← Ch.0779 | Ch.0781 → |
Chu Sơn Hổ hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ của Tần Thanh giao cho hắn? Chuyện nhỏ! Trường hợp này chỉ cần không phải hắn ngốc sẽ làm theo nàng.
Chu Sơn Hổ ngay trước mặt nhận sai với Lưu Bảo Toàn, không như Trương Dương dặn dò! Trương Dương biết Tần Thanh làm như vậy là suy nghĩ vì đại cục, cũng hiểu rõ nàng làm như vậy là chính xác, nhưng ở chõ sâu tỏng đáy lòng của Trương Dương là khinh thường Lưu Bảo Toàn, trong lòng nói cũng không phải Chu Sơn Hổ đánh ngươi, dựa vào cái gì mà hắn phải xin lỗi ngươi? Làm cho Trương Dương căm tức chính là, Lưu Bảo Toàn tại lúc tiếp nhận Chu Sơn Hổ xin lỗi, hai mắt rất đắc ý hướng về mình, rõ ràng là nói ngươi không phải trâu bò sao? Tiểu đệ ngươi mang tới không phải rất cứng sao? Cũng phải hướng ta cúi đầu, xin lỗi ta đó thôi?
Trương Dương vì vậy cũng bưng lên một chén rượu, hắn hướng Lưu Bảo Toàn nói: "Lại nói tiếp, chủ nhiệm Lưu, tôi cũng nợ ngài một lời xin lỗi!"
Mọi người đều ngẩn ra, trong lòng nói tên này lại giở trò gì vậy?
Lưu Bảo Toàn cười nói: "Tiểu Trương, cậu cứ nói đi. "
Trương Dương nói: "Lúc lấy mẫu nước sông Thoan ô nhiễm, tôi lỡ tay đổ bình nước đen lên mặt ngài, bây giờ nhớ tới tới trong lòng tôi liền cảm thấy luống cuống, người tuổi trẻ tôi đây xung động không hiểu chuyện, nhiệt tình làm việc, khó tránh khỏi đùa giỡn làm một chút chuyện hỗn láo, chủ nhiệm Lưu, ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi đi!"
Lưu Bảo Toàn rõ ràng, đây căn bản không phải xin lỗi, là cố ý nhục nhã y, rất sợ người khác không biết chuyện hắn hất nước bẩn lên trên mặt mình đó! Trong lòng Lưu Bảo Toàn hận đến run rẩy, nhưng lại biểu hiện ra bộ dạng giả vờ cao thượng, vui tươi hớn hở nói: "Trương Dương, chuyện quá khứ đùa giỡn chớ nói nữa, khi đó, chúng ta là người ngoài, tôi cũng không phải thiếu chút nữa đánh cậu sao, tính tình tôi cũng không tốt, chuyenj quá khứ liền là quá khứ, chúng ta không đề cập tới nữa!"
Trương Dương trong lòng nói ngươi đánh được ta? Đừng dát vàng lên mặt mình như vậy! Người như người có tới cả trăm cũng không phải đối thủ của ta.
Tần Thanh nhận ra được mùi thuốc súng trong đó, nàng cười nâng chén nói: "Chủ nhiệm Lưu nói đúng, chuyện không vui không nên đùa giỡn nói ra, quá khứ đều là vì công tác, cũng không là mâu thuẫn gì lớn, tới đi, mọi người làm một trận cụng ly, mong ước đoàn đội này của chúng ta càng ngày càng đoàn kết, càng ngày càng kết hợp ăn ý. "
Lưu Bảo Toàn nhân cơ hội nâng lên chén rượu trong tay.
Mọi người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, bầu không khí hiện tại không còn trở ngại, tuy rằng trong lòng Lưu Bảo Toàn không phải quá thoải mái, nhưng trên mặt mũi cũng được đặc biệt chiếu cố rồi, Trương đại quan nhân bùng nổ tửu lượng của hắn, làm cho ba người Lưu Bảo Toàn, La An Định, Đường Tự Lập đều uống say, Tần Thanh cũng chỉ nhìn lướt qua, nhắc nhở hắn đừng tiếp tục uống nữa, Trương Dương nói đùa giỡn là cứ uống thoải mái, dù sao ba người kia khó tránh khỏi làm người ngủ trên bàn rượu.
Lưu Bảo Toàn coi như còn chút lý trí, lắc lắc đầu đứng dậy: "Tôi phải đi trở về... Lão... Lão... Lão bà của tôi quy định đi chơi cũng trước chín rưỡi về đến nhà... " Y là một người bị vợ quản nghiêm, vừa nói ra những lời này làm cho mọi người đều nở nụ cười.
Tần Thanh bảo Chu Sơn Hổ đưa Lưu Bảo Toàn trở về.
Sau khi Lưu Bảo Toàn lên xe liền ngủ luôn, Chu Sơn Hổ hỏi rõ địa chỉ nhà y, đánh ô-tô đem Lưu Bảo Toàn tiến vào tiểu khu trạch viện, kỳ thực nếu như không phải Lưu Bảo Toàn uống say thì y không dám đơn giản lại ngồi lên xe của Chu Sơn Hổ. Đi tới trước cửa tiểu khu, Chu Sơn Hổ dừng lại, đánh thức Lưu Bảo Toàn.
Lưu Bảo Toàn mở đôi mắt buồn ngủ ra: "Tới rồi sao... Nhanh như vậy?"
Chu Sơn Hổ nói: "Chủ nhiệm Lưu, ngài ở căn hộ nào?"
"Số 5!" Lưu Bảo Toàn hạ cửa sổ xe xuống, cố sức hít một ngụm không khí mới mẻ, cố gắng đem hưi rượu trong phổi thoát đi ra ngoài, lúc này từ xa xa truyền đến tiếng cãi vã, Lưu Bảo Toàn nhìn một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, rồi mở tung cửa xe, lảo đảo hướng phía xa xa chạy tới, giận dữ hét lên: "Buông ra nó ra!"
