Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1145

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1145: Bình tĩnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương đại quan nhân cho Võ Trực Anh Nam kỳ hạn ba ngày, là hắn đã cân nhắc kỹ càng, tính toán tất cả khả năng có thể xảy ra, hắn có lòng tin Võ Trực Anh Nam sẽ cúi đầu.

Trương Dương là người không chịu ngồi yên, ba ngày này hắn cũng không thành thành thật thật chờ đợi, lợi dụng thời gian này để thăm bản bè, cũng coi như là một loại phương thức để thả lỏng, có điều Trương Dương lại không tới bái phỏng Tống Hoài Minh như trước đây, cả thế giới đều biết hắn và Sở Yên Nhiên đã chia tay, hiện tại bí thư Tống nhìn hắn là mũi không phải mũi mắt không phải mắt, nếu để cho người khác nhìn thấu sự ảo diệu trong đó thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?

Buổi trưa Hôm ấy Viên Ba ở Vọng Giang lâu mởtiệc đón gió tẩy trần cho Trương Dương, Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng tất cả đều tới, hôm nay rất khéo, không ai mang theo bạn gái cả, khi Trương đại quan nhân tới Vọng Giang lâu thì những người khác đều đã đến, Trương Dương nhìn thấy cảnh trước mắt thì hơi có chút ngạc nhiên: "Hôm nay làm sao vậy? Sao toàn một lũ đực rựa thế này?"

Trần Thiệu Bân nói: "Ngồi ăn với cậu, dẫn bạn gái theo không an toàn. "

Lương Thành Long bật cười: "Đúng vậy, vạn nhất để anh cưa mất người ta rồi, chúng tôi có khóc cũng không kịp. "

Trương Dương nói: "Đám người này các anh nhìn tôi như vậy ư? Tôi là loại người trọng sắc khinh bạn à? Vợ của bạn không thể đụng, tôi ở trước mặt các chị dâu trước giờ đều là thành thành thật thật quy củ. "

Viên Ba cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói hưu nói vượn, mấy anh em lần này không mang theo phụ nữ là muốn vui vẻ một trận với anh. "

Trần Thiệu Bân nói: "Bí thư Trương à, chúng ta không thể cả ngày làm việc được, thỉnh thoảng cũng có phải lúc say sưa chè chén ôm gái chứ, có vậy thì đời nó mới vui được. "

Đinh Triệu Dũng cười theo, Lương Thành Long nói: "Anh cười cái rắm á, uống rượu không có phần anh, ăn no rồi mau về nhà đi, có anh ở đây, ông anh vợ anh không được tự nhiên. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Chuyện hoang đường của ác anh đừng có tính tôi vào, tôi ăn no rồi về nhà với vợ. "

Trương Dương nói: "Sao không mang tiểu Tĩnh tới?"

Đinh Triệu Dũng cười nói: "Cô ấy có chút không khỏe. "

Lương Thành Long nói: "Đều sắp làm cậu cả rồi, mau chuẩn bị tiền lì xì đi. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đám tiểu tử các anh đừng khi dễ em rể tôi, nào, hôm nay sẽ uống cho đám người các anh nằm bệt hẳn, để các anh say nằm trên đùi mỹ nhân, lát nữa đông tây nam bắc cũng phân không rõ. "

Mấy người cầm chén rượu lên đồng thanh hưởng ứng, không bọn họ vừa cạn chén thì Bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.

Viên Ba vốn cho rằng là nhân viên phục vụ vào đưa đồ ăn, nhưng sau khi cửa phòng mở ra, tất cả mọi người trợn mắt há hốc miệng, tay cầm chén rượu đờ ra đó, Trương đại quan nhân bởi vì hướng lưng ra cửa cho nên không nhìn thấy người đi vào là ai, hắn cười cười xoay người lại, nhưng khi hắn thấy rõ người đến thì cả người cũng lập tức như bị đóng băng.

Cô ta trên người mặc một chiếc áo sơmi trắng rất đơn giản, bên dưới mặc quần bò màu xanh, máu tóc như mây, mắt trong như nước. Lẳng lặng xuất hiện ở ngoài cửa, Trương Dương nhớ rõ trên người một nữ nhân khiến hắn nhớ khắc cốt ghi tâm cũng từng ăn mặc như vậy.

Đám người Viên Ba Cho dù là là người bàng quan thì cũng rất rung động, nếu không phải sớm biết Cố Giai Đồng đã mất, mỗi người đều sẽ cho rằng người trước mắt chính là Cố Giai Đồng.

