Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0185

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0185: Bùa đòi mạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Lazada


Lâm Tiểu Thập nói như vậy, cũng là hợp với tâm ý của Lâm Thập, hắn nói:

- Xem ra con không phải thằng đần, ít nhất hiểu được đạo lý này. Hừ, con phải biết rằng, tất cả mọi thứ của các con đều là của cha. Ta có thể lưu lại gia sản tỉ vạn cho các con, cũng có thể không lưu lại cho các con một đồng nào!

Lâm Tiểu Thập không khỏi hoảng sợ, trong lòng run lên bần bật. Lời của cha hắn chính là đang cảnh cáo bọn họ, nếu như bọn họ a dua nhỏ mọn... , tỷ như sớm "đưa" hắn quy thiên một chút... mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại, bọn họ sẽ không có một đồng nào hết.

Dĩ nhiên, mặc dù Lâm Tiểu Thập cũng không phải thiện nam tín nữ, nhưng còn chưa đến mức phát rồ muốn đưa phụ thân hắn sớm ngày quy thiên.

- Phụ thân, cha nghĩ nhiều quá rồi.

Lâm Tiểu Thập thành khẩn nói:

- Nhi tử luôn luôn nhớ kỹ dạy bảo của cha: đối với người ta phải thân thiết, đối với bằng hữu phải gian, đối với địch thủ phải tàn nhẫn, đối với thuộc hạ phải tàn bạo.

- Con đã biết đạo lý này, còn không mau mời "lang trung giang hồ" kia tới đây.

Lâm Thập hừ nói.

- Phụ thân, cha... Cha thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn?

Tiếng nói Lâm Tiểu Thập cũng đang run rẩy.

Một nửa tư sản?

Đó là bao nhiêu? Ngay cả Lâm Tiểu Thập, cũng cảm thấy mấy chữ này có thể làm cho hắn không thở nổi.

- Con tiếc tiền sao? Hay là không muốn ta khỏi bệnh?

Giọng nói của Lâm Thập rất bình thản, nghe không ra bất kỳ bất mãn nào, nhưng lại khiến Lâm Tiểu Thập phát rét.

- Vậy con sẽ đi mời hắn tới!

Lâm Tiểu Thập cắn hàm răng nói.

- Đi đi.

Lâm Thập nói, ánh mắt nhìn về mặt sông ngoài xa.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng sóng trước có chịu cam tâm chết trên bờ cát!

Khách sạn Lệ Đô.

Nhuế Cường lại gọi điện cho Lâm Tiểu Thập, hỏi:

- Chuyện của ngươi tiến triển thế nào rồi?

Lâm Tiểu Thập cực kỳ buồn bực đáp:

- Đừng nói nữa, tiểu tử kia chính là một lang trung giang hồ mắc bệnh thần kinh! Nhưng ta không ngờ, lão gia nhà ta cũng mắc bệnh thần kinh giống như hắn!

- Nói như thế nào?

Nhuế Cường hỏi.

- Ngươi biết tiểu tử kia đòi ta bao nhiêu tiền khám bệnh không? Tên lang trung giang hồ đó nói nếu như muốn trị khỏi bệnh cho phụ thân ta, sẽ phải trả cho hắn một nửa tư sản của phụ thân ta!

Lâm Tiểu Thập oán hận nói:

- Hắn cho mình là ai, con mẹ nó! Cho nên, ta nói người này chính là mắc bệnh thần kinh!

- Lão gia tử nhà ngươi nói thế nào?

Nhuế Cường hỏi.

- Lão gia tử nhà ta cũng mắc bệnh thần kinh, hắn đang muốn ta đi tìm tên lang trung giang hồ kia.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Tâm tư của lão gia tử nhà ta, ta cũng hiểu, hắn chính là không cam lòng, không muốn co quắp nằm trên giường chờ chết. Nhưng chuyện này cũng bình thường, đổi lại là ta, có nhiều tiền như vậy, cũng muốn ăn hết món ngon trong thiên hạ, chơi hết các loại mỹ nữ. Nhưng bây giờ không có cách nào.

