Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1253

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1253: Hoạ từ trong nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương Dương nhấp ngụm rượu rồi nói: "Tôi mới từ kinh thành về, mông còn chưa ngồi ấm chỗ thì tỉnh lý đã tức tốc gọi tôi tới. "

Lương Thành Long nói: "Anh chắc không phải là gây ra phiền toái gì ở đó chứ?" Hắn nói xong lập tức lại lắc đầu: "Không đúng, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, không cần thiết phải rắc rối như vậy, anh và bí thư Tống là cha con, có gì mà không thể nói trước được? Sao cứ phải nghiêm túc vậy làm gì?"

Trương Dương nói: "Nói cho hay là gọi tôi tới bồi dưỡng, nhưng nội dung cụ thể thì không nói, tôi hiện tại thấy rất mù mờ. "

Lương Thành Long nói: "Chột dạ rồi đúng không? Ai bảo anh suốt ngày lăng nhăng sau lưng Sở Yên Nhiên, tôi đã sớm nói rồi, không phải là không gặp quả báo, mà là quả báo chưa tới thôi. "

Trương Dương nói: "Mẹ, anh là vui sướng khi người khác gặp họa, còn xứng là bạn bè không?"

Lương Thành Long cười nói: "Anh yên tâm, trời sập cũng có tôi gánh cùng anh. "

Trương Dương nói: "Anh có thể gánh gì giúp tôi?"

Lương Thành Long nói: "Cái khác không nói, cùng anh mượn rượu tiêu sầu thì lúc nào cũng được, có điều, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, hay là tôi gọi hai em để happy với anh. "

"Thôi, tôi không có tâm tình. "

Lương Thành Long nói: "Mấy hôm nay tôi cơ hồ mỗi ngày đều tới chỗ chú tôi ăn cơm, không nghe ông ấy nói gì về anh, tôi thấy chắc không phải là chuyện lớn gì đâu, anh nếu gây ra họa lớn thì sớm đã lan truyền khắp cả Đông Giang này rồi, có lẽ bố vợ cậu lần này gọi anh đến, thực sự là muốn bồi dưỡng anh, sau đó trực tiếp đưa anh lên cấp chính thính, anh lợi hại thật, lại sắp lên chức rồi. "

Trương Dương nói: "Uổng cho anh và tôi là anh em bao năm, tôi là loại người quan tâm tới quan chức như vậy ư?"

Lương Thành Long nheo mắt lại nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Không phải... Mới là lạ!"

"Mẹ, anh Không nhìn ra tôi đang bực à. "

Lương Thành Long nói: "Anh có gì mà bực? Tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp phó thính, vợ chưa cưới vừa xinh đẹp vừa có tiền, sau lưng còn quyến rũ một đám tuyệt thế mỹ nữ, làm người tới loại cảnh giới như anh còn có gì mà bực? Tôi nếu được như anh thì chết cũng nguyện ý. "

Trương đại quan nhân thở dài: "Tôi khác với anh, tôi có lương tâm. "

Lương Thành Long chớp chớp mắt: "Anh biết tôi hiện tại muốn nói gì không?"

Trương Dương cầm chén rượu lên nhìn hắn.

"Đệch mẹ. " Lương Thành Long vì phối hợp với chữ này đặc biệt giơ ngón giữa lên.

Trương Dương bật cười, uống hết chén rượu: "Cái chỗ này uống rượu thực sự không hứng lên nổi, ngay cả đồ ăn nhắm rượu cũng không có. "

Lương Thành Long nghe hắn nói như vậy thì vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, đưa cho hắn một tờ trăm nguyên: "Tới chỗ Chu Tam Ký mua cho tôi hai cân tôm hùm tới đây, chỗ còn lại cho cậu. "

" Lương tổng.. Thế này hình như không hợp quy củ. "

Lương Thành Long trợn trừng hai mắt nói: "Bảo quản lí của các câu đi mua cho tôi. "

Không lâu sau, quản lí liền hớt hải cầm hai cân tôm hùm vào.

Trương Dương thở dài: "Anh đúng là thích làm khó người ta. "

Lương Thành Long nói: "Tôi từng một độ cho rằng, làm quan so với kinh thương thì tốt hơn, nhưng hiện tại bỗng nhiên minh bạch, trên đời làm gì cũng khó, làm kinh thương thì phải đóng vai cháu người ta, nhưng nhiều lúc còn có thể làm đại gia, làm quan thì đa số thời gian phải làm cháu. Anh một lòng một lòng muốn đi lên, gặp quan lớn phải cười bồi làm cháu, anh muốn làm muốn làm quan tốt, vì dân vì nước, vậy phải làm cháu của dân, trái phải đều làm cháu, ngay cả thời gian thở cũng không có. "

Trương Dương nói: "Tôi thì không có loại cảm giác này, con người dù sao cũng phải sống cho ra người, không thể bởi vì người khác to hơn mình mà cứ phải cúi mình. "

Lương Thành Long nói: "Không phải cúi mình, người ta vốn đã cao hơn anh rồi, cấp bậc của chú tôi xem như không thấp, nhưng gặp bố vợ anh thì cũng vẫn phải cúi đầu cười, đây là đạo lý trên quan trường, quan to hơn một cấp thì đè chết người, cho nên người làm quan luôn liều mạng bò lên trên, nhưng khi hắn bò lên được một cấp thì phát hiện bên trên còn có người cao hơn, vì thế hắn phải không ngừng bò, hy vọng đến ngày nào đó có thở hít thở thoải mái, tuyệt đại đa số người cả đời cũng không bò lên được, mà dù bò lên được rồi cũng lại có người đạp xuống, con mẹ nó quá mệt mỏi, tôi tuy rằng là thương nhân, nhưng chỉ cần tôi không đầu cơ không phạm pháp, dã tâm đừng quá lớn, như vậy tôi sẽ sống rất thoải mái. "

Trương Dương cúi đầu đăm chiêu.