Kheng một tiếng, Trương đại quan nhân không ngờ đánh rơi chén rượu xuống đất. Keng một tiếng vỡ vụn, cũng chính thanh âm này khiến hắn tỉnh táo lại, Trương đại quan nhân gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, mỗi người đều nhìn ra nụ cười của hắn có chút gượng gạo.

Trương Dương nói: "Cô tới đấy à!" Lúc nói giọng nói c hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tựa như cô ta một mực ở tại đây, vốn chính là ở nơi này.

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi tới tìm anh, hy vọng không làm phiền nhã hứng của các anh. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Một đám lá cây chờ làm nền cho đóa hoa hồng là cô mà. "

Viên Ba nói: "Ngồi đi!" Hắn đã ngửi được vị đạo không bình thường, cứ như mưa gió sắp tới.

Lương Thành Long nhíu mày, là bằng hữu, thật ra mỗi người bọn họ đều biết rõ ràng quan hệ giữa Trương Dương và Cố Giai Đồng, cũng hiểu rõ cái chết của Cố Giai Đồng đã mang tới sự bi thương và thương tổn như thế nào cho Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay ăn mặc cực kỳ giống Cố Giai Đồng, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là rắp tâm cố ý, thượng binh phạt mưu, công tâm làm chủ, nữ nhân này hôm nay là thiện giả bất lai.

Đinh Triệu Dũng tràn ngập lo lắng nhìn Trương Dương, Nguyên Hòa Hạnh Tử làm như vậy, đối với Trương Dương mà nói thì thực sự là rất tàn nhẫn, căn bản là đang cố ý gợi lên vết thương lòng của hắn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trần Thiệu Bân nhìn hai người, tình cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, trước đây, Trương Dương và Cố Giai Đồng cũng từng xuất hiện như vậy trước mặt bọn họ, Trần Thiệu Bân nói một câu: "Giống, giống thật, Quả thực là giống nhau như đúc. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Nếu các anh cũng coi tôi là cô ta thì tôi cũng không ngại. "

Trương đại quan nhân cầm chén rượu khác lên, nói: "Tôi thì ngại. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lý do là gì?"

"Cô không phải là cô ta, không ai có thể thay thế cô ta được!" Trương Dương nói xong thì cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó thì hắn đứng lên đi ra ngoài.

Mấy người Viên Ba đều sửng sốt, với tửu lượng của Trương Dương, chén rượu này làm sao khiến hắn say cho được, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn thì rõ ràng là đãsay rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm chén trước mặt lên, áy náy nói: "Hôm nay thật sự là đã quấy rầy đã quấy rầy các vị rồi!"

Lương Thành Long nói: "Cố ý, nội tâm của Người Nhật Bản thật sự là rất xâu!" Lương Thành Long đay là nói ra tiếng lòng của mọi người, bọn họ đều nhìn ra Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay là có chuẩn bị mà đến, cô ta ăn mặc như vậy, căn bản chính là hung hăng đâm một đao vào trong lòng Trương Dương.

Sự bình tĩnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử thì nằm ngoài dự đoán của họ, cô ta uống chén rượu đó xong thì nói: "Tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, tôi không phải là cô ta." Sau đó thì cô ta cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Viên Ba cầm chén rượu lên, mấy người ngơ ngác nhìn nhau.

Trần Thiệu Bân nói: "Chuyện này không liên quan tới chúng ta!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi cũng quản lắm, nhưng không biết quản từ đâu!"

Lương Thành Long nghiến răng nghiến lợi nói: "Ả đàn bà này độc thật, Triệu Dũng, cậu gọi điện thoại cho anh rể cậu, bảo hắn chà đạp mụ đàn bà Nhật Bản này đi, không phải muốn đóng giả Cố Giai Đồng ư? Bắt anh phải trả giá đắt. "

Trần Thiệu Bân cười một tiếng, lại bị Viên Ba trừng mắt lườm một cái, thằng cha này vội vàng thôi cười: "Liên quan chó gì tới tôi!"

Trương Dương lái xe tới hồ thu hà, nơi này ghi lại rất nhiều hồi ức của Cố Giai Đồng và hắn, hắn biết Nguyên Hòa Hạnh Tử nhất định sẽ theo tới, đỗ xe ở ven hồ rồi đi về phía bãi cỏ.

Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn đi theo hắn, sau khi dừng xe thì không đi tới mà đứng trước xe từ xa nhìn bóng dáng của Trương Dương. Ánh mặt trời ấm áp bao phủ hồ thu hà vào buổi chiều, rất nhiều bụi bậm bay loạn trong gió, xung quanh lặng yên không có tiếng người, lông mi dài đen của Nguyên Hòa Hạnh Tử khiến ánh mắt của cô ta lộ ra có chút mịt mù, cô ta nhìn Trương Dương đứng bên hồ, ngửa đầu, chống nạnh, dùng một tư thế cực kỳ kiêu ngạo và quật cường dứng ở đó, không biết hắn là đang tức giận hay là đang suy tư.

