Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0749

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0749: Theo dõi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hà Trường An lần thứ hai biểu thị quan tâm đối với bệnh tình của Văn Quốc Quyền, La Tuệ Trữ mỉm cười nói: "Đa tạ Hà tiên sinh quan tâm, thân thể của Quốc Quyền đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa đã bắt đầu chính thức làm việc. "

Hà Trường An vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, lần này tôi vừa xuống máy bay chợt nghe nói tin tức viêm phổi loại R tàn sát bừa bãi, các người không thấy được, sân bay kiểm dịch rất nghiêm ngặt, có chuyến bay chỉ phát hiện ca bệnh, toàn bộ hành khách của chuyến bay đều bị cách ly, tôi lúc đó cũng lo lắng, một máy bay lớn như vậy người nào cũng có, lỡ như có một ca bệnh viêm phổi loại R, tất cả mọi người sẽ gặp tao ương, cũng may, chuyến bay tôi ngồi không có phát hiện ca bệnh nào. "

La Tuệ Trữ nói: "Lần này viêm phổi loại R ảnh hưởng rất lớn đối với trong nước, tình hình bệnh dịch nặng, lây nhiễm cấp tốc, những năm gần đây chưa từng có. "

Hà Trường An gật đầu.

La Tuệ Trữ đổi đề tài: "Sao ông biết Quốc Quyền sinh bệnh?"

Hà Trường An sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nói: "Chuyện này đã sớm đồn ra mà, sao thế? Các người không biết?"

La Tuệ Trữ thở dài nói: "Chúng tôi còn tưởng rằng tin tức phong tỏa rất nghiêm mật. " Bởi vậy bà cũng sản sinh một loại lo lắng, chuyện từ trong máu Văn Linh phát hiện kháng thể có thể cũng truyền ra hay không?

Hà Trường An nói: " Sau khi tôi đi tới kinh thành, gặp qua vài người bạn, đều đang bàn luận chuyện này, bất quá văn Văn tổng lý không có việc gì là tốt rồi... "

La Tuệ Trữ có vẻ có chút tức giận: "Lúc trước Quốc Quyền muốn phong tỏa tin tức này, cũng là sợ chuyện tình truyền ra đi sẽ tạo thành tâm tình khủng hoảng của dân chúng, không ngờ rằng vẫn có người đem chuyện này ra mà nói. "

Hà Trường An mỉm cười nói: "Văn phu nhân, thật ra chỉ cần theo đà phát triển hiện nay, chuyện này chưa chắc sẽ không từ chuyện xấu biến thành chuyện tốt. "

La Tuệ Trữ đương nhiên rõ ràng ý của Hà Trường An, nhẹ giọng nói: "Việc cấp bách là đối kháng tình hình bệnh dịch, Quốc Quyền bệnh vừa khỏi thì bắt tay vào làm công tác trong phương diện này. "

Hà Trường An nói: "Văn phu nhân giúp tôi chuyển lời cho tổng lý, nhất định phải kêu ông ta chú ý thân thể nhiều hơn."

La Tuệ Trữ gật đầu, bà đứng dậy nói: "Tôi phải đi trước, Quốc Quyền bệnh vừa khỏi, nếu như tôi không nhìn, ông căn bản sẽ không yêu quý thân thể của mình. "

Hà Trường An đứng dậy đưa tiễn. La Tuệ Trữ tới tuy rằng không dài. Thế nhưng mục đích của bà đã đạt được, một là hướng Hà Trường An biểu đạt lòng biết ơn, hai là hướng Hà Trường An truyền lại tin tức, Hà Trường An ngầm hiểu, ông có thể làm tới trình độ hôm nay, cũng không phải ngẫu nhiên, một người thương nhân thành công đầu tiên phải có khứu giác chính trị nhạy cảm, ông trong phương diện này vẫn đều làm tốt.

Trương Dương cũng không theo La Tuệ Trữ rời đi. Hắn rất quan tâm tin tức của Tần Hoan, gần đây ít có liên hệ con nuôi, hắn có chút nhớ nhung tiểu tử kia.

Hà Trường An tiễn người trở về, cười nói: "Cậu có phải là muốn hỏi tôi cái gì?"

Trương Dương cười nói: "Ông rõ ràng mà!"

Hà Trường An gật đầu nói: "Hai mẹ con bọn họ hiện nay được tôi đưa đến Bahama!"

"Bahama?" Trương đại quan nhân mở to hai mắt nhìn, hắn không biết Bahama, chỉ biết là ở Bắc Mĩ.

Hà Trường An nói: "Bahama ở đối diện bờ đông biển nam nước Mỹ, tôi ở Bahama bỏ trăm ngàn đôla đăng kí một công ty hữu hạn, lại dùng tiền đút lót quan viên, lấy cho Manh Manh một thị thực công tác năm năm, hiện tại cô ấy đã mình có thẻ xanh chính thức của Bahama, tiểu Hoan cũng vậy. "

Trương Dương thở dài nói: "Đều thành người nước ngoài!"

Hà Trường An nói: "Cậu có thời gian tôi mang cậu đi qua nghỉ phép, cảnh sắc bên kia tuyệt đối sẽ làm cậu lưu luyến không quên, cái tốt nhất là Bahama là một quốc gia miễn thuế, không trưng thu thuế thu nhập cá nhân, thuế công ty, thuế tư bản và thuế di sản, hơn nữa cũng rất gần nước Mỹ, là quốc gia giàu nhất ở Châu Mỹ ngoại trừ Mỹ và Canada. "

Trương Dương biết được Tần Manh Manh và Tần Hoan bình an thì yên lòng, hắn mỉm cười nói: " Không biết bọn họ ở có quen không?"

