Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1089

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1089: Đã quyết ý đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Tống Hoài Minh có chút tiếc hận nói: "Nếu cô ta khăng khăng vứt bỏ thì thật sự là rất đáng tiếc. "

Lương Thiên Chính nói: "Tôi không thể không chuẩn bị cho phát triển về sau của nội thành mới. "

Tống Hoài Minh nói: "Có phải đã có nhân tuyển thích hợp hay không?"

Lương Thiên Chính cười khổ lắc đầu: "Chưa có, vẫn đang xem xét, có điều... "

Tống Hoài Minh nhìn ra sự do dự của y, mỉm cười nói: "Có suy nghĩa gì thì anh cứ nói thẳng. "

Lương Thiên Chính nói: "Tôi cũng cảm thấy Trương Dương không tồi, hắn là người khai thác trong xây dựng nội thành mới, vô cùng quen thuộc với nghiệp vụ bên này. Nếu có thể để hắn tới tiếp nhiệm công tác của Tần Thanh thì không thể tốt hơn. " Trong lòng Lương Thiên Chính quả thực nghĩ như vậy, nhưng hiện tại mà nói thì không có nhân tuyển thích hợp hơn Trương Dương.

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Hắn không được, mới tới Tân Hải không được bao lâu, bên kia cũng đang là lúc hết sức cần người, hơn nữa kinh nghiệm quản lý của hắn vẫn chưa được, cần phải rèn luyện thêm một đoạn thời gian ở cơ sở. "

Lương Thiên Chính cười nói: "Tôi cũng chỉ nói vậy thôi. "

Tống Hoài Minh nói: "Vẫn phải làm công tác tư tưởng với Tần Thanh, hy vọng cô ta có thể thay đổi chủ ý, bồi dưỡng một cán bộ trẻ tuổi ưu tú rất không dễ dàng, vẫn phải tận lực giữ lại. "

Sự giữ lại của Lương Thiên Chính đối với Tần Thanh là khá thành khẩn, trên đường trở về, y bảo lái xe trực tiếp đưa tới bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới.

Tần Thanh căn bản không ngờ tới Lương Thiên Chính đột nhiên tới chơi, cô ta đang nghỉ ngơi trong văn phòng, phản ứng có thai của cô ta rất nặng, Trương Dương vốn đã kê một toa thuốc đông y để giảm bớt phản ứng cho cô ta, nhưng Tần Thanh kiên trì không uống, bởi vì cô ta lo lắng dược vật sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với thai nhi, tuy rằng cô ta tin y thuật của Trương Dương, nhưng hiện tại là chuyện liên quan đến con mình, Tần Thanh trở nên rất cẩn thận. Từ chức là sự lựa chọn mà cô ta không thể không làm ra, Tần Thanh xét đến cùng vẫn là một nữ nhân, cô ta cuối cùng trong sự nghiệp và tình cảm đã lựa chọn cái trước.

Nhìn thấy Lương Thiên Chính tới, Tần Thanh lập tức liền đoán được mục đích của hắn, mỉm cười mời Lương Thiên Chính vào: "Bí thư Lương, ngài tới đây làm gì? Có chuyện gì thì gọi tôi tới là được mà. "

Lương Thiên Chính cười nói: "Đi ngang qua tiện thể qua chơi. " Y ngồi xuống sô pha.

Tần Thanh tự mình đi phá chén trà cho y.

Lương Thiên Chính tiếp lấy chén trà rồi đặt trên bàn trà, nói khẽ: "Tiểu Tần, xây dựng nội thành mới vẫn thuận lợi chứ?"

Tần Thanh gật đầu nói: "Tất cả đều vô cùng thuận lợi, công trình xây dựng đều dựa theo kế hoạch đã đề ra mà tiến hành vững bước, theo dự tính của vẫn thì xây dựng công trình cơ sở có thể xong sớm. "

Lương Thiên Chính khen ngợi: "Rất tốt!"Y nói xong, ánh mắt nhìn lên bản đồ quy hoạch nội thành mới, hai mắt híp lại, vẻ mặt lộ ra có chút bối rối: "Tiểu Tần, xây dựng nội thành mới đang tiến hành trong khí thế hừng hực, cô từ chức vào lúc này khiến tôi thật sự có chút trở tay không kịp. "

