Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1051

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1051: Trước mưa gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Ăn xong cơm chiều, Thường Hải Thiên đưa Duval và Trình Nhuận Sinh tới hải dương hoa viên, Trương Dương thì phụ trách đưa Kiều Mộng Viện về nhà khách thị ủy, trên đường khi đi qua góc Lộc Giác, Kiều Mộng Viện đề nghị xuống xe đi dạo.

Trương Dương dừng xe lại, cùng Kiều Mộng Viện đi về phía bãi biển, mỉm cười nói: "Thế nào, công tác có thuận lợi không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Vẫn ổn. "

Trương Dương nói: "Em gái tôi cám ơn quà mà cô tặng nó. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Nhìn thấy công kỳ của anh rồi, cũng may là thủ hạ lưu tình đối với tôi, không công khai tôi ra, bằng không người khác nhất định sẽ cho rằng tôi nịnh bợ lãnh đạo. "

Trương Dương cười nói: "Thật ra cấp dưới nịnh bợ lãnh đạo cũng không nhất định phải dùng tiền tài, nhất là cấp dưới nữ, còn có thể dùng... "

Kiều Mộng Viện lập tức minh bạch ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng gắt: "Bí thư Trương, cẩn thận tôi tố cáo anh đó. "

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Tố cáo tôi cái gì? Tôi là đang nói sự thực, hiện tại trong quan trường hiện tượng này là rất thông thường. "

Kiều Mộng Viện dừng chân, đứng trên bờ cát, nhìn mặt biển phương xa bị ánh trăng nhuộm thành một mảng màu bạc, nói khẽ: "Cám ơn anh. "

"Vì cái gì?"

Kiều Mộng Viện sửa lại váy rồi ngồi xuống bờ cát: "Sau khi tới Tân Hải, tâm tình của tôi đã bình phục rất nhiều, chẳng trách có người nói, công tác là phương thức tốt nhất để chữa thương. "

Trương đại quan nhân một câu hai ý: "Chỉ cần cô công tác bên cạnh tôi, tôi cam đoan sẽ không để bất kỳ ai làm thương hại tới cô. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi đến Tân Hải là để giúp anh làm chút việc chứ không phải là tới để nhận sự bảo hộ của anh. "

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô ta, rất tự nhiên bỏ áo ngoài ra, khoác lên vai Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện không cự tuyệt, dùng áo của hắn khoác lên người: "Trương Dương, vừa rồi quên nói với anh một chuyện, tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore có ý đầu tư vào cảng Phước Long. "

Nhắc tới tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore, Trương Dương không khỏi nhớ tới một đoạn chuyện cũ, năm đó tình yêu của Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng không có kết quả. Hứa Gia Dũng vì trả thù mình đã lợi dụng thủ đoạn đê tiện để khống chế tổng tài Phạm Tư Kì của tập đoàn Tinh Nguyệt, chế tạo đủ loại nan đề và đối nghịch với mình trong công trình cảng Nước Sâu Nam Tích. Bất giác đã mấy năm trôi qua rồi, Hứa Gia Dũng đã rời khỏi nhân thế, mà Phạm Tư Kì cũng gặp phải tai ương tù oan, may mắn là Trương Dương ra tay giúp cô ta chế tạo hiện tượng giả bị bệnh nan y. Hiện giờ Phạm Tư Kì mượn cớ dưỡng bệnh ở Singapore, nhưng quyền khống chế thực tế của cô ta đối với tập đoàn Tinh Nguyệt thì còn lớn hơn trước đây.

Trương Dương nói: "Tiêu Quốc Thành cũng có ý đầu tư, hắn hợp tác với tập đoàn Nguyên Hòa. "

Kiều Mộng Viện nói: "Ở châu Á mà nói thì gia tộc Nguyên Hòa và tập đoàn Tinh Nguyệt luôn là đối thủ cạnh tranh, Tinh Nguyệt sở dĩ nhắm tới Tân Hải, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là để cạnh tranh với tập đoàn Nguyên Hòa, sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong, Tân Hải sẽ trở thành nơi tập kết hàng trung chuyển lớn nhất bắc bộ Trung Quốc, rất nhiều người đều nhìn thấy thương cơ này, chỉ có chiếm trước tiên cơ mới có thể chiếm lĩnh được thị trường tương lai, cho nên người muốn tới đây đầu tư rất nhiều. "

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Kiều thượng nhiệm chưa được vài ngày đã nắm được tất cả công tác, đây là thiên phú, thật sự là khiến tôi tự thẹn không bằng. "

Kiều Mộng Viện gắt: "Anh đừng nói móc tôi. Tôi chưa từng có kinh lịch tòng chính. "

Trương Dương nói: "Ăn chén cơm chính trị này cũng cần thiên phú. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không có thiên phú gì cả. "

Trương đại quan nhân vốn định nói vài câu dí dỏm, nhưng vừa nghĩ tới thân thế phức tạp của Kiều Mộng Viện, Kiều Chấn Lương không phải là cha ruột của cô ta, Tiêu Quốc Thành vốn được mình chú ý cũng không phải. Mình thôi đừng có nói gì xoay quanh vấn đề thiên phú nữa, Trương Dương nói: "Tôi cũng không có thiên phú gì cả. Không phải cũng lên làm bí thư thị ủy Tân Hải ư?"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh có thiên phú, chỉ là anh không biết mà thôi, tòng chính làm quan, quan trọng nhất là phải có chủ kiến, chỉ cần điểm này thôi anh đã vượt qua rất nhiều người rồi. "

Trương Dương cảm thán nói: "Chén cơm chính trị này không dễ ăn, vừa rồi phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương tới tìm tôi, hắn nói với tôi là ban thường ủy thị ủy Bắc Cảng sẽ có điều chỉnh, bảo tôi hãy nắm lấy cơ hội này. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nhân mạch của anh ở Bắc Cảng thật sự là không tồi. "

Trương Dương cười ha ha: "Cô tưởng hắn thật sự có lòng tốt như vậy ư? Hắn sở dĩ để lộ tin tức này cho tôi là vì hắn bị Hạng Thành đánh cho thảm hại vô cùng, hắn cho rằng nếu tôi gia nhập vào cuộc chiến này thì có lẽ hắn sẽ được giảm bớt áp lực. "

Kiều Mộng Viện nhíu mày: "Tôi không thích nhất chính là tranh đấu quyền lực trong quan trường, anh lừa tôi tôi lừa anh, bất chấp tất cả thủ đoạn. "

Trương Dương nói: "Đấu tranh chính trị Trong quan trường là một môn học vấn cao thâm, chẳng những khảo nghiệm chỉ số thông minh của một người, còn khảo nghiệm ý chí của một người, thậm chí so với quyết đấu võ công thì còn đã hơn. "

Kiều Mộng Viện nói: "Vậy anh hiện tại đã được tính là cao thủ nhất lưu chưa?"

