← Ch.0249 | Ch.0251 → |
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Như vậy, tôi sẽ mời một nhân sĩ chuyên nghiệp đến thương lượng với các vị quá trình và các bước quyên tặng cụ thể. Còn hai vị bằng hữu này là người hâm mộ trung thành của anh, bọn họ muốn chụp chung với anh một tấm ảnh, anh không ngại chứ?
La Bối gật đầu.
Cao Phong và Giang Đào lại một trận mừng như điên.
Khi Cao Phong và Giang Đào đang cùng La Bối chụp ảnh chung, trên ti vi bắt đầu phát hình một tin tức:
Cầu thủ ngôi sao siêu cấp của Tây Ban Nha là Khắc Lý đã tới phi trường quốc tế thành phố Đông Giang, hãng dược Tống thị đã phái chuyên gia nghênh đón, nghe nói lần này Khắc Lý tới Trung Quốc, là vì làm quảng cáo phát ngôn cho hãng dược Tống thị.
Trên ti vi, một ký giả đang phỏng vấn Khắc Lý:
- Xin hỏi Khắc Lý tiên sinh, lúc trước có tin đồn hãng dược Tống thị chuẩn bị mời La Bối làm người phát ngôn, xin hỏi ngài có ý kiến gì về chuyện này?
- Ý kiến? La Bối! Tôi mới là cầu thủ đá bóng số 1 thế giới!
Khắc Lý kêu gào về phía ống kính:
- La Bối chỉ là một tiểu tử gặp may! Hiện tại, vận may của hắn đã hết rồi! Tôi mới là vị thần trong lòng người hâm mộ đá bóng toàn thế giới!
- Khốn khiếp.
Cao Phong và Giang Đào đồng thanh chửi.
- Mau làm xong chuyện quyên tặng đi!
La Bối quát Phan Minh, hiển nhiên đã bị Khắc Lý khơi dậy lửa giận!
Mặc dù La Bối đã sớm có chuẩn bị, nhưng bởi vì liên quan đến ngoại cảnh tài chính, hơn nữa số tiền cũng tương đối lớn, cho nên công việc quyên tặng phải sang ngày thứ hai mới coi như xong, hơn nữa còn mới chỉ làm xong hiệp ước, còn tài chính chỉ có thể lần lượt đến sổ sách.
Mặc dù La Bối là cầu thủ ngôi sao siêu cấp, nhưng bàn về tư sản còn xa mới bằng những đại lão than đá, trùm điền sản trong nước, tư chất của hắn tổng cộng chỉ có khoảng hai tỉ Euro. Một phần ba, đại khái chính là bảy trăm ngàn Euro.
Nhưng trong mắt Cao Phong và Giang Đào đó là một khoản tiền rất lớn.
Sau khi hiệp ước quyên tặng được ký kết, La Bối liền nhận được thư đề cử Quỹ Tiên Linh Thảo đường chiếm được một phần rất chính thức.
Dựa vào lá thư đề cử này, La Bối có thể được ưu tiên mua Đế Ngọc cao số 2 từ công ty dược Watson, nhưng giá tiền vẫn là tám trăm đồng một tờ. Ngoài, cũng có thể được ưu tiên mua những dược phẩm khác của công ty dược Watson. Hơn nữa, sau này nếu như La Bối bị thương, bị bệnh, công ty dược Watson còn có thể cung cấp cố vấn y học.
Những thứ này, đại khái chính là những lợi ích do thư đề cử của quỹ Tiên Linh Thảo đường mang tới.
Sau khi hiệp nghị quyên tặng đạt thành, La Bối có được bốn tờ Đế Ngọc cao số 2, còn Phan Minh cũng phải bỏ ra ba ngàn hai trăm đồng phí dụng.
Lấy được bốn tờ thuốc dán, La Bối lập tức quay về khách sạn Đông Châu.
