← Ch.0073 | Ch.0075 → |
Đường Phong vừa lên tiếng thì có một thiếu nữ áo lục nhảy lên.
Cự Kiếm Môn lần này tới có năm nữ nhân, thực lực của Linh Nhi là cao nhất, đạt tới Hoàng giai thượng phẩm, tiếp theo chính là mỹ nữ mắt to Hoàng giai trung phẩm, còn lại ba người đều là Hoàng giai hạ phẩm.
Thiếu nữ lục y này chính là một trong số đó. Nàng bước lên giữa đài, cách Đường Phong khoảng một trượng, trong đầu ghi nhớ lời dặn dò của mỹ nữ mắt to vừa rồi:
- Không được để cho hắn xuất chiêu trước, hắn biết quá nhiều bộ kiếm pháp, ngươi phải ra tay chế trụ hắn trước mới có cơ hội thắng.
Chính vì vậy nen lục y thiếu nữ vừa lên đài, một câu cũng không nói, quát một tiếng liền thi triển kiếm pháp tấn công Đường Phong.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, trường kiếm giống như tùy ý đâm một kiếm về phía trước.
Nhưng một kiếm này lại khiến lục y thiếu nữ không thể không lùi lại, bởi vì nàng biết, kiếm của mình chưa kịp chạm tới hắn thì kiếm của hắn đã đâm trúng bụng của mình rồi.
Lục y thiếu nữ vừa thu chiêu vừa lùi về sau hai bước tránh chiêu của Đường Phong, chân còn chưa trụ vững, nam nhân đối diện lại giống như tùy ý đâm thêm một kiếm, nàng muốn cản lại nhưng phát hiện bản thân căn bản không thể cản được, không tự chủ được lại lui về phía sau.
Liên tiếp bốn năm lần đều là như thế, lục y thiếu nữ vô cùng lo lắng, đột nhiên nàng nhìn thấy Đường Phong nở một nụ cười quỷ dị nhìn mình.
- Cười cái gì?
Lục y thiếu nữ nổi giận.
Mấy đệ tử Cự Kiếm Môn đứng bên cạnh vội kinh hô:
- Sư muội đừng lui!
Lúc nghe được tiếng la thì lục y thiếu nữ đã cảm thấy dưới chân trống không, cả người ngã nhoài ra sau, ngay cả chính nàng cũng không ngờ là mình đã bị đối thủ bức tới mép đài. giờ mới phát hiện cũng vô dụng, bởi vì nàng đã ngã xuống đất rồi.
Từ lúc nàng bước lên đài tới giờ chỉ khoảng mười giây mà thôi.
- Chuyện gì thế này?
Thiết Lạc Hồng vẻ mặt mờ mịt.
Đừng nói mấy đệ tử Thiên Tú đứng bên dưới ngẩn người, ngay cả mấy người ngồi trên đài cao theo dối cũng ù ù cạc cạc như lạc vào mê trận, khoảng cách từ chỗ họ tới chỗ Đường Phong không quá xa, nhưng cũng không đủ gần. hơn nữa Đường Phong lại đưa lưng về phía họ, họ chỉ thấy trường kiếm của Đường Phong vung lên vài lần nhưng có thể khiến đối thủ liên tục lùi lại như vịt đang bị đuổi, sau đó liền rớt xuống đài.
Lâm Nhược Diên cười khổ:
- Ta không thấy rõ.
Bạch Tố Y mỉm cười quay đầu nhìn Biên Nam Phong nói:
- Thiếu môn chủ, không ngờ Cự Kiếm Môn đệ tử lại khiêm tốn như vậy, chưa đánh đã nhận thua, có phải là vì nàng coi trọng Phong Nhi nhà ta nên cố ý khiêm nhường hay không?
Biên Nam Phong một ngụm tức khí nghẹn tại lồng ngực, mặc dù hắn biết mấy lời này của Bạch Tố Y có vẻ như bỏ đá xuống giếng, nhưng vừa rồi vị sư muội của mình thua rất quái dị, ngay cả hắn cũng không nhịn được nghĩ tới loại khả năng này, nên đối mặt với câu hỏi của Bạch Tố Y, hắn chỉ có thể gượng cười một cái, so với khóc còn khó coi hơn.
Dưới đài, tiếng hoan hô vừa mới tạm dừng một chút liền bạo khởi, cả đám đệ tử Thiên Tú lệ nóng doanh tròng, nghiễm nhiên coi Đường Phong là đại anh hùng, thậm chí có không ít người trong đó kéo tay của đồng môn bên cạnh, kích động nói:
- Sư tỷ mau nhéo muội một cái, có phải muội đang nằm mơ không?
Cho dù vừa rồi Đường Phong cùng đánh thắng đối thủ đẳng cấp cao hơn mình, nhưng lần này thì lại khác, thật sự rất rung động nhân tâm, khiến người khác rất hưng phấn, nhất là mấy đệ tử cảm thấy ấm ức chỉ nháy mắt liền cảm thấy hãnh diện, trong lòng còn sảng khoái hơn gấp trăm.
- Tiếp theo!
Đường Phong nói với hai đệ tử Cự Kiếm Môn còn lại.
