Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0169

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0169: Người ăn thịt người
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tùy Qua cũng cảm thấy chủ ý này không sai, ít nhất dùng gạt người già đã đầy đủ.

Tuy rằng hai tay của Sơn Hùng đã mất là chuyện thật bi ai, nhưng nếu cưới được vợ trở về, cho người già chứng kiến hi vọng bồng cháu, như vậy sẽ không quá mức bi thống đối với chuyện này.

- Ân, chủ ý này của cậu cũng được.

Sơn Hùng gật gật đầu:

- Nhưng tôi đi nơi nào tìm được cô gái tài đức thục huệ như cậu nói đây? Hơn nữa ở thời đại này loại phụ nữ như vậy đã tuyệt chủng rồi chứ? Huống chi nàng có thể trúng ý kẻ tàn phế như tôi sao?

- Kháo! Hùng ca cũng quá tự xem nhẹ mình!

Tùy Qua nói:

- Người ta là lão đầu tử bảy tám chục tuổi, phía dưới đều tàn phế còn có thể cưa được mỹ nữ trẻ tuổi, chẳng lẽ anh còn không được sao? Có phải không có tiền hay không, tôi có thể giúp anh!

- Hắc! Là tôi nghĩ phức tạp!

Sơn Hùng tự giễu nói:

- Không phải chỉ là xe thể thao, tiền cùng nhà cao cấp sao! Có vài thứ này, không quan tâm người nào, nhìn qua đều là tài đức thục huệ!

- Hùng ca thông suốt.

Nhãn Kính nói:

- Chuyện này làm nhanh một chút. Một lát nữa Đao tử triệu tập đám tỷ muội Nhân Gian Tiên Cảnh, phát tiền lì xì, để các nàng giúp Hùng ca giới thiệu, thúc đẩy một chút, tốt nhất là mỹ nữ từ trường điện ảnh sân khấu đi ra, có văn hóa, có kỹ xảo biểu diễn, thoạt nhìn cũng có vẻ tài đức thục huệ.

- Ân, việc này có thể.

Tùy Qua nói:

- Không đủ tiền, cứ gọi tôi.

- Tùy huynh đệ, đừng nhắc mãi đến tiền được không? Làm tôi khó chịu đây à!

Sơn Hùng buồn bực nói:

- Tốt xấu trước kia tôi cũng đứng đầu một bang, lấy của phi nghĩa không ít. Hơn nữa trong khoảng thời gian này buôn bán với Tùy huynh đệ lời một số. Không nói đâu xa, dùng tán gái là dư dả.

- Vậy tôi yên tâm.

Tùy Qua tựa hồ nhớ ra gì đó:

- Đúng rồi, mấy ngày trước thắng được một chiếc du thuyền của Độc Giao bang, tôi nghĩ thứ này có thể dùng tán gái, xem như chuyển qua tài khoản anh đi.

- Kháo! Du thuyền tán gái, thật sự phong cách!

Đao tử nói:

- Nhất định không thành vấn đề!

- Làm vậy không được.

Sơn Hùng vội vàng nói:

- Du thuyền kia là của Tùy huynh đệ, tôi sao có thể nhặt của có sẵn.

Tùy Qua nói:

- Tôi dùng Cuồng Hùng bang đánh cuộc thắng tới, đương nhiên nên thuộc về trong bang. Huống hồ dù đưa qua cho anh, chẳng lẽ tôi muốn dùng cũng không được sao?

Sơn Hùng cười hắc hắc, cũng không nói gì nữa.

Không khí vốn có chút trầm mặc trở nên dần dần sinh động hơn.

Nhưng uống rượu xong Sơn Hùng vẫn mang theo hai cô gái đi sống vất vưởng, thật không biết không có tay hắn phải làm sao.

Ách xì!

Từ trong Nhân Gian Tiên Cảnh đi ra, Tùy Qua chợt nhảy mũi.

