← Ch.0319 | Ch.0321 → |
Thôn dân bị khí thế của Tùy Qua lấn át, không người nào lên tiếng phản đối. Tùy Qua tiếp tục nói:
- Vốn sau khi phía chính phủ lấy lại công bằng cho công ty chúng tôi, nói từ góc độ luật pháp, giữa công ty chúng tôi và các vị đã không còn chút ân oán nào nữa. Nhưng tôi là bằng hữu của Lam chủ biên, tôi đã hứa với cô ấy, nhất định phải cho các vị một câu trả lời thỏa đáng. Như vậy, câu trả lời thỏa đáng của tôi chính là: thứ nhất, tôi sẽ hết sức hiệp trợ Lam chủ biên điều tra rõ ngọn nguồn ô nhiễm; thứ hai, tôi sẽ dốc toàn lực chữa khỏi bệnh cho những người bị mắc bệnh của thôn các vị.
- Chữa khỏi bệnh, nói thì dễ, người bị ung thư thì chữa khỏi thế nào?
Trong thôn dân truyền tới một giọng nói tức giận.
Tùy Qua nhìn theo tiếng nói, sau đó quát về phía người đó:
- Lưu Quốc Trụ, anh lăn ra đây cho tôi!
Theo tiếng quát của Tùy Qua, hai an ninh của công ty dược Watson xông vào trong đám người, kéo người đó ra ngoài.
Tùy Qua nhìn thôn dân này, hừ lạnh nói:
- Lưu Quốc Trụ, nếu như tôi nhớ không lầm, ca ca của anh bị ung thư phổi, đúng không?
- Đúng!
Lưu Quốc Trụ mạnh miệng nói:
- Làm sao, muốn giết người diệt khẩu sao?
- Thúi lắm!
Tùy Qua mắng:
- Mấy hôm trước, không phải anh cầm năm mươi vạn bồi thường từ chỗ tôi sao? Lúc ấy tôi hỏi anh, anh cảm thấy tính mệnh của anh mình trị giá bao nhiêu tiền, chính miệng anh nói muốn năm mươi vạn, hiện tại anh còn có mặt mũi ở chỗ này kêu gào?
- Đúng rồi, có chuyện như vậy.
- Lưu Quốc Trụ, ngươi cũng cầm tiền rồi, còn nói gì nữa.
Nghe thấy thôn dân xung quanh không lên tiếng ủng hộ mình, Lưu Quốc Trụ mặt dày nói:
- Mạng người quý giá, không phải bồi thường tiền là coi như xong! Cho dù anh bồi thường tiền, anh hại anh tôi, tôi vẫn phải mắng anh!
- Anh quan tâm đến anh mình như vậy sao?
Tùy Qua khinh thường nói:
- Vậy anh biết anh mình bây giờ đang ở đâu không? Làm sao anh không quan tâm một chút? Tôi thấy anh quan tâm đến tiền thì đúng hơn!
Lưu Quốc Trụ bị Tùy Qua nói trúng tâm sự, mặt tím xanh một hồi.
Tùy Qua không để Lưu Quốc Trụ có cơ hội biện bạch, lớn tiếng nói với hắn:
- Anh tìm tôi đòi tiền, đơn giản là cảm thấy tôi hại ca ca anh, đúng không? Nếu như ca ca anh không có bệnh, anh phải trả lại tiền cho tôi? Đúng không?
- Đúng... Nhưng anh tôi bị ung thư phổi, làm sao có thể không có bệnh.
Lưu Quốc Trụ có chút khẩn trương nói, tựa hồ thật sự lo lắng Tùy Qua sẽ lấy tiền về.
- Hừ!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Lưu Quốc Đống, anh ra đây chào hỏi đệ đệ anh đi.
- Được!
Trong đám người có tiếng người đáp.
Giọng nói này vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không giống giọng nói của người mắc bệnh ung thư.