Tần Thanh nói: "Bí thư Lương, thật ra tôi sớm đã có ý định từ chức rồi, trong quá trình công tác thực tế tôi phát hiện bản thân còn có rất nhiều chỗ thiếu xót, tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, học tập thêm một chút. "

Lương Thiên Chính nói: "Cho dù có ý nghĩ như vậy thì cũng không cần thiết phải từ chức! Tổ chức có thể an bài cho cô đi học tập đào tạo sâu. "

Tần Thanh tất nhiên không thể nói ra rằng mình đã mang thai, cô ta mỉm cười nói: "Bí thư Lương, không giấu gì ngài, tôi cũng không hài lòng với trạng thái trước mắt của mình, tôi muốn thay đổi cách sống, hơn nữa áp lực phải chịu trong quan trường thật sự là quá lớn, tôi lo lắng mình cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ có một ngày tinh thần của tôi sẽ sụp đổ mất. "

Lương Thiên Chính thở dài: "Tiểu Tần, cô ra đi vào thời điểm mấu chốt này, quả thực cho tôi một nan đề. "

" Xin lỗi!"

Lương Thiên Chính lắc đầu nói: "Chẳng những tôi muốn giữ cô lại, lãnh đạo tỉnh lý cũng đều tiếc cô, tiểu Tần, cô trẻ tuổi như vậy, tương lai của cô còn có khả năng vô hạn, vứt bỏ vào lúc này là điều mọi người đều không ngờ. "

Tần Thanh nói: "Không phải vứt bỏ, mà là muốn thay đổi cách sống. "

Lương Thiên Chính nói: "Cô muốn đi, Thường Lăng Phong cũng muốn đi, hai người là chỉ huy nòng cốt trong xây dựng nội thành mới, trong nhất thời bảo tôi đi đâu tìm nhân tuyển thích hợp để thay thế hai người đây?"

Tần Thanh nói: "Bí thư Lương, tôi đã viết một bản kiến nghị công tác, đưa ra một số đề nghị cho công tác về sau của nội thành mới, nếu có thể thì ngài không ngại cân nhắc một chút, tôi sẽ tạm rời cương vị công tác vào cuối tháng sáu, trong khoảng thời gian này tôi sẽ hoàn thành giao nhận công tác trong tay, về phần đồng chí Thường Lăng Phong thì anh ta đã đáp ứng cuối năm mới đi. "

Lương Thiên Chính minh bạch Tần Thanh đã quyết ý đi, mình có nói mấy cũng không có tác dụng, y gật đầu nói: "Được rồi, tiểu Tần, cô đã lựa chọn rồi thì tôi tất nhiên không tiện ngăn cản, nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc cho cô, cô lăn lộn trong thể chế nhiều năm như vậy mới có được thành tựu hôm nay, vứt bỏ như vậy thật sự là rất đáng tiếc. "

Tần Thanh thì không cảm thấy tiếc, đối với tương lai của mình, cô ta đã bình tĩnh phân tích rồi, cô ta yêu Trương Dương, vì hắn, cô ta cam nguyện hy sinh, giữa hai người phải có một người từ bỏ sự nghiệp, Tần Thanh quyết định trở thành người đó.

Trương đại quan nhân vẫn cũng không muốn để Tần Thanh mang thai sớm như vậy, nhưng nếu đã có thì phải hoan nghênh hai tay, buổi trưa Trương Dương cùng Tần Thanh tới quán cơm ở thành Đông Giang, canh gà mái nơi này đặc biệt ngon, Trương đại quan nhân cũng đặc biệt đưa cô ta tới đây để bồi bổ dinh dưỡng.

Tần Thanh kể lại chuyện Lương Thiên Chính buổi sáng tìm cô ta nói chuyện.

Trương Dương: "Y nói đúng, em hiện tại từ bỏ quả thực có chút đáng tiếc. "

Tần Thanh liếc hắn một cái: "Cái nào quan trọng hơn?"

Trương Dương bật cười.

Tần Thanh nhấc chân đá vào đùi hắn một cái: "Hỏi anh đó?"

