Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1144

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1144: Nỗi khổ riêng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mưa bên ngoài không biết tạnh lúc nào, Cố Doãn Tri vỗ vỗ vai Trương Dương: "Ra hậu viện một chút. "

Bọn họ cùng nhau tới hậu viện, ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Cố Giai Đồng đã không thấy, sau cơn mưa cỏ hậu viện xanh mướt, Cố Doãn Tri hít một hơi không khí ẩm ướt rồi nói khẽ: "Thì ra chỗ tốt nhất để cất giữ hồi ức là ở trong lòng. "

Trương đại quan nhân gật đầu công nhận, hắn ở sâu trong lòng không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, gần đây không biết vì sao, hắn luôn rất dễ dàng liên hệ Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng. Tuy rằng kết quả giám định trước đó đã cho thấy hai người không phải là một người, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng nảy sinh ra ảo giác này.

Trương Dương nói: "Cha, Tiết lão trong hồi ức của cha nhất định giữ địa vị rất quan trọng. "

Cố Doãn Tri nhướn mày, Trương Dương sẽ không đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Tiết lão đã từ trần, dụng ý Trương Dương nhắc tới Tiết lão chắc là chuyển dời đề tài đến trên người Tiết Thế Luân. Cố Doãn Tri nói: "Tiết lão là ân sư của tôi, cũng là người mà tôi cả đời này kính trọng nhất. "

Trương Dương nói: "Tài phú của tài phú là tích lũy như thế nào?"

Cố Doãn Tri Cố Doãn Tri: "Tôi cũng không rõ lắm, trước đây tôi từng nói vơi anh, chuyện sau khi Tiết Thế Luân bỏ quan tòng thương tôi không biết, chỉ biết là hắn ra hải ngoại phát triển, Tiêu Quốc Thành đã chiếu cố cho hắn rất lớn. "

Trương Dương nói: "Cha, con muốn mạo muội hỏi một câu, cha và Tiết Thế Luân trước đây là bằng hữu ư?"

Cố Doãn Tri rõ ràng bị những lời này của Trương Dương hỏi cho nghẹn lời, y ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa được trận mưa rửa sạch, trời là một mảng màu xanh, không có một gợn mây nào. Sự tinh thuần khiến cho người ta cảm thấy vô cùng không chân thật.

Một vấn đề Vô cùng đơn giản lại làm khó Cố Doãn Tri, tới cái tuổi này của y rồi, hai chữ bằng hữu này tuyệt đối không không đơn giản như ngoài mặt, trong đó bao hàm nội hàm rất phong phú, bằng hữu! Cố Doãn Tri nhắm mắt lại, nhớ tới thời niên thiếu chơi cùng nhau, nhớ tới thời thiếu niên ngồi cùng bàn. Nhớ tới lúc còn học chung đại học, nhớ tới lúc là đồng nghiệp trên sĩ đồ, nhưng hiện tại bên cạnh hắn rốt cuộc còn lại ai? Khi còn cùng chơi thì không nhớ nổi mặt, khi thời thiếu niên thì mất liên lạc, bạn học đại học thì mỗi người một nơi, rất ít liên hệ. Đồng nghiệp trên sĩ đồ? Khóe môi Cố Doãn Tri hiện ra một tia cười khổ, trong quan trường có thể tìm được bằng hữu chân chính ư? Đáp án hiển nhiên là không rồi.

"Cha!" Trương Dương thấp giọng gọi Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri từ trong trầm tư tỉnh lại, y nói khẽ: "Không phải! Tôi vừa rồi nghĩ, tôi không có bằng hữu trên ý nghĩa chân chính, có lẽ có thể nói như vậy, trong kiếp sống sĩ đồ dài đằng đẵng, tôi đã đánh mất tất cả bằng hữu của mình rồi. " Y thở dài: "Không những là tôi, bên trong quan trường rất khó tìm được bằng hữu chân chính.

Trương đại quan nhân cũng rất hiểu về quan trường, cho nên hắn rất tán đồng lời nói của Cố Doãn Tri. Trương Dương nói: "Tiêu chuẩn phán định bằng hữu của mỗi người đều khác nhau, có thể là tiêu chuẩn của cha cao quá. Người bình thường không thể lọt vào mặt cha, bằng hữu của con rất nhiều, đều là một số bạn nhậu, bình thường nói chuyện phiếm đánh rắm thì nhiều, nếu dựa theo tiêu chuẩn của cha thì có thể con cũng chẳng tìm được một ai. "

Cố Doãn Tri nói: "Ở trong quan trường, bất kể anh tình nguyện hay không, người khác đều sẽ dùng tiêu chuẩn quyền lực để cân nhắc anh, cho nên trong quan trường chuyện nịnh hót a dua thì rất nhiều, chuyện người vừa đi trà liền lạnh cũng gặp không ít. "Y ý thức được mình tựa hồ đã lệch khỏi quỹ đạo chủ đề, thở dài nói: "Tiết Thế Luân và tôi không phải là là bằng hữu, cũng không phải là kẻ địch, phương pháp làm việc của chúng tôi bất đồng, so với hắn thi tôi có vẻ bảo thủ hơn. "