Hà Trường An cười nói: "Quốc tế có câu, gọi là chổ nào có ánh sáng thì có người Trung Quốc, người Trung Quốc ở Bahama rất nhiều, phần lớn tập trung tại thủ đô, ở đàng kia cậu tùy ý đều có thể thấy người Hoa, còn có Đại Minh tinh cũng rất nhiều. Tiểu Hoan hiện tại theo học tại một trường học của người Hoa, tôi đặc biệt mướn bảo mẫu, tài xế, bảo tiêu cam đoan an toàn của mẹ con bọn họ. "

Trương Dương liên tục gật đầu.

Hà Trường An nói: "Tôi hiện tại hầu như đã là trạng thái về hưu, có vài năm nữa, chờ vàng bên Châu Phi kia đào xong, tôi đem tất cả sinh ý kết thúc, cũng đi Bahama dưỡng lão, cái khác không nói, miễn thuế thật sự quá hấp dẫn tôi. "

Trương Dương cười nói: "Ông là thương nhân yêu nước, đi như thế không có suy nghĩ sao. "

Hà Trường An nói: "Mấy thứ tiền tài này, sống không mang theo tới chết không thể mang theo, tôi có nhiều tiền cũng vô dụng, Manh Manh cũng thường xuyên khuyên tôi, ở trong nước làm nhiều việc một chút, cho quốc gia một ít cống hiến, tôi cũng nghĩ rồi, năm nay tôi sắp năm mươi tuổi, chờ năm mươi lăm tuổi, tôi sẽ toàn thân trở ra. "

Cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ gõ, ông chủ của Tử Kim Các Phùng Cảnh Lượng đến đây kính rượu, vừa rồi La Tuệ Trữ có mặt, gã cũng không dám làm phiền, nhưng hiện tại La Tuệ Trữ đi, gã tự vấn là có chút giao tình với Hà Trường An cho nên đến đây liên lạc một chút tình cảm.

Vị trí của Hà Trường An tại thương giới rất cao, trong mắt rất nhiều thương nhân ông nghiễm nhiên là một thần thoại tồn tại, nước ngoài có một Warren Buffett, người khác cùng ông ta ăn bữa cơm tâm sự sẽ lấy được lợi ích to lớn, trong mắt nhiều thương nhân, Hà Trường An cũng là nhân vật như vậy, vô luận làm sưu tầm làm điền sản ông đều giành trước người khác, hiện tại nhãn giới của mọi người còn nhìn chằm chằm trong nước, người ta đã chạy đến châu Phi đào vàng.

Dục vọng của thương nhân đối với truy cầu tiền tài là không có chừng mực, Phùng Cảnh Lượng cảm giác mình phát triển cũng đến bình cảnh, sinh ý của Tử Kim Các tuy rằng vẫn cũng không tồi, thế nhưng hai năm nay không thể so với lúc vừa khai trương, Kim Vương Phủ của Tra Tấn Bắc phân lưu đi một phần khách tương đối lớn, tuy rằng kinh thành rất nhiều người, thế nhưng khách hàng cao cấp thì lại có hạn, lần này viêm phổi loại R cho Phùng Cảnh Lượng một cảnh báo, nếu như chỉ ôm cái ẩm nghiệp này, đối với sức chịu đựng nguy hiểm sẽ rất thấp, có câu là không thể đem trứng gà đặt ở trong một rổ, gã hiện tại đã mưu cầu cách đầu tư mới.

Tại trong mắt Hà Trường An Phùng Cảnh Lượng chỉ là một hậu bối, đối với hậu bối, ông luôn luôn vui lòng nhắc nhở.

Khi Hà Trường An rõ ràng ý của Phùng Cảnh Lượng, lập tức chỉ chỉ Trương Dương nói: "Tiểu phùng, cậu có thể suy nghĩ đi Nam Tích!"

Phùng Cảnh Lượng và Trương Dương gặp mặt tuy rằng không nhiều, thế nhưng đối với Trương Dương rất quen thuộc, chuyện thằng nhãi này lần đầu tiên tới Tử Kim Các hành hung Kiều Bằng Phi khiến cho gã được ấn tượng quá sâu khắc, ấn tượng của Phùng Cảnh Lượng đối với Trương Dương còn dừng lại tại giai đoạn con nuôi của Văn phó tổng lý, gã không biết công tác hiện tại của Trương Dương. Phùng Cảnh Lượng nâng ly rượu hướng Trương Dương nói: "Trương Dương, chúng ta coi như là quen biết đã lâu, có đầu tư tốt nhất định phải chiếu cố tôi à!" Cái lời nói này của Phùng Cảnh Lượng hơn phân nửa là khách sáo, gã không tin Trương Dương có thể có nhiều năng lực.

Hà Trường An kế tiếp nói làm cho Phùng Cảnh Lượng rõ ràng ông ta không phải đang nói giỡn, Hà Trường An nói: "Hiện tại Nam Tích đang chuẩn bị xây dựng khu công nghệ cao, đã có rất nhiều công ty nổi tiếng đến đầu tư xây dựng, cơ hội tốt như vậy cậu không đi nắm chắc sao?"