- Chẳng lẽ có mỹ nữ nhắc tới mình?

Tùy Qua đồng học tự kỷ nghĩ thầm.

Đi tới cửa đã hơn chín giờ tối, trời đang mưa.

Tùy Qua đang định gọi xe rời khỏi nơi này, nhưng chợt nhìn thấy một chiếc việt dã màu đen chạy chậm tới trước mặt.

Di, đây không phải xe của Lam đại chủ trì sao!

Tùy Qua thoáng có chút vui vẻ, nhưng lại cảm giác tình huống không ổn.

Bị Lam đại chủ trì ngăn chặn ngay ở đây, thật sự có lý cũng không nói rõ ràng.

Quả nhiên cửa kính xe hạ xuống, Lam Lan nhìn Tùy Qua, ôn hòa nói:

- Tùy Qua thiếu gia, cùng các cô nương bên trong chơi vui vẻ không?

- Uống rượu thôi mà, cần gì cô nương nào.

Tùy Qua có vẻ lúng túng cười nói với Lam Lan:

- Huống chi, cô nương bên trong sao có thể so sánh với Lam đại chủ biên.

- Cậu đang có chuyện buồn sao?

Giọng nói của Lam Lan rất bình thản, nhưng bên trong ẩn chứa "Sát cơ".

- Không có, tôi thật sự chỉ muốn uống rượu mà thôi.

Tùy Qua nói, sau đó lại đặc biệt cường điệu:

- Là uống rượu chay, không phải có mỹ nữ hầu hạ!

- Tôi nhớ bên ngoài giáo khu Phát Phong cũng có rất nhiều quán rượu mà.

Lam Lan thản nhiên nói:

- Rượu ở đây có gì đặc biệt sao?

Tùy Qua biết nếu tiếp tục thảo luận... , khẳng định hắn sẽ lép vế, dù sao Lam đại chủ biên cũng là người miệng lưỡi linh hoạt, không phải người hắn có thể đối phó. Cho nên, Tùy Qua vội chuyển chủ đề, nói:

- Lam đại chủ biên, đã trễ thế này còn chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ cô cũng muốn có người hầu rượu?

- Cắt ~ tôi đâu phải người không biết tự ái giống như cậu!

Lam Lan thấp giọng nói:

- Gần đây ban Kỷ Luật thanh tra và đài truyền hình đang âm thầm điều tra chuyện một số quan chức ra vào các hội sở giải trí, tôi dĩ nhiên là tới đây điều tra... không cho cậu lạc đề!

- Lam đại chủ biên, tôi lấy thân thề sơ nam ra thề, tôi tuyệt đối không uống hoa tửu!

Tùy Qua kiên định nói:

- Nếu như cô không tin, cô có thể tự mình kiểm tra xem tôi có còn nguyên trạng hay không.

- Nhảm nhí.

Lam Lan mắng một tiếng, nhưng không còn nghiêm trang giống như trước.

Đúng là, Lam Lan gặp Tùy Qua ở đây là hoàn toàn tình cờ.

Thấy Tùy Qua từ chỗ này bước ra ngoài, trong lòng Lam Lan vốn cảm thấy rất ác tâm, rất đáng ghét. Nhưng không biết vì sao, sau khi tán gẫu mấy câu với Tùy Qua, tâm tình của nàng lại tốt hơn rất nhiều, ngay cả lo lắng trong lòng cũng tản đi không ít.

Lam Lan cũng không biết vì sao, tên tiểu nam sinh từng khiến nàng rất chán ghét này, hôm nay lại có thể làm thay đổi tâm tình của nàng.

- Có lẽ, bởi vì hắn từng chặn đao cho mình.

Lam Lan thầm nói trong lòng.

- Lam tỷ, tôi thấy cô đừng nằm vùng ở đây nữa. Nếu cô thật sự muốn điều tra gì đó, chỉ nằm vùng ở đây sợ rằng không được.