Lương Thành Long nói: "Có chuyện tôi muốn nói với anh, nhà tôi chuẩn bị chuyển sang Australia. "

"Anh phải đi à?"

Lương Thành Long lắc đầu nói: "Không định đi, chỉ là tìm thêm một con đường đảm bảo, hơn nữa Thanh Hồng không hài lòng với hoàn cảnh giáo dục trong nước, muốn thay đổi cho đứa bé. Nhưng cái thay đổi cũng chỉ là quốc tịch, tôi thì không đi, trọng tâm sinh ý đều ở trong nước, đi rồi lấy gì mà ăn. "

Trương Dương nói: "Tôi thực sự khinh thường anh, kiếm tiền của người Trung Quốc, lại cống hiến cho xây dựng kinh tế ngoại quốc. "

Lương Thành Long nói: "Đừng nói tôi như vậy, tôi không tới được loại cảnh giới như anh, con người sống dù sao cũng phải ích kỷ một chút. "

Trương Dương đặt chén rượu không xuống: "Thật ra tôi cũng không muốn làm nữa. "

Lương Thành Long ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi chỉ nói cho vui thôi, anh đừng nghe tôi, tôi là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, anh ở trong quan trường có tiền đồ lớn như vậy, chẳng những có một bố vợ tốt, còn có một ông cha nuôi lợi hại, loại người như anh nếu không làm quan, vậy không phải lãng phí tài nguyên ư? Ông trời cũng sẽ không đáp ứng. "

Trương Dương nói: "Tôi có dự cảm, lần này đến Đông Giang khẳng định có phiền toái. "

Lương Thành Long nói: "Không thể nào, có thể có phiền toái gì chứ? Anh một không tham ô hai không hối lộ, không thể vô duyên vô cớ song quy anh được?"

Trương Dương nói: "Tôi không nói rõ được, chỉ là cảm thấy chuyện lần này có chút không đúng. "

Lương Thành Long nói: "Trời sập thì làm cái chăn, nếu thực sự gặp phiền toái, bỏ của chạy lấy người, cùng lắm thì ngồi tù vài năm, khi ra vẫn là hảo hán, anh trẻ tuổi như vậy, còn đầy cơ hội. "

Trương Dương cười mắng: "Anh đúng là không nghĩ được cái gì hay cả. "

Lương Thành Long nói: "Là tự anh nhận chuẩn là sẽ gặp chuyện không may, tôi không phải đang an ủi anh ư? Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng tốt của người ta. "

Lúc này có người cười cười đi tới, phía sau hắn có một nhân viên phục vụ đi theo, trong khay đặt một chai Louis 13. Bởi vì Trương Dương đưa lưng về phía hắn, cho nên không thấy được diện mạo của hắn, cho tới lúc người đó tới bên cạnh cười nói: "Bí thư Trương, thì ra là ngài. "

Trương Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức nghĩ ngay tới Chu Vân Phàm, xoay người lại nhìn, liền thấy Chu Vân Phàm đứng bên cạnh mình.

Lương Thành Long cười nói: "Hai người các anh không cần tôi giới thiệu chứ, Latz tiên sinh, ông chủ của Lam Ma Phương. "

Chu Vân Phàm bảo nhân viên phục vụ đặt rượu xuống, mình thì ngồi một bên, cười nói: "Hai vị sao uống rượu một mình thế? Có muốn tôi tìm mấy em tới ngồi cùng không?"

*****

Trương Dương nói: "Latz, anh cuối cùng vẫn quay lại nghề xưa. " Hắn trong lòng biết rõ thân phận của Chu Vân Phàm.

Da mặt Chu Vân Phàm khá dầy, không để ý Trương Dương nói hắn thế nào, cười bảo: "Sinh ý không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần có tiền là tôi làm. "

Trương Dương nói: "Chuyện Trái pháp luật thì anh trăm ngàn lần đừng làm, đừng tưởng anh là người Ấn Độ thì được ưu tiên, ở Trung Quốc phạm pháp vẫn bắt cả. "

Chu Vân Phàm nói: "Bí thư Trương luôn thích nhìn người qua khe cửa, tôi hiện tại chính là thương nhân Ấn Độ tuân theo pháp luật, cho dù là anh lấy súng chỉa vào người tôi thì tôi cũng sẽ không làm chuyện xấu. "

Trương Dương nói: "Không làm thì tốt, anh đúng là buôn bán rộng thật, vừa làm công ty giải trí vừa làm công ty quảng cáo, còn mở cửa hàng ẩm thực, công viên nước, trong tay không thiếu tiền. "

Chu Vân Phàm nói: "Còn không phải nhờ vào chính sách của đảng ta ư, để một bộ phận người giàu lên trước, tôi chính là thuộc nhóm không cẩn thận được giàu lên đó. "