Phùng Cảnh Lượng nói: " Công ty English Bender ở lại Nam Tích tôi cũng biết, bất quá tình huống cụ thể tôi không rõ ràng lắm. "

Hà Trường An cười tủm tỉm nói: "Không rõ ràng lắm thì hỏi, khu công nghệ cao của Nam Tích cũng là Trương Dương phụ trách. "

*****

Lúc Phùng Cảnh Lượng lần thứ hai nâng ly rượu tìm Trương Dương uống rượu, rõ ràng lại có thay đổi, khách khí là một chuyện, tôn kính lại là một chuyện khác, chỉ cần khiến cho gã ý thức được Trương Dương hữu dụng đối với gã, gã nói chuyện đều lộ ra cẩn thận. Có đôi khi, vị trí của người quyết định thân phận của mình, cái gọi là người người bình đẳng chỉ là vô nghĩa, vĩnh viễn đều không có khả năng có bình đẳng tuyệt đối, Trương đại quan nhân nghĩ như thế.

Trương Dương cười nói: "Hà tổng quá khen tôi rồi, tôi ở Nam Tích chỉ là một chủ nhiệm ủy ban thể dục, tôi phụ trách chính là công tác thể dục, khu công nghệ cao không quan hệ gì với tôi cả. "

Phùng Cảnh Lượng nửa ngờ nửa tin, thật ra đa nghi là bệnh chung của thương nhân, nếu như lời nói vừa rồi không phải do Hà Trường An nói ra, đương nhiên không có bao nhiêu có thể tin, Hà Trường An nói ra, Trương Dương lập tức thoái thác, Phùng Cảnh Lượng ngược lại cảm thấy Trương Dương là người giấu diếm, xem ra hắn thật sự phụ trách công tác của khu công nghệ cao, chỉ là quan hệ của người ta và mình không tới cái mức kia, cho nên người ta chưa chắc cam tâm tình nguyện giúp mình làm việc. Phùng Cảnh Lượng nói: "Chủ nhiệm Trương quá khiêm tốn, thật ra tôi cũng nghe nói cậu ở Nam Tích là nhân vật thực quyền!"

Trương Dương cười nói: "Có sao? Sao tôi không biết?"

Phùng Cảnh Lượng nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta nhận thức lâu như vậy, chút giao tình hẳn là có mà!"

Hà Trường An nhìn Trương Dương, lộ ra nụ cười.

Trương Dương rất kỳ quái, Hà Trường An lâu như vậy không về nước, vừa tới lại có thể lý giải tình huống của Nam Tích rõ ràng như thế, xem ra muốn làm một người thương nhân ưu tú đầu tiên phải có khứu giác linh mẫn. Phỏng chừng Hà Trường An tuy rằng ở nước ngoài, thế nhưng vẫn đều quan tâm tất cả trong nước. Khu công nghệ cao Nam Tích vừa mới bắt đầu, ông liền rõ như lòng bàn tay đối với tất cả tình huống.

Trương Dương nói: "Khu công nghệ Nam Tích vừa rồi khởi động, vạn sự khởi đầu nan, cụ thể sau này phát triển thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá quả thật có rất nhiều đầu tư trong ngoài nước biểu thị ra rất nhiều hứng thú đến Nam Tích đầu tư, thành phố chỉ là đem kinh mậu mùa thu giao cho tôi phụ trách. " Trương đại quan nhân vẫn tương đối thành thật, trong lời nói cũng không nhiều thành phần khoa trương.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Có thời gian tôi đi Nam Tích khảo sát, tôi có rất nhiều bạn bè, đều là trong tay có tiền, không biết đầu tư ở đâu. "

Trương Dương cười nói: "Hoan nghênh tới. "

Phùng Cảnh Lượng rất biết làm việc, lúc này liền trao đổi điện thoại với Trương Dương, Trương Dương cũng biết thằng nhãi này ở kinh thành nhiều năm như vậy, quan hệ các mặt rất nhiều, kết giao cũng không có chỗ xấu.

Lúc Hà Trường An và Trương Dương cùng nhau rời đi, gặp người quen tại trước cửa Tử Kim Các! Có Lương Khang với danh xưng Tam công tử kinh thành, cùng đi đến với hắn là Cơ Nhược Nhạn tập đoàn Thái Hồng tổng giám đốc của, một người Trương Dương cũng nhận thức, là tổng giám đốc Cao Dũng của câu lạc bộ Thái Hồng.

Lương Khang thấy Hà Trường An và Trương Dương cùng một chỗ, không khỏi sửng sốt một chút, Cơ Nhược Nhạn cũng ánh mắt sáng ngời, về phần Cao Dũng từ sự kiện sân thể dục Đông Giang sụp xuống đã bị Trương Dương hù nát lá gan, đối với hắn rất kiêng kỵ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Trương Dương.

Giữa Lương Khang và Trương Dương phát sinh chuyện không vui, bất quá từ khi Lương Khang nhận thức thực lực của Trương Dương, biểu hiện ra rất ngoan ngoãn, hắn đầu tiên là cười đi qua hướng Hà Trường An, vươn tay rất nhiệt tình với Hà Trường An: "Hà tổng, nghe nói ngài gần đây đi Châu Phi phát tài!"

Hà Trường An cười ha hả nói: "Già rồi, hiện cạnh tranh tại thương giới trong nước ngày càng kịch liệt, thể lực và tinh lực của tôi đều không thích hợp tiếp tục dốc sức tại thị trường trong nước chợ, cho nên chỉ có thể đi Châu Phi kiếm chút đỉnh tiền, trong nước đã là thế giới của người tuổi trẻ. "

Lương Khang cười nói: "Hà tổng khách khí, ngài là càng già càng dẻo dai, là hình tượng trong lòng những người chúng tôi, nếu như đào vàng là kiếm tiền nhỏ, vậy tôi buôn bán làm ăn tính là cái gì?"

