← Ch.0726 | Ch.0728 → |
Người làm cha mẹ luôn nói con gái như vậy, nhưng thái độ đối với con gái thì lại khác, đều muốn con gái được gả vào nhà tử tế, cao môn đại hộ thì không sợ, tự hải hầu môn cũng không sợ, nhưng với con trai thì chỉ mong sao nó tìm được một người vợ hiền lương thục đức, ôn nhu khả ái, môn hộ của đối phương đừng quá cao mới tốt, nhưng Sở Yên Nhiên là con gái của tỉnh trưởng Bình Hải, lại là đương gia của tập đoàn tài chính nước Mỹ, nữ hài tử như vậy có thể ở an phận ở nhà giúp chồng dạy con ư? đám bạn gái bên cạnh Trương Dương, Từ Lập Hoa gặp không ít, nhưng người để lại ấn tượng tốt nhất cho bà ta chính là Hà Hâm Nhan, cô gái đó nhu thuận biết điều, lại là con gái nhà ngèo, Từ Lập Hoa trên tình cảm cũng dễ câu thông hơn, có điều con trai mình đã chọn, bà ta cũng không tiện nói gì.
Triệu Tĩnh nói: "Vừa hay lần này cha mẹ tới Đông Giang, dứt khoát gặp mặt luôn nhà tỉnh trưởng Tống đi, chuyện của anh ba và chị Yên Nhiên cũng nên định ngày rồi. "
Trương Dương nói: "Vẫn chưa tới lúc đâu. "
Triệu Thiết Sinh gặp bí thư thị ủy đã cảm thấy có chút kinh sợ rồi, bảo y gặp tỉnh trưởng, y thật sự là không dám. Có điều ngẫm lại phần mộ tổ tiên của lão Triệu gia nhà y đúng là bốc hơi nước, con gái sắp được gả cho con trai của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh, con trai thì sắp cưới con gái của tỉnh trưởng, Triệu Thiết Sinh y nằm mơ cũng không nghĩ tới được chuyện tốt như vậy.
Sau khi ăn cơm chiều, Triệu Tĩnh dẫn Đinh Triệu Dũng tới hồ Xuân Thủy chơi, Trương Dương và Đỗ Thiên Dã thì đi lên ban công, xếp một cái bài nhỏ, làm mấy món thức ăn, tiếp tục uống rượu.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã quen nhau đã nhiều năm, biết mấy năm nay tính tình cương liệt của Đỗ Thiên Dã trong hiện thực đã bị mài đi góc cạnh của ngày trước rồi, rất nhiều chuyện bắt đầu giấu trong lòng, nhưng từ tình huống mà Trương Dương nắm được, Đỗ Thiên Dã gần đây cũng không được tốt lắm, hắn nói khẽ: "Lý Đồng Dục tố cáo liệu có gây phiền toái cho anh không?"
Đỗ Thiên Dã cười cười: "Ủy ban kỷ luật tỉnh chỉ là bước đầu tiên của hắn, theo tôi biết thì hắn đã tới Trung kỉ ủy rồi. "
Trương Dương nói: "Cái tên vương bát đản này. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Nhưng hắn lại quên mất, tôi trước đây là từ đâu đi ra. "
Trương Dương nhìn thấy sự tự tin trên mặt Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã năm đó chính là chủ nhiệm phòng năm của Trung kỉ ủy, quan hệ ở Trung kỉ ủy rất nhiều, loại chuyện bắt bóng bắt gió này, Lý Đồng Dục không lật đổ được gã, vả lại gã bản thân chưa kết hôn, cho dù là Lý Đồng Dục lấy quan hệ của gã và Tô Tiểu Hồng ra chọc ngoáy thì cũng chẳng sợ.
Trương Dương nói: "Loại tiểu nhân này không thể không phòng!"
" Không cần lo lắng cho chuyện của tôi, tôi có thể giải quyết được!" Đỗ Thiên Dã so với trước đây thì trấn định hơn vài phần, trấn định một cách dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Trương Dương nói: "Tôi có chút không hiểu, những thứ vô căn cứ đó, vì sao Ủy ban kỷ luật tỉnh lại coi trọng như vậy?"
Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: "Tôi và Lý Đồng Dục không quen nhau, nhưng hắn đã có thể làm tới tổng biên tập nhật báo Đông Nam, chắc không phải là một người xung động mù quáng, tố cáo tôi với Ủy ban kỷ luật tỉnh còn có thể lý giải được, nhưng hắn vì sao lại tố cáo cả tỉnh trưởng Tống!"
Trương Dương nói: "Đều là để báo thù thôi, với anh là mối thù truyền kiếp, còn với tỉnh trưởng Tống là tình cừu. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Nhiều năm như vậy rồi, hắn vì sao phải lựa chọn lúc này, vì sao phải lựa chọn đồng thời tố cáo hai người chúng tôi. "
Trương Dương nhíu mày nói: "Cái này thì tôi cũng không nghĩ ra. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Bắt đầu tôi cũng không nghĩ ra, Lý Đồng Dục chắc có thể nghĩ rằng sự tố cáo vô căn cứ này sẽ không tạo thành ảnh hưởng trên căn bản gì cho chúng tôi, nhưng hắn cố tình làm như vậy, vì sao? Nhưng hai chuyện phát sinh gần đây khiến tôi bắt đầu hiểu được sau lưng hắn nhất định có người chống lưng, có người đang lợi dụng hắn. Ngoài mặt thì không gây ảnh hưởng gì cho tôi và tỉnh trưởng Tống, nhưng trên thực tế, sự tố cáo của Lý Đồng Dục vẫn tạo thành ảnh hưởng đối với chúng tôi. "
Trương Dương nói: "Lưu Diễm Hồng đã từ chức rồi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu chắc cũng không biết bí thư thị ủy thành phố Nam Võ đã được đề danh trở thành phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Bình Hải. "
Trương Dương nói: "Là y?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Đối tượng được khảo sát tổng cộng có ba người, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, bí thư thị ủy Nam Võ Tiêu Nãi Vượng, và một người là tôi. "
Trương Dương hiểu ra rồi, Lương Thiên Chính bởi vì sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm mà biến thành tối tăm mặt mũi, chuyện này cũng là do mình một tay tạo thành, Đỗ Thiên Dã hiện tại lại bị Lý Đồng Dục tố cáo, trong ba đối tượng được khảo sát, hai người đã xảy ra vấn đề, Tiêu Nãi Vượng chiến thắng là điều không phải nghi ngờ, từ đó có thể thấy, chuyện này từ lúc đầu chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương bài bố, trong sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm, y quyết đoán tiến hành trừng phạt và chèn ép phía Đông Giang không chỉ là để trả lại sự công bằng cho người dân, mà cũng là để nhân tiện chèn ép Lương Thiên Chính, mà lần này y lại lợi dụng sự kiện Lý Đồng Dục tố cáo, bài trừ Lưu Diễm Hồng và Đỗ Thiên Dã ra khỏi ban lãnh đạo tỉnh ủy, mà Tống Hoài Minh hiện tại không thể xóa sạch phiền toái của mình, đã trở thành cô gia quả nhân. Trương Dương không thể không bội phục sự đa mưu túc trí của Kiều Chấn Lương, nhưng hắn lại có chút khó hiểu, cách làm của Kiều Chấn Lương thật sự có lợi cho Bình Hải ư? Kiều Chấn Lương trong ấn tượng của hắn không phải chỉ là một người lãnh đạo giỏi chơi quyền mưu, hắn không tin sự tố cáo của Lý Đồng Dục là một bộ phận trong kế hoạch của Kiều Chấn Lương, nhưng chuyện lại đúng là do Lý Đồng Dục mà nên, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?
