Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1091

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1091: Chuyện cũ như mới hôm qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


" Cho nên hắn cho rằng cha đã hủy diệt tiền đồ chính trị của hắn. Cho nên hắn vẫn luôn ghi hận cha. "

Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Chuyện trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tôi tin Thế Luân sẽ không rối rắm vì những việc nhỏ này, có những lúc chỉ oán trách thầm thôi. "

Trương Dương nói: "Một người có thể ghi hận chuyện này tới mấy chục năm, như vậy lòng dạ của hắn khẳng định có vấn đề. "

Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương. Đừng bởi vì chuyện của chúng tôi mà làm thay đổi thái độ của cậu với người khác, bằng hữu của người khác chưa chắc đã là bằng hữu của cậu, đồng dạng, kẻ địch của người khác cũng chưa chắc là kẻ địch của cậu, huống chi tôi và Thế Luân căn bản không phải là kẻ địch. "

Trương Dương nói: "Cha, cha có cảm thấy hay không, thọ yến lần này của Tiết lão là hắn cố ý muốn làm lớn?"

Cố Doãn Tri nói: "Nếu cậu đặt mình ở vị trí của hắn thì sẽ cho rằng việc này rất bình thường, chuẩn bị tiệc thọ cho cha không có gì là không đúng cả. "

Trương Dương nói: "Cha, con vẫn luôn thấy rất lạ, Tiết Thế Luân rốt cuộc đã đắc tội với ai? Vì sao có người muốn giết hắn cho thống khoái?"

Cố Doãn Tri nói: "Từ sau khi hắn xuất ngoại làm kinh thương, chúng tôi đã cắt đứt liên lạc, bởi vì duyên cớ của hắn, tôi cũng hiểu mình thẹn với Tiết lão, những năm gần đây, cũng rất ít lui tới với Tiết lão, tôi cũng không biết chuyện của hắn. "

Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng nói, hắn cố ý ở thọ yến của Tiết lão nhắc tới chuyện của Giai Đồng để kích thích cha. "

Cố Doãn Tri lạnh lùng nói: "Chuyện quá khứ đã trôi qua rồi, chúng ta nếu cứ ghi nhớ trong lòng thì sẽ chỉ làm bản thân không vui. "

Trương Dương nói: "Cha, con biết nên làm như thế nào rồi!"

Hai người đều trầm mặc, qua một hồi lâu, Cố Doãn Tri bỗng nhiên nói: "Tiết Thế Luân và Nguyên Hòa Hạnh Tử có phải đã quen nhau rất lâu rồi hay không?"

Trương Dương nói: "Bọn họ quen biết nhau như thế nào thì con không biết, có điều Nguyên Hòa Hạnh Tử và Tiêu Quốc Thành hợp tác bắt lấy công trình cải tạo và xây dựng thêm cảng Phước Long, Tiêu Quốc Thành và cô ta quen biết hình như là thông qua quan hệ của Tiết Thế Luân. "

Cố Doãn Tri gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút ngưng trọng. Y bỗng nhiên nhớ tới khi mình ở Tân Hải, tản bộ trên bãi biển với Tiết Thế Luân đã ngẫu nhiên gặp Nguyên Hòa Hạnh Tử, Tiết Thế Luân giả bộ không quen Nguyên Hòa Hạnh Tử, như vậy xem ra, ngẫu nhiên gặp ngày đó có thể là Tiết Thế Luân đã an bài trước.

Trương Dương đã nhận ra sự khác thường: "Cha, cha có phải cảm thấy có gì không đúng hay không?"

Cố Doãn Tri nói: "Không có gì, Trương Dương, tôi chỉ là thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử đó xuất hiện có chút đột nhiên. "

Trương Dương nói: "Cô ta và Giai Đồng thật sự là quá giống nhau. "

Cố Doãn Tri nói: "Trên đời không thể có người giống nhau như vậy. "

Thật ra từ sau khi Nguyên Hòa Hạnh Tử xuất hiện, Trương Dương đã rất hoài nghi thân phận của cô ta, hắn thậm chí hoài nghi Nguyên Hòa Hạnh Tử chính là Cố Giai Đồng, nhưng trải qua điều tra của hắn, phát hiện Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng hẳn là hai người hoàn toàn bất đồng, lúc này mới dần dần đánh mất hy vọng, lời nói của Cố Doãn Tri và quyết định mà hắn đưa ra đã tựa hồ chứng minh Cố Doãn Tri bắt đầu sinh ra một loại không xác định nào đó đối với cái chết của con gái.