Trương đại quan nhân khiêm tốn nói: "Tôi nhiều nhất chỉ xứng là vừa mới nhập môn, cao thủ tuyệt đỉnh chân chính là ông nội cô! Tôi cả đời này nếu có thể học được một phần trăm thủ đoạn của ông ta thì có thể tung hoành quan trường, không ai địch nổi rồi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Đấu tranh chính trị cũng theo sự biến hóa của thời đại mà không ngừng biến hóa theo. Tuy rằng tiếng sóng vẫn vậy, nhưng mỗi một đợt sóng đều hoàn toàn khác nhau, ông nội tôi nói, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải biết thuận thế mà làm. "

Trương Dương nói: "Phương diện này tôi trước giờ làm không tốt lắm. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Thật ra anh tuổi còn trẻ mà đã lên làm bí thư thị ủy Tân Hải, còn có gì mà không hài lòng?"

Trương Dương nói: "Trời cao đãi tôi không bạc, bằng không sao lại đưa một bang thủ tốt như cô tới bên cạnh tôi?" Hắn biết Kiều Mộng Viện tính tình rụt rè, cho nên không dám trắng trợn nói đưa cô tới bên cạnh tôi, trước đó kèm thêm chữ bang thủ tốt.

Kiều Mộng Viện mặt nóng lên, cô ta nói khẽ: "Đêm đã khuya rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi. "

Văn phòng của Ban chiêu thương ở trung tâm hành chính thành phố, Kiều Mộng Viện đa số thời gian đều làm việc ở đây, Trương Dương giao nhiệm vụ chiêu thương trong toàn thành phố Tân Hải cho cô ta phụ trách, Kiều Mộng Viện từ lúc đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải tới nay, biểu hiện tận chức tận trách, gần đây ban chiêu thương thông qua hình thức thông báo tuyển dụng công khai đã tăng thêm ba nhân viên, bọn họ đều đang trong giai đoạn thử việc. Kiều Mộng Viện sáng sớm đi làm, thấy Chu Sơn Hổ dẫn một cô gái ăn mặc rất mốt tới gặp cô ta, cô gái đó chính là Lưu Hi Đình, con gái của chủ nhiệm hội quản ủy khu mới Đông Giang Lưu Bảo Toàn, trước mắt đang yêu Chu Sơn Hổ say đắm, năm nay cô ta tốt nghiệp đại học, trước mắt đã thi tốt nghiệp xong rồi, còn chưa cầm bằng tốt nghiệp đã vỗi vã tới Tân Hải tìm Chu Sơn Hổ.

Trương Dương từng đáp ứng Lưu Bảo Toàn sẽ an bài công tác cho cô ta, dù sao dưới tay Kiều Mộng Viện cũng thiếu người, liền an bài Lưu Hi Đình đến ban chiêu thương, để Chu Sơn Hổ tự mình dẫn cô ta tới.

Kiều Mộng Viện đã nghe Trương Dương nhắc tới chuyện này, cô ta cũng biết Chu Sơn Hổ, cười nói: "Hổ tử, vị này chính là bạn gái của anh à!"

Chu Sơn Hổ đỏ mặt, Lưu Hi Đình thì ngược lại biểu hiện thoải mái hơn, cô ta chủ động vươn tay về phía Kiều Mộng Viện: "Chủ nhiệm Kiều, chào chị, tôi tên là Lưu Hi Đình, tôi tới đây theo chị học tập. "

Kiều Mộng Viện cười cười gật đầu: "Mọi người đều là người một nhà, tới rồi thì làm việc cho tốt, tôi sẽ chiếu cố cô. "

Chu Sơn Hổ lúc này mới nói một câu nói: "Chủ nhiệm Kiều, nhờ chị. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Hổ tử, anh cứ yên tâm đi, Hi Đình ở chỗ tôi khẳng định sẽ không sao cả. "

Chu Sơn Hổ cáo từ rời khỏi, Lưu Hi Đình đuổi theo, hai người thì thầm vài câu mới tách ra, Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng nhu tình mật ý của bọn họ thì không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới Trương Dương, nghĩ tới khuôn mặt vô tâm vô phế đó của hắn.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ của cô ta, mặt Kiều Mộng Viện có chút nóng lên, mình sao lại thế này, gần đây luôn không tự chủ được mà nhớ tới hắn, cô ta cầm điện thoại lên, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của một nam tử: "Chủ nhiệm Kiều, chào cô!"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh là... "

Đối phương mỉm cười nói: "Tiêu Quốc Thành!"

Kiều Mộng Viện hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: "Bác Tiêu, chào bác!" Kiều Mộng Viện và Tiêu Mân Hồng là bạn học, cũng là bạn tốt, cô ta khi du học ở Mỹ đã có duyên gặp mặt Tiêu Quốc Thành mấy lần, có điều cũng không có tiếp xúc sâu, nhưng vì quan hệ với Tiêu Mân Hồng, Kiều Mộng Viện vẫn có biểu hiện vô cùng khách khí.

Tiêu Quốc Thành nói: "Cô đang ở văn phòng à?"

Kiều Mộng Viện nói: "Vâng, bác Tiêu tìm tôi có việc gì?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Được rồi, tôi tới rồi nói!"

Kiều Mộng Viện buông điện thoại, nhìn thấy Lưu Hi Đình đứng trước mặt mình, cô ta mỉm cười nói: "Biết gõ chữ không?"

Lưu Hi Đình gật đầu, Kiều Mộng Viện dưa một bản kế hoạch cho cô ta: "Chỉnh lý lại giúp tôi, chiều giao lại cho tôi. " Cô ta chỉ chỉ vào phòng bên cạnh.

*****

Lưu Hi Đình cầm lấy bản kế hoạch rồi đi, khi ra cửa thì gặp Tiêu Quốc Thành bước vào, Tiêu Quốc Thành mặc áo sơ mi màu trắng, không đeo caravat, quần tây màu đen, giày da sáng bóng, y luôn là người rất chú ý tới hình tượng bản thân.