Đỗ Thiên Dã nói: "Trong quan trường, xếp đội vĩnh viễn là vấn đề mấu chốt. "
Trương Dương nói: "Anh đứng ở bên nào?" Hỏi xong những lời này, Trương Dương thấy mình hỏi có chút dư thừa, Đỗ Thiên Dã đương nhiên là đứng ở phía Tống Hoài Minh, nếu không, Kiều Chấn Lương cũng sẽ không chèn ép gã. Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: "Cậu nói đúng, người ta không phải là ở làm quan lớn thế nào, mà làm được chuyện lớn đến đâu, Giang Thành còn chưa làm tốt, tôi cũng không nên nghĩ tới những chuyện khác. "
Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh trở lại phòng mình, cả hai đồng thời thở dài.
Triệu Thiết Sinh nói: "Mẹ nó à, bà thở dài gì vậy?"
Từ Lập Hoa cũng nói: "Vậy ông thở dài gì?"
Triệu Thiết Sinh nói: "Tôi không muốn đi Đông Giang. "
Từ Lập Hoa không nói gì, gật đầu theo, bà ta cũng không muốn đi.
Triệu Thiết Sinh nói: "Thằng bé Triệu Dũng đó không tồi, tôi có thể nhìn ra nó là thật lòng với tiểu Tĩnh của chúng ta, nhưng người ta là, cha mẹ đều là cán bộ lớn, tôi chỉ là một công nhân bình thường, bà nói xem chúng ta lấy gì ra mà so với người ta. "
Từ Lập Hoa lại thở dài, bà ta nói khẽ: "Tôi sợ chúng ta không đi, sẽ thiếu cấp bậc lễ nghĩa, con gái kết hôn, hai nhà dù sao cũng phải gặp mặt, trốn cũng không được, nhưng lại sợ gặp mặt thì không biết nói gì, vạn nhất nói sai rồi thì lại gây thêm phiền cho tiểu Tĩnh. "
"Còn không phải ư, hôm nay tôi thấy bí thư Đỗ đến là chân đã bị chuột rút rồi đây này, nếu gặp cán bộ cấp tỉnh, chỉ sợ tới ngay cả đứng cũng không đứng nổi. "
Hai vợ chồng càng nói càng sợ, không khỏi thở ngắn than dài, kết quả sau khi thương lượng là quyết định để Từ Lập Hoa đi tìm Trương Dương, nói với hắn, xem chuyện này hắn có thể đại diện toàn quyền không.
Trương Dương vừa nghe thấy vậy lập tức lắc đầu: "Mẹ, chuyện này con sao có thể làm thay được? Lệnh cha mẹ, lời mai mối, người lớn phải bàn chuyện hôn nhân với nhau, hai người không ra mặt thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Thằng ba... "
Không đợi mẹ nói xong, Trương Dương đã biết bọn họ đang lo lắng điều gì, hắn cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, có con đi cùng, hai người chỉ cần ra mặt là được rồi, những chuyện khác cứ để con lo. "
Từ Lập Hoa nói: "Nhưng người ta.... "
Trương Dương nói: "Bí thư ủy ban chính pháp Tỉnh cũng là người thôi, không có gì đáng sợ cả, hai người không đi, trong lòng tiểu Tĩnh sẽ nghĩ gì? Nó sẽ nghĩ cha mẹ không thương nó, phía Đinh gia sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ cho rằng hai người không đồng ý cuộc hôn nhân này. "
Nghe con trai nói như vậy, Từ Lập Hoa cũng không tiện nói gì nữa, thở dài bảo: "Được rồi, mẹ và chú Triệu của con đành cố gắng đi một chuyến, có điều, mẹ cũng phải nói trước, con phải theo chúng ta đó. "
Trương Dương lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy mẹ khẩn trương như vậy, không khỏi bật cười.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, mở cửa phòng ra thì thấy là Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã bước vào chào một tiếng dì Từ rồi gọi Trương Dương ra ngoài, có chút khẩn trương nói: "Cậu lập tức theo tôi về Giang Thành một chuyến. "
Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Trương Dương biết nhất định đã xảy ra chuyện, Trương Dương không nói câu nào, quay về báo với mẹ một tiếng rồi theo Đỗ Thiên Dã ra ngoài, khi lái xe ra khỏi Xuân Dương, Đỗ Thiên Dã mới nói: "Tô Viện Viện gọi điện thoại tới, nói mẹ của cô ta đột nhiên lên cơn điên, vừa hay anh trai của cô ấy lại ra ngoài, cho nên... "
Trương Dương nghe thấy lại là chuyện của Tô Viện Viện, không khỏi thở dài nói: "Anh đối với cô ta đúng là tốt thật. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Mọi người dù sao cũng quen nhau, hơn nữa chuyện trước đã nói rõ rồi, cô ta không phải là có lòng muốn hại tôi. "
*****
Trương Dương nhìn gã một cái, nói: "Chán chả buồn nói với anh, Tô Viện Viện này cũng có gì hay đâu, có điều mẹ của cô ta Thẩm Tĩnh Hiền có quan hệ rất phức tạp với đại ca của anh, tôi luôn cảm thấy bà ta không có hảo ý với nhà của các anh. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bất kể ai đúng ai sai, chúng ta cũng không có tư cách bình luận, nếu không phải có bức ảnh đó của Tô Viện Viện, cậu cũng sẽ không điều tra rõ được chuyện cũ năm xưa. "
Trương Dương cười nói: "Điều tra rõ cái gì? Tới hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. " Có điều nhắc tới Thẩm Tĩnh Hiền, Trương Dương lại nổi lên lòng hiếu kỳ muốn tra rõ chuyện này. Thẩm Tĩnh Hiền phát điên ư? Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bà ta đột nhiên phát điên? Ở trong lòng Trương Dương, nữ nhân vốn tên là Thẩm Lương ngọc này là một người âm trầm và lý trí, người có tính tình như vậy rất khó nổi điên.
