Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0184

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0184: Thiên ý sáng tỏ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


- Ngươi đoán đúng.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Lão đầu tử nhà ta xảy ra chuyện.

- Chuyện gì?

- Mẹ kiếp. Một con "yêu tinh" bên ngoài xui khiến hắn đi Châu Âu du lịch, sau đó lại cùng hắn đi leo núi, lão đầu tử nhà ta làm gì có hơi sức như vậy. Kết quả, con mẹ nó từ trên vách núi té xuống, xương tay, xương cột sống, toàn bộ gãy hết, hơn phân nửa là thành người sống thực vật rồi. Sau này đừng nói là leo núi, ta thấy ngay cả leo lên người nữ nhân hắn cũng leo không nổi.

- Nói một câu không khó nghe, chuyện này có lợi cho ngươi.

Nhuế Cường nói:

- Cha ngươi như vậy, sau này tiền của, tư sản không phải đều thuận lợi rơi vào ngươi sao? Hơn nữa, hắn không chơi được nữ nhân, cũng tránh cho mấy đệ đệ muội muội tranh giành gia sản với ngươi.

- Mặc dù ngươi nói thật, nhưng ngươi nghĩ quá đơn giản.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Cục diện bây giờ không thuận lợi. Nghe nói sau khi lão đầu tử gặp chuyện không may, cổ phiếu rớt giá thảm hại, ban giám đốc đang suy nghĩ có nên chọn một chủ tịch mới không. Huống chi, lão đầu tử vừa xuống đài, cổ phần trong tay hắn sẽ bị mấy phu nhân, còn có một đệ đệ, hai muội muội của ta phân chia, đến lúc đó số cổ phần trong tay ta, hoàn toàn không có tư cách nắm trong tay cả ban giam đốc và công ty, minh bạch chưa?

- Nói cách khác, bây giờ lão đầu tử nhà ngươi vẫn chưa thể chết. Nếu không, tập đoàn Lâm thị các ngươi sẽ phải thay tên, địa vị thái tử gia của ngươi càng khó giữ được, đúng không?

Nhuế Cường nói.

- Đúng vậy.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Hiện tại các bác sĩ trong ngoài nước căn bản đều không có cách nào, ta biết nhà các ngươi làm y dược, không biết có cách nào chữa khỏi cho hắn không.

- Không phải nhà chúng ta, là Bùi gia, trong mắt rất nhiều người, ta chỉ là một con chó của Bùi gia mà thôi, chuyện của ngươi, khó khăn đấy...

Nhuế Cường nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, xương tay, xương cột sống đều bị gãy, chỉ sợ cả đời phải co quắp trên giường rồi.

- Thật sự không có cách nào sao?

Lâm Tiểu Thập tựa hồ không cam lòng.

- Đúng rồi, mặc dù ta không có cách, nhưng ta nghe nói có một người trị liệu loại thương thế này rất lợi hại!

Đầu óc Nhuế Cường vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt hảo nhằm vào Tùy Qua.

- Người nào?

Lâm Tiểu Thập nói:

- Nói mau.

- Là một tiểu tử học sinh, nghe nói rất có bản lãnh, trị liệu thương thế gân cốt rất lợi hại.

Nhuế Cường nói.

- Tiểu tử học sinh? Có lầm hay không?

Lâm Tiểu Thập hiển nhiên không tin.

- Không phải bây giờ ngươi đang cầu cứu tứ phương hay sao?

Nhuế Cường nói:

- Huống chi, chuyện này ngươi tự điều tra sẽ biết. Nhưng, việc hoàn thành phải bí ẩn một chút, vạn nhất bị những người có dã tâm của tập đoàn Lâm thị các ngươi biết được, tìm người giết chết tiểu tử kia, vậy thì... Hắc.

- Cái này không cần ngươi dạy.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Cám ơn. Sau khi chuyện thành công, ta tất nhiên hậu tạ.