Cho dù là gặp một cô bé, Tiêu Quốc Thành vẫn biểu hiện ra phong độ thân sĩ của y một cách đầy đủ, rất lịch sự nhường đường cho Lưu Hi Đình, chờ sau khi trải qua Lưu Hi Đình đi qua Tiêu Quốc Thành mới đi vào văn phòng, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Kiều, còn nhớ tôi không?"

Kiều Mộng Viện đứng dậy đón, chủ động vươn tay về phía Tiêu Quốc Thành: "Chào bác Tiêu đã lâu rồi không gặp. "

Tiêu Quốc Thành bắt tay Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện mời y ngồi xuống sô pha, tự mình đi pha trà cho y, Tiêu Quốc Thành nói: "Nhớ lần trước gặp cô là vào tám năm trước, cô còn đang học ở nước Mỹ, cùng Mân Hồng tới nhà tôi chơi. "

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Tôi còn tưởng rằng bác Tiêu đã sớm quên con bé này rồi?"

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Sao mà quên được?" Nhìn mặt Kiều Mộng Viện, Tiêu Quốc Thành lại như nhìn thấy hình dáng của Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Mộng Viện có vài phần giống với Mạnh Truyền Mĩ lúc còn trẻ, giống nhất là ánh mắt họ, cũng chấp nhất, cũng quật cường.

Kiều Mộng Viện nói: "Bác Tiêu tới tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: "Tôi hôm nay tới đây là đặc biệt đẻ bái phỏng bí thư Trương, có điều tôi nghe nói cô hiện tại đang đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ban chiêu thương Tân Hải, phụ trách công tác chiêu thương ở đây cho nên tôi đến gặp. "

Kiều Mộng Viện nói: "Mạch Kỳ Nhi không nói với bác à?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Nó sang Mỹ công tác rồi, chắc tháng sau mới trở về. "

Kiều Mộng Viện nói: "Bác Tiêu rất ủng hộ công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, lần này khu bảo lưu thuế nhập khẩu có thể khởi động cũng nhờ có năm trăm triệu của của bác. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Tôi và bí thư Trương là lão bằng hữu, bằng hữu cũng có chỗ khó, tôi đương nhiên phải giúp đỡ rồi. Có điều cô cũng biết đấy, thương nhân chi mỗi một phân tiền thường thường cũng phải tính toán tỉ mỉ, tôi cũng không phải là đầu tư mù quáng, tôi vô cùng xem trọng tiền cảnh của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi nghe nói bác Tiêu có ý tham gia công trình xây lại cảng Phước Long?"

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Vốn tôi không có kinh nghiệm gì về nghiệp thuỷ vận, tất nhiên cũng không nói gì tới hứng thú, nhưng hiện tại gia tộc Nguyên Hòa Nhật Bản chủ động tìm tôi hợp tác, tôi tất nhiên không có lý do gì để cự tuyệt. " Tiêu Quốc Thành chỉ nói ra một câu như chuồn chuồn lướt nước rồi không hề tiếp tục tham thảo đề tài này nữa, y nhìn đồng hồ: "Không nói nữa, tôi đã hẹn gặp bí thư Trương rồi, sắp tới giờ rồi. "

Kiều Mộng Viện tiễn Tiêu Quốc Thành ra khỏi văn phòng, cảm thấy Tiêu Quốc Thành lần này bái phỏng có chút đột ngột, trong lòng thầm đoán rằng, chẳng lẽ Tiêu Quốc Thành chỉ là thuận tiện bái phỏng đơn giản như vậy thôi ư? Vì sao y không đề cập tới chuyện của tập đoàn Tinh Nguyệt?

Trương Dương và Tiêu Quốc Thành hẹn gặp mặt vào mười giờ sáng, khi Tiêu Quốc Thành tới văn phòng của hắn, Trương Dương bảo Phó Trường Chinh đi pha trà, ngồi trước bàn trà đợi Tiêu Quốc Thành đến.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Vừa mới thuận tiện tới chỗ chủ nhiệm Kiều chơi! Chào hỏi cô ta một chút. "

Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn không biết mục đích Tiêu Quốc Thành đi gặp Kiều Mộng Viện là gì? Mời Tiêu Quốc Thành ngồi xuống sô pha, cầm ấm trà rót một chén cho y: "Tiêu tiên sinh, mời uống trà!" trong hoàn cảnh này hai người đều biểu hiện ra vẻ vô cùng khách khí.

Tiêu Quốc Thành cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Tôi lần này tới đây là muốn tìm hiểu một chút chuyện của cảng Phước Long. "

Trương Dương cười nói: "Chú không đi hỏi Kiều Mộng Viện ấy, hiện tại cô ta phụ trách chuyện này, thư đấu thầu cũng giao cho cô ta soạn. "

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Quan viên làm đến cảnh giới nhất định thì chính là quản lý một cách vô vi, mình không cần làm việc, có chuyện gì cũng đều giao cho thủ hạ đi làm. "

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Tiêu tiên sinh đang quanh co lòng vòng nói móc tôi, tôi nghe ra được mà. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Không dám. Anh là quan, tôi là dân, tôi cũng không dám có chút bất kính với anh. "

Trương Dương nói: "Tôi tuy rằng là quan. Nhưng chú là chủ nợ của tôi, tôi đang nợ chú năm trăm triệu. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Vậy tôi càng không dám đắc tội với anh, hiện giờ người nợ tiền mới là đại gia, tôi nếu chọc giận anh thì anh không trả nợ, tôi lúc đó biết đi đâu mà khóc đây. "

Hai người bật cười, đều biết đối phương đang nói đùa.