- Ngươi muốn từ bỏ?

Nhuế Cường hỏi, lại bổ sung thêm một câu:

- Nhưng ta nghe nói tiểu tử kia thật sự có chút bản lãnh.

- Ta muốn từ bỏ cũng không phải được.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Lão gia tử cũng không biết nghĩ gì, lại yêu cầu ta phải đưa tiểu tử đó đến chữa bệnh cho hắn. Ài, không có cách nào, nếu ta không làm theo... , không chừng hắn thật sự sẽ biến ta thành nghèo rớt mồng tơi.

- Nếu nói như vậy, vậy thì mời qua đi. Cũng chưa chắc chữa được mà.

Nhuế Cường nói.

- Điều này cũng đúng. Nếu như tiểu tử kia không làm được, cũng để lão gia tử hết hy vọng.

Lâm Tiểu Thập nói:

- Nhưng sợ là sợ tiểu tử kia thật sự chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, vậy thì.... Thôi, ta thấy tiểu tử kia cũng không có bản lĩnh này.

- Vậy ngươi mau đi mời người, có tin tức gì nói cho ta biết.

Nhuế Cường nói:

- Nếu như tiểu tử kia thật sự không được, ta sẽ đề cử người khác cho ngươi.

Lâm Tiểu Thập thở dài một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Còn Nhuế Cường, trên mặt lại hiện ra nụ cười âm hiểm: Tên ngu ngốc Lâm Tiểu Thập, hồn nhiên không biết mình đã bị lợi dụng!

Buổi sáng ngày thứ hai, Tùy Qua lại gặp được Lâm Tiểu Thập.

Lâm Tiểu Thập xuất hiện, khiến Tùy Qua đã đoán được ý định của đối phương. Cho nên, Tùy Qua chỉ cười nhạt, nói:

- Đã suy xét kỹ chưa?

- Phụ thân ta muốn mời ngươi qua đó.

Lâm Tiểu Thập nói, trong lòng đã sớm mắng chửi Tùy Qua vô số lần.

- Điều kiện của ta sẽ không thay đổi.

Tùy Qua nói:

- Nếu như ngươi muốn cho ta thay đổi chú ý... , vậy mau hết hy vọng đi.

- Ta chỉ lo lắng ngươi không có cách nào trị lành bệnh cho phụ thân ta.

Lâm Tiểu Thập kiên trì nói:

- Tiền, không là vấn đề!

- Không có vấn đề đương nhiên tốt nhất.

Tùy Qua nói, lấy từ trong ba lô ra hai tờ giấy đã chuẩn bị trước:

- Ta biết ngươi sẽ quay lại, cho nên đã tìm luật sư soạn thảo hợp đồng, tránh cho mọi người vu khống, đổi ý, cho nên đợi lát nữa ngươi không ngại xem qua một lát chứ.

Lâm Tiểu Thập thấy thế, quả thực muốn phát điên.

Tên lang trung giang hồ này quá ghê tởm, còn chưa chữa bệnh cho người ta, đã chuẩn bị xong hợp đồng, thật là quá đê tiện!

Lâm Tiểu Thập nhận lấy hợp đồng, trong lòng cũng đang cười lạnh:

- Cho dù tiểu tử ngươi chữa hết bệnh cho phụ thân ta, ngươi thật sự có thể cầm được nhiều tiền như vậy sao?

Tùy Qua không suy đoán trong lòng Lâm Tiểu Thập đang suy nghĩ gì, chỉ theo chân Lâm Tiểu Thập lên xe, chạy tới khu biệt thự núi Nordin.

Lúc này ngoài Lâm Thập, trong biệt thự còn có mấy đứa con và bà vợ của hắn, tất cả tình nhân cũng xuất hiện.

Sau khi xuống xe, Lâm Tiểu Thập liền thúc giục Tùy Qua khám bệnh cho Lâm Thập.