Trương đại quan nhân nói khẽ: "Đương nhiên là hai mẹ con em. "

Mặt Tần Thanh hơi đỏ lên, nói khẽ: "Thật ra em cũng muốn cố thêm một đoạn thời gian, dù sao nửa đường vứt bỏ công tác thì thật sự là có chút vô trách nhiệm, nhưng em lại lo lắng bị người khác nhìn ra manh mối, mang đến ảnh hưởng không tốt, cho nên... Mới không thể không đề xuất từ chức vào lúc này. "

Trương Dương nói: "Không sao, từ thì từ, không cần cân nhắc nhiều làm gì, tiểu Yêu đã giúp em an bài chuyện tới châu Âu rồi, chờ sau khi hoàn thành giao nhận công tác ở đây thì em có thể đi được rồi. "

Tần Thanh gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Em cũng không biết đối mặt với cô ta như thế nào... "

Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, cho tới bây giờ Tần Thanh vẫn chưa biết An Ngữ Thần đã sinh con trai cho hắn, nghĩ thầm đến lúc đó em sẽ biết thôi.

Tần Thanh nhìn thấy Trương Dương không trả lời thì nói khẽ: "Anh sao không nói gì. "

Trương Dương nói: "Thanh, còn nhớ chuyện lúc trước anh nói với em không?"

Tần Thanh nói: "Chuyện gì?"

"Anh là người cổ đại... "

Tần Thanh thở dài: "Anh nhàm chán quá đi!"

Trương đại quan nhân chỉ đành cười khổ, hắn đã vài lần thử nói ra chân tướng sự thật với Tần Thanh, nhưng hiện tại xem ra khi mình nói thật thì căn bản sẽ không có ai tin. Vì thế thằng cha này lại nói: "Anh thực sự không phải là người cổ đại!"

Tần Thanh bật cười khanh khách: "Anh có bệnh à!"

Trương đại quan nhân cũng không có bệnh gì, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của hắn giống như là một nhà tư tưởng, thường thường lâm vào trầm tư, hắn bắt đầu cân nhắc nên an bài tình cảm và hôn nhân của mình như thế nào, làm sao bình hành giữa quan niệm hôn nhân cổ đại va đạo đức xã hội hiện đại, hắn bắt đầu cân nhắc tới sĩ đồ của mình sẽ đi đến bước nào? Có phải Bắc Cảng sẽ là điểm cuối trong sĩ đồ của hắn hay không, quá nhiều chuyện dồn nén trong đầu hắn, có lẽ giải quyết vấn đề trước mắt mới là thực tế nhất.

Trong thời gian ở Đông Giang, Trương Dương giành thời gian tới trường đảng tỉnh, hắn vẫn đang là nghiên cứu sinh trong chương trình học, Trương đại quan nhân cũng chỉ là đi qua chơi thôi, chủ nhiệm giáo vụ Trương Lập Lan vô cùng chiếu cố hắn tất nhiên là vì hắn nắm được chứng cớ cô ta và Ngô Minh yêu đương vụng trộm, có điều Trương Dương chưa bao giờ định dùng con bài này, Trương Lập Lan cũng ý thức được Trương Dương vĩnh viễn sẽ không vạch trần bí mật này, khi đối mặt Trương Dương cũng thản nhiên hơn trước kia.

Trương Dương nói chuyện với Trương Lập Lan trong văn phòng, khi rời khỏi văn phòng thì ở bên ngoài gặp thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, Chung Bồi Nguyên gần đây cũng đang học ở trường đảng tỉnh, nhìn thấy Trương Dương, Chung Bồi Nguyên cười cười chào: "Bí thư Trương, khéo vậy?"