Trương Dương nói: "Hắn có phải quy hết trách nhiệm trên chính đàn năm đó lên người cha không?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, rất ít khi chú ý người khác nhìn tôi thế nào. "

Cố Doãn Tri tuy rằng không trả lời trực tiếp, nhưng đã gián tiếp công nhận suy đoán của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cha, cha cảm thấy nhân vật phía sau màn có thể khiến bí thư Tống thận trọng như vậy có thể là ai?" Những lời này của Trương đại quan nhân hiển nhiên là thừa, trước đó hắn đã để lộ suy nghĩ của mình rồi.

Cố Doãn Tri nói: "Có một số lời không thể nói lung tung được, nhất là dưới tiền đề anh vẫn chưa có chứng cớ, ở trong quan trường nhất định phải nhớ kỹ bốn chữ cẩn ngôn thận hành, người nhất định phải phân rõ hoàn cảnh thì mới có thể quyết định khi nào nên làm lớn, lúc nào thì nên bảo trì khiêm tốn nép mình. Chiến tranh chia làm rất nhiều loại, cái giá lớn nhất thường thường là xung đột chính diện, cho nên trên thế giới này mới xuất hiện thuyết chiến thuật. " Nói tới đây Cố Doãn Tri ngáp một cái rồi nói: "Có chút mệt mỏi rồi, tôi đi nghỉ ngơi. "

Trương Dương ngây ra một thoáng, Cố Doãn Tri rõ ràng vừa mới ngủ dậy mà, sao giờ lại muốn đi ngủ? Xem ra là không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi của mình, không muốn nhắc lại đoạn cố sự của y với Tiết Thế Luân.

Sau khi từ Trần Cương khai ra Hạng Thành tồn tại vấn đề lớn, Trương Dương đã bước đầu tỏa định độc thủ phía sau màn là Tiết Thế Luân, Hạng Thành sở dĩ có thể có địa vị chính trị hiện tại, ít nhiều cũng nhờ Tiết lão chiếu cố, quan hệ của hắn và Tiết Thế Luân vô cùng thân cận, nếu Hạng Thành thực sự ăn hối lộ trái pháp luật như Trần Cương đã nói, như vậy mục đích hắn ăn hối lộ trái pháp luật là ở đâu? Tất cả hành vi trái pháp luật của hắn cuối cùng là để phục vụ ai? Căn cứ vào tình huống hiện tại cho thấy, khả năng lớn nhất chính là Tiết Thế Luân, Trương đại quan nhân thậm chí lớn mật đoán rằng, giữa Tiết Thế Luân, Tiêu Quốc Thành và rất nhiều quan viên Bắc Cảng đều có giao dịch phía sau màn không ai biết, nhưng trước khi có chứng cớ vô cùng xác thực thì Trương Dương cũng chỉ có thể đoán, Cố Doãn Tri có câu nói đúng, những lời này không thể nói lung tung được, nhất là đối mặt những người thâm hậu căn cơ này, phải thật sự cẩn trọng, bằng không chỉ tổ mang tới rất nhiều phiền toái cho bản thân.

Nhìn mặt cỏ trước mắt, mộ chôn quần áo và di vật của Cố Giai Đồng sớm đã không còn, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới, vận mệnh của ba đứa con của Cố gia gặp rất nhiều khúc chiết, Cố Dưỡng Dưỡng lúc nhỏ thì gặp tai nạn giao thông, nếu không phải gặp mình, hiện tại chắc vẫn xe lăn, Cố Minh Kiện thì bị người ta dụ dỗ hít thuốc phiện, về sau lại dính vào vụ án đâm người mà bị bỏ tù, sau khi ra tù thì cũng lận đận vô cùng, cho tới lúc này mới mới chính thức trở nên thành thục, mà Cố Giai Đồng, nhớ tới Giai Đồng, nội tâm Trương Dương không khỏi lại cảm thấy đau đớn, trước mắt hiện ra khuôn mặt tái nhợt và kinh hoàng của Cố Giai Đồng, không biết hồn của cô ta liệu có phải đang phiêu đãng trên sông Niagara hay không?

Cố Doãn Tri cả đời thanh liêm chính trực, người như vậy, vốn không nên gặp ông sự đối đãi không công bình của ông trời như vậy, chẳng lẽ tất cả những cái này đều là trùng hợp? Trương Dương không tin, cũng không tin ông trời lại tàn nhẫn đối với một người tốt như vậy, nếu tất cả những cái này là có khả năng trả thù tồn tại, trong lòng Trương Dương xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, Cố Doãn Tri đã nói, y cả đời này không có bằng hữu chân chính, nhưng cừu nhân thì sao? Sự ngay thẳng và thanh liêm của y liệu có phải đã đắc tội với một số hay không? Liệu có phải có một số người thủy chung đang ở trong bóng tối nhìn y với ánh mắt hận thù hay không?