Nhưng khi bọn họ tới nhà Tô Viện Viện, mới phát hiện Thẩm Tĩnh Hiền điên thật rồi, miệng không ngừng kêu: "Trần Thiên Trọng, tôi giết anh, Trần Thiên Trọng, tôi giết anh!"
Tô Viện Viện hoang mang lo sợ, khóc đến phát ngất, cô ta không biết Trần Thiên Trọng là ai, Đỗ Thiên Dã thì biết Trần Thiên Trọng là đại ca của gã.
Tô Viện Viện rưng rưng nói: "Mẹ tôi không biết sao lại như vậy, hôm qua nhận được một cú điện thoại, thế là bắt đầu hò hét đòi giết người, tôi không biết nên làm như thế nào cả, cho nên... "
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã liếc Trương Dương.
Trương Dương đi tới, khi tới gần, Thẩm Tĩnh Hiền hoảng sợ nhìn hắn: "Trương Giải Phóng... anh giết tôi rồi... anh giết tôi rồi... " Tiếng hét này của Thẩm Tĩnh Hiền khiến Trương đại quan nhân hết hồn, Trương Giải Phóng là ai? Trương Giải Phóng chính là cha ruột của hắn, chồng của Từ Lập Hoa, Trương Dương tuy rằng không có bất kỳ ấn tượng nào đối với người cha này, nhưng tên thì hắn biết, Thẩm Tĩnh Hiền sao biết tên của ông già hắn.
Cũng may mà Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện cũng không biết chuyện này, Thẩm Tĩnh Hiền sợ đến nỗi cả người run rẩy: "Trương Giải Phóng.... Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy.... Sao vẫn còn sống.... Sao vẫn còn sống!" Tô Viện Viện cho rằng mẹ mình đầu óc hồ đồ, liền thút thít khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ nhìn lầm người rồi, đây là chủ nhiệm Trương, Trương Dương... "
"Tôi không nhìn lầm, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh... Anh là Trương Giải Phóng... Anh là hung thủ...Anh rõ ràng đã chết rồi.... Anh rõ ràng đã chết rồi.... "
Tô Viện Viện chỉ cho rằng mẹ mình nổi điên rồi, Đỗ Thiên Dã thì cảm thấy chuyện này không tầm thường, trên người Thẩm Tĩnh Hiền có quá nhiều bí ẩn. Giữa bà ta và đại ca của mình có quan hệ gì? Trương Giải Phóng trong miệng bà ta là ai? Trương Giải Phóng này có quan hệ gì với đại ca của mình hay không?"
Trương Dương cảm thấy ngạc nhiên hơn bất kỳ ai, hắn lấy hộp châm ra, nói khẽ: "Bí thư Đỗ, Tô tiểu thư, phiền hai người ra ngoài một chút, tôi phải thi châm cho bà ta! Nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được vào!"
Khi Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện sang phòng bên cạnh, liền đóng cửa lại.
Trương Dương từ trong hộp châm rút ra một cây châm, đâm vào mắt Thẩm Tĩnh Hiền, hai tay bà ta nắm chặt xe lăn, run giọng nói: "Trương Giải Phóng.... Anh tới giết tôi... anh tới bà thù... "
Trương Dương hừ một tiếng, nói: "Không sai, tôi đến giết bà, tôi tới báo thù, bà hại tôi chết rất thảm!" Từ trong lời nói của Thẩm Tĩnh Hiền, hắn mơ hồ nghĩ ra được gì đó, chẳng lẽ cái chết của cha mình có liên quan tới người đàn bà này?
Thẩm Tĩnh Hiền nói: "Anh quả nhiên đã tới rồi... Tôi biết tên súc sinh anh sẽ không bỏ qua cho tôi... Anh và tên họ Hứa... Các anh tất cả đều là tiểu nhân ti bỉ... "
Trương Dương cười nói: "Biết là tốt rồi!" Trong đầu lại cố tìm xem rốt cuộc là ai có họ Hứa, hắn rất nhanh liền nghĩ tới Hứa Thường Đức, nói khẽ: "Bà cho rằng bà không nói thì tôi không biết chuyện giữa bà và Hứa Thường Đức ư?"
Thẩm Tĩnh Hiền lẩm bẩm nói: "Anh đã chết rồi... Anh rõ ràng đã chết rồi... "
Trương Dương nói: "Bà nhìn rõ lại đi, tôi là Trương Giải Phóng, tôi tới tìm bà tính sổ đây!"
Thẩm Tĩnh Hiền muốn hét lên, nhưng lại bị Trương Dương dùng châm phong bế huyệt đạo ở cổ, bà ta cảm thấy giọng nói của mình biến thành rất yếu.
Trương Dương lo lắng Tô Viện Viện ở bên ngoài nghe lén cho nên cho nên khi nói chuyện với Thẩm Tĩnh Hiền dùng truyền âm nhập mật. Người khác tuy rằng không nghe thấy, nhưng Thẩm Tĩnh Hiền lại nghe rất rõ ràng, bà ta hoảng sợ nói: "Anh đã chết rồi... Anh đã chết rồi... "
Trương Dương cười nói: "Tôi cho dù hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bà. "
Thẩm Tĩnh Hiền vốn thần chí mơ hồ, bị hắn dọa cho một cái, lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Trương Dương, càng tin người trước mắt chính là Trương Giải Phóng, bà ta rít lên: "Anh hại tôi còn chưa đủ ư? Anh hại tôi còn chưa đủ ư?"
Trương Dương nói: "Bà hại tôi mới đúng!" Hắn nhận định Thẩm Tĩnh Hiền chính là hung thủ hại chết cha mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tôi trở về để báo thù, tôi chẳng những muốn giết bà, còn muốn giết con gái bảo bối của bà nữa!"
