Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 1062

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 1062: Phản đồ Côn Luân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Vũ Hoàng, ngươi nói như thế, đại khái là không tin tưởng trong Thiên Cơ điện có thiên cơ liên quan đến tiểu tử này?

Khương Nguyệt Phi bình tĩnh nói:

- Ngươi là người vi sư vẫn rất coi trọng, nhưng ngay cả ngươi cũng bị tiểu tử kia đánh bại, có thể nghĩ địa vị của tiểu tử này không đơn giản! Cũng được, dù gì ngươi cũng là tông chủ Côn Luân tông, hãy cùng ta tiến vào Thiên Cơ điện một chuyến. Nhưng, trong Thiên Cơ điện cơ quan nặng nề, cho dù là vi sư, cũng phải vô cùng cẩn thận. Cho nên, ngươi nhất định phải theo sát vi sư, tránh để lỡ một bước thành thiên cổ hận.

Có thể nói đây là chỗ cực kỳ thần bí trong Côn Luân tông.

Thiên Cơ điện, danh như ý nghĩa, chính là nơi cường giả lánh đời trong Côn Luân tông thôi diễn thiên cơ, trữ tàng thiên cơ.

Thiên cơ bất khả lộ.

Cho nên Thiên Cơ điện không phải nơi bất cứ kẻ nào cũng có tư cách tiến vào, cho dù là tông chủ và Thái thượng trưởng lão Côn Luân tông cũng chưa chắc có tư cách tiến vào Thiên Cơ điện, chỉ có "Thiên Cơ trưởng lão" mới có tư cách tiến vào bên trong.

Nhưng, Vũ Hoàng là tông chủ Côn Luân tông, Khương Nguyệt Phi cũng là Thiên Cơ trưởng lão, cho nên mới có thể tiến nhập Thiên Cơ điện.

Thiên Cơ điện, vẫn tự do trôi lơ lửng trong không gian của Lang Huyên động thiên, nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ cho dù là Vũ Hoàng cũng rất khó được chỗ của Thiên Cơ điện.

Tiến vào bên trong Thiên Cơ điện, Vũ Hoàng lập tức cảm ứng được mấy đạo thần niệm mạnh mẽ quét qua người hắn, mấy đạo thần niệm này không thua kém Khương Nguyệt Phi, điều này làm cho Vũ Hoàng sinh lòng kính sợ, thầm nghĩ Côn Luân tông chúng ta có cơ nghiệp vạn cổ, quả nhiên không phải dễ dàng bị rung chuyển như vậy, Tùy Qua và Thần Thảo Tông chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi, không đủ gây sợ.

Khương Nguyệt Phi mang theo Vũ Hoàng cẩn thận tiến vào trong điện đường của Thiên Cơ điện.

Điện đường này vô cùng cao lớn, trống trải, phía trên là mái vòm được xây dựng bằng tinh thể trong suốt, đứng ở đây, làm cho người ta có một loại cảm giác như đứng giữa vũ trụ, chỗ trung tâm đại điện có một lão đạo ngồi ngay ngắn giữa không trung, buông lỏng mí mắt, lông mày và chòm râu cực dài sắp sửa chạm đến mặt đất.

Khương Nguyệt Phi cung kính hành lễ nói với lão đạo này:

- Đệ tử Khương Nguyệt Phi, bái kiến Thiên Thạch sư thúc tổ.

Sư thúc tổ?

Vũ Hoàng thầm giật mình, hắn rốt cuộc cũng biết mặc dù hắn là người đứng đầu Côn Luân tông, nhưng Côn Luân tông thật sự quá khổng lồ, hắn là tông chủ, mà còn rất nhiều thứ căn bản không biết, căn bản không cách nào nắm trong tay toàn cục. Nói cho cùng, Vũ Hoàng hắn chẳng qua là một người phát ngôn được đông đảo các Thái thượng trưởng lão của Côn Luân tông chọn ra mà thôi, là tông chủ, trong Côn Luân tông có rất nhiều người hắn không cách nào làm chủ. Tỷ như Khương Nguyệt Phi, tỷ như lão đạo trước mắt này, Vũ Hoàng có thể phát ra mệnh lệnh đối với bọn họ hay sao?