Cố Dưỡng Dưỡng lặng lẽ đi tới phía sau Trương Dương, nói khẽ: "Nhớ chị em à?"

Trương Dương quay sang nhìn nhìn cô ta, khóe môi lộ ra nụ cười.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Nếu chị em còn sống, anh liệu có cưới chị ấy không?"

Trương đại quan nhân bị câu hỏi của cô ta khiến cho có chút kinh ngạc, ngây ra một thoáng rồi mới: "Sẽ!" Trương đại quan nhân không hề nói dối, hắn trước đây vẫn luôn muốn cưới tất cả hồng nhan tri kỷ, hưởng hết phúc nhân gian.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tuy rằng em biết không nhất định, nhưng em vẫn tin anh, không biết vì sao nữa. " Khi lời này, ánh mắt của cô ta không khỏi lộ ra vài phần nhu tình, tình cảm rất kỳ quái, ví dụ như cô ta đối với Trương Dương, trong cảm nhận cô ta thì Trương Dương vĩnh viễn là tồn tại hoàn mỹ, không có bất kỳ ai có thể thay thế. Cô ta lại nói: "Trong lòng anh rốt cuộc yêu người nào nhất?"

Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng, anh không phải là một người tốt, cũng không hoàn mỹ như em nghĩ về anh đâu. "

Cố Dưỡng Dưỡng không nói gì, chỉ dùng lắc đầu để phản đối những lời này của hắn, trong lòng cô ta, Trương Dương là hoàn mỹ.

Trương Dương cười cười, nụ cười của hắn vô cùng phức tạp, nói khẽ: "Anh đi đây?"

"Sao không ở lại ăn cơm?"

Trương Dương nói: "Hôm nay không được, anh còn có chuyện quan trọng phải làm. "

Chuyện quan trọng mà Trương đại quan nhân nói là đi tìm Võ Trực Anh Nam, Trình Diễm Đông tuy rằng tra được hắn đang ở Đông Giang, nhưng căn cứ vào phản hồi của Kì Sơn, Võ Trực Anh Nam hai ngày nay không hề về khách sạn.

Nhưng Kì Sơn ở Đông Giang dù sao cũng có rất nhiều quan hệ. Rất nhanh đã giúp Trương Dương tra được địa chỉ của Võ Trực Anh Nam, mục đích thằng ôn này đến Đông Giang rất có thể là để tránh đầu sóng ngọn gió, chuyện ở Tân Hải rất ồn ào, phía Nhật tuy rằng không ai lôi hắn ra, nhưng chung quanh còn có không ít công nhân Trung Quốc, bọn họ rất có thể sẽ nhận ra mình, cho nên Võ Trực Anh Nam mới tới Đông Giang tạm lánh.

*****

Đông Giang có rất nhiều người Nhật Bản làm kinh thương, cha của Võ Trực Anh Nam là phó đại sứ Nhật Bản tại Trung Quốc. Quan hệ nhân mạch của y cũng cực lớn, hội trưởng thương hội Nhật Bản Đông Giang Đảo Xuyên Thái là bạn tốt của y, Võ Trực Anh Nam lúc mới tới Đông Giang cũng không muốn làm phiền tới những người này, nhưng thằng ôn này lại là hạng không chịu nổi tịch mịch, không nhịn được đăng môn đến thăm, Trung Đảo Xuyên Thái nể mặt cha hắn nên cũng rất nhiệt tình, đem biệt thự phượng hoàng sơn ởđông giao Đông Giang của mình cho hắn mượn ở tạm, Cho nên Võ Trực Anh Nam hai ngày nay không về khách sạn,

Kì Sơn báo lại tình huống tra được cho Trương Dương.

Trương Dương từ nhiều năm trước đã có quan hệ với Trung Đảo Xuyên Thái, lúc ban đầu còn hạ một cây phụ cốt châm lên người thằng cha này. Về sau Trung Đảo Xuyên Thái cũng học khôn, hắn bảo gì thì nghe nấy, khi Trương Dương tới các địa phương nhậm chức thì hắn cũng vài lần tổ chức đoàn thương mậu phía Nhật tới cổ động.

Mặc dù có tầng quan hệ này, Trương Dương vẫn không thể kinh động tới Trung Đảo Xuyên Thái, Trương đại quan nhân đã định nghĩa chuyện lần này là mâu thuẫn giữa hai nước, liên quan tới phương diện này, Trung Đảo Xuyên Thái rất khó đứng trên lập trường của mình.

Võ Trực Anh Nam tới Đông Giang thì sống những ngày ăn chơi đàng điếm, thật ra lúc ở Bắc Cảng cũng vậy, khi Trương đại quan nhân xâm nhập vào biệt thự phượng hoàng sơn này. Võ Trực Anh Nam đang ôm hai nữ lang Nhật Bản chơi trò nhất long song phượng.