Trương Dương nói: "Hai ngày trước khi tôi tới Bạch đảo, Tiêu tiểu thư có ra đón tôi, nói các anh hợp tác với gia tộc Nguyên Hòa, muốn nắm quyền kinh doanh về sau và công trình xây lại của cảng Phước Long. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: "Không sai. "

Trương Dương chậm rãi hạ chén trà trong tay xuống: "Tiêu tiên sinh, trong hợp đồng đầu tư trước đó của chú cũng không có hạng mục cảng Phước Long này. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trước đây tôi không có kinh nghiệm xây dựng và kinh doanh cảng, nhưng gia tộc Nguyên Hòa hợp tác với tôi. Tôi liền có năng lực về phương diện này, nếu đã có ưu thế thì tôi đương nhiên sẽ có chủ ý với cảng Phước Long. "

Trương Dương nói: "Quyền xây lại và quyền kinh doanh cảng Phước Long hiện giờ được rất nhiều phương diện xem trọng, không giấu gì chú, tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore đã khảo sát thông qua kế hoạch đầu tư. Hai ngày nay, bọn họ sẽ phái người tới đây trình bày kế hoạch đầu tư với tôi. "

Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Nghe ý của anh là là phải công khai đấu thầu. "

Trương Dương gật đầu: " trong chuyện cảng Phước Long tôi cũng bất lực, trước đã đã định ra phương án đấu thầu công khai rồi. Hiện giờ giấy tờ đấu thầu cũng đã hoàn thành, gần đây sẽ triển khai công tác đấu thầu, công tác cụ thể thì giao cho ban chiêu thương phụ trách. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu đã định ra rồi thì chúng tôi cũng chỉ có thể cạnh tranh theo quy tắc. Tinh Nguyệt thực lực cường đại, tôi thấy lần này phần thắng chúng tôi chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có một nửa. "

Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, không phải không muốn không muốn giúp chú, chỉ là hiện tại Bắc Cảng đang ở vào thời kì mẫn cảm, làm một chuyện đều phải vô cùng cẩn thận, bằng không khẳng định có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. "

Tiêu Quốc Thành không khỏi bật cười: "Bí thư Trương yên tâm, tôi không có ý làm khó anh, thật ra tôi cũng tán thành hình thức công khai đấu thầu, chỉ có như vậy mới có thể khiến người hữu tâm phải ngậm miệng lại, kiếm tiền phải kiếm ở chỗ sáng, làm việc cũng vậy. " Y uống ngụm trà rồi lại nói: "Tôi ngày hôm qua vừa tới Bắc Cảng liền phát hiện không khí Bắc Cảng gần đây có chút không đúng. "

Trương Dương nói: "Làm sao vậy?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Hành động nghiêm đả với thanh thế rất lớn của Bắc Cảng anh có nghe nói tới không?"

Trương Dương bật cười: "Sao lại không nghe? Bí thư Hạng quyết tâm muốn chỉnh đốn trật tự xã hội Bắc Cảng, trị lý tình trạng tội phạm ngông cuồng của Bắc Cảng từ căn bản, đây là một chuyện tốt. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Mấy ngày nay làm cho ai cũng thần hồn nát thần tính, nghiệp phục vụ khách sạn trong phạm vi toàn thành phố cơ hồ đều bị kiểm tra một lần, ngay cả khách sạn Hoa Quang của chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. "

Trương Dương nhớ tới Tiêu Quốc Thành chẳng những có Kim Sắc Cảng Loan mà còn có hệ thống Dịch gia trong phạm vi toàn quốc, xem ra Hạng Thành lần này đã xúc phạm tới lợi ích của y, chẳng trách Tiêu Quốc Thành có phê bình kín đáo. Trương Dương cười nói: "Tiêu tiên sinh chắc là không thể không nhìn thấu được tình thế thực sự chứ. "

Tiêu Quốc Thành thở dài: "Đây là sự khác nhau giữa quan trường và thương trường, trong thương trường rất ít có người đi là chuyện hại người không lợi mình, trừ phi hai người có thù hận không giải được, mà trong quan trường, cho dù là xung đột lợi ích nhỏ bé cũng có thể làm ra một hồi bão tố, tôi nghe nói Tưởng Hồng Cương vì vị trí bí thư thị ủy mà đấu rất gắng với Cung Hoàn Sơn. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chuyện của lãnh đạo Thượng cấp tôi không rõ lắm, gần đây tôi ngay cả chuyện của Tân Hải còn làm không xong. "

Tiêu Quốc Thành cười ha ha, nói: "Bí thư Trương quả nhiên là tác phong nghiêm cẩn, nói chuyện cũng rất cẩn thận. " Thật ra y cũng hiểu tính tình của Trương Dương, biết hắn là hạng người hiếusự, lần này đối với công phu trấn định của Trương Dương cũng có chút ngạc nhiên.

Trương Dương nói: "Không phải tôi nghiêm cẩn, là tôi không rảnh nhúng tay vào chuyện của họ, người muốn kéo tôi vào, tuy rằng chuyện tranh đi đấu lại trong chính trị tôi cũng đã trải qua không ít, nhưng không có lần nào là tôi vô duyên vô cớ vì quyền lực mà đấu tranh cả. "

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nhìn Trương Dương: "Người kinh thương luôn mong có một hoàn cảnh đoàn kết yên ổn. "

Trương Dương nói: "Cho nên tôi mới đặt sự ổn định của trật tự xã hội ở vị trí hàng đầu. " Hắn uống ngụm trà rồi nói: "Tiêu tiên sinh cũng rất cảm thấy hứng thú với chính trị nhỉ?"

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với chính trị có ảnh hưởng tới mình thôi. "

Hai người nhìn nhau cười.

Buổi chiều Bắc Cảng đổ mưa to, thời tiết tối tăm, mưa bụi kéo dài không dứt, trong thời tiết như vậy rất dễ nảy sinh ra tình tự sầu ly, trong lòng Đinh Cao Sơn lại không thương cảm chút nào, hắn đứng ở đối diện cửa lớn trạm giam Tam Hà, nhìn về phía cửa trại tạm giam đối diện, cửa mở ra, Đinh Cao Thăng từ bên trong đi ra, hắn trước tiên nói gì đó với cảnh sát áp tải hắn ra, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời âm u, sau đó mới nheo mắt nhìn nhìn đối diện đường cái, qua mưa bụi mông lung nhìn thấy đại ca đứng đó, tuy rằng Đinh Cao Thăng không nhìn rõ ánh mắt của y lúc này, nhưng từ đáy lòng cũng cảm nhận được sự quan tâm của đại ca đối với mình, mũi Đinh Cao Thăng có chút cay cay, hắn vội vàng đi vào trong màn mưa.

*****

Đinh Cao Sơn từ đầu đến cuối không di động chân, cho đến lúc em trai đi đến trước mặt, y mới mỉm cười.

Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca... " Trong mắt có hai điểm trong suốt, không rõ là ánh lệ hay là nước mưa.

Đinh Cao Sơn vươn hai tay ra vỗ vỗ vai em trai, nói khẽ: "Không sao!" Một câu không sao bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Đinh Cao Thăng vốn muốn nói gì đó, lại nghe Đinh Cao Sơn nói: "Lên xe rồi nói. "

Ngồi vào bên trong xe Mercedes màu đen của Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca, để anh phải lo lắng rồi. "

Đinh Cao Sơn cười nói: "Người nhà không cần phải nói những câu này. "

Xe chậm rãi khởi động, Đinh Cao Thăng xuyên qua cửa sổ dính đầy nước mưa nhìn ra trại tạm giam ở đối diện.