- Khương Nguyệt Phi, Vũ Hoàng.

Lão đạo khẽ mở mắt:

- Các ngươi đến Thiên Cơ điện là vì đại sự gì?

- Sư thúc tổ, chúng ta muốn biết thiên cơ của một thiếu niên cường giả quật khởi gần đây.

Khương Nguyệt Phi nói:

- Người này tựa hồ lai lịch bất phàm, ta lo lắng hắn có căn cơ dao động đến Côn Luân tông chúng ta.

- Căn cơ của Côn Luân tông chúng ta, bất cứ người nào cũng không thể dao động.

Lão đạo bình thản nói:

- Hiện giờ trong giới tu hành, còn cường giả có thể quật khởi cái gì..... A, ta đã coi rồi, Vũ Hoàng từng bị thiếu niên này chém giết thân thể, xem ra quả nhiên có chút lai lịch, để ta đi điều tra xem sao.

Thiên Thạch đạo nhân chỉ bấm ngón tay tính toán, đã suy tính được Vũ Hoàng từng bị Tùy Qua chém giết thân thể, công phu suy tính này thật sự cao minh, khiến Vũ Hoàng cũng có chút giật mình. Nhưng, cũng cảm giác được trên mặt nóng lên, đường đường là tông chủ Côn Luân lại bị chém giết thân thể, thật sự mất mặt.

Thiên Thạch đạo nhân cũng không có công phu để ý tới cảm thụ trong lòng Vũ Hoàng, bắt đầu dùng thần niệm cảm giác thiên cơ có liên quan đến Tùy Qua trong Thiên Cơ điện.

Vũ Hoàng cũng muốn dùng thần niệm đi điều tra một chút, nhưng lập tức gặp phải cắn trả xung quanh, làm cho Vũ Hoàng sợ hãi, vội vàng thu liễm tâm thần.

Chỉ chốc lát sau, một đạo bạch quang từ chỗ sâu trong Thiên Cơ điện bay ra, rơi vào trong tay Thiên Thạch đạo nhân.

Đây là một tấm ngọc giản màu trắng, bên trong ghi lại thiên cơ về Tùy Qua.

Vũ Hoàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn không ngờ tiểu tử Tùy Qua này thật sự lợi hại, ngay cả trong Thiên Cơ điện của Côn Luân tông cũng lưu lại thiên cơ liên quan đến hắn. Điều này cũng đủ để nói rõ, tiểu tử này có lai lịch không nhỏ, rất khó đối phó, nếu không hắn không có tư cách viết vào "Thiên Cơ".

Thiên Thạch đạo nhân lấy tay vuốt ngọc giản màu trắng, chỉ chốc lát sau, trong miệng chậm rãi nói:

- Tùy Qua... Thần Thảo Tông... áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng... ngũ sắc thần quang... Tiên Viên chân nhân... Tiên Viên chân nhân!

Khi lão đạo này nói đến " Tiên Viên chân nhân", bỗng nhiên mở choàng mắt, trong đôi mắt phun ra hai đạo cừu hận, khiến Vũ Hoàng thầm hoảng sợ, Khương Nguyệt Phi cũng bị phản ứng của lão đạo này hù dọa hết hồn, vội vàng nói:

- Sư thúc tổ bớt giận, ngài nói tiểu tử này rút cuộc có lai lịch gì? Chẳng lẻ, thật sự là yêu ma chuyển thế?

- Hừ! Hắn không phải là yêu ma chuyển thế, nhưng sư phụ của hắn, thật sự là một yêu ma!

Thiên Thạch đạo nhân hừ lạnh một tiếng, cả người đằng đằng sát khí:

- Hắn không chỉ là yêu ma, hơn nữa còn là phản đồ của Côn Luân tông!