Tùy Qua nói:

- Như vậy đi, nếu cô thật sự có hứng thú... , đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô một số chứng cứ và tài liệu có giá trị!

Trong mấy phòng VIP của Nhân Gian Tiên Cảnh đều có bí mật lắp đặt camera, được Sơn Hùng cài đặt khi còn làm lão đại. Không vì cái gì khác, Sơn Hùng chỉ muốn nắm giữ "nhược điểm" của một số quan viên thành phố Đông Giang, nếu như đến lúc đó những quan viên này trở mặt, Sơn Hùng cũng có thể kéo bọn họ ngã theo mình.

Sau khi Dao Găm tiếp nhận, bởi vì có chút tính háo sắc rình trộm, cho nên làm bản sao nội dung "hạn chế" nhiều hơn. Nếu Tùy Qua muốn... , Dao Găm đương nhiên sẽ vui lòng kính dâng mấy cuốn băng hình.

- Được rồi, chuyện hôm nay cũng bị cậu làm đảo loạn rồi.

Lam Lan nói:

- Vậy tối nay không điều tra ngầm nữa, tôi đưa cậu trở về trường học. Trời mưa rồi, tôi thấy chắc không dễ gọi được xe.

- Vẫn là Lam tỷ tốt với tôi.

Tùy Qua cười hì hì nói.

- Bớt lắm mồm đi.

Lam Lan liếc nhìn hắn:

- Chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong! Tôi chỉ nể chúng ta là bằng hữu, không đành lòng thấy cậu gặp mưa. Hừ, nếu thật sự để tôi tìm thấy chứng cứ cậu đến đây uống bia ôm, sau này chúng ta sẽ không phải bằng hữu nữa!

- Được, cô nói thế nào cũng được, dù sao cây ngay không sợ chết đứng.

Tùy Qua cười nói, chui vào trong xe.

- Đeo dây an toàn vào!

Lam Lan hừ lạnh một tiếng, lúc này mới khởi động xe.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lam Lan nhấn nút trả lời.

- Xin hỏi có phải Lam chủ biên không? Tôi... Tôi là Văn Đông Phương.

*****

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Văn Đại Gia, mặc dù xen lẫn tiếng mưa và tiếng thở, nhưng Tùy Qua vừa nghe đã nhận ra.

- Văn Đại Gia, đã muộn thế này, có chuyện gì không?

Lam Lan hỏi, nàng nghe thấy giọng nói của Văn Đại Gia có vẻ gấp gáp.

- Quốc Cường, hắn về nhà...

- Ngài đừng nóng vội, từ từ nói, hắn về nhà là chuyện tốt.

Lam Lan nói.

- Hắn trở về, nhưng... chân của hắn bị chém đứt rồi!

Cảm xúc của Văn Đại Gia hiển nhiên rất kích động.

- Rút cuộc xảy ra chuyện gì?

Lam Lan có chút lo lắng hỏi.

Ngay vào lúc này, lại nghe thấy trong điện thoại có tiếng động kỳ lạ, giống như có người ngã xuống.

- A lô...

Lam Lan a lô mấy tiếng, rốt cục nghe thấy có người nói:

- Văn Đại Gia ngất xỉu rồi!

- Các người đừng nóng vội, tôi lập tức đưa bác sĩ đến!

Lam Lan cúp điện thoại, vội vàng nhấn chân ga, chiếc xe lập tức phá vỡ màn mưa, lao đi.

Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, thì ra Lam đại chủ biên rất có thiên phú đua xe.

Chỉ có điều, bất luận kỹ thuật lái của Lam Lan cao bao nhiêu, khi chạy xe việt dã đến thôn của Văn Đại Gia, chiếc xe việt dã vẫn lún sâu vào trong bùn lầy.

Không có có nào, cho dù là xe có tính năng tốt hơn, chạy trên con đường này căn bản đều không thể phát huy ra tính năng vốn có.

Xe bị lún bùn rồi.