Thẩm Tĩnh Hiền nghe thấy câu này, liều mạng đánh Trương Dương, lại bị Trương Dương một chỉ điểm trúng huyệt đạo, Trương Dương lại rút ra một cây châm: "Tôi trước tiên giết bà, sau đó tiền dâm hậu sát con gái bà!" Trương đại quan nhân tuy rằng chưa từng gặp cha ruột là Trương Giải Phóng, nhưng dù sao cũng là hắn, thù giết cha không đội trời chung, lời độc ác gì cũng nói ra được, thật ra cho hắn làm như vậy hắn cũng không làm được.
Thẩm Tĩnh Hiền Điên điên khùng khùng lại bị dọa: "Đừng.... Đừng... Anh không thể làm vậy với nó... ! Anh không thể... "
Trương Dương cười nói: "Vì sao không thể, lúc trước bà hại tôi, hiện tại tôi phải đòi lại gấp bội!"
Thẩm Tĩnh Hiền giống như nhìn thấy chuyện khủng bố nhất trên đời: "Anh là tên súc sinh, anh năm đó cưỡng hiếp tôi, anh còn đối đãi với con gái ruột của anh như vậy, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại, nó chính là nghiệt chủng do anh lưu lại!"
Trương đại quan nhân như bị sét đánh, mẹ ơi! Bà già này thực sự điên rồi, lời gì cũng nói ra được, quả thật là nói bậy, cha ruột của mình chẳng lẽ lại là hạng người như vậy ư? Trương đại quan nhân tuy rằng có tố chất tâm lý rất mạnh, nhưng nhất thời bán hội cũng có chút không chịu nổi, Thẩm Tĩnh Hiền chuyện rất độc ác, nếu tất cả đều là sự thật, như vậy ông già mình năm đó hãm hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, Tô Viện Viện chính là chị gái cùng cha khác mẹ với hắn, ông trời không phải là đang chơi hắn chứ.
Trương Dương nói: "Bà nói thật ư?"
Ngực Thẩm Tĩnh Hiền phập phồng kịch liệt, đối diện với một bệnh nhân chi dưới bị liệt, Trương đại quan nhân vốn cũng không đành lòng xuống tay, nhưng chuyện này tra đi tra lại, cuối cùng lại tra tới đầu cha ruột hắn, chuyện này không thể không tra tới cùng, hắn nhất định phải làm rõ chuyện này, hắn lấy kim châm ra đâm vào huyệt đạo nhiều nơi của Thẩm Tĩnh Hiền, cái này không là muốn ép cung, mà là muốn mê hồn, nếu đối với người bình thường, với nội lực hiện tại của Trương Dương không nắm chắc làm được vậy, nhưng đối mặt với Thẩm Tĩnh Hiền đã thần chí mơ hồ thì lại có kỳ hiệu, liên tục đâm mấy châm, vẻ mặt của Thẩm Tĩnh Hiền trở nên càng mê mang hơn, bà ta lẩm bẩm nói: "Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?"
Bộ châm pháp này của Trương đại quan nhân lợi hại ở chỗ, sau khi bị hắn châm, ý thức của đối phương sẽ mất đi năng lực kháng cự, sẽ thật thà nói ra hết chuyện của mình, Trương Dương sở dĩ nghiên cứu bộ châm pháp này, là vì lần trước ở kinh thành bởi vì nhất thời lơ là, suýt nữa bị cao thủ Nhật Bản Phục Bộ Nhất Hiệp dùng tru hồn mộc ám toán, cho nên hắn mới nhớ tới bộ châm pháp cổ này, trước đây Trương đại quan nhân rất khinh thường loại châm pháp hạ lưu này, nhưng sau khi suýt nữa chịu quả đắng của Phục Bộ Nhất Hiệp, hắn mới một lần nữa nghiên cứu bộ châm pháp cổ này, bộ châm pháp này hắn cũng là lần đầu tiên sử dụng.
Trương Dương nói: "Vì sao muốn giết tôi!"
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: "Anh là một tên súc sinh, anh lợi dụng quốc trạch uy hiếp tôi, anh vũ nhục tôi, anh đã hủy đi cả đời tôi, tôi hận không thể ăn thịt uống máu anh. "
"Quốc Trạch cũng là con của tôi ư?" Trương đại quan nhân trợn mắt lên, mẹ ơi, mình ngàn vạn lần đừng bị mọc thêm một thằng anh nữa, chuyện hôm nay quá đột ngột rồi, sắp vượt khỏi năng lực chịu đựng của hắn rồi.
Thẩm Tĩnh Hiền nói: "Anh và tên họ Hứa tất cả đều là hạng súc sinh... "
Nghe lời nghe âm, Trương Dương mơ hồ đoán được, con trai của Thẩm Tĩnh Hiền có tám chín phần mười là của Hứa Thường Đức, chẳng lẽ người tra ruột của mình biết Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền ăn nằm với nhau, hai người sinh ra một đứa con trai là Tô Quốc Trạch, Trương Giải Phóng lợi dụng chuyện này để uy hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, khi phụ bà ta, khiến bà ta sinh ra Tô Viện Viện. Trương đại quan nhân cảm thấy mặt nóng bừng, cha mình nếu thật sự là hạng người như vậy thì hắn không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng hiện tại bất kỳ chuyện gì cũng không ngăn cản được lòng hiếu kỳ của Trương đại quan nhân, hắn cười nói: "Tô Quốc Trạch là con trai của Hứa Thường Đức!"
Thẩm Tĩnh Hiền nói: "Anh đã biết, anh trước giờ đều đã biết. "
Trương Dương nói: "Cho nên bà muốn giết tôi!"
Thẩm Tĩnh Hiền mơ màng nói: "Hai người các anh đã hại đời tôi, tôi hận anh, tôi hận không thể băm thay các anh ra thành vạn mảnh. "
Lúc này điện thoại ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, Trương Dương giật mình, hắn sợ tiếng chuông điện thoại làm kinh động tới Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã ở bên ngoài, nhưng sau khi điện thoại đổ chuông vài tiếng, bên ngoài vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, xem ra Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện đều không có ở trong nhà.
*****
Trương Dương cầm điện thoại, lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc: "Chị Thẩm có nhà không?" Trương Dương ngay lập tức nghe ra người ở đầu dây bên kia không ngờ lại là Lý Đồng Dục, lại thêm một sự ngạc nhiên nữa, Trương đại quan nhân phát hiện tối nay chuyện khiến hắn giật mình thật sự quá nhiều, chuyện này nối tiếp chuyện kia. Lý Đồng Dục không ngờ lại gọi điện thoại cho Thẩm Tĩnh Hiền bọn họ giữa bọn họ có quan hệ gì? Mang theo đầy sự ngạc nhiên, Trương Dương áp ống nghe vào tai Thẩm Tĩnh Hiền.