- Sư thúc tổ xin nói rõ.

Khương Nguyệt Phi nói, cảm giác chuyện này càng lúc càng không đơn giản. Sư phụ Tùy Qua lại là phản đồ của Côn Luân tông, hơn nữa có thể làm cho Thiên Thạch đạo nhân thống hận như thế, có thể thấy lai lịch khẳng định không tầm thường.

- Tiên Viên chân nhân... Hắc, Tiên Viên chân nhân.

Thiên Thạch đạo nhân lạnh lùng nói, đạo bào trên người đột nhiên bị gió vén lên, lúc này Khương Nguyệt Phi và Vũ Hoàng mới nhìn thấy Thiên Thạch đạo nhân không có nửa người phía dưới, hai chân cũng không có!

- Sư thúc tổ.... đây là?

Khương Nguyệt Phi kinh ngạc nói.

- Đây chính là hậu quả tên phản đồ Tiên Viên chân nhân lưu lại cho ta đấy!

Thiên Thạch đạo nhân căm hận nói:

- Thật không ngờ, mặc dù tên phản đồ này đã bị giết chết, nhưng đệ tử của phản đồ lại xuất hiện!

- Sư phụ của tiểu tử Tùy Qua là phản đồ của Côn Luân tông!

Vũ Hoàng giật mình nói.

Ngay cả Khương Nguyệt Phi, cũng hết sức giật mình.

Ngoài ra, Khương Nguyệt Phi có chút không hiểu nói với Thiên Thạch đạo nhân:

- Với tu vi cái thế của sư thúc tổ, cho dù là gãy chi, chặt đầu cũng có thể trọng sinh, vì sao vẫn...

- Ngươi cho rằng ta tình nguyện giữ hình dáng này sao!

Thiên Thạch đạo nhân dữ tợn nói:

- Tên phản đồ ghê tởm đó có tu vi rất cao, tu luyện công pháp lại càng ác độc, không chỉ chặt đứt hai chân của ta, lại còn hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ của ta, cho dù đã nhiều năm như vậy, đôi chân của ta vẫn không cách nào sống lại.

*****

- Nhưng nếu sư tổ đổi thân thể, không phải có thể giải quyết vấn đề?

Vũ Hoàng vốn chỉ nói ra đề nghị, nhưng không nghĩ rằng câu nói này lại chọc giận Thiên Thạch đạo nhân, hắn lạnh lùng quát lên:

- Ngu xuẩn! Nếu đơn giản như vậy, chẳng lẽ ta không nghĩ tới! Tu vi càng cao, cướp đoạt thân thể của người khác càng khó, bởi vì cho dù là cướp đoạt thành công, tu vi tiến triển cũng vô cùng chậm chạp, muốn thành tiên lại càng khó khăn. Nếu ta hoàn toàn vứt bỏ khối thân thể này, chỉ có thể khiến tên phản đồ đó cao hứng. Nhưng tên phản đồ đó đã sớm chết rồi.

Vũ Hoàng không ngờ một đề nghị hảo tâm như vậy lại đổi lấy một trận chửi mắng, đường đường là tông chủ Côn Luân lại bị người khác mắng là ngu xuẩn, điều này làm cho hắn rất khó chịu, nhưng Vũ Hoàng chỉ có thể nhịn, bởi vì đối phương là sư thúc tổ của sư phụ hắn, bối phận của lão này cao như vậy, tu vi khẳng định cũng vô cùng cao cường. Khương Nguyệt Phi biết Vũ Hoàng là người cao ngạo, bị Thiên Thạch đạo nhân quát mắng như vậy, trong lòng khẳng định không thoải mái, cho nên chuyển đề tài nói:

- Sư thúc tổ, nếu Tiên Viên chân nhân đã chết, như vậy tiểu tử kia có lẽ sẽ dễ dàng đối phó?