Trương Dương cười nói: "Tôi trước giờ đều là của ban nghiên cứu sinh trường đảng mà, tới đây báo cáo tình huống học tập một chút. "

Chung Bồi Nguyên nói: "Tôi gần đây cũng tham gia một khóa huấn luyện ngắn hạn, công tác bận quá, muốn tranh thủ cơ hội học tập cũng không dễ dàng gì. "

Trương Dương nói: "Cùng nhau ăn cơm nhé. "

Chung Bồi Nguyên nói: "Bí thư Tống và thính trưởng Vinh đang ăn cơm với nhau, bảo tôi tới ăn cùng. " Hắn chủ động mời: "Bí thư Trương đi cùng luôn nhé. "

Trương Dương cười nói: "Cao tầng Các anh ăn cơm tôi đi cùng làm gì. "

*****

Chung Bồi Nguyên cười nói: "Tôi cũng không phải là cao tầng gì cả. "

Nói tới đây thì điện thoại của Trương Dương đổ chuông, có câu không khéo không thành sách, điện thoại là Tống Hoài Minh gọi tới, bảo hắn buổi trưa tới Việt Triều các trà xan ăn cơm, cha vợ có lệnh, Trương đại quan nhân không dám chối từ, chỉ có thể chấp nhận.

Gọi Trương Dương tới ăn cơm cùng trên thực tế là chủ ý của Vinh Bằng Phi, đoạn thời gian gần đây giữa y và Trương Dương xảy ra một số hiểu lầm, Vinh Bằng Phi có thể cảm thấy Trương Dương đang xa lánh mình, cho nên muốn tìm cơ hội trao đổi một chút với hắn, vừa hay có cơ hội Tống Hoài Minh mời y đi ăn cơm, Trương Dương lại đang ở Đông Giang, gọi Trương Dương tới ăn cùng cũng là chuyện đương nhiên.

Trương Dương và Chung Bồi Nguyên cùng nhau tới Việt Triều các, Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đến, Tống Hoài Minh nói: "Các anh sao lại gặp nhau?"

Chung Bồi Nguyên cười cười kể lại chuyện bọn họ gặp mặt ở trường đảng.

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Người trẻ tuổi nhất định không thể lơ là học tập. "

Ở trước mặt trưởng bối Trương đại quan nhân trước giờ đều biểu hiện vẻ kiêng nóng kiêng gấp, hắn cười bảo: "Chú Tống yên tâm, cháu sẽ không gián đoạn học tập. "

Vinh Bằng Phi nói: "Nghe nói cậu tới Đông Giang cho nên tôi đặc biệt bảo bí thư Tống gọi cậu tới ăn cơm. "

Trương Dương cười nói: "Cám ơn, Vinh thính ăn cơm còn có thể nghĩ tới tôi. "

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi có lúc nào quên cậu đâu. "

Tống Hoài Minh bảo bọn họ ngồi xuống, buổi trưa cũng không dùng rượu, Vinh Bằng Phi gặp Tống Hoài Minh chủ yếu là để báo cáo với y tình huống điều tra ở Bắc Cảng, y trong khoảng thời gian này trong việc điều tra Bắc Cảng thì tổng thể mà nói có tiến triển không lớn, trước mắt tổ công tác do Văn Hạo Nam suất lĩnh vẫn đang tiếp tục công tác ở Bắc Cảng.

Tống Hoài Minh nói: "Nhắc tới chuyện tổ công tác, tôi phải nhắc nhở các anh một chút, công tác điều tra của các anh tận lực đừng can thiệp vào công tác bình thường của cơ quan đảng chính địa phương, tổ công tác được phái xuống là để điều tra rõ tình huống chứ không phải là can thiệp vào nội chính của địa phương. "

Vinh Bằng Phi nói: "Bí thư Tống yên tâm, điểm này tôi đã đặc biệt cường điệu. "

Trương Dương nói: "Trong quá trình chấp hành cụ thể rất khó nắm giữ được chừng mực. "

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, cậu không cần phải băn khoăn quá nhiều, tỉnh lý phái tổ điều tra xuống chỉ là để tìm hiểu rõ tình huống, chúng tôi không phải là lấy can thiệp vào nội chính của địa phương làm mục đích, hơn nữa hiện tại còn có một số phát hiện. "

Trương Dương nói: "Phát hiện gì?"

Vinh Bằng Phi mỉm cười nói: "Tạm thời giữ bí mật!"

Trương Dương nói: "Có gì mà phải giữ bí mật, anh sợ tôi sẽ tiết lộ ư?"

Tống Hoài Minh không khỏi nhìn Trương Dương với vẻ trách cứ, Vinh Bằng Phi là lão bằng hữu của y, y cho rằng Trương Dương nên bảo trì tôn trọng đối với Vinh Bằng Phi, nhưng thái độ của Trương Dương đối với Vinh Bằng Phi tựa hồ quá mức tùy ý.