Lúc này mọi người mới chú ý tới, ca ca Lưu Quốc Đống của Lưu Quốc Trụ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đám người. Ánh mắt mọi người rơi xuống người Lưu Quốc Đống, nhưng hiện tại Lưu Quốc Đống da dẻ hồng hào, thần thái sáng láng, dáng vẻ không giống như người bị ung thư.
Lưu Quốc Đống tách đám người đi ra, đầu tiên cúi người chào Tùy Qua, sau đó mới nhìn Lưu Quốc Trụ, nói:
- Lưu Quốc Trụ, cậu đúng là hảo huynh đệ của tôi! Làm sao, ngay cả anh của cậu, cậu cũng không nhận ra?
- Anh... Anh không có chuyện gì rồi, không phải anh bị bệnh ung thư sao?
Lưu Quốc Trụ nói.
- Cậu ước gì tôi chết đi, đúng không?
Lưu Quốc Đống vô cùng đau đớn nói:
- Kể từ khi cậu cầm được năm mươi vạn của Tùy tiên sinh, cậu không còn quan tâm đến sống chết của tôi. Việc đầu tiên cậu làm khi cầm được tiền, chính là muốn tới Tu Tiểu Dương lâu, nghĩ tới làm sao hưởng thụ, đúng không? Hiện tại cảm thấy tiền còn chưa đủ, cho nên lại muốn tới đòi tiền Tùy tiên sinh?
- Không... Không phải.
Lưu Quốc Trụ khẩn trương đến độ cà lăm.
- Bất kể có phải hay không, nếu tôi đã không sao, cậu mau đem tiền trả lại cho Tùy tiên sinh!
Lưu Quốc Đống quát lên:
- Tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vốn là chết chắc, nhờ có Tùy tiên sinh chữa khỏi bệnh cho tôi. Hắn là ân nhân của tôi, tên súc sinh này, mau lấy tiền ra!
- Lấy tiền ra... ?
Hôm nay Lưu Quốc Đống vốn tính toán đòi thêm ít tiền của Tùy Qua, nhưng không ngờ tình huống hoàn toàn bất đồng, ca ca vốn đã chết rụng lại xuất hiện, ngược lại còn muốn trả lại số tiền lúc trước, điều này kêu hắn làm sao có thể tiếp nhận.
Chỉ có điều, Lưu Quốc Đống không chịu cũng không được, ngay cả những thôn dân khác cũng muốn Lưu Quốc Đống mau phun tiền ra!
- Thế nào?
Tùy Qua bình thản nói:
- Nếu không có gì để nói? Mắt Kiếng, kêu mấy người đi cùng hắn lấy tiền về.
Kêu Mắt Kiếng kêu người đi cùng Lưu Quốc Đống lấy tiền, đương nhiên là lo lắng tiểu tử này chạy trốn.
Lưu Quốc Đống vừa nghe, sợ được lục thần vô chủ, đột nhiên phác thông một tiếng quỳ xuống, nói:
- Tùy tiên sinh... Tôi, tiền anh đưa cho tôi, tôi đã xài một phần đi mua vật liệu xây dựng, tôi chuẩn bị xây nhà... Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.
- Thật xin lỗi?
Tùy Qua bình thản nói:
- Anh cầm năm mươi vạn của tôi, hiện tại nếu như không trả lại đủ tiền, anh biết tôi sẽ kiện anh tội gì không
- Tội lừa đảo.
Mắt Kiếng ở bên cạnh bổ sung:
- Căn cứ vào luật pháp nước ta, tội phạm lừa đảo số tiền lớn, có thể bị phạt tù mười năm, thậm chí là tù chung thân. Nói cách khác, nếu như hắn vận khí tốt, không sai biệt lắm phải ở trong tù mười năm rồi.
- Lưu Quốc Trụ, anh nghe rõ chưa?
Tùy Qua hỏi.
- Tùy tiên sinh, Tùy tiên sinh, van xin anh... Anh bỏ qua cho tôi đi.
