← Ch.1089 | Ch.1091 → |
Tống Hoài Minh nói khẽ: "Vấn đề của Bắc Cảng tôi đã sớm nghe thấy rồi, cũng một mực không hề từ bỏ tiến hành điều tra ban lãnh đạo Bắc Cảng, nhưng tiến triển không lớn, thủy chung không tìm thấy được mấu chốt chân chính, đồng chí Diễm Hồng từng đề nghị với tôi, để cậu giúp điều tra vấn đề của Bắc Cảng, tôi không hề đồng ý, bởi vì tôi cảm giác chuyện này quan hệ tới quá nhiều, phiêu lưu quá lớn, không khéo sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của cậu, trong chuyện này, tôi thừa nhận tôi có tư tâm. " Y vỗ vỗ vào lan can, nhìn bầu trời xa xa rồi thở dài, nói: "Vấn đề của đồng chí Diễm Hồng không đơn giản như vậy, có lẽ không phải là hành vi trả thù như chúng ta nhìn thấy ngoài mặt, mà là có người muốn lợi dụng chuyện này để tập trung sự chú ý của chúng ta tới Bắc Cảng, nội tình trong đó nhất định rất phức tạp. "
Trương Dương nói: "cháu sẽ giúp chú giải quyết chuyện này. "
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "cậu không cần làm gì cho tôi cả, Trương Dương, có những lúc, tôi thậm chí suy nghĩ, nếu cậu là con tôi thì tôi sẽ không lựa chọn cho cậu phát triển theo con đường này. "
Trương Dương nói: "Tốt xấu cũng coi như là một nửa mà. "
Tống Hoài Minh không khỏi bật cười, con rể cũng là một nửa con trai, những lời này của Trương Dương nói vô cùng chính xác, Tống Hoài Minh nói: " cậu định đi mãi trên con đường này ư?"
Trương Dương ăn ngay nói thật: "Không biết!" Hắn đã mất đi hứng thú lúc trước đối với quan trường, hiện tại nghĩ đến nhiều nhất chính là làm như thế nào để vẽ ra cuộc sống gia đình tương lai của mình, từ sau khi Tần Thanh mang thai, nguyện vọng trở về với gia đình của Trương đại quan nhân trở nên càng ngày càng mãnh liệt, ham muốn quyền lực trong lòng trở nên càng lúc càng mờ nhạt.
Tống Hoài Minh nói: "Người ta cả đời khẳng định không thể chỉ làm một chuyện, nhưng làm một chuyện thì phải làm thật tốt. "
Trương Dương nói: "Lưu thính từng nói với tôi tình huống của Bắc Cảng vô cùng phức tạp, muốn phá cục nhất định phải dấn thân vào trong cuộc. "
Tống Hoài Minh yên lặng đứng đó, qua một hồi lâu mới nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương, nói khẽ: " cậu quyết định vậy ư?"
Trương Dương nói: "Quyết định vậy, cháu hiểu Bắc Cảng hơn so với bất kỳ ai. "
Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên không nhìn lầm cậu, cậu là người có trách nhiệm. "
Trương đại quan nhân bất giác có chút nóng mặt, mình không tính là người có trách nhiệm, mắt thấy đã trở thành cha của hai đứa nhỏ mà vẫn phải giấu diếm, hắn cũng muốn thổ lộ, nhưng hắn không dám, làm thế nào có thể giữ thăng bằng bát nước tình cảm này, thật sự là rất không dễ dàng.
Tống Hoài Minh nói: "Về sau bất kể phát sinh chuyện gì, cứ trực tiếp báo cáo với tôi. "
Sau lần nói chuyện này với Tống Hoài Minh, Trương Dương càng kiên định muốn tra ra manh mối vấn đề của Bắc Cảng, hắn mời hai người Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí tới Đông Giang, nhà máy khí tu mà Triệu Thiên Tài và Viên Ba cùng mở hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, thằng cha này nhàn rỗi không có việc gì làm, trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu cân nhắc tới du lịch thế giới, so với hắn, Ngũ Đắc Chí an phận hơn rất nhiều, hắn rất ít ra ngoài hoạt động, nếu không phải Trương Dương tìm hắn thì hắn cũng lười chẳng muốn rời khỏi nơi công tác của mình.