Vinh Bằng Phi cười nói: "Trương Dương, tôi phát hiện cậu gần đây chút tình tự mâu thuẫn đối với tôi có. "

Trương Dương ăn ngay nói thật: "Không phải đối với đối với, là có chút ý kiến với phương pháp công tác của các anh, thật ra rất nhiều chuyện các anh tra đều có trùng lặp với chúng tôi, mỗi người đều có phương pháp công tác của mình, hiện tại các anh đã tạo thành ảnh hưởng tới công tác và điều tra của chúng tôi. "

Vinh Bằng Phi nói: "Cho nên, tôi hy vọng mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện, tăng tiến câu thông, chỉ có bù đắp cho nhau mới có thể chân chính hỗ trợ được cho nhau. "

Trương Dương nói: "Vinh thính, ý của anh tôi minh bạch, nhưng tôi luôn cảm thấy có một số việc, nguyện vọng ban đầu của mọi người thường thường là tốt, nhưng trong quá trình chấp hành cụ thể thì xuất hiện lệch lạc. "

Tống Hoài Minh nói: "Cậu có ý gì, dứt khoát nói ra hết đi, đừng có vòng vo. "

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy phương pháp công tác của tổ công tác thính tỉnh có chút vấn đề, lần này nói là muốn điều tra sự cố của Lưu thính, nhưng phạm vi tra của tổ công tác rất rộng, thậm chí ngay cả vụ án con rể Phùng Kính Quốc của Đinh Cao Sơn năm đó bị giết cũng lật ra, phạm vi liên quan phải chăng là quá rộng? Tổ công tác làm như vậy, chẳng khác nào phủ định tất cả công tác của chúng tôi lúc trước, điều này khiến cho đồng chí của chúng tôi sao có thể không nghĩ khác?"

Vinh Bằng Phi nói: "Anh nói cũng có đạo lý, nhưng có hay không có nghĩ tới hay không, nguyên nhân chân chính sinh ra tình trạng này là gì, ở phía các anh không phối hợp đầy đủ với tổ công tác, cho nên mới tạo thành hiểu lầm, mới tạo thành trùng lặp trên công tác, nếu ngay từ đầu mọi người có thể đối đãi thẳng thắn thành khẩn với nhau thì cũng sẽ không tạo thành nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm như vậy. "

Trương Dương nhìn Tống Hoài Minh một cái rồi nói: "Trước mặt hai vị lãnh đạo, tôi lớn mật nói một câu, thật ra tổ công tác không thể nào hiểu được tình huống địa phương bằng đám người chúng tôi, so với phái tổ công tác xuống, không bằng cho cán bộ địa phương đủ tín nhiệm, để chúng tôi giải quyết mấy vấn đề này thì thích hợp hơn. "

Tống Hoài Minh nói: "Lời này của cậu là nhằm vào tôi. "

Trương Dương nói: "Là ngài bảo tôi thẳng thắn nói ra, tôi nói ra rồi ngài lại mất hứng. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi nào có mất hứng?Lòng dạ của cậu không tốt tí nào, mắt cứ nhìn vào khối đất nhỏ địa phương này, có thể đề thăng chút cao độ, có cái nhìn đại cục hơn một chút được không?"

Trương Dương nói: "Không phải vấn đề lòng dạ, tôi là luận sự, như thính trưởng Lưu mà nói, đối với quen thuộc tình huống của tình huống, trong lãnh đạo của Ủy ban kỷ luật tỉnh không ai có thể hơn được cô ta, chuyện ngay cả cô ta cũng không thể giành được tiến triển thì các anh cho rằng đồng chí Ngụy Long Hưng vừa tiếp nhận là có thể thế như chẻ tre, giải quyết dễ dàng ư?" Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi cảm thấy không thể, cho dù các anh xem trọng hắn có thể liên tiếp đốt ba bó lửa, cũng chỉ chẳng qua là da lông mà thôi, vấn đề bên trong Bắc Cảng không dễ dàng giải quyết như vậy đâu. "

Vinh Bằng Phi nói: "Dù sao cũng phải phải có bắt đầu, nếu chúng tôi không tới tra thì vấn đề vĩnh viễn sẽ không có kết quả, hiện tại chúng ta nếu phát hiện, thì sẽ tra rành mạch, sẽ giải quyết vấn đề. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là phản đối giải quyết vấn đề, mà là tôi hy vọng các vị lãnh đạo có thể cho những cán bộ chúng tôi thêm một chút lòng tin, tin chúng tôi có thể giải quyết được vấn đề của bản thân mình. "

Tống Hoài Minh và Vinh Bằng Phi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều lâm vào trầm mặc.