Trong lòng Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác áy náy, hành động của cô ta hôm nay tựa hồ có chút tàn nhẫn, đã xát muối lên vết thương của Trương Dương, nhưng Trương Dương gần đây đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích của cô ta, trận chiến giữa bọn họ căn bản là Trương Dương khơi mào trước.

Cứ như vậy nhìn bóng dáng của hắn, ước chừng mười phút thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đi đến bên cạnh hắn, trong mười phút có thể phát sinh rất nhiều biến hóa, gió đã đưa mây đen tới, tụ trên hồ THu Hà, che khuất ánh mặt trời, một cơn bão sắp tới.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Anh chuẩn bị ở chỗ này hứng mưa à?"

Trương Dương không nhìn cô ta, vẫn nhìn hồ nước đột nhiên trở nên thâm trầm: "Khi cô ta còn sống, chúng tôi thường xuyên tới đây đi dạo. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi tin anh nhất định rất yêu cô ta. "

Trương Dương xoay người, mắt hắn có chút đỏ lên, bộ dáng của hắn thậm chí khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử sinh ra một loại ảo giác, cho rằng hắn vừa mới khóc, trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, cô ta biết mình đang hối hận, hối hận vì vừa rồi đã làm như vậy.

Trương Dương nói: "Cô không biết đâu! Vĩnh viễn không biết được đâu!" Hắn nói xong câu đó thì ánh mắt nhìn lên mắt Nguyên Hòa Hạnh Tử thật lâu, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy cô ta, ôm cực kỳ thô bạo, ôm chặt thân thể mềm mại của cô ta rồi cúi đầu hôn môi cô ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử bị hành động của hắn khiến cho sợ ngây người, cô ta căn bản không đoán trước được Trương Dương sẽ có hành vi xung động như vậy, cô ta ra sức giãy dụa, mím chặt môi, đột nhiên cô ta há miệng cắn lên môi Trương Dương một cách, trong khoảng cách gần như vậy, cô ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt Trương Dương rung rung, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy môi có vị mặn, là máu của hắn, nhưng cô ta vẫn cắn chặt, hai tay vẫn kháng cự.

*****

Trương Dương đột nhiên buông cô ta ra, môi hắn bị Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn nát, trông rất là thảm hại, vừa lắc đầu vừa lui về phía sau: "Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi hy vọng cô đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!" Trương Dương nói xong thì nhảy vào trong hồ nước.

Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút lo lắng nhìn vào mặt nước, thấy Trương Dương bơi đi rất xa, nội tâm của cô ta giống như cũng bị hút ra khỏi thể xác, bồng bềnh trên mặt nước.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cứ như vậy đứng, mưa rơi rồi, cô ta vẫn không định đi, cứ quật cường chờ đợi, mặc cho mưa đã làm ướt quần áo.

Trương Dương cuối cùng cũng từ trong hồ nước bơi ra, trên người hắn chị còn quần dài, thân trên để trần, máu trên môi cũng được nước hồ rửa sạch, nhưng rõ ràng có chút sưng lên, hắn nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử trong mưa, nhíu mày: "Cô sao chưa đi?"

"Anh vì sao muốn nhảy xuống hồ?"

" Tôi là dùng phương thức này để bình tĩnh một chút!" Trương đại quan nhân xem ra đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi cũng cần bình tĩnh!"

Trương Dương từ trong ánh mắt quật cường của Nguyên Hòa Hạnh Tử tìm được một cảm giác quen thuộc nào đó, hắn thậm chí cảm thấy Cố Giai Đồng đang ở ngay trước mắt, ở ngay bên cạnh mình, nước hồ lạnh toát cũng không thể khiến hắn bình tĩnh.

Trương Dương chỉ chỉ vào ô tô, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử đi vào bên trong xe tránh mưa, ánh mắt hai người trong giao phong liên tiếp đã đạt thành hiệp nghị, Trương Dương lên ô tô của mình, Nguyên Hòa Hạnh Tử thì lại không lên xe mình vào vào trong xe của Trương Dương, bên ngoài trời mưa rất to, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bên trong làn mưa mông lung, hạt mưa rơi lên cửa sổ xe vang lên tiếng lạch tạch.

" Chuyện của Võ Trực Anh Nam anh định làm thế nào?" Nguyên Hòa Hạnh Tử phá vỡ trầm mặc trước.