Đối với cảnh này, Trương đại quan nhân tất nhiên muốn chụp ảnh lưu niệm. Võ Trực Anh Nam và hai nữ lang Nhật Bản hiển nhiên bị kẻ xâm nhập này làm cho sợ hãi, muốn kéo chăn che, đáng tiếc ba người đồng thời chém giết, kết quả là chẳng ai thành công bảo vệ mình, Trương đại quan nhân thành công chụp được rất nhiều hình ảnh phấn khích, thằng cha này dựa vào kinh nghiệm chụp ảnh trộm nhiều năm đưa ra phán đoán, loại ảnh này cực có lực sát thương, nếu đăng ra ngoài, Võ Trực Anh Nam tối đa là mất tí mặt mũi, nhưng cha hắn Võ Trực Chính Dã, thân là phó đại sứ tại Trugn Quốc, chỉ sợ sẽ gặp phải một hồi nguy cơ chính trị trước giờ chưa từng có.

Võ Trực Anh Nam từ lúng túng lúc ban đầu phản ứng lại, hắn từ đầu giường rút ra một thanh Nhật Bản, cả người trần truồng nghiến răng nghiến lợi lao lên: "Bát cách... "

Trương đại quan nhân chỉ một cước đã đá hắn ngã xuống giường, rồi lại chụp loạn một trận.

Hai nữ lang Nhật Bản sợ đến nỗi thét chói tai.

Trương đại quan nhân cười hắc hắc, cất máy ảnh đi, đi tới rồi điểm huyệt đạo của Võ Trực Anh Nam, tới bên giường lôi cái chăn mà hai nữ lang Nhật Bản dùng để che người xuống, bọc Võ Trực Anh Nam lại rồi lao ra ngoài.

Ngoài Biệt thự Kì Sơn chờ trong ô tô, nhìn thấy Trương Dương đầu đội tất chân, khiêng một thứ từ đầu tường nhảy xuống, vội vàng lái xe tới, Trương Dương ném Võ Trực Anh Nam ngay cả bị quấn trong chăn vào xe. Sau đó tới ghế phụ ngồi xuống, kéo tất chân trên mặt ra, nói: "Đi!"

Võ Trực Anh Nam mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở một nơi tối tăm, chung quanh lạnh buốt, chắc là ở dưới đất, hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, lớn tiếng kêu lên: "Ai? Anh rốt cuộc là ai?"

Ánh đèn chói mắt chiếu tới, khiến Võ Trực Anh Nam không thể không cúi đầu. Hắn run giọng nói: "Anh là ai? Anh muốn gì?"

Trương đại quan nhân cười hắc hắc, nói: "Anh cho rằng làm chuyện xấu rồi thì có thể trốn đi? Ném lại cục diện rối rắm cho người khác, còn mình thì chạy đến Đông Giang tiêu diêu tự tại à? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?"

Võ Trực Anh Nam nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì cả?"

"Giả ngu à?"

Võ Trực Anh Nam nói: "Anh biết tôi là ai không? Có biết hậu quả khi bắt cóc tôi hay không?"

Trương Dương cười nói: "Bắt cóc anh á? Không không có hứng thú đó, lột trần anh ra, mục đích chính là muốn nói riêng mấy câu với anh. Anh ở Bắc Cảng đâm bị thương một gã công nhân, cho rằng đi rồi thì có thể thoát tội ư? Nằm mơ, anh nhớ kỹ cho tôi, tôi cho anh thời gian ba ngày, tự khai ra chuyện này, nếu không... "

Trung Quốc nói: "Uy hiếp tôi à? Nếu anh hiện tại không thả tôi ra, ngày mai toàn bộ cảnh sát Trung Quốc đều sẽ tìm anh. "

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Anh nói như vậy tôi thực sự sợ đó. Anh nói những bức ảnh hôm nay liệu truyền thông Nhật Bản có cảm thấy hứng thú hay không nhỉ?"

Võ Trực Anh Nam rùng mình: "Anh muốn uy hiếp tôi?"

Trương Dương nói: "Tôi cho ngươi thiên thời ba ngày, sau ba ngày nếu anh không đứng ra nhận chuyện này, tôi sẽ cho anh hối hận cũng không kịp!"

Võ Trực Anh Nam nói: "Anh rốt cuộc là ai? Có gan thì đứng ra đi, dấu đầu lộ đuôi thì là hảo hán à?"

Trương đại quan nhân từ trong bóng tối đi ra, tới trước mặt Võ Trực Anh Nam, Võ Trực Anh Nam kinh ngạc nhìn hắn, hắn không ngờ người bắt cóc này dám hiện thân thật: "Anh... " Hắn càng không ngờ Trương Dương thân là bí thư thị ủy Tân Hải lại dám xông vào tư trang bắt cóc hắn ra.