Trương Dương thông qua quan hệ của giúp Ngũ Đắc Chí liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình, đã nói trong thời gian ngắn nhất sẽ tới trong nước mổ cho hắn, hắn cùng đã nói qua chuyện này với Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí cũng không có hứng thú lắm với chuyện này, hắn nhẹ giọng thở dài nói: "Tôi hiện tại đã thích ứng với khuôn mặt này rồi, nếu lại thay đổi thì chỉ sợ tôi sẽ mất đi chính tôi. "
Trương Dương nói: "Anh trước giờ không hề mất đi chính mình, chỉ chẳng qua là anh phong bế mình lại thôi. Bác sĩ chỉnh hình đó là chuyên gia đứng đầu quốc tế, bằng hữu của tôi khó khăn lắm mới mời được người ta, tôi đã liên hệ rồi, anh theo tôi về Tân Hải, anh sẽ ở bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải, địa điểm phẫu thuật cũng là ở đây. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Tôi đều chấp nhận hiện thực rồi, anh hà tất phải phí tâm. "
Trương Dương cười cười không nói gì, thật ra là là không đành lòng nhìn Ngũ Đắc Chí phong bế mình như vậy, từ sau khi hắn bị hủy dung, đã cắt đứt liên hệ với Đồng Tú Tú, Trương Dương biết trong lòng Ngũ Đắc Chí thủy chung không thể quên được Đồng Tú Tú, chỉ là bởi vì hắn xấu hổ mình xấu xí, cho nên mới cự tuyệt tình cảm của Đồng Tú Tú, nếu lần này có thể giúp hắn khôi phục bộ dạng trước đây, có lẽ Ngũ Đắc Chí sẽ lấy lại được sự tự tin.
Trương Dương nói: "Tôi giúp anh cũng có giá cả đấy, gần đây tôi trong công tác gặp một số phiền toái, muốn hai anh tới Tân Hải giúp tôi. "
Triệu Thiên Tài cười nói: "Tôi đã sớm biết trong thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, bí thư Trương khẳng định có việc mà. "
Trương Dương nói: "Đừng có coi tôi như con buôn thế, cả đám là anh em mà, tôi gặp phiền phức, trước tiên đương nhiên là nhớ tới các huynh đệ của mình. "
Triệu Thiên Tài nói: "Đừng có làm thần bí như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?"
Trương Dương cười nói: "Hiện tại không thể nói được, sau này các anh ắt biết, tóm lại anh cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ không làm chuyện lừa bằng hữu của mình. "
Ngũ Đắc Chí nói: "Anh tốt nhất cứ nói rõ ràng ra đi, lần trước bị anh ép tới Bắc Triều Tiên, lần này không đơn giản như vậy chứ?"
Trương Dương cười nói: "Tôi cam đoan, lần này ở ngay trong nước thôi, ở ngay Bắc Cảng này, hai người các anh giúp tôi một chút, thuận tiện hít thở khí biển, phơi nắng tắm nắng, nhẹ nhàng như nghỉ ngơi thôi. "
Triệu Thiên Tài nói: "Thực sự có chuyện tốt như vậy ư?"
Ngũ Đắc Chí nói: "Nhân sinh của tôi gần đây quả thực là quá thái bình nhạt hẽo, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù là anh lừa tôi thì tôi cũng không có tổn thất gì. "
Triệu Thiên Tài nói: "Anh đi làm phẫu thuật, bên cạnh luôn phải có người chiếu cố, vì tình bạn của chúng ta, tôi sẽ đi cùng anh. "
Ngũ Đắc Chí lắc đầu nói: "Tôi vẫn chưa quyết định có nhận nhân tình này của bí thư Trương hay không mà. " Hắn nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết là ai giúp tìm bác sĩ?"
" Kim Mẫn Nhi!" Trương đại quan nhân chớp chớp mắt: "Anh yên tâm, tuyệt đối không phải là Đồng Tú Tú. "
" Thật sao?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Tôi lừa anh làm gì, từ lần trước sau khi các anh bị thương tôi cũng chưa từng gặp cô ta. "
Trương đại quan nhân không nói thật, tuy rằng người giúp mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu thế giới là Kim Mẫn Nhi, nhưng phương diện sưu tập tư liệu và người chủ động nhắc tới chuyện này lại là Đồng Tú Tú, sau khi hắn nói với Ngũ Đắc Chí chuyện này không lâu thì liền gặp mặt Đồng Tú Tú.
Sau khi Trương đại quan nhân rời khỏi Quốc An, cơ hồ không tiếp xúc với người của bọn họ nữa, gặp mặt Đồng Tú Tú cũng không phải là bởi vì quan hệ công tác, hắn đã định vị Đồng Tú Tú là bằng hữu của mình, bọn họ gặp mặt cũng là vì Ngũ Đắc Chí.