Tùy Qua ung dung nói:

- Thật xin lỗi, thói xấu của ta rất nhiều. Tỷ như khi đói bụng, không thích khám bệnh cho người ta, bởi vì rất dễ khám nhầm. Cho nên, ta đề nghị chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn trước, sau đó mời phụ thân ngươi chờ đợi.

Lâm Tiểu Thập thấy Tùy Qua còn bày đặt sĩ diện ở đây, chỉ hận không thể cầm bình hoa trong phòng khách đập lên đầu hắn.

Bữa ăn của Tùy Qua rất được chú ý, tổng cộng có hơn tám mươi món ăn, ăn suốt một canh giờ. Không có cách nào, ai bảo ở chỗ Lâm Thập món gì cũng có thể ăn, bất luận là gan ngỗng, trứng cá muối, hay là tổ yến, cá muối, món nào cũng rất ngon, cho nên Tùy Qua đương nhiên không cần khách khí với người nhà Lâm gia.

Người của Lâm gia thấy thế, cũng hoàn toàn xem Tùy Qua là người hạ đẳng không có tu dưỡng.

Sau khi cơm nước no nê, lúc này Tùy Qua mới đến phòng khám bệnh cho Lâm Thập.

Ở trong phòng, vị trùm bất động sản từng không ai bì nổi, phong quang vô hạn, lúc này lại giống như một đoạn gỗ mục nằm trên giường, đã sớm mất đi khí thế ngày xưa, chẳng qua ánh mắt vẫn mở rất lớn, tựa hồ không cam lòng trước vận mệnh.

Này là tất cả có quyền thế người bệnh chung: nắm giữ đồ càng nhiều, liền càng là không muốn buông tha cho, không muốn mất đi, không cam lòng mất đi.

Trong mắt những người như vậy, tất cả những người dòm ngó địa vị, tư sản của bọn họ đều là địch nhân của bọn họ, ngay cả người thân cũng không ngoại lệ.

*****

Tùy Qua nhìn trùm bất động sản vẫn dốc sức chinh phục đỉnh cao, bình tĩnh nói:

- Lâm lão bản, còn muốn leo núi không?

Lâm Thập nhìn Tùy Qua, hừ lạnh nói:

- Ngươi đang ở đây dùng giọng nói của người bề trên nói chuyện với ta? Đừng quên, ta là bệnh nhân của ngươi, nhưng cũng là khách hàng của ngươi, mặc dù nói khách hàng là thượng đế có chút khoa trương, nhưng ít ra ta cũng được xem là thần tài đem tiền đến cho ngươi?

- Đưa tiền chính là thần tài?

Tùy Qua cười nhạt:

- Những người ôm tiền đi mua nhà, không phải cũng là thần tài của các ngươi sao? Nhưng, hình như các ngươi cũng không xem bọn họ là thần tài, mà là đầy tớ! Nhưng được rồi, ta cũng không bình luận thủ đoạnbuôn bán của các ngươi. Chẳng qua ngươi nên biết rõ, trong mắt ta, ngươi căn bản không phải là thần tài gì hết, mà chính là một lão đầu tử ngồi ăn rồi chờ chết. Ta muốn cho ngươi đứng lên, ngươi có thể đứng lên; ta không thích cho ngươi đứng lên, ngươi cũng chỉ có thể nằm ở đây nói chuyện với ta. Cho nên, ta có thể đứng, ngươi nằm, cho nên ta có thể dùng loại tư thái và giọng nói của người bề trên nói với ngươi.

Không nể mặt!

Hoàn toàn không nể mặt!

- Tên lang trung giang hồ này, tiểu gia nhịn ngươi lâu rồi! An ninh...

Lâm Tiểu Thập giận không thể nuốt, định gọi an ninh bắt Tùy Qua đi. Bởi vì... tiểu tử này thật sự quá càn rỡ, lại dám khiêu chiến với phụ thân hắn, thật sự là quá tự cao tự đại!

