Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Thường - Chương 0274

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0274: Ta cũng chỉ là vô tình nhìn thấy người … tắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Đường Phong nhớ trước khi hôn mê trên thân thể không có bất kì vết thương nào, không có chảy máu, làm sao ngủ một giấc dậy lại có chuyện như thế này?

Hơn nữa, vết thương này như lửa cháy, đau đớn, giống như là... như là bị cọ xát mạnh.

Bàng Dược Vương nghe được lời này, vội vàng lúc lắc đầu nói:

- Lão phu không rành lắm, ngươi không nên hỏi ta.

- Nha đầu.

Đường Phong đắm chìm tâm thần, ở cương trung tâm hỏi:

- Ta bị đả thương, là chuyện gì xảy ra.

- A... Ta cũng không biết, mấy ngày qua quả thật là không chú ý.

Linh Khiếp Nhan e sợ lập tức mở miệng đáp.

Bị một người kéo lê trên mặt đất suốt một canh giờ, cho dù thân thể cường hẵn cũng sẽ bị thành như vậy. Linh Khiếp Nhan thực sự không dám nói, dù sao hắn cũng là nam nhân, để chút danh dự cho hắn, cũng tốn hơn là cho hắn biệt sự thật đau lòng này, không biết lúc hắn biết sự thật có làm ra cái chuyện gì đáng tiếc không nữa đây.

- Đây là chuyện nhỏ, không cần để ý,

Bàng Dược Vương ở một bên khuyên giải.

- Hừ!

Đường Phong hừ lạnh một tiếng, phỏng đoán chuyện này với nữ nhân kia nhất định có liên quan, bất quá hắn nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nàng ta dùng vũ khí gì, lại đem đầu và mông hắn làm ra như thế này được, nữ nhân này thật đáng hận mà.

- Hiện tại ngươi đã tỉnh, nơi này không có việc của lão phu nữa, thuốc này hằng ngày phải phục dụng, trong vòng ba ngoài ngoại thương sẽ khỏi.

Bàng Dược Vương vừa nói, vừa đứng lên, trước khi đi quay đầu lại nhìn Đường Phong một cái nói:

- Ngươi ra biển tìm Túy Ngư Thảo sao?

- Ừm.

Đường Phong biết không thể gạt được hắn.

- Gan lớn đấy, nói cho ngươi đi sẽ có thể gặp nguy hiểm, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, nhìn xem, bộ dạng lúc này của ngươi... Ai, không nghe lão nhân nói, giờ nhìn lại bản thân đi.

Sau khi nói xong, Bàng Dược Vương vung vẩy hai tay đi ra ngoài.

Hắn không có hỏi Đường Phong việc có thuận lợi không. Căn bản không cần hỏi, nếu với thực lực Huyền giai của hắn mà mọi sự trôi chảy... Bàng Dược Vương cảm thấy có thể tự sát được rồi.

Sau khi Bàng Dược Vương đi, Đường Phong khó khăn trở mình, lúc hôn mê nằm thẳng cũng không sao cả, bởi vì không cảm giác được đau đớn gì, nhưng sau khi tỉnh nếu tiếp tục nằm vậy phía sau đầu cùng cái mông cũng có chút không thoải mái rồi, chỉ có thể nằm nghiêng, đem thân mình hướng về phía chỗ trống, cho dễ chịu một chút.

Trên bàn bày một ít dược vật, bên cạnh trên ghế hé ra còn có một tô thuốc, Đường Phong bưng tới, cẩn thận cảm nhận là dược vật có thể giúp ngoại thương khôi phục, trực tiếp một ngụm uống vào.

Sau khi uống xong, Đường Phong thở ra thật dài một hơi.

Lần này ra biển chính là vì tìm kiếm Túy Ngư Thảo, hiện tại mấy cây dược thảo đã nằm ở mị ảnh không gian rồi, coi như là có thu hoạch, duy nhất đáng tiếc chính là, mặc dù tự mình đánh ra đòn sát thủ cũng không thể giết chết con Ô quy kia, lấy nội đan của nó.

Hiện tại đã ổn, mình như vậy, phỏng chừng là phải tĩnh dưỡng tầm vài ngày, dù sao cách thời hạn chót cũng còn một chút thời gian, cũng không gấp.

Bất quá Đường Phong vẫn có chút nghĩ không ra, dựa vào phản ứng của nữ nhân ở bờ biển kia và việc mình đã làm, nàng ta phải giết mình mới đúng, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác lại buông tha mình, còn đem mình từ nơi nào mang về Ô Long bảo?

Nghĩ không ra, muốn hiểu lòng của nữ nhân quả nhiên chính là mò kim dưới đáy biển.