Mọi người đều nở nụ cười, Lương Khang lại vươn tay hướng Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, tới kinh thành cũng không thông báo một tiếng, không đem tôi trở thành bạn bè à. "

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Tôi không quen anh!" Hắn mới không đem Lương Khang để vào trong mắt, chó má Tam công kinh thành tử, lúc trước ở sau lưng giở trò, muốn đem phòng tạm trú Nam Tích tại kinh thành đuổi ra khỏi nhà, âm mưu quỷ kế làm một đống lớn, hiện tại dày mặt lôi kéo tình cảm, mẹ nó mày cho rằng mình là ai?

Lương Khang không ngờ rằng Trương Dương trước mặt nhiều người như vậy không cho mình mặt mũi, trong lúc nhất thời nụ cười cứng lại trên mặt.

Cơ Nhược Nhạn cười nói: "Chủ nhiệm Trương, lần trước anh viết cho tôi Trường Hận Ca tôi rất thích, hai ngày nay có thời gian tôi làm chủ mời anh ăn, biểu đạt một chút lòng biết ơn. "

Trương Dương vẻ mặt cười xấu xa nói: "Cô muốn cảm ơn tôi thế nào?" Thằng nhãi này là cố ý, lời này tràn ngập mùi vị đùa giỡn, hắn biết rõ Lương Khang có ý tứ đối với Cơ Nhược Nhạn, còn trước mặt hắn nói ra cái này, căn bản là muốn cho Lương Khang xấu xí.

Nụ cười của Lương Khang nhất thời biến mất trên mặt, càng làm cho hắn căm tức hơn chính là, Cơ Nhược Nhạn nghe Trương Dương nói những lời này không có tức giận, ngược lại còn cho Trương Dương một cái chớp mắt quyến rũ, biểu tình vui mừng không thôi, ý vị sâu xa.

Hà Trường An tuy rằng không biết giữa bọn họ phát sinh qua cố sự gì, nhưng từ trong giao phong lúc này đã nhìn ra giữa mấy người khẳng định có oán hận chất chứa, cười nói: "Tôi và chủ nhiệm Trương còn có việc, đi trước!"

Lương Khang tức giận đến hắng giọng, nhìn bóng lưng của Hà Trường An và Trương Dương đi xa, cắn chặt môi.

Cơ Nhược Nhạn đẩy nhẹ cánh tay hắn một cái nói: "Tức giận? Trương Dương là tính tình như vậy, miệng hắn thích nói lung tung, không có ý xấu. "

Cơ Nhược Nhạn càng nói như thế, Lương Khang càng tức giận, Trương Dương đắc tội hắn, Cơ Nhược Nhạn lại có thể nói thay thằng nhãi này, cái này không phải đổ thêm dầu vào lửa cháy sao? Nhưng Cơ Nhược Nhạn muốn cũng là cái hiệu quả này.

Trương Dương lên chiếc Mercedes mà Hà Trường An mới mua, Hà Trường An cười nói: "Lương Khang mấy năm nay làm không tồi, bất quá người này lòng dạ cao lắm, không đem người khác để vào mắt. "

Trương Dương đem ân oán của mình và Lương Khang nói đơn giản với Hà Trường An một lần, Hà Trường An cười ha hả nói: "Trùng quan giận dữ vì hồng nhan, Cơ Nhược Nhạn này cũng là kẻ gây tai hoạ. " Ông đổi giọng nói: "Tôi thấy cô ấy hình như rất không tồi đối với cậu. "

Trương Dương nói: "Chú Hà cái này hình như rất là xảo diệu, có thể ông không biết Cơ Nhược Nhạn thiếu chút nữa thành con dâu của tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc. con trai của Triệu Vĩnh Phúc Triệu Quốc Lương bị người đụng chết, xe đụng chết hắn là chiếc xe của tôi. "

Hà Trường An lập tức rõ ràng, thấp giọng nói: "Cơ Nhược Nhạn cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa cậu và Lương Khang?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi và Lương Khang không quen biết, nếu như không phải cô ấy, chúng tôi sao có thể đến loại tình trạng này?"

Hà Trường An nói: " Ngày hôm nay cậu khiến cho Lương Khang mất mặt, đám thái tử gia kinh thành này, cả đám tâm cao ngất trời, rất quan tâm đối với chuyện mặt mũi. "

Trương Dương nói: "Tôi không sợ hắn!"

Hà Trường An nói: "Không phải vấn đề sợ hay không sợ, mà là có chút phiền phức cũng không cần thiết, khí phách chi tranh hậu quả thường thường đều là lưỡng bại câu thương. "

Nghe thế Trương Dương nở nụ cười, hắn hỏi: "Ông và Tra Tấn Bắc ra sao rồi?"

Hà Trường An nói: "Cho tới nay đều là ông ta phân cao thấp với tôi, tôi buôn bán từ đầu đến cuối đều là hòa khí phát tài, bây giờ mỏ vàng của tôi đóng cửa, Kim Toản Thế Gia đã toàn bộ qua tay cho Giang Vũ Thanh. "

"Giang Vũ Thanh?"

Hà Trường An nói: " Con trai của Giang Đạt Dương. "

Trương Dương trải qua sự nhắc nhở của ông mới nghĩ tới, Giang Vũ Thanh là cha của Giang Quang Á.