Trở lại khách sạn, Hán Khắc ngược lại là người kích động nhất, khẩn cấp mở ra một tờ thuốc cao da chó.
Thuốc cao da chó thoạt nhìn cố nhiên là xấu xí, nhưng loại mùi thuốc thanh tân này, cũng khiến Hán Khắc âm thầm lấy làm kỳ lạ, cũng làm cho La Bối tràn đầy lòng tin đối với loại thuốc dán này.
- Hán Khắc, đừng nghiên cứu nữa, mau dán lên đi!
La Bối nói:
- Tôi tin tưởng, thuốc dán này nhất định có công hiệu rất thần kỳ.
- Chỉ mong vậy.
Hán Khắc ra dấu cầu nguyện, sau đó trịnh trọng dán thuốc dán lên trên chân trái của La Bối.
Sáng hôm sau.
Phòng 403.
- Khốn khiếp!
Cùng với tiếng mắng của Cao Phong, cả phòng ngủ lập tức lại từ yên tĩnh biến thành sôi trào.
- Khốn khiếp! Cao Phong, cậu đừng có sáng nào cũng thần kinh như vậy chứ?
Liễu Tiểu Đồng căm giận bất bình nói.
- Đừng xem những tin tức quỷ quái kia nữa?
Giang Đào nói:
- La Bối đã lấy được thuốc dán của Tùy Qua, theo lý mà nói một thời gian ngắn là có thể khỏi. Đúng không, Tùy Qua?
- Ừ, khẳng định.
Tùy Qua nói.
- Ài, tiểu tử cậu cũng quá tham lam. Một phần ba tư sản, trị giá bảy trăm ngàn Euro, làm sao mình cũng cảm giác giống như một giấc mộng!
Giang Đào thở dài nói:
- Tiểu tử Tùy Qua này xem ra nhất định là một dược thương lòng dạ hiểm độc rồi.
- Giang Đào, cậu đừng lúc nào cũng nói tốt cho cầu thủ ngôi sao siêu cấp của cậu được không?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Bảy trăm ngàn Euro đó không rơi vào túi mình, có quan hệ gì đến mình chứ.
- Không rơi vào túi cậu, vậy rơi vào túi người nào?
Cao Phong hỏi.
- Quỹ Tiên Linh Thảo đường, là một quỹ cứu trợ, đặc biệt dùng để giúp đỡ những người nghèo không có tiền khám bệnh.
Tùy Qua nói:
- Số tiền La Bối quyên tặng đương nhiên cũng dùng ở phương diện này.
- Thật sao?
Giang Đào hỏi:
- Đường lão sư của chúng ta, không phải là một Đường Mỹ Mỹ khác chứ?
- Thúi lắm!
Tùy Qua mắng một tiếng:
- Đường lão sư làm sao lại là người như vậy!
- Cậu khẩn trương như vậy làm gì?
Cao Phong nói:
- Chẳng lẽ cậu và Đường lão sư có "gian tình" gì đó? Nhưng theo mình thấy, Đường lão sư tuyệt đối không phải người như vậy, tuy cô ấy đã không còn là cô giáo của chúng ta, nhưng mình tin tưởng cô ấy tuyệt đối là một người tốt!
- Ừ, mình cũng tuyệt đối tin tưởng.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Tùy Qua, nếu quỹ của Đường lão sư đặc biệt dùng để trợ giúp những người nghèo không có tiền khám bệnh. Như vậy, mình muốn hỏi, ở quê mình thường xuyên có người không có tiền khám bệnh, nhất là những những già, không có bảo hiểm y tế, một khi bị bệnh cũng chỉ có thể nằm nhà chờ chết. Tình huống như thế, không biết có thể nhận được trợ giúp của quỹ Tiên Linh Thảo đường hay không?
- Mình nghĩ là có thể.
Tùy Qua nói:
- Cậu đến đại sảnh của quỹ Tiên Linh Thảo đường làm một bảng khai trước đi, bọn họ sẽ an bài người đi thực địa tiến hành điều tra, xác định. Nếu như tình huống là thật, nhất định sẽ giải quyết.