Đồng Tú Tú khôi phục rất tốt, vụ nổ lần trước không hề lưu lại bất kỳ vết sẹo nào cho cô ta, nhưng lại để lại cho cô ta vết thương và đau xót bao lớn, cô ta đã thử hàn gắn tình cảm giữa mình và Ngũ Đắc Chí, nhưng Ngũ Đắc Chí lại xa lánh cô ta, từ sau khi bị thương, liền lạnh lùng xa cách cô ta, Đồng Tú Tú biết đây không phải là bổn ý của hắn, Ngũ Đắc Chí là vì vụ nổ mà tàn phế hủy dung, sinh ra tâm lý tự ti nghiêm trọng.
Khi Trương Dương tới quán cà phê Lam Mạn, Đồng Tú Tú đã ngồi đây phơi nắng được một lúc, nhìn thấy Trương Dương, cô ta mỉm cười vẫy vẫy tay, nhưng Trương Dương vẫn rất dễ dàng từ trong hai mắt cô ta tìm được sự ưu thương ẩn sâu.
Trương đại quan nhân cười cười ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó theo thói quen quan sát bốn phía.
Đồng Tú Tú nói khẽ: "Cà phê hay là trà?"
Trương Dương nói: "Trà!" Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt đã lướt qua mỗi một ngóc ngách của quán cà phê.
Đồng Tú Tú cười nói: " Vẫn cảnh giác như vậy à, lo lắng có người theo dõi anh ư?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi là một cán bộ bình thường, nào có ai thèm theo dõi tôi, ngược lại là anh cô, cơ cấu tổ chức của các cô nghiêm mật như vậy, nhất cử nhất động chỉ sợ cũng bị giám thị. "
Thở dài thở dài: "Sau chuyện lần trước, tổ chức đã cho tôi vài nhiệm vụ, tôi đều làm rất không tốt, cuối năm ngoái tôi còn bị thương, nằm hơn một tháng ở bệnh viện. "
Trương Dương nhìn Đồng Tú Tú, có chút đồng tình nói: "Vụ nổ lần đó đã để lại ám ảnh trong lòng cô ư?"
Đồng Tú Tú gật đầu, nhẹ nhàng quấy cốc cà phê trước mặt, nói: "Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là trước mắt sẽ hiện lên tình cảnh vụ nổ ngày đó, tôi không thể đảm nhiệm công tác của Quốc An nữa, sau khi xin chỉ thị của lãnh đạo tôi sẽ lựa chọn tạm rời cương vị công tác, hiện tại tôi và Quốc An đã không có bất kỳ liên quan gì. "
Trương Dương kinh ngạc nhìn cô ta, hắn không biết Đồng Tú Tú xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Đồng Tú Tú nói: "Tôi hiện tại ở Đông Giang, làm huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ cho một trung tâm. "
Trương Dương nói: "Ngũ Đắc Chí cũng không biết à?"
Đồng Tú Tú nói: "Tôi tới Nam Tích thăm hắn, từ rất xa, không để hắn phát hiện, cuộc sống hiện tại của hắn rât yên ổn, tôi không muốn bởi vì sự xuất hiện của tôi mà quấy rầy đến sự yên tĩnh của hắn. "
*****
Trương Dương có chút cảm động mấp máy môi, tình cảm chân chính không phải mỗi thời mỗi khắc đều ở gần nhau, tình cảm của Đồng Tú Tú đối với Ngũ Đắc Chí đã sớm thăng hoa, Trương Dương tiếp lấy hồng trà mà nhân viên phục vụ đưa tới, uống một ngụm rồi nói: " Trước đó tôi đã tôi từng cho bác sĩ Vu Tử Lương tìm giúp một chuyên gia chỉnh hình nước Mỹ, nhưng Đắc Chí lần đó thả chim bồ câu tôi. "
Đồng Tú Tú nói: "Tôi cũng không quan tâm tới hình dáng của hắn, bất kể hắn biến thành bộ dáng gì nữa thì tôi cũng vẫ thương hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. " Khi nói những lời này, sóng mắt của Đồng Tú Tú cực kỳ ôn nhu, cô ta ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi nói: "Vị bác sĩ Nam Triều Tiên này là chuyên gia chỉnh hình cấp cao nhất thế giới, tôi đã đọc rất nhiều tư liệu về hắn, biết hắn có năng lực làm dịu vết thương của Đắc Chí. "
Trương Dương nói: "Chỗ mà Đắc Chí thực sự bị thương là chỗ này. " Hắn chỉ vào ngực mình, nói khẽ: "Hắn muốn giữ lại tôn nghiêm, muốn cô hạnh phúc. "
Đồng Tú Tú lớn tiếng nói: "Hạnh phúc của cô ta chính là hắn, không ai có thể an bài cuộc sống của tôi, cho dù là hắn cũng không thể. "
Trương Dương gật đầu: "Cô muốn thông qua khôi phục dung mạo của hắn để chữa khỏi vết thương trong lòng hắn ư?"