- Hậu tạ? Ta cần họ Lâm ngươi bố thí sao?

Sau khi cúp điện thoại, Nhuế Cường hừ lạnh nói:

- Đợi sau này ta nắm trong tay sản nghiệp của Bùi gia, loại nhà giàu mới nổi như Lâm Tiểu Thập ngươi, trước mặt ta có là cái gì!

Chuông tan học vang lên.

Tùy Qua ngưng tu hành, đi theo dòng người tuôn ra khỏi phòng học.

- Tùy tiên sinh, xin dừng bước.

Trên hành lang, có hai thanh niên mặc tây trang đi tới trước mặt Tùy Qua, một người trong đó nói:

- Tùy tiên sinh, thiếu gia chúng tôi muốn mời ngài.

- Thiếu gia các ngươi muốn mời, kêu hắn đích thân đến mời!

Tùy Qua không chút khách khí nói.

Hai người này có vẻ khó xử, một người đi tới trước mặt Tùy Qua, tựa hồ muốn ngăn cản hắn, nhưng khi hắn mới vừa vây quanh Tùy Qua, lập tức cảm thấy bụng đau nhói, theo bản năng ôm bụng ngồi xổm xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùy Qua bước đi.

Bởi vì được dạy dỗ, cho nên hai người cũng đàng hoàng hơn nhiều.

Khi Tùy Qua đi tới gần nhà trọ nam sinh, "thiếu gia" của hai người kia quả nhiên xuất hiện trước mặt Tùy Qua.

Một công tử ca điển hình, có tiền, cho nên rất ngạo khí.

Mặc dù đích thân hạ mình đến mời Tùy Qua, nhưng ánh mắt của Lâm Tiểu Thập vẫn rất xấc láo, hiển nhiên cũng chỉ xem Tùy Qua như "Lang trung giang hồ". Lâm Tiểu Thập nói với Tùy Qua:

- Xin hỏi ngài là Tùy tiên sinh?

- Rất hiển nhiên ngươi đã biết.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Đi thẳng vào vấn đề đi.

- Phụ thân ta bị ngã xuống núi, xương tay, xương cột sống nhiều chỗ bị thương, thương thế rất nghiêm trọng, ta nghe nói thuốc cao dán tổ truyền của ngươi có thể trị liệu loại thương thế này vô cùng linh nghiệm, cho nên muốn mời xuất thủ.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Phương diện tiền bạc không phải lo.

- Sợ rằng không dễ như ngươi tưởng tượng đâu.

Tùy Qua thản nhiên hỏi:

- Phụ thân ngươi là ai? Nói thiệt cho ngươi biết, người giống như ngươi, nếu tư sản quá ít... , ta căn bản sẽ không xuất thủ chữa trị.

- Phụ thân ta là Lâm Thập!

Lâm Tiểu Thập trầm giọng nói. Có một lão tử như vậy, Lâm Tiểu Thập vẫn rất kiêu ngạo.

- Lâm Thập? Hắc!

Tùy Qua đột nhiên cười lạnh. Đối với người này, khi Tùy Qua lên trung học cũng không xa lạ gì rồi, người này là đầu sỏ ngành bất động sản của Hoa Hạ, cũng nổi danh là "Vắt cổ chày ra nước". Năm đó Thục Xuyên động đất, hắn đã keo kiệt thì chớ, lại còn đề nghị nhân viên dưới quyền quyên tặng không cao hơn mười đồng, lúc ấy có thể nói là tiếng xấu lan xa.

Đường Vũ Khê không phải nói muốn cướp của người giàu giúp người nghèo khó sao, như vậy bắt đầu cướp từ người này đi.

Lâm Tiểu Thập nhìn thấy Tùy Qua cười lạnh, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vì thân thể của phụ thân, nhất là vì tương lai của hắn, Lâm Tiểu Thập nhẫn nhịn nói:

- Ngươi rút cuộc có nắm chắc trị lành cho phụ thân ta không?