Thẩm Tĩnh Hiền lẩm bẩm nói: "Súc sinh.... Anh là đồ súc sinh... "
Lý Đồng Dục cười lạnh một tiếng, hắn không biết bên cạnh Thẩm Tĩnh Hiền người, lại càng không ngờ được người ở bên cạnh cô ta chính là Trương Dương, quả nhiên là người định không bằng trời định, Lý Đồng Dục nói: "Thẩm Lương Ngọc, người khác không biết bí mật của bà, nhưng tôi thì biết, chỉ cần tôi nói ra sự thực, bà chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa? Bà tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời, bảo con gái bảo bối của bà đi tố giác Đỗ Thiên Dã... "
Thẩm Tĩnh Hiền căn bản không nghe thấy trong điện thoại đang nói gì, chỉ lẩm bẩm nói: "Anh là đồ súc sinh, súc sinh.... "
Trương Dương sợ Lý Đồng Dục nghe ra sơ hở, dứt khoát dập máy. Cả sự kiện hắn trên cơ bắn đã nắm rõ rồi, Trương Dương lúc này cảm xúc nhấp nhô, tất cả những điều này đều tới rất đột nhiên, khiến hắn có chút không chịu đựng nổi, hắn nói khẽ: "Hứa Thường Đức hại bà nhiều hơn, bà vì sao không giết hắn?"
Thẩm Tĩnh Hiền miệng chỉ lặp đi lặp lại súc sinh súc sinh, không nói những lời gì khác.
Trương Dương biết mình không thể hỏi ra được gì khác nữa, liền nhổ châm trên người Thẩm Tĩnh Hiền, rồi hành châm lại, đồng thời điểm huyệt ngủ của bà ta, khiến bà ta thiếp đi.
Thẩm Tĩnh Hiền ngủ chưa được bao lâu thì Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện quay trở lại, vừa rồi hai người bọn họ không đi xa, chỉ đi một vòng ở trong ngõ, nhìn thấy mẹ đã ngủ, Tô Viện Viện kinh hỉ nói: "Ngủ rồi à!"
Trương Dương gật đầu, thằng ôn này tâm sự trùng trùng, nhìn thấy Tô Viện Viện, tư vị ở trong lòng phức tạp đến cực điểm, nói ra cũng lạ, Thẩm Tĩnh Hiền sau khi vạch trần chuyện này, Trương Dương càng nhìn càng cảm thấy Tô Viện Viện và mình có chút giống nhau, kỳ thật muốn chứng thực chuyện này cũng không khó, chỉ cần lấy một chút mẫu máu của Tô Viện Viện, đối chiếu với máu của mình là có thể đưa ra kết luận. Trải qua chuyện vừa rồi, Trương Dương cảm thấy căn bản không cần phải đi làm giám định DNA làm gì, những lời này của Thẩm Tĩnh Hiền có tám chín phần mười là sự thực.
Đỗ Thiên Dã nhìn ra tình tự của Trương Dương không ổn, hỏi khẽ: "Cậu sao thế?"
Trương Dương nói: "Không sao, chỉ là bệnh tình của dì Thẩm không nhẹ, lại thêm dì ấy vốn đã có bệnh trên người, chỉ sợ là muốn khang phục thì phải cần một đoạn thời gian rất dài. " Hắn bảo Tô Viện Viện lấy giấy bút, nhanh chóng viết ra một phương thuốc, sau khi làm xong những chuyện này liền vội vàng rời khỏi Tô gia.
Tô Viện Viện vốn muốn tiễn, nhưng Đỗ Thiên Dã bảo cô ta ở lại chiếu cố cho Thẩm Tĩnh Hiền, khi gã và Trương Dương rời khỏi ngõ nhỏ, một chiếc mô tô đi sạt qua họ, chính là đại ca của Tô Viện Viện, Tô Quốc Trạch về đến, có điều đang vội nên không hề nhìn thấy Đỗ Thiên Dã và Trương Dương.
Đỗ Thiên Dã và Trương Dương trở lại ô tô, Đỗ Thiên Dã vẫn cảm thấy vẻ mặt của Trương Dương không đúng, nói khẽ: "Làm sao vậy?"
Trương Dương cười nói: "Bị Thẩm Tĩnh Hiền mắng cho một trận, trong lòng không thoải mái. "
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Bà ta thần chí mơ hồ, cậu đừng chấp bà ta làm gì. "
Trương Dương nói: "Đương nhiên không chấp rồi. "
Đỗ Thiên Dã nói: "Tới chỗ tôi đi! Tối nay hai chúng ta nói chuyện với nhau!"
Trương Dương nói: "Không đi đâu, anh thả tôi ở cửa Hoàng Gia Giả Nhật, tôi muốn tới chỗ Tô Tiểu Hồng chơi. "
Đỗ Thiên Dã nghe thấy tên của Tô Tiểu Hồng thì có vẻ hơi mất tự nhiên, gần đây Lý Đồng Dục đang lấy chuyện giữa gã và Tô Tiểu Hồng ra chọc ngoáy, cho nên gã đương nhiên không tiện đi cùng. Gã luôn thấy Trương Dương sau khi từ nhà Tô Viện Viện đi ra thì biểu hiện có chút khác thường, có chút lo lắng hỏi: "Cậu thực sự không sao chứ?"
Trương Dương cười nói: "Không sao, đúng rồi, anh và Tô Viện Viện trong thời gian này nhất định phải giữ khoảng cách, trăm ngàn đừng để con rùa đen Lý Đồng Dục nắm được cơ hội gì đó. "
Đỗ Thiên Dã chỉ cười cười, không nói gì.
Trương Dương xuống xe trước cửa Hoàng Gia Giả Nhật, sau khi thấy xe của Đỗ Thiên Dã đã đi xa, hắn gọi điện thoại cho Khương Lượng.
Khương Lượng nghe nói Trương Dương trở lại Giang Thành, không nhịn được liền trách cứ: "Về mà sao không tìm tôi!"
Trương Dương cười nói: "Lần này về vì hôn sự của tiểu Tĩnh, đương nhiên giải quyết việc nhà xong xuôi thì mới nghĩ được tới đám bạn bè các cậu rồi. "
Khương Lượng hỏi Trương Dương đang ở đâu, chuẩn bị tới thì Trương Dương nói: "Cậu đừng vội, giúp tôi một việc đã!"