..................................
Chu Sơn Hổ chẳng biết xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng xuống xe đi theo qua đó! Lại thấy phía trước có ba nam thanh niên đang vây lấy một cô gái.
Cô gái kia tầm hai mươi tuổi, mặt mũi khá xinh đẹp, bị một người trong đám thanh niên kia bắt lấy tay, cô gái nói: "Anh buông ra, đã nói chia tay với anh, anh đừng quấn lấy tôi nữa!"
Thanh niên kia khá cao lớn, có điều là thoạt nhìn có dáng vẻ lưu manh! Tóc để lại rất dài, đâm rễ đuôi ngựa, gã hùng hổ nói: "Cô nói chia tay thì chia tay, đùa giỡn tôi sao? Tôi phí nhiều sức lực trên người cô như vậy con mẹ nó đều uổng phí hết sao!"
Lưu Bảo Toàn tiến lên cũng là có nguyên nhân, cô gái kia là con gái y Lưu Hi Đình, nói tới đứa con gái này Lưu Bảo Toàn cũng có chút đau đầu, khi học phổ thông thì không tốt, không vào được đại học chính quy, Lưu Bảo Toàn vất vả đi qua quan hệ mới cho cô ta vào một chuyên ban của Học Viện Công Trình Đông Giang, chính là tự trả tiền, nhưng sau khi vào học cũng không tốt hơn, đã yêu đương qua không ít.
Lưu Bảo Toàn cả giận nói: "Mày buông nó ra!"
Thanh niên trừng mắt liếc y nói: "Ông là ai? Chúng tôi nói chuyện yêu đương ông có chuyện gì?"
Lưu Bảo Toàn tức giận nói: "Tôi là ba nó!"
Lưu Hi Đình đến trước mặt cha, cắn cắn môi nói: "Ba, người này có chuyện muốn nói với con, bạn học chúng con cần nói chút chuyện, ba đi về trước đi. "
Lưu Bảo Toàn bốc lên tà hỏa, thấy tiểu tử kia vẫn nắm lấy tay của con gái không buông tha, tức giận đến xông lên, vung quyền đánh tới một quyền lên trên mặt gã kia, một quyền này chính là nện ở trên mặt gã, tên này bị đánh kêu lên một tiếng, ba gã thanh niên kia hiển nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, hiển nhiên không có tư tưởng kính già yêu trẻ gì, kêu to: "Mày dám đánh tao!" Xoay tay lại là một quyền đánh cho Lưu Bảo Toàn bất ngờ té trên mặt đất.
Lưu Hi Đình thét to: "Lý Thủ, anh không được đánh ba tôi!" Nàng xông lên ngăn cản, cũng bị Lý Thủ một đòn đánh ngã, hai tên Lý Giới cùng Tiểu Hồ cũng tiến lên, Lý Giới nhấc chân muốn đá Lưu Bảo Toàn, nhưng không kịp đề phòng phia sau đã có một cái bóng đen lao tới, một cước đã đánh tới bắp đùi của Lý Thủ, không đợi Lý Thủ kịp phản ứng, ngay sau đó cước thứ hai liền tung lên bụng của Tiểu Hồ, Lý Thủ bị đánh bay lên, dụng vào bức tường ở phía sau ầm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất. hai gã kia cũng ngẩn ra, trong lòng nói làm sao nửa đường sát ra một tên Trình Giảo Kim.
*****
Tuy rằng Chu Sơn Hổ không thích Lưu Bảo Toàn, nhưng dù sao Lưu Bảo Toàn cũng là do hắn đưa tới, vừa là lãnh đạo đơn vị hắn, chung quy không thể nhìn y bị đánh, hơn nữa đám tiểu lưu manh này quá phận, không chỉ đánh Lưu Bảo Toàn, còn đùa giỡn đánh con gái y, Chu Sơn Hổ thực sự không nhìn được.
Lý Thủ kêu lên: "Lên, đánh hắn!"
Hai tên kia cùng nhau vọt qua, Chu Sơn Hổ không nói một lời nghênh đón, đỡ lấy quyền của hai gã, dùng đầu hung hăng đập vào mặt một người trong đó, đập cho Tiểu Hồ phun dài máu mũi, sau đó cong đầu gối lên đánh vào tiểu phúc của gã còn lại, gã kia hét thảm một tiếng, có điều là gã cũng coi như cường hãn, vững vàng ôm chặt lấy thân thể của Chu Sơn Hổ, không cho hắn nhúc nhích.
Lý Thủ lúc này từ phía sau vọt tới, trong bóng tối thấy hàn quang lóe ra, Lưu Hi Đình thấy được, thét to: "Cẩn thận!"
Nhưng Chu Sơn Hổ phản ứng lại thì đã muộn, con dao đã từ bên trái đâm vào bụng của hắn, Chu Sơn Hổ cảm thấy ngực mát lạnh, đau đến làm cho hắn hầu như muốn hôn mê, hắn tung một quyền đánh ngã Tiểu Hồ đang ôm lấy mình kia, giận dữ xoay người sang chỗ khác.
Lý Thủ bị bộ dạng của hắn dọa hoảng sợ, ngay cả dao cũng không dám rút ra, liền xoay người bỏ chạy.
Chu Sơn Hổ quát: "Đừng chạy... " Hai gã lưu manh bị hắn đánh ngã cũng nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng chạy thoát. Chu Sơn Hổ ôm bụng, không kiên trì được rồi ngã xuống.
Lưu Bảo Toàn đứng lên, xoa xoa chỗ mặt bị đánh, dưới ánh đèn đường y thấy trên người Chu Sơn Hổ không ngừng chảy ra máu tươi, y kinh hô: "Tiểu Hảo, anh ấy bị thương! Mau, nhanh đi tìm người hỗ trợ!"