- Ta có mười phần nắm chắc!

Tùy Qua khẳng định nói:

- Nhưng, con người ta từ trước đến giờ đều rất đen tối, nhất là ở phương diện tiền khám bệnh.

- Lâm gia chúng ta có tiền!

Lâm Tiểu Thập hừ một tiếng.

- Chưa chắc....

Tùy Qua lạnh nhạt nói:

- Tiền khám bệnh của ta, ngươi chưa chắc trả được!

- Ngươi không nên đánh giá thấp tiền tài quyền thế của Lâm gia chúng ta, cũng đừng đánh giá thấp sự hào phóng của chúng ta.

Lâm Tiểu Thập nói, nghĩ thầm ngươi chẳng qua là một lang trung giang hồ mà thôi, nhiều lắm là cho ngươi một hai trăm vạn, để cho tiểu tử ngươi mua được một căn nhà rất tốt cũng không tệ rồi.

- Nếu Lâm thiếu gia "hào phóng" như vậy, vậy ta nói thẳng luôn.

Tùy Qua nói:

- Trở về chuyển lời cho lão tử nhà ngươi, nếu muốn tiếp tục leo núi, lấy một nửa tài sản của hắn ra để đổi! Bằng không, cứ nằm trên giường cả đời đi.

- Một nửa tài sản?

Lâm Tiểu Thập cười lạnh nói:

- Khẩu vị của ngươi cũng lớn quá, coi chừng không ngậm miệng lại được!

- Không hài lòng, vậy cũng không cần nói chuyện.

Tùy Qua cũng không tức giận, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Một nửa tài sản của Lâm Thập, nói ít cũng là mấy chục tỉ thậm chí nhiều hơn, Lâm Tiểu Thập đương nhiên không thể nào đáp ứng.

*****

Nhưng, Lâm Tiểu Thập không đáp ứng cũng không sao. Tùy Qua cũng không phải là người thiếu tiền, nếu như không trả đủ tiền, hắn sẽ không trị liệu cho hạng người làm giàu bất nhân này. Lâm Tiểu Thập cho rằng chỉ cần bỏ ra mấy trăm vạn là có thể mời được hắn, căn bản là đang nằm mơ.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Tùy Qua gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng chuyện này.

Đường Vũ Khê nghe xong, lập tức khen Tùy Qua làm rất khá, còn nói đối với loại làm giàu bất nhân này, cần phải hung hăng bóc lột.

Sau đó, Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua:

- Anh nói Lâm Thập có đồng ý hay không?

- Em cảm thấy thế nào?

Tùy Qua hỏi ngược lại.

- Không rõ lắm.

Đường Vũ Khê nói:

- Lâm Thập nổi danh là người vắt cổ chày ra nước, anh vừa mở miệng đã đòi một nửa tư sản của hắn, chỉ sợ hắn căn bản không chịu được?

- Chưa chắc.

Tùy Qua nói:

- Vắt cổ chày ra nước cũng chia làm vài loại. Một loại người là đối với người khác, đối với mình rất keo kiệt, một loại khác, là đối với người khác keo kiệt, đối với mình lại rất hào phóng. Lâm Thập, hiển nhiên chính là người như vậy. Em cho rằng, một người có tiền như thế, có tình nguyện nằm trên giường ngồi ăn rồi chờ chết cả đời không?

- Anh nói đúng.

Đường Vũ Khê cười nói:

- Xem ra lần này cướp của người giàu giúp người nghèo khó, anh sẽ thành công!

- Tạ ơn cát ngôn của em.

Tùy Qua cười ha ha nói.


Thành phố Minh Phủ, khu biệt thự núi Nordin.

Đây là một trong mấy khu biệt thự xa hoa nhất thành phố Minh Phủ, Lâm Giang, nằm ở lưng chừng núi, phong cảnh tươi đẹp tuyệt trần, còn có sân golf, sân banh.