Lưu Quốc Trụ dập đầu cầu xin tha thứ.
Tùy Qua hừ lạnh nói:
- Nếu không muốn ngồi tù, vậy anh nói cho tôi biết một việc, ban đầu là người nào cổ động anh tới công ty chúng tôi gây chuyện?
- Anh... Làm sao anh biết?
Lưu Quốc Trụ nơm nớp lo sợ nói.
- Trả lời vấn đề của tôi.
Tùy Qua nói.
- Tôi không quen người đó.
Lưu Quốc Trụ nói:
- Hắn tới thôn tìm tôi, sau đó tặng một bao thuốc Trung Hoa, nói chuyện với tôi mấy câu, sau đó nhắc đến chuyện ô nhiễm, hắn nói chỉ cần tôi liên hiệp với người trong thôn đến cửa công ty các vị gây chuyện, sẽ cho tôi hai vạn. Hơn nữa, hắn nói nếu như vận khí tôi tốt, còn có thể lấy chuyện của anh tôi kiếm của công ty các anh một khoản tiền. Chuyện chính là như vậy, Tùy tiên sinh tôi là tên khốn kiếp, anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tôi đi, van anh.
- Nói cách khác, anh là bị người ta lợi dụng, sau đó cố ý hãm hại tôi, đúng không!
Giọng nói của Tùy Qua rất vang dội, nhìn như đang hỏi Lưu Quốc Trụ, trên thực tế như tra hỏi lương tâm của những thôn dân khác.
Mọi người đầu tiên là nghị luận rối rít, sau đó rối rít mắng, phỉ nhổ tên vương bát đản Lưu Quốc Trụ.
Hiện tại, thôn dân ngược lại cùng chung mối thù với người của công ty dược. Một phương diện là vì bị Lưu Quốc Trụ lừa gạt, một phương diện khác là bởi vì Lưu Quốc Trụ bắt được tiền, còn những thôn dân khác lại không được cầm đồng nào.
*****
Cho nên, bọn họ rối rít chĩa mũi nhọn vào Lưu Quốc Trụ, muốn hắn phun tiền ra.
Đáng tiếc chính là, sau khi Lưu Quốc Trụ bắt được tiền sau, lập tức tiêu xài một phần nhỏ, sau đó lại đặt hàng vật liệu xây dựng, tính toán xây một cái nhà Tiểu Dương lâu trong thôn, sau đó cưới một cô vợ xinh đẹp, hiện tại kêu hắn trả lại toàn bộ năm mươi vạn, căn bản là không thể nào. Bản thân Lưu Quốc Trụ hiển nhiên cũng rất rõ ràng điểm này, cho nên mới liên tiếp cầu xin Tùy Qua tha thứ.
- Nếu anh bị người ta lợi dụng, tôi cũng không kiện anh ra tòa.
Tùy Qua nói:
- Nhưng anh còn dư lại bao nhiêu tiền, phải trả lại đủ cho tôi. Mặc dù tôi không thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng càng không thích bị người khác chiếm tiện nghi. Đừng có giở trò, nếu không anh cứ đợi vào phòng giam đi.
- Tôi không biết. Trong tay tôi còn dư lại hơn ba mươi mốt vạn, tôi... Tôi sẽ trả lại toàn bộ cho anh.
Lưu Quốc Trụ nói, mặt xám như tro tàn.
- Vậy thì mau đi đi.
Tùy Qua nói, bảo Mắt Kiếng kêu mấy người đi cùng Lưu Quốc Trụ lấy lại tiền.
Lưu Quốc Trụ bất đắc dĩ rời đi.