Trương Dương tuy rằng khinh thường Chu Vân Phàm, nhưng hắn dù sao cũng là ân nhân của Hồ Nhân Như, cũng không đến mức không nể mặt chút nào, uống chén rượu với Chu Vân Phàm rồi nói: "Mở hộp đêm, đa số đều không thể ra ánh sáng, chuyện kinh thành Nhân Gian Cung Khuyết anh nghe nói chưa? Hậu trường cứng đến mấy cũng bị chính phủ xử lý. "

Chu Vân Phàm gật đầu: "Chuyện này tôi cũng có nghe nói, tôi còn nghe nói Cảnh Thiên Thu đó là tình nhâlafc lão tổng của tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, bởi vì chuyện này, Triệu Vĩnh Phúc còn bị Trung kỉ ủy điều tra. "

Lương Thành Long nói: "Tin tức của anh cũng linh thông đó, chuyện này rất ầm ĩ. "

Chu Vân Phàm nói: "Dây lưng của Người dân để lỏng chút thì không sao, nhưng dây lưng của quan thì nhất định không thể nới lỏng được, bằng không, nhất định sẽ gặp chuyện không may. "

Trương đại quan nhân nghe thấy câu này thì cảm thấy có chút chói tai, nhưng người ta cũng không phải nói về hắn, hắn cũng không tiện nói gì.

Mấy người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Trương Dương đứng dậy cáo từ, Lương Thành Long nhìn thấy hắn không vui, cũng chỉ có thể đi theo hắn, Trương Dương kiên trì bảo hắn đưa mình tới chính phủ nhất chiêu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương vốn định tới thẳng văn phòng của Tống Hoài Minh, nhưng chưa tôi cửa tỉnh ủy thì liền nhận được điện thoại của bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu, bảo hắn tới văn phòng của mình một chuyến.

Trương đại quan nhân cảm thấy chuyện này càng lúc càng không đúng, vì sao bí thư Ủy ban kỷ luật lại tìm mình? Không phải nói bảo mình tới Đông Giang học bồi dưỡng ư? Bộ Tổ chức tìm mình còn giải thích được, Ủy ban kỷ luật tìm mình để làm gì?

Trương đại quan nhân không phải sợ chuyện, hắn rất không thích tình trạng không minh bạch như vậy, mang theo hy vọng có thể tìm được đáp án, Trương đại quan nhân tới Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Chiêu cũng vừa tới văn phòng không lâu, đang ở đó đọc báo, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, y gật đầu, Lưu Chiêu này trước giờ luôn bất cẩu ngôn tiếu: "Tới rồi à!"

Trương Dương gật đầu: "Tối hôm qua đã tới rồi. "

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Trương Dương, con người của tôi nói chuyện trước giờ luôn rất trực tiếp, gọi anh tới Đông Giang là vì có một số việc, muốn làm sáng tỏ. "

Trương Dương cười nói: "Có phải lại có người tố cáo gì tôi hay không?"

Lưu Chiêu nói: "Chúng tôi không tin gièm pha, chúng tôi chỉ tin chứng cớ, nói với anh một tin tức tốt, bí thư tiền nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng Trần Cương, tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt đã bị cảnh sát truy bắt về quy án, Trần Cương trước mắt đã bị giải đến Đông Giang, Tảm Thế Kiệt thì đang bị nhân viên cảnh sát trên đường áp giải về.

Tin tức tốt? Trương đại quan nhân không cảm thấy vậy, tuy rằng Trần Cương và Tảm Thế Kiệt là hai tham quan, chết chưa hết tội, nhưng Trương Dương lại cảm thấy phiền toái của mình tới rồi, Tảm Thế Kiệt thì không nói, nhưng mình lúc trước từng tung mê hồn trận, giả bộ giết chết Tang Bối Bối, khiến Trần Cương và Viên Hiếu Thương hiệp đồng với hắn hủy thi diệt tích, không biết sau khi Trần Cương sa lưới có khai ra chuyện này hay không?

Trương đại quan nhân tuy rằng trong lòng bất an, nhưng ngoài mặt vẫn rất trấn định, mỉm cười nói: "Tốt, cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt. "

Lưu Chiêu gật đầu: "Nói rất đúng. "

Y cầm điện thoại, ấn số nội tuyến, rất nhanh liền nhìn thấy phó bí thư Ủy ban kỷ luật Ngụy Long Hưng bước vào.

Lưu Chiêu nói với Trương Dương: "Chuyện này vẫn luôn do đồng chí Ngụy Long Hưng phụ trách, anh phải hiệp trợ anh ta làm rõ chuyện này. " Y gật đầu nói với Ngụy Long Hưng: "Phát hiện tình huống gì thì tùy thời phản ánh với tôi. "

Trương đại quan nhân và Ngụy Long Hưng cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt, có điều hôm nay hai vị này đều lộ ra vẻ nghiêm túc, tựa hồ đang cường điệu khoảng cách và giới hạn với mình.

Trương Dương vẫn biểu hiện rất phối hợp, đứng dậy đi theo Ngụy Long Hưng, đi ra khỏi văn phòng của bí thư Lưu Chiêu, nhìn thấy bên ngoài còn có hai nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật chờ ở đó.

Trương Dương cười nói với Ngụy Long Hưng: "Sao cảm thấy tôi hôm nay như chui đầu vô lưới, phó bí thư Ngụy không cần hưng sư động chúng vậy chứ?"