- Không cần ồn ào.

Tùy Qua nói:

- Nếu Lâm lão bản không muốn chữa trị... , ta lập tức rời đi.

- Cút!

- Tiểu Thập, câm mồm!

Lâm Thập đột nhiên quát lên:

- Chuyện của lão tử, từ lúc nào đến phiên ngươi làm chủ!

Lâm Tiểu Thập lập tức câm miệng.

Người của Lâm gia cũng câm như hến.

Không có cách nào, ở Lâm gia, Lâm Thập có quyền uy tuyệt đối. Bởi vì một câu nói của hắn, có thể quyết định những người trong Lâm gia, ai có thể thừa kế gia sản trăm tỷ, người nào chỉ có thể ngủ ngoài trời n xin.

Ngay cả Lâm Tiểu Thập cũng không dám lỗ mãng.

Lâm Thập cẩn thận quan sát đánh giá Tùy Qua từ trên xuống dưới, sau đó nói:

- Nghé con mới đẻ không sợ cọp, ngươi thật sự rất cuồng vọng!

- Ta có bản lĩnh cuồng vọng.

Tùy Qua tự nói:

- Ta nói rồi, ta có thể quyết định cho ngươi đứng sung sướng, hay là nằm chờ chết!

Lâm Thập giận đến mức khóe miệng giật giận. Hắn chỉ hận không thể lập tức bắn chết Tùy Qua, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng, thật sự hắn không cam lòng cứ nằm như vậy chờ chết, không cam lòng.

- Ngươi thật sự có bản lãnh này?

Lâm Thập cố gắng kìm nén tức giận hỏi.

- Không có bản lãnh, ta tới đây làm gì? Không trị khỏi thương thế của ngươi bệnh, ngươi sẽ trả tiền cho ta sao?

Tùy Qua nói, đặt tờ giấy lúc trước trước mặt Lâm Thập:

- Hợp đồng này nhi tử ngươi đã xem qua rồi, nhưng ta thấy hắn không làm chủ được. Cho nên, ta sẽ giải thích cho ngươi một chút. Nếu như ta có thể chữa khỏi thương thế của ngươi, như vậy ngươi phải giao ra một nửa tư sản làm tiền khám bệnh.

- Thần kinh!

Tùy Qua còn chưa nói xong, một người của Lâm gia đã mở miệng mắng, người mắng chửi chính là một tình nhân của Lâm Thập.

Cho nên, Tùy Qua dừng lại không nói, đợi chờ Lâm Thập phản ứng.

- Ngươi... cút ra ngoài cho ta! Trong thẻ tín dụng của ngươi có lưu lại một trăm vạn, sau này tự sanh tự diệt!

Lâm Thập hừ lạnh nói. Xui xẻo cho nữ nhân này không biết lên tiếng đúng lúc, cơn tức giận lúc trước Lâm Thập vẫn đè nén chưa phát ra, lúc này tất cả đều hướng vào nàng.

- Lâm Thập, lão háo sắc này...

Nữ nhân này đang muốn mở miệng mắng Lâm Thập, nhưng lập tức đã bị hai đại hán vạm vỡ ném ra ngoài.

Cả phòng thoáng cái yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cho nên, Tùy Qua tiếp tục nói:

- Bởi vì quá trình trị liệu chia làm bốn giai đoạn, cho nên phương thức trả tiền cũng chia làm bốn giai đoạn. Mỗi giai đoạn, ta trị lành một phần thương thế của ngươi, mới thu một phần tiền, như vậy rất công bằng đúng không?

- Ừ.

Lâm Thập đáp một tiếng.

Cái này mà gọi là công bằng?

Chữa bệnh cho người ta mà đòi tiền khám bệnh bằng một nửa tư sản, cái này mà gọi là công bằng?

Đây quả thực chính là cướp bóc!