Cả người Lưu Hi Đình đều bị dọa ngẩn ra, nghe cha nhắc nhở, mới hỗ trợ đi kêu người tới giúp, Lưu Bảo Toàn ở bên này đánh điện báo cảnh sát cùng gọi xe cứu thương.
Khi Trương Dương nghe được tin thì đang đưa Tần Thanh về nhà, nghe thấy Chu Sơn Hổ bị người đâm bị thương, hắn có chút khiếp sợ, chuyện này tới quá đột nhiên, Chu Sơn Hổ không phải đi đưa Lưu Bảo Toàn về sao? Làm sao lại lâm vào phiền phức như vậy?
Tần Thanh nghe nói tới chuyện này, lập tức quyết định cùng hắn cùng đi tới bệnh viện Nhân Dân Tỉnh.
Khi bọn họ đi tới bệnh viện, Chu Sơn Hổ đã được đưa vàoụ phòng giải phẫu, tình huống căn cứ theo vết thương là lá lách bị đâm thủng, cần tiến hành cắt bỏ lá lách khẩn cấp.
Cảnh sát phụ trách vụ án đang ở đây hỏi về tình huống bi thảm.
Nửa khuôn mặt của Lưu Bảo Toàn sưng to, chuyện này đều là bởi vì con gái hắn mà ra, nếu như Chu Sơn Hổ không phải giúp y xuất thủ, cũng sẽ không rơi đến loại tình trạng như bây giờ này. Thấy Tần Thanh cùng Trương Dương cùng nhau tới, vẻ mặt Lưu Bảo Toàn lo lắng đi qua, ai oán nói: "Tất cả đều trách tôi, chuyện này đều là do tôi!"
Trương Dương nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình, sau đó mới vững tin Chu Sơn Hổ lần này không nguy hiểm tới tính mạng, xảy ra loại chuyện thảm này thì ai cũng không nghĩ đến, tuy rằng hắn cảm thấy Chu Sơn Hổ vì Lưu Bảo Toàn mà bi thương là không đáng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nói cái gì cũng vô dụng.
Lưu Bảo Toàn nhìn thấy con gái, cơn tức lại nổi lên, chỉ vào cô ta nói: "Ba đã sớm nhắc nhở con, không được qua lại với đám bất lương đó, nhưng con không nghe, bây giờ gặp phải chuyện rồi!"
Lưu Hi Đình chỉ khóc, Tần Thanh nói: "Quên đi, chuyện xảy ra như vậy anh trách cô ấy cũng vô dụng, chính là xem lại nên phối hợp làm sao bắt được tên Lý Thủ kia. "
Lưu Bảo Toàn nói: "Hắn ở đâu? Con mau cung cấp đầu mối cho cảnh sát! Nhất định phải bắt được tên hỗn đản kia trở về!"
Cảnh sát phụ trách thẩm vấn đã đi tới, sau khi biết được Tần Thanh là lãnh đạo của Chu Sơn Hổ, hắn nói thêm một câu: "Căn cứ theo tin tức hiện nay chúng tôi nắm giữ được, Lý Giới là một tên lưu manh, bình thường đều lăn lộn tại khu vực quảng trường Cổ Lâu, các vị yên tâm, chúng tôi sẽ theo tin này, tranh thủ sớm bắt lấy hung thủ. "
Trương Dương nghe thấy bọ họ nói tới quảng trường Cổ Lâu, lập tức nhớ tới một người, Đại Bôn bình thường chính là lăn lộn tại chỗ đó, có lẽ là hắn biết tung tích của những người này.
Lúc này ca giải phẫu khẩn cấp đã kết thúc, từ trong miệng bác sĩ biết được bởi vì cấp cứu đúng lúc nên Chu Sơn Hổ mới không nguy hiểm tới tính mạng, mọi người đều thở ra một hơi.
Lưu Bảo Toàn khuyên Tần Thanh trở lại nghỉ ngơi, y quyết định lưu lại chiếu cố Chu Sơn Hổ, dù sao Chu Sơn Hổ bị thương cũng là bởi vì hắn, trong lòng Lưu Bảo Toàn cảm thấy phi thường băn khoăn.
Mỗi ngày Đại Bôn đều tới tận khuya mới ngủ, bình thường rời giường đều là 12h trưa hôm sau, ngày hôm nay chưa tới tám giờ đã bị người ta gọi tỉnh, hắn tưởng đám bạn trên xã hội tìm đến hắn, còn buồn ngủ đi ra mở cửa, ngoài miệng chửi bậy nói: "Mẹ nó ai thế? Mới sáng sớm đã gõ cửa!"
Giật lại cửa phòng, nhìn thấy trước mắt lại có thể là Trương Dương, Đại Bôn sợ đến nhất thời tỉnh cả người, mồm giật giật nói: "Là ngài sao... Tôi... Tôi... Tôi thật không biết là ngài... "
Trương Dương cũng không tính toán cùng hắn, nhìn hoàn cảnh tán loạn bên trong nhà hắn một chút, không khỏi nhíu nhíu mày nói: "Cậu cũng không thu dọn một chút, thật giống như cái chuồng lợn!"
Đại Bôn vội vàng đem ghế sô pha trên đống lộn xộn cầm lấy đưa tới: "Ngồi! Trương ca! Mời ngài ngồi!"
Trương Dương ngồi xuống tại trên sô pha, nhếch chân lên bắt chéo nói: "Cậu biết Lý Thủ chứ? Tóc dài thắt đuôi sam!"
Đại Bôn nói: "Gọi là Lý Thành nhiều hơn, ngài nói chính là người này?"
Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn nói: "Đại Bôn, nếu như tôi tới tìm anh, đã chứng minh tra xét chuyện này không sai biệt lắm rồi, tiểu tử cậu ít ở chỗ này giả ngu với tôi đi, tôi cũng không vòng vo với cậu, Lý Thành đâm một người huynh đệ của tôi bị thương, bây giờ nằm ở trong bệnh viện, phải cắt bỏ lá lách, nếu như cậu biết hắn ở đâu thì mau nói ra địa điểm ẩn thân của hắn cho tôi biết. "
Đại Bôn vẻ mặt đau khổ nói: "Trương ca, tôi thật sự không biết, tôi thừa nhận tôi biết Lý Thành, nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi, lúc hắn mới xuất đạo có theo tôi lăn lộn, nưng giờ trong tay tôi không có tiền, bây giờ chuyện gì đều là tiền tài lên đâu, lăn lộn xã hội cũng là như thế, mang một đám tiểu đệ thoạt nhìn rất uy phong, nhưng phải được thành lập tại trên cơ sở anh có tiền cho bọn hắn, chung quy không thể để cho họ theo tôi ăn không khí được, về sau cả đám đều cứng cáp, cũng tìm được lối đi rồi, ai còn để ý tới tôi. "
Trương Dương nói: "Hắn không phải vẫn lăn lộn tại quảng trường Cổ Lâu sao?"
Đại Bôn nói: "Con người không chỉ ở ngồi ở chỗ đó, ý nghĩ của tên tiểu tử Lý Thành kia tương đối linh hoạt, tướng mạo lại không tồi, tôi hoài nghi thằng nhãi này trốn chỗ khác rồi. " Đại Bôn tìm ra một điếu trong hộp kính thuốc cho Trương Dương.
Trương Dương xua tay áo: "Đại Bôn cậu đừng tán dóc với tôi, bây giờ tôi muốn tìm ra hắn, huynh đệ của tôi bị hắn đâm, chuyện này không thể quên được. "
Đại Bôn nói: "Trương ca, ngài đây là uy hiếp tôi, tôi thật không biết, ngài bảo tôi đi đâu tìm cho ngài?"
Trương Dương nói: "Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, còn có chỗ nào hắn bình thường hay đi tới?"
*****
Đại Bôn suy nghĩ một chút nói: "Lý Thành này bình thường hay đi tới sàn nhảy của Sa Ngư Vương (cá mập) dạo chơi, cụ thể làm gì tôi không rõ ràng lắm, có điều là hắn kiếm tiền rất dễ, làm bảo kê thì hẳn là sẽ không kiếm được nhanh như vậy. " Hắn hạ giọng nói: "Tôi nghe nói hắn chào hàng trắng ở chỗ đó!"
Trương Dương nói: "Cậu là nói tên Đầu Cá Mập kia biết?"
Đại Bôn cười cười nói: "Tôi cái gì cũng chưa từng nói.
Trương Dương phát hiện ra cái loại nghĩa khí giang hồ chỉ tồn tại trên điện ảnh TV cùng trong tiểu thuyết trong hiện thực loại nhân vật giang hồ giống như Đại Bôn này thường thường làm xằng làm bậy, thường vi phạm pháp lệnh, căn bản không có một cái tiêu chuẩn đạo đức chính xác nào, người như thế làm sao ngươi lại trông cậy vào hắn đi nói nghĩa khí chứ?
Tay của Đầu Cá Mập Dương Kính Tùng chưa lành hẳn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn kiếm tiền, sàn nhảy Cá Mập của hắn buôn bán không tồi, mỗi đêm sau tám giờ đều là kín người hết chỗ.
Lúc Đầu Cá Mập không có việc gì thì thích một mình ngồi ở trên lầu hai, từ góc này hắn có thể thấy rõ toàn cảnh của sân nhảy, từ chỗ cao xem tiếp nữa, có thể làm cho hắn sản sinh ra cảm giác quân lâm thiên hạ, hắn thích xem phim hắc bang, mong muốn có một ngày mình có thể trở thành đại ca hắc đạo quát tháo một phương, đương nhiên hắn cũng rõ ràng chế độ trong nước là không cho phép người như thế tồn tại, Đầu Cá Mập nâng lên một chén hồng tửu, đầu của hắn theo tiết tấu âm nhạc kịch liệt mà lắc lư, đôi con ngươi nhìn về phía cô nàng dẫn đầu vũ động điên cuồng giữa sân khấu nhỏ ở trên sàn nhảy, môi sùng sục nuốt rượu, ánh mắt càng trở nên phát ra vẻ dâm tà.
Lúc này hắn thấy một người đi hướn về phía hắn, Trương Dương từ xa xa liền thấy được Đầu Cá Mập liền hướng hắn cười cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề mà trắng toát.
Tại dưới ngọn đèn của phòng khiêu vũ, hàm răng của Trương Dương có vẻ trắng ghê người, Đầu Cá Mập giống như thấy được một con quái vật ăn tươi nuốt sống, hắn lại có thể buông hồng tửu, xoay người đã đi.
Không đợi hắn rời khỏi, Trương Dương liền đuổi theo, vỗ đầu vai hắn: "Anh chạy cái gì?"
Đầu Cá Mập xoay người: "Không chạy, đây là chỗ của tôi!"
Vài tên đàn ông xung quanh đã hướng bên này chạy qua.
Trương đại quan nhân nheo lại con mắt, nhìn mấy người xung quanh một chút: "Làm gì? Đều cút sang một bên cho ta!"
Đầu Cá Mập từ đáy lòng cực hận Trương Dương, nhưng mà lúc thật sự đối mặt với Trương Dương, hắn lại cảm thấy sợ.
Trong lòng Đầu Cá Mập yên lặng nhắc nhở mình, nơi này là sân nhà của mình! Hắn vận đủ dũng khí cùng Trương Dương nhìn nhau nói: "Anh tìm tôi làm gì?"
Trương Dương nói: "Hỏi thăm một người!"
Đầu Cá Mập lạnh lùng nhìn hắn.
Trương Dương nói: "Anh hẳn là biết Lý Thành đi, tên tóc dài thắt đuôi ngựa kia!"
Đầu Cá Mập nói: "Không nhận ra, cũng chưa từng nghe nói qua!"
