← Ch.0182 | Ch.0184 → |
Rửa mặt xong, Tùy Qua đang muốn rời khỏi phòng ngủ, lúc này có một điểm vàng bắn nhanh đến, sau đó dừng trước mặt Tùy Qua một thước.
Ảnh Phong đột nhiên tới, hơn nữa tựa hồ còn nói cho Tùy Qua có chuyện xảy ra.
Nhà kính xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Tùy Qua hơi kinh hãi, vội vàng hoả tốc chạy tới trụ sở đào tạo thực vật.
Chiếc khóa sắt của nhà kính vốn được khóa chặt, đã bị mở ra.
Tùy Qua vội vàng tiến vào nhà kính.
Chỉ thấy một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi có vẻ lấm la lấm lét ngã xuống trước cửa nhà kính.
Hôn mê.
Đây là chuyện rất hiển nhiên.
Những linh thảo bên trong linh điền sẽ thả ra một chút sương mù khiến người ta sinh ra ảo giác, hôn mê. Nếu như hoàn toàn không phòng bị tiến vào nhà kính, như vậy kết quả chính là điên cuồng cường độ thấp hoặc là dứt khoát ngất đi giống như vậy.
Linh thảo, làm sao có thể dễ dàng bị hái đi như vậy.
Người bình thường cho dù muốn nhích tới gần, cũng rất khó.
Tùy Qua suy nghĩ một chút, ném thiếu niên này ra khỏi nhà kính, sau đó dùng lá thông kích thích hắn tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, thiếu niên vừa thấy Tùy Qua, liền lộ ra vẻ hoảng loạn, muốn bỏ chạy, lại bị Tùy Qua nhanh tay bắt được.
- Tại sao ngươi phải bẻ khóa chui vào đây?
Tùy Qua hỏi.
- Tôi... Tôi tới trộm rau!
Câu trả lời của thiếu niên, khiến Tùy Qua cả kinh.
Trộm rau?
Thiếu niên lại nói:
- Trước kia tôi từng lấy trộm rau trong nhà kính bên cạnh... Thật xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy như vậy rất kích thích...
- Được rồi, ngươi đi đi.
Tùy Qua cũng lười hỏi, hắn cũng không thể giết chết tiểu tử này?
Huống chi, tiểu tử này vừa tiến vào đã hôn mê, nhìn dáng dấp chưa nhìn thấy cái gì, càng không làm được cái gì.
Chỉ có điều, xem ra phải đổi một cái khóa an toàn hơn mới được, hơn nữa xung quanh còn phải gia cố thêm.
Đây chỉ là nhạc đệm mà thôi, nhưng Tùy Qua vẫn phải đe dọa mấy câu, mới khiến thiếu niên kia bỏ chạy. Sau đó, hắn bắt đầu lao động trong linh điền, trước mắt công ty dược đã đóng cửa, sức khỏe của Đường Vũ Khê cũng phục hồi như cũ, Tùy Qua cũng thanh tĩnh, dứt khoát đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện tu hành và đề cao linh thảo.
Nhất là gốc cây non Nhân mộc này, Tùy Qua ký thác kỳ vọng rất lớn.
Khi Tùy Qua đang vất vả cần cù lao động, tên thiếu niên lúc trước hắn thả cho chạy lại chạy tới bờ sông.
Lúc này vẫn là sáng sớm, ở bờ sông rất lạnh, hơn nữa sương mù rất lớn, tựa hồ không có người nào.
Sau khi thiếu niên đi tới bờ sông, liền bắt đầu nhìn đông nhìn tây, tựa hồ đang đợi người nào đó.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, một bóng người từ trong biển sương mù đi ra, hỏi hắn:
- Có thu hoạch gì? Ngươi vào đó nhìn thấy cái gì?
- Cũng không biết làm sao, ta vừa tiến vào đã hôn mê.
Thiếu niên kia nói:
- Chẳng qua nhớ được trước khi hôn mê, giống như thấy bên trong sương khói lượn lờ, còn có một chút khí màu tím. Ừ, còn có mùi thơm rất kỳ quái.
- Chỉ có như vậy thôi sao?
Người nọ thấy thiếu niên gật đầu, hừ lạnh một tiếng:
- Phế vật vô dụng!
Thiếu niên không dám cãi lại, cười nói:
- Vậy lần sau tôi sẽ đi thăm dò tốt hơn. Ông chủ, ông đã hứa cho tôi tiền....
Người nọ tiện tay ném một xấp tiền cho tên thiếu niên.
Thiếu niên cầm trong tay vỗ, có chút không vừa ý nói:
- Ông chủ, không phải ngài nói cho tôi một vạn sao?
- Muốn chết...
