn có thể truyền dạy loại kiếm pháp cao thâm này cho hắn chứ?
- Vậy sao hắn lại có thể sử dụng nhuần nhuyễn như vậy chứ? ít nhất cũng phải khổ luyện mười mấy năm mới được như hắn.
Đường Phong bây giờ mới mười lăm tuổi, nếu nói khổ luyện mười mấy năm thì chẳng khác nào lúc hắn tập đi đã bắt đầu luyện kiếm. chuyện này căn bản không thể xảy ra.
Trong lòng tứ đại trưởng lão và tông chủ đều nổi lên sóng gió động trời, các nàng hiện tại cũng chẳng thể cố kỵ thiếu chủ Cự Kiếm Môn đang ngồi cạnh đó, chủ yếu là bị chuyện trước mắt dọa cho kiếp sợ.
- Mau nhìn, kiếm thế của Đường Phong lại thay đổi.
Thiết Lạc Hồng kêu lên.
Quả thật thay đổi, kiếm thế, kiếm thế liên miên như mưa rơi bỗng chốc mở rộng ra như từng trận sấm sét giánh xuống.
Thanh kiếm trên tay được Đường Phong dùng như một thanh đao, khi thì chém, lúc lại bổ xuống, khí thế mười phần.
- Hình như hơi quen?
Thiết Lạc Hồng thì thào tự nói, bởi vì nàng phát hiện chiêu thức hiện tại của Đường Phong thoạt nhìn hơi quen mắt.
Vừa nói xong, Biên Nam Phong đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, trầm giọng nói:
- Bá Sát kiếm?
Vì hắn vỗ bàn quá mạnh nên làm chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thanh âm của hắn kinh động tới bốn vị trưởng lão, tất cả đều quay đầu lại nhìn Biên Nam Phong, chỉ thấy sắc mặt Biên Nam Phong lúc này khó coi đến cực điểm, song nhãn không ngừng run rẩy.
Hóa ra là Bá Sát kiếm! Tứ đại trưởng lão lúc này mới vỡ lẽ, khó trách sao lại quen thế, hóa ra là kiếm pháp của Cự Kiếm Môn. Nhưng.... Sao Đường Phong lại biết được Bá Sát kiếm?
Biên Nam Phong lúc này cũng nghĩ không thông, vừa rồi lúc mấy vị trưởng lão Thiên Tú thì thầm với nhau hắn cũng không để ý lắm. dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, hơn nữa hắn cũng không rõ lời của mấy vị trưởng lão này là giả hay thật, có phải đang diễn kịch hay không.
Nhưng lúc Đường Phong thi triển Bá Sát kiếm của Cự Kiếm Môn, Biên Nam Phong mới cảm thấy không đúng.
Đường Phong hoàn toàn chưa tới Cự Kiếm Môn, mấy năm gần đây hắn đều ở Thiên Tú thì làm sao lại biết được Bá Sát kiếm? Chẳng lẽ hắn học được khi sư muội của mình thi triển lúc nãy? Nhưng chuyện này khó có khả năng, bởi vì Đường Phong sử dụng Bá Sát kiếm rất thuần thục, hoàn toàn không giống như vừa luyện ra trong thời gian ngắn chút nào.
Trong lòng Biên Nam Phong rối như tơ vò, hoàn toàn không đoán ra được đầu đuôi thế nào.
- Bá Sát kiếm đã ra, ta đoán chừng bộ tiếp theo chính là Đoạn Nhạc kiếm pháp!
Hàn Nhu nhẹ giọng nói.
Vừa nói xong, trên trán Biên Nam Phong đã nổi gân xanh, song thủ siết chặt xương kêu răng rắc, nhìn chằm chằm Đường Phong, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:
- Đoạn... Nhạc... Kiếm!
Quả thật đúng như lời Hàn Nhu nói, Đường Phong chưa dùng hết Bá Sát kiếm đã tung ra Đoạn Nhạc kiếm.
Mỹ nữ mắt to đối chiến cùng Đường Phong thật sự là khổ không thể tả, tuy rằng cảnh giới của nàng cao hơn Đường Phong, nhưng kiếm chiêu của Đường Phong lại thay đổi liên tục, trong vòng nửa nén nhang ngắn ngủi đã thay năm bộ kiếm pháp, nàng vừa thích ứng được với tiết tấu của Đường Phong thì hắn lại thay đổi đấu pháp.