Trương Dương cười nói: "Anh ngẫm lại cho tốt, đừng nóng vội trả lời, nghe nói hắn bình thường hay chơi tại sàn nhảy của anh. "
"Ai con mẹ nó nói bậy thế? Để cho tôi biết tôi sẽ đánh chết hắn!" Bộ dạng của Đầu Cá Mập tương đối kiêu ngạo. Trương Dương nói: "Đầu Cá Mập, anh còn không hiểu tính tình của tôi sao?"
Đầu Cá Mập ngẩng cao đầu: "Anh hãy xem rõ ràng nơi này là địa phương nào, tôi nói cho anh biết, đừng cho rằng mình là một cán bộ nhỏ liền diễu võ dương oai, tôi không phạm pháp, anh cũng không phải cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của anh, không biết là không biết "
Trương Dương vẫn là bộ dáng tươi cười không đổi: "Nhưng tôi nghe nói là anh biết!"
Đầu Cá Mập nói: "Biết thì sao? Biết tôi cũng không nói cho anh!" Làm trò trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, hắn không thể biểu hiện ra quá yếu mềm, không thì sau này làm sao còn lăn lộn trên đường được.
Trương Dương ha hả cười một tiếng: "Miệng rất cứng, đáng tiếc đầu khớp xương của anh hình như không cứng được như thế. " Vừa dứt lời, hắn giơ một cái liền bắt được cánh tay bị thương của Đầu Cá Mập, hướng trong lòng vặn một cái, Đầu Cá Mập gãy xương chưa lành, nào dám cố sức, kêu thảm hướng về trong lòng hắn phóng đi, Trương Dương làm động tác đánh ngã, đem toàn bộ thân thể to lớn của Đầu Cá Mập đảo ngược lại, Đầu Cá Mập kêu thảm một tiếng, đầu trồng cây chuối liền hướng về phía giữa sân nhảy. Từ vị trí của hắn đến mặt đất chí ít có độ cao bảy mét, nếu như bị quẳng xuống đi, chỉ sợ đầu cũng muốn đâm đến trong bụng.
Mấy người của Đầu Cá Mập cũng thấy được tình cảnh trước mắt, cả đám ở bên cạnh gào to gọi nhỏ, nhưng mà ai cũng không dám về phía trước, rất sợ chọc giận Trương Dương, buông ra thì Đầu Cá Mập liền xong.
Đầu Cá Mập sợ đến hồn phi phách tán, kêu thảm thiết nói: "Anh buông, buông ra!"
Trương Dương giơ tay tóm lấy chân của hắn, thể trọng gần 100 cân của Đầu Cá Mập đều tại trong lòng bàn tay của hắn, Trương Dương nói: "Bây giờ nói lại với tôi, Lý Thành ở nơi nào?"
Tuy rằng phía trên náo nhiệt, nhưng mà đa số mọi người đều chìm đắm trong tiếng âm nhạc tràn ngập tiết tấu của sàn nhảy, không ai nhận ra biến hóa ở phía trên.
Đầu Cá Mập kêu thảm thiết nói: "Hắn mới vừa... vừa rồi còn ở dưới lầu... Hình như là... Phía Đông Bắc... Hắn ở nơi đó... " Trương Dương đưa mắt nhìn lại, đã thấy trong sàn nhảy dưới lầu, một gã thanh niên đang chạy về phía lối ra, gã có tóc dài tết thành đuôi ngựa, Trương Dương cố sức lôi kéo, đem Đầu Cá Mập tha lên, một tay đẩy ngã hắn xuống đất, sau đó bay lên không nhảy xuống từ tầng hai tầng.
Tên thanh niên kia thất kinh hướng cửa ra bỏ chạy, trên đường đụng vào mấy người, Trương Dương vững vàng rơi trên mặt đất, g2耀n dữ hét: "Mày đứng lại đó cho tao!"
Sau khi tên thanh niên tóc dài kia chạy ra khỏi sàn nhảy, phát ra lực chạy gấp lên, tốc dộ chạy trốn của gã cũng không chậm, rất nhanh sẽ qua hai con phố, gã xoay người nhìn xem Trương Dương có đuổi theo hay không, lại phát hiện Trương Dương cách mình còn không tới mười mét, gã sợ đến mức tiếp tục chạy trốn.
Trương đại quan nhân nắm lấy thùng rác ở bên đường, nhắm vào phía sau lưng của thằng nhãi này dùng sức ném đi ra ngoài, thùng rác nện ở phía sau lưng tên kia, gã mất đi thăng bằng, ùm một tiếng té lăn trên đất, thân thể bởi quán tính mà lăn ra ngoài hai thước xa. Không đợi gã đứng lên, Trương Dương đã đuổi theo, bắt được áo của gã, nâng gã lên như diều hâu bắt con gà con, hung hăng ném gã vào một thùng rác khác trên đường, gã thanh niên kia cùng thùng rác cùng nhau lộn một vòng trên mặt đất, kêu thảm thiết nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi... "
Trương Dương chậm rãi đi qua, một cước đá vào bụng của gãn, đem thằng nhãi này đá bay lên, sau đó lại hạ xuống, nương theo ánh đèn đường nhìn một chút mặt của gã một chút, sau đó vững tin chính là Lý Thành dùng dao đâm Chu Sơn Hổ bị thương.
*****
Trương Dương nói: "Mày chính là Lý Thành?"
Lý Thành ôm đầu, thân thể co rút thành một đoàn, sợ đến ngay cả nói cũng không dám nói.
Trương Dương nói: "Thế nào lại không chạy nữa? Mày không phải chạy trốn rất nhanh sao?"
Lý Thành run rẩy nói: "Đại ca... Tôi không quen anh, anh tìm tôi để làm chi?"
