Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Quan Cầm Thú - Chương 118

Y Quan Cầm Thú
Trọn bộ 128 chương
Chương 118: Tru diệt ma kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Lazada


Đường Liệp cùng Minh Lâm sóng vai đứng trên tiểu lâu, ngóng nhìn trăng sáng trên không trung, hai người đều lẳng lặng thưởng thức cảnh tượng yên tĩnh dưới ánh trăng. Minh Lâm đã cảm thấy được trên người Đường Liệp đột nhiên tăng mạnh biến hóa, hiện giờ vũ lực của Đường Liệp đã sớm bước chân vào cảnh giới nhất lưu cao thủ.

Minh Lâm nói: " Ngươi rốt cuộc lựa chọn trở thành địch nhân của Ma Đế."

Đường Liệp hỏi ngược lại: " Ta có lựa chọn sao?"

Minh Lâm yên nhiên cười nói: " Vô luận ngươi có lựa chọn hay không, ngươi hiện tại đang đứng bên chính nghĩa."

Đường Liệp nói: " Xác thực mà nói là ta đứng bên phía của ngươi." Những lời này nhiều ít giấu diếm sự khiêu khích.

Minh Lâm thông minh như thế nào, làm sao nghe không hiểu, nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh có biết hay không? Tương lai ngươi sẽ có một trận chiến đối mặt Ma Đế?"

Đường Liệp thở dài nói: " Không phải là đánh nhau sao, đánh thắng thì ta đánh, đánh không lại ta bỏ chạy..." Hắn tạm dừng một chút, không khỏi cười khổ nói: " Đối mặt Ma Đế Thu Thiện, chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn ta cũng không có, mẹ ơi, vạn nhất hắn muốn đánh mông ta thì làm sao bây giờ?"

Minh Lâm bị vẻ mặt Đường Liệp làm nhịn không được bật cười, điều này đối với nàng mà nói từ trước đến nay thật hiếm thấy.

Đường Liệp nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nàng không khỏi ngây ngốc, Minh Lâm tránh thoát ánh mắt mang tính xâm lược mười phần của hắn, nhìn ra bạch tháp phương xa nói: " Không biết đêm nay khi nào Ma Kiếm đến?"

Đường Liệp nói: " Cũng có thể nói cho ta biết, có được hai Thánh Long tinh thạch, ta có khả năng xuyên qua thời không trở lại thế giới của ta không?"

Minh Lâm có chút oán trách liếc mắt nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi ngàn vạn lần không thể đánh chủ ý với tinh thạch kia, tuy rằng thể chất của ngươi khác với chúng ta, cũng rất khó đem nhiều Thánh Long tinh thạch hoàn toàn dung nhập trong cơ thể, hay là đợi cho sư tôn xuất quan, ngài sẽ dạy ngươi làm như thế nào."

Đường Liệp thở phào một hơi: " Ta chợt phát hiện, Ma Đế Thu Thiện cũng không phải là không có ưu điểm."

Minh Lâm tràn ngập mê hoặc nhìn Đường Liệp.

Đường Liệp nói: " Ít nhất bởi vì hắn xuất hiện, làm cho nguyên lai rất nhiều quốc gia cùng bộ lạc có khúc mắc, chưa từng có chuyện chặt chẽ đoàn kết lại, đối với Cách Lan Đế Á đại lục mà nói, đó chính là một hồi phá rồi sau đó lập, là quá trình tiến tới sự phồn vinh."

Sự giải thích độc đáo của Đường Liệp làm cho Minh Lâm suy nghĩ sâu xa, loại quan điểm này nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cũng là nàng không dám nghĩ, nàng vẫn đều cho rằng Ma Đế Thu Thiên là người tội ác tày trời, nên chưa từng nghĩ về mặt khác.

Đường Liệp nói: " Nhưng không biết đến tột cùng là sự tình gì, làm cho vị Ma Đế này đã xảy ra biến hóa lớn như thế?"

Minh Lâm nói: " Người có bản tính đã nhất định, đều không phải là ta và ngươi có đủ khả năng thay đổi."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Ngươi có nghe nói qua hay không, nhân chi sơ tính bổn thiện, lúc mọi người sinh ra, đều không phải là ác nhân. Nhưng vì sau đó cuộc đời xảy ra việc nào đó, nên mới xảy ra biến hóa như thế."

Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Ta nói không lại ngươi..." Lúc này phía tây thần miếu đột nhiên dấy lên hỏa hoạn tận trời, hai người đồng thời dừng lại cuộc nói chuyện, hết thảy quả nhiên không ngoài dự đoán của Minh Lâm, Ma Kiếm Liễu Cô Yên tiến đánh.

Đường Liệp cười lạnh nói: " Cáo già này quả nhiên giảo hoạt, dương đông kích tây, muốn lợi dụng hỏa hoạn đem chúng ta dẫn tới."

Minh Lâm bình tĩnh nói: " Đối với nơi này hiểu biết như thế chỉ có một người."

Nàng tuy rằng chưa nói, nhưng Đường Liệp đã đoán được, người đó tất nhiên là Tuyết Viện không thể nghi ngờ.

Trong đôi mắt đẹp của Minh Lâm hiện ra vẻ thống khổ, sư tỷ phản bội là nỗi khổ tâm trong lòng nàng. Nàng có loại dự cảm mãnh liệt, có lẽ hôm nay sẽ đối diện với sư tỷ của nàng.