- Nếu thật là như vậy, vậy thì thật tốt quá!
Liễu Tiểu Đồng vẻ mặt bi thương nói:
- Mình biết Cao Phong và Giang Đào nhất định có thể cảm thấy khó hiểu, nhưng ở quê mình, nếu một gia đình có một người bị bệnh nặng, nếu như muốn trị liệu, rất có thể sẽ khiến cả gia đình rơi vào sup sụp. Cho nên, phàm là người từ năm mươi tuổi trở lên, một khi bị bệnh nặng, cũng sẽ rất tự giác không đi bệnh viện. Nếu như có thể kéo dài, xem như là may mắn, nếu như phải chết, cũng không oán trời trách đất, trực tiếp nhập thổ vi an...
Nói tới đây, vành mắt Liễu Tiểu Đồng đột nhiên đỏ lên, lại bắt đầu rơi lệ.
Không khí sôi trào trong phòng ngủ nhất thời trở lại yên tĩnh.
Cũng không ai biết, Liễu Tiểu Đồng làm sao lại đột nhiên xúc động như vậy.
Tựa hồ, hắn đang có một tâm sự thầm kín nào.
- Hắc, xem mình đang nói gì kìa.
Liễu Tiểu Đồng đột nhiên miễn cưỡng cười cười:
- Để các cậu cười chê rồi.
- Không có ai chê cười cậu.
Tùy Qua nghiêm nghị nói:
- Ông nội của mình đã từng là một người què, mình là một trẻ mồ côi, là ông đã nuôi lớn mình thành người. Cho nên, từ nhỏ mình đã luôn muốn chữa khỏi chân cho ông, nhưng mình cũng biết rất rõ, nếu trong gia đình có người bị bệnh nặng, bệnh nan y, đó là việc bi ai cỡ nào.
*****
Tùy Qua nói như vậy, không muốn lại kích thích tâm sự của Liễu Tiểu Đồng, nhưng Liễu Tiểu Đồng vừa mới đè nén được cảm xúc, cũng không cách nào khống chế được tâm tình của mình, thoáng cái trực tiếp rơi lệ.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chẳng qua là chạm vào chỗ thương tâm.
Hơn nữa nước mắt này một khi đã rơi, thì không dễ dàng dừng lại được.
Hôm nay Liễu Tiểu Đồng chính là như vậy, trực tiếp khóc lớn một hồi.
Không khí phòng ngủ 403 trở nên có chút quái dị.
Tùy Qua, Giang Đào và Cao Phong cũng không lên tiếng khuyên nhủ Liễu Tiểu Đồng, mặc cho hắn khóc thỏa thích một trận.
Sau một hồi, Liễu Tiểu Đồng mới thổ lộ tâm sự trong lòng mình.
Thì ra, khi Liễu Tiểu Đồng vào cấp hai, ông nội của hắn đột nhiên bị bệnh nặng, cần làm giải phẫu, nhưng chi phí giải phẫu lên tới năm vạn. Với tình hình kinh tế của nhà Liễu Tiểu Đồng mà nói, đây chắc chắn là con số khổng lồ. Khi nghe thấy phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, ông nội của Liễu Tiểu Đồng quyết đoán từ bỏ trị liệu, hơn nữa còn kêu cha Liễu Tiểu Đồng không nói cho Liễu Tiểu Đồng biết, tích góp từng đồng trong nhà để Liễu Tiểu Đồng lên đại học. Ba tháng sau, ông nội Liễu Tiểu Đồng qua đời. Sau khi trở về tham dự tang lễ của ông nội, Liễu Tiểu Đồng mới biết chân tướng sự tình.