"Làm người bị thương liền muốn chạy? Cảnh sát không tìm được mày nhưng tao vẫn tìm được mày!" Nhớ tới Chu Sơn Hổ bởi vì tiểu tử này mà bị cắt một lá lách, Trương Dương bóc hỏa lên, nhấc chân đá tới trên mặt gã, làm cho mặt Lý Thành nở hoa, trên người Lý Thành còn rơi xuống vài bọc nhỏ có bột phần màu trắng, Trương Dương tuy rằng không biết là cái gì, nhưng mơ hồ đoán được mười có tám chính là hàng trắng, hắn cười lạnh nói: "Người cùng tang chứng cũng đã lấy được, mày chờ ngồi tù đi. "
Lý Thành bưng mũi nói: "Đại ca... Xin thả cho tôi một con đường sống... "
Trương Dương không để ý tới gã, móc ra điện thoại gọi cảnh sát.
Không bao lâu sau cảnh sát liền chạy đến, đem Lý Thành mang tơi xe tù, sơ bộ nhận định vài thứ kia trên người hắn đều là hàng cấm. Đối với phía cảnh sát mà nói, đây là một cái phát hiện ngoài ý muốn, vào lúc ban đêm phía cảnh sát liền tập kích sàn nhảy Sa Ngư Vương, tại trong sàn nhảy bắt được ba gã mang theo cấm phẩm, Đầu Cá Mập Dương Kính Tùng tuy rằng không có việc gì, nhưng có điều là hắn bị nghi ngờ có liên quan cùng việc buôn bán đồ cấm, cũng bị phái cảnh sát mang về tra hỏi, sàn nhảy bị đóng cửa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại.
Trong khoảng thời gian này Lưu Bảo Toàn hầu như mỗi ngày đều tới thăm Chu Sơn Hổ, trải qua chuyện lần này, Lưu Bảo Toàn đối với Chu Sơn Hổ có thể nói là thay đổi hẳn, y phát hiện tiểu tử này không tồi, tuy rằng là nông thôn đi ra, nhưng thái độ làm người nhiệt tình, thời điểm mấu chốt có can đảm thấy việc nghĩa liền hăng hái làm.
Chu Sơn Hổ có thể chất tốt, hơn nữa Trương Dương đã điều phối thuốc trị thương cho hắn, chỉ ba ngày hắn cũng đã có thể xuống đất hoạt động.
Lúc Trương Dương đến thăm hắn, cha con Lưu Bảo Toàn đều ở đây, Lưu Hi Đình còn đặc biệt bón canh gà cho Chu Sơn Hổ, hai cha con họ đều cảm thấy áy náy tỏng chuyện này.
Trương Dương thấy Lưu Hi Đình ở đây, cũng không có đem tin tức bắt được Lý Thành nói ra, hắn bảo Lưu Hi Đình ở chỗ này chiếu cố Chu Sơn Hổ, rồi cùng Lưu Bảo Toàn ra cửa nói chuyện.
Hai người tới bên ngoài, Trương Dương nói: "Đã bắt được Lý Thành rồi. "
Lưu Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm, y vui mừng nói: "Bắt được là tốt rồi, kẻ xấu như vậy, bắt một tên ít một tên. "
Trương Dương nói: "Cảnh sát từ trên người hắn lục soát được không ít hàng trắng, Lý Thành là một tên buôn ma túy. "
Lưu Bảo Toàn sửng sốt một chút, y hiểu rõ ràng Trương Dương vì sao lại đem mình gọi đi ra đơn độc nói chuyện này, hắn là lo lắng cho con gái mình cũng có liên lụy tới chuyện này, Lưu Bảo Toàn nói: "Hi Đình nhà chúng tôi không chạm tới mấy thứ này, tôi đã hỏi qua nó, nó với tên kia mới quen biết không bao lâu, là quen ở phòng khiêu vũ, cùng nhau nhảy qua hai lần, thực sự là tuy rằng nó không nghe lời, nhưng mà cũng không phải một đứa trẻ hư. "
Trương Dương gật đầu, thương cảm cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù hắn không thích Lưu Bảo Toàn, cũng tin tưởng Lưu Bảo Toàn là thật lòng yêu thương con gái, Trương Dương nói: "Sau này nên giám sát chặt chẽ một chút, đừng cho cô ấy qua lại cùng những người như thế nữa, lần này may mà Sơn Hổ ở đó, nếu không còn không biết sẽ phát sinh cái gì. "
Lưu Bảo Toàn gật đầu, mất nỗ lực thật lớn mới nói một tiếng cảm tạ.
Trương Dương cũng không quan tâm Lưu Bảo Toàn có cả tạ mình hay không, hắn hỏi đến chuyện này nguyên nhân là Chu Sơn Hổ bị đâm bị thương, Chu Sơn Hổ là huynh đệ của hắn, trên chuyện này hắn tất nên vì Chu Sơn Hổ xuất đầu.
Có điều là đi qua chuyện này, quan hệ giữa Lưu Bảo Toàn cùng bọn Trương Dương tựa hồ hòa hoãn hơn rất nhiều, có lẽ là chuyện gia đình làm y tốn khá nhiều tinh lực, bây giờ biểu hiện của Lưu Bảo Toàn có vẻ có chút hạ thấp, tại Ban Chỉ Huy cũng càng ngày càng ít lên tiếng.
Nhưng chuyện của Lý Thành lại không có kết thúc, Phó Giám Đốc Sở Công An Vương Bằng Phi đặc biệt tìm tới Trương Dương, hắn tìm đến Trương Dương không thể đơn thuần để ôn chuyện cũ.