Thời điểm phía tây viện bị châm lửa, Thủy nương tử cùng Phong Tồn Chân phụ trách phòng thủ, hai người trước tiên phóng tới chỗ sân bị đốt cháy, thân ảnh sáu gã hắc y nhân xuất hiện chung quanh đám cháy, trong đó một người sắc mặt lạnh lùng, thân hình cao lớn, chính là thủ hạ Lôi Đông Lạc của Ma Kiếm Liễu Cô Yên, Lôi Đông Lạc cùng bọn họ là một trong bảy đại thần quan, luận về lực lượng Lôi Đông Lạc còn ở phía trên bọn họ, cánh tay của Phong Tồn Chân là bị mất trong tay của hắn.

Cừu nhân gặp lại vô cùng đỏ mắt, Phong Tồn Chân căm tức nhìn Lôi Đông Lạc nói: " Thật to gan, cũng dám xông vào thần miếu."

Lôi Đông Lạc cười lạnh nói: " Hôm nay tiến đến là vì lấy tính mạng của ngươi!"

Phong Tồn Chân giận dữ bay lên, thân hình hóa thành vô hình.

Lòng bàn tay Lôi Đông Lạc đánh ra, một đạo sấm rền đinh tai nhức óc đánh về phía trước.

Thân hình Phong Tồn Chân sau khi tiếng sấm qua đi, mờ mờ ảo ảo xuất hiện, trước người hình thành hai cỗ phong thuẫn, ngăn trở sấm rền công kích. Lôi Đông Lạc cười lạnh một tiếng, Chưởng Tâm Lôi liên tục phát ra, đem phong thuẫn do Phong Tồn Chân hình thành đánh vỡ tan nát. Phong Tồn Chân vốn không phải là đối thủ của Lôi Đông Lạc, hiện tại lại mất đi một cánh tay, thực lực giữa hai người càng chênh lệch lớn hơn nữa.

Thủy nương tử nũng nịu cười nói: " Lôi Đông Lạc, ngươi dám khi dễ Phong muội muội của ta, thật sự là vô cùng vô sỉ!"

Không đợi Lôi Đông Lạc lên tiếng, năm tên hắc y nam tử bên cạnh hướng Thủy nương tử xúm lại. Thủy nương tử cả giận nói: " Chuột nhắt lớn mật!" Thân thể mềm mại chấn động, vô số dòng nước hình thành lưỡi kiếm sắc bén hướng năm tên nam tử đâm tới.

Năm tên hắc y dùng thiết thuẫn đeo trên khuỷu tay ngăn trở dòng nước, mặc dù lấy năm địch một, nhưng lực lượng năm người vẫn kém hơn Thủy nương tử, bàn chân phải bật lui về phía sau ba thước mới có thể đứng lại.

Thủy nương tử cười lạnh nói: " Phế vật như vậy không biết làm sao lại lẫn vào thần miếu?"

Phía sau vang lên thanh âm uy nghiêm của một nam tử, chính là Kim Bất Hoán đi tới phía sau Thủy nương tử, hắn lạnh lùng nói: " Lôi Đông Lạc, ngươi quả nhiên ngày càng vô sỉ, thế nhưng triệu tập bọn đạo chích đến đốt thần điện của ta."

Lôi Đông Lạc hai nắm tay uy vũ rít gió, đã đem Phong Tồn Chân bức bách thành thế thủ.

Kim Bất Hoán thấp giọng hướng Thủy nương tử nói: " Ngươi đi tới chỗ bạch tháp thủ hộ, bọn họ giao cho ta đối phó."

Thủy nương tử gật đầu đang muốn rời đi, tay trái Kim Bất Hoán đột ngột hung hăng đâm vào ngay thắt lưng Thủy nương tử. Biến hóa đột nhiên phát sinh này làm cho mọi người không ngờ, đáng thương Thủy nương tử ngay cả phản ứng đều không kịp làm ra, ôm bụng chậm rãi ngã trên mặt đất, dòng máu tươi chảy ra lại là màu xanh biếc.

Kim Bất Hoán lạnh lùng rút bàn tay về, phía trên bàn tay toát ra phản quang màu sắt thép, nhìn hai tròng mắt dần dần mất đi sinh mệnh của Thủy nương tử, Kim Bất Hoán trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh tàn nhẫn vô tình: " Nếu như không có sự trợ giúp của ta, bọn họ như thế nào lại dễ dàng lẫn vào thần miếu?"

" Phản đồ!" Phong Tồn Chân không quản hết thảy hướng Kim Bất Hoán phóng đi, Lôi Đông Lạc làm sao để cho nàng đào thoát, hữu quyền mang theo tiếng sấm đánh kinh thiên động địa hướng hậu tâm của Phong Tồn Chân công tới.

Kim Bất Hoán lúc này cũng hướng Phong Tồn Chân công kích tới, thế cục hai người vây kín đã hình thành, Phong Tồn Chân nếu ở lúc đầu còn có cơ hội chạy trốn, hiện tại rốt cuộc đã mất hy vọng, Phong Tồn Chân nhìn thấy thảm trạng Thủy nương tử bị ám sát, sớm đã không còn để ý tới sinh tử, trong khoảnh khắc cả hai vây kín người nàng, thân thể đột nhiên tan ra, gió xoáy hỗn loạn năng lượng hình thành phong đao hướng hai người điên cuồng thổi quét tới, nàng chính là muốn liều mạng vừa chết, cũng phải ôm hai người Kim Bất Hoán đồng quy vu tận.

Phong Tồn Chân giải thể phát động một kích trí mệnh, với sự cường hãn của Kim Bất Hoán cùng Lôi Đông Lạc cũng không khỏi biến sắc, hai người dừng lại công kích, liên tiếp bật lui về phía sau.