Ngụy Long Hưng có chút xấu hổ cười: "Chỉ theo trình tự thôi, anh đừng hiểu lầm. "

Trương Dương bị bọn họ dẫn tới phòng họp của Ủy ban kỷ luật, Trương Dương sau khi ngồi xuống, nói với Ngụy Long Hưng: "Tôi giờ mới hiểu ý tứ của luân phiên huấn luyện, chính là luân phiên hỏi cung. "

Ngụy Long Hưng nói: "Trương Dương, anh trước tiên xem một đoạn băng đã. "

Một người Trong đó đi kéo rèm, một người khác thì mở ti-vi và thiết bị ghi hình. trên Màn ảnh xuất hiện một người trung niên, tuy rằng Trương Dương trước đó chưa thấy khuôn mặt này, nhưng khi người này vừa mở miệng. Hắn lập tức xác định, người trong ti-vi chính là tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương.

Trần Cương lúc trước chạy án, phải nói vẫn là Trương Dương và Tang Bối Bối bố cục, là Tang Bối Bối lẻn vào khách sạn Trần Cương bị khống chế rồi cứu hắn ra, cũng an bài cho hắn ra đi, Trần Cương sau khi lẩn trốn tới hải ngoại thì phẫu thuật thẩm mỹ, Trương Dương vốn cho rằng Trần Cương từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích, bốc hơi khỏi nhân gian, không ngờ hắn lại bị bắt nhanh như vậy.

Ngụy Long Hưng nói: " Anh nhận ra người này không?"

Trương đại quan nhân lắc đầu: "Không nhận ra. "

Ngụy Long Hưng cũng không vạch trần, bảo hắn xem tiếp.

Lời thuyết minh nói: "Giới thiệu một chút thân phận của anh đi. "

Trần Cương đầu. Giống như một con gà trống bại trận: "Báo cáo chính phủ, tôi tên là Trần Cương, nam, năm mươi lăm tuổi, trước đây từng đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Bắc Cảng. "

" Trần Cương. Lúc trước song quy anh, giam giữ anh ở khách sạn Kim Thuẫn, anh rốt cuộc làm sao mà thoát được. "

*****

Trần Cương nói: "Báo cáo chính phủ, tôi không muốn chạy trốn, tôi biết mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, có lỗi với đảng và nhân dân, tôi đã chuẩn bị nhận chế tài của pháp luật. Nhưng ngày đó ở trong khách sạn Kim Thuẫn, bỗng nhiên có sát thủ xông vào muốn giết tôi, hắn phóng hỏa ở khách sạn Kim Thuẫn, giết cảnh sát phụ trách bảo hộ an toàn cho tôi. Khi hắn chuẩn bị giết tôi thì một nữ nhân áo đen đã cứu tôi, là cô ta giết tên sát thủ đó, an bài cho tôi lên thuyền. Tôi tới Nam Triều Tiên, ở đó phẫu thuật thẩm mỹ. "

" Nữ nhân áo đen đó là ai?"

" Tôi không biết. "

" Ai muốn giết anh? Là ai muốn cứu anh. "

Trần Cương nói: "Người muốn giết tôi khẳng định là Hạng Thành và đồng lõa của hắn. Hắn lo tôi sẽ khai ra chuyện hắn tham ô hủ bại, lạm dụng chức quyền. "

" Hạng Thành đã chết, anh có phải cảm thấy chết vô đối chứng nên mới nói như vậy hay không?"

Trần Cương vội vàng lắc đầu: "Không phải, tôi có thể tố giác, tôi nguyện ý nói ra tất cả chuyện mà mình biết. "

"Anh biết những gì? Nếu như anh nguyện ý phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi, nếu như lập công, chúng tôi trên toà án sẽ xin cho anh được khoan hồng. "

" Tôi nói, tôi nói hết, đúng rồi, còn có Trương Dương nữa, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải Trương Dương, có thể là hắn muốn giết tôi. "

Trương đại quan nhân nghe đến đây thì đã hoàn toàn minh bạch, mẹ mày! Thằng chó Trần Cương, đúng là chó cùng rứt giậu, là ai cũng cắn một phát.

Lời thuyết minh tiếp tục: "Hắn vì sao muốn giết anh?"

Trần Cương nói: "Bởi vì tôi biết bí mật của hắn, hắn từng lăng nhăng với một vũ nữ của Thiên Nhai một người tên là Tang Bối Bối, nữ nhân đó cứ dính lấy hắn, hắn lo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, liền... giết cô ta. "

Nhân viên Thẩm tra hiển nhiên rất coi trọng chuyện này: "Trần Cương, tôi nhắc nhở anh, anh phải chú ý lời nói của mình, nếu như sự thật chứng minh anh đang nói dối, chúng tôi không những không giảm nhẹ hình phạt cho anh, còn có thể xử lý nặng hơn. "

" Tôi thề, tôi lấy nhân cách của một đảng viên ra thề!những gì tôi nói tất cả là sự thực. "

Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, anh con mẹ nó còn có nhân cách ư, con mẹ nó bị người ta khai trừ rồi, không ngờ còn bôi đen cờ đảng.