Vương Bằng Phi tại dưới sự dẫn dắt của Trương Dương tham quan hoàn cảnh làm việc của Ban Chỉ Huy một chút, sau đó hai người cùng nhau đi lên đê lớn tren đập chứa nước hồ Thanh Long, xung quanh đập chứa nước đã có không hề ít đội công trình đang công tác, dựa theo quy hoạch, diện tích mặt nước còn có thể tăng thêm 20%, khu Tân Thành quy hoạch đang muốn mở một cái hệ tuần hoàn trong một phạm vi. Vương Bằng Phi nhìn đám sóng trên hồ Thanh Long nói: Không cần bao lâu ở đây sẽ trở thành trung tâm hành chính mới của Đông Giang. "
Trương Dương cười nói: "Phỏng chừng phải vài năm nữa, sở công an các vj cũng sẽ qua đây! Kế hoạch quy hoạch cũng đã được phê chuẩn rồi. "
Vương Bằng Phi nói: "Động tác của phía Đông Giang lần này khá lớn. " Hắn vừa chuyển đi tới vụ án Lý Thành nói: "Làm sao cậu lại nổi bệnh cũ thế, bắt phạm nhân đã có đám cảnh sát chúng tôi, cậu không thể đem tất cả công tác của chúng tôi đổ đi như thế. "
Trương Dương nói: "Lý Thành đâm bị thương tài xế của đơn vị chúng tôi, tôi cũng không phải cố ý đi thăm dò, vừa vặn ngày đó nghe được thôi, cho nên mới thuận lợi bắt hắn!"
Vương Bằng Phi nói: "Cậu phá hủy chuyện của chúng tôi rồi!"
Trương Dương nao nao: "Có ý tứ gì?"
Vương Bằng Phi nói: "Lý Thành chỉ là một con tôm nhỏ, chúng tôi nhận được tình báo, Đông Giang tồn tại một băng buôn bán ma túy lớn, phía thành phố Đông Giang đã thành lập tổ chuyên án, điều tra chuyện buôn bán ma túy, Lý Thành đã sớm nằm trên danh sách của cảnh sát. "
Trương Dương nói: "Các ngài đã sớm nắm giữ căn cứ chính xác buôn lậu thuốc phiện của hắn sao?"
Vương Bằng Phi vỗ vỗ vai của Trương Dương: "Để ý hắn đã lâu rồi, mong muốn đi qua hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được tuyến trên của hắn, đó là một con cá lớn thực sự, nhưng mà băng này rất giảo hoạt, mỗi một một lần đều là liên hệ một đường khác nhau, tổ chuyên án theo vào chuyện này đã sắp tới một năm, cậu bây giờ đem Lý Thành bắt đến, rất có khả năng đả thảo kinh xà, làm cho phía tổ chuyên án kiếm củi ba năm thiêu một giờ. "
Trương Dương nói: "Tôi cũng không biết các ngài đang nhìn hắn, chuyện đã như vậy, hắn đâm bị thương Chu Sơn Hổ, chung quy không thể vì đào ra băng buôn ma túy phía sau hắn mà để cho loại cặn bã này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được. "
Vương Bằng Phi nói: "Tôi tới tìm cậu, là mong muốn chuyện này cậu cố gắng dẹp yên. "
*****
"Có ý tứ gì? Ngài là nói Chu Sơn Hổ bị hắn đâm một dao vô ích sao?" Trương Dương lập tức rõ ràng ý tứ của Vương Bằng Phi.
Vương Bằng Phi nói: "Cảnh sát dự định không truy tố tội buôn lậu thuốc phiện của hắn, Lý Thành cũng rất cứng miệng, hắn chỉ nói chất có hại này là mình dùng, cho nên chúng ta dự định giữ hắn một phen, đưa đi cưỡng chế cai nghiện, sau đó thả hắn!" Ông ta dừng lại một chút rồi nói: "Có điều là điều này cần các cậu không truy cứu tội hành hung đối với hắn, nếu như lấy tội gây thương tổn khởi tố hắn, Lý Thành trong thời gian ngắn sẽ không ra được. "
Trương Dương thở dài nói: "Tôi không tha cho hắn!"
Vương Bằng Phi nói: "Tôi cũng không tha cho hắn, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc bắt hắn. "
Trương Dương nói: "Còn tên Đầu Cá Mập kia? Lý Thành buôn lậu thuốc phiện tại địa bàn của hắn, hắn sẽ không thể hoàn toàn không biết gì cả. "
Vương Bằng Phi nói: "Việc này đều giao cho tổ chuyên án đi làm rồi, cậu an tâm làm tốt công tác xây dựng khu Tân Thành của cậu đi. "
Bởi vì là lần đầu tiên Trường Đảng tổ chức Ban nghiên cứu sinh, cho nên phía Trường Đảng muốn làm coi trọng chuyện này, khai giảng cùng ngày, tất cả học viên trúng tuyển đều đi tới trường học báo danh, Trương Dương lúc đầu ôm ý tưởng không sao cả đối với việc này, nhưng bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cũng là học viên của kỳ này, hắn đã tới Đông Giang trước, đặc biệt gọi điện thoại cho Trương Dương, bảo hắn làm tốt công tác tiếp đãi.
Chiếc xe Hummer kia đã được mua lại, Trương Dương tự nhiên không tiện tiếp tục trưng dụng, cũng may Ban Chỉ Huy khu Tân Thành bây giờ mới được phân phối hai lượng chiếc xe mới, Trương Dương trưng dụng một chiếc trong đó, tuy rằng còn kém cấp bậc như chiếc Hummer kia, nhưng phù hợp với việc hạ thấp như lời Tống Hoài Minh nói, kỳ thực Tần Thanh cũng bảo hắn mau chóng đem chiếc Hummer trở lại, dùng xe Hummer đi làm, phóng mắt toàn bộ cơ chế Bình Hải, Trương đại quan nhân thật đúng là độc nhất vô nhị.
Ban Nghiên cứu sinh lần này có thể nói là tập trung tinh đàn, tinh chính là chỉ minh tinh chính trị, như Trương Dương nhiều nhất chỉ có thể tính là một viên tân tinh, trong Ban nghiên cứu sinh, cấp bậc thấp nhất chính là hắn, người khác trên cơ bản đều là cán bộ cấp Phó thính trở lên, loại cơ hội tiếp thu giáo dục cao đẳng khẳng định muốn từ lãnh đạo cao cấp tới trước. Ví dụ như bí thư Thành Ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, lại như Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh, bây giờ bọn họ an vị cùng một chỗ, thấp giọng trò chuyện cái gì đó, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoái trá.