Trương Dương nói: "Cái này thì phải xem thái độ của phía các cô, bảo Võ Trực Anh Nam ra nhận tội, công khai xin lỗi, bồi thường tất cả tổn thất. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Không được, bồi thường thì được, nhưng công khai xin lỗi thì miễn, anh có chứng cớ có thể chứng minh là Võ Trực Anh Nam làm ư? Hơn nữa nguyên nhân của chuyện này là ở phía các anh, không thể bắt chúng tôi gánh vác toàn bộ trách nhiệm được. "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi không phải là nhằm vào cô, mà là phía các cô có một số người làm rất quá đáng, đã vượt qua điểm mấu chốt nhẫn nại của tôi rồi, cô chắc cũng hiểu tôi ít nhiều, con người của tôi trước giờ đều là trên vấn đề nguyên tắc thì một bước cũng không nhường. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, xin thứ cho tôi nói thẳng. Anh cứ cường ngạnh như vậy thì không có lợi gì cho giải quyết vấn đề cả, anh cho rằng anh cho rằng lợi dụng một số thủ đoạn mờ ám thì để nắm giữ nhược điểm của người khác thì có thể uy hiếp được chúng tôi, có thể xoay chuyển được cục diện ư, tôi có thể nói với anh rằng, cứ tiếp tục như vậy thì chỉ tổ càng lúc càng găng, tôi cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu, chuyện đã ầm ĩ tới đại sứ quán rồi. Xuất thân của Võ Trực Anh Nam thì anh là cũng rõ, anh cho dù nắm giữ được một vài thứ, nhưng cho dù là có thể nguy hại tới danh dự của gia tộc Võ Trực thì cũng chỉ tổ khiến chuyện này càng lúc càng xấu đi thôi. "

Trương Dương nói: "Không xấu vậy đâu, tôi cá với cô, Võ Trực Anh Nam là loại hèn nhát, hắn sẽ cúi đầu nhận tội!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn cắn môi, cô ta có chút phẫn nộ nói: "Thật sự là không thể nói lý với anh được, tôi đã nhượng bộ rồi, nhưng anh được một tấc lại muốn tiến một thước, khí thế bức nhân! Anh rất quá đáng!"

Miệng Trương đại quan nhân có chút sưng lên, cười cười với Nguyên Hòa Hạnh Tử thì trông rất buồn cười.

Nguyên Hòa Hạnh Tử oán hận gật đầu: "Trương Dương, anh tốt nhất đừng ép tôi!"

Trương Dương nói: "Ép thì sao nhỉ?"

Mày liễu của Nguyên Hòa Hạnh Tử dựng thẳng lên, mở cửa xe bước xuống, đội mưa đi vào xe của mình. Rất nhanh liền quay đầy rồi biến mất trong mưa gió.

Trương đại quan nhân tựa vào ghế ngồi, thở hắt ra, một lần nữa đám chìm trong tiếng mưa rơi trên nóc ô tô.

Không biết qua bao nhiêu lâu, có người ở bên ngoài gõ cửa kính xe. Trương đại quan nhân mở mắt ra, liền thấy hòa thượng Tam Bảo thò cái dầu trọc lốc ngoài cửa kính, vẻ mặt rất vui mừng.

Mưa đã tạnh, mặt trời lại lộ ra, trên mặt hồ lóe kim quang, sương đọng trên lá cây. Trương Dương mở cửa xe. Tam Bảo ở bên ngoài niệm phật hiệu rồi nói: "A di đà Phật, bí thư Trương, tôi và ngài thật đúng là có duyên. "

Trương Dương nhìn thấy tăng trên người hắn đã ướt sũng, chắc hẳn thằng cha này vừa rồi bị mưa to đột ngột khiến cho ướt như chuột lột, trong lòng thầm nghĩ, hòa thượng Tam Bảo sao xuất hiện trước mặt mình? Chẳng lẽ vừa rồi chuyện xảy ra giữa mình và Nguyên Hòa Hạnh Tử đều bị thằng cha này nhìn thấy hết rồi ư? Trương Dương nói: "Ông sao biết tôi ở trong xe?"

Hòa thượng Tam Bảo chỉ chỉ vào lều cỏ cách đó không xa: "Vừa rồi mưa to, tôi ở bên trong tránh mưa, nhìn thấy ở bên hồ có bóng người giống anh, nhưng cách quá xa nên không thấy rõ lắm, cho nên đợi mưa tạnh thì mới qua xem, không ngờ thực sự là anh!"

Trương Dương cười nói: "Nói như vậy, hai chúng ta quả thực có vài phần duyên phận. "

Hòa thượng Tam Bảo nhìn môi Trương Dương rồi nói: "Bí thư Trương, miệng anh... "

Trương đại quan nhân được hắn nhắc nhở, lúc này mới cảm thấy môi vẫn có chút đau đớn, nhìn nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện môi sưng vù, hòa thượng Tam Bảo thật sự là xấu thật, liệu có phải chuyện mình vừa rồi cường hôn Nguyên Hòa Hạnh Tử bị hắn nhìn thấy cả rồi không?