Nàng bất quá chỉ là Hoàng giai trung phẩm, kiêm nghiệm đối phó với địch nhân lại không phong phú thì làm sao chịu nổi khó khăn như thế?
Đường Phong đâm tới một kiếm bức nàng phải lui tới sát mép đài cao, mỹ nữ mắt to trừng lớn đôi mắt ngập nước, thở hồng hộc nói:
- Ngươi học được Bá Sát kiếm và Đoạn Nhạc kiếm ở đâu?
Đường Phong thuận miệng đáp bừa:
- Mấy ngày trước ta nhặt được một quyển kiếm phổ, không biết là ai trong các ngươi bất cẩn đánh rơi đây!
Nói xong, Đường Phong vươn ngón tay điểm lên trán nàng ta, đẩy nhẹ:
- Xuống đi, ngươi không phải đối thủ của ta!
Dưới chân đệ tử này chẳng còn điểm tựa, trực tiếp ngã xuống.
Toàn trường im lặng, hơn một ngàn người vây tụ ở đây đều nín thở nhìn Đường Phong, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sung bái và vui mừng.
Một người là luyện cương thất phẩm, một bên là Hoàng giai trung phẩm, kết quả lại là luyện cương thất phẩm chiến thắng, các đệ tử Thiên Tú làm sao không vui cho được? Sau một lát, xung quanh Nguyện Hiên Đài truyền đến tiếng hò hét đinh tai.
Đường Phong đứng trên đài nhìn lướt qua ba đệ tử còn lại của Cự Kiếm Môn một lượt, lạnh giọng nói:
- Tiếp theo!
Thanh âm tuy không lớn nhưng lại áp qua tiếng hoan hô như sấm kia.
Trên khán đài, tứ đại trưởng lão của Thiên Tú chậm rãi ngồi xuống ghế, cả bốn người có chút kích động không thể khống chế, Hàn Nhu quay sang Lâm Nhược Diên nói:
- Cháu của Lâm sư tỷ thật lợi hại, chúc mừng sư tỷ.
Lâm Nhược Diên cười đến mức không thể khép miệng, liên tục xua tay nói:
- Là cháu của Lâm Nhược Diên ta, lẽ nào không phải cháu của các ngươi sao?
những lời này vừa nói ra, trên mặt ba vị trưởng lão còn lại cùng Bạch Tố Y cũng hiện lên mỉm cười, cảm thấy trong lòng cũng được an ủi.
Đường Phong lúc xưa ra sao các nàng cũng biết. Sự thay đổi của Đường Phong bắt đầu từ sau khi bị Tần Tiểu Uyển đâm một kiếm, sau đó là Bạch Tiểu Lại đến ở tại Yên Liễu các, thực lực của hắn mới bắt đầu tăng lên không ngừng.
chỉ trong một tháng ngắn ngủi, không ngờ có thể từ một người không biết gì tăng lên cảnh giới luyện cương thất phẩm, không chỉ thế, còn có thể dễ dàng đánh bại đối thủ có thực lực cao hơn mình nhiều như thế.
Sở học của Bạch Đế thành quả nhiên tinh diệu vô cùng, Thiên Tú cao tầng không hẹn mà cùng nghĩ tới điểm này.
Hiện tại nhìn Đường Phong, Thiên Tú cao tầng chẳng những không thấy hắn đáng ghét, ngược lại cảm thấy dung mạo của hắn cũng anh tuấn, cười cũng ôn hòa, nói năng phải phép, tuy mới mười lăm tuổi nhưng đứng trên đài cao kia lại lộ rõ khí phách nam nhi! Tóm lại chỉ một câu, càng xem càng thuận mắt.
Đáng tiếc, Đường Phong nếu là một nữ nhân thì tốt biết bao! Trong lòng Bạch Tố Y không nhịn được liền nghĩ như vậy. Nếu hắn thật sự là nữ nhân thì có thể nhận vào Thiên Tú. Có ai lúc còn trẻ mà không phạm sai lầm chứ? Xem ra sau khi Tần Tiểu Uyển đâm hắn một kiếm đã khiến hắn thật sự trưởng thành.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |