← Ch.1251 | Ch.1253 → |
Kiều Bằng Phi nói: "Nhìn tình huống thì hình như là muốn chúng ta phối hợp với công tác của Quốc An. "
Trương Dương nói: "Một khi liên quan tới an toàn quốc gia, chuyện này nhất định phải khống chế ảnh hưởng, tôi thấy nhiệm vụ hàng đầu của anh không phải phá án, mà là phải cân nhắc xem phải giữ bí mật như thế nào. "
Kiều Bằng Phi gật đầu, thông qua chuyện này hắn phát hiện thời gian Trương Dương làm quan so với mình dài hơn, xử lý việc cũng lão luyện hơn so với mình hơn nhiều. Hắn đứng dậy: "Tôi phải trở về an bài một chút, đúng rồi, tôi thấy chuyện này có thể sẽ có chút phiền phức với anh đấy, Quốc An liệu có tìm anh điều tra không?"
Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, chuyên viên Quốc An tới đây chính là để giải vây cho mình, Kiều Bằng Phi nghĩ tới vỡ đầu cũng không biết sự tham gia của Quốc An là Trương Dương an bài. Trương Dương nói: "Liên quan chó gì tới tôi, tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi. "
Kiều Bằng Phi nói: "Anh cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt vào, vạn nhất Quốc An tìm anh thì anh nghĩ kỹ rồi hẵng nói. "
Trương Dương nói: "Đúng rồi, tiểu tử An Đạt Văn chạy thoát rồi, hắn chính là một trong những thủ phạm chính trong sự kiện này, tuy rằng Quốc An tiếp nhận, nhưng các anh cũng đừng thả lỏng lùng bắt hắn. "
Kiều Bằng Phi nói: "Yên tâm đi. " Hắn đi được hai bước thì lại dừng chân nói: "Anh hôm nay không đi đúng không? Nếu như buổi tối có thể xử lý ổn chuyện này thì tôi mời anh ăn cơm. "
Trương Dương nói: "Thôi, để tôi mời anh đi, nếu anh có rảnh thì buổi tối tới nhà tôi ăn, đi cùng với Huyện thái gia Xuân Dương như anh đến chỗ nào cũng không thanh tịnh. "
Kiều Bằng Phi bật cười, phất phất tay với Trương Dương rồi bước đi.
Tuy rằng phía Xuân Dương đối với truyền thông khống chế rất nghiêm, nhưng vẫn có một số tin tức lộ ra, người dân một truyền mười mười truyền trăm. Tuy rằng không ai tận mắt nhìn thấy tận mắt nhìn thấy trận bắn nhau này ở Thanh Vân trúc hải, nhưng truyền ra thì sinh động như thật.
Từ Lập Hoa thông qua báo chí và tán dóc cũng tìm hiểu được không ít, trước khi Trương Dương và An Ngữ Thần trở về nhà thì rất sợ, lúc này thì đỡ hơn rồi. Nhìn thấy bí thư huyện ủy đi rồi, mới tới bên cạnh con trai, cầm tay hắn, không nói gì, mắt ửng đỏ.
Trương Dương cười nói: "Mẹ, mẹ làm sao đấy?"
Từ Lập Hoa nói: "Thằng ba, có thể hứa với mẹ một lần hay không, về sau đừng có làm những chuyện mạo hiểm này được không?"
Trương Dương nói: "Mẹ nghe được gì thế? Con đã nói với mẹ là không liên quan tới trận bắn nhau này rồi mà. "
Từ Lập Hoa nói: "Con đừng giấu mẹ, con là con mẹ, mẹ nhìn con lớn lên, có chuyện gì của con mà giấu được mẹ?"
Trương Dương nói: "Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nghiêm trọng như vậy chứ. "
" Bí thư huyện ủy và cục trưởng công an cũng tìm tới nhà, con còn nói không nghiêm trọng nữa à. "
Trương Dương nói: "Kiều Bằng Phi là bằng hữu của con. Hắn buổi tối còn tới tìm con uống rượu nữa. "
Từ Lập Hoa thở dài. Vỗ vỗ mu bàn tay Trương Dương: "Thằng ba, Trưởng thành rồi, an an ổn ổn mà sống, con người ta ai cũng muốn sống yên ổn cả. "
Trương Dương nói: "Con đi thăm cháu ngoại. "
Trương Dương ra bên ngoài. Thấy Đinh Triệu Dũng ngồi một mình ở đó, mấy vị nữ sĩ thì không thấy đâu. Trương Dương nói: "Triệu Dũng, Triệu Tĩnh bọn họ đi rồi?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Trần đại gia và Trần Tuyết muốn về, họ đi tiễn rồi. "
Trương Dương ngạc nhiên nói: "Sao đột nhiên lại về? Sao không nói với tôi một tiếng. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Trần Tuyết không cho nói với anh. "
Trương Dương nói: "Vùng Thanh Vân trúc hải không phải bị phong tỏa rồi ư? Bọn họ đi thế nào?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, hay là chờ Triệu Tĩnh về hỏi một chút. "
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn bóc tỏi. Đinh Triệu Dũng nói: "Anh đến chỗ nào cũng đều là phong ba không ngừng. "
Trương Dương nói: "Đành chịu thôi. Nhưng thật ra đa số chuyện đều không liên quan tới tôi. "
Đinh Triệu Dũng bật cười: "Không liên quan là tốt rồi, xã hội hiện tại, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. "
Trương Dương nói: "Lần này đến Xuân Dương định ở lại mấy ngày. "
Đinh Triệu Dũng ném tỏi bóc xong vào bát: "Ngày mai tôi một mình về trước, Triệu Tĩnh va đứa nhỏ muốn ở lại thêm mấy ngày, tôi hiện tại ở cả Đông Giang và Nam Tích đều có sinh ý phải lo, thật sự có chút muốn phân thân. "
Trương Dương nói: "Xem ra hai vợ chồng làm sinh ý không tồi. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Làm ăn nhỏ thôi, miễn cưỡng sống tạm. "
Trương Dương cười nói: "Lúc nào trở nên khiêm tốn như vậy? Nghe nói hai vợ chồng vừa mua biệt thự ở Nam Tích. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Không thể so với anh được, tôi vừa lên làm chủ nhà thì anh lên làm đảo chủ rồi. "
Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Anh là nói thần miếu đảo mà Yên Nhiên mua ấy hả? Tôi căn bản chưa tới đó, vả lại, tiểu đảo đó Yên Nhiên đứng tên, đảo chủ đương nhiên là cô ta, tôi nhiều nhất chỉ tính là nam nhân của đảo chủ rồi. "
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Trừ phi chứng minh được tài sản tiền hôn nhân, viết rõ đảo là của cô ta, bằng không sau khi kết hôn hai người mỗi người một nửa, Trương Dương, tập đoàn tài chính Benin ít nhất có tài sản cả trăm tỉ, anh và Yên Nhiên vừa kết hôn, liền biến hóa nhanh chóng trở thành phú ông, tôi và Triệu Tĩnh phấn đấu cả đời cũng không theo kịp. "
Trương Dương cười nói: "Tôi còn chưa nói mà các người đã coi tôi là hạng bám váy đàn bà rồi. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Thần miếu đảo cũng không phải là đảo nhỏ đâu, các hai trăm kilomet vuông đấy, trên thế giới này có đầy nước còn không to bằng nó. "
Trương Dương nói: " Hình như là, nghe nói thuộc Liên bang Vanua Levu gì đó. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Trên thế giới có rất nhiều nước nhỏ mà mình chưa biết, theo tôi thấy, anh dứt khoát tới Vanua Levu gì đó làm cách mạng, giành độc lập, tự mình thành lập một tiểu quốc, làm tổng thống khệnh hơn. "
Đinh Triệu Dũng người nói vô tâm, nhưng Trương đại quan nhân lại người nghe hữu ý, thằng cha này không ngờ thực sự bị Đinh Triệu Dũng thuyết phục, hắn cúi đầu đăm chiêu suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Đề nghị này không tồi, nếu thực sự giành được độc lập, chẳng phải tôi muốn làm Hoàng Đế cũng được ư?"
Đinh Triệu Dũng chớp chớp mắt, hắn chỉ nói cho vui miệng thôi, không ngờ ông anh rể này lại tưởng thật: "Trương Dương, tôi sao phát hiện đầu óc anh toàn là tàn dư phong kiến thế nhỉ, giờ là xã hội gì mà anh còn muốn làm Hoàng Đế?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Làm Hoàng Đế có một lợi thế rất lớn, đó chính là tam cung lục viện thất thập nhị phi, muốn cưới bao nhiêu vợ thì cưới, hơn nữa là hợp pháp, tuyệt đối sẽ không phạm tội đa hôn. "
Đinh Triệu Dũng nói: "Cũng phải xem là quốc gia nào đã, Anh quốc, Nhật Bản đều có Hoàng Đế, nhưng người ta cũng là chế độ một vợ một chồng. "
Hai người tán gẫu đang vui thì Triệu Tĩnh ôm con, cùng Tần Manh Manh và An Ngữ Thần về, Triệu Tĩnh cười nói: "Hai người nói gì vui thế?"
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Anh em muốn làm Hoàng Đế để cưới nhiều vợ. "
Một câu khiến Triệu Tĩnh bật cười, nhưng An Ngữ Thần và Tần Manh Manh lại có chút mặt nóng lên, thằng cha này có ý nghĩ như vậy cũng tuyệt đối không kỳ quái.
*****
Tần Manh Manh và An Ngữ Thần bàn chuyên quyên hết gia sản làm từ thiện, An Ngữ Thần làm sự nghiệp từ thiện đã rất nhiều năm rồi, ở phương diện này kinh nghiệm tất nhiên phong phú hơn Tần Manh Manh rất nhiều, nghe nói Tần Manh Manh muốn hiện tặng tất cả tài sản mà Hà Trường An để lại cho cô ta, An Ngữ Thần cũng vô cùng khâm phục khí phách của cô ta.
Từ Lập Hoa thực sự rất thích những nữ hài tử này, thật ra lúc trước bà ta có thành kiến với An Ngữ Thần, nhưng mấy năm nay ở chung, phát hiện An Ngữ Thần rất đơn thuần thiện lương, lại không khỏi phát sầu cho con trai mình, nhiều cô gái tốt như vậy đều thích con trai mình, nhưng châm ngôn có câu, một chiếc chìa khóa không thể mở nhiều ổ, về sau con trai nên xử lý khúc mắc tình cảm với nhiều cô gái như vậy như thế nào đây?
Tối hôm đó, Kiều Bằng Phi tới nhà Trương Dương, hắn đặc biệt mang đến một thung rượu, từ vẻ mặt thoải mái của hắn có thể nhìn ra, sự kiện thanh toán nhau ở Thanh Vân trúc hải trên cơ bản đã được giải quyết.
Từ Lập Hoa làm mấy món ăn, Trương Dương và Kiều Bằng Phi, Đinh Triệu Dũng ba người ngồi trên ban công.
Kiều Bằng Phi nói: "Chuyện đã được giải quyết rồi, Quốc An đã tiếp nhận tất cả, biểu thị vụ án này không liên can tới công an địa phương chúng tôi, bọn họ cũng đã liên hệ với cảnh sát Hongkong và Đài Loan cùng triển khai hành động truy bắt, nhất thiết phải truy bắt tất cả người tương quan tới vụ án này về quy án. "
Trương Dương nói: "Thằng ôn An Đạt Văn này là tai họa, nếu như không thể mau chóng bắt lấy hắn, hắn khẳng định sẽ còn làm ra nhiều chuyện xấu nữa. "
Kiều Bằng Phi nói: "Xét thấy sự kiện hỗn chiến ở rừng già An gia có tính chất ác liệt như vậy, tôi đã quyết định thông tri cho hậu nhân của An gia, di dời phần mộ tổ tiên của An gia khỏi cảnh khu Thanh Vân trúc hải. "
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy thì thấy không được, hắn lắc đầu: "Bằng Phi, chuyện này tôi phải nói vài câu, lúc trước quyết định đặt rừng già của An gia ở Thanh Vân trúc hải là chính phủ phê chuẩn, là để biểu dương cống hiến của An lão đối với Xuân Dương, cũng là một điều kiện hấp dẫn An gia đầu tư vào du lịch núi Thanh Đài, chúng ta không thể lật lọng được. "
Kiều Bằng Phi nói: "Nhưng tôi đã điều tra, lúc trước dùng danh mục bảo vệ văn vật để phê khu đất này, An Râu Rậm là ai chứ? Hắn là mã phỉ tung hoành vùng núi Thanh Đài thời Dân Quốc, giết người phóng hỏa, vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, những thứ hắn để lại có giá trị nghiên cứu gì? Có thể được gọi là văn vật ư? An Chí Viễn lão tiên sinh quả thực có cống hiến cho gia hương, nhưng điều này cũng không nói lên được gì, hơn nữa ông ta trước đây từng là trùm hắc đạo Hongkong, gốc rễ rất không sạch sẽ, hiện tại An Đức Uyên vừa chết này lại là người cầm đầu tín nghĩa xã Đài Loan, cũng là đầu mục hắc bang, chẳng lẽ chúng ta phải công khai cung phụng những phần tử xã hội đen này ư? Người khác sẽ thấy thế nào?"
Trương Dương nói: "Nhưng chuyện này lúc trước là tôi làm, anh nếu phủ quyết thì chẳng phải tát vào mặt tôi ư?"
Trương Dương nói như vậy, Kiều Bằng Phi không biết nói gì, cái khác không nói, mặt mũi của Trương Dương hắn không thể không nể.
Đinh Triệu Dũng ở bên cạnh không nói chen vào, dù sao chuyện này hắn không biết, cũng không thích hợp nói chen vào.
Trương Dương nói: "Coi như tôi nợ anh một cái nhân tình, chuyện này không thể động vào. "
Kiều Bằng Phi suy nghĩ một hồi lâu, chỉ có thể thở dài: "Theo lời anh nói mà làm vậy, nhưng tôi cũng có điều kiện, rừng già của An gia chiếm diện tích quá lớn, mộ thì có thể giữ lại, nhưng cảnh quan xanh hoá chung quanh thì quá mức phô trương, ảnh hưởng tới quy hoạch tổng thể của cảnh khu, tôi muốn bọn họ trên cơ sở vốn có thu nhỏ phạm vi lại một chút. "
Trương Dương nói: "Chuyện này chờ tôi thương lượng với tiểu yêu đã. "
Kiều Bằng Phi cũng sảng khoái, hắn gật đầu: "Trương Dương, chuyện này tôi chỉ có thể làm một bước này thôi, tôi cũng không giấu gì anh, chuyện này vẫn dẫn tới sự chú ý của cấp trên, chuyện rừng già An gia bị người chọc ra rồi, không phải tôi không muốn giấu cho anh, mà là tôi thực sự không làm được. "
Trương Dương cũng có thể thông cảm cho nỗi khổ trung của hắn, cười nói: "Tôi đâu trách anh. "
Tối hôm đó Kiều Bằng Phi tận hứng mà về, chờ hắn đi rồi, Trương Dương tìm An Ngữ Thần, nói chuyện này với cô ta, hắn vốn cho rằng An Ngữ Thần sẽ phản đối, nhưng không ngờ An Ngữ Thần lại đồng ý với quyết định này.
An Ngữ Thần nói: "Thật ra chuyện này em và ông trẻ cũng thương lượng rồi, lão nhân gia cũng có ý tứ chuyển mộ. "
Trương Dương nói: "Phía huyện Xuân Dương cũng không phải là muốn chuyển mộ, ý của họ là muốn thu nhỏ lại diện tích khu mộ một chút, phương án cụ thể thì vẫn phải trưng cầu ý kiến của bọn em. "
An Ngữ Thần nói: "Bọn em đã quyết định chuyển mộ rồi, ông trẻ ở hậu viện của Tử Hà quan tìm được một chỗ thích hợp, định chuyển tro cốt của ông nội em và mọi người tới, một là tiện chiếu cố, thứ hai cũng không đến mức ảnh hưởng tới cảnh quan của Thanh Vân trúc hải, An gia từng mang tới không ít phiền toái cho dân chúng chung quanh núi Thanh Đài, hiện giờ bọn họ đều đã qua đời rồi, không thể lại gây thêm phiền toái cho gia hương. " Những lời này của An Ngữ Thần nói rất tình chân ý thiết, Trương đại quan nhân không khỏi cảm động trước sự thông tình đạt lý của cô ta. An Ngữ Thần nói: "Ông trẻ nói, con người ta bất kể lúc sinh tiền sống oanh oanh liệt liệt cỡ nào, sau khi chết thì vẫn muốn an tĩnh, sống đã ầm ĩ, chết rồi vẫn ầm ĩ, thì ngay cả ông trời cũng không vừa mắt, sẽ trả thù lên người đời sau. "
Trương Dương nói: "Phong kiến mê tín, ai tin chứ?"
An Ngữ Thần nói: "Sự thật đã chứng minh!" Lời nói của lão nhân gia không phải không có đạo lý. " Cô ta thở dài: "Cha em mất tích nhiều ngày như vậyrồi, xem ra là dữ nhiều lành ít. " Đây là lần đầu tiên An Ngữ Thần nhìn thẳng vào sự thật cha có thể đã gặp nạn.
Trương Dương nói: "Chắc vẫn còn hy vọng. "
An Ngữ Thần lắc đầu nói: "An Đức Hằng hận nhất là An gia chúng em, chỉ cần hắn vẫn còn sống trên thế giới này, sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn tiến hành trả thù An gia. An gia, cuối cùng vẫn tan. "
Trương Dương vươn tay ra ôm cô ta vào lòng, ôn nhu khuyên nhủ: "Không phải còn có anh ư?"
An Ngữ Thần nói: "Còn em trai em nữa, em đã thuê một số bảo tiêu, bảo đảm an toàn cho em trai và mẹ kế của em. "
Trương Dương gật đầu. An Ngữ Thần cân nhắc vô cùng chu đáo. Sự trả thù của An Đức Hằng sẽ không tới đây là dừng, sau khi diệt trừ đời hai của An gia, hắn sẽ hướng mục tiêu tới An Ngữ Thần và An Đạt Văn, không bài trừ xuống tay với cả con trai nhỏ của An Đức Minh. Chuyện của An Đạt Văn Trương Dương có thể mặc kệ, nhưng an toàn của An Ngữ Thần thì hắn phải đảm bảo. Trương Dương nói: "Em yên tâm đi, An Đức Hằng rất nhanh sẽ sa lưới thôi. "
*****
An Ngữ Thần nói: "A Văn có kết cục hôm nay phải nói là gieo gió gặt bảo, nhưng hắn dù sao cũng là em họ em. Em và ông trẻ cũng không muốn hắn chết, có lẽ em nghĩ hơi ích kỷ, Trương Dương, anh sẽ không trách em chứ?"
Trương Dương lắc đầu, ôm chặt thân thể mềm mại của An Ngữ Thần, nói khẽ: "Tiểu yêu. Em đừng cảm thấy đau khổ, anh đáp ứng em, chờ khi chúng ta sinh thêm con, sẽ để nó mang họ An?"
An Ngữ Thần bất giác mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay của Trương Dương: "Lừa cho em vui hả!"
"em vui thì anh vui. "
An Ngữ Thần xoay người lại, ôm cổ Trương Dương, tặng một nụ hôn nồng nhiệt.
Đang lúc Trương đại quan nhân ý loạn tình mê thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. An Ngữ Thần hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Trương Dương. Không hề nhận thấy được biến hóa ở bên cạnh, Trương Dương vốn định nhắc nhở An Ngữ Thần. Lại nghe thấy tiếng bước chân tạm dừng một chút, sau đó vội vàng chạy đi, thính lực của Trương đại quan nhân nhạy bén cỡ nào chứ, từ tiết tấu của bước chân và tiếng hít thở đã phán đoán ra người đến là Tần Manh Manh, chắc hẳn một màn hôn nhau của mình và An Ngữ Thần đã bị cô ta nhìn thấy rồi.
Trương Dương đoán đúng, người tới chính là Tần Manh Manh, cô ta không biết Trương Dương và An Ngữ Thần ở trong sân, vốn định tới dọn dẹp, nhưng vừa đến thì thấy cảnh Trương Dương và An Ngữ Thần hôn nhau nồng nhiệt, Tần Manh Manh thấy mà mặt đỏ tim đập, sao còn dám hiện thân, cho rằng Trương Dương và An Ngữ Thần không nhìn thấy mình, vội vàng chạy về.
Tới bên dưới thì vừa hay gặp Từ Lập Hoa, Từ Lập Hoa nhìn thấy cô ta vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì: "Manh Manh, làm sao vậy?"
Tần Manh Manh đỏ mặt nói: "Không... Không có gì, mẹ nuôi, con giúp mẹ rửa bát. "
Hai mẹ con vào bếp, Tần Manh Manh lúc này mới ổn định được tâm thần.
Từ Lập Hoa tuy rằng phát hiện vẻ mặt của cô ta khác thường, nhưng cô ta nếu không muốn nói thì cũng không tiện truy hỏi, Từ Lập Hoa nói: "Manh Manh, con lần này sang Mỹ, khi nào thì về?"
Tần Manh Manh nói: "Tạm thời không định về, tiểu Hoan còn đang đi học, con muốn nó có một hoàn cảnh trưởng thành ổn định. "
Từ Lập Hoa nói: "Cũng tốt. " Trong lòng tràn ngập vẻ quyến luyến.
Tần Manh Manh nói: "Mẹ nuôi, khi nó nghỉ, chỉ cần thích hợp thì con sẽ về, còn nữa, mẹ có thể tới nước Mỹ thăm con và nó mà. "
Từ Lập Hoa nói: "Lớn tuổi rồi chẳng muốn đi đâu cả. " Nói xongbà ta lại thở dài.
Tần Manh Manh nói: "Mẹ, mẹ có chuyện gì phiền lòng à?"
Từ Lập Hoa nói: "Còn không phải vì thằng ba ư?"
Tần Manh Manh cười nói: "Anh Dương có gì khiến mẹ lo?"
Từ Lập Hoa nói: "Nó cái gì cũng tốt, chỉ là tình cảm khiến cho, tuy rằng đã đính hôn với Yên Nhiên, nhưng mẹ thấy nó vẫn dính tới nữ hài tử khác, các cụ nói đúng, một cái chìa khóa chỉ mở được một ổ khóa, nó sao hoa tâm vậy chứ?"
Tần Manh Manh nói: "Mẹ nuôi, con thấy vấn đề tình cảm của anh Dương chỉ có thể tự anh ấy xử lý, anh ấy ưu tú như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều nữ hài tử thích anh ấy, thật ra yêu một người chưa chắc đã nhất định phải sống chung với người ấy. "
Từ Lập Hoa nói: "Thế chẳng phải là có lỗi với khuê nữ nhà người ta ư?"
Tần Manh Manh nói: "Người yêu anh ấy thực sự sẽ không để ý tới danh phận. " Nói tới đây cô ta cảm thấy mình hơi lắm lời, vội vàng cúi đầu rửa bát.
Từ Lập Hoa nói: "Không nói nó nữa, nhắt tới nó là mẹ phiền lòng, Manh Manh, con cũng không còn nhỏ, đã cân nhắc tới tìm một người chưa?"
Tần Manh Manh lắc đầu: "Con đã quyết định, đời này chỉ ở một mình. "
Từ Lập Hoa nói: "Nữ nhân dù sao cũng phải có trốn về chứ. " Nói tới đây bà ta không khỏi nghĩ tới mình, hai cuộc hôn nhân của mình đều không thể nói là mỹ mãn và hạnh phúc, bà ta và hai người chồng đều thiếu lý giải và câu thông, nhưng người ta chính là vậy đó, bất tri bất giác mình đã tới cuối cuộc đời, bà ta nói khẽ: "Có cơ hội giúp mẹ huyên nó. "
Tối hôm đó Tần Manh Manh thủy chung trằn trọc khó ngủ, cô ta mặc quần áo rời phòng, ra sân thương, mưa thu đã tạnh, trời sáng trong, hít một hơi không khí trong lành. Tần Manh Manh nhắm mắt lại, nghĩ tới những gì mình đã trải qua, trong lòng bốn bề sóng dậy, khi cô ta đang đắm chìm trong hồi ức về chuyện cũ thì nghe thấy Trương Dương ở phía sau cô ta nói: "Đã muộn thế này rồi sao chưa ngủ, chạy ra đây là gì?"
Tần Manh Manh giật mình a một tiếng, xoay người nhìn thấy Trương Dương đang mỉm cười đi tới.
Trương Dương phủ áo khoác của mình lên người cô ta: "Bên ngoài lạnh lắm, cẩn thận ốm. "
Một dòng nước ấm ùa vào gột rửa trái tim của Tần Manh Manh, cô ta thầm trách Trương Dương đừng nên tốt với mình như vậy, sự quan tâm từng ti từng tí này vô hình đã thấm vào trong lòng cô ta, khiến cô ta cảm nhận được sự chân tình chưa từng có, khiến cô ta minh bạch yêu rốt cuộc là thế nào.
Trương Dương và Tần Manh Manh đứng sóng vai, cũng học bộ dạng của cô ta ngẩng đầu nhìn trời: "Mẹ nói ngày mai em sẽ đi. "
Tần Manh Manh gật đầu nói: "Ra đi cũng cần dũng khí, ở càng lâu thì càng không nỡ ra đi. "
"Còn về không?"
Tần Manh Manh lắc đầu, tối nay khi nói tới chuyện này với Từ Lập Hoa, cô ta đã nói dối, thật ra trong lòng cô ta đã quyết định, lần này ra đi sẽ không về nữa. Đây cũng là quyết định cô ta cô ta trước khi rời khỏi kinh thành, có những bí mật mà nhất định chỉ có thể giữ cả đời. Bí mật cần cất giữ, tình cảm thì sao? Tần Manh Manh không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Tuy rằng Tần Manh Manh không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng Trương Dương vẫn đoán được quyết định của cô ta, nói khẽ: "Triệt để rời khỏi cũng tốt, chẳng khác nào triệt để tạm biệt quá khứ. "
Tần Manh Manh nói: "Cám ơn anh. "
Trương Dương cười nói: "Cám ơn cái gì? Chúng ta là người một nhà mà!"
Tần Manh Manh gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cảnh vừa rồi Trương Dương và An Ngữ Thần hôn nhau trên ban công, mặt không khỏi đỏ lên.
Tuy rằng là dưới ánh trăng, nhưng Trương đại quan nhân vẫn mẫn cảm nhận ra biến hóa vẻ mặt của Tần Manh Manh, hắn mỉm cười nói: "Em gần đây đặc biệt dễ đỏ mặt. "
"Có ư?" Tần Manh Manh xoa mặt, nói lảng đi: "Đúng rồi, mẹ nuôi bảo em khuyên nhủ anh. "
" Khuyên anh ư?"
"Khuyên anh tốt nhất nên trung thủy với Yên Nhiên. "
Trương Dương bật cười: "Anh vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với cô ấy. "
Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, tim của một người thực sự có thể chia làm nhiều phần ư?"
Trương Dương nheo mắt lại: "Chuyện này anh cũng không nói rõ được, có điều anh phải thừa nhận, anh trên tình cảm rất tham lam, loại người như anh có phải rất khiến cho người ta muốn phỉ nhổ hay không?"
Tần Manh Manh lắc đầu: "Đối với rất nhiều người mà nói, anh chính là thuốc phiện, dễ khiến cho người ta nghiện. "
Trương Dương bật cười: "Quanh co lòng vòng mắng anh!"
Tần Manh Manh cười nói: "Em trước giờ đã mắng anh bao giờ đâu. "
Trương Dương lại nói: "Lời này có phải là cảm thụ trong lòng em không!"
Mặt Tần Manh Manh lại đỏ: "Anh Dương, anh lại trêu em rồi. "
Trương Dương nói: "Anh quả thực đã làm rất nhiều việc không nên làm, nhưng trót làm rồi, Phật tổ có câu, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, em bảo anh đã đến nước này rồi, còn có thể làm gì bây giờ?"
Tần Manh Manh nói: "Em tuy rằng không chấp nhận được, nhưng em có thể lý giải. "
"Em lý giải ư?"
Tần Manh Manh gật đầu.
Trương Dương bật cười: "Thật ra ngay cả bản thân anh cũng không hiểu mình, em sao có thể giỏi vậy nhỉ?"
Tần Manh Manh nói: "Nói chuyện tử tế với Yên Nhiên chưa!"
Trương Dương chớp chớp mắt.
Tần Manh Manh nói: "Là nữ nhân đều không thích bị người ta lừa gạt! Thẳng thắn thành khẩn thật ra là một loại tôn trọng cơ bản nhất!"
Thẳng thắn thành khẩn là một loại tôn trọng, những lời này của Tần Manh Manh đối với Trương đại quan nhân hiển nhiên mang tới chấn động không nhỏ, xem ra mình vẫn chưa đủ thẳng thắn thành khẩn với Sở Yên Nhiên, thế chẳng phải là mình không đủ tôn trọng với cô ta ư, Trương đại quan nhân càng nghĩ càng áy náy, nhưng khi báo cáo tất cả mọi chuyện, đối với Sở Yên Nhiên có thể là một loại đả kích hay không? Trương đại quan nhân mỗi khi nghĩ vậy liền trở nên rối rắm.
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương trở về Tân Hải, An Ngữ Thần tới sân bay Giang Thành về Hongkong, Tần Manh Manh thì đi muộn hơn, cô ta ngồi nhờ xe của Đinh Triệu Dũng tới Đông Giang, từ đó bay thẳng tới nước Mỹ.
Trương đại quan nhân lần này ở kinh thành quá lâu, trước sau gần hai mươi ngày, tuy rằng mỗi ngày đều xử lý công vụ trong điện thoại. nhưng thân là bí thư thị ủy Tân Hải, vẫn có cái hiềm không xứng chức.
Trên đường Trương Dương về báo cho Phó Trường Chinh thông tri với thường ủy, mười giờ sáng sẽ họp, nhưng hắn còn chưa tiến vào thành phố Tân Hải thì liền nhận được điện thoại của Phó Trường Chinh, Phó Trường Chinh nói với hắn, bí thư thị ủy Thường Lăng Không biết được tin tức hắn trở về Tân Hải, bảo Trương Dương ngay lập tức tới văn phòng của hắn báo danh.
Trương đại quan nhân nghe nói bí thư thị ủy triệu hồi, tất nhiên không dám chậm trễ, lại bảo Phó Trường Chinh hủy bỏ hội nghị, trong lòng có chút buồn bực, chuyện mình trở về Tân Hải trừ Phó Trường Chinh ra thì chỉ có đám thường ủy Tân Hải biết, sao nhanh như vậy đã truyền tới tai Thường Lăng Không rồi, xem ra trong thường ủy Tân Hải khẳng định có người báo với Thường Lăng Không, Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy khó chịu. Thật ra loại hiện tượng này vô cùng bình thường, luôn có một số người thích bép xép với cấp trên, lãnh đạo cũng thường xuyên an bài một số tai mắt trong phạm vi khống chế của mình, dùng những người này đẻ có thể kịp thời tìm hiểu tình trạng phát sinh bên dưới.
*****
Trương Dương mười giờ đúng thì tiến vào văn phòng Thường Lăng Không, Thường Lăng Không bỏ những cuộc gặp khác, đặc biệt ở đó chờ hắn. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Thường Lăng Không cười cười đứng dậy: "Ở Bắc Cảng nhìn thấy anh đúng là không dễ dàng, tôi còn tưởng rằng anh định ở luôn kinh thành. "
Trương Dương đi tới bắt tay Thường Lăng Không, hắn cười nói: "Bí thư Thường, ngài nói như vậy là không phúc hậu đâu, lúc trước là ai phái tôi đến kinh thành? Ngài tưởng tôi không muốn ngồi yên ở Tân Hải à? Tiểu Nhật Bản gây sóng gió, đám lãnh đạo các anh đẩy tôi ra kháng Nhật, tôi hiện tại khó khăn lắm mới đánh thắng được trận này, còn tưởng rằng các vị lãnh đạo sẽ mở tiệc mừng công cho tôi, hoan nghênh tôi áo gấm về làng. "
Thường Lăng Không bật cười ha ha: "Không sai, anh thật sự đã lập công cho Bắc Cảng. " Hắn chỉ chỉ sô pha đối diện, ra hiệu cho Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương sau khi ngồi xuống, thư ký của Thường Lăng Không đi vào đưa trà, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Thường Lăng Không cầm chén trà của mình tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương: "Trương Dương, chuyện lần này anh xử lý rất tốt, đã giải quyết một phiền phức cho ban lãnh đạo Bắc Cảng, trong khoảng thời gian anh đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Tân Hải, thành tích làm ra đều được mọi người ghi nhận. "
Trương đại quan nhân nghe đến đây, cảm thấy có chút không thích hợp, hắn chớp chớp mắt: "Bí thư Thường, ngài có ý gì? Tôi sao nghe không hiểu?"
