← Ch.0248 | Ch.0250 → |
- La... La... La Bối!
Cao Phong kích động đến mức tựa hồ ngay cả nói chuyện cũng không thông thuận.
Giang Đào cũng không khá gì, trực tiếp cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Vui mừng vô hạn!
Hai tên tiểu tử Cao Phong và Giang Đào đại khái nằm mơ cũng không nghĩ tới, thật sự có thể đối mặt nói chuyện với cầu thủ ngôi sao nổi tiếng thế giới.
La Bối rất có phong độ nhìn về phía Cao Phong và Giang Đào mỉm cười, sau đó nói với Tùy Qua:
- Cậu chính là vị "tiểu thần y" kia sao?
Phan Minh đứng bên cạnh vội vàng phiên dịch.
Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc:
- Làm sao anh biết tôi?
La Bối nói:
- Một thời gian trước, một người hâm mộ Hoa Hạ nhiệt tình đã gửi email cho tôi, bên trong có một video phỏng vấn cậu. Người hâm mộ đó nói tôi thường xuyên bị thương, nếu như dán thuốc dán của cậu, mới có thể giảm bớt bệnh tình.
- Không phải là giảm bớt, là khỏi hẳn.
Tùy Qua tự tin bình thản nói, sau đó nhìn Cao Phong và Giang Đào:
- Đúng không?
Hai người này đến hiện tại vẫn chưa lấy lại tinh thần, nghe Tùy Qua hỏi, chỉ mờ mịt gật đầu.
Sau đó, Cao Phong mới đột nhiên nhớ ra cái gì, nói:
- La Bối tiên sinh, tôi cũng từng gửi rất nhiều, rất nhiều email cho anh, anh có nhận được không?
- Rất nhiều email?
La Bối đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó chợt nói:
- A, thì ra cậu chính là người hâm mộ gửi rất nhiều thư rác? Từ ngữ anh văn trong email của cậu rất "đặc biệt", thư ký của tôi nhìn hồi lâu mới hiểu rõ.
Từ ngữ rất đặc biệt, nhìn hồi lâu mới hiểu rõ, đây không phải là nói rõ tài nghệ anh văn của Cao Phong và Giang Đào quá thúi hay sao.
Hai người này, không thể làm gì khác hơn là cười xấu hổ.
Sau đó, Giang Đào hỏi:
- La Bối tiên sinh, xin hỏi chúng tôi có thể chụp ảnh chung với anh được không?
- Đợi sau khi chữa khỏi bệnh cho La Bối tiên sinh rồi hãy nói.
Phan Minh đứng bên cạnh đột nhiên nói, xem ra hai tiểu tử này rất quen thuộc với Tùy Qua, điều này khiến tâm tư của Phan Minh lại bắt đầu tác quái. Hơn nữa, đối với Phan Minh mà nói, việc cấp bách chính là nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho La Bối, nếu không, danh tiếng và giá trị của La Bối cũng sẽ tiếp tục rơi xuống, cuối cùng bị người tôi quên lãng mới thôi.
Hiện nay thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngoại trừ vùng đất Thần Châu, các quốc gia cũng xuất hiện rất nhiều thiên tài đá bóng, nếu như cái chân trái hoàng kim của La Bối tàn phế, bị thay thế cũng là chuyện tất nhiên.
Tùy Qua cũng biết người bệnh quan tâm nhất là thương thế của mình, cho nên gật đầu nói:
- Để tôi kiểm tra thương thế của La Bối tiên sinh xem sao.
La Bối vén ống quần lên, thuận tiện cho Tùy Qua kiểm tra.
Không cần thiết chốc lát, Tùy Qua cũng đã cho ra chấm dứt bàn về:
- Bên ngoài và bên trong cơ thể đều không có thương thế, có thể thấy được mấy lần giải phẫu trước của anh tương đối thành công. Nhưng nhiều lần bị thương và giải phẫu, đã khiến gân cốt của anh đến giới hạn chịu đựng, thậm tới đã đến trạng thái gần như tàn phế. Nói cách khác, nếu như anh không từ bỏ sự nghiệp đá bóng, làm một người bình thường, đôi chân của anh có thể đi lại bình thường, di chứng tới khoảng năm mươi tuổi mới có thể hiển lộ ra. Nhưng nếu anh tiếp tục đá bóng, chỉ cần một vết thương nhẹ, cũng đủ khiến anh biến thành người què, không thể nào bước đi bình thường.
Tùy Qua đưa ra kết luận, cũng giống như kết luận của Tống Lập Hào.
Kết luận này cũng là phát hiện lúc trước của bác sĩ Hán Khắc.