*****

Hà Trường An nói: " Thương trường của Trung Quốc rất đặc thù, người dựa vào dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một mình dốc sức làm có thể đạt được trạng thái đỉnh phong đã thành lông phượng và sừng lân, việc buôn bán của Trung Quốc là muốn nói quan hệ giảng bối cảnh. Chỉ cần cậu nắm được quan hệ và nhân mạch, việc buôn bán trên cơ bản là kiếm ổn không bồi."

Trương Dương cười nói: " Ngài phát triển đến trình độ bây giờ thật sự rất không dễ dàng. "

Hà Trường An mỉm cười nói: "Loại người vốn sinh ra đã kém cỏi giống, chỉ có thể dùng tiền lời đầu tiên của tôi tất cả đều đi làm quan hệ, chờ tôi lợi dụng quan hệ kiếm được tiền lời thứ hai, tôi dùng phần lớn bên trong đi làm quan hệ, như vậy vòng đi vòng lại, việc buôn bán của tôi cũng không ngừng tăng, hiện tại tôi tiền cũng có, quan hệ cũng có, kinh thương với tôi mà nói đã rất dễ, nhắm mắt lại cũng có thể đủ kiếm tiền. "

Trương Dương lẳng lặng nghe Hà Trường An nói.

Hà Trường An nói: "Càng là người kiếm đồng tiền lớn, tiền tới lại càng dễ, việc buôn bán không nên suy nghĩ đến tiền, cần phải suy nghĩ đến nhân tính, người không giống, trình độ tham lam cũng không giống, chỉ cần là người sống đều có nhu cầu, có người vì tài, có người vì sắc, có người vì danh. "

Trương Dương nói: "Giả như ông gặp một người cái gì cũng không tham, thầm nghĩ muốn kiên định làm việc cho dân chúng thì làm sao bây giờ?"

Hà Trường An nói: "Gặp phải người như thế, đa số thương nhân sẽ tránh ra thật xa, kinh tế phát triển, xã hội tiến bộ đã khiến cho thương giới trở nên rất táo bạo, hầu như ai ai cũng đều truy cầu lợi ích lớn nhất, chuyện tốn sức không lợi lộc đã ít có người đi làm, nếu như thật sự khiến cho tôi gặp phải một người như vậy, tôi sẽ bội phục hắn, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện giúp hắn làm việc. "

Trương Dương nói: "Nghe ông vừa nói như thế, tôi cảm thấy có chút bi quan. "

Hà Trường An nói: "Bất luận cái xã hội gì, bất luận quốc gia gì, luôn luôn có hiện tượng không bình thường tồn tại, ngày hôm nay tôi nói quan viên của Châu Phi, thế nhưng nói tới số lượng quan viên, chúng ta bên này hẳn là phải hơn một bậc."

Trương Dương cười nói: "Nhân khẩu gấp mấy lần, lời này của ông là không công bằng. "

Hà Trường An nói: "Tham lam là bản tính con người, nhưng cũng không phải nhân tố quyết định, ai ai cũng đều có lực khống chế, chỉ cần có thể khống chế tốt được cái phần tham dục này cũng là một người tốt. "

Trương Dương và Hình Triêu Huy lần này gặp mặt là hắn chủ động yêu cầu, Văn Linh thức tỉnh khiến cho Trương Dương cảm thấy rất nhiều hoang mang, rất nhiều vấn đề cho tới nay cũng không có giải đáp viên mãn, Trương Dương và Hình Triêu Huy ở gặp mặt quảng trường Quang Minh kinh thành, lúc Trương Dương đến, Hình Triêu Huy đã ngồi ở ghế dài đợi hắn, ngày hôm nay ánh mặt trời tốt, Hình Triêu Huy mang theo kính râm, lúc đợi Trương Dương, mua một túi đồ ăn, ngồi ở chỗ kia đút cho bồ câu, một đám bồ câu trắng noãn đang bu dưới chân hắn mổ.

Trương Dương đi qua, ngồi xuống tại bên cạnh của hắn, nhìn một bầy bồ câu trắng noãn, bỗng nhiên giơ chân lên, đám bồ câu kia bởi vì chấn kinh đồng thời bay lên, giữa không trung bay một vòng, một lần nữa đáp xuống mặt đất, tiếp tục mổ những hoa màu chưa có ăn xong.

Hình Triêu Huy đem tất cả hoa màu rải xuống mặt đất: "Tìm tôi có việc?"

Trương Dương nói: "Văn Linh tỉnh!"

Hình Triêu Huy cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn: "Nghe nói!"

"Rốt cuộc vẫn là quốc an, tin tức rất linh thông!"

Hình Triêu Huy cười nói: "Chuyện của cô ta không phải tôi quản, hẳn là thuộc phạm trù quản lý của cục mười của Chương Bích Quân. "

Trương Dương nói: "Lúc trước chuyện của Văn Linh và gián điệp Hàn Quốc Thôi Chí Hoán anh còn có ấn tượng không?"

Hình Triêu Huy gật đầu: "Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, hắn đã nhận tội, hiện nay đang ở tù."

Trương Dương nói: "Văn Linh rốt cuộc có cấu kết gì với bên Hàn Quốc?"

Hình Triêu Huy nói: "Căn cứ theo lời khai của Thôi Chí Hoán, hắn tiếp cận Văn Linh mục đích chính là muốn dễ dàng sưu tập tình báo, quan hệ của Văn Linh và tổ chức gián điệp cũng không lớn. Sao? Cậu hoài nghi cô ấy cái gì?"