Sau bữa cơm trưa, Vinh Bằng Phi cáo từ rời đi, Tống Hoài Minh đề nghị Trương Dương tới hồ Ly ở phía sau đi dạo, trước đây hồ Ly từng là thủy đạo ô nhiễm nghiêm trọng, sau khi Tống Hoài Minh tới Bình Hải đặc biệt cường điệu vấn đề tinh lọc hà đạo trong thành phố Đông Giang, thông qua một đoạn thời gian sửa trị, nước sông của nơi này đã khôi phục xanh biếc trong suốt như ngày xưa, cảnh khu ở hai bên hờ sông cũng xanh tươi, hoa thơm chim hót, đi dạo ở trong đó rất sảng khoái.

Tống Hoài Minh dựa vào lan can bên sông, nhìn nước sông trong suốt, nói: "Khi tôi mới đến Đông Giang, đi qua hồ Ly, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối, lúc ấy tôi đã quyết tâm nhất định phải khiến nước sông nơi này trở lại trong suốt. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Chú Tống, chú đã khiến Đông Giang thay đổi rất nhiều. "

Tống Hoài Minh nói: "Bất kỳ thay đổi nào cũng không thể là trong một ngày là thành, hồ Ly tuy rằng đã trong suốt, nhưng vẫn không thể so sánh với lúc trước giải phóng, tôi đã đọc sử chí của Đông Giang, trước giải phóng, nước sông Ly có thể trực tiếp dùng để uống, hiện tại nước thoạt nhìn thì trong nhưng trong đó vẫn còn chứa rất nhiều tạp chất và độc tố không nhìn thấy được. "

Trương Dương nghe ra ẩn ý của Tống Hoài Minh: "Quan trường cũng là như vậy. "

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Không chỉ là quan trường, thế giới này cũng vậy thôi, có đen có trắng, có đục có trong, có ác có thiện, chúng tôi muốn thay đổi thì không thể nóng vội được. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không vội. "

Tống Hoài Minh nói: "Cậu có câu nói đúng, vấn đề của mình thì phải là tự mình đi giải quyết. "

Trương Dương nghe Tống Hoài Minh nói như vậy thì nội tâm khẽ động, hắn nói khẽ: "Chú Tống, chú có phải đã thay đổi chủ ý rồi không?"

Tống Hoài Minh nói: "Lúc trước sở dĩ phái đồng chí Lưu Diễm Hồng tới Bắc Cảng xâm nhập điều tra, là vì gần đây tố cáo nhằm vào ban lãnh đạo Bắc Cảng càng lúc càng nhiều, trước khi chưa có chứng cớ thẩm tra thì chúng tôi sẽ không tùy tiện xử lý, chuyện này ngay từ đầu đã gặp trở ngại lớn như vậy, cũng không phải trong dự liệu của tôi, nên nói, chúng tôi đã xem nhẹ khó khăn trong chuyện này, cũng xem nhẹ tính mạo hiểm của nó. " Y quay sang nói với Trương Dương: "Đảng của Chúng ta chưa bao giờ thả lỏng công tác phản hủ dù chỉ một khắc, thái độ nhất định phải rõ ràng, phương pháp cũng phải lựa chọn cách mạnh mẽ vang dội, nếu không giải quyết được vấn đề thì ngược lại có thể sẽ đả thảo kinh xà, cho nên làm việc nhất định phải chặt lỏng thích đáng. "

Trương Dương cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Tống Hoài Minh, trong đó có rất nhiều chỗ hắn không hiểu, nếu Tống Hoài Minh biết phải lựa chọn phương pháp làm việc thì vì sao lần này lại áp dụng hành động mạnh mẽ vang dội như vậy?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)