Kim Bất Hoán vừa hạ chân xuống mới phát hiện không đúng, vị trí của hắn thế nhưng hãm vào khoảng không, máu loãng theo bốn phương tám hướng hướng hắn ào tới, đưa thân thể hắn bao phủ trong đó, Kim Bất Hoán hoảng hốt, biết Thủy nương tử vẫn chưa tuyệt khí, hắn liều mãng giãy dụa, nhưng thân thể càng lún càng sâu vào mặt đất trống không, hắn kiệt lực giãy dụa, Phong Tồn Chân giải thể hình thành phong đao, từ đỉnh đầu đánh úp lại, đem đầu của Kim Bất Hoán đánh thành dập nát, Kim Bất Hoán phát ra từng tiếng tru lên thê thảm, toàn bộ thân thể từ từ tan ra gia nhập vào trong dòng máu loãng kia.

Lôi Đông Lạc chứng kiến tình cảnh thê thảm trước mắt, trong lòng bắt đầu sinh ra sự sợ hãi vô tận, năm tên hắc y võ sĩ bên cạnh hắn lại sợ tới mức tè ra quần. Lôi Đông Lạc cảm thấy một trận bi ai, ngày đó bảy đại thần quan hiện giờ chỉ còn lại có hai, Mộc Phùng Xuân bị Tinh Linh Vương đánh nát tay chân, hiện tại chỉ là một phế nhân, ánh mắt của hắn nhìn về phía phương hướng bạch tháp, lại không biết đêm nay trận công kích ám muội này có khả năng thành công hay không.

Tinh Linh Vương lẳng lặng ngồi trên hòn đá phía trên bạch tháp, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt hồ bình tĩnh, bên trong đôi mắt màu lam đậm của hắn đột nhiên hiện lên một trận gợn sóng, bảy tên hắc y võ sĩ từ bảy phương hướng khác nhau tiến nhập vào trong hồ nước, nhưng không khởi xướng tiến công.

Bọn họ ngóng nhìn phương hướng bạch tháp, đột nhiên bắt đầu hướng trong nước đổ xuống một loại chất lỏng không biết tên.

Tinh Linh Vương hừ lạnh một tiếng, bảy đạo năng lượng tiễn không chút tiếng động hướng bảy người kia vọt tới, bảy tên võ sĩ này căn bản không cường đại như trong tưởng tượng của hắn, bọn họ cơ hồ không làm ra phản ứng gì, liền bị năng lượng xuyên thấu thân thể, thân thể bảy người ngã vào trong hồ nước, nhất thời thiêu đốt ra ngọn lửa màu xanh biếc.

Cùng lúc đó, lại có hơn mười người tiến vào trong hồ, Tinh Linh Vương nhất nhất đem tiễn bắn chết, những võ sĩ này xem ra chỉ là tử sĩ như bảy người kia, vũ lực thường thường, ở trước mặt Tinh Linh Vương chỉ có thể nghểnh cổ nhận lấy cái chết, Tinh Linh Vương âm thầm kỳ lạ, lại không biết Ma Kiếm phái nhiều người bình thường như vậy đi tới để làm gì?

Đường Liệp cùng Minh Lâm nhìn thấy hai nội viện đều bị châm lửa, biết rốt cuộc Ma Kiếm đã bắt đầu phát động công kích.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Bên bạch tháp bốc lửa, chúng ta có tới hỗ trợ hay không?"

Minh Lâm bình tĩnh nói: " Chúng ta ở đây chờ đợi, nơi nào cũng không đi."

Đường Liệp ngây ra, tiểu lâu này có gì mà Minh Lâm lại xem trọng như vậy? Dựa theo lẽ thường suy đoán, nàng khẩn trương nhất phải là bạch tháp mới đúng. Hiện giờ nàng lại khẩn trương cho tiểu lâu này, hay là có bí mật chân chính giấu ở bên trong? Trong lòng Đường Liệp mạnh mẽ nghĩ ra một ý niệm to gan trong đầu, có lẽ Tuệ Vân đại tế ti căn bản không phải bế quan trong bạch tháp, mà là ẩn thân bên trong tiểu lâu.

Minh Lâm đại tế ti từ trong mắt Đường Liệp nhìn ra mê hoặc trong đó, nhẹ giọng nói: " Đường tiên sinh có gì nghi vấn?"

Đường Liệp đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy một đạo thân ảnh màu trắng từ không trung chậm rãi thổi bay về hướng tiểu lâu, hạ xuống ngay lan can, khuôn mặt phong tư vô hạn mái tóc rối tung bay, lạnh lùng nói: " Đại tế ti đã lâu không gặp!"

" Sư tỷ!" Minh Lâm đã sớm phỏng chừng Tuyết Viện sẽ đến, trên gương mặt toát ra vẻ mỉm cười nhàn nhạt.

Tuyết Viện cười lạnh nói: " Trong lòng ngươi hận ta tới cực điểm, ở mặt ngoài vẫn tỏ ra bộ dáng thân thiết, khó trách bà ta lại yêu thương ngươi như thế."

Minh Lâm nói: " Ở trong lòng sư phụ ta và ngươi không có gì khác nhau, có lẽ bà đối với ngươi còn thân thiết hơn một ít."

" Câm mồm!" Tuyết Viện kêu lên chói tai, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên lan can màu xanh biếc một chút, thân hình bay lên không trung, tay phải xuất hiện một thanh loan đao ngọc bích dài chừng một tấc.

Minh Lâm thở dài nói: " Sư tỷ, vì sao đến bây giờ ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, cam tâm bị người xấu lợi dụng?"