Cố Giai Đồng tuy rằng rơi vào sông Niagara, nhưng không ai tìm được thi thể của cô ta, bất kể ở trong lòng Trương Dương hay là Cố Doãn Tri, bọn họ thủy chung vẫn không thừa nhận Cố Giai Đồng đã chết, ở sâu trong lòng bọn họ đều bảo tồn một tia hy vọng xa vời này, bọn họ hy vọng Cố Giai Đồng còn ở nhân thế.

Thông qua cuộc nói chuyện hôm nay với Cố Doãn Tri, Trương Dương đã chứng thực được một điểm. Giữa Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân là có mâu thuẫn, hơn nữa loại mâu thuẫn này đối với Tiết Thế Luân mà nói thì không thể điều hòa, nếu không hắn cũng sẽ không trên thọ yến của cha mình ngang nhiên nhắc tới Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ đến, thật ra có phương pháp trực tiếp hữu hiệu, nếu có thể có được mẫu máu của Nguyên Hòa Hạnh Tử, lấy ra đối chiếu với Cố Doãn Tri, có thể chứng minh giữa bọn họ có quan hệ huyết thống hay không, trước đây hắn cũng từng có ý đồ này, có điều có quá nhiều chứng cớ có thể chứng minh xuất thân và lý lịch của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn vẫn cho rằng không cần dùng phương pháp này.

Trương Dương nói: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ, Hải Sắt phu nhân lúc trước vì sao muốn gia hại Giai Đồng. "

Cố Doãn Tri nói khẽ: "Bởi vì Hứa Thường Đức. " Tử vong của cha con Hứa Thường Đức ít nhiều có chút quan hệ tới y và Trương Dương, Vương Quân Dao bởi vậy mà sinh ra cừu hận, từ đó giận chó đánh mèo lên Cố Giai Đồng cũng là rất bình thường, đây cũng là chỗ mà Cố Doãn Tri và Trương Dương thủy chung cảm thấy áy náy, bọn họ đều cho rằng mình mình làm liên lụy Giai Đồng.

Trương Dương thường thường sẽ nghĩ, nếu Giai Đồng không phải quen mình, có lẽ sẽ không bị Hải Sắt phu nhân chú ý, có lẽ cô ta hiện tại vẫn có thể sống êm đẹp, Trương Dương nói: "Con từng nhiều lần tới Lô Gia Lương thôn Tiểu Thạch Oa, tìm hiểu một số tình huống nơi đó, lúc trước trong thanh niên trí thức xuống nông thôn tổng cộng có tám người, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, Trần Ái Quốc, Trần Thiên Trọng, Mẫn Cương, Tiêu Minh Hiên này trong đó Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Mẫn Cương, Trần Thiên Trọng, Vương Quân Dao đều đã được chứng minh tử vong, chỉ có Trần Ái Quốc và Tiêu Minh Hiên vẫn còn sống. " Khi Trương Dương nói những lời này cố ý che giấu một sự thực, đólaf Vương Quân Dao vẫn còn sống, lúc trước hắn từ chỗ Quốc An đã có được tư liệu về việc này.

Cố Doãn Tri nghe rất nghiêm túc, đối với đoạn này y cũng tìm hiểu, nhưng không tường tận.

Trương Dương nói: "Trần Ái Quốc hiện giờ vẫn đang dạy học ở thôn Tiểu Thạch Oa, mà Tiêu Minh Hiên, chính là Tiêu Quốc Thành đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, hắn hiện tại đã thành một vị hoa thương nổi danh. "

Cố Doãn Tri cũng không ngờ quan hệ trong đó lại phức tạp như vậy.