Nhưng Tùy Qua đồng học lại cảm thấy rất công bằng, trong lòng tự nhủ ngươi bán một căn nhà, có thể thu hết tiền để dành ba đời của nhà người ta, thậm chí còn khiến người ta thiếu nợ ngân hàng, ta thu một nửa tư sản của ngươi làm tiền khám bệnh, cũng coi như quá rẻ cho ngươi rồi. Nếu không phải vì thu toàn bộ tư sản của ngươi, ngươi khẳng định không làm, không thì ta đã quét sạch toàn bộ tư sản của ngươi rồi.

Đối phó gian thương, chính là phải gian hơn hắn!

- Nếu ngươi đã không có bất cứ dị nghị gì với bản hợp đồng, vậy ta sẽ chuẩn bị bắt đầu trị liệu.

Tùy Qua nói:

- Bắt đầu từ phần cổ đi.

Tùy Qua đưa tay ấn xuống cổ Lâm Thập, nói:

- Một nửa cổ đã vỡ vụn, lệch vị trí, khó trách các bác sĩ khác không dám làm giải phẫu cho ngươi. Nhưng không có chuyện gì, ngươi gặp được ta, cũng xem như thoát được tai họa.

Nói xong, Tùy Qua móc trong túi quần ra một tờ thuốc cao dán đen thùi, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp trong tay.

Người của Lâm gia vừa nhìn, nhất thời lại có chút thẹn quá thành giận.

Thuốc cao dán!

Lấy thứ vớ vẩn này ra chữa bệnh, đây là vũ nhục trí thông minh của bọn họ sao?

Nhưng đám người của Lâm gia cũng không dám lên tiếng nhục mạ Tùy Qua, bọn họ cũng không muốn cầm một trăm vạn bị ném ra khỏi nhà.

Tùy Qua thấy những người này không nhảy ra chửi rủa, nhất thời cảm thấy có chút mất hứng, cho nên tiện tay đập miếng thuốc cao dán lên trên cổ Lâm Thập.

Ken két ~

Chỉ chốc lát sau, từ cổ Lâm Thập truyền đến thanh âm xương khép lại, sinh trưởng.

Kèm theo là tiếng kêu đau thất thanh của Lâm Thập.

Tùy Qua lại "quên" dùng lá thông giảm đau cho Lâm Thập.

Nhưng bởi vì cơ thể Lâm Thập tựa hồ không cách nào nhúc nhích, cho nên cũng chỉ có thể kêu rên, sau đó lặng yên chịu đựng.

Thấy tình huống như thế, người của Lâm gia lẽ ra phải xông lên phân cao thấp với Tùy Qua, nhưng quái dị chính là, bọn họ lại thờ ơ.

Tình huống như thế, Tùy Qua có chút kỳ quái, Lâm Tiểu Thập cũng rất kỳ quái.

Lúc này trong lòng Lâm Tiểu Thập thậm chí có một suy nghĩ đáng sợ:

- Để cho tiểu tử này giết chết lão gia hỏa này sao! Nếu cha chết, ít nhất mình có thể được chia hai mươi tỉ tài sản... Đúng, tối thiểu sẽ không rơi vào tình trạng cầm một trăm vạn lăn ra khỏi nhà. Chết đi, chết sạch đi, chết cho thanh tĩnh!

Nhưng Lâm Thập kêu rên thêm vài phút, lại không kêu rên nữa. Một lúc lâu, chỉ nghe thấy hắn kinh hô:

- Ồ cổ của ta... thật sự có thể cử động rồi?

Đúng là, lúc này cổ của Lâm Thập đã có thể chuyển động.

- Đã khỏe hay chưa, bản thân ngươi còn không rõ.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nếu tốt... , cứ dựa theo hợp đồng làm việc. Trả một phần tư thù lao đi. Lần trị liệu tiếp theo là ba ngày sau, cho nên các ngươi có ba ngày chuẩn bị.

Sau khi nói xong, Tùy Qua liền chuẩn bị rời đi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1258)