Người nọ đưa tay lên, liền túm lấy cổ thiếu niên, đầu ngón tay vừa dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng "Răng rắc", xương cổ của thiếu niên kia liền vỡ vụn. Chỗ cổ họng của hắn phát ra mấy tiếng "khanh khách", con ngươi tựa hồ muốn lồi ra ngoài, giống như trước khi chết cũng còn không rõ, tại sao người này lại ác độc như vậy, thoáng cái đã lấy mạng của hắn.
Người nọ hoàn toàn không để ý, giống như giết một con gà, sau đó hắn lấy ra một cái bình nhỏ, đổ một chút thuốc bột màu trắng lên trên thi thể, sau đó xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, thi thể của thiếu niên kia bắt đầu nhanh chóng phân hủy, huyết nhục, xương cốt đều hóa thành một bãi nước vàng mùi hôi thối.
Trong một căn phòng của khách sạn Lệ Đô.
Nhuế Cường đang hút thuốc, trên bàn bày một xấp tài liệu, những tài liệu này đều là về Tùy Qua.
Kể từ khi nhận được nhiệm vụ, Nhuế Cường đã lập tức bắt tay vào điều tra Tùy Qua.
Chẳng qua vì tuân thủ nguyên tắc cẩn thận, Nhuế Cường cũng không trực tiếp tiếp xúc với Tùy Qua, để tránh đánh cỏ động xà.
Nhìn tư liệu thu thập trước mắt, người tên là Tùy Qua này thật sự có chút bản lãnh, hơn nữa y thuật cũng rất cao siêu. Chẳng qua là, hắn rút cuộc có loại linh dược có thể làm cho gân cốt của người bị hao tổn hoàn toàn khép lại hay không, lại không cách nào khẳng định. Bởi vì số lần Tùy Qua dùng thứ đó cũng không nhiều, mà trước mắt ở thành phố Đông Giang, tựa hồ cũng chỉ có Văn Quốc Cường, nhưng đôi chân của Văn Quốc Cường sớm đã bị người ta chặt đứt, thời gian quá lâu như vậy, đã không có cách nào tra ra dược tính của linh dược có còn hay không.
Nghĩ tới đây, Nhuế Cường cảm giác Bùi Nguyên Chí quả nhiên đáng chết, tin tức trọng yếu như thế, lại không bẩm báo với gia tộc.
Ngoài ra, điều khiến Nhuế Cường còn có chút kiêng kỵ chính là, công phu của Tùy Qua hình như cũng không tệ, nghe nói chưởng môn của Lục Hợp Thông Tí quyền đã bỏ mạng trong tay hắn. Nhưng, điểm này Nhuế Cường cũng không phải rất lo lắng, bởi vì Bùi gia có cao thủ có thể trấn áp Tùy Qua. Nhưng, Nhuế Cường còn điều tra được một tin tức, đó chính là đám người của Thiếu Lâm tự, tựa hồ cũng có liên lạc với Tùy Qua. Nói như vậy, vấn đề cũng có chút khó giải quyết. Mặc dù Bùi gia có không ít cao thủ, nhưng những năm gần đây, đám lừa ngốc Thiếu Lâm tự phát triển rất mạnh, cao thủ cũng tích góp từng tí một, cho dù là Bùi gia cũng không đòi được chỗ tốt.
Cho nên, theo Nhuế Cường thấy, chuyện này đúng là chỉ có thể cẩn thận làm việc, hơn nữa càng bí ẩn càng tốt.
Nếu không làm được, trái lại còn chọc ra một cường địch cho Bùi gia, vậy chuyện giữa Nhuế Cường hắn và Bùi Nguyệt Di cũng khỏi phải nghĩ đến.
Khó khăn a!
Nhuế Cường thở dài một tiếng.
Sáng sớm hôm nay, Nhuế Cường xui khiến một tên trộm đến nhà kính của Tùy Qua điều tra, ai ngờ không có thu hoạch thực chất gì, điều này làm cho Nhuế Cường có chút căm tức, cho nên mới giết hắn cho hả giận. Nhưng chỉ sợ không thể làm lại chuyện này lần thứ hai, hắn biết tiểu tử Tùy Qua cũng không ngu, nếu quả thật đánh rắn động cỏ thì phiền phức.
Huống chi, tên trộm kia cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất chứng minh trong nhà kính của Tùy Qua tiểu tử đúng là có "quỷ"!
Nhưng làm thế nào mới có thể thuận lý tiến vào trong đó đây?
Nhuế Cường ngửa đầu nằm trên ghế sa *** nghĩ ngợi.
Qua một hồi, điện thoại của Nhuế Cường đột nhiên vang lên.
Người gọi tới là một người bạn tên là Lâm Tiểu Thập, là nhi tử của một đầu sỏ bất động sản.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Nhuế Cường nói:
- Tiểu Thập, ngày thường cậu đều bận rộn chơi nữ nhân, rất ít khi gọi điện cho lão tử, hôm nay có phải có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không?
← Ch. 0182 | Ch. 0184 → |