Khu biệt thự này, chính là khai phá của tập đoàn Lâm thị.

Trong đó căn biệt thự có vị trí tốt nhất, Lâm Thập giữ lại cho hắn.

Lúc này, Lâm Thập đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi đặt trên sân thượng, phơi nắng, ngắm nhìn nước sông nhảy chồm phía xa, vẻ mặt rất là buồn bã.

Giang sơn tươi đẹp như vậy, nhưng hắn đã vô lực tận hưởng.

Mỹ nhân tươi đẹp như vậy, nhưng hắn cũng đã vô lực chinh phục.

Hiện tại, việc hắn có thể làm, chính là nằm ở đây, ngồi ăn rồi chờ chết.

Nhưng, hắn không cam lòng a! Không cam lòng!

Tất cả đều do nữ nhân chết tiệt kia, chính nàng giựt giây hắn đi Châu Âu du lịch, đi leo núi, mới phát sinh ra chuyện như vậy, nàng chính là một điềm xấu. Cho nên, Lâm Thập đã cho người cắt đứt chân của nữ nhân kia Nếu hắn không thể sống thoải mái, như vậy người khác cũng không thể sống khá giả!

Càng làm cho Lâm Thập căm tức chính là, bởi vì hắn gặp chuyện không may, các nguyên lão của ban giám đốc đã bắt đầu rục rịch hành động.

Kéo bè kết phái, đoạt quyền soán vị.

Không có Lâm Thập trấn áp, chỉ dựa vào đám con cái chỉ giỏi ăn chơi của hắn, căn bản không thể đối phó với các nguyên lão già cả thành tinh kia.

Chẳng lẽ, tập đoàn Lâm thị thật sự bắt đầu xuống dốc rồi sao?

Lúc này, nữ thư ký xinh đẹp đứng bên cạnh báo cáo với Lâm Thập: nhi tử Lâm Tiểu Thập của hắn đã đến.

Vẻ mặt Lâm Thập hơi có chút vui vẻ. Trong đầu hắn, cũng chỉ có Lâm Tiểu Thập coi như có chút bản lãnh và đầu óc, Lâm Thập cũng có toan tính đưa hắn lên làm người thừa kế thứ nhất. Chẳng qua là, Lâm Thập cũng không muốn rút lui quá sớm, chuyển giao toàn lực cho nhi tử.

Không chịu thua, không phục lão, đây mới là bản sắc của kiêu hùng.

Lâm Thập cảm giác mình chính là kiêu hùng trong lĩnh vực kinh tế, là cá sấu lớn hung hãn.

Cho nên, hắn cảm thấy khi hắn còn chưa tắt thở, không người nào có thể cướp đi tư sản và công ty của hắn! Bao gồm nhi tử của hắn cũng không được!

Một lát sau, Lâm Tiểu Thập đã đứng trước mặt Lâm Thập.

Lâm Tiểu Thập đi rất nhẹ, tỏ vẻ quan tâm và tôn kính của hắn đối phụ thân.

- Phụ thân...

Lâm Tiểu Thập thấp giọng gọi, tận lực để cho tâm tình của hắn lộ ra vẻ trầm trọng.

- Con đến rồi à.

Lâm Thập bình tĩnh nói:

- Nghe nói con vừa đi tìm bác sĩ cho ta?

Thấy nhi tử đáp một tiếng, Lâm Thập tiếp tục nói:

- Con thật là có hiếu tâm, biết suy nghĩ cho ta.

- Đây là việc nhi tử phải làm.

Lâm Tiểu Thập vội vàng nói.

- Ừ.

Lâm Thập nói:

- Vậy bác sĩ kia nói thế nào? Vẫn không có cách?

- Tên đó căn bản là một lang trung giang hồ, lời của hắn chẳng khác nào đánh rắm!

Lâm Tiểu Thập khinh thường nói.

- Ta đang hỏi hắn nói cái gì.