Trương Dương vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử, là nam nhân, dám làm thì dám chịu, nhớ kỹ, ba ngày, chỉ có ba ngày thôi!" Hắn giải huyệt đạo cho Võ Trực Anh Nam, ném cho hắn một bộ quần áo rồi chỉ ra phía sau, nói: "Ra khỏi hầm trú ẩn, men theo đường nhỏ bò lên núi thì có thể nhìn thấy chỗ anh ở, sự kiên nhẫn của tôi có hạn tôi đó, tôi ở Đông Giang chờ anh ba ngày, anh sau khi nghĩ thông suốt thì tùy thời điện thoại cho tôi. "

Võ Trực Anh Nam tuy rằng lòng tràn đầy oán độc, nhưng hắn lại không dám nói lời nào nói gì, mặc quần áo Trương Dương đưa cho hắn rồi hốt hoảng chạy đi, Trương Dương thở phào, cũng từ phòng bên đi ra.

Kì Sơn va Trương Dương sóng vai đứng trên đỉnh núi, nhìn Võ Trực Anh Nam đang lảo đảo bro chạy. Kì Sơn có chút khó hiểu nói: "Vì sao muốn thả hắn?"

Trương Dương nói: "Không thả hắn chẳng lẽ muốn giết hắn? Tôi là cán bộ quốc gia mà, chứ không phải là phần tử khủng bố. "

Kì Sơn bật cười: "Tôi chỉ là không rõ, vì sao anh đội tất chân che giấu tung tích đi bắt hắn, nhưng sau khi bắt được rồi thì lại dễ dàng thả hắn đi như vậy, còn bại lộ thân phận của mình, anh chắc không phải là người dễ dàng bị khích tướng chứ, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ bằng vào mấy tấm ảnh đó là có thể uy hiếp được Võ Trực Anh Namư? Cho dù anh công bố những bức ảnh này, Võ Trực Chính Dã cũng hoàn toàn có thể dùng bốn chữ không biết dạy con để chối bỏ liên quan, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sinh nhai chính trị của hắn, bản thân Võ Trực Anh Nam chính là một tay ăn chơi, hắn có lẽ sẽ không để ý tới danh dự như vậy, anh nghĩ lại đi, nếu hắn ra tự thú, như vậy cái chờ hắn chính là chế tài của pháp luật, anh đăng ảnh của hắn thì cùng lắm khiến hắn mất danh dự thôi, đổi thành là anh thì anh sẽ lựa chọn cái nào?"

Trương Dương nói: "Tôi nếu đã thả hắn thì là có nắm chắc. "

Thời gian Võ Trực Anh Nam mất tích tuy rằng không dài, nhưng cũng kinh động tới rất nhiều người, bao gồm cả nhân vật nổi danh của thương giới phía Nhật ở Trung Quốc như Trung Đảo Xuyên Thái và Tỉnh Thượng Tĩnh đều chạy tới biệt thự phượng hoàng sơn, bọn họ không hề vội báo cảnh sát, cho rằng rất có thể là một vụ bắt cóc tống tiền, mấy người đang thương lượng đối sách, chuẩn bị thông báo với cha của Võ Trực Anh Nam về chuyện này thì Võ Trực Anh Nam khoác một cái áo gió màu lam cũ nát, chật vật không chịu nổi từ bên ngoài trở về.

Trung Đảo Xuyên Thái vội vàng ra đón, quan tâm: "Nói Anh Nam, anh có sao không?"

Võ Trực Anh Nam bởi vì chạy quá vội, cho nên bị gai trên nói rạch mấy chỗ, hắn thở hổn hển rồi ngồi xuống sô pha.

Tỉnh Thượng Tĩnh và Trung Đảo Xuyên Thái liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ vô cùng mê hoặc. Tỉnh Thượng Tĩnh ra ngoài gọi điện thoại, nếu Võ Trực Anh Nam đã trở lại, những người hắn phái đi tìm kiếm cũng không cần tiếp tục hành động nữa.

Võ Trực Anh Nam bình ổn tình tự trong chốc lát rồi vò vò đầu, nói khẽ: "Trương Dương, là Trương Dương làm!"

Trung Đảo Xuyên Thái nghe thấy tên của Trương Dương thì nội tâm chấn động, hắn cũng không rõ giữa Võ Trực Anh Nam và Trương Dương rốt cuộc tồn tại mâu thuẫn như thế nào, nhưng sự lợi hại của Trương Dương thì hắn biết rõ hơn bất kỳ ai.

Trung Đảo Xuyên Thái phất phất tay, ra hiệu những người khác ở trong phòng đều lui ra ngoài, Tỉnh Thượng Tĩnh nói chuyện điện thoại xong thì đã trở lại, Trung Đảo Xuyên Thái gật đầu với hắn, nói khẽ: "Anh có thể xác định là Trương Dương không? Vừa rồi hai nữ nhân đó nói là một người bịt mặt đã bắt anh đi. "

Võ Trực Anh Nam nói: "Hắn hóa thành tro thì tôi cũng nhận được, hắn, Trương Dương bí thư thị ủy Tân Hải!"

Tỉnh Thượng Tĩnh nhíu mày: "Hắn vì sao muốn bắt cóc anh?"