Trương Dương cười nói: "Thật ra không có hoài nghi cái gì, chỉ là cảm thấy cô ấy tỉnh dậy quá đột ngột, hơn nữa, anh biết đấy, lần trước cô ấy bị ô tô đụng là bởi vì tôi. "

Hình Triêu Huy cười nói: "Cậu sợ cô ấy trả thù cậu?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không phải sợ, chỉ là cảm thấy chuyện này có chút đột ngột. "

Một con bồ câu vỗ cánh bay đến dưới chân Trương Dương, tiếp tục mổ hoa màu vừa rồi chưa có ăn xong, Trương Dương lần này không có quấy rầy nó, nhìn quảng trường vắng vẻ, hiện tại cũng chỉ có những sinh vật này sinh hoạt, không có bị quấy rầy.

Hình Triêu Huy nói: "Cậu lần này tới kinh thành là vì Văn phó tổng lý?"

Trương Dương trợn mắt liếc hắn nói: " Lòng hiếu kỳ của anh vẫn lớn như vậy?"

Hình Triêu Huy cười nói: " An toàn của người lãnh đạo quốc gia cũng là một trong những chuyện chúng tôi phải quan tâm."

Trương Dương cũng không muốn bàn luận tại vấn đề này, dù sao La Tuệ Trữ biểu lộ qua không muốn khiến cho quá nhiều người biết chuyện Văn Quốc Quyền sinh bệnh. Hắn nói tránh đi: "Gần đây có tin tức gì?"

"Gió êm sóng lặng!"

Hình Triêu Huy nói xong câu đó, điện thoại của hắn vang lên, cầm lấy điện thoại, nghe xong sắc mặt thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy nói: "Tôi đi trước!"

Trương Dương nhìn ra hắn nhất định gặp việc gấp, gật đầu.

Hình Triêu Huy đi vài bước, lại dừng chân nói: "Chương Bích Quân bị tai nạn xe cộ!"

Trương Dương nói: "Cô ấy thế nào?"

"Đã đưa đến bệnh viện!"

Trương Dương vốn định cùng Hình Triêu Huy đi qua xem, thế nhưng lo lắng đến việc mình hiện tại đã phân rõ giới hạn cùng quốc an, hắn đương nhiên không thích hợp đi qua.

Hình Triêu Huy vội vã đi.

Trương Dương ở một bên đường đón một chiếc xe taxi, trở về Hương Sơn biệt viện, trên đường đi hắn nhận thấy được một chiếc Toyota màu đen từ đầu đến cuối đang theo dõi hắn.

Trương Dương kêu tài xế dừng xe giữa đường, sau khi trả tiền, đi đến rừng cây nhỏ phía trước.

Đi vào chỗ sâu ở trong rừng cây, Trương Dương lắc mình đến một gốc cây đại thụ, nhảy lên, vịnh thân cây liên tục hai cái đã đáp lên cành cây cao gần sáu bảy mét. Trương Dương từ trên cao nhìn xuống quan sát động tĩnh phía dưới, quả nhiên thấy một người mặc đồ màu đen theo đuôi tới, từ thân ảnh nhìn xem hẳn là một cô gái, cô ấy mặc rất kín, quần áo từ trên xuống dưới đều là màu đen, mang theo kính râm khẩu trang, nếu như đổi thành bình thường khẳng định sẽ cảm thấy trang phục của cô ấy có chút đột ngột, thế nhưng hiện tại là lúc viêm phổi loại R tràn lan, phần lớn người mang kính râm khẩu trang, tự bảo vệ mình tốt.

Cô gái mặc đồ đen kia đi vào trong rừng cây phát hiện mất dấu của Trương Dương, lập tức bước chậm lại, cô ấy xoay người nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió, đã thấy Trương đại quan nhân giống hùng ưng từ trên trời giáng xuống, cô ta căn bản không kịp làm ra phản ứng, đã bị hắn dùng một cánh tay đè xuống mặt đất, Trương đại quan nhân đem cô ấy cưỡi ở dưới thân giống như cởi ngựa, vung nắm tay lên cả giận nói: "Dám theo dõi tôi à!"

"Trương Dương, anh là đồ khốn, đè chết tôi, nhanh buông ra!"

Trương Dương hơi ngẩn ra, cái âm thanh này cực kỳ quen thuộc, hắn đưa tay lột kính râm và khẩu trang trên mặt cô ta. Một khuôn mặt đẹp đến nổi làm cho hít thở không thông xuất hiện trước mặt của hắn, Trương đại quan nhân trăm triệu lần không ngờ người theo dõi mình lại có thể là Lệ Phù!

Đôi mắt đẹp sâu như biển xanh của Lệ Phù hầm hầm trừng nhìn hắn, hiển nhiên trách cứ thằng nhãi này căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, nhào tới cô ấy như diều hâu vồ con gà con, lại còn cưỡi trên thân thể của cô.

Trương đại quan nhân tuy rằng nhận ra Lệ Phù, nhưng không có lập tức thả cô ấy ra, hùng hồ chất vấn nói: "Cô lén lút theo dỗi tôi một đường, rốt cục có mục đích gì?"

Lệ Phù cả giận nói: "Có đại đầu quỷ nào như anh à, còn không mau đứng lên. "

Trương Dương nói: "Còn chưa nói ra mục đích của cô, nào có dễ dàng thả cô như vậy?"