Lâm Thập nhíu mày, hắn không thích thuộc hạ hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngay cả nhi tử cũng không ngoại lệ.

Lâm Tiểu Thập nhận thấy phụ thân không vui, vội vàng nói:

- Tiểu tử kia công phu sư tử ngoạm, bảo là muốn chữa khỏi thương thế cho cha, nhất định phải trả cho hắn một nửa tư sản. Hừ, hắn căn bản đang nằm mơ!

- Một nửa tư sản?

Lâm Thập nói:

- Tiểu tử này quả nhiên là nằm mộng giữa ban ngày, vậy con trả lời hắn như thế nào?

- Con nói khẩu vị của hắn quá lớn, coi chừng không ngậm được miệng.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Hắn cũng không nghĩ xem, một nửa tư sản của Lâm gia chúng ta là bao nhiêu tỉ? Đây không phải nằm mộng giữa ban ngày sao?

- Ừ, ý của con là, thân thể tàn phá của ta, không đáng giá nhiều tiền như vậy?

Lâm Thập thản nhiên nói:

- Quả nhiên lớn tuổi rồi, trở thành thân xác thối tha, đến lúc đó dùng một cái chiếu quấn vào là được, đúng không?

Lâm Tiểu Thập nhận thấy lời nói của phụ thân có cái gì không đúng, vội vàng giải thích:

- Con không phải có ý tứ này.

- Vậy ngươi có ý gì?

Lâm Thập hỏi:

- Tiểu tử kia khẩu khí mặc dù lớn, nhưng không chừng thật sự có thể trị lành cho ta?

- Làm sao có thể?

Lâm Tiểu Thập nói:

- Hắn chỉ là một lang trung giang hồ, giả danh lừa bịp mà thôi, ai tin tưởng lời của hắn chứ...

- Nếu ngươi đã không tin lời hắn, vậy hắn có thể giả danh lừa bịp cái gì?

Lâm Thập khó chịu nói:

- Huống chi, cho dù hắn giả danh lừa bịp, nếu như hắn không thể trị lành thương thế của ta, để cho thân thể của ta phục hồi như cũ, ai sẽ trả tiền khám bệnh cho hắn?

- Nhưng yêu cầu của hắn quá cao, nhiều tiền như vậy, làm sao có thể...

- Xem ra ngươi vẫn cảm thấy thân xác của ta thối tha, không đáng giá "phí sữa chữa" nhiều như vậy đúng không?

Lâm Thập hừ lạnh nói:

- Xem ra các ngươi đều cho rằng, chờ ta chết rồi, có thể chia cắt tài sản của ta, đúng không?

- Con... con không nghĩ như vậy.

Lâm Tiểu Thập cảm thấy trên sống lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù phụ thân đã co quắp rồi, nhưng dục vọng của hắn vẫn mãnh liệt như thế, ngay cả đối với nhi tử của hắn, cũng như thế.

- Ngươi không nghĩ như vậy, vậy ngươi nghĩ cái gì?

Lâm Thập nói:

- Nếu đã có một hi vọng, vì sao ngươi không biết rõ đã buông tha rồi? Ngươi rút cuộc không nỡ xài, căn bản không muốn cho ta phục hồi như cũ... khụ khụ....

Nói tới đây, tâm tình của Lâm Thập có chút kích động, vì vậy liên tục ho khan.

Lâm Tiểu Thập vội vàng đấm lưng cho hắn, đợi hắn hòa hoãn lại mới nói:

- Phụ thân, con làm sao có ý nghĩ như vậy, con ước gì cha sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh trường thọ. Cha cũng không phải không biết, kể từ khi thân thể của cha có vấn đề, các nguyên lão của tập đoàn lại bắt đầu rục rịch hoạt động, muốn đoạt quyền soán vị, nếu cha không khỏe mạnh trường thọ, đám tử tôn chúng con làm sao có thể sống yên ổn?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)