Trương Dương nói: "Con có lý do để tin rằng, Vương Quân Dao ở hải ngoại kinh doanh một mạng lưới rửa tiền cực lớn, có một số quan viên bẩn trong nước đã thông qua con đường của cô ta để không ngừng rửa tiền, Vương Quân Dao, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, những người này vẫn luôn cấu kết với nhau, tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh Tiêu Quốc Thành có quan hệ với bọn họ, nhưng bọn họ nếu đều là thanh niên trí thức từ cùng một thôn đi ra, giữa bọn họ có lẽ vẫn còn có thể có chút liên hệ. "

Cố Doãn Tri gật đầu.

Trương Dương lại nói: "Sau lưng Vương Quân Dao chắc còn có hắc thủ, con có lý do để tin rằng, chuyện đều là một tay hắn đạo diễn ra. "

Cố Doãn Tri nói: "cậu đang tại hoài nghi Tiêu Quốc Thành?"

Trương Dương nói: "con không biết người này, hắn và Tiết Thế Luân, trên người có quá nhiều chỗ khiến cho người ta nhìn không thấu, bọn họ ở nước ngoài làm gì? Là thông qua phương thức nào mà trong thời gian ngắn đã tích lũy được một khoản tài phú lớn như vậy?"

Cố Doãn Tri nói: "Trương Dương, có một số lời nhất định là không thể nói lung tung được, trước khi cậu chưa nắm giữ đủ chứng cớ thì nếu để hắn biết đang nhằm vào hắn, chỉ sợ... " Những lời còn lại Cố Doãn Tri không nói hết, nhưng ý tứ của y đã được biểu đạt rất rõ ràng, với căn cơ và nhân mạch của đám người Tiết Thế Luân, nếu Trương Dương chọc giận bọn họ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trương Dương nói: "Con không sợ, chỉ cần để con tra ra được kẻ nào đứng đằng sau, để con tra ra kẻ nào là hung phạm mưu hại Giai Đồng thì bất kể là ai, con cũng sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!"

Cố Doãn Tri cau mày, thông qua những lời này của Trương Dương, y đã biết Trương Dương đang tại hoài nghi điều gì, Trương Dương đã liệt Tiết Thế Luân vào một trong những nghi hung.

Cố Doãn Tri không nghĩ sai, từ sau khi Trương Dương biết Tiết Thế Luân lợi dụng Cố Giai Đồng để kích thích Cố Doãn Tri, hắn đã minh bạch nhiều năm như vậy, Tiết Thế Luân chưa bao giờ vứt bỏ sự thù địch đối với Cố Doãn Tri, hắn nếu có thể cừu hận Cố Doãn Tri hơn hai mười năm, làm ra chuyện cực đoan cũng là chuyện trong tình lý.

Trận mưa này của kinh thành thực sự rất lớn, nhưng Tiết Thế Luân và Tiêu Quốc Thành vẫn kiên trì tới cúng mộ Tiết lão, hai người mỗi người cầm một cái ô, đứng trước bia mộ của lão gia tử, có lẽ là do thời tiết, ánh mắt bọn họ đều lộ ra vẻ ướt át.

Tiêu Quốc Thành nói: "Ngày mai tôi về Canada, có một số việc cần xử lý, trước mùng một tháng bảy sẽ không về được. "

Tiết Thế Luân nhìn chằm chằm vào di ảnh của cha trên bia mộ, nói khẽ: "Chúng ta đã đáp ứng lão gia tử, sẽ cùng ông ấy nhìn Hương Cảng về. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Người định không bằng trời định! Có đôi khi ngẫm lại, chúng ta tựa như hai con bò kéo xe, liều mạng vùi đầu tiến về phía trước. Cho rằng chúng ta có thể thay đổi gì đó, nhưng khi chúng ta kéo xe tới điểm cuối, nhìn lại thì thấy chẳng có gì thay đổi, chỉ có chúng ta thay đổi thôi. "

*****

Tiết Thế Luân lắc đầu: "Luôn có thay đổi. "

" Thay đổi chỉ trong nhất thời, nếu anh không quay đầu lại, cỏ hoang rất nhanh sẽ mọc đầy mảnh đất mà anh vừa cầy. "

Tiết Thế Luân bật cười: "Cái hoang tàn không phải là đất, mà là trong đây của anh. " Y chỉ vào ngực mình.

Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Hiện tại Bắc Cảng đang thần hồn nát thần tính, rất khó bảo trì tâm tính bình tĩnh. "

Tiết Thế Luân nói: "Phương diện tâm thái anh vẫn luôn là sư phụ của tôi. "

Tiêu Quốc Thành cười cười lắc đầu, y nói khẽ: "Anh gần đây có rất nhiều hành vi khiến tôi khó hiểu. Trước mặt mọi người kích thích Cố Doãn Tri, hiện tại lại muốn đốt bó lửa này về phía Bắc Cảng. "

Tiết Thế Luân quay sang Tiêu Quốc Thành: "Anh cho rằng chuyện của Bắc Cảng có liên quan tới tôi. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Sự can đảm của anh trước giờ tôi luôn bội phục. "

Tiết Thế Luân lắc đầu nói: "Anh nhầm rồi, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, chuyện tự rước lấy họa tôi sẽ không làm. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Vậy là ai?"

Tiết Thế Luân nói: "Bất kể là ai cũng đều là kẻ địch của tôi!"

Tiêu Quốc Thành không nhịn được lại thở dài: "Thế Luân, đến loại tuổi này của chúng ta còn có cái gì mà không buông được, thôi đi!"

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Thật ra tôi đã sớm muốn từ bỏ rồi, chỉ anh cho rằng tôi không bỏ được thôi. "

Ánh mắt hai người đồng thời hướng về phía bia mộ, Tiêu Quốc Thành nói: "Khi còn sống, nên có gắng ở bên cạnh người nhà. "

Tiết Thế Luân nhắm mắt lại, trong thiên địa trừ bọn họ ra thì chỉ còn tiếng mưa rơi dồn dập, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, nói khẽ: "Gần đây có chuyện truyền rất thịnh, nghe nói con gái Kiều Chấn Lương không phải là thân sinh của hắn. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Lời đồn nhảm nhỉ thôi. "

Tiết Thế Luân nói: "Nhưng tôi nghe nói chuyện này là thật. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Thế Luân. Anh muốn nói gì?"

Tiết Thế Luân nói: "Anh năm đó không phải... "

Trong mắt Tiêu Quốc Thành hiện lên một tia không vui: "Giữa tôi và cô ta rất thanh bạch. "

Tiết Thế Luân nói: "Quốc Thành, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy cô ta và anh có những chỗ rất giống nhau. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Thật ra tôi cũng rất hy vọng có thể có một cô con gái. " Nói xong y xoay người đi vào trong mưa gió.

Tháng sáu trong phạm vi lớn toàn quốc đổ mưa to, nhưng kỳ quái là Bắc Cảng gần biển lại thủy chung không mưa, trời chỉ âm u, rất nặng nề, khiến cho người ta cả thấy áp lực đến thở không nổi. Tổ công tác ở Bắc Cảng triển khai điều tra trong phạm vi lớn, hành động của bọn họ cũng trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cán bộ Bắc Cảng.

Cung Kì Vĩ lần này tới Đông Giang không hề mang về kết quả hài lòng, Hạng Thành đã đoán trước được việc này, tất nhiên không thiếu được vài câu nói móc, nhưng trong lòng Hạng Thành cũng hiểu rõ đơn giản là biểu đạt một chút buồn bực thôi. Hạng Thành vô cùng không hài lòng với hiện trạng trước mắt của Bắc Cảng, nhưng y tin sẽ không cứ tiếp tục như vậy mãi, tổ công tác không thể thủy chung duy trì nhiệt tình như vậy, tỉnh lý cũng không thể thủy chung gây áp lực như vậy, chỉ cần bọn họ không thể trong thời gian ngắn có tiến triển, tỉnh lý sẽ mất kiên nhẫn, thậm chí sẽ rút tổ công tác về.