Thường Lăng Không thở dài: "Tôi vừa nhận được thông tri của tỉnh lý, bảo anh tạm thời đặt công tác trong tay sang bên, tới Đông Giang tham gia ban luân phiên huấn luyện cán bộ. "
"Gì cơ?" Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt, hắn cơ hồ không thể tin vào tai mình. Mình hình như đâu có làm sai gì, hắn đầu tiên nghĩ đến câu tá ma giết lừa, nhưng Thường Lăng Không không có lý do làm ra loại chuyện này, huống chi người ta vừa mới nói, là cấp trên bảo hắn tới Đông Giang nhận huấn luyện, có cần không? Mình trường đảng Trung ương cũng tới rồi, tới Đông Giang có thể học được gì?
Thường Lăng Không cho rằng Trương Dương không nghe rõ, lập lại một lần: "Là tỉnh lý bảo anh tới Đông Giang tham gia khóa huấn luyện cán bộ. "
Trương Dương nói: "Chắc không phải muốn cách chức tôi chứ?"
Thường Lăng Không nói: "Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc là thế nào, dù sao cũng là bí thư Tống tự mình hạ chỉ thị, Trương Dương, tôi thấy chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu. "
Trương Dương nói: " Huấn luyện gì? Bao lâu?"
Thường Lăng Không lắc đầu nói: "Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng chịu, dù sao anh đến Đông Giang rồi, gặp bí thư Tống là hiểu hết. "
Trương Dương nói: "Bí thư Thường, ngài thật sự không biết ư?"
Thường Lăng Không nói: "Thật sự không biết. "
Trương Dương nói: "Có bảo tôi khi nào thì đi không?"
"ngay lập tức, tốt nhất đi ngay hôm nay. "
Trương Dương nói: "Nhưng tôi mới từ kinh thành về, ngồi còn chưa ấm chỗ, rất nhiều chuyện của Tân Hải còn đang chờ tôi xử lý. "
Thường Lăng Không nói: "Anh đừng lo chuyện công tác, tôi sẽ an bài người khác xử lý. "
Trương đại quan nhân có chút kỳ quái nhìn Thường Lăng Không. Từ những lời này của Thường Lăng Không hắn cảm thấy chuyện khẳng định có gì mờ ám. Thường Lăng Không không phải thực sự không biết gì như hắn nói, có thể là người ta không muốn nói, hay không tiện nói, Trương Dương mơ hồ cảm thấy lần này khẳng định không phải chuyện tốt.
Đi ra khỏi văn phòng của Thường Lăng Không, vừa hay gặp thị trưởng Liêu Bác Sinh, Liêu Bác Sinh nhìn thấy vẻ mặt của Trương Dương thì cảm thấy kinh ngạc: "Trương Dương, anh về từ khi nào vậy?"
Trương Dương nói: "Vừa xong!"
Liêu Bác Sinh nói: "Tôi còn tưởng rằng anh đã tới Đông Giang rồi. "
Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì càng cảm thấy kỳ quái, Thường Lăng Không không phải nói tỉnh lý mới thông tri b hắn tới Đông Giang ư? Sao nghe ngữ khí của Liêu Bác Sinh, giống như đã biết từ lâu rồi vậy, Trương Dương cười nói: "Tôi không phải vừa về ư, chuyện tới Đông Giang tôi cũng mới nghe bí thư Thường nói. "
Liêu Bác Sinh vỗ vai hắn, muốn nói lại thôi.
Có thể nói Trương Dương mang theo đầy bụng nghi vấn tới Đông Giang, trên đường hắn tuy rằng rất muốn gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh để hỏi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đè nén suy nghĩ này lại, dù sao cũng phải đi một chuyến, bất kể là chuyện tốt hay là chuyện xấu thì dù sao cũng phải đối mặt.
Trương Dương không lái xe, ngồi xe lửa tới Đông Giang, khi tới Đông Giang thì đã buổi tối mười giờ rưỡi tối, trên đường đi Trương đại quan nhân tâm sự trùng trùng, tuy rằng hắn đã có ý định kết thúc sĩ đồ, nhưng lần này hắn cảm thấy mình trở nên hoàn toàn bị động.
Xe lửa đi được nửa đường thì Trương đại quan nhân gọi điện thoại cho Lương Thành Long, bảo hắn tới nhà ga đón mình, chờ xe lửa Trương Dương xuống xe lửa, Lương Thành Long đã đứng ở nhà ga chờ hắn.
Trung tuần tháng mười một ở Đông Giang đã rất lạnh, Lương Thành Long mặc áo khoác da màu đen, Trương Dương trước mặt Trương Dương, đánh một quyền vào vai hắn: "Anh đúng là không ra gì, nửa đêm còn dày vò tôi. "
Trương Dương cười nói: "Dù sao cũng là anh em mà, không làm ảnh hưởng tới chuyện tốt của anh và chị nhà chứ?"