- Đúng rồi nha đầu, ngươi lúc ấy có cảm nhận được cấp bậc nàng ta là cái cảnh giới gì hay không?

Đường Phong thật sự tò mò, tại sao Túy Ngư bỏ thêm thuốc mê, vẫn không thể nào đem đối phương đánh gục đi a.

- Không cách nào phán đoán, bởi vì nàng không có sử dụng toàn lực, bản thân cũng bị dược tính ảnh hưởng, không phải là ở thời kỳ toàn thịnh, nhưng là... Ít nhất cũng là Thiên giai trung phẩm.

- Lợi hại như thế à?

Đường Phong hít vào một hơi, nha hoàn của bảo chủ đại nhân võ công cũng rất cao như vậy, bảo chủ đại nhân của Ô Long bảo là có trình độ gì? Chẳng lẽ cùng một cấp bậc với Tiếu thúc? Cái chỗ này thật là càng ngày càng làm cho người ta mong đợi mà.

Chính lúc đang suy nghĩ, ngoài cửa lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, lập tức cửa phòng của mình nhanh chóng bị người mở ra lại bị nhanh chóng đóng cửa, một đạo nhân ảnh trực tiếp đi vào.

Đường Phong híp mắt cảnh giác nhìn lại, không khỏi có chút nghi hoặc không thôi, bởi vì người đến là nữ nhân, lại đem đầu óc thấp xuống, cố ý khiến cho hắn nhìn không rõ diện mạo, nhưng là nàng cầm trên tay một hộp thức ăn, nhìn như vậy hẳn là đến đưa cơm cho mình.

Nhưng chờ thấy được diện mạo nàng ta, Đường Phong lập tức có loại cảm giác hồn phi phách tán, vì nữ nhân này căn bản không phải là thị nữ trước kia đưa cơm cho mình, mà là nha hoàn của bảo chủ đại nhân, đại mỹ nữ trên bờ biển. nàng ta làm gì ở đây.

Phi Tiểu Nhã đem thân để tại trên cửa, lòng như làm kẻ trộm bang bang nhảy loạn, nghiêng tai lắng nghe một phen, hiện bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, liền yên lòng.

Đường Phong tỉnh lại trước tiên, nàng phải có được tin tức dựa theo ý nghĩ của nàng, tự nhiên là muốn cùng Đường Phong nói rõ ràng, bảo hắn không nên nói lung tung khắp nơi chuyện cùng mình trong lúc đó, nhưng là lấy thân phận bảo chủ đại nhân đi quang lâm một chỗ ở, thật là có điểm không quá thỏa đáng, không thể trực tiếp triệu kiến hắn, dù sao hắn bây giờ còn bị thương ở trên giường, hành động bất tiện.

Nghĩ tới nghĩ lui, phi tiểu nhã chỉ có thể mặc tương tự trang phục của nha hoàn mình, mặc trang phục thị nữ, một đầu trang trí hoa vẫn còn cố ý sơ xuất, cài hai bên tóc, nhìn qua so sánh thật sự với thị nữ còn muốn thanh thuần vạn phần, mượn việc đưa cơm một mạch che che lén lén chạy tới.

May mắn chính là, cũng không có bất kỳ người nào thấy nàng, hơn nữa cho dù là có người xuất hiện, cũng không dám đi hỏi thăm nàng.

Bên trong phòng liền lâm vào một loại yên tĩnh khó hiểu, Đường Phong mắt nháy nháy, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Phi Tiểu Nhã nghe được âm thanh, ngẩng đầu hướng Đường Phong nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười, tâm tình khẩn trương cũng lập tức tan thành mây khói.

Tạo hình của Đường Phong hiện tại quả thực rất kinh người, chỉ là nhìn thoáng qua liền khiến Phi Tiểu Nhã nhộn nhạo, bởi vì sau đầu bị thương, cho nên đầu tóc bị quấn quít băng vải, cũng không biết băng vải này có phải Bàng Dược Vương quấn hay không, vẫn còn cố ý tại trên đầu óc Đường Phong thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp.

Lại bởi vì trên mông có tổn thương, Đường Phong chỉ có thể nằm nghiêng, làm cho người ta liếc mắt xem, còn tưởng rằng Đường Phong nâng mông muốn làm chuyện tình bất nhã gì.

Có thể nói Đường Phong hiện tại, không còn chút xíu bộ dáng Ngọc Thụ Lâm Phong nào, chỉ thấy tức cười, Phi Tiểu Nhã nhìn liếc mắt cười một tiếng, lại liếc mắt vừa cười một tiếng, thật sự là không nhịn được, cười khanh khách không ngừng, cười đến khom người xuống, nước mắt đều chảy ra.

-o0o-

Đường Phong hừ lạnh nói:

- Có cái gì đáng cười chứ?