Những thôn dân còn lại lộ ra vẻ có chút hoang mang, bọn họ vốn tưởng rằng lần này công ty dược triệu tập bọn họ tới, có thể cung cấp cho bọn họ một chút bồi thường. Nhưng không ai ngờ, bọn họ không chỉ không nhận được bồi thường, ngược lại người nhận được bồi thường lúc trước là Lưu Quốc Trụ phải phun tiền ra. Mặc dù ban đầu, những thôn dân này tìm được một loại cảm giác cân bằng kỳ dị, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ ăn cỏ. Lưu Quốc Trụ không lấy được tiền, bọn họ chẳng lẽ có thể lấy được tiền?
Dĩ nhiên, tiền không mua được sức khỏe, càng không thể để người nhà bị bệnh của bọn họ lập tức khôi phục sức khỏe. Nhưng có tiền, ít nhất có hi vọng chữa khỏi, cho dù không thể chữa khỏi, cũng còn có thể cho người nhà một chút an ủi tâm lý. Nhưng hiện tại, rất hiển nhiên bọn họ không lấy được tiền. Báo cáo điều tra bên phía chính phủ công bố đã lấy lại công bằng cho công ty dược Watson, đồng thời thông qua lời Lưu Quốc Trụ, những thôn dân cũng biết Lưu Quốc Trụ chẳng qua là bị người ta lợi dụng mà thôi, còn những thôn dân này càng bị người ta lợi dụng, hơn nữa còn là lợi dụng miễn phí.
- Giải tán thôi!
Trong thôn dân, bỗng nhiên có người thở dài một tiếng.
Lần này công ty dược Watson thật sự đã lấy lại công bằng, nhưng đối với những thôn dân này mà nói, cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
- Các vị hương thân, xin chờ một lát.
Tùy Qua lớn tiếng nói:
- Vừa rồi tôi đã nói, tôi sẽ toàn lực chữa trị cho những người bị bệnh trong. Những lời này không phải nói cho hay, tôi sẽ dùng hành động chứng minh với các vị, giống như tôi chữa khỏi bệnh cho Lưu Quốc Đống đại ca vậy!
Sự thật quả nhiên có sức thuyết phục hơn bất cứ cái gì, Lưu Quốc Đống chính là chứng minh tốt nhất.
Người trong thôn Thanh Hòa cũng biết, Lưu Quốc Đống là người bị ung thư phổi giai đoạn cuối, được rất nhiều bệnh viện trực tiếp tuyên bố án tử hình, nhưng hiện tại vô cùng khỏe mạnh đứng trước mặt bọn họ, chuyện này không thể không khiến người ta tin tưởng vào lời nói của Tùy Qua.
- Tùy... Tiên sinh, anh thật sự có thể chữa khỏi bệnh của tôi? Khụ khụ!
Một lão nhân vừa ho khan vừa nói.
- Dĩ nhiên.
Tùy Qua gật đầu.
- Vậy... Tại sao lúc trước anh không nói?
Lão nhân kia hỏi.
- Lúc trước, các vị xem tôi như cừu nhân, chỉ muốn đòi tiền tôi, nếu tôi nói tôi có thể chữa bệnh cho các vị, các vị có tin không?
Tùy Qua lớn tiếng nói:
- Huống chi, khi đó cho dù tôi cố gắng chữa bệnh cho mọi người, mọi người cũng chỉ cho tôi đang cố gắng chuộc tội. Nhưng loại chuyện táng tận thiên lương này, tôi vốn không làm, tại sao lại tôi phải chịu tiếng xấu thay cho người khác!
Mọi người lại một lần nữa trầm mặc, nhớ tới chuyện lúc trước tới gây chuyện ở cửa công ty dược Watson, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
- Hiện tại thì tốt rồi, mọi chuyện đã rất rõ ràng.
Tùy Qua bỗng nhiên nở nụ cười:
- Hiện tại tôi không cần chịu tiếng xấu thay cho người khác, hơn nữa, tôi chữa bệnh cho mọi người, dù nói thế nào, ít nhất cũng coi như chuyện làm tốt.
Nụ cười của Tùy Qua, nhất thời hòa hoãn không khí.