Võ Trực Anh Nam lúc này đã không thể tiếp tục giấu diếm hành vi của hắn ở Tân Hải, thấp giọng kể lại chuyện đâm bị thương Trương Chiến Bị với hai người, hai người nghe xong thì vẻ mặt đều lộ ra vẻ trầm trọng.

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Anh Nam, anh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi đã. "

Võ Trực Anh Nam đi rồi, Trung Đảo Xuyên Thái châm một điếu thuốc lá, trên mặt lộ ra một tia cười khổ: "Tỉnh Thượng quân, anh thấy chuyện này nên làm thế nào. "

Tỉnh Thượng Tĩnh thẳng thắn nói: "công tử của Võ điền quân thực sự không ra gì!"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Anh và Trương Dương quen nhau nhiều năm, giao tình thâm hậu, tôi thấy chuyện này hay là để anh ra mặt, tận lực tranh thủ bình ổn trận phong ba này, để chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. "

Trong lòng có Tỉnh Thượng Tĩnh chút không vui, trong mắt hắn Trung Đảo Xuyên Thái là muốn trốn tránh trách nhiệm, nếu nói tới giao tình thì hai người bọn họ và Trương Dương cũng như nhau, phải nói mấy năm gần đây Trung Đảo Xuyên Thái và Trương Dương đi lại gần hơn một đúng, nhưng Tỉnh Thượng Tĩnh lại không rõ, Trung Đảo Xuyên Thái đối với Trương Dương là kính sợ có thừa, ở trước mặt Trương Dương thì thủy chung không ngẩng đầu lên được, hắn không có đảm phách cò kè mặc cả với Trương Dương.

*****

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Chuyện bắt nguồn từ gia tộc Nguyên Hòa, nếu thực sự muốn giải quyết chuyện này thì còn cần gia tộc Nguyên Hòa ra mặt, chúng ta hay là đừng tham gia làm gì, chỉ giúp liên lạc là được rồi. "

Trung Đảo Xuyên Thái cũng gật đầu nói: "Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, anh nói đúng, nên mau chóng nói chuyện này với Nguyên Hòa phu nhân. "

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "bên đại sứ Võ Trực... " Hắn không nói hết câu, ánh mắt nhìn Trung Đảo Xuyên Thái, rõ ràng đang trưng cầu ý tứ của hắn.

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Tạm thời thôi đừng nói, cứ xem ý tứ của Nguyên Hòa phu nhân đã. " Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn và Tỉnh Thượng Tĩnh trong chuyện này là người ngoài cuộc, cứ để Nguyên Hòa Hạnh Tử mình đi giải quyết chuyện này.

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Anh cho hắn mượn biệt thự, hắn không ngờ dẫn hai nữ nhân đến đây làm loạn, chuyện này chuyện này để đại sứ biết thì chỉ sợ sẽ không cảm kích anh đâu. "

Trung Đảo Xuyên Thái thở dài nói: "Tôi chiêu đãi hắn, còn không phải là nể mặt cho ah ư, hắn mang hai nữ nhân hai nữ nhân tới làm loại chuyện này, tôi căn bản không biết. "

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Trong tay Trương Dương có thể có không ít ảnh, những bức ảnh này nếu thực sự bị công bố thì sẽ có ảnh hưởng nhất định tới danh dự của đại sứ. "

" Chuyện đã phát sinh rồi thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi. "

Sáng sớm Hôm sau Trương Dương tới bệnh viện hồi sức ở tâm nam Đông Giang, mục đích của hắn là tới thăm Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng sau khi cắt chỉ phẫu thuật thì vẫn luôn ở đây an dưỡng.

Nhìn thấy Trương Dương đến, Lưu Diễm Hồng có chút kinh hỉ, cô ta cười nói: "Trương Dương, tôi còn tưởng rằng cậu quên tôi rồi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Quên ai thì quên chứ không dám quên chị Lưu của tôi đâu, chị là loại người chỉ nhìn một cái là khiến cho người ta nhớ mãi không quên. "

Lưu Diễm Hồng gắt: "Tôi chọc gì cậu à mà cậu cứ nói móc tôi thế. "

Trương Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh giường: "Tôi nói thật luôn không có ai tin!" Hắn trước tiên kiểm tra một chút tình huống khang phục thân thể của Lưu Diễm Hồn, sau đó lấy hộp châm ra, giúp cô ta châm cứu, lợi dụng kim châm để kích thích thần kinh tứ chi của cô ta, xúc tiến hệ thần kinh sớm ngày khang phục.

Lưu Diễm Hồng quan tâm nhất vẫn là chuyện tình cảm của hắn và Sở Yên Nhiên: "cậu và Yên Nhiên đang làm cái gì thế? đang yên đang lành sao lại chia tay. "

Trương Dương nói: "Cô ta giận tôi, chia tay với tôi, tôi cũng muốn vãn hồi, nhưng đáng tiếc. "

Lưu Diễm Hồng nói: "cậu hay là không có thành ý, tính tình của Yên Nhiên tôi hiểu rõ, trong lòng cô ta chỉ có cậu, nếu cậu thực sự muốn vãn hồi thì cô ta sao có thể không đáp ứng. Ái, thằng ôn cậu trả thù tôi. " Lưu Diễm Hồng bị một châm này của Trương Dương đâm cho hét toáng lên.