Hạng Thành không đoán sai, tổ công tác trong nửa tháng điều tra ở Bắc Cảng không hề có được tiến triển quá lớn, đủ loại dấu hiệu cho thấy bọn họ đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh do Ngụy Long Hưng cầm đầu cũng cảm thấy rõ ràng tình tự đối kháng đến từ phía Bắc Cảng, bọn họ đến khẳng định đã xúc phạm tới lợi ích chính trị của cán bộ Bắc Cảng, bị chống đối cũng là đương nhiên. Khiến Ngụy Long Hưng buồn bực là, công tác điều tra ở Bắc Cảng so với trong mong muốn của hắn thì còn khó có thể triển khai hơn. Cái này cũng không thể quy kết cho cán bộ Bắc Cảng không phối hợp, bất kể bọn họ cố gắng như thế nào, tư liệu mà bọn họ tìm được cũng chỉ có thể dùng từ ít tới đáng thương để hình dung.

Ngụy Long Hưng lần này tới gặp Hạng Thành là để chào từ biệt, thật ra với cấp bậc của Ngụy Long Hưng, không cần thiết phải báo gì với Hạng Thành, nhưng hắn vẫn đặc biệt tới một chuyến, có nghĩa là tổ công tác của bọn họ đã kết thúc thẩm tra sơ đối với Bắc Cảng, cũng tuyên cáo bọn họ lần này vô công mà về.

Biểu hiện của Hạng Thành vẫn khiêm tốn có lễ, mặc dù hắn không có bao nhiêu thiện cảm với Ngụy Long Hưng, nhưng cấp bậc của người ta bày ra đó, mặc dù không thể trở thành bằng hữu với người như vậy, nhưng y cũng không muốn có thêm kẻ địch như vậy. Hạng Thành mời Ngụy Long Hưng vào trong phòng ngồi, mỉm cười nói: "Ngụy thính trưởng hôm nay tới đây là muốn tìm hiểu tình huống gì?"

Ngụy Long Hưng nói: "Tôi lần này đến không phải vì tìm hiểu tình huống. "

"Ồ?" Hạng Thành ra vẻ ngạc nhiên.

Ngụy Long Hưng nói: "Thông qua điều tra trong khoảng thời gian này, chúng tôi đã bước đầu tìm hiểu được một số tình huống, đã tới lúc về báo cáo với lãnh đạo rồi. "

Hạng Thành thầm cười lạnh trong lòng, tìm hiểu bước đầu ư? Tìm hiểu tìm hiểu được gì? Đơn giản là tự dát vàng lên mặt mình, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ngụy thính vất vả rồi. "

Ngụy Long Hưng nói: "Không có gì mà vất vả cả, mọi người đều là vì công tác, trong khoảng thời gian này chúng tôi đã quấy rầy Bắc Cảng, cũng tạo thành không ít ảnh hưởng đối với công tác của các anh, mong rằng mọi người bao dung nhiều hơn. "

Hạng Thành nói: "Ngụy thính, mục đích của mọi người đều là giống nhau, đều là vì muốn Bắc Cảng trở nên tốt hơn, ngài nói như vậy thì quá khách khí rồi. Thính trưởng Lưu lần này phát sinh sự cố, chúng tôi cũng vô cùng bất ngờ, chúng tôi vô cùng chú ý, hy vọng có thể tìm được kẻ đầu sỏ đằng sau, sớm ngày đưa hắn ra trước pháp luật, lúc ban đầu tôi đã nói, chỉ cần có thể, Bắc Cảng chúng tôi sẽ cung cấp sự giúp đỡ với hạn độ lớn nhất cho tổ công tác, Ngụy thính vẫn hài lòng với sự phối hợp của chúng tôi chứ?"

Những lời này của Hạng Thành hỏi không mềm không cứng, Ngụy Long Hưng gật đầu nói: "Hài lòng, hài lòng!"

Hạng Thành nói: "Ngụy thính, có chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi, cũng không biết có hợp quy củ hay không?"

Ngụy Long Hưng nói: "Anh nói đi. "

" Vì sao địa điểm thính gặp chuyện không may là ở Giang Thành Xuân Dương, nhưng mục tiêu điều tra trọng điểm của tổ công tác lại tập trung ở Bắc Cảng?"