- Được rồi. Hiện tại, phàm là người có bệnh của thôn Thanh Hòa, công ty dược Watson chúng tôi sẽ cung cấp phương án trị liệu miễn phí tốt nhất. Vị này là cố vấn y học cao cấp của công ty dược Watson chúng tôi, Diên Vân đại sư, hắn sẽ toàn lực trị liệu cho mọi người. Mọi người cứ tới đây ghi danh, chúng tôi sẽ dựa theo tình huống bệnh tình trị liệu. Ngoài ra, những người khác, cũng có thể đến bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khoẻ, sau đó báo số tiền thăm khám cho bộ phận tài vụ của công ty chúng tôi.
Nghe Tùy Qua nói như thế, mọi người nhất thời như nổ tung.
Lúc này, không còn ai thầm mắng Tùy Qua, ngược lại trong lòng vô cùng cảm kích.
Đúng là, chuyện này vốn không quan hệ đến công ty dược Watson, nhưng Tùy Qua làm như vậy, quả nhiên là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Tùy Qua tiếp tục lớn tiếng nói:
- Chuyện nguồn nước của thôn Thanh Hòa bị ô nhiễm, tôi cũng sẽ không để yên, nếu như chuyện này không được giải quyết, sớm muộn vẫn sẽ xảy ra vấn đề. Mặc dù tên khốn kiếp làm nguồn nước bị ô nhiễm còn chưa bị sa lưới, nhưng vì thôn sức khỏe của mọi người trong thôn, vấn đề nguồn nước sẽ được giải quyết đầu tiên.
- Giải quyết như thế nào?
Một người trẻ tuổi nói:
- Công ty cung cấp hệ thống nước uống không lắp đặt, nói thôn chúng tôi quá xa, chi phí đường ống rất cao.... thật là ghê tởm!
- Tôi có người bằng hữu, là người phụ trách quỹ từ thiện Tiên Lâm Thảo đường, bọn họ đặc biệt trợ giúp giải quyết vấn đề sức khỏe cho người nghèo. Tôi nghĩ, đối với vấn đề này, bọn họ sẽ vui lòng giải quyết cho mọi người. Chi phí lắp đặt đường ống dẫn nước, bọn họ sẽ chi trả!
Tùy Qua nói.
- Thật sao?
- Có chuyện tốt như vậy sao?
- Có hệ thống cung cấp nước uống, vậy không cần uống bẩn nước nữa!
Lúc này, an ninh đã đưa Lưu Quốc Đống cầm số tiền còn lại trở về.
Thì ra, Lưu Quốc Đống không gửi tiền vào ngân hàng, mà đặt dưới giường, ngày ngày gối lên mơ mộng đẹp.
Đáng tiếc, mộng đẹp luôn ngắn ngủi.
Số tiền này được đưa đến trước mặt Tùy Qua, nhưng ngay sau đó Tùy Qua lại nói:
- Số tiền này, hãy dùng giúp đỡ lắp đặt hệ thống cung cấp nước uống vào thôn Thanh Hòa. Ngoài ra, quy mô của công ty chúng tôi sẽ rất nhanh được mở rộng, nếu sau này tuyển công nhân, chúng tôi sẽ ưu tiên cho người trong thôn.
Tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ vang dội khắp nơi.
- Lam Lan, chuyện thứ hai tôi hứa với cô, tôi đã làm rồi.
Tùy Qua thầm nói trong lòng.
Có linh dược, có Diên Vân, những thôn dân của thôn Thanh Hòa sẽ rất nhanh khôi phục sức khỏe.
Tùy Qua sẽ nhanh chóng hoàn thành việc Lam Lan muốn làm.
Thời gian không đợi người.
Một loại cảm giác cấp bách đang thúc giục Tùy Qua.
Kể từ lần Tùy Qua may mắn sống sót ở Bùi gia, đây là lần đầu hắn cảm thấy cấp bách như thế.
← Ch. 0319 | Ch. 0321 → |