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Bí thư Trương, nơi này cách chùa Thu Hà cũng không xa, tới bên đó uống trà nhé?"

Đang muốn đang muốn từ chối thì Tam Bảo lại nói: "Tôi chẳng những có chuyện muốn nói với ngài, hơn nữa còn còn muốn đi nhờ xe ngài nhu. "

Trương đại quan nhân và Tam Bảo quen nhau lâu như vậy, không thể ngay cả chút tình cảm này cũng không có, hắn lái xe đưa Tam Bảo tới chùa Thu Hà, công trình trùng kiến chùa Thu Hà tiến triển rất thuận lợi, Trương Dương lúc trước khi còn công tác ở nội thành Đông Giang mới, nơi này đã liền bắt đầu xây dựng, hiện giờ chủ thể đã được dựng lên, đang tiến hành hoàn thiện.

Tam Bảo mời Trương Dương tới trụ sợ của bộ chỉ huy công trường, hắn cười nói với Trương Dương: "Bí thư Trương, ngài ngồi trước nhé, tôi đi thay quần áo, ướt sũng cả rồi. "

Trương Dương gật đầu, ngồi xuống ghế.

Khi Tam Bảo đi vào thay quần áo, Tuệ Không pháp sư mặc tăng y màu vàng, đầu đội mũ rộng vành bước vào, tuy rằng ông ta là cao tăng Phật pháp tinh thâm, nhưng ăn mặc rất giản dị, một đôi tăng hài còn dính đầy bùn, vừa rồi chắc là đi thị sát tiến độ công trình.

Trương Dương vội vàng đứng dậy chào: "Tuệ Không pháp sư, thì ra ngài cũng ở đây. "

Tuệ Không pháp sư mỉm cười nói: "Trương thí chủ đã lâu rồi không tới chơi. "

Trương Dương nói: "Tôi hiện tại được điều tới Tân Hải công tác rồi, không còn phụ trách chuyện bên này nữa. "

Tuệ Không gật đầu nói: "Tôi cũng nghe nói qua nói rồi, cổ tự Thu Hà có thể trùng kiến có quan hệ rất lớn tới sự tương trợ của Trương thí chủ lúc trước, trong lòng bần tăng vẫn luôn rất cảm kích thí chủ. "

Trương Dương nói: "Đại sư đừng để những chuyện nhỏ thế này trong lòng làm gì, nhìn thấu, buông bỏ và tự tại, ngài nếu ngay cả chút chuyện này cũng không bỏ xuống được thì tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên. " Câu này khiến Tuệ Không pháp sư cũng phải bật cười.

Tuệ Không pháp sư nói: "Trương thí chủ thật sự là có lý giải riêng về Phật pháp, anh nếu là người trong phật môn thì thành tựu tất không thể hạn lượng. "

Trương đại quan nhân nghe thấy lão hòa thượng này đang động viên mình xuất gia, thế thì không được, hắn cười nói: "Đa tạ đại sư dã coi trọng, tôi chỉ là một tục nhân, tôi nếu có thể nếu có thể nhìn thấu và buông bỏ thì đã sớm không đi theo quan đồ rồi, tôi không được đâu, tôi vẫn còn quá quyến luyến hồng trần thế tục. "

Lúc này Tam Bảo thay quần áo đi ra, hắn cung kính nói: "Sư phụ, ngài đã trở lại. "

Tuệ Không pháp sư nói: "Tôi tới tu thiện, anh tâm sự với Trương thí chủ nhé. "

Trương Dương hai tay hợp thành chữ thập tiễn Tuệ Không pháp sư.

Hòa thượng Tam Bảo đi pha trà, cùng Trương Dương ngồi phía trước cửa sổ, Tam Bảo nói: "Bí thư Trương công tác bận rộn, lần này sao có thời gian tới đây vậy?"

Trương Dương nói: "Thật không dám giấu, lần này đến Đông Giang là để xử lý một số việc. "

Tam Bảo gật đầu nói: "Thật ra tôi cũng đang chuẩn bị liên hệ với ngài. "

Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Tìm tôi có việc à?"