Vừa nói vừa muốn bày ra tạo hình uy phong lẫm lẫm, nhưng không ngờ tác động thương thế trên mông, đau đến một trận nhe răng, Phi Tiểu Nhã cười đến lớn tiếng.

Cười một hồi lâu, phảng phất là cảm nhận được ánh mắt ăn thịt người của Đường Phong nhìn chằm chằm vào mình, Phi Tiểu Nhã gian nan đứng dậy, cố gắng không đi xem xét Đường Phong, kìm nén kô cười, đi bước một đi tới bên giường Đường Phong, đem đồ cầm trên tay bỏ vào trên ghế, mùi thơm ngát đập vào trên mặt, dẫn tới cổ họng Đường Phong một hồi lăn lộn, bên trong hộp cũng không biết sắp xếp đồ ăn gì, ngửi thôi là đã khiến cho người ta muốn ăn rồi.

- Tạo hình của ngươi, thoạt nhìn rất khác biệt nha.

Đường Phong cũng không còn cảm giác được đối phương có địch ý gì, tâm tình cũng buông lỏng xuống, nhìn chăm chú nhìn Phi Tiểu Nhã tán dương một hồi.

Phi Tiểu Nhã trợn mắt nhìn hắn liếc mắt:

- Cái gì mà khác? Không hiểu thì không nên phán đoán, đây là hai búi tóc xoắn ốc.

- Quản nó làm cái gì, dù sao cái này phù hợp với thân phận nha hoàn cuả ngươi mà.

- Cái gì mà nha hoàn?"

Phi Tiểu Nhã ngạc nhiên.

Đường Phong liếc mắt nhìn nàng:

- Ngươi không phải là nha hoàn của bảo chủ đại nhân sao? Như thế nào, còn muốn che giấu tung tích? Để ngừời ta trả thù?

- Ai... Ai đem thân phận chân thật của ta tiết lộ cho ngươi?

Phi Tiểu Nhã hỏi.

- Mang chấp sự nói.

- Cái Lão bất tử... này

Phi Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi một hồi, nàng cũng không biết Mang chấp sự xuất phát từ một loại tâm trạng gì, lại nói cho Đường Môn một tin tức sai lầm như vậy, quả nhiên là nhìn lão bất tử này không biết nông sâu thế nào a.

- Ngươi hiện tại tới tìm ta làm gì? Muốn giết ta báo thù sao?

Đường Phong hỏi.

- Nếu như muốn giết ngươi... , ngay từ lúc ở bờ biển sẽ giết chết ngươi, làm sao chờ đến hiện tại?

Phi Tiểu Nhã tức giận nói, vừa nói, một bên mở ra hộp, từ bên trong lấy ra một chén nước canh nóng hổi thơm ngát, chớp chớp đôi mắt to, ôn nhu nói:

- Ngươi bị thương, ta cho ngươi ít canh thuốc bồi bổ thân thể.

Đường Phong bị hình dáng này của làm cho một trận hoảng hốt, hoàn toàn không biết nàng đang đánh cái chú ý quái quỷ gì nữa đây, cũng chẳng biết nàng có ý đồ gì, nhưng là trong súp này nhất định là không có độc, cúi đầu hướng trong chén vừa nhìn, Đường Phong ngạc nhiên nói:

- Đây là canh rắn?

- Ừm, đại bổ vật đó, bên trong còn thả rất nhiều trân quý dược liệu, cố ý chưng đưa cho ngươi nói như vậy, nàng ta lại cầm lấy cái thìa, nhẹ nhàng múc một chút, đưa đến miệng Đường Phong, bộ dạng ôn nhu giống như là tiểu nương tử vậy.

- Không cần, ta tự mình ăn.

Đường Phong chống hai tay muốn ngồi dậy.

- Đừng động.

giọng nói Phi Tiểu Nhã cường ngạnh, nhưng ngay sau đó ý thức được giọng nói của mình có chút không đúng, vội vàng bày ra vẻ cười thản nhiên, ôn nhu nhẹ nhàng nói:

- Ngươi bị thương chớ có lộn xộn, ảnh hưởng tới việc khôi phục.

- Ta tự mình ăn là được.

Đường Phong kiên trì nói, huống chi đối phương còn là một mỹ nữ

- Ngươi có ăn hay không?

Phi Tiểu Nhã sắc mặt khó chịu, cảm giác lòng hảo tâm của mình bị heo dẫm nát bét.

- Ăn a, ta chỉ không có thói quen bị ép ăn như vậy.

Phi Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng:

- Không có thói quen cũng phải quen.

Vừa nói, một bên đã đưa thìa đến khóe miệng Đường Phong, cường ngạnh muốn hướng miệng hắn lấp đầy.