Đinh Cao Sơn vỗ vai hắn, mỉm cười nói: "Nói vĩnh biệt nơi này đi. "

Đinh Cao Thăng nói: "Có thuốc không?"

Đinh Cao Sơn gật đầu, lấy ra một bao thuốc đưa cho hắn, Đinh Cao Thăng châm thuốc lá, rít hai hơn, không gian bên trong xe lập tức đầy mùi thuốc. Thần kinh của hắn theo khói thuốc cũng dần dần trầm tĩnh lại, lộ ra vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, ngửa đầu dựa vào ghế, nói khẽ: "Viên Hiếu Công cố ý chơi em, quan báo tư thù! Món nợ này em nhất định sẽ tính sổ với chúng!"

Đinh Cao Sơn nói: "Không trách được chúng, là bản thân chúng ta không phán đoán rõ tình thế. "

Đinh Cao Thăng có chút kinh ngạc nói: "Đại ca, là Viên Hiếu Công hạ lệnh bắt em mà!"

"Cậu cho rằng nếu không phải là hắn lên tiếng, cậu có thể dễ dàng được thả ra như vậy ư?" Ánh mắt của Đinh Cao Sơn lộ ra vẻ mông lung trong khói thuốc, hắn lắc đầu: "Huynh đệ chúng ta không sợ ai cả, nhưng cứ đánh mãi thì cũng không có lợi cho bất kỳ ai, kết cục cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương. "

Đinh Cao Thăng không nói gì, mấp máy môi, trong lòng cũng công nhận những lời này của đại ca.

Đinh Cao Sơn nói: "Là tôi đã đánh giá sai năng lực của Tưởng Hồng Cương, cho rằng hắn chính là nhân tài có thể tạo dựng, nhưng hiện tại mới phát hiện hắn chỉ là củi khô! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa."

Đinh Cao Thăng nhìn đại ca với vẻ khó hiểu, không biết đại ca vì sao đột nhiên chán ghét Tưởng Hồng Cương như vậy.

Đinh Cao Sơn nói: "Lần nghiêm đả này của Bắc Cảng, người khởi xướng là Hạng Thành, hắn cấp cho Tưởng Hồng Cương không an phận một hạ mã uy, muốn hắn thành thành thật thật, chúng ta chỉ bị vạ lây mà thôi, người này là đáng trọng dụng, khi xảy ra chuyện thực sự thì không dám đứng ra nói câu nào. " Bởi vì chuyện lần này của em trai, Đinh Cao Sơn đối với Tưởng Hồng Cương có thể nói là chán nản tới cực điểm.

Đinh Cao Thăng nghiến răng nghiến lợi nói: "Kẻ làm quan quả nhiên không có tên nào tốt lành!"

Đinh Cao Sơn nói: "Họ Viên muốn lợi dụng cơ hội lần này để trừ bỏ chúng ta, ha ha, si tâm vọng tưởng, bọn chúng cho rằng chúng ta là một quả hồng, muốn bóp thế nào thì bóp ư?"

Đinh Cao Thăng nhìn thái dương đại ca đột nhiên có thêm tóc bạc, trong lòng rất áy náy, hắn nói khẽ: "Đại ca, về sau em làm việc sẽ cẩn thận hơn, sẽ không để anh lo lắng nữa!"

Đinh Cao Sơn thở dài, nói: "Già rồi, đã đến lúc nên rút lui, một câu của Viên Hiếu Thương đã khiến tôi rất xúc động, trên thế giới này nhỏ bé giống như đá cuội rơi xuống biển vậy, cho nên một người còn sống quan trọng nhất là nhận rõ mình, nhận rõ cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất. "

Đinh Cao Thăng từ trong lời nói của đại ca đã nhận ra hắn tựa hồ bắt đầu có ý rút lui, chẳng lẽ là chuyện lần này đã đả kích đại ca lớn đến vậy? Đinh Cao Thăng nói: "Đại ca, có một số việc không phải nói đi là đi, chúng ta có nhiều sinh ý như vậy, chúng ta không thể buông tay được, vả lại, chúng ta đi, các huynh đệ sẽ làm sao bây giờ? Bọn họ vẫn phải dựa vào chúng ta để ăn cơm. "

Đinh Cao Sơn nói: "Thật ra nhân sinh trên đời vốn không nên có nhiều vướng bận như vậy, bất kể anh lập được cơ nghiệp như thế nào, bất kể anh đánh hạ được nhiều địa bàn thế nào, đến cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. "

Đinh Cao Thăng nói: "Nếu còn sống thì phải sống cho ra người! Đại ca, chờ thêm một đoạn thời gian nữa huynh đệ chúng ta ra ngoài nghỉ ngơi một chút, em thấy anh có chút mệt mỏi rồi. "

Đinh Cao Sơn mỉm cười gật đầu nói: "Tôi đã bảo Nhân Sinh về, đã đến lúc những người trẻ tuổi này nên một mình đảm đương một phía rồi. "

Đinh Cao Thăng nói: "Hắn có thể ư?"

Đinh Cao Sơn nói: "Chúng ta có thể dạy hắn!"

Một chiếc xe vận tải nặng từ phía trước lái đến, khi tới gần, chiếc xe tải đó đột nhiên tăng tốc, điên cuồng lao vào xe của huynh đệ Đinh gia.

Lái xe hoảng sợ mở to hai mắt, hắn nhanh chóng đánh tay lái. Ý đồ muốn tránh chiếc xe đó, nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa khi hắn ý thức được mục đích của đối phương thì đã quá muộn, xe vận tải va mạnh vào xe Mercedes, đâm cho xe Mercedes xoay tròn tại chỗ, đầu xe phá tung vòng bảo hộ, từ đê bờ biển rơi thẳng xuống.

Trong tầm nhìn của Đinh Cao Sơn toàn là màu đỏ. Hắn ngửi thấy máu tanh, nhìn thấy đầu em trai gục xuống vai, Đinh Cao Sơn lớn tiếng la lên. Giọng nói của hắn vừa mới vang lên thì đã bị thân thể của Đinh Cao Thăng chặn lại, tiếng thân xe va vào bờ đê cực chói tai. Đè nén tim hắn, khiến hắn ở sâu trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi. Đinh Cao Sơn rất nhanh liền cảm thấy thân thể hắn rơi vào nước biển lạnh lẽ, hắn nhìn thấy mình phun ra một chuỗi bọt khí. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một giọng nói - tịch dương khi đẹp nhất chỉ có lúc hoàng hôn tới gần...