Tam Bảo nói: "Cuối tháng tôi cùng sư phụ tới Tĩnh Vân tự của Bắc Cảng để phát huy Phật pháp, cho nên muốn báo với ngài một tiếng. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Thời gian cụ thể thế nào, tôi sẽ an bài tất cả cho anh. "

Tam Bảo lắc đầu nói: "Không cần, hoạt động lần này có người tài trợ rồi. "

Trương Dương gật đầu, với thanh danh của Tuệ Không pháp sư, người mời ông ta tới phật chỉ sợ xếp thành hàng dài, tất nhiên không cần phải mình an bài gì cả, hắn nói khẽ: "Nhất định phải an bài tốt thời gian, tôi muốn tận tình địa chủ. "

Tam Bảo nói: "Bí thư Trương còn nhớ chuyện trước đó tôi đã nói với anh không?"

Trương Dương nói: "Chuyện gì?"

Tam Bảo nói: "Chính là có vị thí chủ nguyện ý bỏ vốn ra dựng lên một tòa tượng Phật, tôi và sư phụ lần này tới một là để tuyên truyền giảng giải Phật pháp, còn có một việc nữa chính là xem hoàn cảnh bên đó. "

Trương Dương nói: "Các anh muốn xây dựng tượng Phật trên núi Ngưu à?"

Tam Bảo nói: "Chỉ mới là ý tưởng thôi, chưa tới nơi đó, vẫn chưa biết có thực hiện được không. "

*****

Trong lòng Trương Dương bất giác có chút tò mò, hắn nói khẽ: "Tam Bảo, kim chủ này rốt cuộc là ai?"

Hòa thượng Tam Bảo cầm chén trà trong tay chậm rãi đặt lên bàn rồi nói: "An Đức Uyên tiên sinh của Đài Loan!"

Trương đại quan nhân nghe vậy thì ngẩn ra, An Đức Uyên? Chẳng phải là con trai của An lão, cha của An Đạt Văn ư, xây dựng chùa Thu Hà hắn đã bỏ không ít tiền, Tuệ Không pháp sư chính là từ Đài Loan tới, ông ta và An Đức Uyên quen nhau thì cũng không ngạc nhiên, có điều bối cảnh của An Đức Uyên không sạch sẽ gì, hắn là lão đại của tín nghĩa xã, bang phái xã hội đen lớn nhất Đài Loan, tiền của hắn chưa chắc đã sạch sẽ. Trương Dương lại nghĩ tới chuyện không lâu trước ở tùy viên ở kinh thành gặp An Đức Uyên, An Đức Uyên gần đây thường xuyên đầu tư vào trong nước, chẳng lẽ trọng tâm kinh doanh của hắn đã di dời tới nội địa rồi ư?

Hòa thượng Tam Bảo nhìn thấy Trương Dương không nói gì thì bảo: "Bí thư Trương, tôi nhớ ngài vô cùng quen thuộc với An gia. "

Trương Dương nói: "Tam Bảo, tôi cho anh một đề nghị, ở chung với An Đức Uyên phải cẩn thận, bảo trì khoảng cách thích hợp, anh là đệ tử cửa Phật, mà bối cảnh của hắn thì có chút phức tạp. "

Hòa thượng Tam Bảo nói: "An tiên sinh là nhân vật nổi tiếng xã hội Đài Loan, trước mắt hắn đang bỏ vốn tài trợ tổng tuyển cử. "

Trương Dương nói: "bên đó chính trị ngầm rất nổi tiếng, bất kể ở đâu, miếng cơm chính trị đều không dễ ăn, vẫn là câu nói đó, anh là đệ tử cửa Phật, nhảy ra ngoài tam giới thì không ở trong ngũ hành, loại chuyện này vẫn kính nhi viễn chi là tốt nhất. "

Tam Bảo gật đầu nói: "Tôi sẽ thận trọng. "

Trương Dương nói: "Gần đây giáo thụ Tần có tới không?"

Tam Bảo nói: "Từ sau khi bí thư Tần từ chức, giáo thụ Tần chỉ chỉ ghé qua một lần, bí thư Trương, nghe nói bí thư Tần xuất ngoại, cô ta rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Trương Dương ở sâu trong lòng không tự chủ được đột nhiên xuất hiện một sự nhớ nhung, Tần Thanh đang ở Âu châu, để giữ gìn tình yêu của bọn họ, cũng là để giữ gìn cho tương lai của bọn họ, nhớ tới cô ta, nhớ tới bọn họ, Trương Dương cảm thấy bức thiết rằng mình nên mau chóng kết thúc tất cả ở đây để trở về bên cạnh người yêu.

Nguyên Hòa Hạnh Tử đối với Trương đại quan nhân không hề khẩu hạ lưu tình, bộ vị bị thương của Trương đại quan nhân thật sự là quá mức rõ ràng, bản thân thằng ôn này cũng thấy xấu hổ, đeo kính đen to đùng trên mặt, sợ bị người quen nhận ra, từ chùa Thu Hà trở lại khách sạn, Trương Dương tắm rửa một cái rồi thay quần áo khô, nhìn vào gương, xem chỗ mình bị Nguyên Hòa Hạnh Tử cắn, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, bỗng nhiên ý thức được Nguyên Hòa Hạnh Tử đã thành công làm nhiễu loạn nội tâm của hắn.