Tuyết Viện cả giận nói: " Minh Lâm! Ở trước mặt ta ngươi đừng vội lợi dụng miệng lưỡi lợi hại! Tiếp chiêu!" Loan đao ngọc bích rời tay bay ra, ở trên không trung nhanh chóng xoay tròn, thân đao ở trong hư không nhanh chóng tăng trưởng, đi tới trước mặt Minh Lâm đã đạt tới hai thước chiều dài.

Đường Liệp vốn định xông lên phía trước, đã thấy Minh Lâm vươn tay qua, nhẵn nhụi nhẹ nhàng đánh ra, một đạo quang thuẫn hình bàn tay hướng loan đao ngọc bích nghênh tới, hai bên chạm nhau, phát ra một tiếng bồng thật lớn, loan đao ngọc bích quay ngược về, ở trên không trung lượn một vòng, một phân thành hai, vẫn hướng Minh Lâm giáp công tới.

Minh Lâm cùng Tuyết Phong đều là một mạch truyền thừa, đối với lẫn nhau vô cùng hiểu biết, Minh Lâm đánh ra chưởng hình quang thuẫn cũng chia thành hai hướng ngọc bích đao nghênh tới.

Đường Liệp chậm rãi tiến về phía trước, ngưng tụ năng lượng trong cơ thể chuẩn bị trợ giúp Minh Lâm đối phó Tuyết Viện, nhưng lúc này lại nhìn thấy một tia chớp bóng đen hướng tiểu lâu lao xuống, chính là Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang rốt cuộc đã đến.

Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận, đại tế ti Tuệ Vân bế quan chân chính tất nhiên là tiểu lâu này không thể nghi ngờ.

Ma Kiếm Liễu Thập Nhất Lang nhìn thấy Đường Liệp, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, hai mắt cơ hồ như muốn phun lửa, hai đấm cách không đánh ra, một đạo ma diễm màu xanh biếc từ trên cao hướng đỉnh đầu Đường Liệp phun xuống.

Trường đao của Đường Liệp ở trên không trung lóe lên quang hoa xinh đẹp, đao thuẫn màu bạc đem đao diễm của Ma Kiếm Liễu Thập Nhị Lang ngăn cách lại bên ngoài.

Ma Kiếm từ trên lưng dơi nhảy xuống, trường kiếm màu đen trong tay chỉ hướng Đường Liệp lạnh lùng nói: " Chịu chết đi!" Bởi vì lần trước thương thế hắn vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên không thể không mượn dùng vũ khí, lấy nó bổ sung năng lượng không đủ trong cơ thể.

Đường Liệp khí định thần nhàn nói: " Liễu Thập Nhị Lang, có biết hôm nay là ngày gì không?"

Ma Kiếm ngây ra, hôm nay là ngày Tuệ Vân xuất quan, nhưng không biết Đường Liệp vì sao lại hỏi như thế.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Hôm nay chính là ngày giỗ của Ma Kiếm ngươi!" Vừa dứt lời, năng lượng trong cơ thể ngưng tụ tới đỉnh trạng thái tựa như nước sông mạnh mẽ, nương theo đao pháp mạnh mẽ của Đồ Ma Thất Thức, mãnh liệt mênh mông hướng Ma Kiếm tuôn ra.

Ma Kiếm hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay tựa như điện khẩn hướng Đường Liệp đón đánh tới, nếu như ở thời điểm còn chưa bị thương, Ma Kiếm còn dám cùng Đường Liệp dùng cứng đối cứng chống lại, nhưng hiện tại năng lượng trong cơ thể hắn đã giảm rất nhiều, chỉ có thể lợi dụng tốc độ cùng Đường Liệp so đấu.

Hai người đao kiếm liên tục chạm vào nhau hơn mười lần, trường đao trong tay Đường Liệp chẳng qua chỉ là sắt thép bình thường, bị trường kiếm trong tay Ma Kiếm chặt đứt mất nửa đoạn.

Lúc này Đường Liệp đã có thể tự nhiên khống chế vô hình đao khí, đao khí ở nửa thân đao bên trên tụ lại thành hình, thân đao tựa như dấy lên một ngọn lửa màu lam.

Trong lòng Ma Kiếm thầm than, nếu không phải dựa vào trường kiếm sắc bén trong tay lần này chỉ sợ phải thua Đường Liệp, lặng yên nhìn về phía Minh Lâm cùng Tuyết Viện chiến đấu, Tuyết Viện tuy rằng chiếm cứ thượng phong, nhưng muốn ở trong thời gian ngắn thắng được Minh Lâm cũng không thể, trong lòng Ma Kiếm không khỏi than oán, nếu cứ theo đà này không biết còn phải kéo dài bao lâu, hắn đột nhiên phát ra một tiếng gầm lên, cắn chót lưỡi, hai mắt trợn lên, vẻ mặt kinh dị tới mức trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, lại không biết Ma Kiếm này rốt cuộc muốn làm ra điều gì cổ quái.

Đôi mắt Ma Kiếm hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, da thịt trên mặt lại biến thành màu lục, quanh thân dâng lên hào quang màu xanh biếc nhàn nhạt.

Minh Lâm mặc dù đang giao chiến cùng Tuyết Viện, lại từng thời khắc vẫn chú ý biến hóa chiến cuộc bên Đường Liệp, nàng kinh hô: " Huyết Ma Liệt Biến! Đường Liệp cẩn thận!"

Huyết Ma Liệt Biến là công pháp lợi hại nhất của Ma Kiếm, nhưng bởi vì sử dụng loại công pháp này sẽ hao tổn bản thân thật lớn, không đến lúc bất đắc dĩ Ma Kiếm sẽ không dễ dàng sử dụng, với hắn mà nói ngăn cản Tuệ Vân xuất quan là trên hết thảy, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn muốn bắt Đường Liệp là không có khả năng, chỉ có dùng loại phương pháp này mới làm cho công lực của hắn ở trong khoảng thời gian ngắn tăng cường lên mấy lần, mới có thể thực hiện mục đích của chính mình.