Năm tiếng đồng hồ sau chiếc xe Mercedes bị đâm cho biến dạng mới được cảnh sát và đội cứu viện bờ biển vớt lên bờ, từ bên trong xe tìm được ba cỗ thi thể, người ngồi ở ghế lái là lái xe, khi va chạm lần đầu tiên thì túi an toàn bung ra, chắn trước mặt hắn, không đợi hắn di động thì ô tô đã rơi xuống biển. Hắn vì bị ngạt mà chết, Đinh Cao Thăng chết rất thảm, gãy xương cổ, là khi ô tô phát sinh va chạm bị lực trùng kích cực lớn chấn gãy xương cổ.

Đinh Cao Sơn là bị ngạt nước mà chết. Hắn không tử vong khi va chạm, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị nước biển làm ngạt chết, hai huynh đệ tuy rằng không phải sinh cùng ngày nhưng lại chết cùng lúc.

Cục trưởng Công an Viên Hiếu Công tự mình tới hiện trường, vốn đây là một tai nạn giao thông, y không cần phải đích thân tới hiện trường. Nhưng khi hắn y nghe nói người gặp chuyện không may là huynh đệ Đinh gia thì lập tức bỏ tất cả mọi việc chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn.

Chuyện xảy ra ở bờ đê, bởi vì trời mưa nên gió biển rất lớn, ảnh hưởng đến công tác cứu hộ, thật ra cho dù là cứu hộ kịp thời thì cũng khó mà cứu được tính mạng của huynh đệ Đinh gia.

Trời vẫn đổ mưa phùn, Viên Hiếu Công nhìn mảnh vụn thủy tinh trên mặt đường, nhíu mày, huynh đệ Đinh gia không ngờ chết như vậy, tuy rằng y rất muốn bọn họ chết, nhưng y tuyệt không ngờ sẽ là một kết cục như vậy.

Đinh Lâm dưới sự đi cùng của mười mấy huynh đệ áo đen chạy đến hiện trường, lập tức bị cảnh sát cản ở ngoài tuyến phong tỏa. Cô ta kêu lên: "Tôi muốn vào, người gặp chuyện không may là cha tôi... Là cha tôi... " Cô ta hoảng hốt hét lên.

Viên Hiếu Công gật đầu, ý bảo thủ hạ để Đinh Lâm vào, nhưng lại cản không cho những người còn lại vào.

Đinh Lâm dưới sự dẫn dắt của một gã cảnh viên đi tới thi thể vừa được vớt lên, pháp y vừa mới làm giám định bước đầu, tất cả thi thể đã được túi bọc thây bọc lại. Đinh Lâm run run tay, cả người cô ta đều không ngừng run rẩy, cô ta mở một cái túi trong đó, nhưng thấy ông chú đã mất đi sinh cơ, nước mắt của cô ta liền trào ra như vỡ đê.

Cô ta vừa khóc thút thít vừa mở cái túi tiếp theo, khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt cha, Đinh Lâm đã không thể ức chế được cực kỳ bi ai trong nội tâm, cô ta che miệng lại, vai không ngừng run run trong gió biển.

Viên Hiếu Công thì thầm vài câu với một nữ cảnh, nữ cảnh đó tới khuyên Đinh Lâm đứng dậy, Đinh Lâm phẫn nộ đẩy tay cô ta ra, thét to: "Hung thủ! Các anh tất cả là hung thủ!"

Viên Hiếu Công bị giọng nói thê lương của cô ta khiến cho hoảng sợ. Đinh Lâm quỳ gối bên cạnh thi thể của cha, gió biển thổi tung tóc cô ta, khuôn mặt của cô ta lộ ra vẻ tái nhợt, đôi mắt tràn ngập cừu hận nhìn thẳng vào Viên Hiếu Công.

Ánh mắt này khiến Viên Hiếu Công vô cùng không thoải mái, y lắc đầu, nói khẽ: "Nén bi thương thuận biến. " Nói xong câu đó, Viên Hiếu Công xoay người lên xe cảnh sát.

Cái chết của huynh đệ Đinh gia khiến rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc vạn phần, Viên Hiếu Thương cũng vậy, khi hắn nghe đại ca kể lại chuyện đã xảy ra, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Sao lại vậy?"

Viên Hiếu Công nói: "Không biết là ai hạ thủ, Đinh Cao Sơn tới trại tạm giam đón Đinh Cao Thăng về nhà, trên đường đi qua bờ đê bị một chiếc xe tải đâm, xe Mercedes mà họ ngồi rơi xuống biển. "

Viên Hiếu Thương nói khẽ: "Đây là một cuộc mưu sát!"

Viên Hiếu Công không hề phủ nhận phán đoán của Viên Hiếu Thương, y thở dài: "Xuống tay độc lắm, một phát diệt trừ cả hai huynh đệ Đinh gia, miễn trừ hậu hoạn. "

Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, chuyện này có người ở sau lưng giở trò quỷ. Người của Đinh gia vẫn cho rằng là chúng ta đang nhằm vào bọn họ, có thể tính sổ cái chết của huynh đệ Đinh gia lên người chúng ta hay không?"

Viên Hiếu Công nói: "Rất có thể, cậu không nhìn thấy ánh mắt của con gái hắn khi nhìn tôi, giống như coi tôi là hung thủ sát hại cha cô ta vậy. "

Viên Hiếu Thương nói: "Chuyện này vốn không liên can tới anh, anh đã thả Đinh Cao Thăng rồi. "

Ngón tay Viên Hiếu Công nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Lão Tứ, trong khoảng thời gian này luôn có người gây chuyện giữa chúng ta và Đinh gia, đầu tiên là chúng ta gặp chuyện không may, sau đó đến phiên Đinh gia, người người rốt cuộc muốn làm gì?"

Viên Hiếu Thương cười khổ nói: "Đáng sợ nhất là đến bây giờ chúng ta vẫn không biết là ai đang phá rối. "

" Lão Tứ, gần đây nhất định phải cẩn thận. "

*****

Viên Hiếu Thương nói: "Lát nữa em sẽ nói một tiếng với nhị ca và tam ca, hiện tại là thời kì phi thường, nhất định không thể gây chuyện. "

Viên Hiếu Công nói: "Tôi sẽ cho người theo dõi Đinh gia. "

Viên Hiếu Thương gật đầu: "Nếu có người thực sự muốn tính món nợ này lên đầu chúng ta thì chúng ta không thể không phòng bị được. "

Viên Hiếu Công thở dài nói: "Năm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ trời thật sự muốn thay đổi?"