Từ khi đó, Liễu Tiểu Đồng bắt đầu liều mạng cố gắng phấn đấu, rốt cục thi đậu đại học Đông Giang với thành tích đứng đầu huyện. Đối với rất nhiều học sinh ở thành phố lớn mà nói, thành tích như vậy đại khái không là gì, nhưng đối với những nơi còn bận lo việc ăn trước việc học, Liễu Tiểu Đồng lấy được thành tích như vậy, đã là vô cùng giỏi rồi.
Nghe Liễu Tiểu Đồng kể chuyện, ba người Tùy Qua, Cao Phong và Giang Đào đều trầm mặc.
So với Liễu Tiểu Đồng, ba người bọn họ chắc chắn là may mắn hơn rất nhiều.
Ít nhất, ba người bọn họ không mang trong lòng nỗi đau áy náy khi mất đi người thân.
Trong lòng Liễu Tiểu Đồng, hắn vẫn cho rằng bởi vì hắn, mà ông nội hắn mới ra đi sớm như thế. Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, chưa bao giờ nhắc tới với người khác, nhưng hôm nay đột nhiên đụng đến, hắn bất giác lại muốn nói ra hết.
- Liễu Tiểu Đồng, ông nội cậu ra đi như thế, không phải là lỗi của cậu!
Giang Đào chợt nói:
- Có trách thì trách xã hội coi trọng đồng tiền! Khiến con người ngày càng mất đi thiện tâm!
- Không sai! Trái tim bọn họ đều tê liệt cả rồi!
Huyết tính của Cao Phong cũng bị kích thích:
- Liễu Tiểu Đồng, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai! Mình nghĩ ông nội cậu trên trời có linh thiêng, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy cậu làm nên kỳ tích trong tương lai!
Liễu Tiểu Đồng khẽ thở dài:
- Mình đương nhiên cũng hi vọng như vậy. Nhưng kể từ khi tiến vào khoa chuyên nghiệp rác rưởi nhất Đông Đại này, mình cũng đã hết hy vọng. Cho dù có thể tốt nghiệp với thành tích ưu dị, thì có thể làm gì? Cho dù tìm được một công việc mấy ngàn đồng thì thế nào? Mua không nổi một căn nhà, không cưới được vợ, cả ngày bôn ba, lao lực vì cái gì? Trước kia mình thật sự quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần cố gắng học tập, thi vào một đại học trọng điểm, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết dễ dàng, quả thực là quá ngu xuẩn. Người giống như mình, nhất định chỉ có thể trở thành tầng lớp dưới của xã hội, nhẫn thụ chịu các loại bóc lột và cuộc sống áp bách, đến khi lao lực mà chết!
Ngôn luận của Liễu Tiểu Đồng rất tiêu cực, nhưng Cao Phong và Giang Đào cũng không thể nào phản bác.
Bởi vì sự thật chính là như thế.
Nếu như xã hội này thật sự có chân thiện mỹ, ông nội của Liễu Tiểu Đồng cũng sẽ không qua đời như thế.
- Không có cái gọi là khoa chuyên nghiệp rác rưởi, chỉ có tên vô dụng!
Tùy Qua đột nhiên nói:
- Trên đời này có rất nhiều người không học đại học, không phải cũng làm ra sự nghiệp hay sao? Không sai, xã hội bây giờ có rất nhiều bất công, có rất nhiều quy tắc ngầm, nhưng cũng không có nghĩa cậu không có tiền có quyền, chỉ có thể bị người tôi giày xéo dưới chân, hoàn toàn không có cơ hội tung mình! Thay vì ở đây than trời trách đất, lãng phí thời gian mắng xã hội chết tiệt này, chi bằng lên tinh thần, thử mưu đồ nỗ lực phấn đấu, sau đó đi thay đổi quy củ của xã hội chết tiệt này. Có lẽ các cậu sẽ nói ý nghĩ này quá ngây thơ, căn bản không cách nào thực hiện, nhưng nếu dám suy nghĩ, có can đảm thực hiện, như vậy là đủ rồi! Người đáng buồn nhất, chính là chấp nhận số mệnh, tình nguyện bị nô dịch, tình nguyện bị bóc lột và áp bách!