Lương Thành Long cười mắng: "Thối lắm, chúng tôi là vợ chồng già, không nhiều hứng thú vậy đâu, hôm nay trời lạnh, ai muốn làm loại chuyện đó chứ. "
Trương Dương bật cười ha ha.
Sau khi rời khỏi nhà ga thì tới bãi đỗ xe, lên xe Land Rover Lương Thành Long mua, Trương Dương nói: "Gần đây sao ai cũng đổi sang Land Rover?"
Lương Thành Long nói: "Giờ là thời nào rồi, anh cho rằng mọi người còn nhận abb ư?"
Trương Dương nói: "Gì?"
Lương Thành Long khởi động ô tô: "Quê vãi? abb chính là viết tắt của Audi, Mercedes, BMW, nói anh cũng không hiểu, đúng là xuất thân quê mùa. " Hai người chỉ cần gặp mặt, kiểu gì cũng phải chế nhạo nhau vài câu.
Trương Dương hôm nay rõ ràng không có tâm tình đấu võ mồm, điều chỉnh vị trí ghế ngồi một chút, ngáp một cái rồi nói: "Đưa tôi tới khách sạn Tuệ Nguyên. "
Lương Thành Long nói: "Tới khách sạn làm gì? Đến nhà tôi ở đi. "
Trương Dương nói: "Không tiện. "
Lương Thành Long nói: "Có gì mà không tiện? Tôi xin phép Lâm Thanh Hồng rồi, bảo anh kiểu gì cũng bắt tôi tiếp anh một đêm, cô ta đồng ý rồi. "
Trương Dương cười nói: "Tôi không có sở thích biến thái vậy đâu, anh đừng làm hỏng thanh danh của tôi. "
Lương Thành Long nói: "Lâu rồi không gặp, anh lại từ xa tới, chúng ta ra ngoài chơi đi. "
Trương Dương hôm nay thực sự không có tâm tình đó, lắc đầu: "Thôi, tôi ngồi xe lửa mấy tiếng, mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi gặp bí thư Tống. "
Lương Thành Long nói: "ông ta không phải là bố vợ anh ư? Tới đơn vị hay tới nhà cũng giống nhau cả thôi, Trương Dương, tôi bị anh lôi từ trong chăn ấm nệm êm ra, dù sao tôi hôm nay cũng không định về, đi uống rượu đi. "
Trương Dương thật sự không lay chuyển được hắn, gật đầu nói: "Được, nghe theo anh, gọi cả bọn Trần Thiệu Bân đi. "
Lương Thành Long nói: "Trần Thiệu Bân không ở Đông Giang, Triệu Dũng là em rể anh, hắn nếu tới thì chúng ta sao thoải mái được. "
Trương Dương nói: "Lương Thành Long à Lương Thành Long, còn muốn còn muốn làm chuyện xấu gì đây?"
Lương Thành Long cười nói: "Không muốn làm chuyện xấu gì cả, tôi dẫn anh tới Lam Ma Phương chơi. "
Trương Dương nói: "Nơi đó không phải đã đóng cửa rồi ư?"
Lương Thành Long nói: "Mở lại rồi, so với trước đây thì quy mô còn lớn hơn, mỹ nữ bên trong bảo đảm nhiều nhìn không hết. "
Trương Dương nói: "Tôi không có hứng thú. "
Lương Thành Long nói: "Không có hứng thú thì chúng ta chỉ uống rượu. "
Hai người đang khi nói chuyện thì đã tới Lam Ma Phương, Trương Dương không xa lạ gì với nơi này, ông chủ của nơi này trước đây là Lương Tư, bởi vì cô ta dính tới chuyện anh rể tham ô, cho nên vội vàn bỏ trốn, hộp đêm Lam Ma Phương cũng bị niêm phong, hiện giờ Lương Tư đã trốn ra hải ngoại.
Trương Dương đi theo Lương Thành Long vào Lam Ma Phương, quả nhiên nhìn thấy bên trong là cảnh tượng oanh oanh yến yến.
Lương Thành Long xem ra cũng rất quen thuộc với nơi này, không ngừng có người chào hỏi hắn.
Trương Dương nói: "Tôi nói này, anh kết hôn sinh con rồi, cũng nên tu tỉnh chút, ít tới những nơi như thế này thôi. "
Lương Thành Long nói: "trên Thương trường dù sao cũng phải gặp dịp thì chơi, tôi hiện tại xem như đã hiểu được chân lý của nhân sinh rồi, trong bụi hoa mà không dính lá, thế mới là thanh niên nghiêm túc. "
Quản lý hộp đêm tươi cười đi tới: "Lương tiên sinh, ngài tới rồi à? Tôi gọi Diễm Diễm tới cho ngài nhé. "
Lương Thành Long nhìn ra Trương Dương tựa hồ không vui, hắn xua tay: "Tôi và bằng hữu chỉ tìm một chỗ nghe nhạc nói chuyện thôi, chọn cho chúng tôi một nơi yên tĩnh, mang đến một lọ Louis 13, đừng cho người tới làm phiền. "
Quản lý an bài cho hai người tới ngồi ở góc đông nam đại sảnh, vị trí này cách sân khấu trung tâm khá xa, tương đối yên lặng, có thể xem biểu diễn.
Lương Thành Long sai người mở rượu rót hai chén, đưa một chén cho Trương Dương: "Sao thế? Tôi thấy tình tự của anh tối nay không được tốt. "
← Ch. 1251 | Ch. 1253 → |