Chuyện huynh đệ Đinh gia chết thảm ngay lập tức truyền tới Tân Hải, bởi vì nơi này là quê của bọn họ, trong lòng người Tân Hải thì Đinh Cao Sơn là người giàu nhất Tân Hải, là người có tính đại biểu, hắn vẫn là hội trưởng của thương hội Tân Hải, ở trong thương giới Tân Hải có địa vị được tôn sùng.

Trương Dương cũng có duyên gặp mặt mấy lần với Đinh Cao Sơn, nghe thấy chuyện này thì cũng giật mình, vừa hay Trình Diễm Đông tới đây báo cáo công tác trị an sắp tới với hắn, Trương Dương tất nhiên nhắc tới chuyện này.

Trình Diễm Đông cũng có nghe nói, hắn nói với Trương Dương: "Bắc Cảng đang oanh oanh liệt liệt làm nghiêm đả, giờ lại xảy ra án mạng, chẳng khác nào tát vào mặt ban lãnh đạo Bắc Cảng, anh chờ coi đi, chuyện này khẳng định sẽ ầm ĩ. "

Trương Dương nói: "Diễm Đông, huynh đệ Đinh gia có thù với ai mà ghê vậy? Không ngờ muốn một phát diệt cả hai người họ. "

Trình Diễm Đông nói: "Nghe nói bọn họ và mấy huynh đệ Viên gia vẫn luôn đối đầu nhau, lần nghiêm đả này Viên cục bắt Đinh Cao Thăng đầu tiên, có điều bởi vì không có chứng cớ xác thực nên hôm nay thả hắn về. Đinh Cao Sơn chính là trên đường đi đón Đinh Cao Thăng thì xảy ra chuyện, nghe nói là bị một chiếc xe tải đâm chính diện, căn cứ vào tình huống hiện trường thì có thể thấy được chiếc xe tải này không hề có dấu vết phanh lại, khả năng cố ý mưu sát là rất lớn, xe tải đâm chiếc xe Mercedes mà huynh đệ Đinh gia ngồi xuống biển, người điều khiển ngay lập tức rời khỏi hiện trường, hắn là có người tiếp ứng, xe tải gây tai nạn thì để lại hiện trường. "

Trương Dương nói: "Thế chẳng phải là để lại chứng cớ ư? Căn cứ vào manh mối này có thể tra được một số dấu vết. "

Trình Diễm Đông nói: "Bí thư Trương, anh đừng xem thường Trình Diễm Đông của những phần tử phạm tội này, bọn họ nếu dám giữa ban ngày ban mặt mưu sát người ta, thì sẽ không để lại chứng cớ rõ ràng như vậy để cảnh sát truy tung đâu, tôi thấy chiếc xe tải này mười phần là bị trộm, chủ xe thực sự rất có thể không liên quan gì tới chuyện này. "

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới xe việt dã của Kiều Mộng Viện trước đó bị mất, lúc ấy có một cú điện thoại thần bí nói với hắn chuyện này có liên quan tới Viên Hiếu Nông, sự thật chứng minh, khả năng Viên Hiếu Nông trực tiếp gây ra chuyện này là rất nhỏ, người gọi điện thoại đó rõ ràng đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa huynh đệ Viên gia và hắn. Sau lưng tất cả những việc này rốt cuộc là tồn tại tấm màn đen gì?

Trình Diễm Đông nói: "Gần đây tôi có nghe nói một số tin tức, nói Bắc Cảng tồn tại mấy tập đoàn buôn lậu lớn, huynh đệ Đinh gia là một trong số đó, huynh đệ Viên gia cũng vậy, nếu đều làm sinh ý buôn lậu thì khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột lợi ích, cho nên Viên Hiếu Công sau khi bắt đầu nghiêm đả, người đầu tiên bị hắn bắt là Đinh Cao Thăng. "

Trương Dương nói: "Anh có chứng cớ không?"

Trình Diễm Đông lắc đầu nói: "Không có. "

Trương Dương thở dài nói: "Không ngờ nước Bắc Cảng thật đúng là rất sâu. "

Trình Diễm Đông nói: "Cái chết của huynh đệ Đinh gia rất có thể sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn. "

Trương Dương nói: "Bất kể sóng gió của Bắc Cảng lớn thế nào, cũng phải cam đoan Tân Hải gió êm sóng lặng, tôi muốn để Tân Hải biến thành một cảng tránh gió, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là duy trì yên ổn và phát triển toàn lực!"

Khi Cung Hoàn Sơn đi gặp Hạng Thành thì vừa hay gặp cục trưởng công an Bắc Cảng Viên Hiếu Công từ trong văn phòng của Hạng Thành đi ra, vẻ mặt của Viên Hiếu Công rất ngưng trọng, nhìn ra được cuộc đối thoại giữa y và Hạng Thành không thoải mái gì. Viên Hiếu Công thậm chí không chú ý tới thị trưởng từ phía trước đi tới, vẫn là Cung Hoàn Sơn gọi y trước, Viên Hiếu Công mới như ở trong mộng mới tỉnh, cung kính nói: "Thị trưởng Cung!"

Cung Hoàn Sơn gật đầu.

Viên Hiếu Công nói: "Tôi tới đây báo cáo một chút tình huống với bí thư Hạng, thị trưởng Cung, trong cục của tôi còn có việc, phải về gấp. "

Cung Hoàn Sơn có chút lý giải gật đầu: "Đi đi!"

Tới văn phòng Hạng Thành, nhìn thấy Hạng Thành chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, Cung Hoàn Sơn đi tới nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Hạng Thành không xoay người lại, nói khẽ: "Có người muốn gây sự!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Bí thư Hạng, trước mắt cảnh sát toàn thành phố đều đã được động viên, tranh thủ mau chóng điều tra rõ vụ án này. "

Hạng Thành nói: "Mục đích nghiêm đả không phải để gây sóng gió, mà là bảo trì sự yên tĩnh tường hòa cho Bắc Cảng! Trừng phạt tội phạm không phải là mục đích, giảm bớt tỷ lệ phạm tội mới là mục đích cuối cùng của chúng ta!"