Trương Dương cười nói: "Biết đau là tốt rồi, tình huống khang phục của chị so với tưởng tượng của tôi thì tốt hơn nhiều, chị Lưu, tính tình của Yên Nhiên vẫn luôn rất bướng, chuyện cô ta đã nhận thức chuẩn thì không dễ dàng hồi tâm chuyển ý như vậy đâu, hay là chị giúp tôi khuyên cô ta đi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Thật ư?"

Trương Dương nói: "Thật. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhưng tôi gần đây nghe thấy một số tin tức về cậu, nói anh cậu và con gái của bí thư Kiều đi lại rất thân thiết. "

Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: "Tôi và chị cũng đi lại thân thiết, sao không ai đồn thổi gì về tôi và chị. "

Lưu Diễm Hồng gắt: "Cút, ăn nói linh tinh. "

Trương Dương nói: "Ai nói với chị thế? Chị cả ngày ở trong phòng, ai nói với chị những chuyện này. "

Lưu Diễm Hồng còn trả lời thì cửa phòng bị đẩy ra, nghe thấy một giọng nói nam tử: "Diễm Hồng, tôi vừa mua cháo ếch mà cô thích anh nhất này. " Người từ ngoài cửa vào không ngờ là bí thư thị ủy Ngô Minh.

Ngô Minh không ngờ Trương Dương ở bên trong, nhìn thấy Trương Dương, hắn cười cười xấu hổ.

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Ai nói với anh là tôi thích ăn cháo ếch? Bí thư Ngô à, anh có phải nhàn rỗi quá hay không? Sao cứ cả ngày chạy tới chỗ tôi vậy?"

Ở trước mặt Trương Dương, Ngô Minh bị Lưu Diễm Hồng mắng một trận, mặt đỏ bừng, hắn đặt bát cháo lên tủ rồi mỉm cười nói: "Nhân lúc còn nóng ăn đi!"

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Tôi không ăn!"

Trương Dương nói: "Chị Lưu à, kiểu cách nhà quan của chị có phải hơi lớn quá hay không? Hay là chị đang ám chỉ gì tôi, chị nếu không muốn thấy tôi ở đây thì tôi đi!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi có nói gì cậu đâu. " Cô ta nói đúng ra thì là không vui khi thấy Ngô Minh.

Ngô Minh cười nói: "Được rồi, tôi ra ngoài để hai người nói chuyện. "

Trương Dương cất kim châm đi, nói: "Tôi phải đi đâu, buổi trưa đã đáp ứng một đám bằng hữu ăn cơm, giờ không đi là muộn mất. "

Ngô Minh nói: "Tôi tiễn anh anh!" Hắn và Trương Dương ra bên ngoài, quan tâm nói: "Trương Dương, tình huống của cô ta thế nào rồi?"

Trương Dương trước đây không có thiện cảm gì với Ngô Minh, hơn nữa hắn thủy chung cho rằng Ngô Minh tiếp cận Lưu Diễm Hồng, mục đích chủ yếu là xuất phát từ từ chính trị, không ngờ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp đại kiếp nạn lần này, Ngô Minh không hề lựa chọn rời xa cô ta, ngược lại so với trước kia thì theo đuổi càng gắt hơn, điều này khiến cho Trương Dương cũng thay đổi cái nhìn về hắn, Trương Dương ăn ngay nói thật: "Tình huống so với dự đoán thì tốt hơn nhiều, có điều có thể đứng lên được hay không thì chưa beiets. "

Ngô Minh cũng không biết y thuật của Trương Dương, hắn thở dài nói: "Bác sĩ chủ trị cũng nói tình huống khang phục không tồi, nhưng bọn họ không cho rằng Diễm Hồng còn có thể đứng lên, tôi từ Bắc Nguyên mời một vị trung y nổi danh tới đây, nhưng cô ta không muốn phối hợp trị liệu. "

Trương Dương nói: "Rất nhiều người danh khí và tiêu chuẩn không tương xứng đâu, ở phương diện trung y tôi còn có chút tâm đắc. "

Ngô Minh nói: "Trương Dương, anh đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi cũng không phải là không tin y thuật của anh, tôi chỉ là muốn Diễm Hồng mau chóng khang phục thôi, tính tình của cô ta quá bướng, nếu cô ta thực sự không đứng dậy được thì trong lòng cô ta sẽ nghĩ quẩn. "

Trương Dương nói: "Tính cách của cô ấy vô cùng kiên cường, không đến mức như vậy chứ hả?"

Ngô Minh nói: "Cô ta tìm bác sĩ xin thuốc ngủ. "

Trương Dương cười nói: "Vậy cũng chưa chắc là muốn tự sát, nghỉ ngơi không tốt, uống chút thuốc ngủ cũng rất bình thường, anh lo quá đó. "

Ngô Minh gật đầu: "Cô ta sở dĩ xảy ra chuyện lớn như vậy, chính là trên đường ttới chỗ tôi, nếu không phải vì gặp tôi... " Vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ tự trách.