- Chưa chắc.

Thiên Thạch đạo nhân nói:

- Tiên Viên chân nhân vốn là một đạo đồng trông coi linh điền của Côn Luân tông chúng ta, thiên phú tu vi cũng quá bình thường, bằng không cũng sẽ không làm loại việc lặt vặt như vậy. Ai ngờ, người này không biết đánh cắp công pháp tuyệt thế gì từ Côn Luân tông chúng ta, tu vi bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa người này vô cùng ẩn nhẫn, cho đến một ngày, ta kêu một đệ tử đến linh điền lấy linh thảo luyện chế đan dược, lại bị tên phản đồ này ngăn cản, tên phản đồ này quát mắng đồ đệ kia không biết luyện đan, chính là lãng phí linh thảo! Tên đệ tử kia cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, làm sao cam tâm bị một tiểu đạo đồng trông coi linh điền quát mắng, cho nên nổi lên tranh chấp, không ngờ lại bị tên phản đồ này trực tiếp đánh cho hộc máu. Khi đó, ta đã là Thái thượng trưởng lão của Côn Luân tông, tu vi đã đạt đến Hóa Thần hậu kỳ, vốn tính toán xuất thủ thanh lý môn hộ, ai ngờ tu vi của tên phản đồ này còn lợi hại hơn ta, sau khi đánh ta bị thương, hắn còn mạnh miệng nói: "Côn Luân tông chẳng qua cũng chỉ như vậy, tuy có cơ nghiệp vạn cổ, nhưng giống như ao tù nước đọng, thiên hạ rộng lớn, tự có chỗ dung thân của ta". Sau khi nói xong, tên phản đồ này bỏ trốn khỏi Côn Luân tông. Sau đó, Côn Luân tông hạ lệnh người trong tông môn bí mật lùng bắt tên phản đồ này, nhưng cũng không thành công, có thể bởi vì tên phản đồ này chê ta ép hắn hắn quá mức, cho nên mấy năm sau, hắn lại lẻn về Côn Luân tông, sau đó chặt đứt hai chân của ta, lúc này tu vi của tên phản đồ Tiên Viên chân nhân này đã đạt đến Đại Thừa kỳ, sau đó mấy Thiên Cơ trưởng lão của Côn Luân tông liên hiệp xuất thủ, mới đánh lui hắn.

- Chuyện này, ta chưa từng nghe nói.

Khương Nguyệt Phi khẽ thở dài.

- Đây là chuyện xấu của Côn Luân tông, việc xấu trong nhà dĩ nhiên không thể truyền ra ngoài rồi.

Thiên Thạch đạo nhân nói:

- Sau này, tu vi của tên phản đồ càng ngày càng cao, mơ hồ có khuynh hướng phi thăng Tiên giới. Nhưng, đồ phản bội chính là phản đồ, thiên địa không tha, tiên đạo cũng không bỏ qua cho hắn, sau này nghe nói sứ giả Tiên giới tự mình xuất thủ, mới hoàn toàn giết chết tên phản đồ này.

- Lợi hại như vậy sao!

Vũ Hoàng hít một hơi khí lạnh, nhân vật có thể làm cho người của Tiên giới tiến vào giới tu hành truy sát, khẳng định cũng không đơn giản:

- Nghe ý tứ của sư tổ, tên phản đồ Tiên Viên chân nhân này có lẽ đã mang đi một môn công pháp cực kỳ lợi hại từ Côn Luân tông chúng ta? Nếu không, làm sao tu vi của hắn có thể đột nhiên tăng mạnh như vậy?

- Ngươi nói không sai, cuối cùng đã có chút đầu óc tông chủ rồi.