Trương Dương tới chậm một chút, hắn vừa tiến vào hội trường, hiệu trưởng Trường Đảng Trưởng Ban Tổ Chức tỉnh Bình Hải Khổng Nguyên liền chú ý tới hắn, Khổng Nguyên ngày hôm nay tới Trường Đảng cũng không biết Trương Dương lại có thể cũng trà trộn vào trong đội ngũ Ban nghiên cứu sinh, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn giáo vụ chủ nhiệm Trương Lập Lan, thấp giọng nói: "Kia không phải Trương Dương sao?"
Trương Lập Lan có thể cảm thấy được Khổng Nguyên có chút hờn giận, lần này Ban nghiên cứu sinh biểu hiện ra là công chính chiêu sinh, cán bộ từ cấp Phó cục trưởng trở lên đều có tư cách báo danh, nhưng trên thực tế là có điều kiện, bên trong đã có một đạo tuyến, cán bộ cấp Phó thính báo danh cơ bản không đáng suy nghĩ, Trương Dương hiển nhiên là một ngoại lệ. Trương Lập Lan đương nhiên không thể nói ra tình huống thực sự, nàng nhỏ giọng nói: "Chủ tịch tỉnh Tống đặc biệt dặn dò!"
Khổng Nguyên không hé răng, tuy rằng lời Trương Lập Lan nói chính là lời nói dối, nhưng mà Khổng Nguyên sẽ không đi kiểm tra đúng sai trong chuyện này, tại hắn xem ra Tống Hoài Minh ra mặt vì con rể tương lai cũng là rất bình thường, ai mà không nghĩ cách sáng tạo điều kiện cho đời sau của mình chứ? Nếu như Tống Hoài Minh lên tiếng, Trương Lập Lan đương nhiên không dám vi phạm ý tứ của hắn. Khổng Nguyên thở dài nói: "Cũng không sợ người khác nói lời ong tiếng ve!"
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã này mới nhìn thấy hắn đến, cười nói: "Cậu trể rồi đó!"
Trương Dương nhìn thời gian một chút: "Còn kém năm phút đồng hồ mà!"
Ánh mắt của Phó thị trưởng Thường Vụ thành phố Đông Giang Tùy Quốc Minh bị cái đồng hồ trên cổ tay của Trương Dương hấp dẫn qua, trong lòng âm thầm sợ hãi không ngớt than thở, cái đồng hồ này thế nào cũng phải hơn mười vạn đi (=220 triệu của mềnh đó^^), tiểu tử này cũng quá khoe khoang đi, một quan viên chính phủ, làm sao lạicó thể mang đồng hồ tốt như vậy chứ. Kỳ thực chiếc đồng hồ đeo tay này là vật đính ước Sở Yên Nhiên đưa cho Trương Dương, khi hai người gây rối, Trương Dương đã một lần đem cái đồng hồ này giấu đi, sau đó khi hai người hòa hảo lại, chính là Sở Yên Nhiên buộc hắn đeo, chính Trương Dương cũng thấy này chiếc đồng hồ này đủ rêu rao, có điều là thằng nhãi này cho tới bây giờ đều là một người không quan tâm người khác nói lời rêu rao.
Sở dĩ Tùy Quốc Minh chú ý đồng hồ đeo tay của Trương Dương như thế còn có một nguyên nhân rất quan trọng, hắn là một người mê đồng hồ, hắn hướng Trương Dương nói: "Tiểu Trương, chiếc đồng hồ này hiện đjai không?"
Trương Dương cười cười đem đồng hồ cởi xuống tới đưa cho Tùy Quốc Minh thưởng lãm, cũng giải thích nói: "Đây là lễ vật dính ước vị hôn thê của tôi đưa cho tôi. "
Đa số cán bộ trong thể chế tỉnh Bình Hải đều biết Trương Dương là con rể tương lai của chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh, cũng biết con gái Sở Yên Nhiên của Tống Hoài Minh hôm nay là tỏng tài của tập đoàn Bê-nanh nước Mỹ, gia sản tới hàng tỉ, cho nên sự hoang mang của Tùy Quốc Minh rất nhanh liền chiếm được giải đáp, lúc hắn đem trả chiếc đồng hồ này cho Trương Dương không khỏi cảm thán nói: "Bằng tiền lương của tôi, cả đời cũng không mua nổi chiếc đồng hồ đeo tay quý báu như thế. "
Trương Dương nói: "Tôi cũng không mua nổi, nếu muốn đeo đồng hồ tốt, tôi chỉ có thể ăn cháo trừ cơm.
Đỗ Thiên Dã cùng Tùy Quốc Minh đều nở nụ cười.
Lúc này thấy Giám Đốc Sở Giám Sát Lưu Diễm Hồng cũng đi vào, Trương Dương hướng nàng vẫy vẫy tay, Lưu Diễm Hồng thấy hắn cũng là phi thường mừng rỡ, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nhỏ giọng nói: "Anh cũng báo danh vào Ban nghiên cứu sinh?"
Trương Dương nói: "Không vào nghiên cứu sinh tôi tới chỗ này làm gì chứ?"
Trương Lập Lan trên đài chủ tịch thấy thời gian không sai biệt lắm, liền cầm mic nói: "Xin các đòng chí ở đây yên lặng một chút, lễ khia giang ngày hôm này của chúng ta chính thức bắt đầu, trước hết chúng ta xin mời hiệu trưởng Trường Đảng của chúng ta, Trưởng Ban Tổ Chức Khổng lên nói chuyện!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
......................
← Ch. 0779 | Ch. 0781 → |