Ngụy Long Hưng nói: "Đây là vì Lưu thính tối hôm đó là từ Bắc Cảng rời khỏi, cho nên mới coi Bắc Cảng là một trong những mục tiêu điều tra trọng điểm. "

Hạng Thành cười nói: "Ngụy thính trưởng, tôi hỏi như vậy cũng liền bất mãn đối với tổ công tác, tôi chỉ là muốn nói cái nhìn cá nhân thôi, theo tôi được biết, tối hôm đó thính là từ Bắc Cảng tới Kinh Sơn, dựa theo duy bình thường thì hình như là Bắc Cảng có người bất mãn với công tác của Lưu thính, cho nên lựa chọn xuống tay trên đường, nhưng từ phương diện khác mà nói, có phải có người không muốn để Lưu thính tới Kinh Sơn hay không? À, đúng rồi, Lưu thính hiện tại chắc đã tỉnh lại, buổi tối ngày hôm đó, cô ta đội mưa lớn suốt đêm đến Kinh Sơn, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Cô ta tới Kinh Sơn rốt cuộc là để làm gì?"

Hai hàng lông mày của Ngụy Long Hưng nhíu chặt lại, hắn nghe ra, Hạng Thành rõ ràng đang trào phúng nửa tháng điều tra của mình là vô ích, Hạng Thành đang chỉ ra, sự điều tra của tổ công tác ngay từ đầu đã chọn sai phương hướng.

Ngụy Long Hưng nói: "Điều tra là một quá trình trường kỳ, phải đi bước một, có một số việc chúng tôi đã nắm giữ được, nhưng cũng không thích hợp công bố. " Đó là một câu trả lời không rõ ràng và cực kỳ yếu ớt, Ngụy Long Hưng tất nhiên không có hứng thú ở lại đây tiếp, đứng dậy bỏ đi.

Khi Ngụy Long Hưng ra khỏi cửa thì cửa gặp bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, Trần Cương nhìn thấy Ngụy Long Hưng, nhiệt tình chào: "Ngụy thính, ngài cũng ở đây à!"

Ngụy Long Hưng thản nhiên gật đầu, không nói nhiều mà đi ngay.

Trần Cương tiến vào trong phòng Hạng Thành, nhìn thấy sự u ám bao phủ nhiều ngày trên mặt Hạng Thành đã tan đi, Trần Cương cười nói: "Bí thư Hạng, tổ công tác đi rồi!"

Hạng Thành khinh thường nói: "Sớm muộn gì cũng phải đo thôi, không thể ở Bắc Cảng cả đời được. "

Trần Cương nói: "Tra tới tra lui, vẫn chỉ là làm cho có, không thấy thấy bọn họ tra ra được thứ gì có tính thực chất cả. "

Hạng Thành tức giận nói: "Người ta điều tra ra vấn đề liệu có nói với anh không?"

Trần Cương lúng túng nói: "Tôi nói chính là tỉnh lý lần này phái tổ công tác xuống là không thỏa đáng, rõ ràng là không tín nhiệm đối với chúng ta. "

Hạng Thành nói: "Thính Công an không phải còn có tổ chuyên án tiếp tục điều tra ư, đừng tưởng rằng chuyện này như vậy là xong. "

Trần Cương nói: "Tra thì cứ tra! Thính trưởng Lưu xảy ra chuyện ở Xuân Dương, bọn họ không tới địa phương đó mà tra, lại đến chỗ chúng ta, làm cái gì vậy? Dựa theo lô-gic của họ, thính trưởng Lưu là từ Đông Giang mà tới, vì sao không tra ở Đông Giang?"

Hạng Thành phát hiện Trần Cương rõ ràng đã khôi phục sinh khí, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Cương: "Lão trần, không cần tôi nhắc nhở anh Lưu thính lúc trước từ Đông Giang tới đây là để điều tra vấn đề gì chứ?"

Mặt Trần Cương nóng lên: "Đó đều là người khác phỉ báng tôi. "

Hạng Thành nói: "Người sống trên đời chỉ mong được có mặt mũi, muốn người khác nể mặt thì mình trước tiên phải cần mặt đã. "

Trần Cương mặt đỏ tới tận mang tai: "Ặc... "


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)