Môi có chút có chút đau đớn, trong lònglại hiện lên tình cảnh hôn môi đó, tư vị hôn tựa như rất quen thuộc, trong thời khắc đó, rương Dương thậm chí cho rằng cô ta chính là Cố Giai Đồng, không phải bởi vì Nguyên Hòa Hạnh Tử hôm nay cố ý ăn mặc giống Cố Giai Đồng, mà là nhất cử nhất động của cô ta đã khiến Trương Dương không thể nào phân biệt ai ra ai.

Trương đại quan nhân lần này đuổi cùng giết tận Võ Trực Anh Nam, không phải muốn cố ý đối nghịch với Nguyên Hòa Hạnh Tử, đúng như những gì mà hắn nói, trên vấn đề nguyên tắc thì không thể nhượng bộ, chuyện lần này là phía Nhật khơi mào, bất kể người bị hại có phải chú tám Trương Chiến Bị của hắn hay không thì thân là bí thư thị ủy Tân Hải, hắn cũng phải giúp những công nhân này đòi lại công đạo. Có điều Trương Dương cũng không muốn làm lớn chuyện này, dẫn tới sự chú ý về mặt ngoại giao, mục đích lúc ban đầu của hắn là khiến phía Nhật cúi đầu, tìm được hung thủ để bắt hắn gánh vác trách nhiệm, mà phía Nhật chẳng những không có áp dụng thái độ phối hợp trong chuyện này, hơn nữa biểu hiện vô cùng mãnh liệt, thậm chí thông qua bộ ngoại giao để tiến hành tạo áp lực cho hắn, Trương đại quan nhân trước giờ đều là hạng người không chịu thua, lần này hắn cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai sẽ phải cúi đầu.

người cúi đầu tất nhiên không phải là Trương đại quan nhân, Võ Trực Anh Nam giờ phút này đang cúi đầu, vẻ mặt đau khổ. Hắn phát hiện phía dưới của mình tựa hồ so với trước đây thì lớn hơn một chút, hơn nữa tựa hồ đen đi rất nhiều, đây có lẽ là chuyện mà rất nhiều nam nhân tha thiết ước mơ, có điều Võ Trực Anh Nam lại không cho rằng như vậy, hắn ý thức được mình có thể là sinh bệnh, đây rõ ràng không phải là phát dục bình thường, mà là sưng lên, hơn nữa vừa ngứa vừa đau. Thằng cha này bắt đầu hoài nghi, liệu có phải là đã mặc bệnh lây qua đường sinh dục rồi hay không? Loại chuyện này thật sự là khó nói với ai được, Võ Trực Anh Nam muốn tới bệnh viện xem thế nào.

Nhưng Trung Đảo Xuyên Thái lại không để hắn ra ngoài vào những lúc như thế này, Võ Trực Anh Nam rơi vào đường cùng rơi vào đường cùng, mới đành thổ lộ với hắn là mình gặp phiền toái rồi.

Trung Đảo Xuyên Thái sau khi nghe nói thì phản ứng đầu tiên chính là Trương Dương đã động tay động chân trên người Võ Trực Anh Nam, khó trách hắn khó trách hắn thoải mái thả cho Võ Trực Anh Nam về. Hơn nữa ngang nhiên bại lộ thân phận, Trung Đảo Xuyên Thái không khỏi nhớ tới chuyện năm đó hắn hạ phụ cốt châm trong cơ thể mình. Trương Dương rõ ràng là giở lại trò cũ, Trung Đảo Xuyên Thái nhìn Võ Trực Anh Nam, trong ánh mắt không khỏi có vài phần đồng tình.

Võ Trực Anh Nam nói: "Chú Trung Đảo, tôi phải tới bệnh viện khám bệnh, đột nhiên lại bị như vậy... "

Trung Đảo Xuyên Thái thở dài, hắn đã dự cảm được kết cục của chuyện này, Trương Dương đã nói qua muốn Võ Trực Anh Nam trong vòng 3 ngày phải xin lỗi, xem ra phục bút chính là ở đây. Trung Đảo Xuyên Thái tuy rằng đoán được là Trương Dương động tay động chân, nhưng hắn lại không vạch trần. Dù sao hắn là người từng trải, người ta nếu hỏi hắn tại sao lại biết. hắn không thể nào kể lại chuyện xưa mình từng bị Trương Dương bài bố được,

Sau khi Trung Đảo Xuyên Thái an bài người cùng Võ Trực Anh Nam tới bệnh viện khám bệnh thì tới Cư Tửu ốc. Cư Tửu ốc là vợ của Tỉnh Thượng Tĩnh, Mỹ Hạc Tử mở, bình thường Nhật thương tai to mặt lớn ở Đông Giang thường xuyên tới đây tụ hội. Trên ý nghĩa nào đó thì giống với một hội sở của người Nhật Bản ở Đông Giang hơn.