Đường Liệp tuy rằng không biết cái gì là Huyết Ma Liệt Biến, nhưng theo tiếng kinh hô của Minh Lâm cũng đủ biết đây là tà công cực kỳ lợi hại, nhanh chóng gắn kết năng lượng trong cơ thể truyền vào thân đao hướng đỉnh đầu Ma Kiếm chém tới.

Ma Kiếm hừ lạnh một tiếng, cũng một kiếm đón đánh ra, đao kiếm tương giao, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại truyền dọc theo thân đao vào người Đường Liệp, Đường Liệp song chưởng rung mạnh, liên tục rút lui ba bước, năng lượng còn chưa hoàn toàn tan mất va chạm thật mạnh vào lồng ngực hắn, Đường Liệp khó tin nhìn về phía Ma Kiếm, căn bản không có nghĩ đến lực lượng của hắn ở trong khoảng thời gian ngắn lại đề cao nhanh chóng như thế.

Cổ họng Ma Kiếm phát ra tiếng tê rống như dã thú, tay trái của hắn vươn ra, năng lượng trong cơ thể hình thành một thanh trường kiếm hữu hình vô chất.

Đường Liệp ổn định bước chân, hét lớn một tiếng, phấn chấn tinh thần của chính mình, trong tay vẻn vẹn chỉ còn lại chuôi đao dấy lên đao diễm nóng cháy, hắn muốn lĩnh giáo một chút, Ma Kiếm rốt cuộc có thể cường đại đến tình trạng thế nào.

Hai người đồng thời hướng đối phương lao tới, áp lực cường đại phát ra thanh âm xèo xèo rít gió, vọt tới khoảng cách nhất định, Đường Liệp dẫn đầu nhảy dựng lên, trường đao vô hình trong tay như tia chớp bổ về phía đầu Ma Kiếm, đôi mắt Ma Kiếm màu đỏ để lộ ra quang mang quái dị, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Lại đánh giáp lá cà, hai người đều trút hết toàn thân lực lượng, năng lượng tương giao làm cho không khí chung quanh hướng bốn phía bắn ra, Đường Liệp chiếm cứ ưu thế ra tay trước, tiếc rằng Ma Kiếm lúc này năng lượng đã tăng trưởng mấy lần, làm cho Đường Liệp hoảng sợ chính là, năng lượng đao của hắn lại bị năng lượng tay trái của Ma Kiếm cắt thành hai đoạn.

Gương mặt xanh lục của Ma Kiếm lộ ra vẻ tươi cười, hắn bỗng nhiên mở miệng ra, một đạo lục quang bỗng nhiên hướng Đường Liệp phóng tới. Đường Liệp căn bản không có nghĩ đến trong miệng Ma Kiếm còn giấu diếm huyền cơ, khoảng cách ngắn ngủi như thế, Đường Liệp không thể né tránh kịp lúc, bèn lách người qua bên phải, năng lượng trong cơ thể cấp tốc tập trung phòng hộ nơi ngực phía trên.

Năng lượng tiểu kiếm màu xanh biếc va chạm lên mặt năng lượng thuẫn của Đường Liệp, phát ra một tiếng bồng vang thật lớn, lại phát ra quang hoa lóa mắt như ánh sáng ngọc, Đường Liệp bởi vì không chịu nổi cường quang kích thích, không thể không nhắm lại hai mắt.

Thế công Ma Kiếm không chút ngừng lại, năng lượng kiếm trong tay đột nhiên đâm thẳng ngay ngực Đường Liệp.

Minh Lâm ở khoảnh khắc Ma Kiếm ra tay đã hư ra một chiêu, bỏ qua Tuyết Phong hướng Đường Liệp phóng đi. Đối mặt tình cảnh sinh mệnh Đường Liệp chỉ còn treo một đường, Minh Lâm rốt cuộc không thể bảo trì sự trấn tĩnh ngày thường, phương tâm đại loạn.

Tuyết Viện làm sao lại buông tha cơ hội tốt này, quát một tiếng, một chưởng nghiêm trọng đánh vào hậu tâm Minh Lâm, thân thể mềm mại của Minh Lâm mất đi cân bằng bay ra ngoài, dừng ngã xuống bên người Đường Liệp, hai tay nàng chống đỡ mặt đất muốn đứng lên, còn chưa bò lên, một ngụm máu tươi đã phun ra, phía trên quần áo trắng như tuyết nhiễm lên màu đỏ tươi nhìn thật ghê người.

Đường Liệp thống khổ che ngực, năng lượng kiếm của Ma Kiếm cũng không trực tiếp đâm trúng thân thể hắn, mà là đâm vào Thánh Long tinh thạch hắn giấu ở trong ngực, năng lượng cường đại của Ma Kiếm đem Thánh Long tinh thạch va chạm dập nát, những mảnh vụn thật sâu đâm vào bên trong da thịt Đường Liệp.

Đường Liệp cơ hồ không thể hô hấp, Minh Lâm giãy dụa bò sát đến bên cạnh hắn: " Ngươi như thế nào?"

Tuyết Viện lạnh lùng nói: " Còn giả vờ làm thánh nữ trinh tiết, nguyên lai ngươi cũng có lúc động tình!"

Ma Kiếm tràn ngập đắc ý nhìn Đường Liệp cùng Minh Lâm ngã trên đất, thanh âm trầm thấp nói: " Chắn ta phải chết!"