Cung Hoàn Sơn nói: "Có lẽ chuyện này chỉ là một cái bất ngờ!"

Hạng Thành xoay người lại: "Bất ngờ? Anh lại còn nói đây là một bất ngờ ư?"

Cung Hoàn Sơn dưới cái nhìn chăm chú của y thì có chút xấu hổ, Hạng Thành lắc đầu nói: " Muốn không bị người khác chú ý cũng khó. " Y vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Hạng Thành chậm rãi quay lại ngồi xuống trước bàn làm việc, sau đó chậm rãi cầm điện thoại lên, sau khi y nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì vẻ mặt lập tức trở nên khiêm cung: "Tỉnh trưởng Chu!"

Cung Hoàn Sơn ngừng thở, hắn không dám thở mạnh, lặng lẽ ngồi xuống ở bên cạnh, ở vào những lúc như thế này Chu Hưng Dân gọi điện thoại tới tất nhiên không phải là chuyện tốt. Cung Hoàn Sơn ở bên cạnh quan sát vẻ mặt của Hạng Thành, ngữ khí của Hạng Thành tuy rằng lộ ra vẻ cung kính. Nhưng vẻ mặt của y thì trở nên càng lúc càng ngưng trọng, nói chuyện khoảng năm phút thì Hạng Thành chậm rãi bỏ điện thoại xuống, nói khẽ: "Chuyện huynh đệ Đinh gia ngộ hại đã chấn động tỉnh lý, tỉnh lý cho rằng chúng ta công tác bất lực, sắp tới sẽ phái tổ công tác tới tìm hiểu chuyện này. "

Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện này không đến mức kinh động tới tỉnh lý chứ!"

Hạng Thành nói: "Nhất định còn có chuyện khác. "

Không ai ngờ được phản ứng của tỉnh lý lại nhanh như vậy, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang thương cảm vì cái chết của lão hữu, đang cho rằng mình có lẽ sẽ lại có được cơ hội phản kích, đang trù tính phản ánh lần nghiêm đả này với tỉnh lý thì Ủy ban kỷ luật Tỉnh đột nhiên tìm hắn.

Tưởng Hồng Cương sáng sớm vừa tới đơn vị công tác không lâu thì được mời đến khách sạn Hinh Hương viên, ở đây hắn gặp được phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng, Tưởng Hồng Cương cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không rõ vì sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại tới tìm mình? Chẳng lẽ tỉnh lý phát hiện một số tình huống của thành phố Bắc Cảng cho nên tìm hắn để tìm hiểu tin tức ư?

Lời nói của Lưu Diễm Hồng vô cùng gọn gàng dứt khoát: "Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Tôi lần này tới Bắc Cảng là đại biểu lãnh đạo tỉnh tới tìm hiểu một số tình huống. "

Tưởng Hồng Cương rất phối hợp hồi đáp: "Bí thư Lưu, ngài muốn biết tình huống của phương diện nào, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh có phải có con gái đang lưu học ở nước Pháp hay không?"

Tưởng Hồng Cương ngây ra, hắn căn bản không ngờ Lưu Diễm Hồng lại tới vì mình, Tưởng Hồng Cương nhanh chóng trấn định lại, gật đầu nói: "Không sai!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Chúng tôi có được một số tư liệu, học phí hàng năm của con gái anh ở nước Pháp là 5 vạn bảng Anh, với tiền lương của anh và vợ anh căn bản không thể gánh vác được học phí của cô ta. Cái này còn chưa tính những tiêu phí khác của cô ta ở nước Pháp. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Điểm này tôi có thể để giải thích, học phí mà con gái tôi xuất ngoại cần một bộ phận là nó làm việc ngoài giờ, một bộ phận đến từ học bổng của trường học, còn có một bộ phận là tôi vay bạn học Đinh Cao Sơn, tôi còn viết giấy nợ với hắn mà. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Đồng chí Tưởng Hồng Cương. Hy vọng anh thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Căn cứ vào sự tìm hiểu của chúng ta thì con gái anh ở nước Pháp không hề làm bất kỳ công tác ngoài giờ nào, cũng không có bất kỳ thu nhập ngoại lai nào. Học bổng ư? Cô ta có được một lần, có điều 2000 bảng Anh học bổng và tiêu phí mà cô ta cần cách nhau rất lớn, anh nói anh vay tiền của Đinh Cao Sơn, vậy anh lấy giấy vay nợ ra đi. "

Đầu Tưởng Hồng Cương có chút ngơ ngẩn, Ủy ban kỷ luật sao nhanh như vậy đã tìm tới mình, cho dù bọn họ muốn tìm thì người đó cũng không nên là mình, hắn nói khẽ: "Đinh Cao Sơn đã chết rồi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tưởng Hồng Cương, tôi hy vọng anh có thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình, nếu muốn dùng chết vô đối chứng để cho qua câu hỏi của tôi thì tôi hy vọng anh đừng phí sức làm gì. " Cô ta lấy ra một tập ảnh, trong đó có không ít là ảnh Tưởng Hồng Cương và Đinh Cao Sơn đánh golf, cưỡi du thuyền cùng nhau.

Lưu Diễm Hồng nói: "Không có chứng cớ thì chúng tôi cũng sẽ không tìm anh, anh lợi dụng chức quyền, giữ quan hệ trường kỳ với nhân sĩ thương giới, còn bật đèn xanh cho họ, bọn họ cũng bánh ít đi, bánh quy lại, cho anh thù lao trên vật chất và tiền tài. "

Tưởng Hồng Cương nói: "Bí thư Lưu, tôi chưa bao giờ nhận hối lộ dưới bất kỳ hình thức nào, tôi cũng không lợi dụng chức quyền để làm gì cả, chuyện của Đinh Cao Sơn là tôi vay tiền hắn thật, còn từng viết giấy vay nợ nữa. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Trước đó không lâu, anh tới tỉnh lý, bái phỏng rất nhiều lãnh đạo tỉnh, cũng tặng họ quà, việc này anh còn nhớ không?"

Tưởng Hồng Cương ngây ra đó, không ngờ chuyện này cũng thành nhược điểm, hắn lắc đầu nói: "Bí thư Lưu, tôi không ăn hối lộ trái pháp luật, tôi không làm trái với lương tâm của mình, không làm trái với chức trách của mình. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện đã tới nước này mà anh còn kiên trì nói như vậy, tôi nghĩ anh cần kiểm điểm một chút, bình tĩnh một chút, cân nhắc mình rốt cuộc sai ở đâu. "


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)