"Việc gì?" Trương Dương nói tên cha hắn là Trương Giải Phóng ra: "Cậu giúp tôi điều tra một chút, Trương Giải Phóng này trước đây làm gì, vì sao mà chết!"
Ấn tượng của hắn đối với cha mình ít tới đáng thương, bởi vì hắn là từ nhà Đại Tùy đến đây, cho nên rất ít hỏi về việc này.
Khương Lượng sau khi hỏi rõ Trương Giải Phóng là cha ruột của Trương Dương, gã lập tức đáp ứng.
Vào cửa lớn của Hoàng Gia Giả Nhật, hai tiểu thư tiếp khách chạy ra đón, cười nói: "Tiên sinh đi một mình ư?"
Trương Dương nói: "Tô tổng có ở đây không?" Đang nói thì vừa hay Tô Cường tiễn khách ra cửa, nhìn thấy Trương Dương, thật sự là vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, gã xông lên nắm lấy vai Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, Đến đây lúc nào vậy?"
Trương Dương cười nói: "Vừa tới, chị Hồng có ở đây không?"
Tô Cường nhiệt tình ôm bả vai Trương Dương đi vào bên trong, gã nói với Trương Dương: "Chị của tôi ở bên Ngư Mễ chi hương rồi, gần đây chuyện ở đây giao hết cho tôi. " Gã vừa nói vừa lấy di động ra gọi cho chị gái.
Trương Dương và Tô Cường cùng nhau vừa rượu vang vừa đợi cô ta.
Tô Tiểu Hồng vừa vào cửa đã thét to: "Chủ nhiệm Trương, cậu đã quên người chị nghèo đói này rồi à. "
Trương Dương cười nói: "Chị có nghèo đâu, hiện tại là đã là phú tỷ số một số hai ở Giang Thành rồi, nếu là trước thời giải phóng thì chị chính là thành phần tư bản đó. Nếu xét tới cùng, đám cán bộ quốc gia chúng tôi mới nghèo, hai tay áo sạch trơn, trên người không có một phân tiền, cho nên mới tới chỗ chị Hông xin ăn xin uống đây. "
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Cậu đó, đi ra ngoài một thời gian, nói năng cũng khéo hơn rồi, tôi nói không lại cậu, Tô Cường. đi mở một bình Hoàng Gia Lễ Pháo đi, chị và chủ nhiệm Trương không say không về. "
Trương Dương nói: "Chị Hồng, tôi hôm nay đến cũng không phải là để uống rượu, chỉ là thuận đường qua thăm chị thôi. "
Tô Tiểu Hồng là người tinh minh, chỉ liếc một cái là biết Trương Dương không có chuyện thì không lên điện tam bảo. Cô ta đánh mắt ra hiệu Tô Cường lập tức hiểu ý chị gái, mượn cớ ra ngoài đi tiếp khách.
Tô Tiểu Hồng cầm lấy bình rượu vang trên bàn trà rót một ly cho Trương Dương, cũng rót cho mình một ly, lắc lắc chén rượu, nhìn rượu màu đỏ trong chén, nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Chị Hồng, gần đây có một tên tiểu nhân tố cáo bí thư Đỗ. "
Vẻ mặt của Tô Tiểu Hồng thong dong trấn định, mặc dù trong lòng cô ta không thể nào bình tĩnh như rượu vang đang lay động trong chén, lặng lẽ cười nói: "Những người làm quan như các cậu cũng không dễ dàng gì, vừa khổ cực làm việc cho người dân, vừa phải đề phòng tiểu nhân. " Cô ta biết Trương Dương nếu đã nói cho mình nghe thì chuyện này nhất định có liên quan tới cô ta.
Trương Dương nói: "Thậm chí có người còn úp chuyện chị mua lại hộp đêm này lên đầu bí thư Đỗ. "
Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, cậu nói rõ ra đi!"
Trương Dương uống một ngụm rượu rồi nói: "Chị Hồng, thật ra có một số việc tôi không nên nói, nhưng tôi thật sự là không thể nào nhịn được. "
Tô Tiểu Hồng uống một hơi cạn sạch rượu vang trong chén: "Được rồi, không cần phải nói, tôi hiểu rồi, tôi biết nên làm gì rồi. "
Trương Dương kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Hồng.
Tô Tiểu Hồng lại rót thêm một chén: "Trương Dương, cám ơn cậu, bất kể là như thế nào tôi cũng phải cám ơn cậu!" Khi nói những lời này, trong lòng cô ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót, cô ta biết Đỗ Thiên Dã bởi vì chuyện của cô ta mà gặp phiền toái, Tô Tiểu Hồng tuyệt không muốn chuyện như vậy phát sinh, cô ta phát hiện mình đã yêu Đỗ Thiên Dã rồi, điều này đối với cô ta mà nói là chuyện cực kỳ đáng sợ, cô ta ý thức rõ sự chênh lệch giữa mình và Đỗ Thiên Dã, cô ta là một người đàn bà có quá khứ xấu xa, hại Phương Văn Nam, hại Hồng Vĩ Cơ, nếu nói hai người trước bị trừng phạt là đúng tội, nhưng Đỗ Thiên Dã thì không, khi lần đầu tiên gặp Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đã cứu cô ta từ dưới bánh xe ra, Đỗ Thiên Dã tính tình chính trực vô tư, người như vậy là tình nhân lý tưởng của Tô Tiểu Hồng, từng có một lần, cô ta bởi vì phát sinh biến cố bên người, chán ghét tòa thành thị này, chán ghét bản thân, chính là nhờ sự xuất hiện của Đỗ Thiên Dã nên mới thay đổi tất cả, khiến cô ta đối với cuộc sống, đối với tương lai lại một lần nữa tràn ngập hy vọng.
Cô ta chưa bao giờ muốn cầu Đỗ Thiên Dã chuyện gì, cô ta và Đỗ Thiên Dã đều gặp tổn thương trên tình cảm, khi bọn họ ở cùng một chỗ, giống như là hai con sói cô độc, đang liếm vết thương cho nhau, khi Tô Tiểu Hồng cảm thấy vết thương của mình sắp khép lại, cô ta phát hiện mình rất bất hạnh đã yêu Đỗ Thiên Dã mất rồi, mà quá khứ của cô ta, khiến tình yêu của cô ta trở nên gian nan, tình yêu của cô ta sẽ không mang lại hạnh phúc cho Đỗ Thiên Dã, chỉ có thể mang tới sự đau khổ và phiền toái cho Đỗ Thiên Dã mà thôi.