Dĩ nhiên chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Trời mưa đi bộ trên con đường như vậy, lại là đêm tối, tựa hồ là nửa bước khó đi. Nhất là đối với loại nữ nhân như Lam Lan, đi đêm trên con đường như vậy, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Lam Lan không hề do dự, lập tức chuẩn bị xuống xe đi bộ.

Ai ngờ mới vừa mở cửa xe, lại phát hiện Tùy Qua đã xuống trước một bước, hơn nữa còn quỷ mị đi đến bên cửa xe của nàng.

- Cậu muốn hù chết người à!

Lam Lan vừa mở cửa xe, thiếu chút nữa đụng phải mặt của Tùy Qua.

- Đừng lãng phí thời gian, lên đi!

Tùy Qua bá đạo nói, xoay người vỗ vỗ lên lưng của mình.

- Cậu cõng tôi?

Lam Lan hỏi.

- Nói nhảm, chẳng lẽ là cô cõng ta ôi!

Tùy Qua nói:

- Đừng than thở nữa. Tôi thấy cô chỉ có một cây dù, cô cầm dù, tôi cõng cô, phối hợp như vậy mới có thể đi nhanh hơn!

Mặc dù Lam Lan không biết Tùy Qua có sức lực có thể một hơi cõng nàng đến nhà Văn Đại Gia hay không, nhưng bây giờ cũng không đành lòng cự tuyệt hảo ý của hắn, cho nên nàng trèo lên lưng hắn, sau đó mở dù.

Sau khi đóng cửa xe, Tùy Qua đưa tay vỗ một cái lên mông Lam Lan, Lam Lan hờn dỗi một tiếng, đang muốn tỏ vẻ kháng nghị hành động của Tùy Qua, lúc này Tùy Qua đột nhiên bước đi, khiến nàng vội vàng cầm ô, cái tay còn lại ôm lấy cổ Tùy Qua.

Ba! Ba! Ba! Ba!

Tiếng giầy giẫm lên bùn nhão vang lên.

Đội nước mưa, bước trong bùn lầy bắn tung tóe, Tùy Qua cõng Lam Lan bước nhanh về phía nhà Văn Đại Gia.

Đây là lần đầu tiên Tùy Qua "tiếp xúc gần" với Lam Lan như thế, nghe tiếng thở rất nhỏ, ấm áp của nàng vang lên bên tai, cảm thụ được cảm giác vô cùng mềm mại sau lưng, Tùy Qua đột nhiên cảm thấy, nếu như con đường này không có điểm cuối thì tốt biết bao. Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của An Vũ Đồng, sau đó trong lòng đột nhiên thật lạnh: nữ nhân tốt như vậy, làm sao lại là Les cơ chứ?

Tùy Qua vốn muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng cảm giác lúc này không phải cơ hội thích hợp, hơn nữa hắn lo lắng vấn đề này sẽ khiến cho Lam Lan gai mắt. Bởi vì lúc trước hắn đã khiến cho An Vũ Đồng ghét, hắn không quan tâm đến An Vũ Đồng, nhưng Lam Lan hắn lại để ý.

May là, Tùy Qua đã tìm được phương pháp "chữa bệnh" cho Lam Lan, nghĩ tới đây, trong lòng Tùy Qua nhất thời dấy lên hi vọng.

- Được rồi, hiện tại an tâm làm tốt nhân vật "khuê mật" thôi.

Tùy Qua nghĩ thầm, đợi sau khi chế ra linh dược, lại biểu lộ dã tâm cũng không muộn.

Lam Lan nằm trên lưng Tùy Qua, lại có suy nghĩ khác.