*****

Lệ Phù quỳ trên mặt đất, bị hắn đè tới rất khó chịu, Trương đại quan nhân cũng rất hưởng thụ, ngồi ở trên mông đẹp co dãn kinh người của Lệ Phù, hưởng thụ nói không nên lời. Lệ Phù hiện tại cùng nhóm với Chương Bích Quân, bọn họ là cục mười, Hình Triêu Huy là cục bốn, Lệ Phù vì sao muốn theo dõi mình, bên trong rốt cuộc bao hàm mục đích gì?

Lệ Phù thấy thằng nhãi này cương quyết như thế, chỉ có thể mềm mại, nũng nịu nói: "Trương Dương, chúng ta lâu như vậy không gặp, anh đứng dậy trước được không!" Giọng nói uyển chuyển mềm mại, nghe mà Trương đại quan nhân trong lòng phát ngứa, bất quá chút lực khống chế ấy Trương Dương vẫn phải có, nhếch miệng cười nói: " Hai ta tình cảm là tình cảm, nhưng trước phải đem chuyện này nói rõ. "

"Đáng ghét, anh khi dễ tôi, anh quên rồi sao, lúc trước anh còn là vị hôn phu của tôi mà. "

Trương Dương cười nói: "Khi đó, tôi là bị ép, hơn nữa, tôi hiện tại đã phân rõ giới hạn với quốc an, cô còn theo tôi làm gì?"

"Người ta nhớ anh mà!" Trình độ Lệ Phù mềm dẻo của cũng rất không tầm thường.

Thấy hình dạng điềm đạm đáng yêu của cô ấy, Trương đại quan nhân thật sự có chút không đành lòng, Lệ Phù vừa nói chuyện vừa giãy dụa, mông ngọc đầy ắp nhúc nhích dưới thân của Trương Dương, đem dục hỏa của thằng nhãi này đều ma sát đi ra, Lệ Phù cũng cảm giác được biến hóa thân thể của thằng nhãi này, mắc cở đỏ mặt, cũng không dám tiếp tục giãy, trong miệng nhỏ giọng mắng: "Trương Dương, anh cũng là một tên lưu manh!"

Trương Dương nói: " Tôi thấy cô không đùa giỡn chút lưu manh, chẳng phải là có vẻ tôi không bình thường sao? Tôi nói này, cô đừng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, thành thật khai báo, cô rốt cuộc theo tôi làm gì?"

Lệ Phù nói: "Anh đứng lên đi, anh là một người đàn ông mà khi dễ một người thiếu nữ như tôi, anh không thấy xấu hổ sao?"

Trương Dương nói: "Không có việc gì, dù sao không ai thấy, hơn nữa, hai ta quan hệ là gì? Một ngày phu thê trăm ngày ân, tôi lúc trước là vị hôn phu một ngày của cô, vậy cũng phải có chút ân tình chứ?"

Lệ Phù thấy thằng nhãi này cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể thở dài nói: "Sợ anh rồi, thật ra tôi không phải theo dõi anh, tôi là theo dõi Hình Triêu Huy. "

Trương Dương nghe vậy cả kinh: "Sao?"

Lệ Phù nói: "Gần đây nội bộ quốc an xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên rất nhiều người đều có hiềm nghi. "

Trương Dương nói: "Các người hoài nghi lão Hình có chuyện?"

Lệ Phù nói: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, anh biết đấy, tôi chỉ là một nhân viên công tác bình thường, cấp trên kêu tôi làm như thế nào, tôi làm như thế ấy. Mấy ngày nay tôi vẫn phụ trách theo dõi hắn, không ngờ rằng thấy hắn hẹn gặp mặt anh. "

Trương Dương tin tưởngtám phần mười: "Tôi và hắn dù sao cũng là bạn bè, tuy rằng tôi hiện tại rời khỏi quốc an, nhưng không có nghĩa là tôi và mọi người phân rõ giới hạn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau!" Trương Dương đương nhiên sẽ không đem hiệp nghị bí mật giữa hắn và Hình Triêu Huy nói ra.

Lệ Phù nói: " Tôi căn bản là không muốn theo dõi anh, bắt đầu chỉ là muốn ôn chuyện, không ngờ rằng, anh lại là một tên khốn nạn vô tình vô ý. "

Trương Dương nở nụ cười ha ha, hắn vẫn không có buông Lệ Phù ra, chuyện nội bộ của quốc an tương đối phức tạp, Hình Triêu Huy bị hoài nghi, lời Lệ Phù nói cũng không chắc đều là nói thật, Trương Dương nói: "Nếu muốn ôn chuyện với tôi, sao lâu như vậy cũng không liên hệ?"

Lệ Phù nói: "Trương Dương, anh có lương tâm hay không, tôi giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, anh lại có thể nghi thần nghi quỷ với tôi, hoài nghi cái gì? Hoài nghi tôi sẽ hại anh sao?"

Trương Dương cười nói: "Vậy thì không!"

"Vậy anh còn không buông tôi ra?"

Trương đại quan nhân rất vô sỉ nói: "Tôi cảm thấy loại phương thức nói chuyện này rất thoải mái, cô biết đấy, con người tôi luôn luôn có chút chủ nghĩa đại nam tử, còn cô thì lại quỷ kế đa đoan, ngồi ở trên người cô khiến cho tôi có cảm giác an toàn."

Lệ Phù nói: "Giả như tôi giãy dụa kêu to, anh đoán xem sẽ có hậu quả gì?"