Đồng Tú Tú nói: "Tôi không dám kết luận là có thể làm được hay không, nhưng cho dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ thử. " Cô ta lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Trương Dương rồi nói: "Trong đây là tích tụ nhiều năm của tôi, phí phẫu thuật của bác sĩ Xa rất đắt, tôi cũng chỉ có thể lấy ra được từng này.
Trương Dương đẩy trả tấm thẻ cho Đồng Tú Tú: "Phí phẫu thuật để tôi giải quyết. "
Đồng Tú Tú lắc đầu nói: "Phải để tôi, tôi chỉ muốn anh đáp ứng một việc, đừng nói với hắn chuyện này có liên quan tới tôi. "
Trương Dương nói khẽ: "Vì sao không nói với hắn tất cả, vì sao không nói với hắn, cô vì sao lại nói tất cả những điều này? Rõ ràng là hai người yêu nhau, vì sao lại phải chia ly? Vì sao phải tra tấn nhau?"
Đồng Tú Tú rưng rưng nói: "Tôi kiếp này sẽ không yêu nữa... "
Khi Hai người đang nói chuyện thì Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí an vị ở trong ô tô đối diện quán cà phê, hai người từ máy nghe trộm nghe được rành mạch cuộc đối thoại trong quán Triệu Thiên Tài Triệu Thiên Tài nói: "Tôi đã nói rồi, Trương Dương khẳng định có quỷ, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi... " Hắn quay sang Triệu Thiên Tài, lại phát hiện dưới kính râm của Triệu Thiên Tài chảy xuống hai hàng lệ nóng.
Triệu Thiên Tài vỗ vỗ vai Ngũ Đắc Chí, Ngũ Đắc Chí quay đi, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt, nói khẽ: "Thiên Tài, tôi hiểu hết rồi. "
Ngũ Đắc Chí minh bạch, tất cả những gì trước mắt đều là Trương Dương và Triệu Thiên Tài bắt tay thiết kế, bọn họ cố ý muốn cho mình thấy một cảnh như vậy, nghe thấy tất cả, người duy nhất chẳng hay biết gì là Đồng Tú Tú, Trương Dương có thể lừa được Đồng Tú Tú, nhưng không lừa được mình.
Ngũ Đắc Chí không hề cảm thấy bị lừa gạt mà phẫn nộ, ngược lại, hắn lại bởi vậy mà cảm động, không chỉ Đồng Tú Tú chân tình vĩnh cửu không thay đổi của Đồng Tú Tú đối với mình, cũng bởi vì hai bằng hữu của hắn.
Chuyến đi lần này của Cung Kì Vĩ tới Đông Giang không hề đạt được kết quả của hắn muốn, quả thực mà nói thì không hoàn thành được nhiệm vụ mà bí thư thị ủy Hạng Thành giao cho hắn, thật ra Cung Kì Vĩ lúc mới tới Đông Giang cũng đã minh bạch Hạng Thành đã cho mình một nan đề, ném cho mình một củ khoai lang nóng phỏng tay. Lãnh đạo tỉnh không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra nhanh như vậy, khi Cung Kì Vĩ chuẩn bị vô công mà về thì hắn lại nhận được điện thoại của thư ký Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh, bảo hắn tới văn phòng bí thư tỉnh ủy một chuyến.
Khiến Cung Kì Vĩ bất ngờ là đề tài của Tống Hoài Minh lại bắt đầu từ Trương Dương.
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Kì Vĩ, tôi muốn hỏi anh một chuyện, đề danh Trương Dương trở thành thường ủy thị ủy Bắc Cảng anh có tham dự không?"
Cung Kì Vĩ có chút bối rối lắc đầu, hắn không thích nói dối, chuyện Trương Dương được đề danh trở thành thường ủy Bắc Cảng hắn căn bản không biết.