Tuyết Viện tay cầm loan đao ngọc bích, ánh mắt dừng nơi vùng cổ trắng noãn nhẵn nhụi của Minh Lâm, nàng ta muốn dùng lưỡi dao vô tình cắt đi cổ họng tuyết trắng của Minh Lâm.

Đường Liệp cố nén đau đớn cười nói: " Hay cho một chiêu gian kế, hạ chống thượng, trung đối hạ, thượng đối trung, công phu Điền Kỵ đua ngựa cho ngươi học được mười thành!"

Ma Kiếm đương nhiên không biết cái gì gọi là Điền Kị đua ngựa, hắn giơ lên trường kiếm, đột nhiên hướng cổ Đường Liệp đánh xuống.

Minh Lâm bỗng nhiên tung lên một vật sáng ngời.

Ma Kiếm ngây ra, Tuyết Viện lại đột nhiên biến sắc: " Đi mau!" Nàng ta là sư tỷ Minh Lâm đương nhiên biết vật kia là Oanh Thiên Lôi, Minh Lâm là ôm ý niệm ngọc đá cùng nát, cùng với bọn họ tính cả tiểu lâu cùng nhau đồng quy vu tận.

Trong lúc mấu chốt, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước Oanh Thiên Lôi, nắm Oanh Thiên Lôi hướng phương xa ném ra ngoài, Oanh Thiên Lôi ở trên hư không nổ tung, tiếng vang kinh thiên động địa làm cho cả tiểu lâu chấn động, nếu vừa rồi nổ trên tiểu lâu, tất cả mọi người chỉ sợ phải tan xương nát thịt.

Lôi Đông Lạc kịp lúc xuất hiện làm cho cục diện càng trở nên ác liệt.

Minh Lâm lạnh nhạt cười nói: " Không thể tưởng được vẫn còn bị các ngươi tránh được."

Ma Kiếm lạnh lùng nói: " Ngươi yên tâm, ngươi, sư phụ ngươi, còn có Đường Liệp, đêm nay tất cả đều sẽ chết!"

Đường Liệp bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy: " Vừa rồi không tính, một lần nữa thử xem!"

Trong lòng Ma Kiếm ngẩn ra, hắn căn bản không dự đoán được Đường Liệp trúng một đòn nghiêm trọng của mình, tại thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể đứng lên một lần nữa.

Trong ánh mắt Đường Liệp tràn ngập tự tin cường đại, hắn kéo Minh Lâm ý bảo nàng dựa vào đầu vai của mình.

Gương mặt Tuyết Viện xẹt qua biểu tình khác thường, nàng ta rõ ràng chứng kiến hai người đã đánh mất năng lực tái chiến, nhưng giờ phút này Đường Liệp lại khôi phục như kỳ tích.

Lôi Đông Lạc căn bản không biết thực lực Đường Liệp, hơn nữa hắn chứng kiến Đường Liệp bị Ma Kiếm đâm trúng, ý định muốn tìm cơ hội lập công, dẫn đầu xông lên phía trước, hữu quyền mang theo uy thế sấm gió hướng ngực Đường Liệp đánh đi. Đường Liệp đột nhiên trợn tròn mắt, giống như thiên thần nổi giận gầm lên một tiếng: " Muốn chết!" Đồng dạng cũng một quyền đón ra ngoài, mảnh vụn của Thánh Long tinh thạch màu trắng đâm vào trong cơ thể hắn, nhất thời bị cơ thể hắn hấp thu, đột nhiên bị quán nhập năng lượng cường đại không thể phát tiết, Lôi Đông Lạc lại vừa lúc phóng ra, cũng thật sự là bất hạnh của hắn.

Hai đấm đụng nhau, chỉ nghe thanh âm xương cốt vỡ vụn, tay phải của Lôi Đông Lạc thế nhưng bị một quyền cường đại của Đường Liệp nghiền nát, cánh tay phải vỡ vụn huyết nhục bay tứ tung, vô cùng thê thảm. Đường Liệp một quyền này vẫn không hề ngừng lại, nắm tay hung hăng giã lên ngực Lôi Đông Lạc, đem xương ngực Lôi Đông Lạc đánh cho hoàn toàn vỡ nát.

Lôi Đông Lạc kêu thảm một tiếng, thất tha thất thểu thối lui ra sau, hắn khó tin nhìn Đường Liệp, trong ánh mắt hấp hối toát ra vẻ hối hận vô tận, nếu hắn biết thực lực chân chính của Đường Liệp, tuyệt sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn liều lĩnh như thế.

Nhìn Lôi Đông Lạc bị một quyền của Đường Liệp đánh chết, trên mặt Ma Kiếm cũng không khỏi hiện ra một tia sợ hãi, thời điểm hắn đâm trúng Đường Liệp liền cảm giác được một cỗ lực lượng thần bí, nhưng bởi vì hắn đang ở trong trạng thái Huyết Ma Liệt Biến, cho nên cũng không lập tức nhận ra đó là lực lượng của Thánh Long tinh thạch, hắn càng không nghĩ đến bởi vì mình đâm trúng Đường Liệp một kiếm, mới trợ giúp hắn hấp thu được năng lượng của Thánh Long tinh thạch.

Đường Liệp gắt gao nhìn thẳng Ma Kiếm: " Lại đến!" Hắn nắm chặt hữu quyền, hướng Ma Kiếm lao tới.

Ma Kiếm ngưng tụ lực lượng toàn thân, ý đồ dùng một chiêu đem Đường Liệp đánh gục.