" Hiện tại, anh kể lại chuyện này từ đầu đến cuối cho tôi. "

Trần Cương trong phim kể lại Trương Dương giết Tang Bối Bối như thế nào, ép mình và Viên Hiếu Thương cùng giúp hắn hủy thi diệt tích. Trương đại quan nhân không thể không thừa nhận, Trần Cương không nói dối, lúc trước hắn quả thực liên thủ với Tang Bối Bối trình diễn trò hay này, mục đích là muốn tạo ra ảo giác cho Trần Cương và Viên Hiếu Thương, cho rằng họ đã nắm được nhược điểm của mình, sẽ đứng trên cùng trận tuyến với hắn, đây cũng là một loại sách lược để hắn chuẩn bị đánh vào nội bộ kẻ địch, gia tăng sự tín nhiệm lẫn nhau, nhưng Trương Dương không ngờ, chuyện này đến cuối cùng lại diễn biến thành thế này, hắn chủ yếu là không ngờ Trần Cương sẽ sa lưới nhanh như vậy, càng không ngờ Trần Cương sẽ cắn lại mình.

Ngụy Long Hưng đánh mắt ra hiệu, trợ thủ ngừng chiếu, nội dung còn lại đều không liên can tới Trương Dương.

Ngụy Long Hưng nói: "Anh còn gì để nói không?"

Trương Dương nói: "Người này là Trần Cươngư? Sao trông chẳng giống chút nào?"

Ngụy Long Hưng nói: "Điểm này anh không cần hoài nghi, chúng tôi đã tiến hành giám định rồi, thân phận của hắn đã được xác nhận. "

Trương Dương nói: "Cho dù hắn là Trần Cương, lời nói của phần tử hủ bại này các anh cũng tin ư? Hắn chính là một con chó bị rơi xuống nước, gặp gì cắn nấy, anh trước đây từng đắc tội với hắn, hắn hiện tại sẽ muốn cắn người đó, mâu thuẫn của tôi và hắn sớm được công khai hóa, hắn bịa đặt tội danh kéo tôi xuống nước cũng không có gì là lạ cả. "

Ngụy Long Hưng nói: "Đồng chí Trương Dương, về chuyện của vũ nữ này, trước đây cơ quan công an đã tiến hành điều tra anh, Trần Cương đều nói rất rõ ràng thời gian địa điểm và quá trình chuyện phát sinh, không giống như là nói dối. "

Trương đại quan nhân lộ ra vẻ mất hứng: "Phó bí thư Ngụy, ngài có ý gì? Vậy là bảo tôi nói dối rồi?"

Ngụy Long Hưng nói: "Tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi, nếu như anh kiên trì thái độ này, chúng tôi chỉ có thể chuyển giao chuyện này cho cơ quan công an điều tra. "

Trương Dương nói: "Vậy thì điều tra! Không làm chuyện xấu nữa đêm không sợ quỷ gõ cửa, thích con mẹ nó tra thì tra. " Trương đại quan nhân giận thật rồi, đám người của Ủy ban kỷ luật đúng là ăn no rửng mỡ. Nhưng Trương Dương rất nhanh liền minh bạch, chuyện này không phải Ủy ban kỷ luật ăn no rửng mỡ, buổi chiều hôm ấy, Trương Dương đã bị tổ chuyên án của tỉnh thính tiến hành thẩm vấn.

Phụ trách thẩm vấn hắn là lão bằng hữu của hắn - Vinh Bằng Phi.

Gặp nhau dưới tình huống này, đối với hắn và Vinh Bằng Phi mà nói đều là lần đầu tiên.

Trương đại quan nhân vẫn là bộ dạng thản nhiên như không, hắn không chống đối, thậm chí không biểu hiện ra bất kỳ vẻ không phối hợp nào, di động của hắn bị thu, đã chặt đứt tất cả liên hệ của hắn với ngoại giới. Sau khi Minh bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trương Dương ngược lại thành bình tĩnh, Tang Bối Bối căn bản không chết, hắn cũng muốn xem chuyện này rốt cuộc là ai ở sau lưng đưa đẩy, chỉ cần để hắn tra được người khởi xướng là ai, hắn khẳng định sẽ bắt thằng chó này, tát cho hắn mấy cái để tiết hận.

Vinh Bằng Phi lật xem hồ sơ, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: "Đồng chí Trương Dương, việc mà Trần Cương nói có phải là thật không?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Các anh tin hắn hay là tin tôi?"

Vinh Bằng Phi nói: "Tin chứng cớ. "

Trương Dương cười nói: "Được, vậy tôi trước hết sẽ nghe cái gọi là chứng cớ của các anh. "

Vinh Bằng Phi nói: "Trần Cương tố cáo anh giết người, chúng tôi đã nhằm vào chuyện này tiến hành điều tra tường tận. "

Trương Dương nói: "Xin được ngắt lời, các anh bắt được Trần Cương đã bao lâu rồi?"

Vinh Bằng Phi nói: "Một tuần. "

Trương Dương nói: "Nói cách khác điều tra của các anh về tôi cũng được một tuần, xem ra chắc đã tìm được không ít chứng cớ, bằng không cũng sẽ không lấy cái danh mục luân phiên huấn luyện ra lừa tôi đến Đông Giang. "

Vinh Bằng Phi nói: "Đồng chí Trương Dương, tôi muốn anh tập trung vào vấn đề trước mắt, quý trọng cơ hội biện hộ cho mình. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng không phải là tội phạm, tôi không cần thiết phải biện hộ. "

Vinh Bằng Phi nói: "Chúng tôi đã bắt được Viên Hiếu Thương, hắn đối với chuyện này cũng đã khai nhân hết. "

Trương Dương ngây ra một thoáng, không ngờ tốc độ hành động của cơ quan công an lại nhanh như vậy.