Loại hành động bá đạo này khiến cho Đường Phong chán ghét vô cùng, đầu chuyển một cái, thoát khỏi tay đối phương.

Phi Tiểu Nhã lạnh lùng theo dõi hắn, bộ ngực phập phồng lên lên xuống xuống mắt của hai người ở giữa không trung đụng nhau, tạo ra một chuỗi kịch liệt tia lửa.

Đột nhiên, Phi Tiểu Nhã đem canh rắn bưng trên tay tức giận vứt xuống trên mặt đất, binh, một thanh âm vang lên, chén lớn bị va đập rồi nát bấy, nước canh cũng văng ra tung tóe.

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bản cô nương chưa từng hảo tâm như vậy với ai, ngươi lại còn không lĩnh tình

Phi Tiểu Nhã nổi giận đùng đùng nói

Đường Phong cười lạnh nhìn nàng ta, hắn coi như là hiểu, nữ nhân này... Hỉ nộ vô thường, chắc hẳn là bị bảo chủ đại nhân làm hư, bình thường một người cao cao tại thượng, nếu ai dám cải lời mệnh lệnh của nàng, lập tức sẽ chọc giận nàng ta nhất là khi nàng bố thí chỗ tốt cho người khác, nếu là người khác không lĩnh tình... , vậy thì chờ một cái tát nảy lửa đi.

Loại nữ nhân này, có bệnh công chúa, mọi việc cũng phải thuận theo nàng mới được.

Nhưng là, bố thí khác với ân tình làm cho người ta làm sao có thể tiếp nhận, huống chi Đường Phong xác định nàng ta chuyến này cũng không phải là thật muốn cho mình ăn, đây chỉ là thủ đoạn dụ dỗ của nàng, hay nói cách khác nàng đang cố lấy lòng hắn, nhưng là tại sao?

- Được rồi, nói qua chút mục đích của ngươi đi.

Đường Phong cũng không muốn cùng loại nữ nhân này có cái giao thiệp gì, chỉ muốn đem người kia đuổi đi cho khuất mắt,

- Chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ta cũng có thể đáp ứng ngươi.

- Yêu cầu gì?

Phi tiểu Nhã ngạc nhiên.

- Ngươi đến nơi đây, không phải là muốn nói với ta một ít chuyện sao? Bằng không chạy đến đưa đồ ăn cho ta làm cái gì, ăn no rỗi việc hả?

Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, cố gắng một chút cho tâm tình bớt kích động, mở miệng nói:

- Đây không phải là yêu cầu gì, là lệnh, mệnh lệnh.

- Có lời gì thì nói, có rắm thì phóng.

Đường Phong bị nàng làm phiền muốn chết, chỉ là một nha hoàn, lại cứ như vậy vênh mặt hất hàm sai khiến, cả vú lấp miệng em, tính tình còn không nhỏ nhen sao.

Phi Tiểu Nhã lần này cũng không có cùng Đường Phong cãi cọ cái gì, mở miệng nói:

- Ở bờ biển... Ngươi hai lần xem thân thể của ta, lần trước còn... Làm ra chuyện như vậy, ta không giết ngươi, ngươi nên cảm ân đại đức của ta, lại còn dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi cảm giác mình làm đúng sao?

Đường Phong một trận nhức đầu, nói:

- Ta biết không đúng, ta không phải là cũng đã nói với ngươi rồi sao? Ta chỉ trong lúc vô tình đi ngang qua, ai biết ngươi đang ở đó cởi quần áo tắm, hiện tại ngươi muốn làm sao bây giờ? Ta nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ...

- Ngươi câm miệng.

Không đợi Đường Phong đem nói cho hết lời, Phi Tiểu Nhã thẹn thùng vô hạn giận dữ mắng mỏ một tiếng.

- Được rồi, được rồi, dù ta không muốn nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi, chẳng khác được. Nếu ta sẽ cởi sạch y phục để cho người thích xem thì xem, thích sờ thì sờ thì cũng chỉ là chiếm tiện nghi của người. Cho nên chuyện nhảm này không cần nhắc lại nữa, nếu người cảm thấy không nuốt trôi được cơn giận này thì cứ thẳng tay đánh đập ta, ta đảm bảo không phản kháng, sau đó chúng ta không ai nợ ai nữa.

- Đây là do ngươi nói đấy nhé, ngươi tưởng cứu mạng ta mà ta không dám đánh ngươi phải không!.

Phi Tiểu Nhã vội bước đến bên giường Đường Phong, giơ tay lên định đánh. Sau khi bị Đường Phong trách mắng, nàng dường như mất đi lý trí rồi. Nào ngờ, vừa tới cạnh giường, dẫm phải vũng nước canh vừa hắt xuống đất nên trượt ngã ngửa ra sau.

-o0o-


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1239)