Trong tay Ma Kiếm phát huy ra sáu đạo kiếm khí, tăng cường năng lượng mấy lần làm cho kiếm khí của hắn cường đại chưa từng có.

Đường Liệp lại vẻn vẹn chém ra một đạo đao khí, mà đao khí bá đạo chưa từng có này dễ dàng đem sáu đạo kiếm khí của Ma Kiếm hoàn toàn chặt đứt, Ma Kiếm kinh ngạc trước sự cường đại của Đường Liệp, hắn lại giở lại trò cũ, trong miệng một đạo lục quang hướng Đường Liệp bắn ra ngoài.

Đường Liệp đối với thủ đoạn Ma Kiếm đã sớm hiểu biết, lấy năng lượng đao vô hình phá vỡ sát chiêu của Ma Kiếm, tay trái ngưng tụ năng lượng cường đại, dựa theo tiễn pháp Tinh Linh Vương truyền thụ cho hắn, bắn ra ba mũi năng lượng tiến.

Ma Kiếm nằm mơ cũng không nghĩ đến Đường Liệp cũng học được bổn sự của Tinh Linh Vương, càng thật sự không ngờ Đường Liệp hiện tại hấp thu hai viên Thánh Long tinh thạch, thì năng lượng hắn có được đã xa xa vượt qua thời điểm cùng Tinh Linh Vương liên thủ.

Ma Kiếm muốn trốn tránh, nhưng giờ phút này Huyết Ma Liệt Biến làm năng lượng của hắn trong khoảng thời gian ngắn chợt yếu bớt, rốt cuộc không thể né tránh Đường Liệp toàn lực bắn ra tam tiễn.

Ba mũi năng lượng tiễn vô hình xuyên thủng ngực bụng của Ma Kiếm, huyết vụ tán đi, Ma Kiếm ánh mắt dại ra đứng thẳng nơi đó, tai mắt mũi miệng máu tươi không ngừng chảy ra, năng lượng tiễn chẳng những xuyên thủng thân thể hắn, còn đánh rách tả tơi kinh mạch trong cơ thể hắn. Ma Kiếm ngửa mặt lên trời tru lên: " Ta không cam lòng...Ta không cam lòng..." Thân thể hắn rốt cuộc không chịu nổi năng lượng thật lớn, tựa như một quả khí cầu nổ mạnh ra, hình thành một mảnh huyết vụ.

Minh Lâm không dám nhìn thêm, vùi trán vào sau bờ lưng kiên cố của Đường Liệp.

Tuyết Viện sớm bị tình cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, đứng yên nơi đó không làm ra được hành động gì.

Với năng lực hiện tại của Đường Liệp giết nàng là chuyện dễ dàng.

Đường Liệp chậm rãi đến gần Tuyết Viện, Minh Lâm nhẹ giọng nói: " Đừng..." Trong lòng nàng thủy chung vẫn xem Tuyết Viện là sư tỷ của mình, nàng tự nhiên không muốn Đường Liệp thương tổn Tuyết Viện.

Đường Liệp nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Viện, sát khí trong lòng nhất thời tiêu tán, gương mặt Tuyết Viện quá giống Tần Viện Viện, làm cho Đường Liệp mỗi lần gặp được nàng ta đều sinh ra cảm giác vô cùng áy náy.

" Ngươi đi đi..." Đường Liệp ảm đạm nói.

Tuyết Viện gật đầu, xoay người lại.

" Sư tỷ! Trong lòng sư phụ chưa bao giờ xem ngươi là người ngoài!" Minh Lâm buồn bã kêu lên.

Tuyết Viện đi được hai bước xoay người lại, gương mặt đã tràn đầy nước mắt. Minh Lâm tuột xuống khỏi người Đường Liệp, chậm rãi đi tới gần nàng ta nói: " Sư tỷ, vì sao ngươi không thể buông ra cừu hận trong lòng? Trở về a, chúng ta vẫn là tỷ muội, nơi này vẫn là nhà của ngươi!"

Tuyết Viện bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng khóc nói: " Ta sai lầm rồi..."

Minh Lâm rưng rưng xông lên phía trước.

Trong lòng Đường Liệp kỳ lạ, không nghĩ tới Tuyết Phong thế nhưng chuyển biến nhanh chóng như thế, trong đó phải chăng là có mục đích khác, hắn cuống quýt xông về phía trước, ý đồ ngăn trở Minh Lâm.

Nguyên lai Tuyết Viện đang quỳ trên mặt đất lại đột nhiên cử động, ôm đồm Minh Lâm, ngọc bích đao trong tay kề ngang cổ nàng, lạnh lùng nói: " Đường Liệp! Ngươi đứng lại đó cho ta, còn dám tiến lên một bước, ta liền giết nàng!"

Đường Liệp ngạnh sanh dừng lại bước chân, cả giận nói: " Tuyết Viện, ngươi uổng là đệ tử của Tuệ Vân đại tế ti, thế nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đối đãi sư muội của mình!"

Tuyết Viện điên cuồng cười nói: " Chỉ cần có thể giết chết Tuệ Vân, cho dù là chuyện đê tiện thập bội ta cũng có thể làm!" Ả ép lưỡi dao xuống, cắt vỡ da thịt mềm mại của Minh Lâm, máu tươi từ miệng vết thương của nàng chậm rãi chảy ra.

Đường Liệp khóe mắt trợn trừng như muốn nứt, cưỡng chế lửa giận trong lòng nói: " Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?"

Tuyết Viện đem một viên thuốc màu đen ném lên mặt đất, lạnh lùng nói: " Nuốt nó vào!"

" Đừng!" Minh Lâm lớn tiếng kêu lên, viên thuốc này là kỳ độc Đoạn Hồn Đan, Đường Liệp nuốt vào làm gì còn mạng sống?