Tống Hoài Minh nói: "Thì ra là ý tứ của Hạng Thành. "
Cung Kì Vĩ nói: "Thật ra với chính tích của Trương Dương sau khi tới Tân Hải, trở thành thường ủy Bắc Cảng cũng là rất bình thường. "
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Tôi không đồng ý!"
Cung Kì Vĩ lập tức trầm mặc. Tống Hoài Minh nói không đồng ý thì có nghĩa là đã định luận chuyện này, hắn phát biểu ý kiến cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tống Hoài Minh nói: "Hắn quá trẻ tuổi, tư lịch của hắn vẫn chưa đủ. "
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống. Có lẽ nên cho người trẻ tuổi nhiều cơ hội hơn. "
Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Kì Vĩ, hắn cần tôi luyện chứ không phải cổ vũ. " Y tạm dừng một chút rồi nói: "Tôi nghe nói anh không đồng ý với ý kiến tỉnh lý phái tổ công tác xuống. "
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, tôi lần này tới là đại biểu cho ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng... "
Tống Hoài Minh ngắt lời hắn: "Tôi không muốn nghe anh đại biểu ai. Tôi muốn biết suy nghĩ của bản thân anh. "
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống, cá nhân tôi cũng không đồng ý với cách làm can thiệp quá nhiều vào chính vụ địa phương của tổ công tác, cho dù có thể mang đến tác dụng cảnh tỉnh nhất thời, nhưng không thể giải quyết vấn đề từ căn bản. "
Tống Hoài Minh nói: "Anh từ phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đang tìm hiểu Bắc Cảng, muốn tìm được phương pháp giải quyết vấn đề từ căn bản thì đầu tiên phải tìm hiểu tòa thành thị này. "
" Anh cần thời gian bao lâu?"
Cung Kì Vĩ nghĩ nghĩ: "Chậm thì nửa năm lâu thì một năm!"
Tống Hoài Minh nói: "Tôi cho anh thời gian nửa năm, nếu anh vẫn không thể tìm hiểu được tòa thành thị Bắc Cảng này thì tôi sẽ một lần nữa tìm hiểu lại anh. "
Cung Kì Vĩ nhìn Tống Hoài Minh, từ trong ánh mắt của Tống Hoài Minh nhìn thấy được sự kiên định và quả quyết, hắn ý thức được Tống Hoài Minh đã không thể nhịn được vấn đề của Bắc Cảng nữa rồi. Đã không còn nhẫn nại, nửa năm là kỳ hạn mà Tống Hoài Minh cho mình. trong mắt hắn, nửa năm thời gian này đã đủ để khảo sát Cung Kì Vĩ có thể đảm nhiệm công tác ở Bắc Cảng hay không rồi. "
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi sẽ cố hết sức!"
Tống Hoài Minh nói: "Tôi không thích nghe những lời này, tôi chỉ muốn thấy hiệu quả, nhìn thấy thành tích. "
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Tống. Bắc Cảng có lẽ sẽ tác động tới một nhóm người lợi ích rất lớn. "
Tống Hoài Minh nói: "Anh nhớ kỹ, anh là chịu trách nhiệm trước tôi, anh chỉ cần báo cáo với tôi là được rồi. "
Dương Ninh phát hiện tâm sự của chồng, từ sau khi Cung Kì Vĩ từ tỉnh ủy trở lại khách sạn, trong thời gian dài lâm vào trầm tư, Dương Ninh tới bên cạnh hắn, ôm vai hắn nói khẽ: "Kì Vĩ, buổi tối cùng con gái đi xem phim đi. "
Cung Kì Vĩ có chút tâm thần không yên gật đầu, sau khi gật đầu mới như ở trong mộng mới tỉnh nói: "Em nói gì cơ?"
Dương Ninh thở dài: "Anh đó, lúc trước ở Nam Tích thì cả ngày bận công tác của cảng Nước Sâu, hiện tại đến Bắc Cảng, em vốn cho rằng anh sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng không ngờ, chuyện của anh còn nhiều hơn, hay là thế này đi, chờ đến nghỉ hè, em xin nghỉ vài ngày, cùng Nhã Hinh tới Bắc Cảng với anh vài ngày. Một mình anh công tác ở bên đó, em thực sự có chút không yên tâm. "
Cung Kì Vĩ cười nói: "Có gì mà không yên tâm? Em lo lắng anh ở bên ngoài tìm tình nhân à?"