Trương Dương cười nói: "Hoang sơn dã lĩnh, cô cho rằng sẽ có người tới cứu?"

Lệ cười nói: "Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn mưu đồ gây rối?"

Trương Dương nói: "Hai ta còn cần dùng từ mưu đồ sao? Tôi cảm thấy chúng ta đã qua cái loại cảnh giới ép buộc này, hẳn là củi khô lửa bốc ăn nhịp với nhau. "

Lệ Phù thối nói: "Lúc trước tôi có thể còn có một chút hảo cảm đối với anh, nhưng bắt đầu ngày hôm nay, hình tượng của anh trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ, Trương Dương, tôi coi như nhận rõ anh, anh cũng là một tên lưu manh, một tên khốn nạn không hơn không kém. "

"Mắng tôi có phải là rất sảng khoái không, Lệ Phù, tôi là một người kiên định theo chủ nghĩa Mác, hoài nghi tất cả. "

Lệ Phù nói: "Hoài nghi cái đại đầu quỷ anh!" Cô ấy bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: "Người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng!"

Trương Dương cười ha ha: "Hoang sơn dã lĩnh của, cô thật sự cho rằng có người sẽ đến cứu cô?"

Lệ Phù lại bảo nói: "Cưỡng hiếp! Cưỡng hiếp!"

Trương đại quan nhân cố ý chọc cô ấy nói: "Cô đem tà hỏa của tôi đều gọi ra rồi đấy, tôi hiện tại là bị cô bức lên Lương Sơn, vậy thì, nếu như tôi không làm chút chuyện, chẳng phải là có lỗi với cái mũ mà cô chụp lên đầu tôi sao?"

Lệ Phù lại bỗng nhiên thay đổi khẩu khí, điềm đạm đáng yêu nói: "Trương Dương, anh nhất định phải ôn nhu một chút! Người ta sợ... "

Trương đại quan nhân nuốt nước bọt sùng sục, mị lực nha đầu kia thật sự là mê người.

Nhưng đúng lúc này, đoàng! Một tiếng vang, Trương Dương đầu vai tê rần, thằng nhãi này sửng sốt một chút, xoay người nhìn lại, đã thấy phía sau cách đó không xa, Chương Duệ Dung cầm một khẩu súng nhắm ngay hắn.

Trương đại quan nhân lung lay lắc lắc đứng dậy, nhưng lập tức cảm thấy thân thể chết lặng, tứ chi và các đốt xương phảng phất như không thuộc về mình, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Chương Duệ Dung bước nhanh đi tới, súng này cô ấy dùng đạn gây mê.

Trương đại quan nhân lúc này cuối cùng cũng rõ ràng, thảo nào vừa rồi Lệ Phù lại có vẻ dâm đãng như vậy, có lẽ là cố ý mê hoặc mình, thừa dịp mình ý loạn tình mê, Chương Duệ Dung lặng lẽ tới gần, vô thanh vô tức cho mình một súng.

Lệ Phù đứng lên từ mặt đất, cô ấy xoay ngược thân thể của Trương Dương, từ đầu vai hắn rút kim gây tê ra, ném đi. Có chút bất mãn nói với Chương Duệ Dung: " Sao giờ cô mới đến?"

Chương Duệ Dung nói: "Tôi sợ làm phiền các người ôn chuyện."

Trương Dương mở to miệng, đầu óc của thằng nhãi này vẫn tỉnh táo, chỉ là thân thể bị gây tê nhất thời không thể động đậy, trên mặt đất một con rết chậm rãi bò đến miệng của hắn, Trương đại quan nhân trong lòng rùng mình, mình quá chủ quan rồi, đàn bà! Thật sự là không thể tin.

Lệ Phù giơ chân lên, trước khi con rết bò trong miệng Trương Dương, dẫm nó chết, cô ấy lấy còng tay từ phía Chương Duệ Dung, đem tay của Trương Dương còng lại, sau đó nói: "Cho hắn thuốc giải!"

Chương Duệ Dung từ trong túi nhỏ tùy thân lấy ra một ống chích, Lệ Phù tiếp nhận ống chích, hung hăng đâm một phát vào cái mông Trương Dương, Trương đại quan nhân vẻ mặt thống khổ, hắn dám khẳng định, Lệ Phù là nhân cơ hội trả thù.

Một lát sau, Trương Dương khôi phục lại, câu nói đầu tiên là: " Kim tiêm có độc sao?"

Lệ Phù cười nói: "Đối với anh, không cần kim độc!"

Chương Duệ Dung gặp phải ánh mắt phẫn nộ của Trương Dương, có chút ngượng ngùng, sợ hãi kêu một tiếng: "Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương nói: "Cô còn nhận ra tôi à!"

Chương Duệ Dung nói: "Đương nhiên nhận ra, anh là lãnh đạo cũ của tôi!"

Trương Dương căm giận nói: "Có ai đối phó lãnh đạo cũ như thế sao?"

Chương Duệ Dung nói: "Nhưng anh vừa rồi như vậy, tôi nghĩ anh sẽ có mưu đồ gây rối đối với chị Lệ Phù, cho nên mới... "

Trương Dương cả giận nói: "Tôi mà có mưu đồ gây rối đối với cô ấy, thật sự như vậy, trong lòng cô ấy không chừng còn rất cao hứng đấy!"

Lệ Phù đỏ mặt, giơ chân lên hung hăng đạp một cước trên cái mông của Trương đại quan nhân.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)