Trương Dương không khỏi trào phúng: "Sao bắt tham quan không thấy các anh ra sức như vậy? Đem tất cả tinh lực vào đối phó người một nhà. "

Vinh Bằng Phi nói: "Lần này là thính tỉnh và Ủy ban kỷ luật tỉnh liên hợp thành lập tổ công tác, tra rõ vấn đề hủ bại tồn tại ở Bắc Cảng, trước mắt, Trần Cương và Tảm Thế Kiệt đều trước sau sa lưới, tất cả đang trong tiến trình thẩm vấn, bọn họ cũng đã thú nhận hết những hành vi phạm tội, tôi hy vọng anh có thể giữ đúng thái độ, nói ra chân tướng sự thật. "

Trương Dương nói: "Xem ra anh đã đối đãi với tôi như phần tử hủ bại rồi. "

Vinh Bằng Phi nói: "Trương Dương, bằng chứng của Trần Cương rất bất lợi đối với anh, chứng cứ mà Viên Hiếu Thương cung cấp cũng khớp với hắn, căn cứ vào sự điều tra của chúng tôi thì giữa hai người không hề tồn tại bất kỳ hành vi thông cung nào cả. "

Trương Dương nói: "Cho nên, anh cảm thấy những gì mà họ nếi đều là sự thật?"

Vinh Bằng Phi nói. " Vậy anh cho tôi một lời giải thích hợp lý?"

Trương Dương nói: "Là bí thư Tống bảo các anh làm như vậy à?" Vẻ mặt của hắn vẫn không thấy bất kỳ vẻ phẫn nộ nào.

Vinh Bằng Phi không nói gì.

Trương Dương nói: "Trả lời tôi. "

Vinh Bằng Phi nói: "Vương tử phạm pháp đồng với thứ dân, đồng chí Trương Dương, tôi nghĩ đã đến lúc anh nên nhìn thẳng vào hiện thực rồi. "

Tống Hoài Minh ngồi trong văn phòng, vẻ mặt của y vẫn thản nhiên như không, không ai nắm được tâm tình của y lúc này rốt cuộc là như thế nào, thư ký Chung Bồi Nguyên từ bên ngoài bước vào, hắn đã có kinh nghiệm nhiều năm công tác bên cạnh Tống Hoài Minh, tới bên cạnh Tống Hoài Minh, nói khẽ: "Tỉnh trưởng Chu tới. "

Tống Hoài Minh gật đầu, Chung Bồi Nguyênvừa nói xong thì Chu Hưng Dân đã bước vào.

Tống Hoài Minh đứng dậy mỉm cười nói: "Hưng Dân tới đấy à, ngồi đi. "

Chung Bồi Nguyên pha chén cho Chu Hưng Dân rồi sau đó lặng lẽ lui ra. Chu Hưng Dân lại không ngồi xuống, y lộ ra có chút lo lắng: "Bí thư Tống, tôi nghe nói Ủy ban kỷ luật gọi Trương Dương đi rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện Cụ thể tôi cũng không rõ lắm. "

Chu Hưng Dân không tin những lời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương là con rể tương lai của y, phóng mắt khắp tỉnh Bình Hải, ai dám không xin chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh mà bắt con rể tương lai của y? Trừ phi về sau không muốn lăn lộn ở Bình Hải nữa. Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, Trương Dương là người lập được công lớn cho Bình Hải chúng ta, chúng ta không thể cứ song quy hắn một cách không minh bạch như vậy được? Nếu như để các cán bộ khác nhìn thấy, có phải cũng lạnh lòng hay không?"

Tống Hoài Minh nói: "Đã song quy hắn rồi ư? Tôi sao không biết nhỉ?"

Chu Hưng Dân nói: "Tôi cũng mới nghe nói, cho nên mới tới đây hỏi anh!"

*****

Tống Hoài Minh thở dài: "Hưng Dân à, anh chắc biết, chúng ta có chế độ tránh né, mấy ngày trước lão Lưu của Ủy ban kỷ luật tới tìm tôi, anh ta nói với tôi, Trương Dương trong lúc đảm nhiệm bí thư thị ủy ở Tân Hải, có thể tồn tại một số vấn đề, ý tứ của anh ta rất rõ ràng, chính là bảo tôi tỏ thái độ, tôi lúc ấy liền nói với anh ta, bất kể ai phạm sai lầm đều phải đối xử bình đẳng. Đừng bận tâm tới mặt mũi của tôi, nên ta thế nào thì cứ tra, nếu như sự thật chứng minh Trương Dương có không vấn đề, tổ chức sẽ trả lại công đạo và trong sạch cho hắn, nếu như chứng minh hắn có vấn đề, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Tôi thật sự không biết tình huống điều tra, anh cũng biết quan hệ của tôi và Trương Dương tôi không thích hợp hỏi đến. "

Chu Hưng Dân nói: "Hôm nay Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật dẫn đi, nghe nói đã chuyển tới thính công an để điều tra. Bí thư Tống, đây cũng không phải là việc nhỏ, đối với anh cũng có ảnh hưởng bất lợi. "

Tống Hoài Minh nói: "Hắn là hắn, tôi là tôi. Có thể có ảnh hưởng gì?"

Chu Hưng Dân nói: "Lời người đáng sợ. "

Tống Hoài Minh nói: "Đã làm thì không sợ người ta nói, không làm thì càng không sợ người ta nói. "

Chu Hưng Dân gật đầu, Tống Hoài Minh quả thực có khí phách của người đứng đầu.