*****
Tô Tiểu Hồng đặt chén rượu trống trơn xuống, Trương Dương nhìn thấy chén rượu đó, có chút hối hận vì mình đã tới nơi này, hắn nói khẽ: "Chị Hồng.... "
"Đừng nói gì cả!" Tô Tiểu Hồng cầm lấy chén rượu đã được rót đầy, nhìn thế giới trước mặt qua chén rượu này, thế giới là một màu đỏ, cô ta tựa như ngửi thấy mùi máu tanh tàn khốc, cô ta biết mùi máu tanh này là tới từ sâu trong lòng mình, nội tâm của cô ta đang nhỏ máu.
Tô Tiểu Hồng nói khẽ: "Trương Dương, tôi là nữ nhân không xứng đáng có được tình yêu, nhưng cậu yên tâm, tôi vẫn yêu, tôi sẽ vẫn nỗ lực vì tất cả những gì của mình, để bảo vệ người tôi yêu. " Trương Dương im lặng không nói gì, hắn không nên tới đây, hắn thật sự không nên tới đây.
Khương Lượng gọi điện thoại tới, , Trương Dương nhân cơ hội này đứng dậy cáo từ.
Tô Tiểu Hồng nói: "Trương Dương, tôi sẽ không bao giờ mang lại phiền toái cho anh ta!"
Trương Dương trong lòng rất không thoải mái, bất kể là bí mật biết được từ chỗ Thẩm Tĩnh Hiền hay là những lời này của Tô Tiểu Hồng, đều khiến hắn cảm thấy tâm tình phiền muộn, hắn cảm thấy ngực mình giống như bị một hòn đá đè lên, ép cho hắn không thở nổi. Tô Tiểu Hồng chỉ nói mấy câu nhưng đã tỏ rõ tình ý của cô ta đối với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương tin Đỗ Thiên Dã đối với điều này tuyệt đối không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy Giang Thành, mà Tô Tiểu Hồng lại là tình phụ cùng thuộc sở hữu của Phương Văn Nam và bí thư thị ủy tiền nhiệm Hồng Vĩ Cơ, Đỗ Thiên Dã và cô ta không thể có kết quả, tuy rằng Trương Dương trên tình cảm nhìn rất thoáng, nhưng cũng không muốn Đỗ Thiên Dã lấy tiền đồ và vận mệnh của gã ra đùa. Những lời đó của Tô Tiểu Hồng hắn tin, Tô Tiểu Hồng cũng sẽ không để Đỗ Thiên Dã làm như vậy.
Khương Lượng và Trương Dương hẹn nhau ở quán đồ nướng sông Hán, khi Trương Dương đến, Khương Lượng đã gọi xong thức ăn rồi, Trương Dương tâm tình không tốt, thậm chí còn không có tâm tình hàn huyên với chủ quá Lý Thừa Kiền, chào một cái rồi vào trong phòng.
Khương Lượng nói: "Bia hay rượu!"
Trương Dương lắc đầu, ngồi xuống đối diện Khương Lượng: "Không muốn uống, một chút tâm tình uống rượu cũng không có!"
Nghe hắn nói như vậy, Khương Lượng cũng không miễn cưỡng, tự mình gọi một bình rượu nhỏ, hắn có chút đói bụng, trước tiên gọi mấy xâu thịt nướng.
Trương Dương không ăn cũng không uống, trông rất ủ rũ, hôm nay Trương đại quan nhân thật sự là giống như trái cà dính sương. Nhìn thấy Khương Lượng chỉ lo ăn chứ không nói năng gì, Trương Dương cuối cùng không nhịn được: "Tôi nói này, anh nói gì đi chứ, rốt cuộc là đã giúp tôi tra rõ chưa?"
Khương Lượng nói: "Tra được một ít, Trương Giải Phóng chết vào tháng năm năm một ngàn chín trăm bảy ba, cách đây hai mươi ba năm!"
Trương Dương nói: "Tôi biết rồi!"
Khương Lượng lại uống một ngụm rượu rồi nói: "Nguyên nhân chết là uống thuốc độc, bởi vì ông ta trước khi chết uống rượu, lại chết ở trong xe, cho nên không tra được bất kỳ manh mối nào. "
Trương Dương nói: "Chỉ thế thôi à?"
Khương Lượng gật đầu: "Ông ta là cha cậu à?"
Trương Dương nói: "Nghe mẹ tôi nói, ông ta là uống rượu quá độ mà chết, không có nhắc gì về chuyện trúng độc với tôi. "
Khương Lượng nói: "Thuốc sâu mua rất dễ, mỗi năm đều có rất nhiều người uống thuốc sâu tự sát. "
Trương Dương nói: "Cha tôi không phải là tự sát!"
Khương Lượng nói: "Nói vậy là có ý gì, không tự sát thì chả lẽ ông ta bị giết?"
Trương Dương không nói gì, chuyện này không thể nào nói ra được, căn cứ vào những lời nghe được từ chỗ Thẩm Tĩnh Hiền, cha mình cũng không phải là người tốt, nếu ông ta thật sự cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, và khiến Thẩm Tĩnh Hiền sinh ra một đứa con gái cho ông ta, như vậy Thẩm Tĩnh Hiền giết ông ta cũng là điều trong tình lý. Trương đại quan nhân đối với người cha ruột chưa từng gặp này không có một chút tình cha con nào.
Khương Lượng nói: "Chuyện đã qua nhiều năm rồi, đừng để tâm nữa!"
Trương Dương nói: "Tôi không phải là để tâm, trong lòng tôi có chút hiếu kỳ, không hiểu sao ông ta lại chết như vậy?"
Khương Lượng nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, cha cậu, cũng chính là Trương Giải Phóng, lúc sinh tiền là lái xe của nhà máy cơ khí Giang Thành, lúc ấy Hứa Thường Đức chính là phó quản đốc của nhà máy cơ khí Giang Thành!"
Trương Dương cầm bình rượu ở trước mặt Khương Lượng, uống sạch chỗ rượu còn lại.
Khương Lượng nói: "Từ từ thôi, rượu của quán vẫn còn mà. " Gã lại gọi thêm một bình, có điều lần này là bình một cân. Gã cũng nhìn ra, Trương Dương tâm sự trùng trùng, tuy không rõ Trương Dương vì sao lại muốn tra tư liệu của cha ruột hắn, nhưng gã có thể đoán được chuyện này đã mang tới cho Trương Dương sự chấn động không nhỏ, giữa bạn bè có một số lời căn bản không cần phải nói.