Tuyết Viện thở dài nói: " Quả nhiên tình thâm ý trọng, hoặc là ngươi chết, hoặc là hắn chết, ta sẽ không cho các ngươi nhiều thời gian lựa chọn."

Đường Liệp âm thầm tìm kiếm cơ hội công kích, nhưng Tuyết Viện biết hắn vũ lực siêu quần, bây giờ càng cẩn thận gấp bội, tự nhiên sẽ không dễ dàng cho hắn tìm được cơ hội giải cứu Minh Lâm.

Đường Liệp chậm rãi nhặt lên Đoạn Hồn Đan, năng lượng trong cơ thể lặng yên hình thành phòng hộ, cho dù nuốt vào Đoạn Hồn Đan, hắn cũng có thể lợi dụng năng lượng hình thành phòng hộ cách ly khỏi thân thể, hắn không chút do dự nuốt xuống.

Trên mặt Tuyết Viện lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, không thể tưởng được Đường Liệp thế nhưng thật tình nguyện ý vì Minh Lâm mà chết?

Minh Lâm sớm mất đi sự trấn tĩnh ngày xưa, khóc không thành tiếng.

Đường Liệp làm ra bộ dáng vô cùng thống khổ, che ngực bụng, căm tức nói với Tuyết Viện: " Ngươi nếu dám nuốt lời, ta tuyệt sẽ...không buông tha ngươi..."

Tuyết Viện cười lạnh nói: " Ta vừa mới nói qua, chỉ cần có thể đủ giết chết Tuệ Vân, cho dù chuyện đê tiện thập bội ta cũng sẽ làm!" Đoán chắc Đường Liệp đã bắt đầu độc phát, ả huy đao hướng Minh Lâm đâm tới, khoảnh khắc huy đao, cũng lộ ra sơ hở phòng thủ.

Đường Liệp rốt cuộc tìm được cơ hội ngàn năm một thuở, tiềm vận năng lượng tạo thành một mũi năng lượng tiễn chuẩn xác không lầm bắn trúng cổ tay nắm đao của Tuyết Viện, ả kêu thảm một tiếng, xương cổ tay đã bị năng lượng tiễn cường đại của Đường Liệp đánh nát nhừ, ngọc bích đao leng keng rơi xuống mặt đất, ả biết đại thế đã mất, xoay người hướng phương xa bỏ chạy.

Minh Lâm không còn quản được Tuyết Viện, cuống quýt đi tới trước mặt Đường Liệp, rưng rưng nói: " Đường đại ca, huynh như thế nào?"

Đường Liệp nhìn thấy nàng đã bộc lộ ra tình cảm khó nói nên lời, trong lòng rung động, cố ý giả ra bộ dáng thống khổ vạn phần, thấp giọng nói: " Ta chỉ sợ là không được..."

Minh Lâm nghe được Đường Liệp nói như vậy, làm sao còn lo tới thân phận của mình, ôm lấy thân hình Đường Liệp lớn tiếng khóc lên.

Đường Liệp vô lực nói: " Có câu ta thủy chung muốn hỏi nàng, ở trong lòng nàng có từng thích ta hay không?"

Minh Lâm dùng sức gật đầu, giờ phút này đã khóc không thành tiếng.

Đường Liệp cười ha ha, đắc ý đem Đoạn Hồn Đan phun ra.

Minh Lâm thế mới biết Đường Liệp cố ý lừa nàng, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, thầm mắng Đường Liệp vô sỉ.

Đường Liệp nhìn viên thuốc trong tay không khỏi đứng ngây ra, viên thuốc rõ ràng nhỏ đi nhiều, vừa rồi còn như trái long nhãn, hiện giờ chỉ chừng hạt bắp, hắn rõ ràng là dùng năng lượng bao bọc viên thuốc, vì sao lại có thể hòa tan nhiều như vậy?

Minh Lâm cũng nhìn ra khác thường, rung giọng nói: " Như thế nào lại nhỏ đi nhiều như vậy?"

Trong bụng Đường Liệp đột nhiên cảm thấy đau như dao cắt, bởi vì không chịu nổi đau đớn, hai đầu gối hắn mềm nhũn, thế nhưng quỳ sụp xuống thật mạnh: " Ta...ta chỉ cợ là thông minh quá bị thông minh hại..."

Minh Lâm biết lần này Đường Liệp cũng không lừa nàng, kinh hoảng nói: " Ta đi tìm Tinh Linh Vương, có lẽ hắn có biện pháp..."

Lúc này Tinh Linh Vương đã giải trừ nguy cơ bên bạch tháp hướng tiểu lâu đi tới, chứng kiến tình huống trước mắt cũng cả kinh, nghe được Minh Lâm nói rõ tình hình vừa rồi, Tinh Linh Vương bậm môi dậm chân nói: " Chuyện xấu, Đoạn Hồn Đan vốn có thể dùng năng lượng bảo vệ, nhưng vì Đường Liệp hấp thu năng lượng của viên Thánh Long tinh thạch kia, hiện tại cũng không thể hoàn toàn đem năng lượng trong cơ thể khống chế như ý muốn, dĩ nhiên là sinh ra sơ sót, lần này phiền toái!"

Minh Lâm rưng rưng nói: " Cầu ngài cứu hắn đi!"

Tinh Linh Vương cũng bó tay không biện pháp, ảm đạm nói: " Hắn là con rể tương lai của ta, ta có thể cứu hắn đương nhiên sẽ toàn lực mà làm, nhưng...ta thật sự nghĩ không ra biện pháp gì..."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-128)