Tống Hoài Minh nói: "Hưng Dân, hay là anh phụ trách chuyện này đi. "

Chu Hưng Dân nói: "Bí thư Tống, anh đây không phải ra nan đề cho tôi ư?"

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Đâu có bảo anh tự mình đi điều tra, anh chỉ cần giám sát là được, bảo đảm chuyện lần này được tiến hành dưới tiền đề công chính công bình. "

Mưa thu luôn tràn ngập tư vị ưu sầu. Sau khi Tống Hoài Minh tan ca, một mình tới trung tâm phục hồi sức khỏe, thăm bạn học Lưu Diễm Hồng đang tiến hành hồi phục sức khỏe ở đó.

Lực lượng chi trên của Lưu Diễm Hồng đã dần dần bắt đầu khôi phục, bảo hộ sĩ giúp cô ta đi trên hành lang. Nhìn mưa bên ngoài.

Tống Hoài Minh cất ô, vẩy vẩy rồi đặt xuống.

Lưu Diễm Hồng lập tức nhìn thấy y. Nhìn thấy Tống Hoài Minh mặc áo gió màu xám, phong độ phiên phiên. Cô ta bất giác nhớ tới khi năm đó bọn họ cùng học tập ở trường đảng, Lưu Diễm Hồng trong lòng ấm áp, cô ta mỉm cười nhìn Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Diễm Hồng, y cũng cười, tới bên cạnh Lưu Diễm Hồng, nói với hộ sĩ: "Để tôi. " Y cứ cách một đoạn thời gian lại tới trung tâm, cho nên hộ sĩ chuyên trách của Lưu Diễm Hồng rất quen thuộc với y, cười nói: "Chào bí thư Tống. "

Tống Hoài Minh nhận lấy xe lăn, Lưu Diễm Hồng chỉ vào phía trước hành lang dài nói: "Tới vườn hoa nhỏ ở đằng sau đi. "

Tống Hoài Minh chậm rãi đẩy cô ta, rất nhanh liền tới hoa viên, trong hoa viên chỉ còn lại mấy đóa hoa cúc co rúm lại trong mưa thu, Tống Hoài Minh không đi nữa, đi nữa là sẽ tiến vào trong mưa gió.

Lưu Diễm Hồng nói: "Sao không nói gì? Bạn học, anh hôm nay có phải có tâm sự gì hay không?"

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương bị Ủy ban kỷ luật điều tra. "

Lưu Diễm Hồng a một tiếng.

Tống Hoài Minh lại nói tiếp: "Là tôi tự mình hạ lệnh. "

Lưu Diễm Hồng trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Hắn phạm vào tội gì?"

Tống Hoài Minh nói: "Tiền bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương, tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt trước sau sa lưới, Trần Cương khai Trương Dương trong lúc công tác ở Tân Hải, sinh hoạt cá nhân vô cùng hỗn loạn, từng dính dáng tới một vũ nữ của hộp đêm, về sau lại bởi vì không chịu nổi quấy rầy mà giết người diệt khẩu. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh tin ư?"

Tống Hoài Minh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta: "Trần Cương và một gã đương sự khác đều đã chứng thực khẩu cung. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi không tin, Trương Dương không phải loại người như vậy. " Cô ta nói xong quay đầu lại nhìn Tống Hoài Minh: "Anh vẫn chưa điều tra rõ chuyện đã khống chế Trương Dương rồi, cái này hình như không phải phong cách làm việc của anh. "

Tống Hoài Minh vẫn bình tĩnh: "Có người còn cung cấp một bản ghi âm, trong băng ghi âm, con gái của Hà Trường An Hà Vũ Mông thừa nhận có quan hệ bất chính với Trương Dương. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện xấu lúc nào cũng cùng kéo tới, Trương Dương thật đúng là họa vô đơn chí. "

Tống Hoài Minh nói khẽ: "Người Cung cấp bản ghi âm này là Văn Hạo Nam. "

Môi Lưu Diễm Hồng giật giật, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, ánh mắt của cô ta dừng hình trên mặt Tống Hoài Minh: "Quan hệ của Văn Hạo Nam và Trương Dương rất xấu, mâu thuẫn của bọn họ khi ở Bắc Cảng cũng đã trở nên gay gắt, Văn Hạo Nam vẫn luôn tìm cơ hội trả thù Trương Dương. "

Tống Hoài Minh nói: "Trần Cương và Tảm Thế Kiệt có cùng một đặc điểm, hai người đều là chủ động đầu thú, rốt cuộc là ai có năng lực để bọn họ đầu thú? Bọn họ khó khăn lắm mới chạy thoát được ra nước ngoài, vì sao muốn về? Chẳng lẽ thực sự là cắn rứt lương tâm ư!" Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải vậy! Bọn họ khẳng định bị bức ép nên mới trở về đầu thú. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhưng anh không thể bởi vì sự tố cáo của những phần tử hủ bại như Trần Cương mà khống chế Trương Dương được. "

Tống Hoài Minh nói: "Tôi nếu không hạ lệnh điều tra hắn thì tự có người sẽ khai ra. "

Lưu Diễm Hồng bỗng nhiên minh bạch, Tống Hoài Minh làm như vậy là chiếm trước tiên cơ, có lẽ ý đồ của hắn không phải là điều tra Trương Dương, mà là muốn bảo vệ Trương Dương.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi đã giao chuyện này cho Lưu Chiêu xử lý rồi, chỉ là tôi không ngờ, thính tỉnh đã tham gia vào chuyện này nhanh như vậy. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh là nói hắn có suy tính khác?"