Thiên Thạch đạo nhân nói tiếp:

- Nếu không nhờ Côn Luân tông chúng ta, Tiên Viên chân nhân làm sao có thể tự nghĩ ra công pháp trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên, hắn khẳng định đã lấy trộm công pháp cái thế của Côn Luân tông. Năm đó Côn Luân tông hạ lệnh lùng bắt tên phản đồ này, cũng là vì muốn đoạt lại môn kỳ công cái thế này. Không ngờ, sau khi tên phản đồ này bị sứ giả Tiên giới chém giết, hài cốt không còn, môn công pháp này cũng không có tin tức. Nhưng hiện tại đệ tử của hắn lại bỗng nhiên hiện thân, chuyện này thật đúng là thiên đạo tuần hoàn! Bất luận như thế nào, môn công pháp này, nhất định phải trở về Côn Luân tông chúng ta! Tới lúc đó, đôi chân của ta, đương nhiên cũng có thể khỏi hẳn! Thuận lợi phi thăng Tiên giới!

- Sư tổ nói không sai ... nhưng làm thế nào giết chết tiểu tử Tùy Qua kia? Thiên cơ có dặn dò gì?

Vũ Hoàng mong chờ nói.

Ngoài ra, trong lòng Vũ Hoàng đã bắt đầu tính toán, sau khi giết chết Tùy Qua, nhất định phải nắm lấy công pháp tu luyện trong tay, sau khi chiếm được công pháp này, Vũ Hoàng hắn nhất định có thể lợi hại hơn, không chừng tốc độ tu hành còn kinh người hơn Tùy Qua, quét ngang cả giới tu hành không nói, sau này phi thăng Tiên giới, khẳng định cũng có thể trở thành bá chủ một phương của Tiên giới.

Nhưng, Vũ Hoàng nghĩ thật sự quá xa, cũng quá lý tưởng hóa. Hôm nay cho dù hắn chiếm được Thần Nông tiên thảo bí quyết của Tùy Qua, tu vi cũng không thể nào đột nhiên tăng mạnh giống như Tùy Qua, bởi vì ngay cả chiếm được Thần Nông tiên thảo bí quyết, Vũ Hoàng cũng không cách nào tu luyện. Thần Nông tiên thảo bí quyết, chú trọng dựa vào cỏ cây mà đắc đạo, thể chất của Vũ Hoàng căn bản không có biện pháp tu luyện, trừ phi hắn huỷ bỏ toàn bộ tu vi, hoàn toàn biến thành một tên phế nhân.

Nhưng trước mắt Vũ Hoàng và Khương Nguyệt Phi đều mong mỏi nhìn Thiên Cơ trong tay Thiên Thạch đạo nhân.

Lúc này Thiên Thạch đạo nhân cũng bình tĩnh lại, hết sức chăm chú tìm hiểu Thiên Cơ trong khối ngọc giản trên tay.

Khối ngọc giản này là một vị Tán Tiên của Côn Luân tông vài ngàn năm trước độ kiếp thành công lưu lại. Vẫn niêm phong cất vào kho trong Thiên Cơ điện, cho tới hôm nay, khối ngọc giản này mới được thần niệm của Thiên Thạch đạo nhân cảm ứng được, hoặc là nói khối ngọc giản này chủ động để Thiên Thạch đạo nhân cảm ứng được sự hiện hữu của nó, sau đó rơi vào trong tay Thiên Thạch đạo nhân.

Sau khi tìm hiểu một hồi, Thiên Thạch đạo nhân lại mở mắt, thần sắc ngưng trọng nói:

- Thật không ngờ, đệ tử của tên phản đồ này lại là một nhân vật rất khó giải quyết, rất khó chém giết!

- Tại sao có thể như vậy!

Khương Nguyệt Phi vội la lên:

- Sư thúc tổ, trong Thiên Cơ, có phương pháp đối phó với tiểu tử này không?

- Đối với loại mầm tai vạ này, biện pháp trừ khử tốt nhất, chính là trước khi hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lập tức tiêu diệt. Chẳng qua, ta bị hạn chế của thiên địa pháp tắc, trước mắt căn bản không cách nào toàn lực xuất thủ đối phó hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)