Dương Ninh sẳng giọng: "Anh dám ư!" Nói xong cô ta lại ôm cổ chồng, hôn lên má hắn.
Cung Kì Vĩ cười nói: "Vợ chồng già rồi, còn con gái nữa. "
Dương Ninh nói: "Nó đi tắm rồi. "
Lúc này trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Cung Nhã Hinh, Dương Ninh hôn một cái lên mặt chồng rồi đứng dậy đi lấy quần áo cho con gái thay.
Cung Kì Vĩ nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Trương Dương, hắn là hỏi Trương Dương có muốn sáng mai cùng về với hắn không.
Trương Dương nói: "Bí thư Cung, tôi còn có chút việc, có thể sẽ về muộn một ngày. "
Cung Kì Vĩ nói: "Anh tới chỗ tôi một chuyến, tôi có việc muốn bàn với anh. "
Trương Dương tới chỗ ở của Cung Kì Vĩ, sau khi bấm chuông cửa, người mở cửa là con gái của Cung Kì Vĩ Cung Nhã Hinh, con gái tới mười tám thì thay đổi, Trương đại quan nhân suýt nữa không nhận ra cô ta, cho đến lúc Cung Nhã Hinh gọi một tiếng chú Trương, Trương đại quan nhân mới nhận ra nữ học sinh thanh thuần đáng yêu trước mắt này không ngờ là Cung Nhã Hinh, hắn cười nói: "Thì ra là Nhã HInh, đã thành đại cô nương, tôi suýt nữa thì không nhận ra. "
Cung Nhã Hinh có chút ngượng ngùng cười cười, chú Trương này vẫn như trước kia, ấn tượng của Cung Nhã Hinh đối với hắn rất sâu sắc, bởi vì Trương Dương đã cứu tính mạng của cô ta.
Vợ chồng Cung Kì Vĩ từ bên trong đi ra, Dương Ninh nói: "Nữ hài tử mỗi ngày mỗi khác, đừng nói là anh, ngay cả cha nó còn suýt không nhận ra nó. "
Cung Kì Vĩ cười nói: "Nghe những lời này hình như đang chỉ trách anh không quan tâm tới gia đình. "
Trương Dương cười nói: "Chị à, bí thư Cung chính là nam nhân tốt của Cố gia, ở trước mặt tôi không ngừng nhắc tới chị đó. "
Dương Ninh nói: "Miệng cậu khéo lắm, tôi và Nhã Hinh ra ngoài đi dạo đây, tới Đông Giang vừa hay mua chút quần áo, hai người các anh nói chuyện đi, có điều buổi tối phải giành thời gian cho chúng tôi đấy, nhà tôi còn cùng nhau đi xem phim. "
Trương Dương gật đầu sảng khoái: "Chị yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới gia đình chị đâu. "
*****
Cung Kì Vĩ đợi cho hai mẹ con họ đi rồi thì cười khổ lắc đầu: "Trương Dương, cậu đừng trách, chị cậu nói chuyện trước giờ rất ngay thẳng. "
Trương Dương nói: "Lâu rồi không gặp, người nhà đương nhiên phải đoan tụ rồi. "
Cung Kì Vĩ mời hắn ngồi xuống sô pha, từ trong tủ lạnh cầm bình nước khoáng ra đưa cho hắn.
Trương Dương uống một ngụm rồi nhắc nhở hắn: "Nước này thu phí đấy, đắt lắm. "
Cung Kì Vĩ cười nói: "Tôi biết, cho nên chỗ nước này đều là chị cậu mau từ siêu thị về. "
Trương Dương bật cười ha ha.
Cung Kì Vĩ kể lại cuộc nói chuyện buổi sáng hôm nay với Tống Hoài Minh cho Trương Dương.
Trương Dương nghe nói Tống Hoài Minh đã cấp kỳ hạn thì không khỏi nhíu mày, trước đây nhạc phụ đại nhân làm việc cổ tay cũng không cứng như vậy, chẳng lẽ y đã biết trước gió thổi cỏ lay gì ư?
Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, bí thư Tống rất không hài lòng với hiện trạng của Bắc Cảng, hắn hắn chúng ta có thể thay đổi diện mạo địa khu Bắc Cảng từ căn bản. "
Trương Dương nói: "Bí thư Cung, nơi này không có người ngoài, anh cứ nói thẳng, anh có tính toán gì không?"