Căn cứ vào tư liệu mà Khương Lượng tra được, trong lòng Trương Dương đã hình thành được nét khái quát, giữa Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền có ám muội, về sai hai người châu thai ám kết, sinh ra Tô Quốc Trạch, Trương Giải Phóng, cha ruột của mình bởi vì Hứa Thường Đức mà quen được Thẩm Tĩnh Hiền, cũng phát hiện Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền qua lại với nhau, ông ta loại dụng bí mật nắm được này mà áp chế Thẩm Tĩnh Hiền, cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, cũng khiến Thẩm Tĩnh Hiền sinh ra một bé gái, người này chính là Tô Viện Viện hiện tại, Thẩm Tĩnh Hiền bởi vì bị Trương Giải Phóng dây dưa mãi, ngầm hạ sát tâm, hạ độc giết chết ông ta, trong cái thời loạn lạc đó, bởi vì chứng cứ không đủ, cho nên chân tướng bị che giấu cho tới hiện tại. Nếu thật sự là như vậy, cha ruột của mình chết chẳng oan uổng tí nào. Nhưng Trương Dương vẫn nghĩ không thông quan hệ giữa Hứa Thường Đức và Thẩm Tĩnh Hiền, theo như lời của Trần Sùng Sơn, Thẩm Tĩnh Hiền và thằng con cả Trần Thiên Trọng của ông ta mới là một đôi, cho dù Trần Sùng Sơn phản đối, Thẩm Tĩnh Hiền chẳng lẽ lại vì yêu mà sinh hận lên đi lại với Hứa Thường Đức? Cái chết của cha mình phải chăng cũng liên quan tới Hứa Thường Đức? Trong quá trình Thẩm Tĩnh Hiền độc sát Trương Giải Phóng, Hứa Thường Đức có tham dự hay không? Hứa Thường Đức trong toàn bộ quá trình có phải là kẻ bày mưu hay không?
Trương Dương nhấp một ngụm rượu, vừa cay vừa đắng, kỳ thật tra ra được chân tướng thì sao? Hứa Thường Đức đã chết, Thẩm Tĩnh Hiền hiện giờ cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, một nữ nhân cả ngày sống trong thù hận và dày vò thì nhân sinh có khác gì chết, cho dù bà ta có yên lành thì Trương Dương cũng không thể đi báo thù cho cha ruột được. Có lẽ trời cao đã chú định đoạn ân oán này cuối cùng sẽ kết thúc trên người hắn, Hứa Thường Đức gián tiếp chết trong tay hắn, Hứa Gia Dũng cũng đã chết, trước đó, Trương Dương chưa bao giờ ngờ rằng giữa mình và hai cha con họ Hứa lại có thù như vậy.
Khương Lượng nói: "Nghĩ thoáng một chút đi. "
Trương Dương mỉm cười: "Tôi chưa từng gặp cha tôi. "
Khương Lượng nói: "Gặp rồi, chỉ là cậu không nhớ thôi. "
Trương Dương nói: "Tôi thậm chí không biết ông ta là người tốt hay là người xấu!"
"Quan trọng lắm ư? Tốt hay xấu thì cũng không thay đổi được sự thật ông ta là cha cậu. "
Vấn đề này Trương Dương để lại cho mẹ, ngày hôm sau trên đường cùng nhau tới Đông Giang, khi ở trạm nghỉ ngơi dọc đường, Trương Dương và mẹ đi tới một chỗ vắng vẻ, hỏi khẽ: "Mẹ, mẹ có biết một người tên là Thẩm Lương Ngọc không?"
Từ Lập Hoa mờ mịt lắc đầu.
"Vậy Thẩm Tĩnh Hiền?"
Từ Lập Hoa vẫn lắc đầu.
Trương Dương từ vẻ mặt của mẹ không nhìn ra điều gì khác thường, điều này khiến cho hắn tin rằng mẹ mình không nói dối, mẹ chỉ là một bà nội trợ bình thường, bà ta không giỏi che giấu tình tự của mình.
" Mẹ, cha con là người như thế nào?"
Từ Lập Hoa ngây ra một thoáng, bà ta có chút kinh ngạc nói: "Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Trương Dương nói: "Con gặp một người quen, ông ta nói từng làm cùng một nhà máy với cha con, lại sống ở gần nhà chúng ta, nói rằng cha con lúc sinh tiền tính tình không tốt, thường xuyên đánh mẹ. " Những lời này của Trương đại quan nhân chỉ là nói bừa, chỉ là không ngờ lại nói trúng, Trương Giải Phóng lúc sinh tiền quả thật là không tốt với Từ Lập Hoa.
Từ Lập Hoa thở dài nói: "Đó chính là số của mẹ, ông ta thích uống rượu, tính tình có chút nóng nảy, năm đó đối với mẹ quả thật là không được tốt lắm, nhưng sau khi có con thì tất cả đã thay đổi, ông ta rất thương con, từ sau khi có con, ông ta không còn đánh mắng mẹ nữa, mỗi ngày cứ tan ca là về nhà, chơi đùa với con, tình yêu của ông ta đối với con là vô tư. "
Trương Dương gật đầu, hắn tin lời mẹ mình, hổ dữ cũng không ăn thịt con, Trương Giải Phóng đối với đứa con trai thân sinh là hắn chắc không có bất kỳ tư tâm gì.
Từ Lập Hoa lại nói: "Thôi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ không muốn nhắc tới nữa, con cũng đừng hỏi, bất kể ông ta là người như thế nào thì con cũng phải nhớ kỹ, ông ta là cha của con, ông ta đối đãi tốt với con là đủ rồi. "
Trương Dương nói: "Ông ấy được chôn ở đâu?"
Từ Lập Hoa cắn môi: "Tro cốt được đưa về quê rồi. "
"mẹ, quê của con ở đâu?" Trương Dương vẫn luôn cho rằng mình là người Xuân Dương. "
Từ Lập Hoa thở dài, nếu không phải con trai hỏi, bà ta thật sự không muốn nhắc lại, chồng trước chỉ để lại cho bà ta ký ức đau khổ và bất hạnh, so với y thì Triệu Thiết Sinh còn tốt hơn nhiều, Từ Lập Hoa nói: "Thôn Tiểu Thạch Oa, Lô gia lương, huyện Tây Sơn, núi Kinh Sơn!"
← Ch. 0726 | Ch. 0728 → |