Từ lần trước Tùy Qua bị biểu muội An Vũ Đồng chọc tức bỏ đi, quan hệ giữa Lam Lan và Tùy Qua tựa hồ trở nên có chút kỳ lạ, nàng rất muốn chủ động liên lạc với Tùy Qua, nhưng lòng tự ái mãnh liệt lại làm cho nàng không chịu chủ động cúi đầu, trọng yếu hơn là, trong lòng nàng có một loại âm thầm sợ hãi, sợ rằng sau này sẽ mất đi, dù sao nàng cũng lớn hơn Tùy Qua ít nhất ba tuổi. Mặc dù có câu nói "nữ hơn ba ôm cục gạch vàng, nữ hơn mười ôm Mercesdes-Benz, nhưng ba năm vẫn là một khác biệt, Lam Lan lo lắng nàng không cách nào chịu đựng được cảm giác mất đi sau này.

Không ai muốn con đường này kết thúc nhanh, nhưng bởi vì Tùy Qua đi quá nhanh, chưa tới mười phút đã đến nhà.

Nhà của Văn Đại Gia đã thấp thoáng từ xa.

Mặc dù đã là buổi tối, nhưng lúc này trong nhà Văn Đại Gia vẫn tụ tập không ít người.

Dưới ánh mắt hiếu kì của mọi người, Lam Lan tụt xuống khỏi lưng Tùy Qua, sau đó cố gắng trấn định hỏi:

- Văn Đại Gia đâu rồi?

- Trong phòng, mới vừa rồi hắn ngất đi.

Một thôn dân nói:

- Nhưng có tiểu thần y tới rồi, có lẽ không có chuyện gì, a di đà phật.

Tùy Qua cũng không nói nhiều, bước vào nhà xem xét tình huống của Văn Đại Gia.

- Không có chuyện gì, chẳng qua khí huyết xông lên mới ngất đi thôi, ghim một châm là ổn.

Tùy Qua nói với mọi người, lấy ra một chiếc lá thông, đâm vào đỉnh đầu Văn Đại Gia, sau đó chậm rãi độ vào một đạo chân khí.

Quả nhiên, không bao lâu, Văn Đại Gia đã từ từ tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy Tùy Qua và Lam Lan, Văn Đại Gia lập tức tuôn nước mắt đầy mặt, khóc lóc kể lể nói:

- Kiếp trước Văn Đông Phương này rút cuộc đã tạo ra nghiệp chướng gì, cho dù tạo ra cái gì, cũng báo ứng trên đầu tôi là được rồi... Ông trời, tại sao không có mắt, lại để cho con trai tôi tàn phế!

Trong kể lể khóc lóc, Tùy Qua mới biết được thì ra sau khi đôi chân của Văn Quốc Cường khỏi bệnh, mới tìm được công việc ở một ty lắp đặt thiết bị ở thành phố Đông Giang. Ai ngờ mới làm được mấy ngày, có một ngày Văn Quốc Cường không về nhà, nhân viên công ty cũng không biết hắn đi đâu. Cho nên, Văn Đại Gia mới liên lạc với Lam Lan, cảm thấy nhi tử hắn mất tích, hi vọng Lam Lan giúp tìm con về. Vì vậy Lam Lan mới giúp Văn Đại Gia báo án, sau đó lại đăng tin tìm người trên báo, ai ngờ Văn Quốc Cường vẫn không có tin tức.

Khuya hôm nay, Văn Quốc Cường lại bị ném ở giao lộ con đường vào thôn, sau đó được người trong thôn đưa về.

Khi Văn Quốc Cường được đưa về, đã đói lả, ngay cả thần trí cũng có chút không tỉnh táo, vừa uống chút canh đã thiếp đi, tình huống xác thực thê thảm không nỡ nhìn.

Cái này cũng khó trách Văn Đại Gia sợ đến ngất xỉu. Chân nhi tử hắn bị què mười năm mới khỏi lại, vốn tưởng rằng có thể bắt đầu một cuộc sống yên ổn, một hai năm sau có cháu ẵm bồng, ai ngờ hi vọng mới le lói đã rất nhanh tan vỡ.

Ngay cả người cùng thôn, nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, cũng không kìm được rơi lệ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1258)