Cung Kì Vĩ thở dài nói: "Tôi đến Bắc Cảng đã được một đoạn thời gian, nhưng tôi phát hiện công tác của Bắc Cảng so với trong dự đoán của tôi thì phức tạp hơn hơn nhiều, cho tới bây giờ tôi vẫn không tìm được đầu mối. "
Trương Dương nói: "Bí thư Tống khiến anh cảm thấy áp lực ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Anh còn nhớ khi tôi tới Bắc Cảng nhậm chức đã nói gì với anh không?"
Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Ruồi bọ không bâu trứng lành, quan hệ giữa chúng ta quá ăn ý, người khác sẽ cho rằng không có cơ hội lẻn vào, sẽ kính nhi viễn chi đối với chúng ta, nhưng nếu giữa chúng ta xuất hiện vết rách, sẽ có kẻ dụng tâm kín đáo ùa tới. " Hắn lúc ấy không hề quá mức, tới những lời này của Cung Kì Vĩ, nhưng sau khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may, hắn bắt đầu nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh bên cạnh mình trong đoạn thời gian gần đây.
Bất kể là Lưu Diễm Hồng hay là Cung Kì Vĩ, nỗ lực của bọn họ đều không thể phá cục được Bắc Cảng, trước khi Lưu Diễm Hồng gặp chuyện không may đã nghĩ tới biện pháp biện pháp, chỉ có đi sâu vào bên trong một đoàn thể lợi ích nào đó mới có thể phát hiện ra vấn đề của bọn họ, những lời của Cung Kì Vĩ trước đây tựa hồ là trùng hợp với suy nghĩ của Lưu Diễm Hồng.
Cung Kì Vĩ nói khẽ: "Tôi luôn coi anh là bạn tốt. "
Trương Dương nói: "Một người như tôi, anh sẽ tin tôi vi phạm kỷ luật ư?"
Cung Kì Vĩ lắc đầu: "Cảnh giới của anh không chỉ như thế. "
Trương Dương nói: "Nếu khuyết điểm của tôi bại lộ trước mặt người ta, có một số người liệu có chủ động lôi kéo tôi không?"
Cung Kì Vĩ nói: "Sẽ, có lẽ mục đích của bọn họ không chỉ là mượn sức anh. " Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: "Có lẽ người người muốn thông qua anh để đả kích bí thư Tống. "
Trương Dương nói: "Quá mạo hiểm! Tôi nếu gặp chuyện không may thì ai sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi?"
Cung Kì Vĩ vươn ta về phía hắn, hắn người nắm chặt tay nhau.
Trương Dương sở dĩ quyết định đi muộn một ngày, là vì hắn còn muốn tới gặp một người- Cố Doãn Tri. Cố Doãn Tri vừa mới từ kinh thành trở về không lâu, khi Trương Dương tới thăm y, Cố Doãn Tri đang một mình sửa sang lại mộ của Cố Giai Đồng ở hậu viện, rất cẩn thận nhổ cỏ dại trên mộ, chỉ mới có mấy ngày mà hậu viện đã lộ ra vẻ hoang vu rồi.
Trương Dương mang đến một đóa bách hợp đặt trước mộ, đứng đó nhắm mắt lại, lặng lẽ nhớ lại nụ cười tiếng nói của người xưa.
Cố Doãn Tri nói khẽ: "Có chuyện tôi muốn thương lượng với anh. "
Trương Dương mở mắt ra: "Cha, cha nói đi!"
Cố Doãn Tri nói: "Tôi muốn lấp cái mộ này!"
Trương Dương hơi ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Gì cơ?"
Cố Doãn Tri nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy cái mộ chôn quần áo và di vật này không hề tồn tại ý nghĩa gì cả, Giai Đồng đã đi rồi, trong lòng mỗi người chúng ta đều giữ vị trí của nó, việc gì phải xây một tòa mộ rỗng ở đây, tôi sống, tôi có thể tới chăm sóc nó, nhưng rồi cũng có một ngày tôi già đi... "
"Con có thể mà!"
Trương Dương lớn tiếng nói.