Hai vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh đang nói chuyện với Nguyên Hòa Hạnh Tử, lúc này Nguyên Hòa Hạnh Tử đã thay kimônô màu đen, ngồi quỳ ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ hư vô mờ mịt, đang suy nghĩ gì đó.

Trung Đảo Xuyên Thái đến không hề dẫn tới sự chú ý của Nguyên Hòa Hạnh Tử, điều này khiến cho Trung Đảo Xuyên Thái cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng: "Phu nhân!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, lịch sự cười nói: "Trung Đảo quân, mời ngồi. "

Trung Đảo Xuyên Thái ngồi xuống đối diện cô ta.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Võ Trực Anh Nam đâu?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Hắn tối hôm qua bị dọa, thân thể có chút không thoải mái, tôi sai người hộ tống hắn đi tới bệnh viện kiểm tra rồi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút không vui nói: "Không phải đã bảo hắn tới đây gặp tôi ư?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Hắn quả thực đã sinh bệnh. "

Tỉnh Thượng Tĩnh Ở bên cạnh nói: "Phu nhân, tối hôm qua Trương Dương bắt cóc hắn đi, đe dọa một trận, Võ Trực Anh Nam quả thực đã bị kinh sợ. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhát như chuột!" Cô ta tràn ngập khinh thường hừ một tiếng rồi nói: "Tôi chính là muốn hỏi hắn trực tiếp, công nhân đó rốt cuộc có phải là hắn đâm bị thương hay không?"

Trung Đảo Xuyên Thái và Tỉnh Thượng Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Phu nhân, chuyện này chúng tôi cũng không rõ, còn tưởng rằng hắn tới đây chơi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện này phụ thân hắn có biết hay không?"

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Tôi vẫn chưa nói chuyện này với Võ Trực tiên sinh. " Hắn quan sát sắc mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử một chút rồi nói khẽ: "Phu nhân, cô đã gặp Trương Dương chưa? Có bàn bạc chuyện này với hắn không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử có chút không kiên nhẫn nhíu mày: "Tôi việc gì phải bàn với hắn? Hắn không ngờ sử dụng thủ đoạn như vậy, thật sự là khinh người quá đáng. Nếu thật sự muốn phân thắng bại, tốt lắm, cũng không ngại là lớn chuyện này, để xem cuối cùng là ai chịu tổn thất lớn hơn. "

Tỉnh Thượng Tĩnh ho khan một tiếng: "Nhưng tối hôm qua Trương Dương khi bắt cóc công bố đã chụp một số ảnh vô cùng bất nhã, nếu những bức ảnh này bị công bố, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Võ Trực tiên sinh, thậm chí liên lụy tới mặt mũi của quốc gia chúng ta. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nói như thế, vẫn cần phải thông báo một tiếng với Võ Trực đại sứ, cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. "

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Thật ra cho dù là Võ Trực tiên sinh tham gia, chuyện này cũng không dẽ giải quyết, Trương Dương bắt được nhược điểm của Võ Trực Anh Nam, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, tôi thấy mục đích của hắn là muốn phía Nhật chúng ta cúi đầu, muốn Võ Trực Anh Nam đứng ra thừa nhận chuyện đó là hắn làm. "

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Hiện tại chuyện đã ầm ĩ thế nào, không chỉ còn là vấn đề của một mình Võ Trực Anh Nam, liên quan đến tới cả mặt mũi của Nhật thương chúng ta ở Trung Quốc, nhưng hắn đứng ra nhận sai, chẳng khác nào phía Nhật chúng ta nói dối. "

Mỹ Hạc Tử lúc này mới lên tiếng: "Nếu chuyện này thực sự là Võ Trực Anh Nam làm thì hắn đứng ra nhận sai cũng không có gì không đúng, cho dù tất cả chúng ta duy hộ hắn, cũng không thể xóa bỏ sự thật là hắn đã làm. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhẹ giọng thở dài: "Trung Đảo quân, tôi thấy chuyện này không cầm giấu diếm cho hắn nữa, thông báo toàn bộ sự việc với Võ Trực đại sứ, xem hắn rốt cuộc có ý gì, rồi chúng ta sẽ lại định luận!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)