Hai người có chút sợ hãi nhìn nhau, hiển nhiên là thắng lợi vừa rồi của Đường Phong khiến hai nàng có chút rụt rè.
Nhưng là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Một đệ tử Cự Kiếm Môn cắn chặt răng chạy lên.
Nàng trưng ra vẻ đề phòng cao độ, không biết là ra tay tấn công trước hay để Đường Phong tấn công trước sẽ tốt hơn.
- Đừng phòng bị.
Đường Phong cười tươi:
- Cô có tin ta sẽ đánh cô rơi xuống đài như vừa rồi không?
- Có bản lĩnh thì tới!
nữ nhân này tức tối nói, sĩ khả sát bất khả nhục, cho dù là nữ nhân thì vẫn có cốt khí.
- Vậy thì ta lên.
Đường Phong không khách khí gật đầu, đột ngột tiến tới ba bước, trường kiếm trong tay đâm tới, nữ tử này liền giơ cự kiếm phản kích, kiếm chiêu chưa tung ra được một nửa đã bất đắc dĩ phải lùi lại một bước.
Bất luận chiêu thức nào cũng có chỗ sơ hở của mình, người có nhãn lực tốt thì có thể lợi dụng sơ hở, người bình thường thì chỉ cảm thấy ngạc nhiên, không thể phát hiện điều huyền diệu bên trong.
Đường Phong hiện tại chính là lợi dụng sơ hở của nữ nhân này, mỗi một kiếm đánh ra đều ép nàng không thể không lui lại, không lùi chính là chết!
Bên dưới đài, hơn một ngàn Thiên Tú đệ tử đột nhiên vỗ tay, mỗi lần vỗ một cái liền đồng thanh hô lên:
- Lui, lui, lui....
Mỗi lần hô "Lui" một tiếng, Cự Kiếm Môn đệ tử đều rất phối hợp mà lùi lại hơn hai bước, cảm giác như đang huấn luyện khi con hoặc chơi rối gỗ.
Hô bảy tám lần, Thiên Tú đệ tử nhất thanh cùng kêu lên:
- Ngã xuống!
Đệ tử Cự Kiếm Môn này quả nhiên ngã xuống, nàng ta nhăn nhó xuýt xoa một hồi, lúc đứng dậy được thì mặt mũi đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Đường Phong, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Đường Phong đứng trên đài cao đón gió, mái tóc dài bay theo gió, thanh sam lục sắc phấp phới, có cảm giác phiêu dật anh tuấn.
- người cuối cùng!
Đường Phong vung trường kiếm chỉ vào đệ tử cuối cùng của Cự Kiếm Môn.
nữ nhân này nhìn Đường Phong đầy sợ hãi, vẻ mặt khó xử tới cực điểm, trình độ của nàng bất quá chỉ ngang ngửa với hai vị đồng môn Hoàng giai hạ phẩm mà thôi, mà Đường Phong vừa rồi hai lần đều dễ dàng hạ được đối thủ chẳng chút khó khăn gì, nàng sợ mình đi lên cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Sao hả?
Đường Phong cười lạnh.
- Vừa rồi là ai nói Thiên Tú chỉ biết cậy đông hiếp ít? Bây giờ thiếu gia ta cho các ngươi cơ hội đơn đả độc đấu thì không ai dám lên à?
Đường Phong vừa dứt lời, một cỗ thanh âm tay áo phần phật liền truyền tới, một đạo thân ảnh đã nhảy lên trên đài, Đường Phong quay đầu lại nhìn người vừa lên, bất ngờ phát hiện người này chính là thiếu chủ Cự Kiếm Môn Biên Nam Phong.
Biên Nam Phong vẻ mặt âm trầm nói:
- Một đại nam nhân lại ức hiếp mấy vị cô nương tay yếu chân mềm thì quá mất mặt, không bằng để ta tới chơi đùa cùng huynh đệ!
Biên Nam Phong cũng hết cách, tuy hắn cũng cố kỵ mặt mũi và danh dự của tông môn nhưng vật đặt cược lần này lại là một thanh vũ khí Thiên binh.
nguyên bản hắn cho rằng chỉ cần mấy vị sư muội của mình cũng đủ thắng, nhưng không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một tên Đường Phong ký danh đệ tử, chỉ vài ba chiêu đã hạ được mấy sư muội.
Nếu hắn không ra tay thì sẽ mất thanh Thiên Binh này, nếu để mất cả mặt mũi lẫn vũ khí, khi trở về nhất định sẽ bị cha của hắn mắng cho một trận.
Biên Nam Phong vừa lên đài, Bạch Tố Y tức giận vỗ mạnh lên bàn:
- Quá vô sỉ! Không biết xấu hổ!
Sắc mặt của tứ đại trưởng lão cũng khó coi vô cùng.
Đường Phong chỉ mới là luyện cương thất phẩm, mà Biên Nam Phong hắn đã là Huyền giai trung phẩm, khoảng cách chênh lệch giữa hai cảnh giới thật sự quá xa.
Hơn nữa Đường Phong năm nay mới mười lăm tuổi, Biên Nam Phong tệ lắm cũng hai lăm hai sáu, cách nhau hơn mười tuổi.
← Ch. 0073 | Ch. 0075 → |