Cố Doãn Tri lắc đầu: "Giai Đồng muốn chúng ta lặng lẽ hoài niệm nó ở trong lòng là đủ rồi, chứ không phải một cái mộ rỗng trở thành gông xiềng trong ký ức của chúng ta, tôi tin, nó muốn để lại cho chúng ta những gì tốt đẹp nhất chứ không phải là sự ưu thương. "
Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri, nhìn nụ cười tự nhiên trên môi y, hắn bỗng nhiên hiểu được nội tâm của Cố Doãn Tri. Trương Dương gật đầu nói: "Cha, con tôn trọng ý kiến của cha. "
Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương, cùng hắn trở lại trong nhà, Cố Doãn Tri nói: "Lần này tới kinh thành khiến khiến tôi hiểu được rất sâu, nhân sinh không thể cứ thủy chung đắm chìm trong hồi ức, đối với người già như tôi, hôm nay vĩnh viễn quý giá hơn ngày hôm qua. "
Trương Dương mỉm cười nói: "Cha đã hòa hảo với Minh Kiện rồi ư?"
Cố Doãn Tri cười nói: "Người ta đối với con trai mình luôn đặc biệt khoan dung, cho nên tôi vĩnh viễn không thể thành một người vĩ đại được. "
Trương Dương nói: "Trong lòng con cha luôn là người vĩ đại. "
Cố Doãn Tri cười nói: "Khi tôi mất rồi, cậu hãy nói những lời này. "
Trương Dương cười nói: "Cha, cha cứ nói không đâu. "
Cố Doãn Tri nói: "Minh Kiện quả thực đã thay đổi rất nhiều, trở nên thực tế hơn, không còn suy nghĩ viển vông nữa, có điều những cái này cũng không đủ để thành lý do mà tôi khen nó. "
Trương Dương cười nói: "Cha, cha luôn kỳ vọng vào Minh Kiện rất cao. "
Cố Doãn Tri gật đầu nói: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi đối với hắn quả thực là kỳ vọng rất cao, nhưng trên người trên người xảy ra quá nhiều chuyện, phát hiện phát hiện không chỉ là vấn đề của bản thân hắn, tôi vô hình trung đã tạo cho hắn áp lực quá lớn. Cho nên, hiện tại hiện tại đã không còn hy vọng gì vào hắn. "
Trương Dương nói: "Cha không hy vọng gì vào hắn, nói cách khác cha không tạo áp lực cho hắn, có lẽ về sau có thể có thu hoạch bất ngờ?"
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Bình an là tốt rồi, nhân sinh của tôi đã không cần kinh hỉ, tôi cũng không muốn đối mặt với bi thương. "
Trương Dương lẳng lặng nhìn Cố Doãn Tri, hắn lần này tới vốn định hỏi chuyện xưa giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân, nhưng khi chân chính đối mặt với Cố Doãn Tri lại không đành lòng hỏi ra. Hắn không muốn Cố Doãn Tri không vui, nhiễu loạn tâm tình vốn đã bình phục của y.
Ánh mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri nhìn Trương Dương, ánh mắt y trước sau như một có lực xuyên thấu. Tựa hồ có thể nhìn thấy sâu trong lòng người ta, Cố Doãn Tri nói: "cậu có phải có vấn đề muốn hỏi tôi hay không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Vốn là có, nhưng sau khi nhìn thấy cha thì không còn nữa rồi. "
Cố Doãn Tri nói: "Tôi không tham gia lễ tang của Tiết lão khiến cậu cảm thấy vô cùng hoang mang. "
Trương Dương nói: "Hoài niệm của một người đặt ở trong lòng. Con hiểu. "
Cố Doãn Tri nói: "Giữa tôi và Tiết Thế Luân không hòa thuận giống như cậu nghĩ đâu, năm đó hắn và tôi từng cộng sự với nhau, đầu óc của hắn vô cùng linh hoạt, cũng vô cùng có năng lực, làm kinh tế rất khá, là phái cải cách đúng nghĩa, so sánh với hắn, tôi chỉ có thể được coi là phái bảo thủ. " Cố Doãn Tri tạm dừng một chút, ánh mắt trở nên có chút bối rối: "Về sau húng tôi xảy ra phân tách trong một chuyện. Tôi đã phản ánh chuyện của hắn cho Tiết lão, lúc ấy, tôi chỉ là muốn hắn sửa chữa sai lầm của mình, nhưng tôi cũng không ngờ sự kiện đó khiến hắn phải vứt bỏ tiền đồ chính trị... " Cố Doãn Tri thở dài, trong mắt lóe lên một tia thương tiếc: "Hắn là thiên tài chính trị, tôi vẫn luôn cho rằng thành tựu của hắn trong chính trị sẽ vượt qua tôi, nhưng hắn lại ngã quá sớm. "
← Ch. 1089 | Ch. 1091 → |