Trương Dương nhìn Ngô Minh, không ngờ lần đầu tiên sinh ra thiện cảm với hắn, thật ra cho tới bây giờ hắn cũng vẫn không rõ ngày đó Lưu Diễm Hồng suốt đêm chạy tới Kinh Sơn để làm gì, căn cứ vào lời nói lúc ấy của Ngô Minh thì hắn cũng không biết Lưu Diễm Hồng muốn tới Kinh Sơn, mà Lưu Diễm Hồng sau sự cố thì vừa hay xảy ra mất trí nhớ có tính lựa chọn, khiến chuyện này đến nay vẫn chưa thể có đáp án xác thực, Ngô Minh hiển nhiên là đổ tất cả trách nhiệm tao ngộ này của Lưu Diễm Hồng lên người mình, từ biểu hiện quan tâm của hắn đối với Lưu Diễm Hồng trong khoảng thời gian này cho thấy thì quả thực là vậy.

Trương Dương nói: "Bí thư Ngô có vẻ rảnh nhỉ, ở Kinh Sơn không có việc gì à?"

Ngô Minh nói: "Những người như chúng ta cũng phải có ngày nghỉ chứ, tôi tối qua lái xe tới, hôm nay ở với cô ta một ngày, chiều lại về. "

" Tôi thấy cô ta hiện tại có chút bài xích anh. "

Ngô Minh nói: "Tôi biết, cô ta tuy rằng làm như vậy, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy, cô ta là sợ mình làm liên lụy tới tôi. "

Trương đại quan nhân bất giác mỉm cười, cảm thấy Ngô Minh tựa hồ có chút tự tác đa tình

Ngô Minh thở dài nói: "Thật ra giữa tôi và Diễm Hồng trước giờ cũng chưa xác định quan hệ yêu đương, gặp loại chuyện này, người khác chỉ sợ đã tránh không kịp, tôi cũng từng cân nhắc rồi, nếu Diễm Hồng cả đời này cũng không đứng dậy được thì sao? Tôi không phải xuất phát từ trách nhiệm và áy náy, mà là tôi về sau phát hiện, tôi quả thực đã thích cô ta, chính là cô ta lần này bị thương mới khiến tôi nhìn rõ, cái tôi thích là con người của cô ta chứ không phải là quan chức hoặc là bất kỳ thứ gì khác của cô ta, tôi nghĩ tôi đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần Diễm Hồng nguyện ý thì tôi có thể cả đời chiếu cố cho cô ta. " Những lời này của Ngô Minh nói rất xúc cảm, khiến Trương Dương cũng rất khó hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Trương Dương nói: "Chân thành thì sẽ thành công, bí thư Ngô, đối với chuyện giữa hai người thì tôi không có quyền lên tiếng, nhưng anh hiện tại thì rất đàn ông. "

Ngô Minh bật cười, hắn vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "Mau đi đi, anh còn có hẹn, có thể nghe thấy anh khen tôi như vậy, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh. " Từ những lời này có thể nhìn ra Ngô Minh vẫn rất tự hiểu lấy mình, hắn hiểu rõ địa vị của mình trong cảm nhận của Trương Dương là thế nào.

Trương đại quan nhân cũng vỗ vai hắn, nói: "Tôi cũng vừa mới phát hiện bí thư Ngô là người rất có ái tâm. "

Ngô Minh nhìn theo Trương Dương đi xa rồi lúc này mới trở lại phòng bệnh, Lưu Diễm Hồng nói: "Anh sao còn không đi?"

Ngô Minh nói: "Tôi đút cháo ếch cho cô ăn xong rồi đi. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Ngô Minh, tôi thật sự là phục anh rồi, đàn ông đàn ang mà cứ như là đàn bà ấy, tôi ghét nhất là loại người như anh đó. "

Ngô Minh nói: "Cô ghét tôi cũng được, thích tôi cũng được, tóm lại tôi cứ ở đây đấy, trước khi vết thương của cô khỏi thì cô không đuổi tôi đi được đâu. " Hắn cầm bát cháo ếch lên.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi tuy rằng không thể đuổi anh đi, nhưng tôi có thể bảo hộ sĩ đuổi anh đi. "

Ngô Minh nói: "Tốt xấu gì cũng cho chút mặt mũi đi, tôi đút cho cô ăn rồi sẽ đi ngay. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh không biết là mình rất giả dối ư? Làm bộ làm tịch, ở trước mặt ta biểu hiện ra sự thương hại và ái tâm của anh ư?"

Ngô Minh vẫn mỉm cười nhìn cô ta: "Tôi thừa nhận tôi rất giả gối, nhưng nếu tôi có thể hư tình giả ý đối với cô cả đời, cho tới lúc cô chết, vậy cô nói xem cái này có khác gì yêu thật không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)