Tống Hoài Minh lắc đầu: "Trước mắt tôi vẫn không thể kết luận, nhưng phía sau tất cả những chuyện này nhất định có một đôi tay khá cao minh thao túng. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Có lẽ người này đã bắt được nhược điểm anh không tiện tham gia. "

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện này nên là việc công, nhưng tôi không ngờ động tác của bọn họ lại nhanh như vậy. "

Lưu Diễm Hồng có thể thông cảm cho tâm tình của Tống Hoài Minh lúc này, Bình Hải ngoài mặt thì nhìn như bình tĩnh, nhưng kì thực sóng ngầm đã bắt đầu dũng động, Tống Hoài Minh giao chuyện cho Lưu Chiêu điều tra, cho thấy thái độ giải quyết việc chung, điều này là rất bình thường.

Lưu Chiêu làm quan không phải một ngày hai ngày, tuy rằng người này nổi danh thiết diện vô tư, nhưng một cán bộ chỉ nói nguyên tắc không hiểu biến báo thì không thể lên tới địa vị cao như hiện tại. Với sự lý giải của Lưu Diễm Hồng đối với Lưu Chiêu thì hắn chắc không phải là loại người như vậy, cho dù là Tống Hoài Minh yêu cầu xử lý nghiêm khắc, là cấp dưới của Tống Hoài Minh, cũng phải để lại ba phần tình cảm, Lưu Chiêu ngay ngày đầu tiên điều tra đã chuyển Trương Dương tới thính công an, hành động này vô cùng khác thường, ngoài mặt thì xem như là giải quyết việc chung, nhưng trên thực tế đã là không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho vị bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh này.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bó lửa này chỉ sợ không chỉ đốt cháy mỗi Trương Dương. "

Tống Hoài Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, nói khẽ: "Hỏa thiêu liên doanh! Trên thế giới này luôn có người gấp gáp. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Làm sao bây giờ?"

Tống Hoài Minh nói: "Tĩnh quan kì biến. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Trương Dương chắc là bị oan. "

Tống Hoài Minh nói: "Ruồi bọ không bâu trứng không thủng, hắn nếu biết giữ mình trong sạch thì cũng sẽ không để bị người ta nắm được nhiều nhược điểm như vậy. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Lúc trước người bảo hắn tiếp cận Trần Cương là tôi. "

Tống Hoài Minh nói: "Không đến vạn bất đắc dĩthì cô không cần đứng ra. "

Lưu Diễm Hồng chớp chớp mắt.

Tống Hoài Minh nói: "Binh đối binh, tướng đối tướng! Tôi cá với cô, quân cờ bọn họ dùng để phá cục tất nhiên Văn gia đứa nhỏ của Văn gia. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Nếu như là vậy, phó thủ tướng Văn thế tất sẽ lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. "

Tống Hoài Minh nói: "Luôn có người phải ra mặt trước. "

Viên Hiếu Thương ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn bình tĩnh nhìn Văn Hạo Nam đứng đối diện mình, hai người cũng không xa lạ gì với nhau.

Văn Hạo Nam nói: "Viên Hiếu Thương, chúng ta lại gặp nhau. "

Viên Hiếu Thương lạnh lùng cười nói: "Phương thức này tôi rất không quen, tôi phạm tội à?"

Văn Hạo Nam nói: "Hỏi chính anh ấy. "

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi vẫn luôn là thương nhân tuân theo pháp luật. "

Văn Hạo Nam nói: "Tuân theo pháp luật ư? Anh không nói thì tôi quên mất, đại ca của anh từng là cục trưởng cục công an thành phố Bắc Cảng, có một vị cục trưởng cảnh sát làm đại ca, chắc biết tôn trọng pháp luật hơn người khác. " Văn Hạo Nam đặt một tập hồ sơ lên bàn: "Đáng tiếc là anh không biết. "

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: "Anh cũng là cảnh sát, anh cũng từng làm cục trưởng cục công an Bắc Cảng, tuy rằng thời gian rất ngắn, có điều anh cũng có thể hiểu được pháp luật, không có chứng cớ, không thể tùy tiện bắt người. "

Văn Hạo Nam nói: "Anh chắc không xa lạ gì với Trần Cương?"

Viên Hiếu Thương nói: "Tôi không thích quan hệ với quan viên. "

Văn Hạo Nam nói: "Trần Cương đã đầu thú rồi, trước mắt đang bị giam giữ, hắn chủ động cung cấp rất nhiều tư liệu, muốn tôi thuật lại một lần với anh hay không, những năm gần đây, huynh đệ các anh dưới sự che chở của vị đại ca làm cục trưởng cảnh sát kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện xấu, nhận bao nhiêu tiền bẩn, gây tổn hại bao nhiêu lợi ích cho quốc gia?"

Viên Hiếu Thương nói: "Trần Cương? Hắn không phải một phần tử hủ bại ư? Có phải hắn nói gì các anh cũng tin hay không?"

Văn Hạo Nam nói: "Huynh đệ Các anh làm buôn lậu lâu như vậy, anh có thể phủ nhận, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh trước, Tam ca anh Viên Hiếu Binh đã khai nhận tất cả rồi. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)