Những lời này của Tùy Qua đối với Liễu Tiểu Đồng mà nói, giống như cảnh tỉnh.
Đối với Cao Phong và Giang Đào, cũng đưa tới mấy phần cộng minh.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Tiểu Đồng thu liễm vẻ mặt đau khổ, nói với Tùy Qua:
- Tùy Qua, cậu nói không sai. Mặc dù số mệnh của mình không tốt, nhưng đúng là không nên chấp nhận số mệnh! Thành thật mà nói, nghe những lời này của cậu, thật sự mình rất phấn chấn tinh thần, sau này sẽ cố gắng làm ra sự nghiệp, nhưng....
- Nhưng mình thật sự không biết hiện tại nên làm cái gì?
Liễu Tiểu Đồng cười khổ nói:
- Nhất là ở bộ môn này.
Cao Phong cũng nói:
- Đúng vậy, mình cũng thật sự không biết ngành nghề của chúng tôi sẽ có tiền đồ gì. Đến sân golf trồng cỏ cho người tôi sao? Hay là sau này đi trồng cỏ nuôi súc vật, hắc, tạm thời thật đúng là không tìm được phương hướng nghề nghiệp.
- Tối thiểu, có thể đi thi nhân viên công vụ.
Giang Đào đột nhiên cười nói:
- Nếu như nhân phẩm của cậu đủ tốt, có hi vọng trúng tuyển.
Tùy Qua, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng cũng phá lên cười, không khí nhất thời từ trầm muộn, nghiêm túc trở nên sinh động.
- Thật ra, nói thật, khoa thảo nghiệp của chúng tôi cũng không hoàn toàn không có đất dụng võ.
Tùy Qua cười nói:
- Ít nhất các cậu xem tình huống bây giờ đi, khắp thế giới đều đang vô cùng coi trọng vấn đề lương thực thực phẩm, điều này nói rõ nông nghiệp và lương thực mới là căn bản của con người, học viện nông nghiệp chúng tôi trong tương lai sẽ rất có giá trị. Hơn nữa khoa thảo nghiệp của chúng ta, thật ra cũng không chỉ trồng mặt cỏ cho sân bóng, trồng cỏ nuôi súc vật, con người cũng phải ăn cỏ, không phải sao?
- Người ăn cỏ?
Cao Phong nói:
- Cậu nói là ăn rau sao?
- Ăn cỏ.
Tùy Qua nói:
- Dược thảo, cũng là cỏ, đúng không?
- Chúng tôi cũng không phải trung y chuyên nghiệp, trồng dược thảo gì chứ.
Giang Đào không hiểu nói.
- Cậu sai lầm rồi.
Tùy Qua nói:
- Người của khoa trung y chỉ học về trung y, về phương thuốc, bọn họ sẽ không nghiên cứu làm thế nào trồng được dược thảo. Mà điều này mới là điểm trọng yếu nhất của trung y.
- Mẹ kiếp, Tùy Qua cậu đúng là tên đại lừa gạt, mình có cảm giác như đang bị cậu lừa dối vậy.
Giang Đào nói:
- Cậu nói tiếp đi!
Tùy Qua hắng giọng một cái, có một chút ra vẻ ném ra lý luận trung y kinh điển của hắn:
- Trên đầu chữ "thuốc" chính là chữ thảo. Bất luận trung y huyền ảo, thần diệu cỡ nào, phương thuốc thần kỳ cỡ nào, cũng không thể rời bỏ thảo - dược thảo! Thần Nông sau khi học bách thảo, mới phân chia ra ngũ cốc và dược thảo. Nhưng trung y hiện tại lại đi vào mê cung, tôn sùng bài thuốc, nhưng có rất ít người quan tâm đến vấn đề nghiên cứu dược thảo.
← Ch. 0249 | Ch. 0251 → |