Nhưng Tùy Qua nói như vậy, cũng đủ cho thấy y thuật của hắn không tệ, cũng không phải là ăn nói lung tung. Trung y không sử dụng các dụng cụ khám bệnh hiện đại, nhưng vẫn có thể đưa ra chẩn đoán bệnh chính xác.
- Có một vị trung y giống như cậu cũng đưa ra kết quả chẩn đoán bệnh tương tự.
La Bối đột nhiên nói.
- Người nào?
Tùy Qua kinh ngạc hỏi:
- Nếu như vậy, tại sao các người không tìm hắn trị liệu?
- Chính tên chết tiệt Tống Lập Hào!
Phan Minh cả giận nói.
- Tống Lập Hào?
Tùy Qua kinh ngạc:
- Chính là Tống Lập Hào của hãng dược Tống thị, lúc trước tính toán tìm La Bối làm người phát ngôn?
- Chính là hắn! Tên vô sỉ!
Phan Minh cả giận nói. Nếu hắn là một người vô sỉ, thì Tống Lập Hào càng thêm vô sỉ, hắn làm bác sĩ, lại trực tiếp để lộ thương thế của La Bối ra ngoài, khiến cho La Bối hiện giờ rất được đả thương.
- Xem ra, Tống Lập Hào không chịu hoặc là không thể trị liệu thương thế của anh, cho nên mới tìm người phát ngôn khác.
Tùy Qua nói:
- Nhưng tôi nói cho anh biết, thương thế của anh có thể chữa tốt.
- Chữa thế nào?
Hán Khắc hỏi.
- Rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Gân cốt của La Bối bởi vì nhiều lần bị thương mà trở nên "biến chất", "yếu ớt", chỉ cần có thể làm gân cốt một lần nữa khôi phục sinh cơ và sức sống, mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng.
- Rất đơn giản sao?
Hán Khắc trực tiếp im lặng. La Bối cũng không phải là đứa trẻ chưa lên mười, thân thể trổ mã, năng lực khôi phục đều cực kỳ tràn đầy, muốn khôi phục sinh cơ và sức sống của gân cốt, quả thực chính là chuyện rất nghịch thiên.
Hán Khắc từng nhiều lần tham dự giải phẫu trị liệu cho La Bối, hắn biết rất rõ, thông qua giải phẫu muốn nối liền gân bắp và dây chằng bị tổn thương và khép lại xương cốt rạn nứt, cũng không phải là chuyện rất khó. Nhưng, mỗi một lần bị thương, mỗi một lần giải phẫu, bất luận làm hoàn mỹ bao nhiêu, cũng sẽ lưu lại một di chứng nhất định ở chỗ bị thương hoặc giải phẫu. Sau mấy lần chỗ bị thương được giải phẫu, loại di chứng này sẽ càng ngày càng rõ ràng, sau đó biến thành vấn đề khó khăn không cách nào giải quyết, thậm chí trở thành một loại tai hoạ ngầm. Làm một bác sĩ, Hán Khắc đương nhiên biết rất rõ nguyên nhân bên trong, nhưng lại không cách nào giải quyết vấn đề này, thậm chí hắn cho rằng căn bản không cách nào giải quyết.
- Khôi phục sinh cơ và sức sống của gân cốt, là một chuyện rất đơn giản sao?
Hán Khắc không nhịn được lại hỏi.
- Đối với tôi mà nói, đúng là rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Nhưng quy định quyên tặng một phần ba tư sản cũng không thể sửa đổi. Dĩ nhiên, anh cũng có thể tìm người khác trị liệu.
- Một phần ba tư sản?
Cao Phong và Giang Đào cả kinh thiếu chút nữa phụt ra ngụm cà phê vừa uống lúc trước.
- Cái tên này, cậu cũng quá độc ác đi?
Cao Phong nói:
- Thuốc dán của cậu không phải tám trăm đồng một tờ sao? Mình tài trợ La Bối một tờ có được không?
- Đúng vậy. Nể mặt hai đứa mình, ít nhất cũng phải giảm giá một chút chứ?
-...
Cao Phong và Giang Đào thoáng cái chân ngoài dài hơn chân trong, không ngừng nói tốt cho La Bối.
- Cảm ơn lòng tốt của hai vị.
La Bối đột nhiên nói:
- Chỉ cần vị tiên sinh này có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, hơn nữa bảo đảm quyên tiền cũng dùng cho từ thiện, tôi sẵn sàng quyên tặng một phần ba tài sản!
- Từ trước đến giờ tôi luôn tin chắc vào y thuật của mình.
← Ch. 0248 | Ch. 0250 → |